Trên trời truyền đến một tiếng ưng kêu, A Mao ngẩng đầu, mày nhíu chặt, là một con chim trắng giống như ưng, bất quá hình thể so với ưng nhỏ hơn một chút. Vừa mới tiến vào thôn trấn liền thấy được điểu, trong lòng A Mao nảy lên bất an không hiểu.

“Đại ca ca?” Tiểu Bảo oa ở bên trong xe nhô đầu ra, lập tức bị Đại ca ca nhét vào.

Kéo nhanh màn xe, A Mao quất mã thẳng đến bố trang, muốn lấy y phục Tiểu Bảo xong liền trở về. Sư phó nói, chuyện Tiểu Bảo mang đi Nhiếp Chính vạn nhất bị Lâm Thịnh Chi biết, bọn họ nhất định sẽ tìm đến Tiểu Bảo, vẫn là cẩn thận tốt hơn.

Rất nhanh đi tới cửa bố trang, gần đến cuối năm, sinh ý trong điếm lại lạnh vắng không có mấy người. Chân A Mao vừa rảo bước tiến lên liền thu hồi, hướng mọi nơi nhìn nhìn, có hai người ngay khi bị hắn nhìn qua lập tức quay đầu, bộ dáng vờ như mua hàng tết. A Mao trong lòng [!] Một tiếng, tức tốc quay đầu về xe ngựa, không thích hợp! “Đại ca ca?” Tiểu Bảo không rõ, lại ở bên trong xe hô một tiếng.

A Mao vươn tay đi vào lắc lắc, ý bảo nhóc không cần đi ra, ngồi lên xe ngựa, hung hăng quất mã mông vài cái, chạy trở về.

Lại là một tiếng ưng kêu, ngay sau đó, từ trên nóc nhà hai bên bay ra mấy thiết liên thẳng đến xe ngựa. A Mao cảm thấy hoảng hốt, phi thân nhảy lên, bàn tay to ở trước khi thiết liên đánh trúng xe ngựa đã gắt gao bắt được, hai tay bay lên không dùng sức vung, người trên nóc nhào lộn rơi xuống đất, lúc này còn có ba người đi không nổi. Trên ngã tư đường vang lên tiếng kêu sợ hãi của mọi người, Tiểu Bảo trong xe ngựa đã nhận ra khác thường, xốc lên màn xe nhìn.

“Đại ca ca!”

A Mao xoay tay lại huy đi, đem Tiểu Bảo nhét vào trong xe. Thân thể nhảy lên dừng ở trên lưng ngựa, A Mao nặng nề đá mông ngựa mấy đá, dùng sức đá động thiết liên trong tay, lúc này, từ trong ngõ nhỏ hai bên đã trào ra rất nhiều người tay cầm binh khí xông thẳng đến bọn họ.

“Chi chi chi chi!” Tiểu Bối từ đỉnh xe rất nhanh xuống dưới, tiến vào bên trong xe. Tiểu Bảo sắc mặt trắng bệch ôm cổ nó, không dám đi ra ngoài. Diêm La vương đến đây, nhất định là Diêm La vương tìm đến đây! Làm sao đây, làm sao đây! Đại ca ca làm sao đây!

Xe ngựa nhanh chóng chạy đi về phương hướng Phàm cốc, chỉ cần đi vào Phàm cốc, bọn họ liền an toàn. A Mao huy động thiết liên trong tay cùng nhóm sát thủ đả đấu, những người đó một chút cũng không thể tới gần xe ngựa. Trên ngã tư đường gà bay chó sủa, càng ngày càng nhiều sát thủ ào lên. Trên đỉnh cũng xuất hiện người, cùng với tiếng cung mang theo sát khí, hơn mười mũi tên bắn lén về phía A Mao. Thiết liên trong tay A Mao là vũ khí tốt nhất của hắn, tên phóng tới bị hắn quét rơi. Hải Đông thanh luôn luôn ở trên bầu trời bay theo xe ngựa, nó kêu dài mấy tiếng, thiên không cách đó không xa xuất hiện một mảnh mây đen.

“Thiên a! Mau nhìn! Đó là cái gì!”

Tiểu Bảo một tay ôm chặt tiểu Bối, một tay nắm chặt cửa xe, cậu không dám ra tiếng, sợ làm phân tâm Đại ca ca. Màn xe đi theo xe ngựa chạy như điên mà nhấc lên, Tiểu Bảo thấy được người xấu đang hướng tới, thấy được bóng dáng Đại ca ca huy động thiết liên, nước mắt chực trào. Đều do cậu, là cậu đưa tới người xấu, là cậu vây Đại ca ca bên trong nguy hiểm.

Mây đen trên không tới gần xe ngựa, lại là một tiếng ưng kêu, mây đen đột nhiên hướng đến thân hình dị thường cao lớn của A Mao trên lưng ngựa mà đi. Kia không phải mây đen, mà là bầy điểu!

Tiểu Bảo lần đầu tiên nghe được tiếng kêu điếc tai của điểu, đỉnh xe truyền đến thanh âm “Bang bang phanh”, giống như có vô số con chim đang mổ xe ngựa. Màn xe chớp lên, Tiểu Bảo thấy được bóng dáng Đại ca ca, cậu kêu lên sợ hãi: “Đại ca ca!” Trên vải mành xuất hiện vết máu.

“Đại ca ca!” Không quản an nguy của mình, Tiểu Bảo nhấc lên màn xe, một khắc kia, cậu choáng váng. Vô số điểu vây quanh A Mao, dùng cái mỏ bén nhọn của chúng nó mổ thân thể A Mao. Trên người A Mao tràn đầy miệng máu, nhưng hắn chặt chẽ dùng thân thể cao lớn ngăn chặn cửa xe, không cho một con chim bay vào.

“Đại ca ca! Chạy mau!” Tiểu Bảo kéo màn xe, vươn đôi tay nhỏ bé yếu ớt huy đuổi điểu trên vai Đại ca ca. A Mao vứt bỏ thiết liên, thân thể mạnh mẽ phát ra một cỗ khí mãnh liệt, bầy điểu quanh thân hắn phát ra kêu thảm thiết rơi trên đất, bị bánh xe ngựa nghiền qua. Nhưng điểu quá nhiều, chết một bầy thì một bầy khác lại lập tức vây quanh A Mao. A Mao đầy người đều là huyết, trên thân ngựa cũng rơi đầy điểu. Ngựa bị điểu mổ đau hí dài mấy tiếng, bắt đầu đánh thẳng như điên về phía trước.

Lại đánh chết một đám chim chóc, A Mao khiên trụ dây cương ý đồ khống chế con ngựa, lúc này, hơn mười con chim từ khoảng trống bên bờ vai hắn chui vào bên trong xe, hướng tới đầu Tiểu Bảo cùng tiểu Bối mổ xuống.

“A!”

“Chi chi chi chi! !”

A Mao quay đầu, hốc mắt hỏa liệt. Không hề quản con ngựa đang chạy vội, huy chưởng đánh chết đám điểu này, hắn kéo qua Tiểu Bảo đem nhóc ôm ở trong lòng, tiếp đó nắm qua màn xe đem Tiểu Bảo bao lên. Nếu A Mao có thể nói, hắn nhất định sẽ phát ra rống giận làm người ta đảm chiến. Hướng đến mông ngựa đồng dạng đầy huyết ngoan tâm quất mấy roi, trong lòng A Mao rống giận đánh lui một đám điểu bay tới.

Tránh ở trong lòng Đại ca ca, Tiểu Bảo nhẫn cơn đau trên đầu vội la lên: “Đại ca ca, đi! Đi mau! Không cần, quản ta!” A Mao càng thêm ôm chặt Tiểu Bảo.

Bọn sát thủ vây đánh bọn họ căn bản không phải đối thủ A Mao, địch nhân đáng sợ nhất là bầy điểu này. Hải Đông thanh vẫn bay theo bọn họ lại phát ra một tiếng ưng đề, trên bầu trời tái hiện mây đen.

Trên ngã tư đường rơi đầy thi thể chim chóc, một người đứng ở trên cây lạnh lùng nhìn xe ngựa đang chạy hướng tới gã. Cười lạnh một tiếng, gã kéo lên khăn che mặt, phi thân xuống.

A Mao đang cùng chim chóc đánh nhau đã nhận ra nguy hiểm, mạnh nhảy lên trên lưng ngựa. ‘Oanh’ một tiếng, xe ngựa biến thành khối khối mảnh nhỏ. Tiểu Bảo cơ hồ đình chỉ tim đập, tiểu Bối trong lòng cũng phát ra tiếng kêu sợ hãi.

Vài tiếng khẩu tiếu vang lên, bầy điểu vây công A Mao thần kỳ toàn bộ thối lui, bóng dáng quất sắc lọt vào trong tầm mắt, A Mao đem Tiểu Bảo hộ đến phía sau, dưới chân nhảy lên, hướng người tới tung một cước.

“Bính!”

Hai chân nặng nề mà giao cùng một chỗ, người tới hướng về sau lui lại mấy bước, một đạo ngân quang từ trong tay áo gã bắn ra, A Mao lại là một cước, chủy thủ thẳng tắp cắm lên trên một cây cột giữa phố.

“Bính!”

A Mao đứng trên đất, con ngựa chạy như điên một đoạn đường liền ngừng lại, trên ngã tư đường im ắng , tất cả mọi người trốn vào trong nhà, chỉ còn lại có sát thủ đang chen chúc tới, A Mao cùng với tên quất y nhân che mặt kia.

Không quản chính mình hôm nay có thể toàn thân trở ra hay không, A Mao chậm rãi lui về sau, nhất định phải đem Tiểu Bảo bình an trở về. Xoay tay vỗ vỗ vai Tiểu Bảo, A Mao âm thầm tìm kiếm đường chạy trốn. Mã ngay ở phía sau của hắn, chỉ cần đem Tiểu Bảo phóng tới liền… A Mao ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, con chim kia còn ở đây, trước hết giết nó.

Quất y nhân nhìn ra tâm tư A Mao, đánh cái thủ thế, đám sát thủ lập tức vọt qua. Tiểu Bảo rớt xuống đâu mạo, cậu hoảng sợ nhìn quất y nhân kia, ánh mắt người nọ cậu tựa hồ gặp qua ở nơi nào. A Mao thuận tay nắm lên một băng ghế ở sạp trà, hướng tới đám sát thủ đập xuống. Đám sát thủ biết A Mao muốn bảo hộ Tiểu Bảo, lập tức từng đao bổ hướng đến trên người Tiểu Bảo, từng đao này đều bị A Mao cản lại, miệng huyết trên người hắn càng ngày càng nhiều.

“Đại ca ca, ngươi đi! Ngươi đi!” Tiểu Bảo buông lỏng tay.

Tình thế cấp bách, A Mao ở trên mông Tiểu Bảo vỗ một cái thật mạnh, xoay tay đem một gã sát thủ chụp chết ở trên tường. Tiểu Bảo ngậm miệng, ôm sát Đại ca ca, nước mắt càng không ngừng rơi.

“Chi chi chi!!” Tiểu Bối vung hai móng vuốt nhỏ, ai tiếp cận nó sẽ bắt người đó, còn cào bị thương vài người.

Quất y nhân cười lạnh nhìn một hầu tử, một hài tử cùng một quái vật đang giãy dụa, rút ra cây tiếu dưới vạt áo, đặt ở bên miệng. Tiếng tiếu ô ô lại một lần nữa vang lên, Hải Đông thanh trên trời thét dài hai tiếng, đáp xuống.

“Đại ca ca! Cẩn thận!”

Tiểu Bảo một tay che lấy đầu Đại ca ca, khi con ưng kia lao xuống liền sợ hãi nhắm hai mắt lại.

Bàn tay to bắt lấy một người đá về hướng Hải Đông thanh, Hải Đông thanh lao xuống dưới với lực đạo quá lớn, bị ném trúng bất ngờ như vậy lập tức bị đè muốn hôn mê bất tỉnh, sau khi kêu một tiếng liền dừng trên đất, nửa ngày không thể đứng lên. A Mao nhân cơ hội xoay người chạy đi. Một đạo bóng dáng quất sắc đạp lên bả vai sát thủ bay qua, A Mao hướng về sau bắt lấy Tiểu Bảo, ở thời điểm chỉ mành treo chuông dùng đem Tiểu Bảo ném ra ngoài. A Bảo! Chạy mau! A Mao ở trong lòng kêu. Mắt thấy Tiểu Bảo dừng ở trên lưng ngựa, hắn cực nhanh xoay người, chưởng phong bổ ra. Quất y nhân lấy động tác cực độ quỷ dị tránh đi chưởng phong của A Mao, kiếm quang chói mắt.

“Đại ca ca!” Tiểu Bảo ngã xuống ở trên ngựa ngơ ngác dựa trên lưng, trong não trống rỗng, trong mắt chỉ có hình ảnh thanh kiếm xuyên qua bụng Đại ca ca.

“Phốc” một tiếng, kiếm từ trong cơ thể A Mao rút ra, A Mao phun ra một búng máu, ngã xuống đất.

“Đại ca ca… Đại ca ca…” Tiểu Bảo hoàn toàn choáng váng, cái gì cũng đều nghe không được .

A Bảo! Chạy mau! Hé ra một hơi cuối cùng, A Mao nắm lên một hòn đá trên đất dùng sức bắn ra, hòn đá dừng ở trên mông ngựa. Con ngựa ăn đau lại bắt đầu chạy như điên.

“Đại ca ca! Đại ca ca!”

“Chi chi chi! !” Tiểu Bối từ trong lòng Tiểu Bảo nhảy xuống.

“Tiểu Bối!”

Nhìn thấy quất y nhân cầm thanh kiếm máu lại xoay người đi tìm Đại ca ca, Tiểu Bảo trong nháy mắt thanh tỉnh, hướng đối phương hô to: “A a!!” Tiếp đó một tay ôm chặt cổ ngựa, khóc vỗ thân ngựa. Tới bắt cậu đi, không cần làm bị thương Đại ca ca của cậu!

Thân ảnh quất sắc dừng lại, trong mắt bắn ra hàn quang, muốn chạy? Hừ! Gã xoay người, lại ngậm lấy cây tiếu. Nằm trên mặt đất, nhìn bóng dáng Tiểu Bảo dần dần biến mất, A Mao cường chống đỡ ý thức đi về phía trước, A Bảo, chạy mau! Chạy mau! Kiếm quang hiện lên, thân thể di động của A Mao thoáng chốc run rẩy, liền bất động .

Không hề nhìn A Mao, quất y nhân đi đến trước mặt Hải Đông thanh đang đứng lên, bắt nó nhấc lên vai. Uy nó ăn khối thịt, gã vỗ vỗ Hải Đông thanh: “Bắt trở về.” Hải Đông thanh lắc lắc cái đầu vừa rồi bị đập choáng váng, triển khai cánh, hướng đến phương hướng Tiểu Bảo ly khai bay qua, đám sát thủ chen theo đuổi kịp.

Không lo lắng cho thủ hạ mình có bắt được người hay không, quất y nhân hướng tới tâm phúc đứng ở phía sau gã thấp giọng nói: “Đừng cho Lâm Thịnh Chi có được tin tức.” Ngụ ý: phụ cận phàm là cơ sở ngầm của Lâm phủ, một kẻ bất lưu.

“Hiểu được.”

Người nọ kéo qua một con ngựa, quay về chỗ trụ. Người lưu lại đem những kẻ bị A Mao đánh chết toàn bộ tha đi, chỉ để lại đầy đất tử điểu cùng huyết thủy.

Sau khi bọn họ đi xa, một con hầu tử từ bên dưới cái bàn bị đánh hư chui ra. Cực nhanh nhảy đến trước mặt A Mao, nó khóc kêu vài tiếng, A Mao không có một chút phản ứng. Hầu tử vò đầu bứt tai không biết nên làm sao đây, đang khi nó gấp đến độ khóc rống, một chiếc xe lừa kéo củi trên ngã tư đến gần, xa phu vừa thấy huyết đầy đất cùng tử điểu, cả kinh nói: “Quai quai (quai: ngoan) của ta, chuyện gì xảy ra thế này?”

“Chi chi chi chi!!” Lúc này, một hầu tử kêu to nhảy tới trên người hắn, hướng tới đầu hắn cho mấy móng vuốt.

“A a a!! Cút ngay cút ngay!” Xa phu bị dọa nhảy dựng, từ trên xe lăn xuống dưới.

Tiểu Bối vừa cào vừa cắn, kéo xa phu đổ lên trước mặt A Mao. Hầu tử ly khai, xa phu ô đầu vừa mở mắt ra liền thấy được một người chết. Má ơi kêu một tiếng, xa phu xụi lơ ở trên đất. Hầu tử lại phóng lên, cào cào hắn lại cào cào người chết kia. Xa phu cảm thấy cả kinh, hầu tử này không phải là bảo hắn cứu người này đi.

“Chi chi chi chi!!” nước mắt trong mắt Tiểu Bối từng giọt từng giọt rơi xuống, xa phu tâm nhất thời nhuyễn. Liếc mắt nhìn mao nhân tất cả đều là huyết dưới thân một cái, xa phu bản tính thiện lương động lòng trắc ẩn.

Phế đi sức chín trâu hai hổ đem người chết kéo dài lên xe, xa phu còn chưa kịp suyễn khẩu khí liền nghe thấy vài tiếng hầu tử kêu. Tập trung nhìn vào, xa phu nóng nảy: “Ngươi xuống dưới! Xuống dưới!”

Chỉ một lát sau, xe lừa động. Tiểu Bối hướng tới mông lừa cho nó một ngụm răng, con lừa kêu thảm một tiếng, bỏ lại chủ nhân của mình nhanh chân bỏ chạy. Tiểu Bối ngại nó chạy trốn chậm, lại là hai ngụm cắn xuống, con lừa trực tiếp vượt qua tốc độ ngựa, nháy mắt đã không còn bóng dáng.

“Trở về! Ngươi trở về! Xe của ta! Xe của ta!” Đáng thương xa phu, hảo tâm cứu người lại đánh mất xe lừa của mình, ở tại chỗ giơ chân thẳng mắng con hầu tử vong ân phụ nghĩa.

Tiểu Bối nhớ rõ đường trở về, đứng ở trên đầu con lừa mang nó hướng đến Phàm cốc chạy đi. Xe đẩy tay dị thường xóc nảy, A Mao cũng không hề có phản ứng, huyết dưới thân thuận theo khe hở tấm ván gỗ từng giọt rơi trên mặt đất. Đến khi tầng sương mù độc hữu của Phàm cốc xuất hiện, nước mắt tiểu Bối cuồng lưu.

“Chi chi chi chi! Chi chi chi chi!!” Toàn bộ sơn cốc chợt nghe thấy một tiếng hầu tử bi thương kêu thảm thiết.

“Chi chi chi chi!”

“Chi chi chi chi!”

“Chi chi chi chi!”

>>Hết
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện