Tuy rằng trước khi đi sư phó một lần nữa dặn dò cậu phải bái Cốt làm sư, tuy rằng cậu cũng đã nghĩ kĩ nhất định phải cầu Cốt thu cậu làm đồ đệ, nhưng Tiểu Bảo chưa từng nghĩ tới sự tình sẽ thuận lợi như thế, thuận lợi đến mức cậu chỉ biết ngây ngốc chớp chớp mắt, không biết nên phản ứng như thế nào.
Thật lâu không nghe thấy Tiểu Bảo kêu hắn là sư phó, Phàm Cốt mất hứng , thổi râu nói: “Còn ngốc lăng làm cái gì! Kêu sư phó!”
“A.” Tiểu Bảo há mồm, thẳng đến khi râu Phàm Cốt bị tức đến dựng lên trời, cậu mới hiểu được đối phương đang nói cái gì. Hốc mắt nháy mắt ướt át, lúm đồng tiền nơi khóe miệng hãm sâu, Tiểu Bảo khóc hô: “Sư phó!”
Râu Phàm Cốt từ trời cao hạ thẳng xuống, cười tủm tỉm gật gật đầu, nói: “Không tồi không tồi, đến, kính trà cho sư phó.”
Mao nhân đi vào, trên tay bưng một ly trà nóng. Tiểu Bảo khóc như núi đổ , đứng lên lau mắt, hai tay táy máy từ trên tay Mao nhân ca ca tiếp nhận chung trà, từng bước một đi đến trước mặt sư phó, chậm rãi quỳ xuống, cung kính hô lên: “Sư phó, uống trà.”
“Không tồi không tồi, ha ha ha.” Tiếp nhận trà, há miệng uống xong, Phàm Cốt vuốt vuốt chòm râu dài của mình, nói: “Tuy nói nhất nhật vi sư chung thân vi phụ (một ngày là sư, cả đời là cha), nhưng ngươi lại không được đem sư phó ta trở thành cha ngươi, ta là ca ngươi, nhớ kỹ không?”
Tiểu Bảo hai mắt đẫm lệ loan loan, lúm đồng tiền hãm thật sâu , thật mạnh gật đầu, cậu nhớ kỹ. Cậu có một vị sư phó phụ thân, lại có một vị sư phó ca ca, cậu quả thật là bảo bối.
Thực không biết xấu hổ cường thu một vị đồ đệ, Phàm Cốt càng xem Tiểu Bảo càng vừa lòng. Xoay người túm lên Tiểu Bảo, cầm lấy cổ tay Tiểu Bảo liền nhắm lại mắt. Tiểu Bảo ngoan ngoãn mặc sư phó nắm, biết sư phó là đang bắt mạch cho cậu, trong lòng càng miễn bàn có bao nhiêu hưng phấn kích động. Chính là qua thời gian hơn một nén nhang sau, tươi cười trên mặt Tiểu Bảo đã không thấy, lại còn biến thành lo lắng, mày sư phó sao lại càng ngày càng nhăn? Lúc này, Phàm Cốt cũng buông ra cổ tay Tiểu Bảo, mở mắt, giữa thần sắc là nồng đậm nghi hoặc. Hắn vuốt vuốt râu, tự nhủ thầm: “Kỳ quái, thật sự là kỳ quái.”
“Sư phó?”
“Đừng lên tiếng.”
Phàm Cốt lâm vào trong suy nghĩ của mình, Tiểu Bảo nhắm chặt miệng không dám lên tiếng quấy rầy sư phó, trong lòng cũng là hoang mang rối loạn , chẳng lẽ cậu bị bệnh?
Lại qua một nén nhang, Phàm Cốt mới buông tha cho chòm râu của mình, nhìn về phía Tiểu Bảo. Ánh mắt cùng lúc trước có rõ ràng bất đồng, mang theo tìm tòi nghiên cứu, nghi hoặc, còn dẫn theo vài phần đắc ý.
“Tiểu Bảo, cùng sư phó đi xem ca ca của ngươi đi.”
Di? Tiểu Bảo khó hiểu mặc sư phó nắm lấy tay cậu đi ra ngoài, ngửa đầu nhìn sư phó, chờ sư phó nói cho cậu là không có sinh bệnh .
Nhưng Phàm Cốt lại một chữ đều không có đề cập tới thân mình Tiểu Bảo xảy ra chuyện gì, ra khỏi ốc, hắn trực tiếp mang Tiểu Bảo vào một gian mộc ốc khác. Đi vào, Tiểu Bảo liền rút tay ra chạy tới bên giường gỗ, ôm lấy người đang nằm ở trên giường: “Quỷ ca ca! Quỷ ca ca!”
“Bảo!” Nhiếp Chính mới cùng Tam đệ nói chuyện vừa nghe đến thanh âm Tiểu Bảo, hai tay lập tức sờ soạng muốn ôm trụ người này. Tiểu Bảo vội vàng cầm tay Quỷ ca ca, nhìn thấy miệng vết thương trên xương quai xanh Quỷ ca ca lại nứt ra rồi, nước mắt cậu lại rơi xuống dưới, càng không ngừng cọ cọ mặt Quỷ ca ca. Tiểu Bảo cùng Tam đệ bình an vô sự đối với Nhiếp Chính mà nói so với cái gì đều trọng yếu hơn. Tam đệ nói Phàm Cốt đem Tiểu Bảo một mình kêu vào nhà , hắn còn lo lắng không thôi, hiện tại xem ra Phàm Cốt không có làm khó Tiểu Bảo.
“Bảo, có bị thương không?” Nhiếp Chính hận chính mình nhìn không thấy.
“Không có, không có.” Chân có bị rắn cắn, bất quá Tiểu Bảo sẽ không nói .
Lam Vô Nguyệt không muốn đại ca rất lo lắng, dù sao dọc theo đường đi hữu kinh lại vô hạn (có nguy hiểm nhưng vẫn vượt qua), bất quá là người nào đó trêu cợt mà thôi. Y cầm lấy tay đại ca cùng Tiểu Bảo nói: “Đại ca yên tâm đi, Tiểu Bảo và ta không có chuyện gì.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Nhiếp Chính vẫn không thể tin được hắn tìm được Phàm Cốt rồi.
Nhìn tình cảm chân thành tha thiết giữa “Huynh đệ” ba người, trên mặt Phàm Cốt không có cái gì biến hóa, nhưng trong lòng lại cực kỳ mãn ý. Bất quá nói lại, nếu không phải ba người này là suy nghĩ vì đối phương phát ra từ nội tâm, nhất là Tiểu Bảo tuổi còn nhỏ đã cam tâm vì hai vị ca ca của nó mạo hiểm, Phàm Cốt cũng sẽ không đem bọn họ tiếp nhập Phàm cốc.
“Tiểu Bảo, tránh ra, sư phó muốn nhìn vết thương của hắn.”
Tiểu Bảo lập tức buông ra Quỷ ca ca, mà Lam Vô Nguyệt cùng Nhiếp Chính lại là dị thường chấn động, Phàm Cốt thu Tiểu Bảo làm đồ đệ ?! Tiểu Bảo lúc này mới nhớ tới mình còn chưa có nói cho ca ca, lập tức giữ chặt tay sư phó đang đi tới nói: “Quỷ ca ca, Mỹ nhân ca ca, sư phó.”
Phàm Cốt nghiêng mắt nhìn nhìn Tiểu Bảo, tiểu oa nhi này nói chuyện có chút không quá thích hợp nha. Đem chuyện này tạm thời áp ở trong lòng, Phàm Cốt khó có được giải thích: “Ta xem Tiểu Bảo thuận mắt, vừa mới thu nó làm đồ đệ . Các ngươi là huynh trưởng của nó, sau này liền theo nó kêu ta sư phó đi.” Dứt lời, không để ý tới Lam Vô Nguyệt cùng Nhiếp Chính đang kinh ngạc, hắn nhìn về phía Lam Vô Nguyệt nói: “Còn không hướng sư phó ta xin lỗi!” Dám nói hắn là lão bất hưu, hừ!
Khiếp sợ của Lam Vô Nguyệt nháy mắt tiêu tán, lập tức đối với vị lão bất hưu tâm nhãn nhỏ hẹp này nói: “Đồ nhi Lam Vô Nguyệt vừa mới mạo phạm sư phó, mong rằng sư phó không trách.”
“Đồ nhi Nhiếp Chính, tạ ơn sư phó.”
“Ân ân.” Phàm Cốt một bộ dáng cậy già lên mặt. Tiểu Bảo nhìn nhìn sư phó, nhìn nhìn lại hai vị ca ca, không hiểu sao lại muốn cười.
Để cho Lam Vô Nguyệt cùng Tiểu Bảo đứng ở một bên, Phàm Cốt đầu tiên là nhìn Nhiếp Chính từ đầu đến chân, tiếp theo nói: “A Mao, lại đây đem xiêm y của hắn đều thoát, sau đó đi chuẩn bị cơm chiều đi.”
Mao nhân nãy giờ vẫn đứng ở ngoài cửa đi đến. Đừng nhìn hắn tay chân to lớn, dáng người cao tráng, thế nhưng khi thoát y Nhiếp Chính cũng là lực đạo vừa vặn, một chút đều không có làm đau Nhiếp Chính. Đem xiêm y Nhiếp Chính phóng tới đầu giường, Mao nhân đi ra ngoài. Tiểu Bảo nhìn Mao nhân ca ca rời đi, trong lòng lại nảy lên khổ sở.
Cẩn thận xem xét vết thương trên người Nhiếp Chính, mi tâm Phàm Cốt nhíu thành tự ‘xuyên’ (川). Tiểu Bảo lo lắng hỏi: “Sư phó, Quỷ ca ca, có thể cứu chữa không?”
Phàm Cốt vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Thương này của hắn là như thế nào ?” Cứ việc đã đoán được, nhưng hắn vẫn là muốn hỏi rõ ràng.
Ánh mắt Tiểu Bảo thoáng đỏ, nước mắt đảo quanh hốc mắt, Lam Vô Nguyệt lạnh giọng nói: “Đại ca của ta bị người dùng thiết liên xuyên thấu tứ chi cùng xương quai xanh, ngược đãi suốt năm năm. Là Tiểu Bảo ngẫu nhiên phát hiện đại ca, đem hắn cứu ra.”
“Sư phó, Quỷ ca ca , ánh mắt, nhìn không thấy.” Lệ Tiểu Bảo không thể nhẫn.
Phàm Cốt nâng lên mí mắt Nhiếp Chính, nhìn hồi lâu mới lại tham lên mạch của hắn. Chỉ thấy thần sắc Phàm Cốt càng ngày càng nghiêm túc, tâm Lam Vô Nguyệt cùng Tiểu Bảo đập bịch bịch. Lúc này đây Phàm Cốt kiểm tra thật lâu, lại tinh tế kiểm tra vết thương trên người Nhiếp Chính một lần, sau đó từ trong tay áo lấy ra một khối bố khăn lau lau tay.
“Sư phó?” Tiểu Bảo kêu thật sự nhỏ giọng, vừa khẩn trương lại chờ mong.
Phàm Cốt không có trả lời, mà là hỏi: “Là ai?”
Thân mình Tiểu Bảo run lên, Lam Vô Nguyệt cắn răng nói: “Là Lâm Thịnh Chi, đương kim võ lâm minh chủ. Đại ca của ta từng là võ lâm minh chủ, đem Lâm Thịnh Chi xem là hảo hữu tri kỉ, làm sao nghĩ đến người nọ lòng muông dạ thú. Vì muốn có được bảo đao Nhiếp gia gia truyền, hắn độc giết cả nhà Nhiếp gia, lại cầm tù đại ca của ta, chặt đứt cánh tay phải ta, hại nhị ca ta sinh tử không rõ, ta tuyệt không tha cho hắn!”
Tiểu Bảo cố gắng cúi đầu đứng.
Phàm Cốt liếc mắt nhìn Tiểu Bảo một cái, vuốt vuốt râu: “Lâm Thịnh Chi… Không nghe nói qua. Thật sự là không thú vị, vì cái thứ có hoa không quả gì đó mà cả ngày tính kế tới tính kế lui có ý tứ sao?” Nói xong, hắn lại hỏi: “Quỷ Khốc Tiếu còn sống không?”
“Quỷ Khốc Tiếu?” Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt cảm thấy kinh hãi, kia không phải là đại ma đầu bốn mươi năm trước cơ hồ diệt sạch toàn bộ võ lâm sao? Ánh mắt Lam Vô Nguyệt nhìn Phàm Cốt hết biến lại biến. Bọn họ đều nghe qua đại danh Phàm Cốt, nhưng thực ít có người gặp qua hắn, nay thấy hắn đầu bạc đồng nhan (mặt trẻ), nghe khẩu khí của hắn tựa hồ còn nhận thức Quỷ Khốc Tiếu, thật không hiểu người này sống đã bao lâu.
Phàm Cốt thấy thế, cảm khái lắc đầu: “Xem ra lão gia khỏa kia đã chết, ai, thiên hạ này ai còn có thể vào mắt của ta a, ai.” Giống như đã quên hắn cũng là một lão gia khỏa. Nói xong câu đó, giọng điệu Phàm Cốt bỗng ngừng, nở nụ cười: “Ha ha, ta vừa thu một đồ đệ ngoan, sau này sẽ không buồn . Suốt ngày đứng ở trong sơn cốc này cũng là sẽ buồn nha.” (Su: buồn quá nên sinh quởn)
Tiểu Bảo cảm thấy mình phải nói chút gì đó, nhưng trừ bỏ cao hứng, cậu cái gì cũng đều không nghĩ ra được, sư phó khen ngợi cậu ni!
Cảm khái xong, Phàm Cốt sắc mặt thoáng chốc nghiêm chỉnh, hướng Nhiếp Chính nói: “Thương này của ngươi, ta có thể trị.”
“Sư phó!” Tiểu Bảo cùng Lam Vô Nguyệt cuồng hỉ, hô hấp Nhiếp Chính nháy mắt bất ổn.
Phàm Cốt mặt nhăn mi nhíu, lại nói: “Chờ ta đem lời nói cho hết các ngươi cao hứng cũng không muộn.” Tâm Tiểu Bảo cùng Lam Vô Nguyệt lại mắc tới cổ họng.
“Thương này của ngươi, ta có thể trị. Nhưng thương thế của ngươi đã kéo dài quá lâu, gân mạch cơ hồ bị hủy toàn bộ. Hơn nữa trong cơ thể ngươi có ba loại độc, ngươi sở dĩ còn sống là do ba loại độc này chế ước lẫn nhau, người hạ độc ngươi cũng không muốn ngươi chết, nhưng cũng không muốn ngươi có thể sống sót, độc này có thể cho ngươi chống đỡ qua trọng hình, nhưng lại không ngừng giảm dần nguyên khí của ngươi. Nếu Tiểu Bảo không có đem ngươi mang đến, ngươi nhiều nhất cũng chỉ có thể sống thêm nửa năm, có thể nói nguyên khí của ngươi đã đến tận cùng, xem như nửa người chết.”
“Sư phó!” Tiểu Bảo một hơi nghẹn tại cổ họng, Phàm Cốt nhanh chóng hướng tới ngực cậu cho một chưởng.
“Khụ khụ khụ…” Tiểu Bảo thuận được khí bắt lấy tay áo sư phó liền quỳ xuống, khóc cầu, “Sư phó, cứu cứu, Quỷ ca ca, ô ô… Sư phó…”
Lam Vô Nguyệt ngây người, càng không ngừng lắc đầu, vô tận thù hận thổi quét y. Mà Nhiếp Chính sau khi thất vọng trôi qua qua lại phá lệ bình tĩnh, hắn có thể sống từ nơi kia đi ra đã là ông trời xót thương, huống chi hắn còn gặp Tiểu Bảo, gặp được Tam đệ.
Đem Tiểu Bảo ôm đến, Phàm Cốt mất hứng nói: “Ngươi sao luôn không đem lời nói sư phó nghe cho hết? Sư phó vừa mới nói, thương của hắn có thể trị.”
A? Tiểu Bảo dừng khóc, cậu bị sư phó làm hồ đồ , ngay cả Lam Vô Nguyệt cũng hồ đồ theo .
“Nghe ta nói cho hết lời rồi các ngươi lại khóc!”
Tiểu Bảo cùng Lam Vô Nguyệt lập tức gật đầu.
Bình tĩnh bình tĩnh, Phàm Cốt tiếp tục nói: “Cái tên Lâm cái gì Chi này quả thật đủ ác độc, bất quá so với Quỷ Khốc Tiếu thì hắn còn kém xa lắm, cho nên vết thương này ta có thể trị, bất quá quá trình trị liệu này sẽ phi thường thống khổ, không thể so với trọng hình mà ngươi chịu. Còn có, thương này cũng không phải là mười ngày nửa tháng có thể chữa khỏi , ít nhất là ba đến năm năm hơn.” Lúc nói tới đây, trong mắt Phàm Cốt hiện lên một đạo hiển quang cực không rõ, không ai phát hiện.
Hắn nói tiếp: “Mà chuyện quan trọng nhất chính là, ngươi không thể lại tập võ, chuyện báo thù cũng đừng suy nghĩ. Có thể sống thì so với bất cứ thứ gì đều cường hơn.”
“Tạ ơn sư phó! Tạ ơn, sư phó!” Tiểu Bảo nhào vào trong lòng sư phó trong lòng ôm chặt lấy hắn, hỉ cực mà khóc. Thật tốt quá, thật tốt quá, sư phó có thể trị, sư phó có thể trị.
Nước mắt Lam Vô Nguyệt cũng rớt xuống dưới, chuyện báo thù y đến là được rồi, chỉ cần đại ca có thể sống sót, bảo y giảm thọ mười năm đều được. So với hai người đang vui sướng, Nhiếp Chính lại là lặng yên không tiếng động.
Phàm Cốt nhìn qua, hỏi: “Nhiếp Chính, ngươi nếu còn muốn báo thù thì không cần lãng phí dược của vi sư.”
Tiểu Bảo nghe ra sư phó mất hứng , chạy nhanh bắt lấy tay Quỷ ca ca nói: “Quỷ ca ca, không báo thù, không báo thù.”
Nghĩ đến Tiểu Bảo vất vả đem hắn đi ra, nghĩ đến Tam đệ cùng Nhị đệ tung tích không rõ, nghĩ đến một đêm đại hỏa kia, nghĩ đến đầy trời huyết tinh, một chữ “Được” này của Nhiếp Chính làm sao cũng nói không nên lời.
Một bàn tay trái ở trên trán của hắn: “Đại ca, chuyện báo thù cứ giao cho ta thì được rồi. Ngài an tâm dưỡng thương, Tiểu Bảo thật vất vả mới đem ngươi ra, ngươi không thể làm nhóc thương tâm.”
Hầu kết Nhiếp Chính cao thấp di động, bên tai là thanh âm khẩn cầu của Tiểu Bảo, Nhiếp Chính nuốt xuống đầy ngập cừu hận, há miệng: “Hết thảy, đều nghe, sư phó .”
Tiểu Bảo nở nụ cười, vừa khóc vừa cười.
“Này là được rồi.” Phàm Cốt sờ sờ đầu Tiểu Bảo, tiếp tục nói: “Các ngươi có bảo bối đệ đệ như Tiểu Bảo thì nên thấy đủ , làm người không thể quá có lòng tham, bằng không sẽ gặp thiên lôi đánh xuống .”
“Sư phó giáo huấn phải, chúng ta sẽ hảo hảo đau nhóc, sẽ không lại làm cho nhóc mạo hiểm, làm cho nhóc lo lắng.” Lam Vô Nguyệt một lòng hoàn toàn buông xuống.
Nhiếp Chính đụng đến tay Tiểu Bảo, cầm lấy, khàn khàn nói: “Có thể gặp được Tiểu Bảo, là phúc khí, của ta.”
“Quỷ ca ca… Mỹ nhân ca ca…” Trong hạnh phúc của Tiểu Bảo là bất an cùng áy náy, cúi đầu chôn ở trong lòng Quỷ ca ca, cậu không dám nhìn mặt Quỷ ca ca, cậu thực xin lỗi Quỷ ca ca, thực xin lỗi Mỹ nhân ca ca.
Tràn đầy thâm ý liếc mắt nhìn Tiểu Bảo một cái, Phàm Cốt nói: “Ngày mai bắt đầu trị liệu. Nhiếp Chính, ta phải trước tiên đem thương thế của ngươi chữa khỏi, tiếp đó phải trọng tạo gân mạch của ngươi. Gân cốt tương liên, ta còn phải đánh gãy xương cốt của ngươi, cho gân cốt ngươi một lần nữa phát triển. Bất quá phải đợi sau khi nguyên khí của ngươi khôi phục ít nhất một nửa mới có thể, bằng không ngươi chịu không nổi cái loại đau này. Ngươi hiện tại cần phải làm là ăn, tận khả năng ăn, ăn càng tráng càng tốt.”
“Ta nhớ kỹ.”
“A!” Tiểu Bảo hút một ngụm lãnh khí, phải đem gân cốt Quỷ ca ca toàn bộ đánh gãy?! Lam Vô Nguyệt cắn chặt răng, nắm chặt tay đại ca.
Phàm Cốt thản nhiên nói một câu: “Coi như một lần nữa làm người đi.” Vuôt vuốt râu, hắn xoay người hướng ra ngoài, ngược lại tràn đầy vui sướng nói: “Ha ha, bắt được một con hầu tử, đêm nay có thể ăn hầu não .” (=]]]]]]])
Hầu tử! Chưa kịp đau lòng cho Quỷ ca ca, trong óc Tiểu Bảo vang lên một thanh hưởng ‘Keng keng’, cậu lập tức đứng dậy đuổi theo: “Sư phó! Tiểu Bối! Tiểu Bối!”
Tiếng cười của ác sư phó thích khi dễ đồ nhi truyền khắp sơn cốc, chỉ thấy một tiểu oa nhi đi theo phía sau hắn hô to: “Là tiểu Bối! Là tiểu Bối!”
“Sư phó, sư phó, tiểu Bối, là tiểu Bối.”
“Ha ha ha, buổi tối ăn hầu não , oa ha ha.”
>>Hết
Thật lâu không nghe thấy Tiểu Bảo kêu hắn là sư phó, Phàm Cốt mất hứng , thổi râu nói: “Còn ngốc lăng làm cái gì! Kêu sư phó!”
“A.” Tiểu Bảo há mồm, thẳng đến khi râu Phàm Cốt bị tức đến dựng lên trời, cậu mới hiểu được đối phương đang nói cái gì. Hốc mắt nháy mắt ướt át, lúm đồng tiền nơi khóe miệng hãm sâu, Tiểu Bảo khóc hô: “Sư phó!”
Râu Phàm Cốt từ trời cao hạ thẳng xuống, cười tủm tỉm gật gật đầu, nói: “Không tồi không tồi, đến, kính trà cho sư phó.”
Mao nhân đi vào, trên tay bưng một ly trà nóng. Tiểu Bảo khóc như núi đổ , đứng lên lau mắt, hai tay táy máy từ trên tay Mao nhân ca ca tiếp nhận chung trà, từng bước một đi đến trước mặt sư phó, chậm rãi quỳ xuống, cung kính hô lên: “Sư phó, uống trà.”
“Không tồi không tồi, ha ha ha.” Tiếp nhận trà, há miệng uống xong, Phàm Cốt vuốt vuốt chòm râu dài của mình, nói: “Tuy nói nhất nhật vi sư chung thân vi phụ (một ngày là sư, cả đời là cha), nhưng ngươi lại không được đem sư phó ta trở thành cha ngươi, ta là ca ngươi, nhớ kỹ không?”
Tiểu Bảo hai mắt đẫm lệ loan loan, lúm đồng tiền hãm thật sâu , thật mạnh gật đầu, cậu nhớ kỹ. Cậu có một vị sư phó phụ thân, lại có một vị sư phó ca ca, cậu quả thật là bảo bối.
Thực không biết xấu hổ cường thu một vị đồ đệ, Phàm Cốt càng xem Tiểu Bảo càng vừa lòng. Xoay người túm lên Tiểu Bảo, cầm lấy cổ tay Tiểu Bảo liền nhắm lại mắt. Tiểu Bảo ngoan ngoãn mặc sư phó nắm, biết sư phó là đang bắt mạch cho cậu, trong lòng càng miễn bàn có bao nhiêu hưng phấn kích động. Chính là qua thời gian hơn một nén nhang sau, tươi cười trên mặt Tiểu Bảo đã không thấy, lại còn biến thành lo lắng, mày sư phó sao lại càng ngày càng nhăn? Lúc này, Phàm Cốt cũng buông ra cổ tay Tiểu Bảo, mở mắt, giữa thần sắc là nồng đậm nghi hoặc. Hắn vuốt vuốt râu, tự nhủ thầm: “Kỳ quái, thật sự là kỳ quái.”
“Sư phó?”
“Đừng lên tiếng.”
Phàm Cốt lâm vào trong suy nghĩ của mình, Tiểu Bảo nhắm chặt miệng không dám lên tiếng quấy rầy sư phó, trong lòng cũng là hoang mang rối loạn , chẳng lẽ cậu bị bệnh?
Lại qua một nén nhang, Phàm Cốt mới buông tha cho chòm râu của mình, nhìn về phía Tiểu Bảo. Ánh mắt cùng lúc trước có rõ ràng bất đồng, mang theo tìm tòi nghiên cứu, nghi hoặc, còn dẫn theo vài phần đắc ý.
“Tiểu Bảo, cùng sư phó đi xem ca ca của ngươi đi.”
Di? Tiểu Bảo khó hiểu mặc sư phó nắm lấy tay cậu đi ra ngoài, ngửa đầu nhìn sư phó, chờ sư phó nói cho cậu là không có sinh bệnh .
Nhưng Phàm Cốt lại một chữ đều không có đề cập tới thân mình Tiểu Bảo xảy ra chuyện gì, ra khỏi ốc, hắn trực tiếp mang Tiểu Bảo vào một gian mộc ốc khác. Đi vào, Tiểu Bảo liền rút tay ra chạy tới bên giường gỗ, ôm lấy người đang nằm ở trên giường: “Quỷ ca ca! Quỷ ca ca!”
“Bảo!” Nhiếp Chính mới cùng Tam đệ nói chuyện vừa nghe đến thanh âm Tiểu Bảo, hai tay lập tức sờ soạng muốn ôm trụ người này. Tiểu Bảo vội vàng cầm tay Quỷ ca ca, nhìn thấy miệng vết thương trên xương quai xanh Quỷ ca ca lại nứt ra rồi, nước mắt cậu lại rơi xuống dưới, càng không ngừng cọ cọ mặt Quỷ ca ca. Tiểu Bảo cùng Tam đệ bình an vô sự đối với Nhiếp Chính mà nói so với cái gì đều trọng yếu hơn. Tam đệ nói Phàm Cốt đem Tiểu Bảo một mình kêu vào nhà , hắn còn lo lắng không thôi, hiện tại xem ra Phàm Cốt không có làm khó Tiểu Bảo.
“Bảo, có bị thương không?” Nhiếp Chính hận chính mình nhìn không thấy.
“Không có, không có.” Chân có bị rắn cắn, bất quá Tiểu Bảo sẽ không nói .
Lam Vô Nguyệt không muốn đại ca rất lo lắng, dù sao dọc theo đường đi hữu kinh lại vô hạn (có nguy hiểm nhưng vẫn vượt qua), bất quá là người nào đó trêu cợt mà thôi. Y cầm lấy tay đại ca cùng Tiểu Bảo nói: “Đại ca yên tâm đi, Tiểu Bảo và ta không có chuyện gì.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Nhiếp Chính vẫn không thể tin được hắn tìm được Phàm Cốt rồi.
Nhìn tình cảm chân thành tha thiết giữa “Huynh đệ” ba người, trên mặt Phàm Cốt không có cái gì biến hóa, nhưng trong lòng lại cực kỳ mãn ý. Bất quá nói lại, nếu không phải ba người này là suy nghĩ vì đối phương phát ra từ nội tâm, nhất là Tiểu Bảo tuổi còn nhỏ đã cam tâm vì hai vị ca ca của nó mạo hiểm, Phàm Cốt cũng sẽ không đem bọn họ tiếp nhập Phàm cốc.
“Tiểu Bảo, tránh ra, sư phó muốn nhìn vết thương của hắn.”
Tiểu Bảo lập tức buông ra Quỷ ca ca, mà Lam Vô Nguyệt cùng Nhiếp Chính lại là dị thường chấn động, Phàm Cốt thu Tiểu Bảo làm đồ đệ ?! Tiểu Bảo lúc này mới nhớ tới mình còn chưa có nói cho ca ca, lập tức giữ chặt tay sư phó đang đi tới nói: “Quỷ ca ca, Mỹ nhân ca ca, sư phó.”
Phàm Cốt nghiêng mắt nhìn nhìn Tiểu Bảo, tiểu oa nhi này nói chuyện có chút không quá thích hợp nha. Đem chuyện này tạm thời áp ở trong lòng, Phàm Cốt khó có được giải thích: “Ta xem Tiểu Bảo thuận mắt, vừa mới thu nó làm đồ đệ . Các ngươi là huynh trưởng của nó, sau này liền theo nó kêu ta sư phó đi.” Dứt lời, không để ý tới Lam Vô Nguyệt cùng Nhiếp Chính đang kinh ngạc, hắn nhìn về phía Lam Vô Nguyệt nói: “Còn không hướng sư phó ta xin lỗi!” Dám nói hắn là lão bất hưu, hừ!
Khiếp sợ của Lam Vô Nguyệt nháy mắt tiêu tán, lập tức đối với vị lão bất hưu tâm nhãn nhỏ hẹp này nói: “Đồ nhi Lam Vô Nguyệt vừa mới mạo phạm sư phó, mong rằng sư phó không trách.”
“Đồ nhi Nhiếp Chính, tạ ơn sư phó.”
“Ân ân.” Phàm Cốt một bộ dáng cậy già lên mặt. Tiểu Bảo nhìn nhìn sư phó, nhìn nhìn lại hai vị ca ca, không hiểu sao lại muốn cười.
Để cho Lam Vô Nguyệt cùng Tiểu Bảo đứng ở một bên, Phàm Cốt đầu tiên là nhìn Nhiếp Chính từ đầu đến chân, tiếp theo nói: “A Mao, lại đây đem xiêm y của hắn đều thoát, sau đó đi chuẩn bị cơm chiều đi.”
Mao nhân nãy giờ vẫn đứng ở ngoài cửa đi đến. Đừng nhìn hắn tay chân to lớn, dáng người cao tráng, thế nhưng khi thoát y Nhiếp Chính cũng là lực đạo vừa vặn, một chút đều không có làm đau Nhiếp Chính. Đem xiêm y Nhiếp Chính phóng tới đầu giường, Mao nhân đi ra ngoài. Tiểu Bảo nhìn Mao nhân ca ca rời đi, trong lòng lại nảy lên khổ sở.
Cẩn thận xem xét vết thương trên người Nhiếp Chính, mi tâm Phàm Cốt nhíu thành tự ‘xuyên’ (川). Tiểu Bảo lo lắng hỏi: “Sư phó, Quỷ ca ca, có thể cứu chữa không?”
Phàm Cốt vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Thương này của hắn là như thế nào ?” Cứ việc đã đoán được, nhưng hắn vẫn là muốn hỏi rõ ràng.
Ánh mắt Tiểu Bảo thoáng đỏ, nước mắt đảo quanh hốc mắt, Lam Vô Nguyệt lạnh giọng nói: “Đại ca của ta bị người dùng thiết liên xuyên thấu tứ chi cùng xương quai xanh, ngược đãi suốt năm năm. Là Tiểu Bảo ngẫu nhiên phát hiện đại ca, đem hắn cứu ra.”
“Sư phó, Quỷ ca ca , ánh mắt, nhìn không thấy.” Lệ Tiểu Bảo không thể nhẫn.
Phàm Cốt nâng lên mí mắt Nhiếp Chính, nhìn hồi lâu mới lại tham lên mạch của hắn. Chỉ thấy thần sắc Phàm Cốt càng ngày càng nghiêm túc, tâm Lam Vô Nguyệt cùng Tiểu Bảo đập bịch bịch. Lúc này đây Phàm Cốt kiểm tra thật lâu, lại tinh tế kiểm tra vết thương trên người Nhiếp Chính một lần, sau đó từ trong tay áo lấy ra một khối bố khăn lau lau tay.
“Sư phó?” Tiểu Bảo kêu thật sự nhỏ giọng, vừa khẩn trương lại chờ mong.
Phàm Cốt không có trả lời, mà là hỏi: “Là ai?”
Thân mình Tiểu Bảo run lên, Lam Vô Nguyệt cắn răng nói: “Là Lâm Thịnh Chi, đương kim võ lâm minh chủ. Đại ca của ta từng là võ lâm minh chủ, đem Lâm Thịnh Chi xem là hảo hữu tri kỉ, làm sao nghĩ đến người nọ lòng muông dạ thú. Vì muốn có được bảo đao Nhiếp gia gia truyền, hắn độc giết cả nhà Nhiếp gia, lại cầm tù đại ca của ta, chặt đứt cánh tay phải ta, hại nhị ca ta sinh tử không rõ, ta tuyệt không tha cho hắn!”
Tiểu Bảo cố gắng cúi đầu đứng.
Phàm Cốt liếc mắt nhìn Tiểu Bảo một cái, vuốt vuốt râu: “Lâm Thịnh Chi… Không nghe nói qua. Thật sự là không thú vị, vì cái thứ có hoa không quả gì đó mà cả ngày tính kế tới tính kế lui có ý tứ sao?” Nói xong, hắn lại hỏi: “Quỷ Khốc Tiếu còn sống không?”
“Quỷ Khốc Tiếu?” Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt cảm thấy kinh hãi, kia không phải là đại ma đầu bốn mươi năm trước cơ hồ diệt sạch toàn bộ võ lâm sao? Ánh mắt Lam Vô Nguyệt nhìn Phàm Cốt hết biến lại biến. Bọn họ đều nghe qua đại danh Phàm Cốt, nhưng thực ít có người gặp qua hắn, nay thấy hắn đầu bạc đồng nhan (mặt trẻ), nghe khẩu khí của hắn tựa hồ còn nhận thức Quỷ Khốc Tiếu, thật không hiểu người này sống đã bao lâu.
Phàm Cốt thấy thế, cảm khái lắc đầu: “Xem ra lão gia khỏa kia đã chết, ai, thiên hạ này ai còn có thể vào mắt của ta a, ai.” Giống như đã quên hắn cũng là một lão gia khỏa. Nói xong câu đó, giọng điệu Phàm Cốt bỗng ngừng, nở nụ cười: “Ha ha, ta vừa thu một đồ đệ ngoan, sau này sẽ không buồn . Suốt ngày đứng ở trong sơn cốc này cũng là sẽ buồn nha.” (Su: buồn quá nên sinh quởn)
Tiểu Bảo cảm thấy mình phải nói chút gì đó, nhưng trừ bỏ cao hứng, cậu cái gì cũng đều không nghĩ ra được, sư phó khen ngợi cậu ni!
Cảm khái xong, Phàm Cốt sắc mặt thoáng chốc nghiêm chỉnh, hướng Nhiếp Chính nói: “Thương này của ngươi, ta có thể trị.”
“Sư phó!” Tiểu Bảo cùng Lam Vô Nguyệt cuồng hỉ, hô hấp Nhiếp Chính nháy mắt bất ổn.
Phàm Cốt mặt nhăn mi nhíu, lại nói: “Chờ ta đem lời nói cho hết các ngươi cao hứng cũng không muộn.” Tâm Tiểu Bảo cùng Lam Vô Nguyệt lại mắc tới cổ họng.
“Thương này của ngươi, ta có thể trị. Nhưng thương thế của ngươi đã kéo dài quá lâu, gân mạch cơ hồ bị hủy toàn bộ. Hơn nữa trong cơ thể ngươi có ba loại độc, ngươi sở dĩ còn sống là do ba loại độc này chế ước lẫn nhau, người hạ độc ngươi cũng không muốn ngươi chết, nhưng cũng không muốn ngươi có thể sống sót, độc này có thể cho ngươi chống đỡ qua trọng hình, nhưng lại không ngừng giảm dần nguyên khí của ngươi. Nếu Tiểu Bảo không có đem ngươi mang đến, ngươi nhiều nhất cũng chỉ có thể sống thêm nửa năm, có thể nói nguyên khí của ngươi đã đến tận cùng, xem như nửa người chết.”
“Sư phó!” Tiểu Bảo một hơi nghẹn tại cổ họng, Phàm Cốt nhanh chóng hướng tới ngực cậu cho một chưởng.
“Khụ khụ khụ…” Tiểu Bảo thuận được khí bắt lấy tay áo sư phó liền quỳ xuống, khóc cầu, “Sư phó, cứu cứu, Quỷ ca ca, ô ô… Sư phó…”
Lam Vô Nguyệt ngây người, càng không ngừng lắc đầu, vô tận thù hận thổi quét y. Mà Nhiếp Chính sau khi thất vọng trôi qua qua lại phá lệ bình tĩnh, hắn có thể sống từ nơi kia đi ra đã là ông trời xót thương, huống chi hắn còn gặp Tiểu Bảo, gặp được Tam đệ.
Đem Tiểu Bảo ôm đến, Phàm Cốt mất hứng nói: “Ngươi sao luôn không đem lời nói sư phó nghe cho hết? Sư phó vừa mới nói, thương của hắn có thể trị.”
A? Tiểu Bảo dừng khóc, cậu bị sư phó làm hồ đồ , ngay cả Lam Vô Nguyệt cũng hồ đồ theo .
“Nghe ta nói cho hết lời rồi các ngươi lại khóc!”
Tiểu Bảo cùng Lam Vô Nguyệt lập tức gật đầu.
Bình tĩnh bình tĩnh, Phàm Cốt tiếp tục nói: “Cái tên Lâm cái gì Chi này quả thật đủ ác độc, bất quá so với Quỷ Khốc Tiếu thì hắn còn kém xa lắm, cho nên vết thương này ta có thể trị, bất quá quá trình trị liệu này sẽ phi thường thống khổ, không thể so với trọng hình mà ngươi chịu. Còn có, thương này cũng không phải là mười ngày nửa tháng có thể chữa khỏi , ít nhất là ba đến năm năm hơn.” Lúc nói tới đây, trong mắt Phàm Cốt hiện lên một đạo hiển quang cực không rõ, không ai phát hiện.
Hắn nói tiếp: “Mà chuyện quan trọng nhất chính là, ngươi không thể lại tập võ, chuyện báo thù cũng đừng suy nghĩ. Có thể sống thì so với bất cứ thứ gì đều cường hơn.”
“Tạ ơn sư phó! Tạ ơn, sư phó!” Tiểu Bảo nhào vào trong lòng sư phó trong lòng ôm chặt lấy hắn, hỉ cực mà khóc. Thật tốt quá, thật tốt quá, sư phó có thể trị, sư phó có thể trị.
Nước mắt Lam Vô Nguyệt cũng rớt xuống dưới, chuyện báo thù y đến là được rồi, chỉ cần đại ca có thể sống sót, bảo y giảm thọ mười năm đều được. So với hai người đang vui sướng, Nhiếp Chính lại là lặng yên không tiếng động.
Phàm Cốt nhìn qua, hỏi: “Nhiếp Chính, ngươi nếu còn muốn báo thù thì không cần lãng phí dược của vi sư.”
Tiểu Bảo nghe ra sư phó mất hứng , chạy nhanh bắt lấy tay Quỷ ca ca nói: “Quỷ ca ca, không báo thù, không báo thù.”
Nghĩ đến Tiểu Bảo vất vả đem hắn đi ra, nghĩ đến Tam đệ cùng Nhị đệ tung tích không rõ, nghĩ đến một đêm đại hỏa kia, nghĩ đến đầy trời huyết tinh, một chữ “Được” này của Nhiếp Chính làm sao cũng nói không nên lời.
Một bàn tay trái ở trên trán của hắn: “Đại ca, chuyện báo thù cứ giao cho ta thì được rồi. Ngài an tâm dưỡng thương, Tiểu Bảo thật vất vả mới đem ngươi ra, ngươi không thể làm nhóc thương tâm.”
Hầu kết Nhiếp Chính cao thấp di động, bên tai là thanh âm khẩn cầu của Tiểu Bảo, Nhiếp Chính nuốt xuống đầy ngập cừu hận, há miệng: “Hết thảy, đều nghe, sư phó .”
Tiểu Bảo nở nụ cười, vừa khóc vừa cười.
“Này là được rồi.” Phàm Cốt sờ sờ đầu Tiểu Bảo, tiếp tục nói: “Các ngươi có bảo bối đệ đệ như Tiểu Bảo thì nên thấy đủ , làm người không thể quá có lòng tham, bằng không sẽ gặp thiên lôi đánh xuống .”
“Sư phó giáo huấn phải, chúng ta sẽ hảo hảo đau nhóc, sẽ không lại làm cho nhóc mạo hiểm, làm cho nhóc lo lắng.” Lam Vô Nguyệt một lòng hoàn toàn buông xuống.
Nhiếp Chính đụng đến tay Tiểu Bảo, cầm lấy, khàn khàn nói: “Có thể gặp được Tiểu Bảo, là phúc khí, của ta.”
“Quỷ ca ca… Mỹ nhân ca ca…” Trong hạnh phúc của Tiểu Bảo là bất an cùng áy náy, cúi đầu chôn ở trong lòng Quỷ ca ca, cậu không dám nhìn mặt Quỷ ca ca, cậu thực xin lỗi Quỷ ca ca, thực xin lỗi Mỹ nhân ca ca.
Tràn đầy thâm ý liếc mắt nhìn Tiểu Bảo một cái, Phàm Cốt nói: “Ngày mai bắt đầu trị liệu. Nhiếp Chính, ta phải trước tiên đem thương thế của ngươi chữa khỏi, tiếp đó phải trọng tạo gân mạch của ngươi. Gân cốt tương liên, ta còn phải đánh gãy xương cốt của ngươi, cho gân cốt ngươi một lần nữa phát triển. Bất quá phải đợi sau khi nguyên khí của ngươi khôi phục ít nhất một nửa mới có thể, bằng không ngươi chịu không nổi cái loại đau này. Ngươi hiện tại cần phải làm là ăn, tận khả năng ăn, ăn càng tráng càng tốt.”
“Ta nhớ kỹ.”
“A!” Tiểu Bảo hút một ngụm lãnh khí, phải đem gân cốt Quỷ ca ca toàn bộ đánh gãy?! Lam Vô Nguyệt cắn chặt răng, nắm chặt tay đại ca.
Phàm Cốt thản nhiên nói một câu: “Coi như một lần nữa làm người đi.” Vuôt vuốt râu, hắn xoay người hướng ra ngoài, ngược lại tràn đầy vui sướng nói: “Ha ha, bắt được một con hầu tử, đêm nay có thể ăn hầu não .” (=]]]]]]])
Hầu tử! Chưa kịp đau lòng cho Quỷ ca ca, trong óc Tiểu Bảo vang lên một thanh hưởng ‘Keng keng’, cậu lập tức đứng dậy đuổi theo: “Sư phó! Tiểu Bối! Tiểu Bối!”
Tiếng cười của ác sư phó thích khi dễ đồ nhi truyền khắp sơn cốc, chỉ thấy một tiểu oa nhi đi theo phía sau hắn hô to: “Là tiểu Bối! Là tiểu Bối!”
“Sư phó, sư phó, tiểu Bối, là tiểu Bối.”
“Ha ha ha, buổi tối ăn hầu não , oa ha ha.”
>>Hết
Danh sách chương