Một hàng dài binh lính trên dưới mười người đuổi theo nàng. Nhược Ca lấy hết sức bình sinh mà chạy, nếu có thể dùng khinh không nàng đã có thể cắt đuôi mấy cái tên lính phiền phức này rồi.


Liễu Yến! Ngươi chính là cái thứ yêu nghiệt a! Tha cho ta đi!


Thường thì mặc bộ y phục cổ trang đã rất khó vận động, trang phục truyền thống của nước Liễu lại càng phiền phức hơn.


Nhược Ca xắn hai ống tay áo lên cao, buộc phần lua tua gọn sang một bên, bộ dạng nhếch nhác chạy quanh khu ngoại viện không tránh khỏi gây chú ý.  Nàng cố gắng như vậy chính là vẫn bị bắt, tại sao ư? Vì nàng không biết chạy đường nào cho cam, binh lính đều đoán trước được nàng sẽ chạy về hướng nào mà đứng chờ sẵn chặn đường, các ngươi đừng tưởng như vậy đã thắng! Các ngươi ăn gian! Các ngươi nắm rõ địa hình nên ức hiếp ta! Ta khinh!


Ngán ngẩm thở dài, nàng đưa hai tay ra như tư thế chịu còng tay ở thời hiện đại.


" Hảo, ta đầu hàng, tay đây, muốn làm gì thì làm"


Binh lính nhìn nhau khó hiểu nhăn mày.


" Ta không biết ngươi định giở trò gì, nhưng xắn tay áo lên khoe những thứ như vậy cho bao nhiêu người nhìn, ngươi không thấy mất mặt?"


" Hả? Mất mặt? Ta chỉ là xắn tay áo lên cho đỡ vướng a"


" Còn chỗ này? "


Hắn chỉ xuống dưới, đồng thời các binh lính khác cũng theo hắn nhìn xuống dưới .


Cái gì a!? Cái quần dài đến như vậy, chỉ là buộc cái vướng víu sang một bên, có gì mà nhìn a!?


" Các ngươi nhìn cái gì!? Chưa thấy ai mặc như thế này bao giờ à? "


Một đoàn bình lính không hẹn cùng nhau gật gật đầu.


Nhược Ca không chấp nhặt ngoan ngoãn theo lính canh trở về phủ, cũng quên mất chỉnh lại y phục, đi đến đâu mấy cung nữ cũng đều đỏ bừng mặt nhanh chóng quay đi, thỉnh thoảng len lén nhìn nàng. A? Nàng trở thành sinh vật lạ sao? Ai cũng nhìn nàng như vậy ?


Liễu Yến ngồi trên ghế ngọc thưởng thức mỹ vị của trà mộc thảo,được một lúc, nàng lại ngóng ra ngoài như chờ đợi. Một chút lo lắng ẩn hiện lên trên gương mặt tựa như hoa ấy.


Lính canh chạy vào bẩm báo, Liễu Yến đặt tách trà xuống, vẽ lên nụ cười nhẹ.


Lính canh đưa Nhược Ca vào trong rồi thối lui, cung nữ hầu cận quanh nàng cũng lui ra đóng kín cửa lại.


Nghe tiếng cửa đóng lại, Nhược Cả giật mình kéo lại mảnh hồn chút nữa thì bay đi mất, ngước mặt lên nhìn người trước mặt.


Liễu Yến không nói gì, chỉ từng chút một tiến lại gần càng gần nàng. Ngồi xuống nhẹ nhàng vì nàng mà chỉnh y phục.


" Ngươi như vậy khoe da thịt trước bao nhiêu người? Bổn công chúa cho phép ngươi ? "


Nhược Ca lùi lại giữ một khoảng cách nhất định với Liễu Yến.


" Ta...ta...Liễu Yến.. ta có việc quan trọng... chúng ta nói chuyện được không? "


Liễu Yến thấy Nhược Ca tránh nàng liền có chút không can tâm, đường đường là đệ nhật mỹ nhân của Đại Liễu, y không những không ưa thích, ngược lại còn tránh nàng như tránh tà? Tên tiểu tử ngốc này như vậy là bởi vì hồi nhỏ luôn bị nàng trêu chọc a?


Mặt Liễu Yến tối sầm lại, khí chất nữ vương bắt đầu xuất hiện. Nàng kéo vạt áo của Nhược Ca, giọng nói đầy ma mị.


" Ngươi còn nợ bổn công chúa, nhớ không?"


Nhược Ca vội vàng gật gật đầu, hai tay nắm chặt lấy tay người đang kéo vạt áo nàng. Để Liễu Yến kéo như vậy, ngộ nhỡ nàng phát hiện ra cái băng cuốn ngực của nàng thì biết làm thế nào giải thích đây.


" Liễu Yến, ta nhớ, ta nhớ, lời hứa của ta sao ta có thể không nhớ"


Liễu Yến cũng không kháng cự, cứ như vậy bảo trì động tác để Nhược Ca nắm tay nàng.


" Hảo, vậy thì chúng ta chơi một trò đánh cược"


" Đánh cược?"


Gật gù cùng một chút giễu cợt, tựa làn khói mịt mù không thể đoán ra tâm tư của nàng.


" Nếu trong ba tháng bổn công chúa có thể khiến ngươi yêu, bổn công chúa với ngươi sẽ tiến hành hôn sự. Ngược lại, ngươi khiến bổn công chúa yêu, chúng ta cùng nhau một chỗ. Ngươi thấy thế nào? "


Lời của Liễu Yến như sét đánh ngang tai, Nhược Ca mất bình tĩnh đến hai tay nắm chặt bả vai yếu ớt của Liễu Yến đến đau nhói.


Liễu Yến chỉ hơi nhíu mày, yên lặng lắng nghe câu trả lời của Nhược Ca. Nhưng chính là Nhược Ca không xem lời nói của nàng đặt vào tâm.


" Liễu Yến, ngươi đừng có đem ta ra đùa cợt, được không?"


Bầu không khí chìm vào tĩnh lặng, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Nhược Ca ôm một mảnh đau đớn nhớ lại quá khứ với Mạc Di, công chúa chính là thứ nàng không nên mơ tưởng mà trèo cao. Liễu Yến, phu quân của ngươi sau này đối với ngươi rất tốt, chỉ là hiện tại y đối với ngươi là vô hình dù cho đã cố gắng thế nào.


Liễu Yến rơi vào trầm lặng, đến hiện tại vì sao nàng muốn người trước mặt cùng một chỗ nàng cũng không thể giải đáp, chỉ là những kí ức lúc còn là tiểu hài tử cùng y rất vui vẻ, nàng liền muốn ở lại Đại Mạc trêu chọc y, nhìn vẻ mặt sợ hãi trốn sau lưng biểu tỷ hay nắm lấy góc tay áo của Tiểu Hy. Những kí ức ấy cứ ùa về, đêm nào nàng cũng mong có cơ hội được nhìn thấy y lần nữa nhưng một công chúa không có chút quyền lực như nàng có thể tự làm theo ý mình?


Nàng trở nên ương ngạnh, đôi lúc cũng ích kỉ hay tàn nhẫn, đến hiện tại quyền lực nàng có chính là nhờ vào chính bản thân mình. Vì sao nàng phải cố gắng vì một tên tiểu thái giám ngốc ấy? Là ẩn tình chăng? Là cái tình yêu?


Nàng nỗ lực như vậy đến khi trưởng thành, có được quyền lực cũng không thể hiểu vì sao nàng muốn có quyền lực, chỉ là một tên tiểu thái giám , người như hắn đâu có thiếu? Còn thi thoảng cười tự giễu sự ngu ngốc của chính mình. Cho đến khi cuộc hội ngộ bất ngờ với hắn - Nhan Nhược Ca. Lí do nàng bắt đầu, lí do nàng xem hắn là nguyên do đặc biệt nàng đều đã hiểu. Nhưng ích kỷ muốn giữ hắn cho riêng mình, nguyện ý cùng hắn đồng khâm cộng chẩm* . Trong khi biết bao nhiêu người nàng cũng không để vào mắt, lại dễ dãi xem hắn là đối tượng duy nhất. Hắn như vậy ngang nhiên chạy trong tâm trí nàng, hiện tại lại đứng ngay trước mặt nàng mắt đối mắt.


(* Là chung chăn chung gối. )


Đưa tay ngọc đặt lên má của Nhược Ca, cảm nhận hơi ấm của y, khuôn mặt đúng thật là điểm mạnh của y, nét đẹp phi giới tính. Hiểu được nguyên do rồi, bổn công chúa càng muốn có ngươi.


Liễu Yến bất giác nở nụ cười kéo má Nhược Ca mà ưa thích đùa nghịch.


Nhược Ca ăn đau tách tay Liễu Yến khỏi cái má đáng thương của nàng, không nhịn được muốn mắng Liễu Yến. Đột nhiên, Liễu Yến nghiêm túc đến lạ thường, làm cái suy nghĩ muốn mắng nàng nuốt ngược vào trong.


" Liễu Yến, ngươi đột nhiên nghiêm túc? Là đau chỗ nào a?..hay do.... " hay do mụ di tới? Nghĩ vậy thôi chứ cho nàng thêm đầu nàng cũng không dám nói ra nha.


" Nhược Ca, Bổn công chúa muốn cùng ngươi đánh cược"


" Ta..."


Liễu Yến nói vu vơ


" Nam nhân chính là hứa liền nuốt lời, uổng công bổn công chúa tận tình giúp ngươi cùng biểu tỷ...."


" A!!! Được được, ta đánh cược! Ta đánh cược là được chứ gì!"


Nhược Ca chịu thua ngồi bệt xuống đất, cái nữ nhân a! Cái yêu quái nữ nhân Liễu Yến, ngươi đợi đấy! Bổn đặc công trả thủ mười năm chưa muộn.




~~~UwU, sau bao nhiêu khổ cực vì kì thi, mình trở lại viết truyện rồi đây, cảm ơn vì đã chờ ❤️"~~~~~~














Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện