Con ưng kia chỉ huy Tước điểu theo sát ở sau xe ngựa, nó thì bay ở xa xa từ trên cao nhìn xuống chăm chú vào phương hướng hai chiếc xe ngựa đang đi. A Mao thử dùng cung tiễn bắn nó rơi xuống, nhưng con ưng này quá thông minh, hắn mới giơ lên cung, ưng liền bay cao, mũi tên bắn ra căn bản ngay cả một sợi lông chim đều dính không đến thì đã rơi xuống .
Tiểu Bảo bị tiếng chim làm bừng tỉnh, đã từ trên người các ca ca nhận ra nguy hiểm. Một tiếng chim hót không hề êm tai đáng nói, ngược lại như là bùa đòi mạng của Diêm la vương. Lam Vô Nguyệt ôm chặt Tiểu Bảo, làm cho cậu không cần sợ hãi. Hiện tại truy bọn họ chính là lũ chim này, người của Lâm Thịnh Chi cùng Phan Linh Tước sẽ không mau xuất hiện như vậy. Đào nguyên thánh địa mà Hải phách chân kinh nói thoạt nhìn như là ở trong một rừng cây, phía nam rừng cây rậm rạp, có lẽ vào cánh rừng bọn họ liền an toàn .
Một đường chạy như điên,trước khi màn đêm buông xuống, đoàn người cuối cùng đến đạo sườn núi Tương Thai huyện. Nhìn cảnh tượng phía trước, đoàn người mắt choáng váng, này rõ ràng chính là bãi tha ma thôi. Tiểu Bảo chui ra xe ngựa, đồng dạng cũng choáng váng, sao lại là bãi tha ma? Phàm Cốt ngửa đầu nhìn nhìn trời, cắn răng nói: “Mặc kệ , đi tìm Sư tử lâm.”
Trên bản đồ không có chỗ Sư tử lâm, Phương Du cùng Lam Vô Nguyệt thật vất vả tìm được một hộ gia, hỏi đường đi Sư tử lâm. Chẳng qua hỏi tới kết quả lại làm trái tim bọn hắn ngã xuống đáy cốc. Sư tử lâm kia căn bản không phải rừng cây rậm rạp gì, mà là một mảnh rừng hoang sau khi bị hỏa thiêu qua không còn một ngọn cỏ. Rất nhiều người đi qua nói chuyện ma quái nơi đó, lâu ngày sẽ không còn người dám đi. Nhưng sự tình tới bước này, cũng không cho bọn người Phàm Cốt lùi bước.
Phương Du dựa theo phương hướng hộ gia kia chỉ giá xe ngựa đi Sư tử lâm, còn chưa có đến, Phương Du liền tìm được cửa vào, nơi nơi một mảnh khô vàng cháy đen, quả thật là không có một ngọn cỏ. Nước mắt Tiểu Bảo đều sắp rơi xuống , nơi này nào có Đào nguyên thánh địa, nhất định là cậu nghiền ngẫm sai lầm rồi.
Nhiếp Chính vỗ nhẹ Tiểu Bảo, dỗ dành: “Bảo, không khóc, Đào nguyên thánh địa thường thường đều ở nơi xuất kỳ bất ý (không lường trước được), chúng ta tìm xem, nói không chừng thực có thể tìm tới ni.”
Tiểu Bảo lắc đầu: “Ta, sai lầm rồi, sai rồi.”
Lam Vô Nguyệt vờ thoải mái nói: “Không tìm sao biết sai a? Đại ca nói có đạo lý, đi, chúng ta đi vào tìm.”
Phàm Cốt cũng nói: “A Bảo, không khóc, cùng lắm thì chúng ta sẽ trở về. Bất quá là mấy tên súc sinh, sợ nó làm chi? Đi, cùng sư phó đi vào.”
“Giá!”
Phương Du huy động roi ngựa, xe ngựa chậm rãi chạy vào Sư tử lâm phát ra mùi quỷ dị. Càng đi sâu, đường càng không dễ đi, đi đến cuối cùng đầy đất đều là thân cây bị đốt trọi, Phàm Cốt đơn giản hạ lệnh vứt bỏ xe.
Diệp Địch cõng Tiểu Bảo, A Đột mang Bạch phong, những người khác đem hành lý có thể mang bước vào chỗ sâu trong Sư tử lâm. Trên trời cao, con ưng kia đứng ở trên một cây khô, nhìn chăm chú bọn họ.
Nhìn một cây đại thụ che trời bị đốt trọi đứng sửng ở trong rừng, chuột, sâu thỉnh thoảng theo bên chân nhảy qua, dù là Phàm Cốt đều có chút sởn tóc gáy, nơi này rất tà khí . Đưa mắt nhìn lại, không có một gốc cỏ xanh, càng miễn bàn có cái gì vách núi đen . Ngửa đầu, nhánh cây lần lượt thay đổi cùng một chỗ cũng là đen tuyền, nhẹ nhàng chạm vào thân cây, còn có tro tàn dừng ở đỉnh đầu bọn họ.
Tiểu Bảo buộc chặt cánh tay, sợ hãi mà vòng qua cổ Hảo ca ca. Nhiều lần cậu đều muốn mở miệng làm cho nhóm người sư phó trở về, lại đúng lúc có cái âm thanh càng không ngừng nói với cậu: đi, đi phía trước đi, đi phía trước đi.
Trời hoàn toàn đen, Phương Du châm đuốc mà bọn họ mang đến, không thể quay lại thì hướng vào trong đi thôi. Không biết là có phải sợ hãi cánh rừng này hay không, điểu theo bọn họ không có truy vào, chỉ có con ưng kia còn đang ở đỉnh đầu bọn họ xoay quanh. Tất cả mọi người đói bụng, Phàm Cốt nói: “Đêm nay ở trong này nghỉ ngơi một đêm đi. Nơi này tuy rằng âm trầm, bất quá cũng phải suy nghĩ cho đám hỗn đản đuổi theo chúng ta, chúng ta trước không đi ra ngoài. Chờ sáng mai trời sáng chúng ta sẽ tiếp tục t́m.”
“Được.”
Tất cả mọi người đồng ý đề nghị của Phàm Cốt. A Mao tìm được một khối tương đối bằng phẳng, mấy người hợp lực đem nơi đó thu dọn, trải lên chiếu cùng đệm chăn.
Tiểu Bảo thực sự áy náy, chỉ cảm thấy mình lại hại sư phó, sư thúc cùng các ca ca. Cậu cho là mình không phải sao chổi , không nghĩ tới cậu vẫn là vậy. Ôm hai đầu gối, nhìn sư phó sư thúc còn có các ca ca ở nơi âm trầm này nhóm lửa nấu cơm, nước mắt Tiểu Bảo nhịn không được rơi xuống. Không dám làm cho bọn họ phát hiện mình khóc, Tiểu Bảo nhanh đem lệ cọ đến trên đầu gối.
Tâm tình của mọi người đều rất giảm sút, nhưng bọn hắn cũng biết trôi qua khó nhất là Tiểu Bảo. Cường đánh tinh thần chỉ là biểu hiện xuất ra tâm tính lạc quan, mấy người lấp đầy bụng xong, Phàm Cốt chưa từ bỏ ý định kêu lên Phương Du đi dạo chung quanh. Có thể nước uống không nhiều lắm , A Mao cùng Lam Vô Nguyệt đi tìm nước, Nhiếp Chính, Diệp Địch cùng A Đột lưu lại, Tiểu Bối cũng hỗ trợ tìm.
Diệp Địch đem Tiểu Bảo ôm lấy, nâng lên cao, dỗ: “Cục cưng không khóc, Cục cưng đúng là bảo bối, chúng ta nhất định có thể tìm tới Đào nguyên.”
“Hảo ca ca…” Tiểu Bảo vòng qua cổ Hảo ca ca, đem mình vùi lên.
Nhiếp Chính sờ đầu của nhóc nói: “Bảo, sách kia niên kỉ cũng cũ xưa, trong lúc này phát sinh qua cái gì ai cũng không biết. Cho dù chúng ta tìm không thấy ngươi cũng không cần tự trách, có Hải phách chân kinh chúng ta liền không sợ bọn họ.”
“Đúng đúng, còn có Hải phách chân kinh ni.” Diệp Địch ôm Tiểu Bảo kinh hoảng.
Tiểu Bảo gật gật đầu, trong lòng vẫn là thực sự tự trách, nhưng cậu không muốn các ca ca lo lắng.
“Ngao ô a…” Đột nhiên một tiếng vang kỳ quái từ chung quanh truyền ra, Tiểu Bảo run run ngẩng đầu lên, cái gì cái gì đó? Diệp Địch ôm chặt Tiểu Bảo kinh hoảng lui lại mấy bước, Nhiếp Chính nắm chặt nạng nhìn về phía phát ra tiếng.
“Ngao ô a.” Lại là một tiếng, hình như là theo phía đông truyền đến hoặc như là theo phía nam truyền đến.
Tiểu Bảo sợ tới mức da đầu đều đã tê rần, Diệp Địch vỗ nhẹ cậu nhóc, làm cho cậu không cần sợ hãi, bản thân lại khẩn trương hỏi: “Đại ca, đó là cái gì?” Nhóm A Đột có xôn xao, bọn họ vây quanh ba người hướng đến phía bất đồng gào thét.
“Ngao ô a…” Một tiếng khủng bố truyền đến, nhưng không cách nào xác định phương hướng cụ thể. Nhiếp Chính lấy ra dao găm, che ở trước mặt Diệp Địch cùng Tiểu Bảo.
Khẩn trương đợi nửa ngày, quái vật kia chỉ là kêu cũng không hiện thân, Nhiếp Chính nhíu mày, quái vật kia rất kỳ quái. Tiểu Bảo cũng thoáng ngẩng đầu lên, sao cậu cảm thấy có chút kỳ quái ni? “Ngao ô a… Ngao ô a…”
Tiếng kêu càng ngày càng thường xuyên, nhánh cây đốt trọi bị gió thổi trúng run rẩy rơi từng mảnh từng mảnh tro, rơi lên đầy người bọn họ.
“Đại ca! Nhị ca!”
“Chi chi chi chi!”
Lam Vô Nguyệt, A Mao cùng Tiểu Bối đã trở lại.
“Nhiếp tiểu tử, các ngươi không có việc gì đi?”
Phàm Cốt cùng Phương Du cũng đã trở lại.
Nhiếp Chính nhìn nhìn mấy người, thấy bọn họ đều vô sự, thả tâm, nói: “Không có việc gì. Quái vật kia vẫn chưa đi ra.”
Phàm Cốt vắt lông mày nói: “Chúng ta cũng nghe được thanh âm này, sợ các ngươi gặp nguy hiểm. Nơi này thật sự là tà môn, nơi nơi đều là cây bị đốt trọi.”
Tiếng kêu đáng sợ vang liên tục, gió cũng càng lúc càng lớn , trong rừng đều rơi xuống tro bụi, Phàm Cốt hướng bốn phía nhìn nhìn, nói: “Không được, vẫn là phải đi ra ngoài. Chờ trời sáng chúng ta sẽ tiến vào.”
“Ân!”
Trừ bỏ Diệp Địch ôm Tiểu Bảo ra, những người khác đi thu thập, A Đột đem Bạch phong gọi trở về, làm cho chúng nó dừng ở trên vai mình. Ngay khi mấy người chuẩn bị chạy hướng ra bên ngoài cánh rừng, Tiểu Bảo vẫn đều không có lên tiếng lại xoay thân thể, muốn xuống dưới.
“Cục cưng?” Diệp Địch vỗ vỗ Tiểu Bảo, làm cho cậu không cần lộn xộn.
“Chờ, chờ.” Tiểu Bảo có chút lo lắng, giãy muốn xuống dưới.
“Diệp tiểu tử, ngươi để a Bảo xuống dưới.” Phàm Cốt đối với tiểu đồ đệ này của mình vạn phần tín nhiệm thấy thế ra tiếng, Diệp Địch khom người đem Tiểu Bảo buông.
Tiểu Bảo sau khi đứng vững liền nghiêng đầu, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, những người khác ngươi nhìn nhìn ta, ta nhìn nhìn ngươi, buông xuống thứ trong tay, im lặng đứng ở một bên, trong lòng tò mò Tiểu Bảo lại phát hiện cái gì .
Thanh âm “Ngao ô a” dần dần che lấp âm thanh này của cậu, Tiểu Bảo chuyên tâm lại tiến nhập trạng thái quên mình. Cậu nhắm lại mắt, cẩn thận nghe, bọn người Phàm Cốt tựa hồ có thể nhìn thấy lỗ tai Tiểu Bảo đang di chuyển. Hướng mấy người làm ra động tác không cần quấy rầy Tiểu Bảo, trong lòng Phàm Cốt lại dâng lên hy vọng. Bọn người Nhiếp Chính ngừng thở, bộ dáng của Tiểu Bảo làm cho bọn họ nghĩ tới đoạn ngày cậu mê man, cùng Phàm Cốt trong lòng dâng lên hy vọng.
Thanh âm này… Thanh âm này… Ngao ô a… Nơi này a… Ngao ô a… Nơi này a… Gió, giống như theo bốn phương tám hướng thổi tới, rồi lại giống như theo lòng bàn chân vọt tới. Không đúng, không đúng, này không chỉ là gió. Ở tại chỗ chuyển hướng trái, lại hướng bên phải nửa vòng, trong lổ tai Tiểu Bảo chỉ có âm thanh của gió. Nháy mắt nghe xong hồi lâu, trên đầu rơi đầy tro bụi, Tiểu Bảo lại ở tại chỗ trái trái phải phải vòng vo chuyển, cậu mở to mắt, hướng về phía cậu đang đối mặt bán ra bước chân. Ánh mắt chú ý, tựa hồ đang nhìn phía trước lại tựa hồ cái gì cũng đều không có nhìn.
Không ai lên tiếng quấy rầy, dù là Tiểu Bối đều ngậm chặt miệng im lặng theo sát ở phía sau Tiểu Bảo. Phương Du nắm cổ tay Phàm Cốt, Lam Vô Nguyệt cùng Diệp Địch dìu Nhiếp Chính, A Mao khiêng đồ mà bọn họ mang đến, mấy người chậm rãi đi theo phía sau Tiểu Bảo hướng đến chỗ sâu trong cánh rừng. Trong trời đêm, một con ưng nhìn chăm chú bọn họ, nhưng dần dần, tầm mắt ưng bị cành khô rắc rối hỗn tạp che khuất, nó cúi người xuống phía dưới muốn xem đến tột cùng, nhưng mới vừa bay vào trong rừng đã bị cuồng phong hỗn loạn tro tàn bốn phương tám hướng thổi tới mê hoặc hai mắt, lại không thể triển khai cánh. Ưng kêu dài vài tiếng xong liền từ trong gió lộn xộn giãy ra, thế nhưng đợi khi nó một lần nữa bay vào không trung lại tìm không thấy thân ảnh mấy người kia.
Tiểu Bảo bị tiếng chim làm bừng tỉnh, đã từ trên người các ca ca nhận ra nguy hiểm. Một tiếng chim hót không hề êm tai đáng nói, ngược lại như là bùa đòi mạng của Diêm la vương. Lam Vô Nguyệt ôm chặt Tiểu Bảo, làm cho cậu không cần sợ hãi. Hiện tại truy bọn họ chính là lũ chim này, người của Lâm Thịnh Chi cùng Phan Linh Tước sẽ không mau xuất hiện như vậy. Đào nguyên thánh địa mà Hải phách chân kinh nói thoạt nhìn như là ở trong một rừng cây, phía nam rừng cây rậm rạp, có lẽ vào cánh rừng bọn họ liền an toàn .
Một đường chạy như điên,trước khi màn đêm buông xuống, đoàn người cuối cùng đến đạo sườn núi Tương Thai huyện. Nhìn cảnh tượng phía trước, đoàn người mắt choáng váng, này rõ ràng chính là bãi tha ma thôi. Tiểu Bảo chui ra xe ngựa, đồng dạng cũng choáng váng, sao lại là bãi tha ma? Phàm Cốt ngửa đầu nhìn nhìn trời, cắn răng nói: “Mặc kệ , đi tìm Sư tử lâm.”
Trên bản đồ không có chỗ Sư tử lâm, Phương Du cùng Lam Vô Nguyệt thật vất vả tìm được một hộ gia, hỏi đường đi Sư tử lâm. Chẳng qua hỏi tới kết quả lại làm trái tim bọn hắn ngã xuống đáy cốc. Sư tử lâm kia căn bản không phải rừng cây rậm rạp gì, mà là một mảnh rừng hoang sau khi bị hỏa thiêu qua không còn một ngọn cỏ. Rất nhiều người đi qua nói chuyện ma quái nơi đó, lâu ngày sẽ không còn người dám đi. Nhưng sự tình tới bước này, cũng không cho bọn người Phàm Cốt lùi bước.
Phương Du dựa theo phương hướng hộ gia kia chỉ giá xe ngựa đi Sư tử lâm, còn chưa có đến, Phương Du liền tìm được cửa vào, nơi nơi một mảnh khô vàng cháy đen, quả thật là không có một ngọn cỏ. Nước mắt Tiểu Bảo đều sắp rơi xuống , nơi này nào có Đào nguyên thánh địa, nhất định là cậu nghiền ngẫm sai lầm rồi.
Nhiếp Chính vỗ nhẹ Tiểu Bảo, dỗ dành: “Bảo, không khóc, Đào nguyên thánh địa thường thường đều ở nơi xuất kỳ bất ý (không lường trước được), chúng ta tìm xem, nói không chừng thực có thể tìm tới ni.”
Tiểu Bảo lắc đầu: “Ta, sai lầm rồi, sai rồi.”
Lam Vô Nguyệt vờ thoải mái nói: “Không tìm sao biết sai a? Đại ca nói có đạo lý, đi, chúng ta đi vào tìm.”
Phàm Cốt cũng nói: “A Bảo, không khóc, cùng lắm thì chúng ta sẽ trở về. Bất quá là mấy tên súc sinh, sợ nó làm chi? Đi, cùng sư phó đi vào.”
“Giá!”
Phương Du huy động roi ngựa, xe ngựa chậm rãi chạy vào Sư tử lâm phát ra mùi quỷ dị. Càng đi sâu, đường càng không dễ đi, đi đến cuối cùng đầy đất đều là thân cây bị đốt trọi, Phàm Cốt đơn giản hạ lệnh vứt bỏ xe.
Diệp Địch cõng Tiểu Bảo, A Đột mang Bạch phong, những người khác đem hành lý có thể mang bước vào chỗ sâu trong Sư tử lâm. Trên trời cao, con ưng kia đứng ở trên một cây khô, nhìn chăm chú bọn họ.
Nhìn một cây đại thụ che trời bị đốt trọi đứng sửng ở trong rừng, chuột, sâu thỉnh thoảng theo bên chân nhảy qua, dù là Phàm Cốt đều có chút sởn tóc gáy, nơi này rất tà khí . Đưa mắt nhìn lại, không có một gốc cỏ xanh, càng miễn bàn có cái gì vách núi đen . Ngửa đầu, nhánh cây lần lượt thay đổi cùng một chỗ cũng là đen tuyền, nhẹ nhàng chạm vào thân cây, còn có tro tàn dừng ở đỉnh đầu bọn họ.
Tiểu Bảo buộc chặt cánh tay, sợ hãi mà vòng qua cổ Hảo ca ca. Nhiều lần cậu đều muốn mở miệng làm cho nhóm người sư phó trở về, lại đúng lúc có cái âm thanh càng không ngừng nói với cậu: đi, đi phía trước đi, đi phía trước đi.
Trời hoàn toàn đen, Phương Du châm đuốc mà bọn họ mang đến, không thể quay lại thì hướng vào trong đi thôi. Không biết là có phải sợ hãi cánh rừng này hay không, điểu theo bọn họ không có truy vào, chỉ có con ưng kia còn đang ở đỉnh đầu bọn họ xoay quanh. Tất cả mọi người đói bụng, Phàm Cốt nói: “Đêm nay ở trong này nghỉ ngơi một đêm đi. Nơi này tuy rằng âm trầm, bất quá cũng phải suy nghĩ cho đám hỗn đản đuổi theo chúng ta, chúng ta trước không đi ra ngoài. Chờ sáng mai trời sáng chúng ta sẽ tiếp tục t́m.”
“Được.”
Tất cả mọi người đồng ý đề nghị của Phàm Cốt. A Mao tìm được một khối tương đối bằng phẳng, mấy người hợp lực đem nơi đó thu dọn, trải lên chiếu cùng đệm chăn.
Tiểu Bảo thực sự áy náy, chỉ cảm thấy mình lại hại sư phó, sư thúc cùng các ca ca. Cậu cho là mình không phải sao chổi , không nghĩ tới cậu vẫn là vậy. Ôm hai đầu gối, nhìn sư phó sư thúc còn có các ca ca ở nơi âm trầm này nhóm lửa nấu cơm, nước mắt Tiểu Bảo nhịn không được rơi xuống. Không dám làm cho bọn họ phát hiện mình khóc, Tiểu Bảo nhanh đem lệ cọ đến trên đầu gối.
Tâm tình của mọi người đều rất giảm sút, nhưng bọn hắn cũng biết trôi qua khó nhất là Tiểu Bảo. Cường đánh tinh thần chỉ là biểu hiện xuất ra tâm tính lạc quan, mấy người lấp đầy bụng xong, Phàm Cốt chưa từ bỏ ý định kêu lên Phương Du đi dạo chung quanh. Có thể nước uống không nhiều lắm , A Mao cùng Lam Vô Nguyệt đi tìm nước, Nhiếp Chính, Diệp Địch cùng A Đột lưu lại, Tiểu Bối cũng hỗ trợ tìm.
Diệp Địch đem Tiểu Bảo ôm lấy, nâng lên cao, dỗ: “Cục cưng không khóc, Cục cưng đúng là bảo bối, chúng ta nhất định có thể tìm tới Đào nguyên.”
“Hảo ca ca…” Tiểu Bảo vòng qua cổ Hảo ca ca, đem mình vùi lên.
Nhiếp Chính sờ đầu của nhóc nói: “Bảo, sách kia niên kỉ cũng cũ xưa, trong lúc này phát sinh qua cái gì ai cũng không biết. Cho dù chúng ta tìm không thấy ngươi cũng không cần tự trách, có Hải phách chân kinh chúng ta liền không sợ bọn họ.”
“Đúng đúng, còn có Hải phách chân kinh ni.” Diệp Địch ôm Tiểu Bảo kinh hoảng.
Tiểu Bảo gật gật đầu, trong lòng vẫn là thực sự tự trách, nhưng cậu không muốn các ca ca lo lắng.
“Ngao ô a…” Đột nhiên một tiếng vang kỳ quái từ chung quanh truyền ra, Tiểu Bảo run run ngẩng đầu lên, cái gì cái gì đó? Diệp Địch ôm chặt Tiểu Bảo kinh hoảng lui lại mấy bước, Nhiếp Chính nắm chặt nạng nhìn về phía phát ra tiếng.
“Ngao ô a.” Lại là một tiếng, hình như là theo phía đông truyền đến hoặc như là theo phía nam truyền đến.
Tiểu Bảo sợ tới mức da đầu đều đã tê rần, Diệp Địch vỗ nhẹ cậu nhóc, làm cho cậu không cần sợ hãi, bản thân lại khẩn trương hỏi: “Đại ca, đó là cái gì?” Nhóm A Đột có xôn xao, bọn họ vây quanh ba người hướng đến phía bất đồng gào thét.
“Ngao ô a…” Một tiếng khủng bố truyền đến, nhưng không cách nào xác định phương hướng cụ thể. Nhiếp Chính lấy ra dao găm, che ở trước mặt Diệp Địch cùng Tiểu Bảo.
Khẩn trương đợi nửa ngày, quái vật kia chỉ là kêu cũng không hiện thân, Nhiếp Chính nhíu mày, quái vật kia rất kỳ quái. Tiểu Bảo cũng thoáng ngẩng đầu lên, sao cậu cảm thấy có chút kỳ quái ni? “Ngao ô a… Ngao ô a…”
Tiếng kêu càng ngày càng thường xuyên, nhánh cây đốt trọi bị gió thổi trúng run rẩy rơi từng mảnh từng mảnh tro, rơi lên đầy người bọn họ.
“Đại ca! Nhị ca!”
“Chi chi chi chi!”
Lam Vô Nguyệt, A Mao cùng Tiểu Bối đã trở lại.
“Nhiếp tiểu tử, các ngươi không có việc gì đi?”
Phàm Cốt cùng Phương Du cũng đã trở lại.
Nhiếp Chính nhìn nhìn mấy người, thấy bọn họ đều vô sự, thả tâm, nói: “Không có việc gì. Quái vật kia vẫn chưa đi ra.”
Phàm Cốt vắt lông mày nói: “Chúng ta cũng nghe được thanh âm này, sợ các ngươi gặp nguy hiểm. Nơi này thật sự là tà môn, nơi nơi đều là cây bị đốt trọi.”
Tiếng kêu đáng sợ vang liên tục, gió cũng càng lúc càng lớn , trong rừng đều rơi xuống tro bụi, Phàm Cốt hướng bốn phía nhìn nhìn, nói: “Không được, vẫn là phải đi ra ngoài. Chờ trời sáng chúng ta sẽ tiến vào.”
“Ân!”
Trừ bỏ Diệp Địch ôm Tiểu Bảo ra, những người khác đi thu thập, A Đột đem Bạch phong gọi trở về, làm cho chúng nó dừng ở trên vai mình. Ngay khi mấy người chuẩn bị chạy hướng ra bên ngoài cánh rừng, Tiểu Bảo vẫn đều không có lên tiếng lại xoay thân thể, muốn xuống dưới.
“Cục cưng?” Diệp Địch vỗ vỗ Tiểu Bảo, làm cho cậu không cần lộn xộn.
“Chờ, chờ.” Tiểu Bảo có chút lo lắng, giãy muốn xuống dưới.
“Diệp tiểu tử, ngươi để a Bảo xuống dưới.” Phàm Cốt đối với tiểu đồ đệ này của mình vạn phần tín nhiệm thấy thế ra tiếng, Diệp Địch khom người đem Tiểu Bảo buông.
Tiểu Bảo sau khi đứng vững liền nghiêng đầu, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, những người khác ngươi nhìn nhìn ta, ta nhìn nhìn ngươi, buông xuống thứ trong tay, im lặng đứng ở một bên, trong lòng tò mò Tiểu Bảo lại phát hiện cái gì .
Thanh âm “Ngao ô a” dần dần che lấp âm thanh này của cậu, Tiểu Bảo chuyên tâm lại tiến nhập trạng thái quên mình. Cậu nhắm lại mắt, cẩn thận nghe, bọn người Phàm Cốt tựa hồ có thể nhìn thấy lỗ tai Tiểu Bảo đang di chuyển. Hướng mấy người làm ra động tác không cần quấy rầy Tiểu Bảo, trong lòng Phàm Cốt lại dâng lên hy vọng. Bọn người Nhiếp Chính ngừng thở, bộ dáng của Tiểu Bảo làm cho bọn họ nghĩ tới đoạn ngày cậu mê man, cùng Phàm Cốt trong lòng dâng lên hy vọng.
Thanh âm này… Thanh âm này… Ngao ô a… Nơi này a… Ngao ô a… Nơi này a… Gió, giống như theo bốn phương tám hướng thổi tới, rồi lại giống như theo lòng bàn chân vọt tới. Không đúng, không đúng, này không chỉ là gió. Ở tại chỗ chuyển hướng trái, lại hướng bên phải nửa vòng, trong lổ tai Tiểu Bảo chỉ có âm thanh của gió. Nháy mắt nghe xong hồi lâu, trên đầu rơi đầy tro bụi, Tiểu Bảo lại ở tại chỗ trái trái phải phải vòng vo chuyển, cậu mở to mắt, hướng về phía cậu đang đối mặt bán ra bước chân. Ánh mắt chú ý, tựa hồ đang nhìn phía trước lại tựa hồ cái gì cũng đều không có nhìn.
Không ai lên tiếng quấy rầy, dù là Tiểu Bối đều ngậm chặt miệng im lặng theo sát ở phía sau Tiểu Bảo. Phương Du nắm cổ tay Phàm Cốt, Lam Vô Nguyệt cùng Diệp Địch dìu Nhiếp Chính, A Mao khiêng đồ mà bọn họ mang đến, mấy người chậm rãi đi theo phía sau Tiểu Bảo hướng đến chỗ sâu trong cánh rừng. Trong trời đêm, một con ưng nhìn chăm chú bọn họ, nhưng dần dần, tầm mắt ưng bị cành khô rắc rối hỗn tạp che khuất, nó cúi người xuống phía dưới muốn xem đến tột cùng, nhưng mới vừa bay vào trong rừng đã bị cuồng phong hỗn loạn tro tàn bốn phương tám hướng thổi tới mê hoặc hai mắt, lại không thể triển khai cánh. Ưng kêu dài vài tiếng xong liền từ trong gió lộn xộn giãy ra, thế nhưng đợi khi nó một lần nữa bay vào không trung lại tìm không thấy thân ảnh mấy người kia.
Danh sách chương