Edit & Beta: Direct Kill

Từ Phong Cận quả thực không biết nhiều chữ lắm, mẹ chết sớm, cha không dạy. Từ lão gia tử khi ấy chỉ biết rượu chè be bét, chắc chỉ nhớ mỗi tên mình, Dư Tam Nương thì chỉ cần hắn không chết đói, nào quản hắn biết đọc hay không. Ngày tháng sống sót khổ cực, cùng khách nhân dây dưa, cả ngày còn phải đề phòng bị người khác chiếm tiện nghi, có bản lĩnh động thủ đánh người, nhưng đã quá tuổi học chữ. Sống đến bây giờ nhận thức được mấy chữ, chỉ là do chắp vá lung tung, mà ỷ vào bản thân lớn lên thông minh, không thèm học, người khác cũng tưởng hắn học phú mã xa. Bây giờ có người dạy hắn, trong lòng hắn tự nhiên cao hứng.

Triệu Úc mỗi ngày ở thư phòng hai canh giờ, tự mình chỉ điểm, phàm có ngày hắn đến muộn về sớm, y chỉ lẳng lặng không nói gì, nhưng bữa tối hôm đó sẽ đổi thanh bì gai hầm, thù dai lưu đến đời sau.

Từ Phong Cận đương nhiên không ngu ngốc, thế nhưng khôn vặt quá nhiều, nhận thức chữ cơ bản dựa vào lừa gạt, viết chữ như chọc vào mắt người, chữ sai bị phạt viết, đồng thời phải viết bằng ba cây bút, nhìn những dòng chữ như gà bới, Triệu Úc không nhịn nổi cười.

Triệu vương gia thích cười, lại còn tỉ mỉ ôn nhu, ngoại trừ tâm hắc, không còn khuyết điểm gì khác. Học từ cơ bản đến nâng cao, mấy ngày nay lại học mấy chữ viết phức tạp, có rất nhiều nét, một cây bút còn viết không được, chớ đừng nói chi là ba cây.

Từ Phong Cận ban ngày hao não, ban đêm ngâm chân thiếu chút nữa ngủ gật

Sầm Linh nhẹ giọng gọi hắn dậy về giường ngủ, hắn chỉ hừ hừ hai tiếng: “Cứ ngủ như vậy đi.”

Sầm Linh không có cách nào, đành cúi xuống lau chân giúp hắn, bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Bây giờ cũng đã muộn, ngoài cửa không có nô tài trông coi, ai lại đến vào giờ này? Từ Phong Cận miễn cưỡng tỉnh dậy, khó chịu nói: “Nhìn xem là ai.”

Sầm Linh đi tới cửa hỏi: “Vị nào vậy?”

“Vương phi! Cầu vương phi cứu mạng!”

Người quỳ bên ngoài, chính là một trong năm vị cô nương ngày đầu gặp mặt, sở dĩ gọi cô nương, vì nàng thân mang váy lưu tiên, tóc thùy hoàn phân(1), trâm hoa đính ngọc trai, là trang phục của thiếu nữ chưa lấy chồng.

Tóc thủy hoàn phân

Từ Phong Cận ngồi ở chính vị, hỏi nàng: “Nửa đêm tìm ta có chuyện gì khẩn cấp?”

Cô nương tên gọi Hành Hương, ba năm trước được người khác tặng cho Triệu vương gia làm thiếp thất, nàng nói: “Cầu vương phi cứu nô tỳ, nô tỳ đã bị giam cầm trong phủ ba năm.”

Từ Phong Cận cả kinh nói: “Giam cầm? Lời ấy nghĩa là sao?”

Hành Hương rơi lệ: “Nô tỳ không biết, chỉ là sau khi vào phủ bị nhốt ở nơi đây đằng đẵng ba năm, ba năm qua chỉ gặp qua vương gia vài lần, nô tỳ biết, vương gia không thích, nhưng nếu vương gia không thích, sao không để nô tỳ và các chị em khác trở về, dễ chịu cả những người suốt ngày phải trông coi chúng nô tỳ, chẳng khác nào phạm nhân.”

Từ Phong Cận nâng chén trà lên nhấp một ngụm, nhẹ giọng nói: “Cô nương e rằng đã hiểu lầm, sao vương gia có thể làm chuyện như vậy?”

Trong lòng lại thầm nghĩ: Quả nhiên là Triệu Úc, chỉ sợ năm vị cô nương trong vương phủ đều không thuộc phạm vi quản chế của y, xem ra là lười quản, tính tìm người trông coi. Lần đầu gặp gỡ mấy người đứng sau bọn họ chắc hẳn đều là người trông coi, thế mà nói với hắn bí mật khó giữ nếu nhiều người biết? Tên lừa đảo.

Hành Hương lại nói: “Vương gia làm người như thế nào sao nô tỳ không biết, nô tỳ chỉ muốn thỉnh vương phi cứu ta một mạng, nô tỳ cùng đường mạt lộ, không muốn cả đời giống như phạm nhân bị nhốt trong phủ, nô tỳ cũng là bị ép, thực không dám giấu giếm, trong nhà còn có… còn có người trong lòng ngày đêm ngóng trông, nếu không thể ra ngoài phủ, thì xin vương phi giúp ta thông báo cho người nhà một tiếng, để họ biết ta vẫn mạnh khỏe.” Nói chưa được vài câu đã nghẹn ngào khóc lóc, một bộ đau thấu tim gan.

“Chuyện này…” Từ Phong Cận do dự một lúc lâu, thương hại nói: “Cứu ngươi ra ngoài phủ sợ là không được, nhưng nếu thông báo cho người nhà của ngươi thì có thể thử một lần.”

Hành Hương đột nhiên ngẩng đầu, bò vài bước đến gần: “Vương phi có thể giữ lời? Kia, kia có thể để cho chúng ta gặp mặt một lần, chỉ cần một lần.”

“Chuyện này…” Từ Phong Cận bày ra bộ dạng ngươi thực làm khó ta, chỉ thấy Hành Hương dập đầu tiên tục, hắn vội vàng đứng dậy, nói: “Rồi rồi đừng dập đầu, ta… Ta thử một lần xem sao.”

Vì đã hứa giúp người, nên phải xuất phủ một chuyến, hôm nay thời điểm đọc sách Triệu Úc không có tới, Từ Phong Cận nhân cơ hội lười biếng, miễn cưỡng trải qua hai canh giờ, còn đem bình ngọc đựng đường phèn mấy ngày trước trộm được ở bếp lôi ra ăn. Hắn không phải không muốn học, chỉ là Triệu Úc quản chế quá nghiêm, thừa dịp người không có ở đây mượn cơ hội thông khí.

Cơm tối Trình Kiều tới gọi, nói là vương gia mời hắn cùng ăn cơm.

Trên bàn món ăn chia làm hai nửa, một nửa là ngọt, một nửa là nhạt, hai bên không liên quan đến nhau, Từ Phong Cận đoán người làm trong vương phủ đều là thân tín của Triệu Úc, không cần phải bày trò giả vờ giả vịt, cùng bàn ăn cơm càng không cần, nghĩ đến chắc hẳn tìm mình có việc.

Đúng như dự đoán, ăn xong, Từ Phong Cận đứng lên định đi, liền nghe Triệu Úc nói: “Đứng lại.”

Từ Phong Cận hỏi: “Vương gia có dặn dò gì?”

Triệu Úc vịn bàn đứng dậy, lảo đảo suýt nữa ngã xuống, Từ Phong Cận bên cạnh tiện tay đỡ lấy: “Vương gia?”

Triệu Úc vung tay, ra hiệu hắn dìu mình vào trong phòng, vén trường bào lên, chỉ thấy hai đầu gối xanh tím một mảng.

Từ Phong Cận cả kinh hỏi: “Vương gia đây là bị ngã?”

Triệu Úc chỉ tay điểm điểm vào trán khiến hắn mất cân bằng lùi lại mấy bước: “Bản vương là vì cứu tính mạng của ngươi.”

Không đợi Từ Phong Cận mở miệng, Triệu Úc lại nói: “Hôm nay bệ hạ mời ta vào cung, muốn định ngươi tội dụ dỗ vương tước, bản vương vì giúp ngươi cầu xin, phải quỳ ngoài điện hai canh giờ, nhưng hai canh giờ đó ngươi đang làm những gì? Lười biếng ăn đường? Bản vương vẫn là thuần lương ngây thơ, lúc trước tin lời ngươi nói, cứu ngươi từ trong tay Lý Tư Đạt, còn tưởng rằng ngươi thông minh nghe lời, ai ngờ chỉ là kẻ không có chí tiến thủ.”

Thuần lương ngây thơ? Từ Phong Cận nháy mắt mấy cái, luôn cảm thấy lời này, có chỗ nào đó không đúng.

Chân Triệu vương gia bị tổn thương, lại ho khan hai tiếng: “Bản vương cho ngươi đọc sách viết chữ, là làm khó ngươi?”

“Này thật không có…” Từ Phong Cận tự biết đuối lý, thấy Trình Kiều tiến vào, chủ động cầm dầu thuốc, ngồi ở bên giường giúp Triệu Úc bôi lên hai chân.

Mặc dù nhiều năm nay Từ Phong Cận chưa từng làm mấy việc đấm lưng bóp chân như thế này, nhưng khi ra tay cũng biết nặng nhẹ, Triệu Úc dựa vào giường cụp mắt lật sách, phút chốc lại sai hắn rót nước, phút chốc lại nói ra tay quá nặng.

Từ ngoài trạch trở lại, Từ Phong Cận lắc lắc cánh tay đau nhức, trên đường đi gặp thị vệ đều dừng lại hành lễ với hắn, ngoại trạch nối liền với một khu vườn nhỏ, hành lang uốn khúc, ao nhỏ lặng gió, những tảng đá hình thù quái dị ghép nối lại thành những hòn non bộ, hoa và cây cảnh trùng điệp, rất có ý vị Giang Nam.

Sầm Linh vừa rồi đứng ngoài cửa, hai người nói chuyện gì đều nghe rõ ràng, tiến lại đỡ Từ Phong Cận ra khỏi cửa.

Từ Phong Cận lại nói: “Triệu vương gia đúng là cao thủ trong việc đổi trắng thay đen, nói là vì ta, cuối cùng vẫn là vì chính bản thân y, tuy nhiên y tàn nhẫn với bản thân như thế, thật sự dám mạo hiểm cưới một người thân phận như ta, phụ thân y là hoàng thượng chắc đã bị làm cho tức chết, hôm nay, y dạy ta biết chữ, ta giúp y bóp chân, coi như thanh toán xong.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện