Edit & Beta: Direct Kill
Bình minh ngày kế, Sầm Linh bưng trà đến thư phòng cho Từ Phong Cận, thấy hắn dựa vào cửa sổ hành lang ngẩn người, bèn tới hỏi: “A Cận đang suy nghĩ gì vậy?”
Từ Phong Cận nói: “Ngươi có mang theo quyển sách mà khi tới nam quán Dư Tam Nương đưa cho không?”
Sầm Linh nhớ tới quyển sách kia mặt bỗng dưng đỏ bừng, lắp bắp nói: “Không, không mang, vật kia làm sao có thể mang theo bên người, bất lịch sự, phi lễ chớ nhìn.”
Từ Phong Cận chọt chọt trán hắn: “Cái gì phi lễ chớ nhìn, đều là chuyện mà ai cũng nên hiểu, năm đó Dư Tam Nương cho ta xem, ta nhất thời ham chơi thuận tay ném đi, bây giờ thật là có chút vướng tay vướng chân.”
Sầm Linh hỏi: “Cái, cái gì vướng tay chân?”
Từ Phong Cận nói: “Đương nhiên là chuyện lên giường.”
“A…”
Từ Phong Cận đi qua đi lại, nói: “Ta tuy rằng hiểu biết về chuyện này nhưng mà còn chưa bao giờ nếm thử qua, nếu như quyển sách kia ở đây bây giờ thì có phải tốt không…”
Sầm Linh e lệ không thôi: “A, A Cận ngươi ngươi… Ngươi là muốn cùng Vương gia…”
Từ Phong Cận tự lẩm bẩm: “Hôm qua suýt nữa bị y bóc trần, mới tìm lý do áp y mấy ngày, thiếu chút nữa lại bị lộ, may là ta kỹ năng thượng thừa, ngăn chặn khiến y nói không ra lời.”
Sầm Linh nghi hoặc khó hiểu: “A Cận sao lại cùng Vương gia tranh đấu?”
“Đấu?” Từ Phong Cận ngẫm lại: “Cũng không tính là tranh đấu, nhưng có lẽ hắn vẫn còn tính toán với ta, trước đó vài ngày, chắc hẳn muốn trả toàn bộ cho ta.” Nói xong nhấp ngụm trà cho thuận họng rồi lại cười: “Ta xem y muốn trả cho ta như thế nào, nhưng mà muốn áp đảo ta, không dễ dàng như vậy.” Hắn thả bát trà xuống chuyển tới trước án thư cầm bút lên, suy nghĩ một chút, viết một phong thư.
Đêm nay trong phủ mở tiệc tiễn Tiêu Địch, qua buổi trưa nô tài đã phải chuẩn bị thảm rộng, đèn lồng trang trí cho bữa tiệc, Từ Phong Cận ngủ trưa một lúc, tỉnh lại liền chờ Triệu Úc sáng sớm nay xuất môn trở về cùng nhau thay đổi y phục, kết quả Triệu Úc còn chưa đợi được người, Tiêu thế tử ngày hôm qua đuổi hắn ra khỏi trạch viện lại tìm đến.
Tiêu thế tử không mang tùy tùng một thân một mình, như là vừa tức giận xong, vùng cổ đỏ rực, Từ Phong Cận kêu Sầm Linh đi bưng tới một chén trà lạnh, giúp cho hắn giảm nhiệt, không quan tâm đến hiềm khích lúc trước nói: “Hai ngày nay thế tử có chuyện?”
Tiêu Địch cùng hắn ngồi ở phòng khách, cây ngay không sợ chết đứng: “Mới đầu ta đến đây không có ý tốt.”
Từ Phong Cận một ngụm trà nghẹn ở cuống họng, suýt nữa phun ra, lấy làm lạ hỏi: “Thế tử là bị quỷ nhập vào người?”
“Nhập cái đầu ngươi?” Tiêu Địch nói: “Lúc ta tới đây quả thực không có ý tốt, nhưng bây giờ sắp đi lại không muốn lừa dối ngươi.” Lại nói: “Cũng không thể nói là lừa ngươi, là không muốn lừa ngươi và Úc ca.”
Từ Phong Cận biết mà còn hỏi: “Thế tử… Lừa chúng ta chuyện gì?”
Tiêu Địch nói: “Là Phùng Tương nhờ ta tới thăm dò chuyện tình ngươi và Vương gia, ta vốn là muốn đến chia rẽ các ngươi, có thể những lời ngươi nói với ta không phải không có lý, trong mấy ngày qua ta đã suy nghĩ rất nhiều, tình cảm ta đối với Úc ca hẳn là cảm kích nhiều hơn, cảm kích y thuở thiếu thời đã ban tên giải vây cho ta.”
Năm ấy quốc vương Đông Thục tự mình vào kinh tiến cống, đi theo cũng không thiếu hoàng tử thế tử, lúc đó Tiêu Địch không được sủng ái, phải ngồi tít ở phía sau, khó mà có thể nhìn thấy, quốc vương Đông Thục lúc ấy đột nhiên thỉnh cầu thánh thượng đương triều ban tên chữ Hán cho các thái tử, Triệu Đoan tự mình đặt một cái tên, còn lại giao cho Thái tử làm, thái tử lần lượt đặt tên cho mọi ngườ, mắt thấy sắp đến lượt Tiêu Địch, lại bị sót lại, có vẻ do hắn mặc trang phục không quá gây chú ý, hoặc giả chỗ hắn ngồi quá khó nhìn, vốn tưởng rằng lần này trở về sẽ bị cười nhạo một trận, đúng lúc ấy Triệu Úc một câu nhắc nhở giải vây, nhưng Thái tử khi ấy liên tục đặt mười mấy cái tên, đã sớm tài trí khô cạn, liền thuận miệng nhờ Triệu Úc giúp hắn.
Tuy nói là làm việc nhỏ, nhưng Tiêu Địch lại cảm động và ghi nhớ đến tận bây giờ, thường xuyên nghĩ đến Triệu Úc, rồi nghĩ đến đoạn ký ức đó, liền ma xui quỷ khiến ôm sai tâm ý, may mà vẫn còn chưa hãm quá sâu, thấy Từ Phong Cận đối với Triệu Úc chân thành, quả thật không thể so sánh, nhân tiện nói: “Ta nghĩ tới nghĩ lui, hai người các ngươi ân ái như vậy, ta không dây dưa với Úc ca nữa chính là sự báo đáp tốt nhất.” Vừa nói vừa ghét bỏ nhìn Từ Phong Cận: “Những chuyện khác nói ngươi cũng không hiểu, hiện tại ta chỉ nói cho ngươi chuyện tối nay, phải làm sao, còn phải xem chính ngươi.”
Triệu Úc trở về đã là chạng vạng, lúc này ngoại trạch không người, y phục Từ Phong Cận phải thay vẫn quy củ gấp để trên giường đầu, Trình Kiều bước vào cửa hầu hạ Triệu Úc thay y phục, nói: “Vương gia, bên hoa viên đã an bài xong xuôi.”
Triệu Úc gật gật đầu nói: “Đợi chút nữa đi tìm Vương phi, kêu hắn thay đổi xiêm y để dự tiệc, đừng chạy loạn.”
Vốn tưởng rằng Từ Phong Cận chỉ ở trong phủ đi dạo, thế nhưng mãi đến khi Trình Kiều ngồi vào vị trí vẫn chưa tìm được người, nghe mấy tên thị vệ nói lúc chiều còn nhìn thấy hắn, bây giờ lại không thấy tăm hơi, Triệu Úc ngồi ở ghế chủ vị vẫn chưa giải thích với mọi người vì sao vương phi chưa tới, tự nhiên nói chuyện đối ẩm với Tiêu Địch, ngôn ngữ khách sáo.
Tùy tùng ngồi ở bên trái Tiêu Địch, thỉnh thoảng nhìn hắn, như đang nhắc nhở đừng quên nói chuyện chính sự, Tiêu Địch do dự một chút, mới đứng dậy nâng chén nói: “Lần này tới kinh thành vạn phần quấy rầy, trong lòng luôn cảm thấy băn khoăn, Đông Chúc không sánh bằng đương triều, nhưng miễn cưỡng cũng được coi như nơi địa linh nhân kiệt, đặc biệt là ca múa không nơi nào sánh được, lần này tới đây ta có mang đến một người, là vũ nữ xinh đẹp nhất Đông Chúc, hôm nay muốn để nàng dâng tặng cho vương gia một vũ khúc, nếu như vương gia yêu thích thì lưu nàng lại làm nô tỳ, nếu không thì… nàng cũng không còn mặt mũi trở về nữa.”
Chuyện tặng lễ vật như vậy không hiếm thấy, dù sao bên trong phủ còn có bốn vị cô nương cũng được đưa tới, Triệu Úc không lên tiếng, bưng chén rượu lên khẽ mím môi một cái, nhìn Tiêu Địch an bài tùy tùng nhấc mành vải che đỏ thắm, sau đó vỗ tay ra hiệu sáo trúc vang lên, ngay sau đó thanh âm lọt vào tai, uyển chuyển du dương, tình cờ có những tiếng chuông bạc “Leng keng leng keng” vang vọng như là giấu ở sau hòn non bộ cách đó không xa mặt, Triệu Úc nguyên bản không quan tâm, nghe được âm thanh này liền nheo mắt lại, đó không phải là giai điệu ở Đông Thục, Đông Thục dân du mục nhiều, uống rượu ca hát đều thể hiện sự phóng khoáng, nếu như nói dâng vũ cũng là nên dâng thứ bản thân quen thuộc nhất, sao còn thổi lên giai điệu du dương trầm bổng này? Lúc này gió nhẹ lướt qua, mang đến từng đợt hương hoa thơm ngát, đáy mắt Triệu Úc chuyển động, cuối tấm thảm lấp ló một thân sắc hồng, chính là Từ Phong Cận đạp lên chuông bạc, nhẹ nhàng bước tới.
Qảu nhiên không đúng khúc, nhưng lại đúng người, Triệu Úc thưởng thức chén rượu, cùng Từ Phong Cận xa xa nhìn nhau, liên tưởng đến hàng năm đến ngày mừng thọ của vị Thái phó đã cáo lão về quê Thái tử đều phải dâng một vũ khúc cho lão, cổ sắt sênh tiêu (trống – đàn – khèn – tiêu), lúc này gió khẽ nổi lên, điệu múa này có tên ‘Trâm Hoa Cổ thượng’, có vẻ rất khó, giai điệu lúc nhanh lúc chậm, mỗi bước dưới chân đều phải khớp với tiếng nhạc, dáng vẻ Từ Phong Cận nhẹ nhàng uyển chuyển, trong mắt chứa đầy xuân thủy long lanh, dáng người mặc dù không mềm mại yêu kiều bằng nữ nhân, nhưng lại như nước chảy mây trôi mang theo vẻ phong tình vạn chủng, hắn hôm nay trang điểm, dưới ánh trăng, đặc biệt câu dẫn người.
Một khúc kết thúc, tứ phía kinh diễm, Từ Phong Cận trước sau chỉ nhìn Triệu Úc, khẽ chớp đôi mắt, tiến lên hỏi y: “Vương gia nhìn ta nhảy như vậy? Có đáng để lưu lại?”
Triệu Úc rời khỏi ghế bước lên phía trước, hơi cúi đầu, cười đáp lời hắn: “Đương nhiên là phải lưu, chỉ không biết Vương phi là muốn ở đây một năm hai năm, hay một đời một kiếp?”
Bình minh ngày kế, Sầm Linh bưng trà đến thư phòng cho Từ Phong Cận, thấy hắn dựa vào cửa sổ hành lang ngẩn người, bèn tới hỏi: “A Cận đang suy nghĩ gì vậy?”
Từ Phong Cận nói: “Ngươi có mang theo quyển sách mà khi tới nam quán Dư Tam Nương đưa cho không?”
Sầm Linh nhớ tới quyển sách kia mặt bỗng dưng đỏ bừng, lắp bắp nói: “Không, không mang, vật kia làm sao có thể mang theo bên người, bất lịch sự, phi lễ chớ nhìn.”
Từ Phong Cận chọt chọt trán hắn: “Cái gì phi lễ chớ nhìn, đều là chuyện mà ai cũng nên hiểu, năm đó Dư Tam Nương cho ta xem, ta nhất thời ham chơi thuận tay ném đi, bây giờ thật là có chút vướng tay vướng chân.”
Sầm Linh hỏi: “Cái, cái gì vướng tay chân?”
Từ Phong Cận nói: “Đương nhiên là chuyện lên giường.”
“A…”
Từ Phong Cận đi qua đi lại, nói: “Ta tuy rằng hiểu biết về chuyện này nhưng mà còn chưa bao giờ nếm thử qua, nếu như quyển sách kia ở đây bây giờ thì có phải tốt không…”
Sầm Linh e lệ không thôi: “A, A Cận ngươi ngươi… Ngươi là muốn cùng Vương gia…”
Từ Phong Cận tự lẩm bẩm: “Hôm qua suýt nữa bị y bóc trần, mới tìm lý do áp y mấy ngày, thiếu chút nữa lại bị lộ, may là ta kỹ năng thượng thừa, ngăn chặn khiến y nói không ra lời.”
Sầm Linh nghi hoặc khó hiểu: “A Cận sao lại cùng Vương gia tranh đấu?”
“Đấu?” Từ Phong Cận ngẫm lại: “Cũng không tính là tranh đấu, nhưng có lẽ hắn vẫn còn tính toán với ta, trước đó vài ngày, chắc hẳn muốn trả toàn bộ cho ta.” Nói xong nhấp ngụm trà cho thuận họng rồi lại cười: “Ta xem y muốn trả cho ta như thế nào, nhưng mà muốn áp đảo ta, không dễ dàng như vậy.” Hắn thả bát trà xuống chuyển tới trước án thư cầm bút lên, suy nghĩ một chút, viết một phong thư.
Đêm nay trong phủ mở tiệc tiễn Tiêu Địch, qua buổi trưa nô tài đã phải chuẩn bị thảm rộng, đèn lồng trang trí cho bữa tiệc, Từ Phong Cận ngủ trưa một lúc, tỉnh lại liền chờ Triệu Úc sáng sớm nay xuất môn trở về cùng nhau thay đổi y phục, kết quả Triệu Úc còn chưa đợi được người, Tiêu thế tử ngày hôm qua đuổi hắn ra khỏi trạch viện lại tìm đến.
Tiêu thế tử không mang tùy tùng một thân một mình, như là vừa tức giận xong, vùng cổ đỏ rực, Từ Phong Cận kêu Sầm Linh đi bưng tới một chén trà lạnh, giúp cho hắn giảm nhiệt, không quan tâm đến hiềm khích lúc trước nói: “Hai ngày nay thế tử có chuyện?”
Tiêu Địch cùng hắn ngồi ở phòng khách, cây ngay không sợ chết đứng: “Mới đầu ta đến đây không có ý tốt.”
Từ Phong Cận một ngụm trà nghẹn ở cuống họng, suýt nữa phun ra, lấy làm lạ hỏi: “Thế tử là bị quỷ nhập vào người?”
“Nhập cái đầu ngươi?” Tiêu Địch nói: “Lúc ta tới đây quả thực không có ý tốt, nhưng bây giờ sắp đi lại không muốn lừa dối ngươi.” Lại nói: “Cũng không thể nói là lừa ngươi, là không muốn lừa ngươi và Úc ca.”
Từ Phong Cận biết mà còn hỏi: “Thế tử… Lừa chúng ta chuyện gì?”
Tiêu Địch nói: “Là Phùng Tương nhờ ta tới thăm dò chuyện tình ngươi và Vương gia, ta vốn là muốn đến chia rẽ các ngươi, có thể những lời ngươi nói với ta không phải không có lý, trong mấy ngày qua ta đã suy nghĩ rất nhiều, tình cảm ta đối với Úc ca hẳn là cảm kích nhiều hơn, cảm kích y thuở thiếu thời đã ban tên giải vây cho ta.”
Năm ấy quốc vương Đông Thục tự mình vào kinh tiến cống, đi theo cũng không thiếu hoàng tử thế tử, lúc đó Tiêu Địch không được sủng ái, phải ngồi tít ở phía sau, khó mà có thể nhìn thấy, quốc vương Đông Thục lúc ấy đột nhiên thỉnh cầu thánh thượng đương triều ban tên chữ Hán cho các thái tử, Triệu Đoan tự mình đặt một cái tên, còn lại giao cho Thái tử làm, thái tử lần lượt đặt tên cho mọi ngườ, mắt thấy sắp đến lượt Tiêu Địch, lại bị sót lại, có vẻ do hắn mặc trang phục không quá gây chú ý, hoặc giả chỗ hắn ngồi quá khó nhìn, vốn tưởng rằng lần này trở về sẽ bị cười nhạo một trận, đúng lúc ấy Triệu Úc một câu nhắc nhở giải vây, nhưng Thái tử khi ấy liên tục đặt mười mấy cái tên, đã sớm tài trí khô cạn, liền thuận miệng nhờ Triệu Úc giúp hắn.
Tuy nói là làm việc nhỏ, nhưng Tiêu Địch lại cảm động và ghi nhớ đến tận bây giờ, thường xuyên nghĩ đến Triệu Úc, rồi nghĩ đến đoạn ký ức đó, liền ma xui quỷ khiến ôm sai tâm ý, may mà vẫn còn chưa hãm quá sâu, thấy Từ Phong Cận đối với Triệu Úc chân thành, quả thật không thể so sánh, nhân tiện nói: “Ta nghĩ tới nghĩ lui, hai người các ngươi ân ái như vậy, ta không dây dưa với Úc ca nữa chính là sự báo đáp tốt nhất.” Vừa nói vừa ghét bỏ nhìn Từ Phong Cận: “Những chuyện khác nói ngươi cũng không hiểu, hiện tại ta chỉ nói cho ngươi chuyện tối nay, phải làm sao, còn phải xem chính ngươi.”
Triệu Úc trở về đã là chạng vạng, lúc này ngoại trạch không người, y phục Từ Phong Cận phải thay vẫn quy củ gấp để trên giường đầu, Trình Kiều bước vào cửa hầu hạ Triệu Úc thay y phục, nói: “Vương gia, bên hoa viên đã an bài xong xuôi.”
Triệu Úc gật gật đầu nói: “Đợi chút nữa đi tìm Vương phi, kêu hắn thay đổi xiêm y để dự tiệc, đừng chạy loạn.”
Vốn tưởng rằng Từ Phong Cận chỉ ở trong phủ đi dạo, thế nhưng mãi đến khi Trình Kiều ngồi vào vị trí vẫn chưa tìm được người, nghe mấy tên thị vệ nói lúc chiều còn nhìn thấy hắn, bây giờ lại không thấy tăm hơi, Triệu Úc ngồi ở ghế chủ vị vẫn chưa giải thích với mọi người vì sao vương phi chưa tới, tự nhiên nói chuyện đối ẩm với Tiêu Địch, ngôn ngữ khách sáo.
Tùy tùng ngồi ở bên trái Tiêu Địch, thỉnh thoảng nhìn hắn, như đang nhắc nhở đừng quên nói chuyện chính sự, Tiêu Địch do dự một chút, mới đứng dậy nâng chén nói: “Lần này tới kinh thành vạn phần quấy rầy, trong lòng luôn cảm thấy băn khoăn, Đông Chúc không sánh bằng đương triều, nhưng miễn cưỡng cũng được coi như nơi địa linh nhân kiệt, đặc biệt là ca múa không nơi nào sánh được, lần này tới đây ta có mang đến một người, là vũ nữ xinh đẹp nhất Đông Chúc, hôm nay muốn để nàng dâng tặng cho vương gia một vũ khúc, nếu như vương gia yêu thích thì lưu nàng lại làm nô tỳ, nếu không thì… nàng cũng không còn mặt mũi trở về nữa.”
Chuyện tặng lễ vật như vậy không hiếm thấy, dù sao bên trong phủ còn có bốn vị cô nương cũng được đưa tới, Triệu Úc không lên tiếng, bưng chén rượu lên khẽ mím môi một cái, nhìn Tiêu Địch an bài tùy tùng nhấc mành vải che đỏ thắm, sau đó vỗ tay ra hiệu sáo trúc vang lên, ngay sau đó thanh âm lọt vào tai, uyển chuyển du dương, tình cờ có những tiếng chuông bạc “Leng keng leng keng” vang vọng như là giấu ở sau hòn non bộ cách đó không xa mặt, Triệu Úc nguyên bản không quan tâm, nghe được âm thanh này liền nheo mắt lại, đó không phải là giai điệu ở Đông Thục, Đông Thục dân du mục nhiều, uống rượu ca hát đều thể hiện sự phóng khoáng, nếu như nói dâng vũ cũng là nên dâng thứ bản thân quen thuộc nhất, sao còn thổi lên giai điệu du dương trầm bổng này? Lúc này gió nhẹ lướt qua, mang đến từng đợt hương hoa thơm ngát, đáy mắt Triệu Úc chuyển động, cuối tấm thảm lấp ló một thân sắc hồng, chính là Từ Phong Cận đạp lên chuông bạc, nhẹ nhàng bước tới.
Qảu nhiên không đúng khúc, nhưng lại đúng người, Triệu Úc thưởng thức chén rượu, cùng Từ Phong Cận xa xa nhìn nhau, liên tưởng đến hàng năm đến ngày mừng thọ của vị Thái phó đã cáo lão về quê Thái tử đều phải dâng một vũ khúc cho lão, cổ sắt sênh tiêu (trống – đàn – khèn – tiêu), lúc này gió khẽ nổi lên, điệu múa này có tên ‘Trâm Hoa Cổ thượng’, có vẻ rất khó, giai điệu lúc nhanh lúc chậm, mỗi bước dưới chân đều phải khớp với tiếng nhạc, dáng vẻ Từ Phong Cận nhẹ nhàng uyển chuyển, trong mắt chứa đầy xuân thủy long lanh, dáng người mặc dù không mềm mại yêu kiều bằng nữ nhân, nhưng lại như nước chảy mây trôi mang theo vẻ phong tình vạn chủng, hắn hôm nay trang điểm, dưới ánh trăng, đặc biệt câu dẫn người.
Một khúc kết thúc, tứ phía kinh diễm, Từ Phong Cận trước sau chỉ nhìn Triệu Úc, khẽ chớp đôi mắt, tiến lên hỏi y: “Vương gia nhìn ta nhảy như vậy? Có đáng để lưu lại?”
Triệu Úc rời khỏi ghế bước lên phía trước, hơi cúi đầu, cười đáp lời hắn: “Đương nhiên là phải lưu, chỉ không biết Vương phi là muốn ở đây một năm hai năm, hay một đời một kiếp?”
Danh sách chương