Edit & Beta: Direct Kill

Ngày kế, trời trong gió mát, một hàng tuấn mã được cột ở bờ sông, nhàn nhã đứng gặm cỏ, Từ Phong Cận cầm con diều vẽ hình người hôm qua ở trước mặt Triệu Úc sửa chữa: “Vốn định đưa ngài hôm nay, nhưng không biết tại sao lại vẽ quá dở, đành coi như thôi vậy.”

Triệu Úc không chú ý con diều, ngược lại nhìn thấy trên tay hắn có mấy vết thương nhẹ, như là bị gỗ trúc cứa qua, liền hỏi: “Dùng thuốc chưa?”

Từ Phong Cận còn tưởng là dùng thuốc gì, thuận theo ánh mắt của y nhìn thì thấy đang rơi ở tay mình, cười toe toét nói: “Không sao không sao, vết thương nhỏ mà thôi, không yếu ớt như vậy.”

Triệu Úc thấy xác thực không có chuyện gì, lúc này mới nhìn kỹ hình người bạch y tóc đen vẽ trên diều, nét vẽ xiên xiên vẹo vẹo, nếu như ai mắt kém nhìn vào, còn tưởng là yêu quái nhà ai tu luyện không tốt bị bắt phong ấn lên con diều, nhưng y không chê, đang định đưa tay đón lấy, thì Tiêu Địch đứng ở cách đó không xa hướng về phía Từ Phong Cận hô: “Mau tới đây thi!”

Từ Phong Cận tay cầm cuộn dây đáp một tiếng: “Đến liền!” Rồi quay lại nói với Triệu Úc: “Cái này không tốt, hôm nay thả tạm vậy, về nhà sẽ làm cho ngài con diều độc nhất vô nhị khác!”

Triệu Úc vừa mới duỗi tay ra đành thu hồi lại, y vốn muốn nói rằng cũng không tính quá xấu. Mắt nhìn hai người đang đứng cách đó không xa, chuẩn bị thi đấu. Tiêu thế tử cầm diều hồ điệp màu sắc rực rỡ sáng nay mua được ở chợ, lúc này đang bay lượn trên bầu trời, mềm mại tự nhiên.  Diều của Từ Phong Cận như không bắt gió, hắn chạy tới chạy lui mấy lần đều không thể bay được. Cuối cùng Sầm Linh đành phải lấy hồ dán giúp hắn gắn thêm cái đuôi vào đằng sau thì mới có thể bay lên. Trong lòng Từ Phong Cận thầm khen mình mưu tính sâu xa, biết thế nào cũng xảy ra sơ suất, nên đã dặn Sầm Linh mang theo hồ dán đề phòng mọi trường hợp xảy ra.

Triệu Úc đứng chắp tay, ngẩng đầu nhìn hai con diều không ngừng lao vào nhau chiến đấu, trong lòng nghĩ: Là y mắt mù sao? Sao có thể cảm thấy Từ Phong Cận có tài năng vẽ vời được? Lần này thi kết quả quá rõ ràng, diều trong tay Tiêu Địch an ổn bay từ đầu tới cuối, còn của Từ Phong Cận lúc cao lúc thấp lảo đảo như thiêu thân.

Tiêu Địch đắc ý đi tới.

Từ Phong Cận quay đầu nhìn hắn, làm mặt xấu nói: “Thắng bại đã phân, thời gian cũng đã muộn rồi, đi về thôi.”

Tiêu Địch hừ một tiếng: “Bản thế tử còn chưa chơi đủ, ngươi đi thì đi, ta không ngăn.”

Từ Phong Cận nhíu nhíu mày nói: “Hôm qua chúng ta đã bàn bạc qua rồi sao? Bây giờ thế tử lại muốn nuốt lời?”

Tiêu Địch đắc ý nói: “Ai đồng ý với ngươi, mỗi ngày đều phải chịu đựng ngươi lừa đảo ta, lại không cho ta lừa ngươi một lần? Bây giờ ta thắng rồi, mặc kệ ngươi sống hay chết!… Ngươi làm cái gì đấy! Con diều tầm thường của ngươi quấn lấy diều hồ điệp của ta rồi!”

Hai sợi dây nhỏ trên không trung quấy thành một đoàn, Từ Phong Cận nói: “Thế tử sau lại có thể mặt dày chơi xấu lật lọng thế được, làm người cần nhất là phải coi trọng chữ tín, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy.”

Tiêu Địch nhìn diều sốt ruột: “Tất cả đều học theo ngươi, ngươi còn có mặt mũi nói ta!”

Từ Phong Cận cợt nhả: “Ta cũng không phải quân tử, ngươi nếu không đi nói, ta sẽ kéo diều ngươi xuống.”

Tiêu Địch chỉ lo diều hồ điệp bị rơi xuống, cẩn thận kìm chế cơn giận: “Ngươi dám!”

Từ Phong Cận nói: “Vậy ngươi đi nói đi.”

Tiêu Địch cả giận: “Ngươi không thấy nực cười sao! Là ngươi muốn cùng vương gia đi dạo đêm, vì sao lại bắt ta đi nói, hay là ngươi nói thì y sẽ không đồng ý? Lẽ nào các ngươi đang làm bộ ân ái?”

Từ Phong Cận thầm nghĩ: Đoán đúng rồi đấy, ngoài miệng lại nói: “Ta không đi nói tất nhiên là muốn tặng y sự bất ngờ, một người chưa thành thân như ngươi làm sao có thể hiểu phu thê tình thú.”

Tiêu Địch bày ra bộ mặt khinh thường, nhưng lại sợ con diều bản thân khổ cực thả bị kéo xuống, đây là lần đầu tiên hắn thả diều cao như vậy, cần phải lưu lại kỷ niệm, đành phải oan ức cầu xin: “Ngươi lấy lại con diều rách nát của mình đi, ta thu dây rồi sẽ đi nói.”

Mục đích của Từ Phong Cận thực hiện được, nhưng lúc này hai dây đã quấn lấy nhau không thể gỡ ra, hắn thẳng thắn đưa cả dây diều của mình cho Tiêu Địch, quay người đi tìm Triệu Úc.

Thất tịch được coi như là ngày náo nhiệt nhất trong năm. Mỗi năm vào ngày này, thiếu nữ kéo tay ngồi đối nguyệt xỏ kim, văn nhân nhã khách phơi nắng tẩy mực sách. Đường phố tấp tập, các sạp bán hàng ven đường bày đủ các món đồ tinh xảo, người mua thì mua, không mua cũng tặng người tới một hai viên nếm thử, Đông Chúc cũng có ngày thất tịch, chỉ là không có náo nhiệt như kinh thành. Tiêu Địch đến mấy ngày, lần đầu tiên được đi dạo trong thành, hi vọng vương gia cùng đồng hành. Triệu Úc không tỏ ý kiến gì, chỉ dặn hắn mang thêm nhiều tùy tùng để bảo vệ an nguy.

Hai người đi bằng xe ngựa, đến chợ Thạch Lan đã là lúc xẩm tối. Hôm nay tốt ngày, trời yên biển lặng, dọc đường mười dặm từng dòng từng dòng người nối đuôi nhau qua lại, các cô nương tiểu thư bình thường không được ra khỏi cửa, hôm nay đều tay cầm quạt tròn, mua đủ các loại son phấn vải vóc, có người thản nhiên đi dạo, có người lại xấu hổ e lệ, vừa mua đồ vừa che mặt dáng vẻ đáng yêu vô cùng.

Trong nhóm người cùng đồng hành, đi trước là Tiêu Địch cùng tùy tùng, đi sau là Sầm Linh và Trình Kiều, Triệu Từ hai người kẹp ở giữa thi thoảng trò chuyện đôi ba câu, Từ Phong Cận nói: “Thành Lâm An lúc này chắc cũng náo nhiệt như vậy, bây giờ Dư Tam Nương hẳn đang phát thiện tâm, cầm xảo quả(1) ‘cọ’ được của láng giềng phân phát cho từng người trong nam quán.”

(1)Trong các thức các món của ngày Thất Tịch, Xảo quả (巧果) là món ăn nổi tiếng nhất. Xảo quả  còn có tên gọi khác là “Khất xảo quả” (乞巧果子), là một loại bánh ngọt rán mỏng được làm từ bột, đường (hoặc mật), và mè.

Triệu Úc hỏi: “Vì sao phải ‘cọ’?”

Từ Phong Cận nói: “Bởi vì nàng lười biếng lại keo kiệt, đương nhiên sẽ không mua cũng sẽ không làm.”

Triệu Úc thấy hắn có vẻ căm giận, trên mặt cũng có chút hoài niệm, cười nói: “Vương phi nhớ nàng sao?”

“Nhớ?” Từ Phong Cận xoay mặt: “Vương gia chớ nên nói lung tung, nàng chanh chua với ta như vậy, vì sao ta phải nhớ nàng?”

“Vương phi nhẹ dạ nhưng vẫn mạnh miệng, lần trước đi dạo với ta, nghe nói còn mua son cho nàng.”

Từ Phong Cận liếc mắt về phía Sầm Linh, nói tiếp: “Vương gia không thể thu mua người bên cạnh ta như thế.”

Triệu Úc cười đáp: “Chỉ là hỏi chút chuyện mà thôi, nếu như vương phi niệm tình nàng, có thể đón nàng lên kinh thành ở.”

Từ Phong Cận lắc đầu: “Không nên, quan hệ giữa ta với nàng nói ra thì có chút khác lạ, bắt ta kiếm tiền trả nợ chưa bao giờ nương tay, thế nhưng khi ta bị chiếm tiện nghi, nàng nhất định sẽ giúp ta hả giận. Nàng đối với ta rất mâu thuẫn, tốt cũng không phải, không tốt cũng không phải, tay trái hận mẹ ta, tay phải yêu cha ta, đến lượt ta liền trở thành yêu hận đan xen, ngài nói xem nàng có mệt hay không?”

Hai người vừa đi vừa nghỉ, Triệu Úc nói: “Thế gian nào có nhiều chuyện yêu ghét rõ ràng như vậy, tình nghĩa vốn là khó đinh.” Sau đó cụp mắt nhìn về phía Từ Phong Cận, khẽ cười: “Lòng người càng khó khống chế.”

Từ Phong Cận giả ý chắp tay: “Ta thấy không phải, vương gia giỏi nhất chính là đùa bỡn lòng người, quả thật bội phục.”

Triệu Úc mỉm cười, cầm quạt gỗ gõ gõ lòng bàn tay: “Bắt bí người khác tất nhiên là đơn giản.” Thế nhưng khi mọi chuyện rơi xuống đầu mình, y lại không biết làm thế nào để phân biệt thật giả. Từ trước tới nay Triệu vương gia chưa từng trải qua tình ái, cũng không biểu hiện y chưa từng yêu ai, những ngày qua, y đối đãi với Từ Phong Cận xác thực bất đồng, cũng không phải do người nọ là thiếu niên y từng tiện tay cứu vớt, chuyện này không quan hệ gì tới chuyện xưa, mà giống như chuyện tình ái. Y cũng từng nghĩ tới việc qua loa đáp ứng tấm chân tình của Từ Phong Cận, ngày sau sẽ tách ra. Thế nhưng chuyện khác thì không sao, chỉ có chuyện này y không muốn tính kế, chỉ muốn hai người có thể thật tâm thật lòng.

Nếu như Từ Phong Cận ngốc một chút thì tốt rồi, thật giả thử một chút sẽ biết, thế nhưng Từ Phong Cận giỏi nhất là gạt người, da mặt còn dày hơn tường thành, nếu như y cứ dây dưa không rõ, chỉ sợ càng lún càng sâu.

“Ai?” Từ Phong Cận đột nhiên nói: “Tiêu thế tử đi nơi nào rồi?”

Quả nhiên chỉ một lúc thất thần, Tiêu Địch cùng đám tùy tùng đều không thấy bóng dáng, Triệu Úc vẫn chưa lo lắng: “Không sao, có ám vệ đi cùng rồi.”

Từ Phong Cận “Ồ” một tiếng, sau đó quay đầu lại, vừa sợ vừa nói: “Sao cả Sầm Linh và Trình Kiều đều không thấy?”

Khuôn mặt hắn ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ, làm ra vẻ xốc nổi, Triệu Úc đáy mắt mang ý cười, bồi tiếp hắn diễn: “Chắc là đi lạc thôi.”

“Thế giờ phải làm sao?” Từ Phong Cận thuận thế kéo bàn tay Triệu vương gia: “Sầm Linh là ta dẫn tới kinh thành, tuyệt đối không thể lạc mất hắn.”

Triệu Úc dò hỏi: “Bản vương phái người đi tìm?”

Từ Phong Cận vội hỏi: “Không cần phiền như vậy, chắc hẳn đi không xa lắm, Vương gia cùng ta tìm một chút là được.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện