Edit & Beta: Direct Kill

Hôm sau trời vừa sáng, Sầm Linh bưng cháo hoa từ thiện phòng ở tiền viện đặt lên bàn, sau đó đi gọi Từ Phong Cận rời giường. Ai ngờ trong phòng đã không còn bóng người. Sầm Linh nghi hoặc: Rõ ràng trước khi ra khỏi cửa còn đang ngủ say, sao bây giờ lại không thấy bóng dáng? Hắn liền đi đến tiền viện tìm một vòng, còn chưa thấy bóng dáng Từ Phong Cận, đã thấy Trình Kiều đang khóc đến sưng cả mắt.

Sầm Linh vội chạy qua hỏi: “Trình Kiều ca, có thấy A Cận đâu không?”

Trình Kiều nghe thấy hai chữ này lập tức tức giận, thổi râu trừng mắt nói: “Mấy ngày nay ta qua bên đó với ngươi, hắn đi chiếu cố sinh hoạt hàng ngày cho vương gia.” Lại nói: “Hắn thì biết làm cái gì chứ? Bây giờ vương gia nhà chúng ta còn bị thương, nếu hắn chăm sóc không tốt, hắn gánh được trách nhiệm không?”

Từ Phong Cận không gánh được, cho nên bây giờ phải ngồi xổm bên rãnh nước cầm quạt cói quạt khói đun thuốc. Tuy nói ở nam quán hắn có người chăm sóc, nhưng chuyện đơn giản như đun thuốc này chắc chắn phải làm được. Vừa quạt vừa cảm thấy buồn cười, ngày hôm qua vốn là nhất thời hưng khởi, hắn chỉ muốn cho tên Triệu vương gia thích trêu đùa ăn chút đồ ngọt. Chuyện hôn môi cầm tay ở nam quan là hết sức bình thường. Hắn lại nghe nói Triệu Úc sống phóng túng, kinh nghiệm sa trường lâu năm, nên chắc hẳn sẽ không để ở trong lòng. Ai biết khi môi hắn vừa dán lên, cơ thể Triệu vương gia lập tức căng thẳng, môi trắng bệch, trên mặt muôn hồng nghìn tía, thật sự đặc sắc.

Từ Phong Cận gạn bã thuốc, bưng bát vào nhà. Triệu vương gia vẫn đang xem quyển kinh văn hôm qua, chỉ là từ trên giường, dời đến bên bàn gỗ. Thấy Từ Phong Cận tiến vào, không hiện ra lúng túng, lật sách thưởng trà, sắc mặt như thường. Y lật tiếp một tờ, chỉ cảm thấy trà thơm trong tay bị người đổi thành chén thuốc gay mũi. Triệu Úc liếc mắt một cái, im lặng không nói.

Từ Phong Cận nhắc nhở: “Vương gia, nên uống thuốc.”

Triệu Úc không còn chống cự như ngày hôm qua nữa, cười nói: “Đa tạ vương phi, đợi thuốc nguội ta sẽ uống.” Lại nói: “Không có ai miễn ngươi quy củ, ngồi đi.”

Từ Phong Cận không khách khí, ngồi ở phía đối diện, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Triệu Úc, muốn chờ y uống thuốc. Hai người ai cũng không nhúc nhích, cứ thế hết nửa canh giờ. Ngón tay thon dài của Triệu Úc đụng vào miệng bát, nói với Từ Phong Cận: “Có chút nguội, phiền vương phi giúp ta hâm nóng lại được không?”

Dĩ nhiên là phiền rồi, Từ Phong Cận đành để y dằn vặt, bưng chén thuốc đi hâm nóng rồi lại quay trở lại canh chừng Triệu Úc. Triệu vương gia đọc sách thật chậm, từng tờ từng tờ khiến Từ Phong Cận nhìn đến buồn ngủ. Hôm nay hắn không mang muỗm để đút y uống nữa, Triệu Úc chưa nói không uống, chỉ là muốn chờ một chút. Một chút này, lại thêm một chút nữa, hai người cứ dây dưa như thế miễn cưỡng đến buổi trưa.

Bữa trưa là người coi miếu đưa tới, Triệu Úc ăn vài miếng liền để đũa xuống, nói với Từ Phong Cận: “Vương phi đã ra ngoài phủ mấy ngày, chậm trễ học hành.”

Từ Phong Cận tưởng y đã quên mất chuyện này, xé một miếng màn thầu nhét vào trong miệng lại uống thêm canh cải trắng đậu hũ, hàm hàm hồ hồ nói: “Vương gia bị thương nặng như vậy, ta sao có thể học vào được.”

Triệu Úc nói: “Vương phi quan tâm bản vương như thế, thực khiến ta cảm động.”

Từ Phong Cận nói tiếp: “Nào có, là vương gia che chở ta trước, ta phải cùng vương gia phân ưu giải nạn.”

Triệu Úc cười cười, lập tức nói: “Khổ cực vương phi, bản vương trước mắt có một nỗi sầu lo, không biết có thể giải hay không?” Nói xong đem quyển kinh thư hai ngày nay đọc nhét vào trong tay Từ Phong Cận: “Hai ngày nay chẳng hiểu sao hai mắt bản vương khô khốc, mệt mỏi bất kham, tính toán, có lẽ vì bảo vệ vương phi, vết thương trên lưng quá nặng.”

Từ Phong Cận cong cong đôi mắt: “Vương gia có gì dặn dò?”

Triệu Úc nói: “Cũng chẳng khó gì, không biết vương phi có thể đọc sách cho bản vương nghe?”

Từ Phong Cận nghe đến hai chữ đọc sách liền bắt đầu đầu chối quanh, hắn nói: “Vương gia là coi trọng ta, ta tuy rằng thông tuệ hơn người, học chữ cực nhanh, nhưng xem không hiểu kinh văn.”

Triệu Úc tỉ mỉ nói: “Không sao, vương phi không quen, thì để bản vương dạy ngươi.”

Từ Phong Cận liếc mắt nhìn chén thuốc: “Thuốc kia vương gia, còn uống hay không?”

Triệu Úc sảng khoái: “Đương nhiên phải uống.”

Vậy cũng xem như là trao đổi. Ăn xong cơm, Từ Phong Cận tạo dáng nâng kinh thư đọc cho Triệu Úc nghe. Chỉ là mười chữ thì có đến chín chữ hắn xem không hiểu, một bên đọc một bên hỏi. Dần dần thế cuộc xoay chuyển, biến thành Triệu Úc đọc cho hắn nghe.

Xuân khốn hạ phạp(1), mặc dù hạ chí còn chưa tới, nhưng bên tai có giọng nói trầm thấp ôn nhu của Triệu Úc, vẫn khiến cho mí mắt Từ Phong Cận đánh nhau. Hắn nhìn chằm chằm chén thuốc trên bàn, chỉ cảm thấy đầu óc đặc lại như keo hồ, cuối cùng không chịu nổi mê hoặc, gục xuống bàn tìm Chu Công đánh cờ.

(1) Thời tiết mùa xuân dễ làm người ta mệt mỏi còn mùa hạ thì buồn ngủ.

Triệu vương gia một tay cầm sách, một tay cầm chén thuốc đã nguội lạnh, đi ra ngoài sân nhìn quanh bốn phía, thấy bên rãnh nước có vài cây hoa nhỏ, liền đem hết bát thuốc màu nâu đổ xuống đất, màu mỡ thổ nhưỡng, tăng cường chất dinh dưỡng.

Từ Phong Cận tỉnh lại sau giấc ngủ, đã qua giờ thân. Hắn xoa cánh tay tê rần, thấy trên bàn chỉ còn bát không, hỏi Triệu Úc đã sớm lên giường đọc sách: “Vương gia đã uống thuốc?”

Triệu Úc nói: “Đương nhiên.”

Từ Phong Cận nghĩ Triệu vương gia lớn như vậy, chắc sẽ không vì bát thuốc mà tính kế với mình, lập tức tin ngay. Cứ như vậy ba ngày trôi qua, Từ Phong Cận nửa mê nửa tỉnh đọc xong một quyển kinh thư, lại phát hiện khóm hoa nhỏ tươi tốt bên khe nước, không hiểu sao lại chết khô.

Hắn thầm nghĩ: Kỳ quái, hoa và cây cảnh ở sân vẫn tươi tốt, tràn đầy sức sống, cỏ non còn hận không thể leo lên gậy trúc hứng nước, sao có thể chết héo được?

Từ Phong Cận ngồi chồm hỗm trên mặt đất cân nhắc, bốc lên một ít đất, đưa lên mũi ngửi một cái, sau đó “Phốc” một tiếng mà bật cười.

Ngày hôm sau, Triệu vương gia vẫn như cũ ôn nhu đọc sách. Tiếng đọc ôn ôn nhuận nhuận như miếng ngọc thượng đẳng, không gian thoải mái thoáng mát. Sau giờ ngọ mặt trời chiếu vào bên cửa sổ nhà tranh, Từ Phong Cận gục xuống lim dim mắt. Cũng may hắn đủ tỉnh táo để bấm mạnh lên đùi một cái, đau đến hắn thiếu chút nữa lộ ra sơ hở.

Triệu vương gia nghiêm cẩn, Từ Phong Cận nằm sấp xuống giả bộ tới một canh giờ, y vẫn không nhanh không chậm đọc sách, chỉ khổ đùi Từ Phong Cận, không cần nhìn, cũng biết đã bầm một mảng lớn.

Thù này Từ Phong Cận ghi ở trong lòng, nghĩ Triệu Úc quá cẩn thận rồi. Một canh giờ đã trôi qua, hắn chậm rãi đợi Triệu vương gia đứng dậy, đem hành động đổ thuốc lặp lại lần nữa, sau đó hắn có thể chế giễu y không bằng đứa trẻ ba tuổi.

Ngẫm lại vết bầm trên đùi không còn cảm thấy đau nữa. Hắn nghiêng tai nghe một chút động tĩnh, Triệu Úc rốt cục cầm chén thuốc lên. Từ Phong Cận vốn định chờ y ra khỏi cửa sẽ lén lút đi theo, lại nghe “Ực ực” vài tiếng, toàn bộ chén thuốc đã được uống vào bụng.

Hắn đột nhiên ngồi dậy, chỉ thấy Triệu Úc đang cau mày chùi miệng, thấy hắn tỉnh lại, một mặt kinh ngạc: “Vương phi hôm nay sao dậy sớm như vậy?”

Từ Phong Cận giả bộ ngủ hồi lâu, đứng lên nhìn chằm chằm chén thuốc, bật dậy mới thấy chân đau, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Vương gia vì đùa giỡn ta, cũng là nhọc lòng.”

Triệu vương gia một mặt vô tội: “Bản vương giúp ngươi đọc sách nhận chữ, tại sao lại biến thành đùa ngươi? Vương phi không nên tùy tiện đổ oan cho người tốt.”

Từ Phong Cận quay đầu bỏ đi. Triệu vương gia móc từ trong ngực ra một chiếc bình sứ, đứng lên đưa cho hắn, nhịn cười nói: “Vương phi mới tỉnh lại liền có tinh thần như vậy, cũng không biết là tại sao. Đây là chút thuốc thông máu, bản vương cố ý nhờ người coi miếu mang tới, không biết có thể dùng được hay không, vương phi tạm thời cầm lấy.”

Từ Phong Cận cắn răng cảm ơn Triệu Úc, khập khễnh đi ra khỏi nhà tranh. Đi ngang qua bên khe nước liền liếc mắt nhìn đám hoa dại chết héo, tiện tay nhặt lên quạt cói. Hắn sao lại quên mất Triệu Úc thích làm vườn chăm sóc cây cảnh? Đem thuốc đổ lên hoa như thế, quả nhiên là muốn hắn mắc câu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện