Buổi sáng ngày kế tiếp, Vệ Uẩn thượng triều.
Sau khi hạ triều, hắn bị Khải Hòa đế gọi vào Tiềm Long điện.
"Nghe nói đêm qua ái khanh bị hành thích?"
Khải Hòa đế ngồi trên long ỷ, tay bưng một chung trà.
Vệ Uẩn hơi cúi đầu, "Đúng là có việc này."
"Rốt cuộc là ai to gan như vậy, ái khanh có điều tra rõ chưa?"
Khải Hòa đế ho khan vài cái, khuôn mặt vàng như ánh nến dường như già nua hơn vào lúc này, long bào màu vàng trên người ông ta có vẻ đơn bạc hơn.
Vệ Uẩn cụp mắt, "Chưa điều tra rõ."
Khải Hòa đế đặt chung trà lên án thư, hừ lạnh một tiếng, "Đám giặc đó thật là to gan!"
Lúc đó, thái giám tổng quản đứng một bên cẩn thận lau mồ hôi lạnh trên trán.
"Ái khanh bị dọa rồi."
Lúc này, nét mặt của Khải Hòa đế hòa hoãn hơn, lơ đãng hỏi, "Nghe nói đồng hành với ái khanh đêm qua còn có vị biểu muội đến từ Diệp Thành?"
Nghe Khải Hòa đế bỗng nhiên nhắc tới Tạ Đào, nét mặt của Vệ Uẩn khẽ thay đổi, nhưng chỉ trong chốc lát mà thôi, khi mở miệng vẫn bình thản:
"Vâng."
"Có lẽ biểu muội ngươi cũng bị dọa không ít rồi?"
Lúc này Khải Hòa đế thoạt nhìn như một vị đế vương ôn hòa.
"Nàng ấy chưa bao giờ gặp cảnh tượng như vậy, đúng là bị dọa sợ."
Vệ Uẩn đáp ngắn gọn, cũng cẩn thận.
Khải Hòa đế nghe vậy thì gọi thái giám tổng quản bên cạnh —— Đức Dụ, ra lệnh cho ông ta chuẩn bị chút đồ bổ khí an thần đưa tới phủ Quốc sư, ban cho biểu tiểu thư.
Đức Dụ lĩnh mệnh, lập tức đi sắp xếp.
"Không biết biểu muội của ái khanh năm nay bao nhiêu tuổi?"
Khải Hòa đế cho Kim Đan cung nga vừa đưa tới vào miệng, uống trà, khi nói chuyện, ông ta híp mắt dựa vào long ỷ.
Vệ Uẩn vừa nghe những lời này thì nét mặt hơi nghiêm túc, vẫn cụp mắt như cũ, dường như tìm từ ngữ một lúc, mới nói, "Đã được mười sáu."
Đây là tuổi tác của biểu tiểu thư trên danh nghĩa, phù hợp với tuổi tác của Thiệu Lê Âm.
Nhưng hắn nhớ rất rõ, Tạ Đào hiện giờ đã mười tám tuổi.
Khải Hòa đế nghe vậy thì gật đầu.
Ông ta bỗng nhiên cười, "Mười sáu là tuổi nên hứa gả cho người khác đúng chứ?"
"Hôm trước Hoàng hậu nói với trẫm, muốn gặp biểu tiểu thư phủ Quốc sư, không biết ái khanh nghĩ thế nào?"
Hoàng hậu? Ngón tay Vệ Uẩn dưới tay áo rộng dần dần siết chặt, lông mi mảnh dài che lấp lạnh lẽo trong mắt hắn.
Bà ta thật biết tính toán cho nhi tử của mình.
"Bệ hạ thứ tội, đêm qua biểu muội bị dọa sợ, sau khi hồi phủ thì bị bệnh, sợ là nhất thời không thể phụng theo mong muốn của Hoàng hậu nương nương."
Cuối cùng, Vệ Uẩn chắp tay nói.
"Vậy à?"
Khải Hòa đế tỏ vẻ tiếc nuối, nhưng đáy mắt ẩn chứa ý cười, "vậy chỉ có thể chờ thêm thôi."
Rất hiển nhiên,
Ông ta cũng không muốn để Hoàng hậu đạt được mong muốn.
Mà sở dĩ ông ta nói cho Vệ Uẩn biết chỉ vì thử lòng hắn mà thôi.
Nếu Vệ Uẩn đồng ý, vậy trong lòng vị đế vương Đại Chu sẽ có quyết định mới.
Ra khỏi Tiềm Long điện, Vệ Uẩn đứng trên bậc thang cao nhìn xuống dưới.
Bông tuyết lạnh lẽo nhỏ dừng trên vai hắn, tan ra tạo thành dấu vết trên áo choàng màu đen, có mấy bông tuyết rơi vào cổ hắn.
Cung điện phía sau truyền đến tiếng thanh thúy đồ sứ rơi xuống đất, Vệ Uẩn quay đầu lại, nhìn thấy hai thái giám nâng một vị cung nga vội vàng đi ra.
"Quốc sư đại nhân."
Hai vị thái giám thấy hắn thì vội vàng hành lễ, sau đó nâng cung nga không còn thở bước xuống bậc thang, dần dần đi xa.
Đó là cung nga vừa dâng Kim Đan cho Khải Hòa đế.
Trong điện ngẫu nhiên có tiếng cười điên cuồng của Khải Hòa đế, cung điện dát vàng khảm ngọc lộ ra tử khí lạnh lẽo.
Vệ Uẩn bước xuống bậc thang, đi trên hành lang tường đỏ thật lâu, lại gặp một đoàn người.
Đi giữa cung nga mặc váy áo vàng cam và thái giám đội nón lưới đen, là một bóng dáng yểu điệu màu vàng nhạt.
Trên mái tóc đen là trâm vàng khảm phỉ thúy, dây vàng rũ xuống, khi nàng ta bước đi thì dây và khuyên tai vàng nạm ngọc cũng đong đưa theo, tạo ra âm thanh trong trẻo, rất hấp dẫn ánh mắt người khác.
Giữa trán nàng ta là hình vẽ Hoa Điền đỏ thắm, khuôn mặt diễm lệ sáng ngời, giống như hoa hải đường bị làn sương che mờ vào buổi sớm ngày xuân, sáng trong bay lả tả, vài phần cao ngạo, vài phần thanh nhã, lại để lộ vẻ mỹ lệ hơn người.
"Vệ đại nhân."
Nữ tử vừa mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng như khúc hát cạnh bờ sông Giang Nam, điềm đạm trầm bổng.
Nàng ta mỉm cười, lông mi hơi rũ, đã là phong tư khó kiềm chế.
"Công chúa Hòa Dục."
Vệ Uẩn gật đầu, xem như thi lễ.
Công chúa Hòa Dục tên Triệu Thư Vi, mẹ đẻ nàng ta chỉ là một cung nga xuất thân thấp hèn, cho nên từ trước đến nay nàng ta không được Khải Hòa đế yêu thích.
Nhưng bởi vì dung mạo tuyệt diễm, cho nên nàng ta cũng có chút danh tiếng ở Sính Đô.
Chỉ là nàng ta luôn luôn ru rú trong phòng, cũng không dễ dàng qua lại với người khác.
"Vệ đại nhân, nghe nói đêm qua đại nhân bị hành thích? Không biết đại nhân có bị thương không?"
Giọng nói nhẹ nhàng của Triệu Thư Vi truyền đến.
"Không hề."
Vệ Uẩn chỉ đáp một câu.
"Như thế thì tốt." Triệu Thư Vi kéo áo choàng trên người chặt hơn, môi đỏ hơi nhếch.
Chỉ là đoạn đối thoại ngắn gọn như thế, Vệ Uẩn gật đầu hành lễ đi về cuối con đường.
Mà Triệu Thư Vi nhìn bóng dáng Vệ Uẩn xa dần, nàng ta vẫn mỉm cười, nhưng vô cớ có thêm thâm ý.
"Công chúa..."
"Về thôi."
Cung nga bên cạnh nàng ta vừa mở miệng đã bị cắt ngang.
Nàng ta ngẩng đầu nhìn cung điện của vị phụ hoàng kia, biểu cảm của nàng ta đặc biệt lãnh đạm trong chốc lát, dường như tất cả dịu dàng và bình thản vốn đang che giấu lại như mạch nước ngầm kích động.
Khi Vệ Uẩn trở lại phủ Quốc sư, đã gần đến trưa.
Thịnh Nguyệt Kỳ hâm nóng rượu chờ hắn trong viện.
"Đại nhân, uống chút không?" Vừa thấy Vệ Uẩn, Thịnh Nguyệt Kỳ giơ chén rượu trong tay với hắn.
Vệ Uẩn vốn không muốn để ý hắn, nhưng đủ loại chuyện đêm qua vẫn làm lòng hắn rối bời, làm hắn khó nén bực bội.
Hắn dứt khoát đi lên cầu thang, ngồi xuống đình hóng gió.
Thịnh Nguyệt Kỳ rót rượu, đưa cho hắn, "Nghe nói hôm qua ngươi bị ám sát, Tín vương cũng ở đó?"
"Ừm."
Vệ Uẩn đáp lại, khi cầm chén rượu, nhìn thấy miếng vải trắng cột trên tay.
Đó là miếng vải đêm qua Tạ Đào đã băng bó cho hắn trước khi rời khỏi.
"Đại nhân cho rằng lần này là ai muốn giết ngươi?" Thịnh Nguyệt Kỳ hỏi.
Vệ Uẩn lấy lại tinh thần, uống một ngụm rượu, nâng tầm mắt nhìn hắn, "Còn phải hỏi?"
Thịnh Nguyệt Kỳ giơ chén rượu, lắc đầu, "Đại nhân, người cũng thật khó khăn, Thái tử này cắn người chặt thật... Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đại nhân không muốn làm gì đó đáp lại à?"
"Hắn ta là Thái tử, hắn có thể động ta, nhưng ta lại không thể."
Vệ Uẩn tự rót một chén rượu, không để ý uống một ngụm.
"... Vệ đại nhân đừng giả vờ được không, còn nói không nghĩ gì? Chẳng phải người bảo Vệ Kính đi xử lý Lý Thiên Hằng kia sao?"
Giọng nói của Thịnh Nguyệt Kỳ nhẹ nhàng.
Sáng nay trên triều đình, có người dâng sớ với Khải Hòa đế, cáo trạng Thống lĩnh quân tuần tra ban đêm Lý Thiên Hằng tội lơ là nhiệm vụ.
Đó là người của Thái phó Hứa Địa An.
Ông ta đang giúp Thái tử Triệu Chính Đàm cắt đuôi, thu dọn cục diện rối rắm.
Vệ Uẩn còn chưa truy cứu việc này thì đã bị Hứa Địa An giành trước.
"Một Lý Thiên Hằng, chết là chết, đối với Thái tử mà nói căn bản không là gì."
Ý cười bên môi Vệ Uẩn rất nhạt.
Thịnh Nguyệt Kỳ mỉm cười, lắc đầu.
Mặc dù sinh tử của Lý Thiên Hằng không được Thái tử đặt trong mắt, nhưng Vệ Uẩn vẫn giết hắn.
Xem ra đêm qua, Lý Thiên Hằng này đã đụng vào họng súng.
——
Sau khi Tạ Đào ăn trưa ở nhà ăn, trở lại trong phòng học với Thi Tranh, điều hòa được chỉnh rất ấm, nhanh chóng xua tan khí lạnh trên người cô.
Ngồi vào chỗ, chưa được vài phút, cô đã có chút mơ màng.
Dựa vào bàn, chưa được một lúc Tạ Đào đã nhắm hai mắt, nặng nề ngủ thiếp đi.
Cảnh trong giấc mơ có hoa đăng treo dưới mái hiên, chiếu sáng cả bầu trời, một giây sau, chúng rơi xuống giống như sao băng, đốt cháy mọi thứ tạo thành một ngọn lửa cực kỳ lớn.
Đám người va vào cô, cô và Vệ Uẩn bị đẩy càng lúc càng xa nhau.
Lưỡi dao lóe lên ánh sáng sắc lạnh, Tạ Đào cố sức đi ngược dòng người, muốn chạy về bên anh.
"Vệ Uẩn!"
Cô gọi tên anh hết lần này đến lần khác.
Máu tươi bỗng nhiên bắn vào mặt cô, cô ngơ ngác đứng đó, sau một lúc mới đưa tay lau mặt, cúi đầu nhìn thấy máu tươi nhầy nhụa dính vào lòng bàn tay.
Không biết từ khi nào, xung quanh đã không còn bóng dáng của những người bỏ chạy, chỉ còn lại mấy chục xác người nằm dưới đất, máu chảy từ cơ thể bọn họ đến cạnh chân cô.
Mà anh cầm một thanh trường kiếm đứng ở nơi tối không có ánh lửa, không biết từ khi nào kim quan đã rơi xuống đất, dây cột tóc đỏ thắm tung bay trong gió theo đầu ngón tay hắn, bay trước mắt nàng, che đi tầm mắt nàng.
Cô run rẩy đưa tay kéo xuống, vừa lúc nhìn thấy mái tóc dài rối tung của anh, anh đang cầm trường kiếm dính đầy máu đi từng bước đến trước mặt cô.
Tạ Đào đột nhiên bừng tỉnh.
Cô theo bản năng ngồi ngay ngắn, vội vàng nhìn bàn tay.
Không có máu.
Ngón tay cuộn lại, Tạ Đào thất thần nhìn sách bài tập dưới khuỷu tay, cả người có vẻ hoảng hốt.
Buổi chiều sau khi tan học, Tạ Đào như thường lệ đi tiệm bánh làm kẹo bơ xốp.
Tiểu Tửu Quán tạm thời chỉ cần đi khi nghỉ học, lúc đi học cô không cần đi.
Buổi tối 8 giờ, Tạ Đào về phòng trọ.
Cô ngồi ở bàn học, tháo sợi dây đỏ trên cổ tay xuống, lại bắt đầu chơi đan dây.
Sợi dây đỏ vàng tản ra ánh sáng, tạo thành đủ loại hình dáng giữa không trung.
Khi nào cô mới có thể giống Tạ Lan đây, có thể mượn dây đỏ này thi triển thật nhiều phép thuật?
Nhớ tới Vệ Uẩn, trong đầu cô lại khó tránh khỏi hồi tưởng mọi chuyện xảy ra bên bờ sông vào đêm qua.
Như lời anh nói, thế giới của anh và thế giới của cô hoàn toàn khác nhau.
Tất cả tình tiết bị xem nhẹ trong phim truyện, ở nơi đó lại là trận chiến máu tươi chân thật.
Mà những người đó đều tới giết anh.
Khi Tạ Đào hoảng hốt, mùi hương thần bí thoang thoảng đánh úp, ánh sáng vàng nhạt bọc lấy cô, chưa được một lúc, ngẩng đầu lên đã trông thấy bản thân đứng ở thư phòng của Vệ Uẩn.
Công tử trẻ tuổi mặc áo gấm tím hoa văn tối màu đứng trước án thư, vừa thổi tắt mồi lửa trong tay, khi nhìn nàng, dường như đôi mắt nhạt màu có thêm sắc màu ấm áp.
Tạ Đào nhìn hắn, lại nhịn không được ngây người.
"Ngốc rồi?"
Vệ Uẩn thấy nàng ngốc nghếch đứng đó thì đi tới, ngón tay lướt nhẹ qua tóc bên tai nàng.
Hai người ngồi xuống bàn trong gian phòng phía trong, trước đó Vệ Uẩn mang một quyển sách đến chỗ nàng, cụp mắt đọc sách dưới ánh nến.
"Còn nhớ chuyện đêm qua?"
Có lẽ vì Tạ Đào hồi lâu không nói lời nào, chỉ dựa vào bàn ngẫu nhiên bỏ điểm tâm vào miệng, Vệ Uẩn bỗng nói một câu.
Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, "Nàng vẫn sợ."
"... Chắc chắn là sợ rồi." Tạ Đào mím môi, nhỏ giọng trả lời.
Trước kia nàng nào gặp qua cảnh giết người chân thật như vậy đâu, tối qua nàng còn liên tục gặp ác mộng, không ngủ ngon.
Vệ Uẩn trầm mặc, vừa muốn nói gì đó thì thấy tiểu cô nương ngồi đối diện hắn đã dọn ghế ngồi cạnh hắn, chỉ cách mấy tấc.
Nàng bỗng nhiên tới gần, ngón tay cầm gáy sách của Vệ Uẩn càng siết chặt.
"Vệ Uẩn, em nghĩ kỹ rồi,"
Biểu cảm của nàng bỗng nhiên nghiêm túc, "Em nhất định sẽ học phép thuật cho tốt, nếu sau này anh gặp nguy hiểm, em có thể giúp anh..."
Vệ Uẩn không đoán được nàng sẽ nói vậy.
Hắn giật mình.
Từ đầu đến cuối Tạ Đào chỉ là một người bình thường, nếu không phải chính mắt nhìn những phép thuật thần kỳ vượt quá tự nhiên kia, nếu không phải quen biết Vệ Uẩn, nếu nàng không rõ ràng thật sự đi tới một thế giới vô cùng xa lạ.
Có lẽ nàng vĩnh viễn thuộc về cuộc sống bình phàm.
Mà làm một người sống ở xã hội hiện đại, nàng chưa bao giờ nhìn thấy tranh đấu đổ máu, cũng không thật sự nhìn thấy tất cả cảnh đen tối của thế giới hắn sống.
Cho nên khi mọi chuyện xảy ra vào đêm qua, nàng đương nhiên sẽ sợ hãi, sẽ bất an, thậm chí nảy sinh suy nghĩ chùn bước.
Nhưng Tạ Đào rất rõ nàng cần phải học cách đối mặt với mọi chuyện.
Bởi vì hắn ở đây.
Tạ Đào chưa từng nghĩ tới muốn hắn vì mình từ bỏ thứ gì, thậm chí muốn hắn rời xa nơi này.
Giống như tuy nàng thích hắn, nhưng cũng quyến luyến thế giới của chính mình, Tạ Đào biết hắn cũng có thứ không nỡ buông bỏ ở thế giới này.
Cho nên nàng vô cùng quý trọng mỗi thời khắc cùng hắn.
Có lẽ về sau, cơ hội như vậy càng ngày càng ít.
Tạ Đào không hiểu muôn vàn hiểm nguy thân là Quốc sư phải đối mặt ở triều đình.
Trên nhiều khía cạnh, nàng cũng không có cách nào giúp hắn.
Nhưng nàng nghĩ ít nhất phải học phép thuật cho tốt, có năng lực tự bảo vệ mình, làm hắn có thể yên tâm hơn.
"Nàng không cần vì ta làm gì cả."
Ánh sáng chiếu rọi sườn mặt hắn, Vệ Uẩn bỗng mở miệng, dùng ngón tay xoa tóc nàng.
"Ta sẽ bảo vệ nàng tốt,"
Giờ phút này, Vệ Uẩn rũ mi, biểu cảm trong ánh mắt như tảng băng tan trong ngày đầu xuân, "Nhưng nàng phải nhớ kỹ lời nàng đã nói, phải ở cạnh ta."
Thân ở triều đình, như đi trên băng mỏng.
Một người như hắn sợ gì nhất?
Là uy hiếp.
Trước kia, hắn cho rằng chính mình cô độc một mình, đã sớm không còn thứ có thể uy hiếp được hắn, cho nên cuộc đời này, hắn dám làm chuyện mà chẳng mấy ai trong thiên hạ ai dám làm.
Hoặc thắng hoặc bại, hoặc sống hoặc chết, hai loại kết quả.
Nhưng hiện tại, Vệ Uẩn không có cách nào phủ nhận từ khi hắn bắt đầu quyến luyến nữ tử trước mắt, người đã tặng nhiệt tình và chân thành cho hắn, hắn cũng đã không còn là chính mình của trước kia nữa.
Nếu không phải Đồng Bội kia.
Nếu không phải cách giữa nàng và hắn là hai thời không.
Có lẽ Vệ Uẩn sẽ không dỡ xuống phòng bị, tùy ý để nàng tiếp cận mình, đến gần mình.
Có lẽ hắn sẽ không động tâm với nàng.
Mà khoảng cách thời không làm hắn nảy sinh lòng trắc ẩn đối với nàng, đồng thời cũng là khoảng cách xa xôi khó vượt qua.
Nhưng dù cho suy nghĩ thấu đáo những chuyện này.
Nhưng đêm qua nghe nàng nói, "Ta sẽ ở cạnh chàng..."
Hắn vẫn không nhịn được mong đó là thật.
Giọng nói nhỏ bé của nàng khắc vào đầu hắn, đến khi nàng rời đi, đến khi hắn một mình nằm trên giường, nhắm mắt lại, trong đầu hắn tới tới lui lui vẫn là những lời này của nàng.
Từng tiếng, từng đợt.
Khiến nội tâm hắn như cơn sóng trào dâng.
Từng ấy năm tới nay, chưa có ai nói vậy với Vệ Uẩn.
Dù cho là người mẫu thân mất sớm.
Dù cho là người phụ thân yếu đuối.
Vệ Uẩn cũng không tính toán để nàng bị liên lụy vào những chuyện đó.
Nàng chỉ cần luôn như vậy thì tốt rồi.
Nàng chỉ cần ở cạnh hắn, như vậy đủ rồi.
"Em mới không quên..."
Tạ Đào dựa vào vai hắn, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Ngoài cửa sổ còn có tuyết rơi, than trong phòng đang cháy hừng hực.
Hai người bắt đầu xem sách, nhưng vì đó là một quyển sách lịch sử, Tạ Đào xem một lúc thì cảm thấy mệt.
"Nếu không em đưa sách giáo khoa của em cho anh xem nhé? Anh học đi, sau đó làm bài tập giúp em..."
Nàng mở nửa con mắt, ngáp một cái, vành mắt tích tụ nước.
Ngón tay Vệ Uẩn nhẹ nhàng gõ lên trán nàng, "Đối với chuyện học, không thể lười biếng."
Tạ Đào sờ trán, bĩu môi.
Một khi nói đến chuyện học tập, hắn như một vị lão tiên sinh, còn rất cứng nhắc.
"Chỉ nói thôi mà... Cũng không bảo anh làm bài tập giúp em thật."
Nàng thật ra dám nghĩ như vậy, nhưng cũng rất rõ ràng Vệ Uẩn nhất định không làm bài tập giúp nàng.
Trong chuyện này, hắn như một ông cụ non, cứ cố chấp như vậy.
Tạ Đào dứt khoát rút một quyển sách có bìa màu xanh trong tầm tay hắn, lại là《 Phác Ngọc 》nàng từng nghe ở quán trà.
Nàng phấn khởi, vội vàng mở ra.
Tuy quyển《 Phác Ngọc 》này vẫn theo lối hành văn và cách kể chuyện thơ cổ, nhưng vẫn dễ đọc hơn những cuốn bạch thoại trước đó Vệ Uẩn cho nàng xem rất nhiều, cũng không khó đọc, ngược lại có thể dễ dàng hiểu cốt truyện trong đó.
Nàng cầm sách liên tục lật mười mấy trang, thế nhưng còn hơi đắm chìm vào cảnh đẹp.
Đây là một quyển tiểu thuyết võ hiệp được viết từ góc độ của phái nữ, người kể chuyện là một nhân vật nữ vác đoản kiếm dần dần trưởng thành trong giang hồ mưa gió máu tanh vì chuyện xưa của một thế hệ tông sư.
Ở Đại Chu, đây là một quyển tiểu thuyết viết theo ngôi thứ nhất của nhân vật nữ hiếm có.
Tình tiết cũng được viết rất gay cấn, lôi cuốn ngoạn mục, bút pháp càng tinh tế thành thạo.
"Vệ Uẩn, Vệ Uẩn, anh xem quyển sách này xem, hay hơn mấy quyển sách anh đưa em xem trước đó rất nhiều!"
Nàng dựa vào hắn, quơ quyển sách trước mặt hắn.
Nàng nào biết quyển《 Phác Ngọc 》 này là do hắn ra lệnh riêng cho Vệ bá mua về.
Chỉ vì hôm đó nàng nghe kể chuyện ở quán trà ngon lành.
Vệ Uẩn đè cái tay quơ loạn xạ, nhàn nhạt nói, "Đây vốn viết cho bá tánh phố phường xem, tất nhiên là cách hành văn sẽ dễ hiểu hơn bạch thoại, nhưng không thể phủ nhận là cũng rất có tài văn chương, rất có chủ kiến."
"Anh cũng không khen em như vậy." Tạ Đào vẫn là lần đầu tiên nghe hắn khen người khác.
Vệ Uẩn nghe vậy thì cúi đầu nhìn nàng, cười khẽ, "Ta bảo nàng đọc sách nàng cũng không chịu, ta khen nàng làm gì?"
Tạ Đào đùa nghịch một sợi tóc dài của hắn, "Anh có thể khen em cái khác mà."
Vệ Uẩn nhướng mày, "Thí dụ?"
"Thí dụ..." Tạ Đào đảo mắt suy nghĩ một lúc, sau đó bỗng mím môi cười, đôi mắt cong lại, "Anh có thể... Có thể khen em lớn lên xinh đẹp."
Nàng vốn thuận miệng nói.
Vệ Uẩn lại ném quyển sách trong tay lên bàn, sau đó nắm lấy cằm nàng, làm nàng ngẩng đầu nhìn hắn.
Mắt hạnh của nàng cực kỳ đẹp, đôi mắt ngấn nước lấp lánh, trong suốt sáng ngời.
Cái mũi nhỏ xinh, rất thẳng, môi căng mọng, đỏ như son.
Khuôn mặt trắng nõn sáng ngời.
Nàng cũng không phải là tuyệt sắc khuynh thành gì, cũng không phải loại dung nhan làm người khác kinh diễm, nhưng lại có một loại hoạt bát khác biệt làm người khác động lòng.
Như khe suối trong vắt có thể nhìn thấy đáy, lại như ánh trăng bạc rải rác khắp nơi trong đêm đông.
Hình dáng của nàng vẫn nhu hòa sáng ngời.
Làm người khác thư giãn.
Vệ Uẩn chăm chú nhìn cô nương trước mắt, nàng cũng thế, chăm chú nhìn khuôn mặt hắn.
Bất kể nàng nhìn dung nhan của hắn bao nhiêu lần thì lòng vẫn khó tránh khỏi dao động vì thù sắc trời sinh này.
Trong đầu bỗng hiện lên mái tóc hắn rối tung vào đêm qua, cảnh tượng hắn ôm nàng vào ngực, hôn lên trán nàng. Tạ Đào gần như quên mất hít thở, trái tim trong lồng ngực lại nhảy điên cuồng.
Nàng như chui vào một hũ mật, ngọt ngào nhẹ nhàng thấm vào, làm nàng mất phương hướng.
"Thôi, thôi vậy, em lớn lên không đẹp như anh..." Mặt nàng ửng đỏ, đẩy cánh tay hắn, muốn bảo hắn buông cằm nàng ra để chính mình thoát khỏi trạng thái này.
Vệ Uẩn còn nắm cằm nàng.
Hắn cẩn thận quan sát nàng, bỗng đưa tay xoa mái tóc đen của nàng, gần như làm rối cái đuôi ngựa của nàng.
Dây cột tóc màu đen rớt xuống, tóc nàng xõa tung.
Lúc đó, nàng bỗng nghe giọng nói mát lạnh của hắn vang lên, mang theo nghiêm túc:
"Nàng rất xinh đẹp."
Trong giọng nói lại ẩn chứa dịu dàng.
Căn bản không giống vờ vịt.
Mà hắn cũng không vờ vịt.
Trong khoảnh khắc đó, Tạ Đào cảm thấy sợi dây trong đầu cũng đứt theo, có tiếng pháo nổ trong đầu, nổ vang bên lỗ tai nàng.
Hắn hắn hắn...
Gương mặt nhanh chóng ửng hồng, lông mi run run, gần như không dám đối diện với đôi mắt màu hổ phách của hắn.
Cánh cửa sổ dưới mái hiên bị gió thổi hơi mở, khi đó có gió rót vào phòng, lướt qua gương mặt nàng, qua mái tóc dài của hắn.
Dù cơn gió có chút lạnh cũng không có cách nào xua tan độ nóng không ngừng tăng lên trên gò má nàng.
Theo lý mà nói, cơn gió lạnh như vậy hẳn sẽ làm đầu óc nàng tỉnh táo hơn mới đúng, nhưng giờ phút này, Tạ Đào như vừa uống rượu, có chút choáng váng.
Trong khoảnh khắc đó, dũng khí tới rất đột nhiên.
Nàng bỗng vòng tay qua cổ hắn, khi Vệ Uẩn đỡ lấy eo nàng, hôn lên môi hắn.
Đôi môi ấm áp của nàng in lên môi hắn.
Đồng thời, bàn tay nàng hoảng loạn làm rớt phát quan của hắn, sợi dây nạm ngọc cũng rơi xuống đất, tạo ra âm thanh.
Mà mái tóc đen dài của hắn rối tung, đan xen với mái tóc chạm vai của nàng, chúng óng ánh dưới ánh nến mờ nhạt.
Khuôn mặt trắng như ngọc đã có màu đỏ nhạt bò lên, vành tai hắn hoàn toàn ửng đỏ trong nháy mắt.
Nàng nhắm chặt mắt.
Đồng tử của hắn co lại.
Trong khoảnh khắc đó, môi chạm môi, hơi thở giao nhau.
Sau khi hạ triều, hắn bị Khải Hòa đế gọi vào Tiềm Long điện.
"Nghe nói đêm qua ái khanh bị hành thích?"
Khải Hòa đế ngồi trên long ỷ, tay bưng một chung trà.
Vệ Uẩn hơi cúi đầu, "Đúng là có việc này."
"Rốt cuộc là ai to gan như vậy, ái khanh có điều tra rõ chưa?"
Khải Hòa đế ho khan vài cái, khuôn mặt vàng như ánh nến dường như già nua hơn vào lúc này, long bào màu vàng trên người ông ta có vẻ đơn bạc hơn.
Vệ Uẩn cụp mắt, "Chưa điều tra rõ."
Khải Hòa đế đặt chung trà lên án thư, hừ lạnh một tiếng, "Đám giặc đó thật là to gan!"
Lúc đó, thái giám tổng quản đứng một bên cẩn thận lau mồ hôi lạnh trên trán.
"Ái khanh bị dọa rồi."
Lúc này, nét mặt của Khải Hòa đế hòa hoãn hơn, lơ đãng hỏi, "Nghe nói đồng hành với ái khanh đêm qua còn có vị biểu muội đến từ Diệp Thành?"
Nghe Khải Hòa đế bỗng nhiên nhắc tới Tạ Đào, nét mặt của Vệ Uẩn khẽ thay đổi, nhưng chỉ trong chốc lát mà thôi, khi mở miệng vẫn bình thản:
"Vâng."
"Có lẽ biểu muội ngươi cũng bị dọa không ít rồi?"
Lúc này Khải Hòa đế thoạt nhìn như một vị đế vương ôn hòa.
"Nàng ấy chưa bao giờ gặp cảnh tượng như vậy, đúng là bị dọa sợ."
Vệ Uẩn đáp ngắn gọn, cũng cẩn thận.
Khải Hòa đế nghe vậy thì gọi thái giám tổng quản bên cạnh —— Đức Dụ, ra lệnh cho ông ta chuẩn bị chút đồ bổ khí an thần đưa tới phủ Quốc sư, ban cho biểu tiểu thư.
Đức Dụ lĩnh mệnh, lập tức đi sắp xếp.
"Không biết biểu muội của ái khanh năm nay bao nhiêu tuổi?"
Khải Hòa đế cho Kim Đan cung nga vừa đưa tới vào miệng, uống trà, khi nói chuyện, ông ta híp mắt dựa vào long ỷ.
Vệ Uẩn vừa nghe những lời này thì nét mặt hơi nghiêm túc, vẫn cụp mắt như cũ, dường như tìm từ ngữ một lúc, mới nói, "Đã được mười sáu."
Đây là tuổi tác của biểu tiểu thư trên danh nghĩa, phù hợp với tuổi tác của Thiệu Lê Âm.
Nhưng hắn nhớ rất rõ, Tạ Đào hiện giờ đã mười tám tuổi.
Khải Hòa đế nghe vậy thì gật đầu.
Ông ta bỗng nhiên cười, "Mười sáu là tuổi nên hứa gả cho người khác đúng chứ?"
"Hôm trước Hoàng hậu nói với trẫm, muốn gặp biểu tiểu thư phủ Quốc sư, không biết ái khanh nghĩ thế nào?"
Hoàng hậu? Ngón tay Vệ Uẩn dưới tay áo rộng dần dần siết chặt, lông mi mảnh dài che lấp lạnh lẽo trong mắt hắn.
Bà ta thật biết tính toán cho nhi tử của mình.
"Bệ hạ thứ tội, đêm qua biểu muội bị dọa sợ, sau khi hồi phủ thì bị bệnh, sợ là nhất thời không thể phụng theo mong muốn của Hoàng hậu nương nương."
Cuối cùng, Vệ Uẩn chắp tay nói.
"Vậy à?"
Khải Hòa đế tỏ vẻ tiếc nuối, nhưng đáy mắt ẩn chứa ý cười, "vậy chỉ có thể chờ thêm thôi."
Rất hiển nhiên,
Ông ta cũng không muốn để Hoàng hậu đạt được mong muốn.
Mà sở dĩ ông ta nói cho Vệ Uẩn biết chỉ vì thử lòng hắn mà thôi.
Nếu Vệ Uẩn đồng ý, vậy trong lòng vị đế vương Đại Chu sẽ có quyết định mới.
Ra khỏi Tiềm Long điện, Vệ Uẩn đứng trên bậc thang cao nhìn xuống dưới.
Bông tuyết lạnh lẽo nhỏ dừng trên vai hắn, tan ra tạo thành dấu vết trên áo choàng màu đen, có mấy bông tuyết rơi vào cổ hắn.
Cung điện phía sau truyền đến tiếng thanh thúy đồ sứ rơi xuống đất, Vệ Uẩn quay đầu lại, nhìn thấy hai thái giám nâng một vị cung nga vội vàng đi ra.
"Quốc sư đại nhân."
Hai vị thái giám thấy hắn thì vội vàng hành lễ, sau đó nâng cung nga không còn thở bước xuống bậc thang, dần dần đi xa.
Đó là cung nga vừa dâng Kim Đan cho Khải Hòa đế.
Trong điện ngẫu nhiên có tiếng cười điên cuồng của Khải Hòa đế, cung điện dát vàng khảm ngọc lộ ra tử khí lạnh lẽo.
Vệ Uẩn bước xuống bậc thang, đi trên hành lang tường đỏ thật lâu, lại gặp một đoàn người.
Đi giữa cung nga mặc váy áo vàng cam và thái giám đội nón lưới đen, là một bóng dáng yểu điệu màu vàng nhạt.
Trên mái tóc đen là trâm vàng khảm phỉ thúy, dây vàng rũ xuống, khi nàng ta bước đi thì dây và khuyên tai vàng nạm ngọc cũng đong đưa theo, tạo ra âm thanh trong trẻo, rất hấp dẫn ánh mắt người khác.
Giữa trán nàng ta là hình vẽ Hoa Điền đỏ thắm, khuôn mặt diễm lệ sáng ngời, giống như hoa hải đường bị làn sương che mờ vào buổi sớm ngày xuân, sáng trong bay lả tả, vài phần cao ngạo, vài phần thanh nhã, lại để lộ vẻ mỹ lệ hơn người.
"Vệ đại nhân."
Nữ tử vừa mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng như khúc hát cạnh bờ sông Giang Nam, điềm đạm trầm bổng.
Nàng ta mỉm cười, lông mi hơi rũ, đã là phong tư khó kiềm chế.
"Công chúa Hòa Dục."
Vệ Uẩn gật đầu, xem như thi lễ.
Công chúa Hòa Dục tên Triệu Thư Vi, mẹ đẻ nàng ta chỉ là một cung nga xuất thân thấp hèn, cho nên từ trước đến nay nàng ta không được Khải Hòa đế yêu thích.
Nhưng bởi vì dung mạo tuyệt diễm, cho nên nàng ta cũng có chút danh tiếng ở Sính Đô.
Chỉ là nàng ta luôn luôn ru rú trong phòng, cũng không dễ dàng qua lại với người khác.
"Vệ đại nhân, nghe nói đêm qua đại nhân bị hành thích? Không biết đại nhân có bị thương không?"
Giọng nói nhẹ nhàng của Triệu Thư Vi truyền đến.
"Không hề."
Vệ Uẩn chỉ đáp một câu.
"Như thế thì tốt." Triệu Thư Vi kéo áo choàng trên người chặt hơn, môi đỏ hơi nhếch.
Chỉ là đoạn đối thoại ngắn gọn như thế, Vệ Uẩn gật đầu hành lễ đi về cuối con đường.
Mà Triệu Thư Vi nhìn bóng dáng Vệ Uẩn xa dần, nàng ta vẫn mỉm cười, nhưng vô cớ có thêm thâm ý.
"Công chúa..."
"Về thôi."
Cung nga bên cạnh nàng ta vừa mở miệng đã bị cắt ngang.
Nàng ta ngẩng đầu nhìn cung điện của vị phụ hoàng kia, biểu cảm của nàng ta đặc biệt lãnh đạm trong chốc lát, dường như tất cả dịu dàng và bình thản vốn đang che giấu lại như mạch nước ngầm kích động.
Khi Vệ Uẩn trở lại phủ Quốc sư, đã gần đến trưa.
Thịnh Nguyệt Kỳ hâm nóng rượu chờ hắn trong viện.
"Đại nhân, uống chút không?" Vừa thấy Vệ Uẩn, Thịnh Nguyệt Kỳ giơ chén rượu trong tay với hắn.
Vệ Uẩn vốn không muốn để ý hắn, nhưng đủ loại chuyện đêm qua vẫn làm lòng hắn rối bời, làm hắn khó nén bực bội.
Hắn dứt khoát đi lên cầu thang, ngồi xuống đình hóng gió.
Thịnh Nguyệt Kỳ rót rượu, đưa cho hắn, "Nghe nói hôm qua ngươi bị ám sát, Tín vương cũng ở đó?"
"Ừm."
Vệ Uẩn đáp lại, khi cầm chén rượu, nhìn thấy miếng vải trắng cột trên tay.
Đó là miếng vải đêm qua Tạ Đào đã băng bó cho hắn trước khi rời khỏi.
"Đại nhân cho rằng lần này là ai muốn giết ngươi?" Thịnh Nguyệt Kỳ hỏi.
Vệ Uẩn lấy lại tinh thần, uống một ngụm rượu, nâng tầm mắt nhìn hắn, "Còn phải hỏi?"
Thịnh Nguyệt Kỳ giơ chén rượu, lắc đầu, "Đại nhân, người cũng thật khó khăn, Thái tử này cắn người chặt thật... Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đại nhân không muốn làm gì đó đáp lại à?"
"Hắn ta là Thái tử, hắn có thể động ta, nhưng ta lại không thể."
Vệ Uẩn tự rót một chén rượu, không để ý uống một ngụm.
"... Vệ đại nhân đừng giả vờ được không, còn nói không nghĩ gì? Chẳng phải người bảo Vệ Kính đi xử lý Lý Thiên Hằng kia sao?"
Giọng nói của Thịnh Nguyệt Kỳ nhẹ nhàng.
Sáng nay trên triều đình, có người dâng sớ với Khải Hòa đế, cáo trạng Thống lĩnh quân tuần tra ban đêm Lý Thiên Hằng tội lơ là nhiệm vụ.
Đó là người của Thái phó Hứa Địa An.
Ông ta đang giúp Thái tử Triệu Chính Đàm cắt đuôi, thu dọn cục diện rối rắm.
Vệ Uẩn còn chưa truy cứu việc này thì đã bị Hứa Địa An giành trước.
"Một Lý Thiên Hằng, chết là chết, đối với Thái tử mà nói căn bản không là gì."
Ý cười bên môi Vệ Uẩn rất nhạt.
Thịnh Nguyệt Kỳ mỉm cười, lắc đầu.
Mặc dù sinh tử của Lý Thiên Hằng không được Thái tử đặt trong mắt, nhưng Vệ Uẩn vẫn giết hắn.
Xem ra đêm qua, Lý Thiên Hằng này đã đụng vào họng súng.
——
Sau khi Tạ Đào ăn trưa ở nhà ăn, trở lại trong phòng học với Thi Tranh, điều hòa được chỉnh rất ấm, nhanh chóng xua tan khí lạnh trên người cô.
Ngồi vào chỗ, chưa được vài phút, cô đã có chút mơ màng.
Dựa vào bàn, chưa được một lúc Tạ Đào đã nhắm hai mắt, nặng nề ngủ thiếp đi.
Cảnh trong giấc mơ có hoa đăng treo dưới mái hiên, chiếu sáng cả bầu trời, một giây sau, chúng rơi xuống giống như sao băng, đốt cháy mọi thứ tạo thành một ngọn lửa cực kỳ lớn.
Đám người va vào cô, cô và Vệ Uẩn bị đẩy càng lúc càng xa nhau.
Lưỡi dao lóe lên ánh sáng sắc lạnh, Tạ Đào cố sức đi ngược dòng người, muốn chạy về bên anh.
"Vệ Uẩn!"
Cô gọi tên anh hết lần này đến lần khác.
Máu tươi bỗng nhiên bắn vào mặt cô, cô ngơ ngác đứng đó, sau một lúc mới đưa tay lau mặt, cúi đầu nhìn thấy máu tươi nhầy nhụa dính vào lòng bàn tay.
Không biết từ khi nào, xung quanh đã không còn bóng dáng của những người bỏ chạy, chỉ còn lại mấy chục xác người nằm dưới đất, máu chảy từ cơ thể bọn họ đến cạnh chân cô.
Mà anh cầm một thanh trường kiếm đứng ở nơi tối không có ánh lửa, không biết từ khi nào kim quan đã rơi xuống đất, dây cột tóc đỏ thắm tung bay trong gió theo đầu ngón tay hắn, bay trước mắt nàng, che đi tầm mắt nàng.
Cô run rẩy đưa tay kéo xuống, vừa lúc nhìn thấy mái tóc dài rối tung của anh, anh đang cầm trường kiếm dính đầy máu đi từng bước đến trước mặt cô.
Tạ Đào đột nhiên bừng tỉnh.
Cô theo bản năng ngồi ngay ngắn, vội vàng nhìn bàn tay.
Không có máu.
Ngón tay cuộn lại, Tạ Đào thất thần nhìn sách bài tập dưới khuỷu tay, cả người có vẻ hoảng hốt.
Buổi chiều sau khi tan học, Tạ Đào như thường lệ đi tiệm bánh làm kẹo bơ xốp.
Tiểu Tửu Quán tạm thời chỉ cần đi khi nghỉ học, lúc đi học cô không cần đi.
Buổi tối 8 giờ, Tạ Đào về phòng trọ.
Cô ngồi ở bàn học, tháo sợi dây đỏ trên cổ tay xuống, lại bắt đầu chơi đan dây.
Sợi dây đỏ vàng tản ra ánh sáng, tạo thành đủ loại hình dáng giữa không trung.
Khi nào cô mới có thể giống Tạ Lan đây, có thể mượn dây đỏ này thi triển thật nhiều phép thuật?
Nhớ tới Vệ Uẩn, trong đầu cô lại khó tránh khỏi hồi tưởng mọi chuyện xảy ra bên bờ sông vào đêm qua.
Như lời anh nói, thế giới của anh và thế giới của cô hoàn toàn khác nhau.
Tất cả tình tiết bị xem nhẹ trong phim truyện, ở nơi đó lại là trận chiến máu tươi chân thật.
Mà những người đó đều tới giết anh.
Khi Tạ Đào hoảng hốt, mùi hương thần bí thoang thoảng đánh úp, ánh sáng vàng nhạt bọc lấy cô, chưa được một lúc, ngẩng đầu lên đã trông thấy bản thân đứng ở thư phòng của Vệ Uẩn.
Công tử trẻ tuổi mặc áo gấm tím hoa văn tối màu đứng trước án thư, vừa thổi tắt mồi lửa trong tay, khi nhìn nàng, dường như đôi mắt nhạt màu có thêm sắc màu ấm áp.
Tạ Đào nhìn hắn, lại nhịn không được ngây người.
"Ngốc rồi?"
Vệ Uẩn thấy nàng ngốc nghếch đứng đó thì đi tới, ngón tay lướt nhẹ qua tóc bên tai nàng.
Hai người ngồi xuống bàn trong gian phòng phía trong, trước đó Vệ Uẩn mang một quyển sách đến chỗ nàng, cụp mắt đọc sách dưới ánh nến.
"Còn nhớ chuyện đêm qua?"
Có lẽ vì Tạ Đào hồi lâu không nói lời nào, chỉ dựa vào bàn ngẫu nhiên bỏ điểm tâm vào miệng, Vệ Uẩn bỗng nói một câu.
Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, "Nàng vẫn sợ."
"... Chắc chắn là sợ rồi." Tạ Đào mím môi, nhỏ giọng trả lời.
Trước kia nàng nào gặp qua cảnh giết người chân thật như vậy đâu, tối qua nàng còn liên tục gặp ác mộng, không ngủ ngon.
Vệ Uẩn trầm mặc, vừa muốn nói gì đó thì thấy tiểu cô nương ngồi đối diện hắn đã dọn ghế ngồi cạnh hắn, chỉ cách mấy tấc.
Nàng bỗng nhiên tới gần, ngón tay cầm gáy sách của Vệ Uẩn càng siết chặt.
"Vệ Uẩn, em nghĩ kỹ rồi,"
Biểu cảm của nàng bỗng nhiên nghiêm túc, "Em nhất định sẽ học phép thuật cho tốt, nếu sau này anh gặp nguy hiểm, em có thể giúp anh..."
Vệ Uẩn không đoán được nàng sẽ nói vậy.
Hắn giật mình.
Từ đầu đến cuối Tạ Đào chỉ là một người bình thường, nếu không phải chính mắt nhìn những phép thuật thần kỳ vượt quá tự nhiên kia, nếu không phải quen biết Vệ Uẩn, nếu nàng không rõ ràng thật sự đi tới một thế giới vô cùng xa lạ.
Có lẽ nàng vĩnh viễn thuộc về cuộc sống bình phàm.
Mà làm một người sống ở xã hội hiện đại, nàng chưa bao giờ nhìn thấy tranh đấu đổ máu, cũng không thật sự nhìn thấy tất cả cảnh đen tối của thế giới hắn sống.
Cho nên khi mọi chuyện xảy ra vào đêm qua, nàng đương nhiên sẽ sợ hãi, sẽ bất an, thậm chí nảy sinh suy nghĩ chùn bước.
Nhưng Tạ Đào rất rõ nàng cần phải học cách đối mặt với mọi chuyện.
Bởi vì hắn ở đây.
Tạ Đào chưa từng nghĩ tới muốn hắn vì mình từ bỏ thứ gì, thậm chí muốn hắn rời xa nơi này.
Giống như tuy nàng thích hắn, nhưng cũng quyến luyến thế giới của chính mình, Tạ Đào biết hắn cũng có thứ không nỡ buông bỏ ở thế giới này.
Cho nên nàng vô cùng quý trọng mỗi thời khắc cùng hắn.
Có lẽ về sau, cơ hội như vậy càng ngày càng ít.
Tạ Đào không hiểu muôn vàn hiểm nguy thân là Quốc sư phải đối mặt ở triều đình.
Trên nhiều khía cạnh, nàng cũng không có cách nào giúp hắn.
Nhưng nàng nghĩ ít nhất phải học phép thuật cho tốt, có năng lực tự bảo vệ mình, làm hắn có thể yên tâm hơn.
"Nàng không cần vì ta làm gì cả."
Ánh sáng chiếu rọi sườn mặt hắn, Vệ Uẩn bỗng mở miệng, dùng ngón tay xoa tóc nàng.
"Ta sẽ bảo vệ nàng tốt,"
Giờ phút này, Vệ Uẩn rũ mi, biểu cảm trong ánh mắt như tảng băng tan trong ngày đầu xuân, "Nhưng nàng phải nhớ kỹ lời nàng đã nói, phải ở cạnh ta."
Thân ở triều đình, như đi trên băng mỏng.
Một người như hắn sợ gì nhất?
Là uy hiếp.
Trước kia, hắn cho rằng chính mình cô độc một mình, đã sớm không còn thứ có thể uy hiếp được hắn, cho nên cuộc đời này, hắn dám làm chuyện mà chẳng mấy ai trong thiên hạ ai dám làm.
Hoặc thắng hoặc bại, hoặc sống hoặc chết, hai loại kết quả.
Nhưng hiện tại, Vệ Uẩn không có cách nào phủ nhận từ khi hắn bắt đầu quyến luyến nữ tử trước mắt, người đã tặng nhiệt tình và chân thành cho hắn, hắn cũng đã không còn là chính mình của trước kia nữa.
Nếu không phải Đồng Bội kia.
Nếu không phải cách giữa nàng và hắn là hai thời không.
Có lẽ Vệ Uẩn sẽ không dỡ xuống phòng bị, tùy ý để nàng tiếp cận mình, đến gần mình.
Có lẽ hắn sẽ không động tâm với nàng.
Mà khoảng cách thời không làm hắn nảy sinh lòng trắc ẩn đối với nàng, đồng thời cũng là khoảng cách xa xôi khó vượt qua.
Nhưng dù cho suy nghĩ thấu đáo những chuyện này.
Nhưng đêm qua nghe nàng nói, "Ta sẽ ở cạnh chàng..."
Hắn vẫn không nhịn được mong đó là thật.
Giọng nói nhỏ bé của nàng khắc vào đầu hắn, đến khi nàng rời đi, đến khi hắn một mình nằm trên giường, nhắm mắt lại, trong đầu hắn tới tới lui lui vẫn là những lời này của nàng.
Từng tiếng, từng đợt.
Khiến nội tâm hắn như cơn sóng trào dâng.
Từng ấy năm tới nay, chưa có ai nói vậy với Vệ Uẩn.
Dù cho là người mẫu thân mất sớm.
Dù cho là người phụ thân yếu đuối.
Vệ Uẩn cũng không tính toán để nàng bị liên lụy vào những chuyện đó.
Nàng chỉ cần luôn như vậy thì tốt rồi.
Nàng chỉ cần ở cạnh hắn, như vậy đủ rồi.
"Em mới không quên..."
Tạ Đào dựa vào vai hắn, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Ngoài cửa sổ còn có tuyết rơi, than trong phòng đang cháy hừng hực.
Hai người bắt đầu xem sách, nhưng vì đó là một quyển sách lịch sử, Tạ Đào xem một lúc thì cảm thấy mệt.
"Nếu không em đưa sách giáo khoa của em cho anh xem nhé? Anh học đi, sau đó làm bài tập giúp em..."
Nàng mở nửa con mắt, ngáp một cái, vành mắt tích tụ nước.
Ngón tay Vệ Uẩn nhẹ nhàng gõ lên trán nàng, "Đối với chuyện học, không thể lười biếng."
Tạ Đào sờ trán, bĩu môi.
Một khi nói đến chuyện học tập, hắn như một vị lão tiên sinh, còn rất cứng nhắc.
"Chỉ nói thôi mà... Cũng không bảo anh làm bài tập giúp em thật."
Nàng thật ra dám nghĩ như vậy, nhưng cũng rất rõ ràng Vệ Uẩn nhất định không làm bài tập giúp nàng.
Trong chuyện này, hắn như một ông cụ non, cứ cố chấp như vậy.
Tạ Đào dứt khoát rút một quyển sách có bìa màu xanh trong tầm tay hắn, lại là《 Phác Ngọc 》nàng từng nghe ở quán trà.
Nàng phấn khởi, vội vàng mở ra.
Tuy quyển《 Phác Ngọc 》này vẫn theo lối hành văn và cách kể chuyện thơ cổ, nhưng vẫn dễ đọc hơn những cuốn bạch thoại trước đó Vệ Uẩn cho nàng xem rất nhiều, cũng không khó đọc, ngược lại có thể dễ dàng hiểu cốt truyện trong đó.
Nàng cầm sách liên tục lật mười mấy trang, thế nhưng còn hơi đắm chìm vào cảnh đẹp.
Đây là một quyển tiểu thuyết võ hiệp được viết từ góc độ của phái nữ, người kể chuyện là một nhân vật nữ vác đoản kiếm dần dần trưởng thành trong giang hồ mưa gió máu tanh vì chuyện xưa của một thế hệ tông sư.
Ở Đại Chu, đây là một quyển tiểu thuyết viết theo ngôi thứ nhất của nhân vật nữ hiếm có.
Tình tiết cũng được viết rất gay cấn, lôi cuốn ngoạn mục, bút pháp càng tinh tế thành thạo.
"Vệ Uẩn, Vệ Uẩn, anh xem quyển sách này xem, hay hơn mấy quyển sách anh đưa em xem trước đó rất nhiều!"
Nàng dựa vào hắn, quơ quyển sách trước mặt hắn.
Nàng nào biết quyển《 Phác Ngọc 》 này là do hắn ra lệnh riêng cho Vệ bá mua về.
Chỉ vì hôm đó nàng nghe kể chuyện ở quán trà ngon lành.
Vệ Uẩn đè cái tay quơ loạn xạ, nhàn nhạt nói, "Đây vốn viết cho bá tánh phố phường xem, tất nhiên là cách hành văn sẽ dễ hiểu hơn bạch thoại, nhưng không thể phủ nhận là cũng rất có tài văn chương, rất có chủ kiến."
"Anh cũng không khen em như vậy." Tạ Đào vẫn là lần đầu tiên nghe hắn khen người khác.
Vệ Uẩn nghe vậy thì cúi đầu nhìn nàng, cười khẽ, "Ta bảo nàng đọc sách nàng cũng không chịu, ta khen nàng làm gì?"
Tạ Đào đùa nghịch một sợi tóc dài của hắn, "Anh có thể khen em cái khác mà."
Vệ Uẩn nhướng mày, "Thí dụ?"
"Thí dụ..." Tạ Đào đảo mắt suy nghĩ một lúc, sau đó bỗng mím môi cười, đôi mắt cong lại, "Anh có thể... Có thể khen em lớn lên xinh đẹp."
Nàng vốn thuận miệng nói.
Vệ Uẩn lại ném quyển sách trong tay lên bàn, sau đó nắm lấy cằm nàng, làm nàng ngẩng đầu nhìn hắn.
Mắt hạnh của nàng cực kỳ đẹp, đôi mắt ngấn nước lấp lánh, trong suốt sáng ngời.
Cái mũi nhỏ xinh, rất thẳng, môi căng mọng, đỏ như son.
Khuôn mặt trắng nõn sáng ngời.
Nàng cũng không phải là tuyệt sắc khuynh thành gì, cũng không phải loại dung nhan làm người khác kinh diễm, nhưng lại có một loại hoạt bát khác biệt làm người khác động lòng.
Như khe suối trong vắt có thể nhìn thấy đáy, lại như ánh trăng bạc rải rác khắp nơi trong đêm đông.
Hình dáng của nàng vẫn nhu hòa sáng ngời.
Làm người khác thư giãn.
Vệ Uẩn chăm chú nhìn cô nương trước mắt, nàng cũng thế, chăm chú nhìn khuôn mặt hắn.
Bất kể nàng nhìn dung nhan của hắn bao nhiêu lần thì lòng vẫn khó tránh khỏi dao động vì thù sắc trời sinh này.
Trong đầu bỗng hiện lên mái tóc hắn rối tung vào đêm qua, cảnh tượng hắn ôm nàng vào ngực, hôn lên trán nàng. Tạ Đào gần như quên mất hít thở, trái tim trong lồng ngực lại nhảy điên cuồng.
Nàng như chui vào một hũ mật, ngọt ngào nhẹ nhàng thấm vào, làm nàng mất phương hướng.
"Thôi, thôi vậy, em lớn lên không đẹp như anh..." Mặt nàng ửng đỏ, đẩy cánh tay hắn, muốn bảo hắn buông cằm nàng ra để chính mình thoát khỏi trạng thái này.
Vệ Uẩn còn nắm cằm nàng.
Hắn cẩn thận quan sát nàng, bỗng đưa tay xoa mái tóc đen của nàng, gần như làm rối cái đuôi ngựa của nàng.
Dây cột tóc màu đen rớt xuống, tóc nàng xõa tung.
Lúc đó, nàng bỗng nghe giọng nói mát lạnh của hắn vang lên, mang theo nghiêm túc:
"Nàng rất xinh đẹp."
Trong giọng nói lại ẩn chứa dịu dàng.
Căn bản không giống vờ vịt.
Mà hắn cũng không vờ vịt.
Trong khoảnh khắc đó, Tạ Đào cảm thấy sợi dây trong đầu cũng đứt theo, có tiếng pháo nổ trong đầu, nổ vang bên lỗ tai nàng.
Hắn hắn hắn...
Gương mặt nhanh chóng ửng hồng, lông mi run run, gần như không dám đối diện với đôi mắt màu hổ phách của hắn.
Cánh cửa sổ dưới mái hiên bị gió thổi hơi mở, khi đó có gió rót vào phòng, lướt qua gương mặt nàng, qua mái tóc dài của hắn.
Dù cơn gió có chút lạnh cũng không có cách nào xua tan độ nóng không ngừng tăng lên trên gò má nàng.
Theo lý mà nói, cơn gió lạnh như vậy hẳn sẽ làm đầu óc nàng tỉnh táo hơn mới đúng, nhưng giờ phút này, Tạ Đào như vừa uống rượu, có chút choáng váng.
Trong khoảnh khắc đó, dũng khí tới rất đột nhiên.
Nàng bỗng vòng tay qua cổ hắn, khi Vệ Uẩn đỡ lấy eo nàng, hôn lên môi hắn.
Đôi môi ấm áp của nàng in lên môi hắn.
Đồng thời, bàn tay nàng hoảng loạn làm rớt phát quan của hắn, sợi dây nạm ngọc cũng rơi xuống đất, tạo ra âm thanh.
Mà mái tóc đen dài của hắn rối tung, đan xen với mái tóc chạm vai của nàng, chúng óng ánh dưới ánh nến mờ nhạt.
Khuôn mặt trắng như ngọc đã có màu đỏ nhạt bò lên, vành tai hắn hoàn toàn ửng đỏ trong nháy mắt.
Nàng nhắm chặt mắt.
Đồng tử của hắn co lại.
Trong khoảnh khắc đó, môi chạm môi, hơi thở giao nhau.
Danh sách chương