Từ sau ngày thổ lộ đó, Chu Tử Thanh chạy trối chết, nhưng ngày hôm sau cũng cứ theo lẽ thường đến kiểm tra phòng, vẫn chưa nói ra lời từ chối nào, điều này làm cho Liêu Thần chủ động thầm chấp nhận quan hệ của hai người, mỗi ngày kêu Tử Thanh Tử Thanh, một bộ dáng hai người là người yêu.

Phải biết rằng, tình nhân khác của hắn đều là em tình anh nguyện, nhìn được mắt thì lăn lại cùng nhau, rời khỏi giường chính là người xa lạ, Liêu Thần vẫn là lần đầu tiên ‘không biết xấu hổ’ quấn quýt một nam nhân, thậm chí cảm thấy mỗi lần nhìn thấy nam nhân này bị hắn đùa giỡn hai gò má ửng đỏ đều cảm thấy có chút đáng yêu.

Ngày liền như vậy bình tĩnh qua, mỗi ngày rời giường đối mặt là phòng bệnh trống trải, lúc nửa đêm tuy rằng đau đớn khó nhịn, lại học xong trộm gọi điện thoại cho người nào đó, kể ra hắn khó chịu, sau đó sáng ngày hôm sau liền nhìn thấy ánh mắt quan tâm cùng đau lòng của bác sĩ.

Liêu Thần như là nước ấm nấu ếch bao vây Chu Tử Thanh bên trong, ngay lúc Chu Tử Thanh còn chưa phát hiện, cũng đã đặt bệnh nhân đặc biệt này vào trong mắt, thậm chí là đặt ở trong lòng.

“Tử Thanh, anh nói Âu tiên sinh ở bệnh viện lưu tiền thuốc men cho tôi có gần một trăm năm mươi vạn?”

Đột nhiên nhớ tới vấn đề phí chữa bệnh, sau khi từ trong miệng Chu Tử Thanh có được đáp án, Liêu Thần chỉ cảm thấy chắt lưỡi, thậm chí cảm thấy có lẽ nam chính cũng không phải đáng ghét như vậy, một người có thể lấy ra ba trăm năm mươi vạn để xử lý một chuyện tai nạn xe cộ, số tiền lớn như thế, nhưng cũng đầy đủ chứng minh nam chính coi trọng chuyện của hắn, dù sao cũng là hai chân bị va chạm, không phải dễ dàng xử lý như vậy.

“Lúc trước cậu bị đưa vào bệnh viện, phí giải phẫu là mười tám vạn, bác sĩ mổ chính là thầy dạy của tôi, ông là bác sĩ ngoại khoa có danh tiếng nhất của bệnh viên chúng tôi. Tiếp đó cậu được chuyển dời đến phòng bệnh cao cấp, chi phí mỗi ngày là sáu ngàn tám, hai hộ công cao cấp tiền lương một tháng là mỗi người ba vạn, tiền thuốc men mỗi ngày tuy rằng không thể cố định, nhưng mà tiêu phí cố định mỗi ngày cũng đến khoảng một ngàn năm, cậu nằm viện thời gian một tháng hơn nữa còn giải phẫu tổng cộng tiêu phí gần bốn mươi vạn, hơn nữa theo tôi được biết, Âu tiên sinh luôn luôn chú ý bệnh tình của cậu…”

Chu Tử Thanh vừa tính toán cho Liêu Thần tiêu phí trong bệnh viện của hắn, vừa bóp chân cho Liêu Thần, nói tới đây, đột nhiên tạm dừng một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Liêu Thần nói.

“Tôi có được tin tức, bạn của cậu Lý Lan Hinh hiện tại làm việc trong công ty của Âu tiên sinh, hơn nữa bởi vì cậu lúc trước dời phòng bệnh, một lần nữa tiến hành ca bệnh, cho nên Lý Lan Hinh hơn một tháng mới không tìm được cậu, hôm qua y tá trưởng nói với tôi có một nữ nhân tới bệnh viện muốn lấy tiền thuốc men của cậu ra, nhưng mà y tá trưởng không đồng ý, dù sao tiền thuốc men gần một trăm vạn, cái này cần thông qua bệnh viện xét duyệt, nữ nhân này nói với y tá trưởng là bạn gái của cậu, cậu đoán cô ta là ai?”

Lực đạo đặt trên bắp chân không tự giác liền tăng thêm, Liêu Thần đã sớm có thể cảm giác được tri giác trên đùi, hiện tại tự nhiên là cảm thấy được người yêu là ghen tị, vì thế lập tức cúi thấp đầu xuống.

“Tôi, tôi không nghĩ tới cô ta thế nhưng muốn làm như vậy…”

Cơ hồ khỏi cần đoán, Liêu Thần có thể khẳng định nữ nhân đột nhiên xuất hiện này tuyệt đối là nữ chính, trong cốt truyện nữ chính vào lúc nguyên chủ ở bệnh viện nửa tháng đã dẫn người trở về, thậm chí bởi vì chuyện chữa bệnh mà mượn rất nhiều nợ bên ngoài, căn bản không có chuyện liên quan về tiền thuốc men mà Âu Dương Phong đưa ra, dựa theo Liêu Thần phỏng đoán, bút tiền này khẳng định là bị nữ chính cầm đi, thậm chí còn có khả năng là lấy đi dưới tình huống nguyên chủ cam tâm tình nguyện, cho nên mới không có chỗ nói về số tiền này.

Trước mặt nam nhân một bộ dáng bị thương cúi đầu, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, làm cho Chu Tử Thanh bất đắc dĩ thở dài một hơi, vươn tay xoa xoa đầu Liêu Thần, lại bị Liêu Thần kéo ở trong tay.

“Tôi không thích cô ta, tôi vẫn coi cô ta là em gái, Tử Thanh, anh là người đầu tiên tôi thích, cũng sẽ là người cuối cùng tôi thích.”

Cầm lấy bàn tay xinh đẹp của Chu Tử Thanh nhẹ nhàng hôn môi, bộ dáng thành kính của Liêu Thần quả thực như là đang cúng bái thần linh, làm cho Chu Tử Thanh vốn chua xót trong lòng nháy mắt tiêu tán, lại bởi vì bộ dáng như vậy của Liêu Thần mà cảm thấy đau lòng.

Y biết như vậy không đúng, từ sau lần đó được thổ lộ, Chu Tử Thanh căn bản không thể khống chế tim đập của mình, cũng vô pháp khống chế hành vi của mình, rõ ràng biết bác sĩ cùng bệnh nhân tuyệt đối không thể nảy sinh tình yêu, nhưng mà lúc chống lại một người như vậy, lại không thể từ chối.

Lúc người trước mắt cười rộ lên luôn híp mắt, như là con mèo đang phơi nắng; người này sẽ vào lúc nửa đêm bắp chân đau đớn khó nhịn mà trộm gọi điện thoại, trong điện thoại làm nũng với y, muốn nghe thanh âm của y; người này luôn sẽ lôi kéo tay y, một lần một lần miêu tả hình dáng của tay y, sau đó dâng lên thành kính hôn; hiện tại, người này nói, y là người đầu tiên thích, cũng là người cuối cùng…

Đối mặt với vực sâu là một loại cảm giác như thế nào? Chu Tử Thanh không biết, có thể Liêu Thần trước mắt, giống như là vực sâu của Chu Tử Thanh, làm cho Chu Tử Thanh cam tâm tình nguyện nhảy vào.

“… Ừ.”

Không biết trả lời như thế nào, cũng sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt cùng an ủi gì, Chu Tử Thanh bỗng nhiên có chút xúc động, đưa tay từ trong tay Liêu Thần rút ra, tiếp theo nhẹ nhàng nâng mặt Liêu Thần lên, hơi hơi cúi đầu thong thả tiếp cận đôi môi đã miêu tả lâu…

Liêu Thần cũng không biết vì sao, lúc nhìn mặt Chu Tử Thanh chậm rãi gần sát hắn, trái tim ở ngực tựa hồ muốn nhảy ra, điên cuồng nhảy lên, làm hắn thậm chí có chút hô hấp không được, chỉ cảm thấy tay Chu Tử Thanh tựa hồ có chút nóng lên, quan sát lông mi thật dài của Chu Tử Thanh đang run rẩy, Liêu Thần bỗng nhiên bình tĩnh lại, vươn tay nhẹ nhàng cầm cổ tay Chu Tử Thanh, tựa hồ như truyền sức mạnh cho người trước mặt.

Trong không khí lên men một loại ngọt ngào nói không nên lời, sau khi hai đôi môi dán lại, Liêu Thần chỉ cảm thấy trong não như là đột nhiên nổ mạnh, cánh mũi chỉ còn lại có mùi bạc hà trên người Chu Tử Thanh, đôi môi mềm mại của Chu Tử Thanh liền như vậy dán lên môi hắn, cổ tay bị hắn nắm lại hơi hơi run rẩy.

Chu Tử Thanh cũng vô cùng căn thẳng, y chưa từng tiếp xúc thân mật với bất kì ai, ngay cả người nhà cũng không, tay đặt trên mặt Liêu Thần có chút hơi hơi run run, sau khi hôn người mình thích lại luốn cuống không biết bước tiếp theo nên làm thế nào cho phải.

Buông ra tay nắm cổ tay Chu Tử Thanh, Liêu Thần không chút do dự đưa tay đặt sau đầu Chu Tử Thanh, đầu lưỡi ấm áp cạy mở đôi môi Chu Tử Thanh, giây tiếp theo liền xâm nhập vào miệng Chu Tử Thanh, bắt đầu khiêu khích cái lưỡi thơm tho của Chu Tử Thanh, mềm nhẹ mút vào môi Chu Tử Thanh…

Loại cảm giác này thật sự là tốt đẹp, thậm chí tìm không ra lời nào để hình dung, tay đặt ở sau đầu Chu Tử Thanh dùng sức, không cho Chu Tử Thanh rời đi, gắn bó qua lại vui sướng, làm cho Liêu Thần kìm lòng không được muốn xâm nhập thêm.

Hơi thở hổn hển, tựa hồ giây tiếp theo sẽ thiếu dưỡng, tay của Chu Tử Thanh vốn đặt ở trên mặt Liêu Thần đã chống đỡ ở bên giường, cả người đều có chút tê dại, chỉ có thể tùy ý nam nhân trước mắt muốn làm gì thì làm.

“Liêu Thần, a!!!” Cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị đẩy ra, người đến là một trong hộ công cao cấp, tên gọi Tiểu Điệp, vừa thấy Liêu Thần cùng Chu Tử Thanh đang hôn môi, lập tức đỏ mặt, rất nhanh lui ra ngoài cửa.

Chu Tử Thanh nhìn như con mèo xù lông, không chút do dự đẩy Liêu Thần đẩy, nghĩ đến Tiểu Điệp thấy được mình cùng bệnh nhân hôn môi, liền có chút khó thở, vốn bởi vì thiếu dưỡng mặt có chút đỏ bừng càng đỏ hơn, lỗ tai hồng nhuận càng làm y thoạt nhìn thập phần đáng yêu.

“Ha ha ha!” Liêu Thần cười tủm tỉm nhìn bộ dáng như vậy của Chu Tử Thanh, lập tức vươn tay kéo Chu Tử Thanh, lại bị Chu Tử Thanh văng ra.

“Tử Thanh anh yên tâm đi, Tiểu Điệp các cô ấy biết quan hệ của chúng mình, tôi vừa bắt đầu liền nói cho mấy cô ấy rồi.”

Không sai, từ khi bắt đầu lúc Liêu Thần quyết định để Chu Tử Thanh làm bạn giường của mình, hắn ở ngay trước mặt mấy cô bên Tiểu Điệp biểu hiện thích Chu Tử Thanh, Tiểu Điệp là một hủ nữ ẩn hình, Tiểu Hà tuy rằng không phải hủ nữ, nhưng không hề bài xích chuyện Liêu Thần theo đuổi Chu Tử Thanh, nói thật, có thể theo đuổi được Chu Tử Thanh nhanh như vậy, hai người bọn họ cũng có ra chủ ý.

“Cậu! Cậu sao lại có thể nói cho người khác!”

Điều này Chu Tử Thanh càng là hết chỗ nói rồi, y lúc ấy come out với người nhà liền trực tiếp chạy ra ngoài, ở trong bệnh viện làm việc cũng thật cẩn thận che dấu tính hướng của mình, hiện tại Liêu Thần vô cùng đơn giản nói ra loại chuyện này như vậy, thật sự là làm cho Chu Tử Thanh không thể lý giải.

Người như họ, chẳng lẽ không phải như sinh vật trong biển sâu, cố gắng che dấu mình trong bóng đêm mới có thể sống sót sao?

“Được rồi được rồi không cần tức giận, mấy cô ấy không bài xích điều này.” Rốt cục kéo được tay Chu Tử Thanh, Liêu Thần lập tức cười ánh mắt đều chớp lên, lần nào hắn cũng thích sờ tay Chu Tử Thanh nhất.

Quả nhiên, một lát sau, Liêu Thần đã trấn an Chu Tử Thanh, Chu Tử Thanh mặc dù có chút không được tự nhiên, nhưng cũng tiếp nhận chuyện Tiểu Điệp mấy cô biết mình là đồng tính.

“Liêu Thần a, tôi hiện tại có thể vào chưa?”

Máy gọi đặt trên bàn truyền đến thanh âm của Tiểu Điệp.

“Vào đi.” Cầm lấy máy gọi, Liêu Thần trả lời, dựa theo trực giác của hắn, hẳn là có chuyện không tốt muốn xảy ra…

Tiểu Điệp lập tức liền từ cửa tiến vào, sau khi tiến vào thấy hai người còn lộ ra nụ cười tôi biết mà, làm cho Chu Tử Thanh càng thêm ngượng ngùng, vốn muốn rời đi trước, nhưng lại bị Liêu Thần kéo tay, bất đắc dĩ chỉ có thể đứng cứng ngắc ở nơi đó.

“Liêu Thần, cậu biết không! Cái người mà cậu gọi là thanh mai tìm đến đây! Hiện tại bị Tiểu Hà ngăn ở bên ngoài đấy! Cậu nói làm sao bây giờ, có cho cô ta vào không?”

Tiểu Điệp cùng Tiểu Hà hai người cũng tiếp xúc với Liêu Thần hơn một tháng, sớm hiểu được Liêu Thần là một người thế nào, cũng biết một ít về chuyện của Liêu Thần, đặc biệt về một người ‘thanh mai trúc mã’ sau khi xảy ra tai nạn xe cộ vứt bỏ Liêu Thần ở bệnh viện, Tiểu Điệp cùng Tiểu Hà vô cùng phản cảm loại nữ nhân này, đặc biệt là Liêu Thần còn vì nữ nhân này biến thành hai chân mém tí liệt!!!!

Biết là vậy mà! Liêu Thần nghe được lời Tiểu Điệp, chỉ cảm thấy trán đau. Vì phòng ngừa bệnh viện đem để lộ tin tức của hắn ra, hắn có nói về câu chuyện của ‘hắn’ cho Chu Tử Thanh cùng với hai người Tiểu Điệp tiếp xúc tương đối nhiều, đương nhiên bao gồm chuyện nữ chính ‘vô cùng được hoan nghênh’, cho nên hắn mới có thể im lặng vượt qua hơn một tháng như vậy.

Mắt thấy tiếp qua hơn một tháng là có thể đủ phục hồi chức năng, lúc này nữ chính thế nhưng tìm tới cửa?

Liêu Thần cười lạnh, hắn không cảm thấy nữ chính là muốn tới chăm sóc hắn.

Chu Tử Thanh sau khi nghe được câu thanh mai của Tiểu Điệp cũng nhíu mày, cúi đầu nhìn thấy bộ dáng Liêu Thần tối tăm, nhịn không được thả mềm thanh âm.

“Cậu nếu không muốn gặp cô ta, tôi liền tìm người đá cô ta ra ngoài.”

Tiểu Điệp một bên nhìn thấy Chu Tử Thanh giữ gìn Liêu Thần như vậy, kích động hai mắt đều phát sáng, lập tức nhìn về phía Liêu Thần, hận không thể để Liêu Thần lập tức gật đầu đuổi nữ nhân kia ra xa thật xa.

Liêu Thần lộ ra nụ cười trấn an với Chu Tử Thanh, hắn cảm thấy, nếu nữ chính đã xuất hiện, như vậy hắn tự nhiên cũng sẽ không có khả năng lùi bước, hắn muốn nhìn, nữ chính lần này tìm hắn, đến tột cùng là muốn làm gì.

“Không cần, Tiểu Điệp, cô cho cô ta vào đi, tôi cũng có chút điều muốn nói với cô ta.”

Chu Tử Thanh nghe nói như thế, tay nhịn không được đã muốn từ trong tay Liêu Thần rút ra, lại bị Liêu Thần nắm chặt, hung hăng trừng Liêu Thần một cái, lại bị Liêu Thần kéo đến bên môi, giây tiếp theo liền nhìn thấy Liêu Thần cũng không quản Tiểu Điệp ở một bên, nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn trên mu bàn tay y.

Tiểu Điệp nhìn thấy hai người hỗ động, kích động mắt sáng hồng, cũng lập tức chạy tới cửa, rất có thế chạy trối chết…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện