Mẹ Liêu trong khoảng thời gian ngắn nói không nên lời, trong phòng bệnh một mảnh yên lặng, đối với một tin tức như vậy, mẹ Liêu cùng Sầm Minh Kiều rất hiển nhiên là cần thời gian tiêu hóa.

Liêu Thần cũng không thèm nhắc lại, chờ hai người chậm rãi tiếp nhận tin tức này, đặc biệt là Sầm Minh Kiều, chuyện cha Liêu cùng Giang Hân Manh hắn đợi lát nữa cũng sẽ nói ra, vô luận mang đến kết quả thế nào, hắn nhất định phải để hai nữ nhân này rời khỏi cha Liêu cùng Liêu Thanh, bằng không cuối cùng chỉ biết như trong cốt truyện.

Kỳ thật trong cốt truyện có một chỗ làm cho Liêu Thần vô cùng hoài nghi, đó chính là trong cốt truyện, số lần mẹ Liêu xuất hiện tương đối ít, hơn nữa sau này thậm chí còn không hiện ra, Liêu Thần lúc ấy không chú ý tới điểm này, hiện tại nghĩ lại, chỉ sợ nhất định là có quan hệ rất lớn với cha Liêu.

Sầm Minh Kiều mấy ngày nay vốn chịu khổ sở trong lòng, cảm thấy Liêu Thanh không yêu cô như vậy, thậm chí trong lòng một lần nữa cũng có ý tưởng muốn ly hôn, mà hai ngày này trong bệnh viện chăm mẹ Liêu, cũng dưới lời của mẹ Liêu mới bắt đầu dần dần tha thứ Liêu Thanh, nhưng lại không nghĩ tới vừa nghĩ muốn tha thứ cho chồng, dĩ nhiên không chịu nổi như vậy, làm cho Sầm Minh Kiều cảm thấy hết sức ghê tởm.

“Tiểu Thần, em nói thật sao?”

Lau khô nước mắt, Sầm Minh Kiều vẫn như trước là Sầm Minh Kiều, cô sẽ không giống như nữ nhân yếu đuối trốn tránh sự thật chồng ngoại tình, lúc đối mặt chuyện này cũng tìm về vài phần lý trí.

Nhìn thấy Sầm Minh Kiều nhanh như vậy liền khôi phục trấn định, Liêu Thần cũng vô cùng bội phục, nhưng chuyện nên nói vẫn phải nói.

“Em cũng không xác định, nhưng Giang Hân Manh cùng Liêu Thanh có tiếp xúc là thật, bọn họ cũng từng có quan hệ qua, hơn nữa em tìm người điều tra Giang Hân Manh, tin tức mới nhất là Liêu Thanh cho Giang Hân Manh một cái thẻ, qua điều tra là bốn mươi vạn.”

Làm một nữ nhân hết hy vọng với một nam nhân, phương pháp tốt nhất, chính là so sánh.

Sầm Minh Kiều là một nữ cường nhân, cho nên rất nhiều khi tính chất công việc của cô làm cho cô dù là quần áo hay là ra ngoài xã giao đều tiêu phí tương đối nhiều, công việc của Liêu Thanh tuy rằng cũng không tệ lắm, nhưng căn bản không thể chống đỡ mấy thứ quần áo hoặc xã giao, mà Sầm Minh Kiều một năm kiếm hơn ba mươi vạn, ngoại trừ tiêu phí trên quần áo và đầu tư, một năm cũng có thể đủ lưu lại gần hai mươi vạn, mà tiền này được Sầm Minh Kiều tách ra một phần để ở chỗ cha mẹ, một phần để trên danh nghĩa Liêu Thanh, hiện tại nghe được Liêu Thần nói như vậy, Sầm Minh Kiều cơ hồ có thể khẳng định, số tiền này nhất định là Liêu Thanh cầm tiền cô cho nữ nhân kia.

Bốn mươi vạn này không làm cho Sầm Minh Kiều mất đi lý trí, ngược lại làm cho mẹ Liêu trực tiếp bùng nổ.

“Cái gì!! Liêu Thanh cho ả tiện kia bốn mươi vạn!!”

Mẹ Liêu có tư tưởng nông thôn, bà cảm thấy mỗi cắc tiền đều không dễ có, năm đó khi bà sinh ra điều kiện trong nhà cũng không phải quá tốt, bốn anh trai của bà vì cho bà ăn mặc tốt nên vô cùng cố gắng, đến sau này khi mẹ Liêu lớn lên liền vô cùng quý trọng cuộc sống hiện tại, việc tiêu tiền cũng xử lý vô cùng thỏa đáng, hiện tại vừa nghe con lớn thế nhưng cho Giang Hân Manh bốn mươi vạn, hoàn toàn không thể tiếp nhận, bà căn bản không tin tưởng đứa con trong bụng Giang Hân Manh là của Liêu Thanh.

“Mẹ, mẹ bình tĩnh, bình tĩnh một chút, vô luận Liêu Thanh hiện tại cho ả bao nhiêu, chúng ta đều có thể lấy lại, mẹ đừng nóng giận.” Sầm Minh Kiều lập tức phản ứng lại, nhanh chóng kéo tay mẹ Liêu, chẳng sợ trong lòng khó chịu, cũng không muốn mẹ Liêu bởi vì chuyện của cô mà phát bệnh.

“Con ngốc a! Mẹ sao có thể không tức giận, Liêu Thanh thằng nhóc thối kia thế nhưng cho một nữ nhân không liên quan nhiều tiền vậy, con là vợ nó a, nó lại không nói cho con, con a, đều là mẹ thực xin lỗi con, không dạy dỗ nó tốt, mẹ thực xin lỗi con a…”

Ôm Sầm Minh Kiều liền khóc lên, mẹ Liêu lúc này là thật đau lòng Sầm Minh Kiều, Sầm Minh Kiều từ nhỏ cũng là bà nhìn lớn lên, tuy rằng tính cách có chút con trai, lại có chút cường thế, nhưng sau khi gả sang đây cũng ở chung với bà rất tốt, chuyện gì tốt trước tiên đều nghĩ đến bà, vô cùng hiếu thuận, hiện tại nghe được con trai ngoại tình, mẹ Liêu liền cảm thấy vô cùng có lỗi với Sầm Minh Kiều.

Liêu Thần nhìn hai nữ nhân ôm đầu khóc lóc, hắn nháy mắt lùi bước, thậm chí có chút không muốn nói tin tức tàn nhẫn này cho hai người, nhưng mà, không trải qua đau xót, thì sẽ không có cách nào nghênh đón tương lai, Liêu Thần đã sớm hiểu được đạo lý này, mà mẹ Liêu hôm nay dù cho không biết tin tức này, một ngày nào đó cũng sẽ biết, như vậy đến lúc đó, sẽ mang đến cho hai người thương tổn lớn hơn nữa, thậm chí càng không thể bù đắp.

“Mẹ, kỳ thật con còn có một ít chuyện muốn nói với mẹ, lúc trước khi ba chọc mẹ tức giận mẹ không phải đã nói là vì ba mua nhà cho Giang Hân Manh sao? Con tìm người đã tra được tin tức, là một căn nhà một trăm sáu mươi vạn, trong đó tiền tiết kiệm của mẹ và ba, còn có tiền riêng của một mình ba.”

Mẹ Liêu đang khóc, đột nhiên nghe được tin tức này, càng tức, bà lúc trước chỉ vì cha Liêu mua nhà cho Giang Hân Manh liền tức giận, hiện tại biết căn nhà kia dĩ nhiên là một trăm sáu mươi vạn, bà càng tức giận, Sầm Minh Kiều ở cạnh lập tức thuận khí cho mẹ Liêu, bảo mẹ Liêu không cần quá kích động.

Liêu Thần cũng vô cùng khẩn trương, sau khi nhìn thấy mẹ Liêu chỉ có chút kích động, nhưng thật ra không phát bệnh, trong lòng an ổn rất nhiều, lập tức kéo tay mẹ Liêu nói.

“Mẹ, mẹ không cần lo cho con, con lúc trước không phải đã nói là con kiếm được tiền sao? Hai ngày này con mua một căn biệt thự ở khu biệt thự mới khai phá của công ty Tạ thị, Ninh Triết cho con giá nội bộ, cũng chỉ hơn hai trăm vạn, mẹ xuất viện liền qua biệt thự ở, để chị dâu cùng ở với mẹ được không?”

Kỳ thật, chuyện mẹ Liêu phẫn hận, cũng không phải chỉ là chuyện của Giang Hân Manh, một phần rất lớn là vì số tiền này đều là mẹ Liêu tiết kiệm tính cho Liêu Thần dùng để cưới vợ, mà Giang Hân Manh đã chứng thật sẽ không phải là con dâu của mẹ Liêu, tự nhiên cũng không thể lấy tiền của Liêu Thần, mẹ Liêu lớn tuổi, muốn nhìn thấy nhất chính là con trai thật tốt, hiện tại một đứa không nên thân, con nhỏ còn bị lừa, mẹ Liêu vốn trong lòng đã thương cho Liêu Thần, vừa nghe tiền Liêu Thần bị chiếm, cho nên mới giận tới bệnh, hiện tại vừa nghe thấy Liêu Thần kiếm tiền, còn mua biệt thự, lập tức lộ ra một khuôn mặt tươi cười.

“Biệt thự? Con trai con sao có thể loạn tiêu tiền! Nhà mẹ mua cho con, tiền của con chính con để dành, sau này còn kết hôn sinh hoạt nữa, mẹ không sao…” Nói tới đây, mẹ Liêu lại lần nữa im lặng.

“Hừ! Ông già chết tiệt kia, dám đưa tiền mẹ dành cho con kết hôn cho ả tiện kia! Nhìn xem mẹ xuất viện có giết chết họ hay không!!!”

Người tới tuổi này, kỳ thật nói gì mà tình yêu đã không còn ý nghĩa, cuộc sống là như thế, thời gian bình thản đã mài phẳng tình yêu, chỉ còn lại có thân tình, mà một nữ nhân khi đối mặt với con trai cùng chồng, tránh không được sẽ lừa gạt giúp con trai, càng không cần phải nói chuyện lần này còn là chồng sai, mẹ Liêu tính cho người bên nhà mẹ đẻ của bà lại đây tính sổ với cha Liêu.

Sầm Minh Kiều sau mới biết được vì sao mẹ chồng giận như vậy, hai ngày nay cô sợ mẹ chồng giận, cũng không dám hỏi chuyện này, hiện tại nghe được tin tức như vậy, chỉ cảm thấy kỳ quái, cùng với kỳ quái, lại cảm thấy Giang Hân Manh giống như là một con yêu quái, nếu như ả không phải yêu quái, thì sao lại mê hoặc cha chồng làm cho cha chồng mua nhà cho ả chứ? Đối với phản ứng của mẹ Liêu, Liêu Thần cũng đoán trước được bao nhiêu phần, hắn biết, mẹ Liêu để ý nhất chính là Liêu Thanh cùng Liêu Thần, Liêu Thanh lớn, bà cũng không nói gì thêm, nhưng với con trai nhỏ Liêu Thần, bà cũng hi vọng có thể nhìn hắn tìm được hạnh phúc, cho nên Liêu Thần biết chuyện mẹ Liêu giận, nhất định là bởi vì lợi ích thuộc về Liêu Thần bị đụng vào…

“Kiều Kiều a, con cũng đừng khóc, xem mẹ về đi thu thập hai nam nhân thối kia, tuyệt đối đòi lại công đạo cho con!!!” Mẹ Liêu trong lòng đã có tính toán, vì thế hùng hổ nói, an ủi Sầm Minh Kiều hiện tại cũng không còn nước mắt.

Sầm Minh Kiều ôm mẹ Liêu, cô hiện tại căn bản không biết nói gì, cô chỉ cảm thấy Liêu Thanh làm cho cô cảm thấy ghê tởm.

“Mẹ, kỳ thật lúc con điều tra Giang Hân Manh phát hiện rất nhiều chuyện, vốn muốn cho mẹ và chị dâu nhìn xem, nhưng sợ hai người không tiếp nhận được, cho nên, mẹ, trước khi con nói chuyện này, mẹ bình tĩnh một chút trước được không?”

Chuyện của cha Liêu mẹ Liêu sớm muộn gì cũng sẽ biết, Liêu Thần không tính gạt mẹ Liêu, cho nên dùng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc nhìn mẹ Liêu.

Mẹ Liêu cũng cảm giác được Liêu Thần nghiêm túc, nghĩ tới nhất định lại là tin tức không tốt gì của Giang Hân Manh, lập tức gật gật đầu, trong lòng bà đã có một cây thước đo, dù cho có nghe được chuyện gì đi nữa, bà cũng sẽ không kinh ngạc.

Có chuyện gì kinh ngạc hơn chuyện phát hiện bạn gái con nhỏ mang thai không phải của con nhỏ mà là của con lớn chứ?

“Con nói, mẹ nghe.”

Liêu Thần cúi đầu liếc nhìn tư liệu trong tay, mới nói.

“Con lúc trước kỳ thật là tìm thám tử, thám tử cho con tất cả tư liệu của Giang Hân Manh trong vòng hai năm, con biết công việc Giang Hân Manh làm kỳ thật là gái gọi, hơn nữa còn bắt đầu từ khi ả mười bảy tuổi, vả lại theo tư liệu hai năm này, con phát hiện ba ba là khách quen của ả, duy trì một đoạn thời gian quan hệ rất dài với ả, mà Liêu Thanh cũng từng có quan hệ với Giang Hân Manh vào nửa năm trước, thậm chí bạn học trong trường mang con đi quen biết Giang Hân Manh, cũng là Giang Hân Manh đã sớm tính toán tốt, ả đã sớm muốn vào nhà chúng ta, muốn hủy nhà chúng ta.”

Một đoạn nói ngắn ngủn này, mang đến cho mẹ Liêu cùng Sầm Minh Kiều, cơ hồ là đả kích hủy thiên diệt địa, hai người thật lâu cũng không phục hồi tinh thần lại từ trong chân tướng, Liêu Thần ở một bên nhìn, vô cùng lo lắng mẹ Liêu chịu không nổi.

Nhưng ai có thể nghĩ đến, mẹ Liêu lúc trước còn khóc lóc thậm chí còn nổi lửa giận, lúc này lại bình tĩnh lại, trên mặt không có biểu tình, chỉ là nhìn Liêu Thần hỏi.

“Tiểu Thần, con nói đều là sự thật?”

Sầm Minh Kiều cũng nhìn Liêu Thần, Liêu Thần gật gật đầu, thứ trong tư liệu không có khả năng là giả, chỉ vì tư liệu này, hắn cho hơn hai mươi vạn, bên trong ngay cả Giang Hân Manh thích mặc hãng quần áo nào cùng thích đi cửa hàng nào đều viết rõ ràng.

“Toàn bộ đều là sự thật.”

Trong phòng bệnh là một loại bình tĩnh quỷ dị, mẹ Liêu sau khi Liêu Thần xác định chuyện này, ngược lại không tranh cãi ầm ĩ, tựa hồ nghĩ đến điều gì, mà Sầm Minh Kiều lại ngơ ngác hai mắt vô thần, làm cho lúc Liêu Thần nhìn cô cảm thấy có chút không thích hợp, kết quả giây tiếp theo liền nhìn thấy Sầm Minh Kiều nằm lên giường, ngất xỉu…

Cơ hồ là phản ứng theo bản năng, Liêu Thần trực tiếp kéo cổ tay Sầm Minh Kiều, sau khi bắt mạch ngắn ngủi, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Sầm Minh Kiều chịu không nổi kích thích té xỉu.

Hắn hiện tại cơ hồ có thể xác định, vì sao trong cốt truyện Sầm Minh Kiều lại muốn đâm chết Liêu Thần, bởi vì Sầm Minh Kiều mang thai.

Mà trong cốt truyện không đề cập đến việc này, sau này đứa bé nhất định cũng không được sinh ra, cho nên, Sầm Minh Kiều điên cuồng giết chết Liêu Thần, cũng có nguyên nhân.

“Bác sĩ! Tiểu Thần, mau gọi bác sĩ!!!” Mẹ Liêu cũng phản ứng lại, tranh thủ nhấn xuống chuông kêu cạnh giường bệnh, nhưng mà bác sĩ không tới, mẹ Liêu căng thẳng không thôi, muốn từ trên giường xuống.

“Mẹ, mẹ không cần động, con ôm chị dâu đi kiểm tra.”

Xác định Sầm Minh Kiều mang thai, Liêu Thần ôm lấy Sầm Minh Kiều té xỉu, đi ra ngoài cửa, hắn nghĩ, lần này nhất định phải bảo vệ tốt đứa bé này, dù cho là vì Sầm Minh Kiều cũng tốt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện