Lần đầu tiên ngồi máy bay Hạ Lâm vô cùng hưng phấn, ngồi ở vị trí ngoài cửa sổ, bên ngoài máy bay tầng mây giống như là kẹo bông nó thấy qua, làm nó không thể dừng tươi cười.
Hạ Nhã an vị ở một bên, lúc ánh mắt ngẫu nhiên đảo qua Hạ Lâm sẽ có chút áy náy, nhưng cũng rất nhanh dời đi tầm mắt, cô nếu đã quyết định, thì sẽ không hối hận, huống hồ Liêu Thần cũng cho cô đủ lợi thế.
Liêu Thần cùng Hạ Lâm nhìn đám mây ngoài cửa sổ, vốn còn lo lắng Hạ Lâm ngồi máy bay sẽ không quen, hiện tại nhìn thấy Hạ Lâm vui vẻ như vậy, thật ra yên tâm không ít.
Hơn hai tiếng, máy bay dừng ở sân bay thành phố Minh Châu, khi Hạ Nhã lại bước lên mảnh đất này, trong lòng cũng có chút hưng phấn không thể che dấu, chẳng sợ trong lòng cô kỳ thật có chút sợ hãi ba mẹ không thích cô, nhưng một lần nữa trở lại mảnh đất này, cô vẫn như trước là vui vẻ, chẳng sợ không có Hạ Lâm, cô còn có cha mẹ, còn có cuộc sống càng thêm xinh đẹp.
Ra sân bay, Liêu Thần ôm Hạ Lâm, thư ký Lưu ở phía sau dọn hành lý, mà Liêu Thần lại liếc mắt một cái ngay trong đám người thấy được cha mẹ thế giới này của hắn, mẹ Liêu mặc đầm màu xanh ngọc, làm cho người ta có một loại cảm giác dịu dàng, mà cha Liêu đứng cạnh cũng mặc tương đối hưu nhàn, Liêu Thần thật ra không nghĩ tới cha Liêu cùng mẹ Liêu vốn ở ngoài thế nhưng trở về đây đón máy bay hắn, vì thế ôm Hạ Lâm đi thẳng chỗ cha Liêu cùng mẹ Liêu.
Cha Liêu cùng mẹ Liêu cũng ở trong đám người liếc mắt một cái liền thấy được con trai mình, còn có cháu trai được con trai ôm vào trong lòng, vừa thấy cháu trai đáng yêu như vậy, cha Liêu kích động mặt đỏ lên, nghĩ đến mình cũng làm ông nội, liền hận không thể lập tức tiến lên ôm lấy cháu trai mình.
Hạ Nhã tuy rằng nhìn thấy Liêu Thần ôm con đi qua bên kia, nhưng cô cũng nhìn về phía phương hướng khác, nước mắt tí tách từng chút chảy ra.
Đứng ở nơi đó là cha Hạ mẹ Hạ, hai người tựa hồ già hơn rất nhiều, trên đầu cha Hạ đã mơ hồ có thể nhìn thấy tóc trắng, làm cho Hạ Nhã nháy mắt biết được mình ích kỷ, dù cho lúc ấy ích kỷ muốn sinh Hạ Lâm ra cũng tốt, hay là ích kỷ cầm tiền trong nhà muốn trốn đi cũng tốt, đây, bất quá đều là lý do mà thôi, chung quy cô cũng chỉ vì bản thân, hoàn toàn không phát hiện, ba mẹ từ nhỏ luôn bảo vệ cô, cũng đã lớn tuổi.
Khóc chạy tới chỗ ba mẹ, cha Hạ mẹ Hạ cũng đỏ cả hốc mắt, đặc biệt là mẹ Hạ, một đoạn thời gian Hạ Nhã biến mất kia, mẹ Hạ khóc cả ngày, sau đó khóc nước mắt cũng không còn, rồi lục tục biết một ít tin tức, mẹ Hạ mới yên lòng, giờ nhìn thấy đứa con gái rời xa bà năm năm, nước mắt căn bản không thể dừng, cha Hạ bên cạnh cũng đỏ mắt, ông tuy rằng thích dùng lời nghiêm khắc dạy con gái, nhưng cũng thật lòng thích đứa con gái này.
Hạ Nhã khóc bổ nhào vào trong lòng mẹ Hạ, sau đó giống như đang phát tiết, phát tiết toàn bộ nước mắt ra, đem ủy khuất lúc trước chịu qua, từng thống khổ không thể nói, đều khóc ra.
Liêu Thần phía sau đã ôm Hạ Lâm đến trước mặt cha Liêu cùng mẹ Liêu, hai người nhìn Hạ Lâm đều tràn đầy hiền lành, thậm chí có chút không biết làm sao, mà Liêu Thần thật ra biết rõ tâm tư hai người, vì thế nói với Hạ Lâm.
“Lâm Lâm, đây là ba ba của ba ba, con phải kêu ông nội, đây là ma ma của ba ba, con phải kêu bà nội.”
Không giống như là nguyên chủ trừng mắt lạnh lùng với cha mẹ, Liêu Thần biết, dù cho đôi vợ chồng không ở cùng nhau, nhưng bọn họ yêu Liêu Thần cũng không thể nghi ngờ, vì thế rất muốn kinh doanh căn nhà này thật tốt.
“Ông nội, bà nội!” Hạ Lâm còn có chút sợ người lạ, ôm cổ Liêu Thần, thật cẩn thận quan sát cha Liêu cùng mẹ Liêu, sau khi phát hiện ánh mắt hai người này giống như ba ba, mới lộ ra một nụ cười đáng yêu, kêu người.
“Ai! Lâm Lâm phải không? Ông là ông nội!” Cha Liêu đỏ cả mặt, bị một tiếng ông nội kêu cả người sảng khoái, so với ông kiếm biết bao nhiêu tiền đều cảm thấy thích hơn nhiều…
“Lâm Lâm, bà là bà nội.” Mẹ Liêu cũng cười tủm tỉm nói, vươn tay với Hạ Lâm, “Cho bà nội ôm một cái được không?”
Đối với yêu cầu như vậy, Hạ Lâm có chút không biết làm sao, vì thế nhìn về phía Liêu Thần, Liêu Thần vốn đã muốn bồi dưỡng nhận tri của nó với đám đông, vì thế cười tủm tỉm nói.
“Lâm Lâm, bà nội thích con, con cho bà nội ôm một lát được không? Ba ba ở ngay cạnh bà nội, bà nội thật sự là rất thích Lâm Lâm, cho nên con thỏa mãn nguyện vọng của bà nội được không?”
Hạ Lâm trong lòng vốn không phải quá nguyện ý, nghe Liêu Thần nói thì có chút giãy dụa, con ngươi trong veo như nước nhìn về phía mẹ Liêu chờ mong ở một bên.
Mẹ Liêu tự nhiên biết ý của con trai, lập tức lộ ra một nụ cười mà mình cho rằng hòa ái dễ gần nhất, dụ dỗ nói.
“Đúng vậy, bà nội thích nhất Lâm Lâm, thật muốn ôm ôm Lâm Lâm, Lâm Lâm cho bà nội ôm một cái được không?”
Nói xong vươn tay ra, Hạ Lâm nhìn nữ nhân xinh đẹp trước mắt, nó kỳ thật cũng không bài xích bị bà nội ôm, mà là có chút thẹn thùng, trừ ma ma, nó còn chưa được bất kì ai ôm qua.
Cuối cùng Hạ Lâm vẫn vươn tay với mẹ Liêu, tùy ý cha Liêu ở một bên đỏ mắt nhìn vợ trước của mình ôm cháu trai của mình, trong lòng hâm mộ ghen tị hận.
Mẹ Liêu ôm lấy Hạ Lâm, nhìn thấy bộ dáng bé con đáng yêu của Hạ Lâm, đã nghĩ tới Liêu Thần trước đây, nhịn không được liền hôn Hạ Lâm một cái, Hạ Lâm đầu tiên là sửng sốt, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức liền có chút đỏ, nhìn mẹ Liêu cười tủm tỉm.
“Giống như con trước đây, được nữ nhân ôm một chút liền thẹn thùng, hôn một chút liền đỏ mặt.”
Cha Liêu ở một bên chê cười Liêu Thần, ông cho rằng con trai lần này thay đổi lớn như vậy là vì cháu trai, cho nên muốn thừa dịp cơ hội này chữa trị quan hệ với con trai một chút.
Nhận được người, Liêu Thần cùng cha Liêu mẹ Liêu cùng nhau mang theo Hạ Lâm về nhà, lúc trước cha Liêu cùng mẹ Liêu ngay trên weibo Liêu Thần thấy được ảnh chụp của Hạ Lâm, cho nên đã đặc biệt chuẩn bị phòng cho Hạ Lâm, còn có phòng đồ chơi mới, phòng trang phục, các loại trẻ con thích đều đã chuẩn bị tốt.
Cùng nhau trở lại nơi là biệt thự Liêu gia, lúc trước Liêu Thần đều ở nhà trọ cách công ty rất gần, nhà trọ kia cao ba mươi bảy tầng, bên cạnh giường chính là một cửa sổ lớn sát đất, mở rèm cửa ra liền có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố Minh Châu, Liêu Thần rất thích.
Nhưng biệt thự bên này trang hoàng cũng không tệ, sau khi đến biệt thự, Hạ Lâm thấy cha Liêu cùng mẹ Liêu cường thế quan tâm, từ Hạ Lâm thích cái gì nhất đến ghét cái gì nhất đều hỏi rành mạch, đến thời gian ăn cơm mẹ Liêu thậm chí đặc biệt xuống bếp làm cho Hạ Lâm ăn.
Không thể không nói, cha con thiên tính quả thật là tồn tại, bởi vì Hạ Lâm thích ăn thế nhưng cũng là Liêu Thần trước đây thích ăn, hiện tại Liêu Thần cũng không phải quá để ý mấy thứ này, cho nên cũng biểu hiện rất thích, làm cho mẹ Liêu cùng cha Liêu đều vui vẻ không thôi.
Hạ Lâm cảm thấy sinh hoạt như vậy quả thực giống như mơ, ba ba tốt như vậy, ông nội bà nội cũng thích nó, nếu có ma ma ở đây thì quá tốt…
Sau khi ngủ trưa, Hạ Lâm rốt cục nhịn không được hỏi vấn đề về Hạ Nhã, hỏi ma ma vì sao chưa cùng bọn họ về.
Liêu Thần không lừa gạt Hạ Lâm, chỉ là tỉ mỉ đem tất cả chuyện đều nói rõ cho Hạ Lâm, hắn biết chỉ số thông minh của Hạ Lâm rất cao, hơn nữa EQ cũng cao hơn trẻ con bình thường rất nhiều, cho nên nói như vậy Hạ Lâm cũng có thể nghe hiểu, cho nên không có một tia giấu diếm, toàn bộ nói chuyện này cho Hạ Lâm.
Dù là trẻ con bình thường nên sống như thế nào, hay là nói Hạ Nhã về chỗ cha mẹ, cùng với chuyện Hạ Nhã đã tự mình yêu cầu ký kết hiệp nghị tỏ vẻ rốt cuộc không muốn nhìn thấy Hạ Lâm nữa, đây tuy rằng tàn nhẫn, nhưng Liêu Thần lại không tính gạt Hạ Lâm, nó sớm muộn gì thì cũng phải biết, hơn nữa mấy ngày này Hạ Lâm đã biết không ít tin tức, đây đối với Hạ Lâm mà nói, chỉ là một quá trình cần phải trưởng thành.
“Ba ba, ma ma không cần con có phải hay không?”
Thanh âm Hạ Lâm có chút mất mác, nó vùi đầu ở trong lòng Liêu Thần, Liêu Thần vuốt tóc nó, không nói gì, hắn biết hiện tại Hạ Lâm tâm tình không tốt, nhưng hắn làm người chấp hành, lại không thể nói ra một ít lời an ủi trái lương tâm.
Kỳ thật Hạ Lâm rất sớm đã có một loại cảm giác, chính là cảm thấy ma ma cũng không phải quá thích nó, vào lúc rất sớm Hạ Lâm cũng đã có trí nhớ, cho nên một ít chuyện Hạ Nhã làm dù cho Hạ Nhã đã quên, Hạ Lâm cũng còn mới mẻ trong ký ức, về ma ma Hạ Nhã này, Hạ Lâm thích, thậm chí muốn bảo vệ cô, cũng mang theo một loại lấy lòng, một loại sợ hãi mất đi lấy lòng.
Bốn năm sinh mệnh lực của Hạ Lâm, trong sinh mệnh của nó chỉ có một mình Hạ Nhã, mãi cho đến khi Liêu Thần xuất hiện mới làm Hạ Lâm biết, nó sinh hoạt như vậy là không đúng, người khác cũng không sinh hoạt như vậy, nhưng dù thế, nó cũng không có trách Hạ Nhã qua, thậm chí cố gắng kiếm tiền muốn cuộc sống qua tốt hơn, nó là một đứa trẻ có hiểu biết, chưa bao giờ cho Hạ Nhã thêm phiền.
“Kỳ thật… ma ma luôn không thích con… con biết…”
Trực giác của trẻ con thường thường là chuẩn nhất, cho nên khi chúng lựa chọn bạn bè, rất dễ dàng có thể lựa chọn được bạn bè tương đối giao tâm, mà đây giống như trực giác, chính là chúng tựa hồ trời sinh có thể cảm giác được ai thật lòng hoặc là giả ý với chúng, mọi người đều nói trẻ con có một tâm hồn hồn nhiên, cũng chính vì có tâm hồn như vậy, mới có thể nhìn thấy điều tốt đẹp mà những người khác nhìn không thấy, đồng thời chỉ hướng tới tốt đẹp.
Hạ Nhã dù cho không tốt, nhưng vẫn như trước là duy nhất trong thế giới Hạ Lâm, làm duy nhất này, Hạ Nhã liền trở thành người Hạ Lâm rất muốn bảo vệ, cũng là người quan trọng nhất, nhưng có một ngày, người này cũng không phải duy nhất, còn có một người khác chiếm cứ một vị trí như vậy, Hạ Lâm sẽ có càng nhiều biến hóa, kỳ thật đối với Liêu Thần mà nói, hắn cảm thấy đây cũng là một loại bệnh tâm lý.
Hạ Lâm cuối cùng cũng không hỏi lại chuyện về Hạ Nhã, ở lại Liêu gia sinh hoạt, có ba ba cùng ông nội bà nội yêu thương nó, dần dần bắt đầu quên mất chuyện về Hạ Nhã, cũng bắt đầu bày ra chỉ số thông minh thiên tài không như người bình thường của nó, thanh danh thần đồng nhí dừng ở trên đầu nó, mà nó, cũng trở thành đối tượng trên internet mà phần đông dân mạng hâm mộ, bởi vì nó có một ba ba vô cùng yêu nó.
Mà Hạ Lâm, cũng vào năm mười bốn tuổi được xưng là công tử bé của công ty Liêu thị, chính thức thay tên là Liêu Lâm, mà công ty game của nó cũng chính thức xuất hiện ở trước mặt mọi người, vị con riêng của tổng tài Liêu thị này, giờ đây đã trở thành siêu sao buôn bán chói mắt, lấy cái tên thiên tài để chứng minh với người đời sự tồn tại của nó.
Liêu Thần làm một vú em, thân thiết tỏ vẻ hắn tự hào, từ giữa những hàng chữ của hắn trên weibo là có thể rõ.
Liêu Thần v [ Tổng tài Liêu thị ]: @ Liêu Lâm, con trai sau này nhất định sẽ lợi hại hơn ba, quả thực bổng bổng đát! 【 Hình ảnh 】
Nhìn thấy weibo này dân mạng tỏ vẻ đã hỏng mất, đối với một người cuồng khoe con như vậy, cư dân mạng tỏ vẻ, không phải con là thiên tài thôi sao! Có gì có thể tú! Không phải là con mười bốn tuổi đã tốt nghiệp học viện thương nghiệp thôi sao! Có gì có thể khoe! Không phải con mở công ty kiếm tiền thôi sao! Có gì có thể đắc sắt!!! Có bản lĩnh đến WC! Xem tui có dám quét mặt tường của anh hay không a!!!
Hạ Nhã an vị ở một bên, lúc ánh mắt ngẫu nhiên đảo qua Hạ Lâm sẽ có chút áy náy, nhưng cũng rất nhanh dời đi tầm mắt, cô nếu đã quyết định, thì sẽ không hối hận, huống hồ Liêu Thần cũng cho cô đủ lợi thế.
Liêu Thần cùng Hạ Lâm nhìn đám mây ngoài cửa sổ, vốn còn lo lắng Hạ Lâm ngồi máy bay sẽ không quen, hiện tại nhìn thấy Hạ Lâm vui vẻ như vậy, thật ra yên tâm không ít.
Hơn hai tiếng, máy bay dừng ở sân bay thành phố Minh Châu, khi Hạ Nhã lại bước lên mảnh đất này, trong lòng cũng có chút hưng phấn không thể che dấu, chẳng sợ trong lòng cô kỳ thật có chút sợ hãi ba mẹ không thích cô, nhưng một lần nữa trở lại mảnh đất này, cô vẫn như trước là vui vẻ, chẳng sợ không có Hạ Lâm, cô còn có cha mẹ, còn có cuộc sống càng thêm xinh đẹp.
Ra sân bay, Liêu Thần ôm Hạ Lâm, thư ký Lưu ở phía sau dọn hành lý, mà Liêu Thần lại liếc mắt một cái ngay trong đám người thấy được cha mẹ thế giới này của hắn, mẹ Liêu mặc đầm màu xanh ngọc, làm cho người ta có một loại cảm giác dịu dàng, mà cha Liêu đứng cạnh cũng mặc tương đối hưu nhàn, Liêu Thần thật ra không nghĩ tới cha Liêu cùng mẹ Liêu vốn ở ngoài thế nhưng trở về đây đón máy bay hắn, vì thế ôm Hạ Lâm đi thẳng chỗ cha Liêu cùng mẹ Liêu.
Cha Liêu cùng mẹ Liêu cũng ở trong đám người liếc mắt một cái liền thấy được con trai mình, còn có cháu trai được con trai ôm vào trong lòng, vừa thấy cháu trai đáng yêu như vậy, cha Liêu kích động mặt đỏ lên, nghĩ đến mình cũng làm ông nội, liền hận không thể lập tức tiến lên ôm lấy cháu trai mình.
Hạ Nhã tuy rằng nhìn thấy Liêu Thần ôm con đi qua bên kia, nhưng cô cũng nhìn về phía phương hướng khác, nước mắt tí tách từng chút chảy ra.
Đứng ở nơi đó là cha Hạ mẹ Hạ, hai người tựa hồ già hơn rất nhiều, trên đầu cha Hạ đã mơ hồ có thể nhìn thấy tóc trắng, làm cho Hạ Nhã nháy mắt biết được mình ích kỷ, dù cho lúc ấy ích kỷ muốn sinh Hạ Lâm ra cũng tốt, hay là ích kỷ cầm tiền trong nhà muốn trốn đi cũng tốt, đây, bất quá đều là lý do mà thôi, chung quy cô cũng chỉ vì bản thân, hoàn toàn không phát hiện, ba mẹ từ nhỏ luôn bảo vệ cô, cũng đã lớn tuổi.
Khóc chạy tới chỗ ba mẹ, cha Hạ mẹ Hạ cũng đỏ cả hốc mắt, đặc biệt là mẹ Hạ, một đoạn thời gian Hạ Nhã biến mất kia, mẹ Hạ khóc cả ngày, sau đó khóc nước mắt cũng không còn, rồi lục tục biết một ít tin tức, mẹ Hạ mới yên lòng, giờ nhìn thấy đứa con gái rời xa bà năm năm, nước mắt căn bản không thể dừng, cha Hạ bên cạnh cũng đỏ mắt, ông tuy rằng thích dùng lời nghiêm khắc dạy con gái, nhưng cũng thật lòng thích đứa con gái này.
Hạ Nhã khóc bổ nhào vào trong lòng mẹ Hạ, sau đó giống như đang phát tiết, phát tiết toàn bộ nước mắt ra, đem ủy khuất lúc trước chịu qua, từng thống khổ không thể nói, đều khóc ra.
Liêu Thần phía sau đã ôm Hạ Lâm đến trước mặt cha Liêu cùng mẹ Liêu, hai người nhìn Hạ Lâm đều tràn đầy hiền lành, thậm chí có chút không biết làm sao, mà Liêu Thần thật ra biết rõ tâm tư hai người, vì thế nói với Hạ Lâm.
“Lâm Lâm, đây là ba ba của ba ba, con phải kêu ông nội, đây là ma ma của ba ba, con phải kêu bà nội.”
Không giống như là nguyên chủ trừng mắt lạnh lùng với cha mẹ, Liêu Thần biết, dù cho đôi vợ chồng không ở cùng nhau, nhưng bọn họ yêu Liêu Thần cũng không thể nghi ngờ, vì thế rất muốn kinh doanh căn nhà này thật tốt.
“Ông nội, bà nội!” Hạ Lâm còn có chút sợ người lạ, ôm cổ Liêu Thần, thật cẩn thận quan sát cha Liêu cùng mẹ Liêu, sau khi phát hiện ánh mắt hai người này giống như ba ba, mới lộ ra một nụ cười đáng yêu, kêu người.
“Ai! Lâm Lâm phải không? Ông là ông nội!” Cha Liêu đỏ cả mặt, bị một tiếng ông nội kêu cả người sảng khoái, so với ông kiếm biết bao nhiêu tiền đều cảm thấy thích hơn nhiều…
“Lâm Lâm, bà là bà nội.” Mẹ Liêu cũng cười tủm tỉm nói, vươn tay với Hạ Lâm, “Cho bà nội ôm một cái được không?”
Đối với yêu cầu như vậy, Hạ Lâm có chút không biết làm sao, vì thế nhìn về phía Liêu Thần, Liêu Thần vốn đã muốn bồi dưỡng nhận tri của nó với đám đông, vì thế cười tủm tỉm nói.
“Lâm Lâm, bà nội thích con, con cho bà nội ôm một lát được không? Ba ba ở ngay cạnh bà nội, bà nội thật sự là rất thích Lâm Lâm, cho nên con thỏa mãn nguyện vọng của bà nội được không?”
Hạ Lâm trong lòng vốn không phải quá nguyện ý, nghe Liêu Thần nói thì có chút giãy dụa, con ngươi trong veo như nước nhìn về phía mẹ Liêu chờ mong ở một bên.
Mẹ Liêu tự nhiên biết ý của con trai, lập tức lộ ra một nụ cười mà mình cho rằng hòa ái dễ gần nhất, dụ dỗ nói.
“Đúng vậy, bà nội thích nhất Lâm Lâm, thật muốn ôm ôm Lâm Lâm, Lâm Lâm cho bà nội ôm một cái được không?”
Nói xong vươn tay ra, Hạ Lâm nhìn nữ nhân xinh đẹp trước mắt, nó kỳ thật cũng không bài xích bị bà nội ôm, mà là có chút thẹn thùng, trừ ma ma, nó còn chưa được bất kì ai ôm qua.
Cuối cùng Hạ Lâm vẫn vươn tay với mẹ Liêu, tùy ý cha Liêu ở một bên đỏ mắt nhìn vợ trước của mình ôm cháu trai của mình, trong lòng hâm mộ ghen tị hận.
Mẹ Liêu ôm lấy Hạ Lâm, nhìn thấy bộ dáng bé con đáng yêu của Hạ Lâm, đã nghĩ tới Liêu Thần trước đây, nhịn không được liền hôn Hạ Lâm một cái, Hạ Lâm đầu tiên là sửng sốt, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức liền có chút đỏ, nhìn mẹ Liêu cười tủm tỉm.
“Giống như con trước đây, được nữ nhân ôm một chút liền thẹn thùng, hôn một chút liền đỏ mặt.”
Cha Liêu ở một bên chê cười Liêu Thần, ông cho rằng con trai lần này thay đổi lớn như vậy là vì cháu trai, cho nên muốn thừa dịp cơ hội này chữa trị quan hệ với con trai một chút.
Nhận được người, Liêu Thần cùng cha Liêu mẹ Liêu cùng nhau mang theo Hạ Lâm về nhà, lúc trước cha Liêu cùng mẹ Liêu ngay trên weibo Liêu Thần thấy được ảnh chụp của Hạ Lâm, cho nên đã đặc biệt chuẩn bị phòng cho Hạ Lâm, còn có phòng đồ chơi mới, phòng trang phục, các loại trẻ con thích đều đã chuẩn bị tốt.
Cùng nhau trở lại nơi là biệt thự Liêu gia, lúc trước Liêu Thần đều ở nhà trọ cách công ty rất gần, nhà trọ kia cao ba mươi bảy tầng, bên cạnh giường chính là một cửa sổ lớn sát đất, mở rèm cửa ra liền có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố Minh Châu, Liêu Thần rất thích.
Nhưng biệt thự bên này trang hoàng cũng không tệ, sau khi đến biệt thự, Hạ Lâm thấy cha Liêu cùng mẹ Liêu cường thế quan tâm, từ Hạ Lâm thích cái gì nhất đến ghét cái gì nhất đều hỏi rành mạch, đến thời gian ăn cơm mẹ Liêu thậm chí đặc biệt xuống bếp làm cho Hạ Lâm ăn.
Không thể không nói, cha con thiên tính quả thật là tồn tại, bởi vì Hạ Lâm thích ăn thế nhưng cũng là Liêu Thần trước đây thích ăn, hiện tại Liêu Thần cũng không phải quá để ý mấy thứ này, cho nên cũng biểu hiện rất thích, làm cho mẹ Liêu cùng cha Liêu đều vui vẻ không thôi.
Hạ Lâm cảm thấy sinh hoạt như vậy quả thực giống như mơ, ba ba tốt như vậy, ông nội bà nội cũng thích nó, nếu có ma ma ở đây thì quá tốt…
Sau khi ngủ trưa, Hạ Lâm rốt cục nhịn không được hỏi vấn đề về Hạ Nhã, hỏi ma ma vì sao chưa cùng bọn họ về.
Liêu Thần không lừa gạt Hạ Lâm, chỉ là tỉ mỉ đem tất cả chuyện đều nói rõ cho Hạ Lâm, hắn biết chỉ số thông minh của Hạ Lâm rất cao, hơn nữa EQ cũng cao hơn trẻ con bình thường rất nhiều, cho nên nói như vậy Hạ Lâm cũng có thể nghe hiểu, cho nên không có một tia giấu diếm, toàn bộ nói chuyện này cho Hạ Lâm.
Dù là trẻ con bình thường nên sống như thế nào, hay là nói Hạ Nhã về chỗ cha mẹ, cùng với chuyện Hạ Nhã đã tự mình yêu cầu ký kết hiệp nghị tỏ vẻ rốt cuộc không muốn nhìn thấy Hạ Lâm nữa, đây tuy rằng tàn nhẫn, nhưng Liêu Thần lại không tính gạt Hạ Lâm, nó sớm muộn gì thì cũng phải biết, hơn nữa mấy ngày này Hạ Lâm đã biết không ít tin tức, đây đối với Hạ Lâm mà nói, chỉ là một quá trình cần phải trưởng thành.
“Ba ba, ma ma không cần con có phải hay không?”
Thanh âm Hạ Lâm có chút mất mác, nó vùi đầu ở trong lòng Liêu Thần, Liêu Thần vuốt tóc nó, không nói gì, hắn biết hiện tại Hạ Lâm tâm tình không tốt, nhưng hắn làm người chấp hành, lại không thể nói ra một ít lời an ủi trái lương tâm.
Kỳ thật Hạ Lâm rất sớm đã có một loại cảm giác, chính là cảm thấy ma ma cũng không phải quá thích nó, vào lúc rất sớm Hạ Lâm cũng đã có trí nhớ, cho nên một ít chuyện Hạ Nhã làm dù cho Hạ Nhã đã quên, Hạ Lâm cũng còn mới mẻ trong ký ức, về ma ma Hạ Nhã này, Hạ Lâm thích, thậm chí muốn bảo vệ cô, cũng mang theo một loại lấy lòng, một loại sợ hãi mất đi lấy lòng.
Bốn năm sinh mệnh lực của Hạ Lâm, trong sinh mệnh của nó chỉ có một mình Hạ Nhã, mãi cho đến khi Liêu Thần xuất hiện mới làm Hạ Lâm biết, nó sinh hoạt như vậy là không đúng, người khác cũng không sinh hoạt như vậy, nhưng dù thế, nó cũng không có trách Hạ Nhã qua, thậm chí cố gắng kiếm tiền muốn cuộc sống qua tốt hơn, nó là một đứa trẻ có hiểu biết, chưa bao giờ cho Hạ Nhã thêm phiền.
“Kỳ thật… ma ma luôn không thích con… con biết…”
Trực giác của trẻ con thường thường là chuẩn nhất, cho nên khi chúng lựa chọn bạn bè, rất dễ dàng có thể lựa chọn được bạn bè tương đối giao tâm, mà đây giống như trực giác, chính là chúng tựa hồ trời sinh có thể cảm giác được ai thật lòng hoặc là giả ý với chúng, mọi người đều nói trẻ con có một tâm hồn hồn nhiên, cũng chính vì có tâm hồn như vậy, mới có thể nhìn thấy điều tốt đẹp mà những người khác nhìn không thấy, đồng thời chỉ hướng tới tốt đẹp.
Hạ Nhã dù cho không tốt, nhưng vẫn như trước là duy nhất trong thế giới Hạ Lâm, làm duy nhất này, Hạ Nhã liền trở thành người Hạ Lâm rất muốn bảo vệ, cũng là người quan trọng nhất, nhưng có một ngày, người này cũng không phải duy nhất, còn có một người khác chiếm cứ một vị trí như vậy, Hạ Lâm sẽ có càng nhiều biến hóa, kỳ thật đối với Liêu Thần mà nói, hắn cảm thấy đây cũng là một loại bệnh tâm lý.
Hạ Lâm cuối cùng cũng không hỏi lại chuyện về Hạ Nhã, ở lại Liêu gia sinh hoạt, có ba ba cùng ông nội bà nội yêu thương nó, dần dần bắt đầu quên mất chuyện về Hạ Nhã, cũng bắt đầu bày ra chỉ số thông minh thiên tài không như người bình thường của nó, thanh danh thần đồng nhí dừng ở trên đầu nó, mà nó, cũng trở thành đối tượng trên internet mà phần đông dân mạng hâm mộ, bởi vì nó có một ba ba vô cùng yêu nó.
Mà Hạ Lâm, cũng vào năm mười bốn tuổi được xưng là công tử bé của công ty Liêu thị, chính thức thay tên là Liêu Lâm, mà công ty game của nó cũng chính thức xuất hiện ở trước mặt mọi người, vị con riêng của tổng tài Liêu thị này, giờ đây đã trở thành siêu sao buôn bán chói mắt, lấy cái tên thiên tài để chứng minh với người đời sự tồn tại của nó.
Liêu Thần làm một vú em, thân thiết tỏ vẻ hắn tự hào, từ giữa những hàng chữ của hắn trên weibo là có thể rõ.
Liêu Thần v [ Tổng tài Liêu thị ]: @ Liêu Lâm, con trai sau này nhất định sẽ lợi hại hơn ba, quả thực bổng bổng đát! 【 Hình ảnh 】
Nhìn thấy weibo này dân mạng tỏ vẻ đã hỏng mất, đối với một người cuồng khoe con như vậy, cư dân mạng tỏ vẻ, không phải con là thiên tài thôi sao! Có gì có thể tú! Không phải là con mười bốn tuổi đã tốt nghiệp học viện thương nghiệp thôi sao! Có gì có thể khoe! Không phải con mở công ty kiếm tiền thôi sao! Có gì có thể đắc sắt!!! Có bản lĩnh đến WC! Xem tui có dám quét mặt tường của anh hay không a!!!
Danh sách chương