Đối mặt luật sư hăm dọa, cha Liêu cùng Liêu Thanh vẫn như trước không tính ký hiệp nghị ly hôn, Liêu Thanh thật ra hiểu được trong hiệp nghị ly hôn vì sao lại viết như vậy, nhưng cũng không có nghĩa gã có thể tiếp nhận được việc tự mình dọn ra ngoài, mà cha Liêu cùng mẹ Liêu nhiều năm như vậy, tuy rằng tình yêu đã phai nhạt, nhưng tình thân vẫn phải có, cho nên không hề muốn cùng mẹ Liêu tách ra, cứ như vậy, chuyện liền lâm vào cục diện bế tắc.

Khi luật sư rời đi, cha Liêu cùng Liêu Thanh sắc mặt xanh mét, mà Liêu Thần cũng biết kết quả chuyện này đầu tiên.

Hắn thật ra đã sớm rõ ràng cha Liêu cùng Liêu Thanh nhất định không đơn giản liền ký giấy hiệp nghị ly hôn như vậy, cho nên đã sớm có chuẩn bị, lúc trước tìm thám tử tư cũng không phải tìm không, ảnh chụp của Giang Hân Manh với cha Liêu và Liêu Thanh đều chụp cả, cực kỳ mờ ám, còn có một chút tương đối □□, Liêu Thần đã thương lượng rất tốt rồi.

Lúc trước Liêu Thần lén dò hỏi mẹ Liêu qua, cha Liêu cùng Liêu Thanh không đơn giản liền ly hôn như thế, muốn hai người này ly hôn, chuyện nhất định sẽ ầm ĩ rất lớn, nếu ầm ĩ lớn thì mọi người đều biết, mà mẹ Liêu cùng Sầm Minh Kiều đã biết tính của Liêu Thần, tự nhiên sẽ không ngăn Liêu Thần, hai người cũng nghĩ tốt rồi, dù sao sau này cũng ly hôn, cha Sầm cùng mẹ Sầm đau lòng Sầm Minh Kiều, tính chờ Sầm Minh Kiều sinh con xong rồi cũng ở bên này mua một căn hộ ở, bên này trị an tốt lắm, cha Sầm cùng mẹ Sầm rất thích.

Về phần mẹ Liêu, vậy càng không nói, bà vốn thương yêu Liêu Thần nhất, con lớn tuy rằng bà cũng nhìn lớn lên, lại tương đối gần gũi với chồng, không giống như con nhỏ từ nhỏ liền thích dính bà, mà mẹ Liêu mấy năm nay làm việc coi như là không làm thất vọng Liêu Thanh, Liêu Thanh hiện tại ngoại tình như cha gã, còn là cùng một nữ nhân, mới làm mẹ Liêu hoàn toàn bỏ gã, càng không cần phải nói, gã lúc ấy ở trong nhà kỳ thật cũng nói một ít lời tương đối khó nghe với mẹ Liêu.

Dưới mẹ Liêu cùng Sầm Minh Kiều cam chịu, Liêu Thần bắt đầu kế hoạch, bị ảnh hưởng trước hết, là Liêu Thanh.

Đến ngày đi làm, Liêu Thanh đến công ty, kết quả phát hiện người trong công ty đều dùng một loại ánh mắt quỷ dị nhìn gã, làm gã có chút sờ không được suy nghĩ, mãi cho khi gã bị kêu vào văn phòng tổng giám đốc.

Liêu Thanh chỉ là một quản lý nghành nho nhỏ, trên thực tế một năm số lần gặp tổng giám đốc cũng chỉ có vài lần, lần này tổng giám đốc kêu gã, làm gã cảm thấy có chút hết hồn.

Vào văn phòng tổng giám đốc, tổng giám đốc ngồi ở trên ghế, sau khi thấy Liêu Thanh sắc mặt càng đen.

“Tổng giám đốc, ngài tìm tôi có chuyện gì?” Liêu Thanh lo lắng không yên hỏi, gã cảm thấy  thần sắc của tổng giám có chút giống với đồng nghiệp bên ngoài.

“Liêu Thanh a ~” tổng giám đốc thở dài, “Kỳ thật tôi vốn rất coi trọng cậu, nhưng cậu không nên đưa sinh hoạt cá nhân của cậu vào trong công việc, hơn nữa còn ảnh hưởng đến hình tượng của công ty, công ty Oriley thậm chí vì cậu mà bắt đầu dây dưa hợp tác với công ty chúng ta, tôi nghĩ cậu hẳn là biết vì sao.”

Liêu Thanh nghe được tổng giám đốc nói thì sửng sốt, tiếp đó nghe tổng giám đốc nhắc tới Oriley, nghĩ tới công ty này là công ty của vợ gã Sầm Minh Kiều, lúc trước Sầm Minh Kiều luôn chạy theo chân nghiệp vụ của công ty họ, hiện tại nghe được bên công ty Oriley thế nhưng tính dừng hợp tác với công ty, Liêu Thanh cũng rất buồn bực, hoàn toàn không chú ý tới tổng giám đốc nói sinh hoạt cá nhân, chỉ cảm thấy là Sầm Minh Kiều đang ép gã, nhất định là đang ép gã nhận lỗi với cô.

“Cậu gần đây không cần đến công ty, trở về xử lý việc tư của cậu một chút, biết chưa?” Tổng giám đốc thấy Liêu Thanh vẻ mặt phẫn nộ, liền biết Liêu Thanh không đặt chuyện này trong lòng, vì thế nói.

Liêu Thanh xem như hoàn toàn sửng sốt, tổng giám đốc nói đừng tới công ty, không phải là sa thải sao? Gã muốn nói gì đó, nhưng tổng giám đốc lại khoát tay, bảo gã ra ngoài, cuối cùng Liêu Thanh cái gì cũng không nói, ra khỏi văn phòng tổng giám đốc.

Đi ra văn phòng tổng giám đốc, Liêu Thanh có chút hoảng hốt, đi tới đi tới, đi tới khu vực nghiệp vụ mà gã quản lý, kết quả liền nghe được người bên trong đang nói chuyện.

“Thật không nghĩ tới Liêu Thanh dĩ nhiên là loại người này, vợ xinh đẹp thế mà không cần, còn tìm nữ nhân không sạch sẽ kia, thật là ghê tởm muốn chết.” Lời này là của người mới mà Liêu Thanh luôn mang theo, trước kia đều vô cùng sùng bái Liêu Thanh.

“Đúng vậy, lúc trước Sầm Minh Kiều, chính là vợ Liêu Thanh, cô ấy còn mời chúng ta ăn cơm nữa, rất xinh đẹp, tên đẹp người cũng đẹp, quản lý Liêu thật sự là có phúc mà không biết phúc!” Thanh âm này có chút hâm mộ ghen tị hận, là đồng nghiệp năm đó cùng Liêu Thanh cạnh tranh chức quản lý qua, hắn luôn hâm mộ Liêu Thanh có một người vợ tốt như vậy.

“Mấy người không thấy nữ nhân kia, yêu lý yêu khí, cả người mặc áo ngủ dán lên trên người Liêu Thanh, Liêu Thanh cũng vẻ mặt đau lòng, vừa nhìn liền biết là gian phu gian phụ, Sầm tiểu thư thật đáng thương…” Đây là một viên chức nữ sùng bái Sầm Minh Kiều, cô lúc trước đặc biệt thích Sầm Minh Kiều.

“Đúng vậy đúng vậy, ai mà nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy chứ…”

Mọi người tiếp tục nói xong, mà Liêu Thanh đứng nghe bên ngoài đã sớm cả người cứng ngắc, ngay cả sức di động cũng không có, gã biết rõ nữ nhân mà mọi người nói là ai, gã cũng không nghĩ tới chuyện này lại bị người truyền vào trong công ty…

Cửa trước mặt đột nhiên bị mở ra, viên chức nhỏ bưng nước trà vừa thấy Liêu Thanh đứng ở ngoài cửa, kinh ngạc suýt chút thét chói tai, mà mọi người vừa nãy cùng nhau công khai lên án Liêu Thanh cũng không nói lời nào, đều ngồi trên vị trí của mình giả vờ nghiêm túc làm việc, mà viên chức nhỏ kia cũng không biết có nên chào hỏi Liêu Thanh hay không.

Trong đầu kêu loạn một mảnh, trước mắt tựa hồ toàn bộ đều biến thành ánh mắt khinh bỉ của đồng nghiệp xung quanh, những lời này không ngừng chạy tới chạy lui trong đầu gã, làm cho Liêu Thanh hoang mang, tiếp theo nhanh chóng xoay người, cũng không quay đầu lại chạy ra phía ngoài cửa công ty, để lại mọi người phía sau hai mặt nhìn nhau.

Về phần cha Liêu, sau khi thấy một loạt đầu tư toàn bộ thất bại cuối cùng thê thảm thua lỗ bốn mươi vạn, cha Liêu thật sự là không tiếp nhận được, tính ra ngoài đi dạo, kết quả chờ sau khi ông đi bộ trở về, liền phát hiện người chung quanh tiểu khu ông ánh mắt nhìn ông đều không giống.

Trước kia, người trong tiểu khu thấy ông từ xa cũng đều cười tủm tỉm lại đây chào hỏi ông, nhưng hiện tại nhìn thấy ông cũng chỉ dùng một loại ánh mắt hèn mọn nhìn ông, sau đó yên lặng bước qua ông, tựa hồ không muốn nói chuyện với ông.

Lục tục vài người, cha Liêu cũng có chút kỳ quái, nhưng cũng không đuổi theo để hỏi, ông thích được người dùng ánh mắt sùng bái nhìn, cho nên cũng không thích đuổi theo người dò hỏi, vì thế chẳng sợ cảm thấy ánh mắt những người đó nhìn ông có chút quỷ dị, nhưng cũng không có hỏi gì.

Về tới nhà, thấy Liêu Thanh đang uống rượu giải sầu, Giang Hân Manh ở một bên dỗ Liêu Thanh.

“Nó sao thế?” Cha Liêu vừa đổi dép lê vừa hỏi.

“Em cũng không biết, sau khi trở về luôn luôn uống rượu, khuyên anh ấy anh ấy cũng không nghe, rầu rĩ căn bản không để ý tới em ~” Giang Hân Manh cũng cau mày, ả cảm thấy Liêu Thanh hôm nay vô cùng không thích hợp, vốn nói là đi làm, nhưng giờ trở lại, ả hỏi cũng hỏi không được gì.

Liêu Thanh cúi đầu chỉ lo uống rượu, cũng không phát hiện cha Liêu đã trở lại, lúc này ánh mắt đã đỏ bừng, quần áo cũng nhăn, mắt thấy được tới giờ ăn cơm, cha Liêu hỏi.

“Hôm nay bảo mẫu sao lại không làm cơm?” Cha Liêu trước khi về cũng đã đói bụng, hiện tại chẳng những nhìn thấy không có cơm, hơn nữa con trai còn uống say thành như vậy, tránh không được tâm tình không tốt.

“Em cũng không biết, hôm nay thím Lục đột nhiên nói trong nhà có chuyện, xin phép với em.” Giang Hân Manh lắc đầu, ả cũng vừa mới biết thím Lục về nhà, thím Lục thậm chí còn không giáp mặt nói với ả, chỉ là gọi điện thoại báo cho, làm Giang Hân Manh vô cùng tức giận.

Cha Liêu đi qua đi, một cái tát đánh lên đầu Liêu Thanh, cực kỳ tức giận.

“Uống uống uống, còn uống? Tao với Hân Manh chưa ăn cơm, mày còn không đứng dậy đi làm cơm!!!”

Lúc trước khi chưa tìm bảo mẫu, vẫn là Liêu Thanh nấu cơm, cha Liêu không biết, Giang Hân Manh càng là mười ngón không dính nước mùa xuân, cho nên cha Liêu trực tiếp đánh Liêu Thanh.

Liêu Thanh đã uống say bị cha Liêu đánh một cái, trực tiếp nằm lên bàn cơm, cũng có thể là lực tay của cha Liêu đặc biệt lớn, cho nên khi Liêu Thanh ngẩng đầu, cái trán đã có vết máu, máu tươi không ngừng từ mũi và mắt của Liêu Thanh chảy xuống, thoạt nhìn phá lệ đáng sợ.

Nhưng là bị đánh thành như vậy Liêu Thanh cũng chỉ nhìn cha Liêu cười ha ha, giống như là bị điên rồi.

Giang Hân Manh sợ hãi nhìn Liêu Thanh, quả thực không thể tin được nam nhân trước mắt này là nam nhân yếu đuối kia, không dám nhìn máu tươi trên mặt Liêu Thanh, Giang Hân Manh trốn ở một bên, mà Liêu Thanh lại rống giận với cha Liêu.

“Đều bị hủy!!! Đều bị hủy!!!”

Gào thét đánh tới chỗ cha Liêu, cha Liêu không nghĩ tới Liêu Thanh dám đánh ông, vừa thấy bị đánh trúng mặt, trên mũi cũng có dấu vết, cứ như vậy, hai người giống như là xé rách mặt nhau, điên cuồng xoay đánh nhau.

Lúc trước hai người cũng đã hoài nghi nhau, nếu không phải cố kỵ con của Giang Hân Manh cùng Giang Hân Manh, hai người họ cũng đã sớm ầm ĩ, nhưng hiện tại, Liêu Thanh không còn công việc, cha Liêu đầu tư cái nào cũng phải đền tiền, hai người tự nhiên tâm tình không tốt, cũng không có tâm tư đi cố kỵ suy nghĩ của Giang Hân Manh, vì thế càng đánh càng kịch liệt.

Giang Hân Manh cố gắng trốn ở một bên, ả tuy rằng biết hai nam nhân này sẽ không đánh ả, nhưng cũng không có nghĩa là không có lý do không cẩn thận thương tổn ả, ả ôm bụng chậm rãi dời qua góc tường, kết quả liền nghe được tiếng chuông cửa vang.

Trong nháy mắt, Giang Hân Manh đã đem ánh mắt cảm kích nhìn về phía ngoài cửa, mà cha Liêu cùng Liêu Thanh hai người căn bản không hề cố kỵ xoay đánh, Giang Hân Manh ôm bụng đi mở cửa, ả tưởng rằng thím Lục đã trở lại.

Đi qua mở cửa, kết quả người ở cửa làm cho Giang Hân Manh cả người sửng sốt, bởi vì ả căn bản không nghĩ tới, người trước mắt dĩ nhiên là cha mẹ mà ả đã lâu rồi không gặp, còn có em trai ả…

Năm đó ả rời nhà rất sớm, sau đó một mình tiêu sái quen, tuy rằng năm ấy mười chín tuổi liền mua nhà cho cha mẹ cùng em trai, nhưng ả lại không muốn ngốc trong nhà, ả muốn trải qua cuộc sống tốt nhất, không muốn như cha mẹ an bài gả cho một lão già nông thôn quê mùa, cho nên dù mua nhà cho cha mẹ cùng em trai, ả cũng không về nhà qua, luôn luôn bay bổng ở bên ngoài, hiện tại đột nhiên nhìn thấy cha mẹ, làm ả nhất thời cả người đều cứng ngắc tại chỗ.

Cha Giang Hân Manh đầy mặt hận ý, sau khi thấy Giang Hân Manh, lập tức đem ánh mắt đặt trên bụng Giang Hân Manh, tiếp đó xuyên thấu qua Giang Hân Manh thấy được hai nam nhân đánh nhau bên trong, trực tiếp bước lên một bước, vươn tay liền hung hăng đánh lên mặt Giang Hân Manh, cái tát vang dội vang lên.

“Cái con tiện nhà mày!!! Mày lại gạt tao với mẹ mày ở bên ngoài làm cái chuyện không dám nhìn người này!! Mày có biết bây giờ người trong thôn nhìn tao với mẹ mày như thế nào không!! Mày có biết em mày vì mày mà bị từ hôn hay không!! Mày cái con tiện! Mày sao không chết luôn đi!!!”

Lại thêm một bạt tai, cha Giang là một dân quê, trọng nam khinh nữ, nghĩ tới việc hôn nhân của con trai bị con gái hủy, liền trực tiếp động tay.

Nắm tóc Giang Hân Manh liền không ngừng đánh lên mặt Giang Hân Manh…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện