Từ lúc Hạ Ngung tỉnh dậy đến lúc xuất viện chỉ tốn ba tiếng.
Bác sĩ cầm báo cáo kiểm tra sức khoẻ định ngăn cản, nhưng không cản lại được, rơi vào đường cùng bác sĩ đành phải nhìn về phía trợ lý chạy ra chạy vào mấy ngày nay, hi vọng anh ta khuyên nhủ sếp mình coi trọng sức khỏe.
Trợ lý vui vẻ dọn dẹp đồ đạc, đưa cái vali xách tay đã được lau chùi sạch sẽ vào trong tay Hạ Ngung, xoay người nói: "Bác sĩ, đi đâu tính tiền vậy?"
Bác sĩ: "..."
Vì bác sĩ liên tục yêu cầu, cuối cùng Hạ Ngung bị ép mang theo thiết bị giám sát sức khỏe cả ngày, còn phải trả một khoản phí khám và chữa bệnh thật to, trợ lý ở một bên thấy vậy thì đau lòng không thôi, oán thầm người bên cạnh Chu Mộ Thời quả nhiên không phải người tốt.
Chuyện này quả thật là giết người cướp của, ác, đúng là ác.
Anh ta mang sắc mặt nặng nề đi ra khỏi bệnh viện, sếp ở một bên thì mặt mày rạng rỡ, quả thật không giống như là bị thương nặng còn chưa khỏe hoàn toàn, trên đường ngồi xe trở về, trợ lý thậm chí nghe thấy người đàn ông ngồi ghế sau ngâm nga bài quân ca.
Cái tay đang cầm vô lăng của anh ta run một cái, đột nhiên hối hận vì không nghe lời bác sĩ để Hạ Ngung ở bệnh viện thêm mấy ngày.
Não thật sự không bị đập hư chứ? Cũng may sếp vẫn là sếp, rất nhanh hắn đã dùng thực lực chứng minh sự lo lắng của trợ lý là không cần thiết, sau khi quay về với công việc, Hạ Ngung nhanh chóng quyết đoán xử lý tất cả công việc tồn đọng, sáu đó mới bắt đầu ra tay đối phó Trình Hoàn Thanh.
Có chứng cứ Chu Mộ Thời để lại, cộng thêm những mối quan hệ trong tối của Hạ Ngung, chuyện nhổ sạch thế lực của gã là đương nhiên, sau đó Hạ Ngung lại liên lạc với vị phó bí thư trưởng họ Lưu, một bên dùng thân phận phó bộ trưởng trao quyền lực cho đối phương, một bên âm thầm nặc danh để lộ những chứng cứ đó từng chút một, kế hoạch vạch tội bí thư trưởng bắt đầu được tiến hànhđâu vào đấy.
Mặt khác, phán quyết trong phiên tòa xét xử Ngu Thành Sơn lần hai cũng đã có, kết quả là bác bỏ kháng án, giữ phán quyết ban đầu.
Tường đổ mọi người đẩy, sau khoảng thời gian nhà họ Ngu mất đi gia chủ, đủ mọi tố cáo và điều tra khiến các sản nghiệp dưới danh nghĩa nhà họ Ngu đành phải dừng kinh doanh, phá sản, niêm phong, tổn thất phải dùng hàng trăm triệu để tính. Trong lúc ấy, cả gia tộc hoảng sợ, nhưng không có ai đứng ra để làm chủ tình hình.
Ở trung tâm của hai cơn bão táp của giới chính trị, mấy ngày nay, văn phòng của Hạ Ngung liên tục có người đến người đi. Hắn dùng lý do bận việc, từ chối không gặp người nhà họ Ngu đến tìm, nhưng trên thực tế hắn cũng thật sự không rảnh rỗi, vì mau chóng hoàn thành chuyện quan trọng, hắn gần như làm việc cả ngày, cho dù vết thương trong cơ thể chưa khỏe hoàn toàn, nhưng hiệu suất làm việc vẫn cao kinh khủng. Sáng sớm mỗi ngày khi trợ lý ngáp bò vào cửa văn phòng, Hạ Ngung đã ăn mặc ngay ngắn ngồi trong phòng làm việc từ lâu.
Qua một tuần như thế, máy giám sát sức khỏe bắt đầu đưa ra cảnh cáo, bác sĩ liên tục gửi mấy tin mắng trợ lý một trận, câu từ ngấm ngầm chỉ trích alpha vừa truyền dịch vừa xem tài liệu, cuối cùng bác sĩ bất đắc dĩ thêm một câu: "Rốt cuộc giữa anh và anh ta, là ai giống ai thế?"
Hạ Ngung nhướng mày, bỏ tài liệu trong tay xuống.
Bởi vì sức khỏe không cho phép, hắn đành phải nghỉ ngơi ở nhà một hôm, ngày hôm sau đi làm trễ hai tiếng hơn bình thường.
Trước khi ra cửa, hắn đứng trước tủ quần áo tiện tay rút một cái cà vạt mang vào, tiếp theo hắn sờ lên phần ngực trống rỗng, dường như nghĩ đến điều gì đó, hắn mở ngăn kéo ra, đưa tay lục lọi.
Trợ lý đứng ở phía sau thổi cà phê nóng hổi hỏi: "Anh tìm gì vậy?"
Hạ Ngung đóng ngăn kéo lại, như có điều suy nghĩ mà lắc đầu: "Không có gì."
Khi đứng trong thang máy, trợ lý nghiêng đầu quan sát cổ áo phía sau của Hạ Ngung, trông thấy nửa dấu răng rõ ràng lộ ra trên cổ alpha, ánh mắt anh ta không khỏi trở nên hơi kỳ lạ.
Hơn một tuần lễ rồi, vết cắn trên cổ Hạ Ngung còn chưa phai, nó cũng không sâu lắm, dùng dụng cụ chữa trị chắc là có thể xóa mà?
"Sao?" Hạ Ngung chú ý thấy ánh mắt muốn nói lại thôi của anh ta, hắn nghiêng đầu hỏi một câu.
"Anh... không che nó lại hả?"
Hạ Ngung lạnh nhạt nhìn anh ta một cái, nhíu mày hỏi: "Che cái gì?"
Trợ lý đối diện với ánh mắt của hắn, anh ta lập tức hiểu ý mà ngậm miệng lại.
Một lát sau, thang máy mở ra, cuối cùng anh ta vẫn không nhịn được mà nói: "Hai người... rốt cuộc anh là alpha hay anh ta mới là alpha vậy?"
Hạ Ngung sửa sang lại cà vạt, bước ra ngoài, bật cười một tiếng: "Cậu thì hiểu gì."
Trợ lý cảm giác mình bị công kích cực kỳ, anh ta đang căm tức đuổi theo Hạ Ngung hai bước định đáp trả, đột nhiên người phía trước dừng lại.
Anh ta ngẩng đầu nhìn sang, phát hiện một cô gái omega ngăn chặn ở phía trước.
Là Ngu Mẫn.
"Cần tôi gọi bảo vệ không?" Trợ lý hỏi.
Hạ Ngung giơ tay lên ra hiệu không cần, tiến lên lạnh nhạt chào hỏi cô gái ủ rũ: "Cô Ngu, tìm tôi có chuyện gì không?"
"Ngu Uyên, tôi có thể nói chuyện với anh không?"
Hạ Ngung không nói lời nào, chỉ bình tĩnh nhìn cô ta: "Ngu Thành Giang bảo cô tới đây?"
Ngu Mẫn cắn môi, cúi đầu không nói lời nào.
"Thật ngu ngốc."
Ngu Mẫn nói: "Chú ấy cũng không còn cách nào, anh cho rằng chú ấy muốn..."
"Không, tôi nói cô."
Ngu Mẫn bỗng nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy trong mắt Hạ Ngung nổi lên một chút trào phúng và thương hại: "Lúc trước kẻ cầm đầu là cha cô, bây giờ ông ta đang ở trong ngục giam, Ngu Tuyền thì đã chết, lúc này Ngu Thành Giang đẩy cô tới trước mặt tôi, cô không nghĩ ra ông ta có ý định gì sao?"
Ngu Mẫn suy nghĩ, khuôn mặt tươi cười thoáng chốc trở nên tái nhợt.
Hạ Ngung nhìn sắc mặt của cô ta, hắn mất hứng dời mắt nhìn đồng hồ, đi ngang qua cô ta.
"Đừng sợ, tôi không sẽ nhằm vào cô đâu, yên tâm đi." Giọng của alpha bình thản: "Tôi sẽ không bỏ qua cho ai cả."
Ngu Mẫn tỉnh táo lại, quay người nói với bóng lưng của hắn: "Anh hủy hoại cha tôi còn chưa đủ sao mà còn muốn kéo hết cả nhà họ Ngu xuống địa ngục? Vậy còn anh? Ngu Uyên, anh cũng mang họ Ngu, chẳng lẽ anh chỉ lo cho bản thân mình?"
Hạ Ngung dừng chân lại một chút, không quay đầu lại mà nói: "Cô nói sai rồi. Tôi không kéo ai xuống địa ngục hết."
Trong mười năm nay, cái gia tộc phồn vinh ở mặt ngoài này đã dần dần bị đục rỗng ở bên trong rồi, nó đang dần dần trượt xuống vực sâu, mà hắn chỉ là nhẹ nhàng đẩy một cái mà thôi.
Về phần Ngu Uyên, cái tên này đã chìm trong địa ngục từ mười năm trước rồi.
***
Vào ban đêm, tin Ngu Thành Sơn tự sát trong tù được truyền ra.
Hạ Ngung nghe thấy tin này trên đường quay về nhà, trên mặt hắn không có cảm xúc gì, chỉ bình thản gật đầu, giống như kẻ đã chết là một con kiến không quan trọng.
Về đến nhà, hắn cởi áo khoác đi vào phòng ăn, bất đắc dĩ thở dài với cái tủ rượu trống rỗng, đành phải tự pha một bình cà phê.
Bắt đầu từ lúc nào mà hắn phải ỷ lại rượu vang đỏ để chìm vào giấc ngủ nhỉ?
Chắc là từ sau khi trở về từ cõi chết năm mười chín tuổi, mỗi đêm bị ác mộng dây dưa, chỉ có mùi rượu làm hắn tìm thấy một chút bình tĩnh.
Đây là liều thuốc ngủ khiến người ta nghiện.
Sau đó ác mộng không thể quấy rầy hắn nữa, uống nửa ly rượu trước khi ngủ lại trở thành thói quen.
Tửu lượng của Hạ Ngung rất tốt, có tiếng trong quân đội, cho nên bất kể là đồng nghiệp hay là cấp trên cấp dưới thì đều chiều theo sở thích của hắn, thậm chí hắn còn có một hầm rượu to lớn trong trụ sở Liên Bang, trong đó có rất nhiều rượu.
Hắn từng nếm đủ loại rượu vang đỏ, hoặc hiếm hoặc nổi tiếng, nhưng không có mùi vị nào giống trong trí nhớ, vị của những loại rượu đó cứ chênh lệch một chút, có loại không đủ ngọt, có loại thì ngọt ngấy.
Thẳng đến đêm hôm đó, trên sân thượng nhà họ Ngu, hắn ngửi thấy mùi hương quen thuộc ở cùng một nơi sau mười năm.
Giống như chai rượu ngon chưng cất dưới lớp tuyết, chôn vùi mùi hoa và trái cây của xuân và hạ.
Lúc mới nếm thử chỉ thấy hơi say, ai ngờ chìm đắm quá lâu, đã say đến mức quên cả bản thân là ai từ lâu.
Hạ Ngung bưng ly cà phê ngồi ở trước bàn làm việc.
Hắn không thay quần áo, nếu là thường ngày, Chu Mộ Thời chắc chắn sẽ không cho phép hắn đi vào phòng, omega có chút bệnh sạch sẽ.
Dư vị của cà phê đắng chát, hắn rất ít khi uống lúc ở Liên Bang. Sau khi đến đây, lần đầu tiên hắn pha cà phê cho người khác, hắn làm theo từng bước như hướng dẫn, không hề có kỹ xảo gì, mùi vị cà phê cũng chỉ là bình thường, không hiểu sao Chu Mộ Thời lại thích.
Vào đêm mưa hắn bị tấn công, lúc đưa cà phê tới trước mặt omega, hắn đã chuẩn bị bị từ chối, mà Chu Mộ Thời không hề suy nghĩ đã giẫm lên cái bẫy vụng về này, khiến Hạ Ngung lúc ấy bất ngờ sửng sốt trong chớp mắt.
Hắn chậm rãi vuốt ve cái ly bằng sứ, tưởng tượng xúc cảm đầu ngón tay của Chu Mộ Thời, sau đó mở ra bản đồ định vị không biết đã mở bao nhiêu lần.
Tọa độ trên hòn đảo nhỏ gần bờ biển vẫn nhấp nháy, giống như viên kim cương thất lạc. Trong mấy ngày nay, Hạ Ngung đã nghĩ đến việc vứt hết tất cả mọi chuyện để bay đến đảo Burang vô số lần, chỉ khi nhìn thấy tọa độ này, lòng hắn mới bình tĩnh một chút.
Chu Mộ Thời không bỏ đi, thậm chí ở yên tại chỗ chờ hắn.
Đây là sự ban ơn lớn lao, cũng là sự tra tấn dai dẳng.
Omega thông minh này thật biết cách hành hạ người khác, lúc hôn mê thì tát người ta tỉnh, hôn một cái phải đổi lại bằng vết thương đẫm máu.
Nếu không thể nắm giữ trong lòng bàn tay thì đành phải nâng niu trong lòng.
Hạ Ngung đặt ly xuống, lấy ra một cái đĩa dữ liệu từ trong túi, cho vào thiết bị truy cập.
Sau khi nhập mật mã vào, một loạt thư mục xuất hiện trước mắt lần nữa.
Mấy ngày nay hắn tranh thủ thời gian nghỉ ngơi không nhiều lắm để xem hết thông tin trong thư mục một lần, bây giờ là lần thứ hai.
Thư mục được sắp xếp theo năm, bên trong là nhiều dữ liệu văn bản và hình ảnh, nó được phân loại cẩn thận, liệt kê toàn bộ thông tin cá nhân của mười mấy người, ngoại trừ Trình Hoàn Thanh ra, những người còn lại thuộc đủ loại, phần lớn là người có tiếng trong giới làm ăn và chính trị, quan trọng là hầu hết những người này mang họ Chu.
Trong những người này có người đã qua đời, có người bặt tin từ mấy năm trước, còn có một số người vào tù.
Chắc chắn đằng sau những kết cục này không thể thiếu tay Chu Mộ Thời.
Trong đĩa dữ liệu bình thường này bao gồm mạng lưới quan hệ và những chướng ngại vật anh đã loại trừ trong mười năm tham gia chính trị của anh, trong những người này thậm chí còn bao gồm cả anh chị em cùng cha khác mẹ của anh.
Trong thư mục có số năm sớm nhất có thông tin về một alpha tên là Chu Hành, tài liệu nói rõ anh ta là đứa con trai riêng lớn nhất của ông chủ nhà họ Chu, anh trai của Chu Mộ Thời, lúc kinh doanh một công ty khai thác mỏ thì bị cuốn vào cuộc ẩu đả với xã hội đen nên chết ở biên giới vào mười năm trước.
Mà mười năm sau, công ty kia xuất hiện dưới tên của Trình Hoàn Thanh, trở thành chứng cứ lớn nhất liên quan đến việc buôn lậu vũ khí của gã, đá gã từ trên cái ghế bí thư trưởng xuống đáy vực.
Trong tài liệu chỉ có dữ liệu khách quan lạnh lẽo, không có tự thuật chủ quan, nhưng Hạ Ngung vẫn có thể đoán ra rốt cuộc Chu Mộ Thời đã làm gì.
Sau khi con trai lớn của nhà họ Chu chết, sản nghiệp của anh ta vốn phải thuộc về anh, mà anh lại từ bỏ cổ phần, ném miếng thịt mỡ trên danh nghĩa là khai thác khoáng sản nhưng thực chất là buôn lậu vũ khí cho hội đồng cổ đông, vào mấy năm sau khi công ty kinh doanh không khả quan gần như đóng cửa, anh lại làm mối chuyển nhượng nó cho nhà họ Trình.
Điều khiển từ xa nằm trong tay anh, anh cho nổ quả bom hẹn giờ này vào lúc thích hợp nhất.
Mà mười năm trước Chu Mộ Thời thậm chí còn vốn không quen biết Trình Hoàn Thanh, vậy có lẽ đây là ngòi nổ anh đã phòng ngừa chu đáo để lại cho mình.
Trong mạng lưới quan hệ trong đĩa dữ liệu này, ngòi nổ như vậy đâu đâu cũng có, chúng được chôn sâu ở những góc không ai ngó đến, dệt nên dã tâm tàn nhẫn của omega.
Hạ Ngung dời mắt khỏi thiết bị đầu cuối, nhìn sang đơn thỏa thuận ly hôn giữa bàn làm việc.
Hàng ký tên ở cuối đã được ký ở một bên, bên kia thì trống không.
Chu Mộ Thời muốn nói với hắn điều gì?
Hắn uống một hơi cạn sạch cà phê nguội lạnh, đưa tay định đóng thư mục cuối cùng lại, đột nhiên hắn chú ý thấy câu lệnh ẩn mờ nhạt ở hàng thấp nhất.
Hạ Ngung ấn mở, một thư mục mới mở ra trên màn hình thiết bị đầu cuối, hình thức vẫn giống các thư mục khác nhưng có thêm mật mã.
Hắn nhập mật mã xx090228 như cũ, nhận được thông báo sai mật mã như trong dự đoán, tiếp theo hắn cẩn thận suy nghĩ một hồi, nhập vào sinh nhật Chu Mộ Thời, sinh nhật mẹ anh, ngày anh tốt nghiệp thử hết một lần, nhưng vẫn không thể mở ra.
Hạ Ngung kết nối máy truyền tin gọi cho trợ lý: "Đi báo cáo tôi muốn xin sử dụng máy giải mã của quân đội, quyền hạn cao nhất."
Trợ lý: "???"
Anh ta không hiểu gì cả nên truy hỏi: "Lý do là gì?"
"Giải mã bí mật cấp cao."
Nói xong, không đợi đối phương hỏi lại, Hạ Ngung trực tiếp ngắt liên lạc, dùng lệnh quân dụng mở chương trình, bắt đầu quá trình giải mã cục súc.
Dưới quyền hạn cấp cao, mật mã nhanh chóng xuất hiện, đúng là một chuỗi số xếp theo dạng ngày tháng, thời gian là ngày 14 tháng 2, lễ tình nhân mấy tháng trước.
Tại sao là ngày này?
Hạ Ngung không kịp nghĩ sâu, hắn nhanh chóng mở tài liệu đã được mở khóa.
Đây là hồ sơ của một người, cách trình bày y chang những tài liệu cá nhân trong những thư mục đã xem trước đó, hàng họ tên viết hai chữ: Ngu Uyên.
Ánh mắt Hạ Ngung khựng lại trong nháy mắt, sau đó hắn chậm rãi xem tiếp.
Ngày sinh, giới tính, chiều cao cân nặng, học viện đã tốt nghiệp...
Giống như những người khác, điều tra không bỏ sót một chi tiết nào, nhưng đáng lưu ý chính là hình ảnh 3D và số liệu cơ thể đều dừng lại vào mười năm trước, năm hắn mười chín tuổi.
Đến đó thì ngưng, không có gì quá đặc biệt, ngoại trừ hàng ghi chú thấp nhất.
Trong những hồ sơ nhân vật trước đó, thông tin trong hàng này vô cùng đơn giản, chỉ có mấy chữ ngắn ngủi như "Đã giải quyết" hoặc "Chưa quyết định", mà ghi chú của "Ngu Uyên" thì lại khác.
Nó được sắp xếp theo thời gian, hàng ghi chú sớm nhất được viết vào mười năm trước, là cái ngày Hạ Ngung quen thuộc nhất, mà nội dung không phải là "Đã giải quyết" cũng không phải là "Chưa quyết định" mà chính là một hàng dấu chấm lửng ngắn ngủi.
Không có chữ, không biết chủ nhân của hồ sơ rốt cuộc đã nghĩ gì trong lòng khi viết những dấu chấm này.
Nếu như hắn không nhớ lầm, đó là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, trong phòng hút thuốc của bữa tiệc sinh nhật.
Dòng ghi chú kế tiếp cách đó sáu năm, nội dung cũng rất ngắn, là bốn chữ: Đối tượng kết hôn. Phía sau viết một dấu chấm hỏi.
Tiếp theo là ba tháng sau, ghi chú lại thêm một khoản, lần này là hai chữ: Ngu xuẩn.
Đánh giá cực kỳ cay nghiệt.
Hạ Ngung không nhịn được mà bật cười, lúc ánh mắt hắn chuyển đến bốn năm sau thì trở nên sâu thẳm.
Ngày 2 tháng 4 năm ××09:......
Lại là một hàng dấu chấm, y chang nội dung lúc đầu, giống như về đến điểm khởi đầu.
Ngày 3 tháng 4 năm ××09:......
Ngày 4 tháng 4 năm ××09:......
Ngày 5 tháng 4 năm ××09: Đồ ngốc.
Ngày 5 tháng 4 năm ××09: Tới tìm tôi.
...
Hạ Ngung đột nhiên ngửi thấy mùi hoa thoang thoảng, hắn nghiêng đầu, nhìn thấy lọ hoa hồng đỏ tươi ướt át trên góc bàn.
Alpha lặng im một lát, cầm bút máy trên bàn, chậm rãi ký một cái tên đã trở nên xa lạ vào góc phải trống rỗng dưới tờ đơn.
***
Cùng ngày Chu Mộ Thời đến đảo Burang, anh gửi đơn xin từ chức ở ban tổ chức hội đồng lên chính phủ.
Bởi vì trước đó đã nhờ các mối quan hệ nói hộ, nên thủ tục xử lý nghỉ việc thuận lợi bất ngờ, chỉ trong chớp mắt, anh đã không còn là ủy viên trưởng Chu nữa rồi.
Thật ra chuyện từ chức này vốn nên quyết định cẩn thận hơn một chút, nhưng anh hiểu rõ Hạ Ngung, với hiệu suất làm việc của đối phương thì chắc chắn sẽ không kéo dài công việc, quả nhiên đơn xin từ chức được phê duyệt chưa đến một tuần, tin bí thư trưởng bị buộc tội lập tức truyền ra.
Trình Hoàn Thanh xảy ra chuyện, thân là ủy viên trưởng từng có quan hệ hợp tác với gã trong kỳ tuyển cử, Chu Mộ Thời tất nhiên cũng phải hợp tác điều tra với toà án Liên Bang, với năng lực của anh thì đương nhiên có thể phủi sạch mọi thứ liên quan tới mình, nhưng tình trạng sức khỏe không không cho phép anh tiếp tục tốn sức trong cái giới phức tạp này.
Anh mang thai.
Kết quả kiểm tra cho thấy thời gian mang thai đã gần hai tháng, mà vào ngày biết được tin này, anh và Hạ Ngung được cứu ra khỏi hành lang sụp đổ.
Có thể đoán được, dù cho lúc ấy không sinh non, nhưng tình trạng cơ thể của anh cũng cực kỳ không lạc quan, chí ít vô cùng nguy hiểm trong lúc mang thai, có khả năng sinh non bất cứ lúc nào.
Vì bác sĩ thấu hiểu anh nên uyển chuyển tỏ vẻ có thể phá thai, nhưng lựa chọn này cũng có độ nguy hiểm cao, đồng thời khuyên Chu Mộ Thời nghĩ lại.
"Có một đứa bé cũng không phải là chuyện xấu đối với ngài, tóm lại không phải là gánh nặng."
Ngay lúc đó suy nghĩ đầu tiên của Chu Mộ Thời là xách alpha nằm ở phòng bệnh sát vách lên để đánh một trận, đợi sau khi tỉnh táo lại, anh kinh ngạc phát hiện vậy mà anh không có ý nghĩ phá thai.
Anh nghe lời bác sĩ làm kiểm tra sức khỏe tổng quát, sau đó nhìn thấy hình dáng nhỏ bé mờ nhạt trong ảnh siêu âm, anh suy nghĩ cả buổi tối, nhanh chóng vạch ra một loạt kế hoạch đáp trả.
Từ trước tới giờ Chu Mộ Thời làm việc không hề do dự, quả quyết tới quá đáng, khi không một ai hay biết, anh vừa kiên nhẫn sắp xếp kế hoạch, vừa điều chỉnh trạng thái sức khỏe của mình theo lời dặn của bác sĩ, biểu hiện của anh không giống một omega đang mang thai trước mặt người ngoài mà giống một cỗ máy lạnh lẽo hơn.
Quả thật trước giờ anh cũng coi mình là máy móc, mang thai chỉ là chương trình ngoài ý muốn, chỉ cần làm tốt việc xoay xở là có thể giải quyết, anh nghĩ như thế.
Nhưng cuối cùng Chu Mộ Thời chỉ là một con người có máu có thịt, thậm chí là omega trời sinh yếu ớt mà thôi.
Anh vừa dứt khoát quả quyết rời đi, vừa để lại dấu vết gợi ý cho alpha lần theo.
Hạ Ngung bày mười năm của mình cho anh xem, anh cũng đáp trả bằng món đồ tương tự.
Anh bỏ ra mười năm thoát khỏi đáy vực thẳm của anh, tôi cũng dính máu đầy tay, không ai sạch sẽ hơn ai.
Chu Mộ Thời muốn làm một người thông minh hơn là một người tốt, nhưng anh lại làm một chuyện ngu ngốc nhất trong cuộc đời của mình, phơi bày nhược điểm đen tối của mình trước mặt người khác, giao quyền lựa chọn cho đối phương.
Không ai muốn bị chi phối bởi một người khác, như vậy đành phải khống chế lẫn nhau, cũng coi như công bằng.
Khí hậu trên đảo Burang dễ chịu, phong cảnh cũng rất đẹp, nước biển cả ngày đều là màu xanh lam, không có tuyết đọng lạnh rét, chỉ có khung cảnh đẹp đẽ rực rỡ.
Những ngày không có công việc và kẻ thù chính trị thật sự nhàn nhã quá mức, thỉnh thoảng Chu Mộ Thời có thể ngủ từ xế chiều đến sáng hôm sau khi ánh nắng ban mai chiếu vào cửa sổ, vì tránh bức xạ, anh đặt máy truyền tin và các thiết bị điện tử khác vào ngăn tủ rồi khóa lại, mỗi ngày cầm quyển sạch thật dày ngồi trên ghế sô pha để xem, không quan tâm đến thế giới bên ngoài biến động lớn ra sao.
Với anh mà nói, điều khó khăn hơn cả tiêu diệt kẻ địch hiện nay là làm thế nào để anh có thể ăn nhiều hơn.
Mỗi khi đến giờ cơm, Chu Mộ Thời nhìn món ngon trên bàn và lại cảm thấy muốn nôn mửa, anh chỉ ước gì có thể giữ chặt alpha đang ở giữa đất liền xa xôi rồi tát hai cái.
Mấy ngày đầu, anh còn có chút lo lắng Hạ Ngung sẽ lập tức chạy tới đây, mà sau đó anh chỉ tức sao hắn còn chưa qua đây.
Cái hiệu suất chết tiệt này, Chu Mộ Thời nghĩ đến những hồ sơ nhìn mà phát hoảng trong đĩa dữ liệu, anh có chút khinh miệt mà nghĩ, có lẽ hắn sợ.
Thôi, không đến cũng tốt, tóm lại thiếu một alpha cũng không thành vấn đề đối với anh.
Trong biệt thự có một phụ nữ trung niên người nước ngoài, là quản gia beta mẹ giới thiệu cho anh, tính cách ôn hòa bén nhạy, rất biết cách chăm sóc người khác, khi Chu Mộ Thời cầm sách ngẩn người, bà bưng một ly sữa bò nóng đến, dịu dàng nói: "Ngài không nên nóng nảy quá."
Chu Mộ Thời lật một trang sách, nhìn chằm chằm số trang nói: "Tôi không có."
"Vậy thì tốt, ngài đừng suy nghĩ quá nhiều, không tốt cho tâm trạng đâu, hoa đặt hôm trước sắp đến trong hôm nay, ngài có muốn tới vườn hoa xem rồi chọn chỗ để trồng không?"
Chu Mộ Thời suy nghĩ một lát, anh đặt sách xuống, đứng dậy đi hai bước, đột nhiên anh cảm thấy choáng váng, anh đứng tại chỗ khó chịu nhắm mắt lại.
Quản gia chú ý thấy sắc mặt của anh không tốt, tiến lên đỡ anh: "Bây giờ còn sớm, hay là ngài đi nghỉ trước nhé? Ăn tối xong rồi hãy đi xem."
Chu Mộ Thời gật đầu, đẩy tay quản gia ra, tự mình vịn lan can tiến vào phòng ngủ.
Trong phòng có đốt trầm hương thoang thoảng, là mùi tuyết tùng, anh nằm một lát dưới ánh hoàng hôn, nhìn cuốn lịch có vẽ vài vòng đánh dấu ở đầu giường, cơn buồn ngủ chậm rãi kéo đến.
Gần đây Chu Mộ Thời ngủ rất nhiều, mơ cũng rất nhiều, trong giấc mơ rối loạn luôn xuất hiện hình bóng một người.
Có đôi khi là một đêm mưa, có đôi khi là vào sáng sớm, có khi trong phòng hút thuốc tối tăm, có khi là trong phòng làm việc ánh đèn mờ nhạt, mùi hương trong mơ quá chân thật, thỉnh thoảng anh không muốn tỉnh dậy.
Lần này giấc mơ xảy ra trong phòng ăn.
Alpha ôm anh ngồi trên bàn cơm, mùi rượu vang đỏ dày đặc, bao vây anh như cái lưới, anh ngửi thấy mùi mộc hương quen thuộc.
"Lễ tình nhân vui vẻ."
Chu Mộ Thời tỉnh dậy.
Anh bị tiếng gió ồn ào từ nơi xa đánh thức, màn cửa khép lại, chỉ thấy ánh sáng mờ ảo ở chân trời, anh từ từ nhắm mắt lại lắng nghe một hồi, cảm giác giống như là tiếng máy bay trực thăng đáp xuống.
Tiếng vang đó nhỏ dần, chắc là hàng hóa được chuyển tới, có lẽ là hoa anh đặt.
Chu Mộ Thời nhắm mắt lại ngủ tiếp, đáng tiếc giấc mơ vừa rồi không thể tiếp tục nữa, lần này anh tỉnh lại rất nhanh.
Xung quanh tối đen, anh đã ngủ qua giờ cơm tối, chắc quản gia có gọi mà anh không tỉnh nên chỉ đặt bát cháo ấm tỏa ra mùi đồ ăn thoang thoảng ở đầu giường.
Có lẽ là thật sự đói bụng, Chu Mộ Thời hiếm khi thấy thèm ăn, anh đỡ mép giường chậm rãi ngồi dậy, đột nhiên động tác của anh khựng lại trong khoảnh khắc.
Trong mùi cháo thơm xen lẫn một chút mùi khác, nó lặng lẽ bay trong không khí.
Cơ thể Chu Mộ Thời đột nhiên cứng ngắc, anh siết chặt lòng bàn tay trái, tay phải nắm chặt khẩu súng dưới gối: "Ai?"
Một cái bóng nhanh chóng lướt qua màn cửa, là một bóng người cao lớn, anh nâng họng súng nhắm ngay hướng kia, sau một lát trầm mặc, môi anh khẽ nhúc nhích: "Cút ra đây."
Một cơn gió đêm nhẹ nhàng thổi bay rèm, người sau cửa sổ đi vào phòng dưới ánh trăng, mang theo hạt sương và gió biển, chậm rãi tới gần.
Giống như một giấc mơ không chân thật.
Hình bóng Hạ Ngung đứng khuất sáng trông có vẻ vô cùng xa xôi, nơi hắn đi qua có để lại chuỗi dấu chân ướt nhẹp, lúc đến gần Chu Mộ Thời mới nhìn rõ dáng vẻ của hắn. Gặp lại sau những ngày xa cách, alpha không hề còn khí thế của người bề trên, trên áo khoác quân phục tràn đầy vệt nước, sợi tóc ẩm ướt dán bên trán, thật sự giống như vừa lao ra khỏi biển, trên cằm thậm chí còn có vết bùn cát.
Anh hơi hơi nhíu mày, bất chợt anh không biết đây là mơ hay là thật, anh nắm chặt súng hỏi: "Anh đến đây làm gì?"
Hạ Ngung đi tới gần, quỳ một gối bên mép giường, đưa tay đè họng súng xuống, nắm chặt tay trái đang siết chặt của Chu Mộ Thời, cạy tay anh ra từng chút một, như mong muốn nhìn thấy chiếc nhẫn sáng rỡ trên ngón tay và cái ghim cài ngực đính đá xanh lam cùng màu nằm trong lòng bàn tay anh.
Khi món đồ trong lòng bàn tay bị lấy đi, Chu Mộ Thời do dự nắm tay lại, nhưng không ngăn cản, anh nhìn Hạ Ngung cất ghim cài áo vào trong túi, rồi sau đó móc ra một đóa hoa hồng tươi còn dính nước, cẩn thận từng li từng tí bỏ vào lòng bàn tay vốn cầm súng của anh.
Con mắt xanh đậm của alpha như mặt biển phản chiếu bầu trời sao, hắn cúi đầu hôn một cái lên ánh sao nhỏ bé trên ngón tay Chu Mộ Thời, cười trả lời câu hỏi vừa rồi của anh:
"Em yêu, tôi đến cầu hôn em."
Hoàn chính văn.
Yay, cuối cùng cũng hoàn. Cám ơn mấy bạn đã xem trong thời gian qua, còn 3 phiên ngoại ngọt ngào sẽ ra nội trong tuần này nhé. UwU
Bác sĩ cầm báo cáo kiểm tra sức khoẻ định ngăn cản, nhưng không cản lại được, rơi vào đường cùng bác sĩ đành phải nhìn về phía trợ lý chạy ra chạy vào mấy ngày nay, hi vọng anh ta khuyên nhủ sếp mình coi trọng sức khỏe.
Trợ lý vui vẻ dọn dẹp đồ đạc, đưa cái vali xách tay đã được lau chùi sạch sẽ vào trong tay Hạ Ngung, xoay người nói: "Bác sĩ, đi đâu tính tiền vậy?"
Bác sĩ: "..."
Vì bác sĩ liên tục yêu cầu, cuối cùng Hạ Ngung bị ép mang theo thiết bị giám sát sức khỏe cả ngày, còn phải trả một khoản phí khám và chữa bệnh thật to, trợ lý ở một bên thấy vậy thì đau lòng không thôi, oán thầm người bên cạnh Chu Mộ Thời quả nhiên không phải người tốt.
Chuyện này quả thật là giết người cướp của, ác, đúng là ác.
Anh ta mang sắc mặt nặng nề đi ra khỏi bệnh viện, sếp ở một bên thì mặt mày rạng rỡ, quả thật không giống như là bị thương nặng còn chưa khỏe hoàn toàn, trên đường ngồi xe trở về, trợ lý thậm chí nghe thấy người đàn ông ngồi ghế sau ngâm nga bài quân ca.
Cái tay đang cầm vô lăng của anh ta run một cái, đột nhiên hối hận vì không nghe lời bác sĩ để Hạ Ngung ở bệnh viện thêm mấy ngày.
Não thật sự không bị đập hư chứ? Cũng may sếp vẫn là sếp, rất nhanh hắn đã dùng thực lực chứng minh sự lo lắng của trợ lý là không cần thiết, sau khi quay về với công việc, Hạ Ngung nhanh chóng quyết đoán xử lý tất cả công việc tồn đọng, sáu đó mới bắt đầu ra tay đối phó Trình Hoàn Thanh.
Có chứng cứ Chu Mộ Thời để lại, cộng thêm những mối quan hệ trong tối của Hạ Ngung, chuyện nhổ sạch thế lực của gã là đương nhiên, sau đó Hạ Ngung lại liên lạc với vị phó bí thư trưởng họ Lưu, một bên dùng thân phận phó bộ trưởng trao quyền lực cho đối phương, một bên âm thầm nặc danh để lộ những chứng cứ đó từng chút một, kế hoạch vạch tội bí thư trưởng bắt đầu được tiến hànhđâu vào đấy.
Mặt khác, phán quyết trong phiên tòa xét xử Ngu Thành Sơn lần hai cũng đã có, kết quả là bác bỏ kháng án, giữ phán quyết ban đầu.
Tường đổ mọi người đẩy, sau khoảng thời gian nhà họ Ngu mất đi gia chủ, đủ mọi tố cáo và điều tra khiến các sản nghiệp dưới danh nghĩa nhà họ Ngu đành phải dừng kinh doanh, phá sản, niêm phong, tổn thất phải dùng hàng trăm triệu để tính. Trong lúc ấy, cả gia tộc hoảng sợ, nhưng không có ai đứng ra để làm chủ tình hình.
Ở trung tâm của hai cơn bão táp của giới chính trị, mấy ngày nay, văn phòng của Hạ Ngung liên tục có người đến người đi. Hắn dùng lý do bận việc, từ chối không gặp người nhà họ Ngu đến tìm, nhưng trên thực tế hắn cũng thật sự không rảnh rỗi, vì mau chóng hoàn thành chuyện quan trọng, hắn gần như làm việc cả ngày, cho dù vết thương trong cơ thể chưa khỏe hoàn toàn, nhưng hiệu suất làm việc vẫn cao kinh khủng. Sáng sớm mỗi ngày khi trợ lý ngáp bò vào cửa văn phòng, Hạ Ngung đã ăn mặc ngay ngắn ngồi trong phòng làm việc từ lâu.
Qua một tuần như thế, máy giám sát sức khỏe bắt đầu đưa ra cảnh cáo, bác sĩ liên tục gửi mấy tin mắng trợ lý một trận, câu từ ngấm ngầm chỉ trích alpha vừa truyền dịch vừa xem tài liệu, cuối cùng bác sĩ bất đắc dĩ thêm một câu: "Rốt cuộc giữa anh và anh ta, là ai giống ai thế?"
Hạ Ngung nhướng mày, bỏ tài liệu trong tay xuống.
Bởi vì sức khỏe không cho phép, hắn đành phải nghỉ ngơi ở nhà một hôm, ngày hôm sau đi làm trễ hai tiếng hơn bình thường.
Trước khi ra cửa, hắn đứng trước tủ quần áo tiện tay rút một cái cà vạt mang vào, tiếp theo hắn sờ lên phần ngực trống rỗng, dường như nghĩ đến điều gì đó, hắn mở ngăn kéo ra, đưa tay lục lọi.
Trợ lý đứng ở phía sau thổi cà phê nóng hổi hỏi: "Anh tìm gì vậy?"
Hạ Ngung đóng ngăn kéo lại, như có điều suy nghĩ mà lắc đầu: "Không có gì."
Khi đứng trong thang máy, trợ lý nghiêng đầu quan sát cổ áo phía sau của Hạ Ngung, trông thấy nửa dấu răng rõ ràng lộ ra trên cổ alpha, ánh mắt anh ta không khỏi trở nên hơi kỳ lạ.
Hơn một tuần lễ rồi, vết cắn trên cổ Hạ Ngung còn chưa phai, nó cũng không sâu lắm, dùng dụng cụ chữa trị chắc là có thể xóa mà?
"Sao?" Hạ Ngung chú ý thấy ánh mắt muốn nói lại thôi của anh ta, hắn nghiêng đầu hỏi một câu.
"Anh... không che nó lại hả?"
Hạ Ngung lạnh nhạt nhìn anh ta một cái, nhíu mày hỏi: "Che cái gì?"
Trợ lý đối diện với ánh mắt của hắn, anh ta lập tức hiểu ý mà ngậm miệng lại.
Một lát sau, thang máy mở ra, cuối cùng anh ta vẫn không nhịn được mà nói: "Hai người... rốt cuộc anh là alpha hay anh ta mới là alpha vậy?"
Hạ Ngung sửa sang lại cà vạt, bước ra ngoài, bật cười một tiếng: "Cậu thì hiểu gì."
Trợ lý cảm giác mình bị công kích cực kỳ, anh ta đang căm tức đuổi theo Hạ Ngung hai bước định đáp trả, đột nhiên người phía trước dừng lại.
Anh ta ngẩng đầu nhìn sang, phát hiện một cô gái omega ngăn chặn ở phía trước.
Là Ngu Mẫn.
"Cần tôi gọi bảo vệ không?" Trợ lý hỏi.
Hạ Ngung giơ tay lên ra hiệu không cần, tiến lên lạnh nhạt chào hỏi cô gái ủ rũ: "Cô Ngu, tìm tôi có chuyện gì không?"
"Ngu Uyên, tôi có thể nói chuyện với anh không?"
Hạ Ngung không nói lời nào, chỉ bình tĩnh nhìn cô ta: "Ngu Thành Giang bảo cô tới đây?"
Ngu Mẫn cắn môi, cúi đầu không nói lời nào.
"Thật ngu ngốc."
Ngu Mẫn nói: "Chú ấy cũng không còn cách nào, anh cho rằng chú ấy muốn..."
"Không, tôi nói cô."
Ngu Mẫn bỗng nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy trong mắt Hạ Ngung nổi lên một chút trào phúng và thương hại: "Lúc trước kẻ cầm đầu là cha cô, bây giờ ông ta đang ở trong ngục giam, Ngu Tuyền thì đã chết, lúc này Ngu Thành Giang đẩy cô tới trước mặt tôi, cô không nghĩ ra ông ta có ý định gì sao?"
Ngu Mẫn suy nghĩ, khuôn mặt tươi cười thoáng chốc trở nên tái nhợt.
Hạ Ngung nhìn sắc mặt của cô ta, hắn mất hứng dời mắt nhìn đồng hồ, đi ngang qua cô ta.
"Đừng sợ, tôi không sẽ nhằm vào cô đâu, yên tâm đi." Giọng của alpha bình thản: "Tôi sẽ không bỏ qua cho ai cả."
Ngu Mẫn tỉnh táo lại, quay người nói với bóng lưng của hắn: "Anh hủy hoại cha tôi còn chưa đủ sao mà còn muốn kéo hết cả nhà họ Ngu xuống địa ngục? Vậy còn anh? Ngu Uyên, anh cũng mang họ Ngu, chẳng lẽ anh chỉ lo cho bản thân mình?"
Hạ Ngung dừng chân lại một chút, không quay đầu lại mà nói: "Cô nói sai rồi. Tôi không kéo ai xuống địa ngục hết."
Trong mười năm nay, cái gia tộc phồn vinh ở mặt ngoài này đã dần dần bị đục rỗng ở bên trong rồi, nó đang dần dần trượt xuống vực sâu, mà hắn chỉ là nhẹ nhàng đẩy một cái mà thôi.
Về phần Ngu Uyên, cái tên này đã chìm trong địa ngục từ mười năm trước rồi.
***
Vào ban đêm, tin Ngu Thành Sơn tự sát trong tù được truyền ra.
Hạ Ngung nghe thấy tin này trên đường quay về nhà, trên mặt hắn không có cảm xúc gì, chỉ bình thản gật đầu, giống như kẻ đã chết là một con kiến không quan trọng.
Về đến nhà, hắn cởi áo khoác đi vào phòng ăn, bất đắc dĩ thở dài với cái tủ rượu trống rỗng, đành phải tự pha một bình cà phê.
Bắt đầu từ lúc nào mà hắn phải ỷ lại rượu vang đỏ để chìm vào giấc ngủ nhỉ?
Chắc là từ sau khi trở về từ cõi chết năm mười chín tuổi, mỗi đêm bị ác mộng dây dưa, chỉ có mùi rượu làm hắn tìm thấy một chút bình tĩnh.
Đây là liều thuốc ngủ khiến người ta nghiện.
Sau đó ác mộng không thể quấy rầy hắn nữa, uống nửa ly rượu trước khi ngủ lại trở thành thói quen.
Tửu lượng của Hạ Ngung rất tốt, có tiếng trong quân đội, cho nên bất kể là đồng nghiệp hay là cấp trên cấp dưới thì đều chiều theo sở thích của hắn, thậm chí hắn còn có một hầm rượu to lớn trong trụ sở Liên Bang, trong đó có rất nhiều rượu.
Hắn từng nếm đủ loại rượu vang đỏ, hoặc hiếm hoặc nổi tiếng, nhưng không có mùi vị nào giống trong trí nhớ, vị của những loại rượu đó cứ chênh lệch một chút, có loại không đủ ngọt, có loại thì ngọt ngấy.
Thẳng đến đêm hôm đó, trên sân thượng nhà họ Ngu, hắn ngửi thấy mùi hương quen thuộc ở cùng một nơi sau mười năm.
Giống như chai rượu ngon chưng cất dưới lớp tuyết, chôn vùi mùi hoa và trái cây của xuân và hạ.
Lúc mới nếm thử chỉ thấy hơi say, ai ngờ chìm đắm quá lâu, đã say đến mức quên cả bản thân là ai từ lâu.
Hạ Ngung bưng ly cà phê ngồi ở trước bàn làm việc.
Hắn không thay quần áo, nếu là thường ngày, Chu Mộ Thời chắc chắn sẽ không cho phép hắn đi vào phòng, omega có chút bệnh sạch sẽ.
Dư vị của cà phê đắng chát, hắn rất ít khi uống lúc ở Liên Bang. Sau khi đến đây, lần đầu tiên hắn pha cà phê cho người khác, hắn làm theo từng bước như hướng dẫn, không hề có kỹ xảo gì, mùi vị cà phê cũng chỉ là bình thường, không hiểu sao Chu Mộ Thời lại thích.
Vào đêm mưa hắn bị tấn công, lúc đưa cà phê tới trước mặt omega, hắn đã chuẩn bị bị từ chối, mà Chu Mộ Thời không hề suy nghĩ đã giẫm lên cái bẫy vụng về này, khiến Hạ Ngung lúc ấy bất ngờ sửng sốt trong chớp mắt.
Hắn chậm rãi vuốt ve cái ly bằng sứ, tưởng tượng xúc cảm đầu ngón tay của Chu Mộ Thời, sau đó mở ra bản đồ định vị không biết đã mở bao nhiêu lần.
Tọa độ trên hòn đảo nhỏ gần bờ biển vẫn nhấp nháy, giống như viên kim cương thất lạc. Trong mấy ngày nay, Hạ Ngung đã nghĩ đến việc vứt hết tất cả mọi chuyện để bay đến đảo Burang vô số lần, chỉ khi nhìn thấy tọa độ này, lòng hắn mới bình tĩnh một chút.
Chu Mộ Thời không bỏ đi, thậm chí ở yên tại chỗ chờ hắn.
Đây là sự ban ơn lớn lao, cũng là sự tra tấn dai dẳng.
Omega thông minh này thật biết cách hành hạ người khác, lúc hôn mê thì tát người ta tỉnh, hôn một cái phải đổi lại bằng vết thương đẫm máu.
Nếu không thể nắm giữ trong lòng bàn tay thì đành phải nâng niu trong lòng.
Hạ Ngung đặt ly xuống, lấy ra một cái đĩa dữ liệu từ trong túi, cho vào thiết bị truy cập.
Sau khi nhập mật mã vào, một loạt thư mục xuất hiện trước mắt lần nữa.
Mấy ngày nay hắn tranh thủ thời gian nghỉ ngơi không nhiều lắm để xem hết thông tin trong thư mục một lần, bây giờ là lần thứ hai.
Thư mục được sắp xếp theo năm, bên trong là nhiều dữ liệu văn bản và hình ảnh, nó được phân loại cẩn thận, liệt kê toàn bộ thông tin cá nhân của mười mấy người, ngoại trừ Trình Hoàn Thanh ra, những người còn lại thuộc đủ loại, phần lớn là người có tiếng trong giới làm ăn và chính trị, quan trọng là hầu hết những người này mang họ Chu.
Trong những người này có người đã qua đời, có người bặt tin từ mấy năm trước, còn có một số người vào tù.
Chắc chắn đằng sau những kết cục này không thể thiếu tay Chu Mộ Thời.
Trong đĩa dữ liệu bình thường này bao gồm mạng lưới quan hệ và những chướng ngại vật anh đã loại trừ trong mười năm tham gia chính trị của anh, trong những người này thậm chí còn bao gồm cả anh chị em cùng cha khác mẹ của anh.
Trong thư mục có số năm sớm nhất có thông tin về một alpha tên là Chu Hành, tài liệu nói rõ anh ta là đứa con trai riêng lớn nhất của ông chủ nhà họ Chu, anh trai của Chu Mộ Thời, lúc kinh doanh một công ty khai thác mỏ thì bị cuốn vào cuộc ẩu đả với xã hội đen nên chết ở biên giới vào mười năm trước.
Mà mười năm sau, công ty kia xuất hiện dưới tên của Trình Hoàn Thanh, trở thành chứng cứ lớn nhất liên quan đến việc buôn lậu vũ khí của gã, đá gã từ trên cái ghế bí thư trưởng xuống đáy vực.
Trong tài liệu chỉ có dữ liệu khách quan lạnh lẽo, không có tự thuật chủ quan, nhưng Hạ Ngung vẫn có thể đoán ra rốt cuộc Chu Mộ Thời đã làm gì.
Sau khi con trai lớn của nhà họ Chu chết, sản nghiệp của anh ta vốn phải thuộc về anh, mà anh lại từ bỏ cổ phần, ném miếng thịt mỡ trên danh nghĩa là khai thác khoáng sản nhưng thực chất là buôn lậu vũ khí cho hội đồng cổ đông, vào mấy năm sau khi công ty kinh doanh không khả quan gần như đóng cửa, anh lại làm mối chuyển nhượng nó cho nhà họ Trình.
Điều khiển từ xa nằm trong tay anh, anh cho nổ quả bom hẹn giờ này vào lúc thích hợp nhất.
Mà mười năm trước Chu Mộ Thời thậm chí còn vốn không quen biết Trình Hoàn Thanh, vậy có lẽ đây là ngòi nổ anh đã phòng ngừa chu đáo để lại cho mình.
Trong mạng lưới quan hệ trong đĩa dữ liệu này, ngòi nổ như vậy đâu đâu cũng có, chúng được chôn sâu ở những góc không ai ngó đến, dệt nên dã tâm tàn nhẫn của omega.
Hạ Ngung dời mắt khỏi thiết bị đầu cuối, nhìn sang đơn thỏa thuận ly hôn giữa bàn làm việc.
Hàng ký tên ở cuối đã được ký ở một bên, bên kia thì trống không.
Chu Mộ Thời muốn nói với hắn điều gì?
Hắn uống một hơi cạn sạch cà phê nguội lạnh, đưa tay định đóng thư mục cuối cùng lại, đột nhiên hắn chú ý thấy câu lệnh ẩn mờ nhạt ở hàng thấp nhất.
Hạ Ngung ấn mở, một thư mục mới mở ra trên màn hình thiết bị đầu cuối, hình thức vẫn giống các thư mục khác nhưng có thêm mật mã.
Hắn nhập mật mã xx090228 như cũ, nhận được thông báo sai mật mã như trong dự đoán, tiếp theo hắn cẩn thận suy nghĩ một hồi, nhập vào sinh nhật Chu Mộ Thời, sinh nhật mẹ anh, ngày anh tốt nghiệp thử hết một lần, nhưng vẫn không thể mở ra.
Hạ Ngung kết nối máy truyền tin gọi cho trợ lý: "Đi báo cáo tôi muốn xin sử dụng máy giải mã của quân đội, quyền hạn cao nhất."
Trợ lý: "???"
Anh ta không hiểu gì cả nên truy hỏi: "Lý do là gì?"
"Giải mã bí mật cấp cao."
Nói xong, không đợi đối phương hỏi lại, Hạ Ngung trực tiếp ngắt liên lạc, dùng lệnh quân dụng mở chương trình, bắt đầu quá trình giải mã cục súc.
Dưới quyền hạn cấp cao, mật mã nhanh chóng xuất hiện, đúng là một chuỗi số xếp theo dạng ngày tháng, thời gian là ngày 14 tháng 2, lễ tình nhân mấy tháng trước.
Tại sao là ngày này?
Hạ Ngung không kịp nghĩ sâu, hắn nhanh chóng mở tài liệu đã được mở khóa.
Đây là hồ sơ của một người, cách trình bày y chang những tài liệu cá nhân trong những thư mục đã xem trước đó, hàng họ tên viết hai chữ: Ngu Uyên.
Ánh mắt Hạ Ngung khựng lại trong nháy mắt, sau đó hắn chậm rãi xem tiếp.
Ngày sinh, giới tính, chiều cao cân nặng, học viện đã tốt nghiệp...
Giống như những người khác, điều tra không bỏ sót một chi tiết nào, nhưng đáng lưu ý chính là hình ảnh 3D và số liệu cơ thể đều dừng lại vào mười năm trước, năm hắn mười chín tuổi.
Đến đó thì ngưng, không có gì quá đặc biệt, ngoại trừ hàng ghi chú thấp nhất.
Trong những hồ sơ nhân vật trước đó, thông tin trong hàng này vô cùng đơn giản, chỉ có mấy chữ ngắn ngủi như "Đã giải quyết" hoặc "Chưa quyết định", mà ghi chú của "Ngu Uyên" thì lại khác.
Nó được sắp xếp theo thời gian, hàng ghi chú sớm nhất được viết vào mười năm trước, là cái ngày Hạ Ngung quen thuộc nhất, mà nội dung không phải là "Đã giải quyết" cũng không phải là "Chưa quyết định" mà chính là một hàng dấu chấm lửng ngắn ngủi.
Không có chữ, không biết chủ nhân của hồ sơ rốt cuộc đã nghĩ gì trong lòng khi viết những dấu chấm này.
Nếu như hắn không nhớ lầm, đó là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, trong phòng hút thuốc của bữa tiệc sinh nhật.
Dòng ghi chú kế tiếp cách đó sáu năm, nội dung cũng rất ngắn, là bốn chữ: Đối tượng kết hôn. Phía sau viết một dấu chấm hỏi.
Tiếp theo là ba tháng sau, ghi chú lại thêm một khoản, lần này là hai chữ: Ngu xuẩn.
Đánh giá cực kỳ cay nghiệt.
Hạ Ngung không nhịn được mà bật cười, lúc ánh mắt hắn chuyển đến bốn năm sau thì trở nên sâu thẳm.
Ngày 2 tháng 4 năm ××09:......
Lại là một hàng dấu chấm, y chang nội dung lúc đầu, giống như về đến điểm khởi đầu.
Ngày 3 tháng 4 năm ××09:......
Ngày 4 tháng 4 năm ××09:......
Ngày 5 tháng 4 năm ××09: Đồ ngốc.
Ngày 5 tháng 4 năm ××09: Tới tìm tôi.
...
Hạ Ngung đột nhiên ngửi thấy mùi hoa thoang thoảng, hắn nghiêng đầu, nhìn thấy lọ hoa hồng đỏ tươi ướt át trên góc bàn.
Alpha lặng im một lát, cầm bút máy trên bàn, chậm rãi ký một cái tên đã trở nên xa lạ vào góc phải trống rỗng dưới tờ đơn.
***
Cùng ngày Chu Mộ Thời đến đảo Burang, anh gửi đơn xin từ chức ở ban tổ chức hội đồng lên chính phủ.
Bởi vì trước đó đã nhờ các mối quan hệ nói hộ, nên thủ tục xử lý nghỉ việc thuận lợi bất ngờ, chỉ trong chớp mắt, anh đã không còn là ủy viên trưởng Chu nữa rồi.
Thật ra chuyện từ chức này vốn nên quyết định cẩn thận hơn một chút, nhưng anh hiểu rõ Hạ Ngung, với hiệu suất làm việc của đối phương thì chắc chắn sẽ không kéo dài công việc, quả nhiên đơn xin từ chức được phê duyệt chưa đến một tuần, tin bí thư trưởng bị buộc tội lập tức truyền ra.
Trình Hoàn Thanh xảy ra chuyện, thân là ủy viên trưởng từng có quan hệ hợp tác với gã trong kỳ tuyển cử, Chu Mộ Thời tất nhiên cũng phải hợp tác điều tra với toà án Liên Bang, với năng lực của anh thì đương nhiên có thể phủi sạch mọi thứ liên quan tới mình, nhưng tình trạng sức khỏe không không cho phép anh tiếp tục tốn sức trong cái giới phức tạp này.
Anh mang thai.
Kết quả kiểm tra cho thấy thời gian mang thai đã gần hai tháng, mà vào ngày biết được tin này, anh và Hạ Ngung được cứu ra khỏi hành lang sụp đổ.
Có thể đoán được, dù cho lúc ấy không sinh non, nhưng tình trạng cơ thể của anh cũng cực kỳ không lạc quan, chí ít vô cùng nguy hiểm trong lúc mang thai, có khả năng sinh non bất cứ lúc nào.
Vì bác sĩ thấu hiểu anh nên uyển chuyển tỏ vẻ có thể phá thai, nhưng lựa chọn này cũng có độ nguy hiểm cao, đồng thời khuyên Chu Mộ Thời nghĩ lại.
"Có một đứa bé cũng không phải là chuyện xấu đối với ngài, tóm lại không phải là gánh nặng."
Ngay lúc đó suy nghĩ đầu tiên của Chu Mộ Thời là xách alpha nằm ở phòng bệnh sát vách lên để đánh một trận, đợi sau khi tỉnh táo lại, anh kinh ngạc phát hiện vậy mà anh không có ý nghĩ phá thai.
Anh nghe lời bác sĩ làm kiểm tra sức khỏe tổng quát, sau đó nhìn thấy hình dáng nhỏ bé mờ nhạt trong ảnh siêu âm, anh suy nghĩ cả buổi tối, nhanh chóng vạch ra một loạt kế hoạch đáp trả.
Từ trước tới giờ Chu Mộ Thời làm việc không hề do dự, quả quyết tới quá đáng, khi không một ai hay biết, anh vừa kiên nhẫn sắp xếp kế hoạch, vừa điều chỉnh trạng thái sức khỏe của mình theo lời dặn của bác sĩ, biểu hiện của anh không giống một omega đang mang thai trước mặt người ngoài mà giống một cỗ máy lạnh lẽo hơn.
Quả thật trước giờ anh cũng coi mình là máy móc, mang thai chỉ là chương trình ngoài ý muốn, chỉ cần làm tốt việc xoay xở là có thể giải quyết, anh nghĩ như thế.
Nhưng cuối cùng Chu Mộ Thời chỉ là một con người có máu có thịt, thậm chí là omega trời sinh yếu ớt mà thôi.
Anh vừa dứt khoát quả quyết rời đi, vừa để lại dấu vết gợi ý cho alpha lần theo.
Hạ Ngung bày mười năm của mình cho anh xem, anh cũng đáp trả bằng món đồ tương tự.
Anh bỏ ra mười năm thoát khỏi đáy vực thẳm của anh, tôi cũng dính máu đầy tay, không ai sạch sẽ hơn ai.
Chu Mộ Thời muốn làm một người thông minh hơn là một người tốt, nhưng anh lại làm một chuyện ngu ngốc nhất trong cuộc đời của mình, phơi bày nhược điểm đen tối của mình trước mặt người khác, giao quyền lựa chọn cho đối phương.
Không ai muốn bị chi phối bởi một người khác, như vậy đành phải khống chế lẫn nhau, cũng coi như công bằng.
Khí hậu trên đảo Burang dễ chịu, phong cảnh cũng rất đẹp, nước biển cả ngày đều là màu xanh lam, không có tuyết đọng lạnh rét, chỉ có khung cảnh đẹp đẽ rực rỡ.
Những ngày không có công việc và kẻ thù chính trị thật sự nhàn nhã quá mức, thỉnh thoảng Chu Mộ Thời có thể ngủ từ xế chiều đến sáng hôm sau khi ánh nắng ban mai chiếu vào cửa sổ, vì tránh bức xạ, anh đặt máy truyền tin và các thiết bị điện tử khác vào ngăn tủ rồi khóa lại, mỗi ngày cầm quyển sạch thật dày ngồi trên ghế sô pha để xem, không quan tâm đến thế giới bên ngoài biến động lớn ra sao.
Với anh mà nói, điều khó khăn hơn cả tiêu diệt kẻ địch hiện nay là làm thế nào để anh có thể ăn nhiều hơn.
Mỗi khi đến giờ cơm, Chu Mộ Thời nhìn món ngon trên bàn và lại cảm thấy muốn nôn mửa, anh chỉ ước gì có thể giữ chặt alpha đang ở giữa đất liền xa xôi rồi tát hai cái.
Mấy ngày đầu, anh còn có chút lo lắng Hạ Ngung sẽ lập tức chạy tới đây, mà sau đó anh chỉ tức sao hắn còn chưa qua đây.
Cái hiệu suất chết tiệt này, Chu Mộ Thời nghĩ đến những hồ sơ nhìn mà phát hoảng trong đĩa dữ liệu, anh có chút khinh miệt mà nghĩ, có lẽ hắn sợ.
Thôi, không đến cũng tốt, tóm lại thiếu một alpha cũng không thành vấn đề đối với anh.
Trong biệt thự có một phụ nữ trung niên người nước ngoài, là quản gia beta mẹ giới thiệu cho anh, tính cách ôn hòa bén nhạy, rất biết cách chăm sóc người khác, khi Chu Mộ Thời cầm sách ngẩn người, bà bưng một ly sữa bò nóng đến, dịu dàng nói: "Ngài không nên nóng nảy quá."
Chu Mộ Thời lật một trang sách, nhìn chằm chằm số trang nói: "Tôi không có."
"Vậy thì tốt, ngài đừng suy nghĩ quá nhiều, không tốt cho tâm trạng đâu, hoa đặt hôm trước sắp đến trong hôm nay, ngài có muốn tới vườn hoa xem rồi chọn chỗ để trồng không?"
Chu Mộ Thời suy nghĩ một lát, anh đặt sách xuống, đứng dậy đi hai bước, đột nhiên anh cảm thấy choáng váng, anh đứng tại chỗ khó chịu nhắm mắt lại.
Quản gia chú ý thấy sắc mặt của anh không tốt, tiến lên đỡ anh: "Bây giờ còn sớm, hay là ngài đi nghỉ trước nhé? Ăn tối xong rồi hãy đi xem."
Chu Mộ Thời gật đầu, đẩy tay quản gia ra, tự mình vịn lan can tiến vào phòng ngủ.
Trong phòng có đốt trầm hương thoang thoảng, là mùi tuyết tùng, anh nằm một lát dưới ánh hoàng hôn, nhìn cuốn lịch có vẽ vài vòng đánh dấu ở đầu giường, cơn buồn ngủ chậm rãi kéo đến.
Gần đây Chu Mộ Thời ngủ rất nhiều, mơ cũng rất nhiều, trong giấc mơ rối loạn luôn xuất hiện hình bóng một người.
Có đôi khi là một đêm mưa, có đôi khi là vào sáng sớm, có khi trong phòng hút thuốc tối tăm, có khi là trong phòng làm việc ánh đèn mờ nhạt, mùi hương trong mơ quá chân thật, thỉnh thoảng anh không muốn tỉnh dậy.
Lần này giấc mơ xảy ra trong phòng ăn.
Alpha ôm anh ngồi trên bàn cơm, mùi rượu vang đỏ dày đặc, bao vây anh như cái lưới, anh ngửi thấy mùi mộc hương quen thuộc.
"Lễ tình nhân vui vẻ."
Chu Mộ Thời tỉnh dậy.
Anh bị tiếng gió ồn ào từ nơi xa đánh thức, màn cửa khép lại, chỉ thấy ánh sáng mờ ảo ở chân trời, anh từ từ nhắm mắt lại lắng nghe một hồi, cảm giác giống như là tiếng máy bay trực thăng đáp xuống.
Tiếng vang đó nhỏ dần, chắc là hàng hóa được chuyển tới, có lẽ là hoa anh đặt.
Chu Mộ Thời nhắm mắt lại ngủ tiếp, đáng tiếc giấc mơ vừa rồi không thể tiếp tục nữa, lần này anh tỉnh lại rất nhanh.
Xung quanh tối đen, anh đã ngủ qua giờ cơm tối, chắc quản gia có gọi mà anh không tỉnh nên chỉ đặt bát cháo ấm tỏa ra mùi đồ ăn thoang thoảng ở đầu giường.
Có lẽ là thật sự đói bụng, Chu Mộ Thời hiếm khi thấy thèm ăn, anh đỡ mép giường chậm rãi ngồi dậy, đột nhiên động tác của anh khựng lại trong khoảnh khắc.
Trong mùi cháo thơm xen lẫn một chút mùi khác, nó lặng lẽ bay trong không khí.
Cơ thể Chu Mộ Thời đột nhiên cứng ngắc, anh siết chặt lòng bàn tay trái, tay phải nắm chặt khẩu súng dưới gối: "Ai?"
Một cái bóng nhanh chóng lướt qua màn cửa, là một bóng người cao lớn, anh nâng họng súng nhắm ngay hướng kia, sau một lát trầm mặc, môi anh khẽ nhúc nhích: "Cút ra đây."
Một cơn gió đêm nhẹ nhàng thổi bay rèm, người sau cửa sổ đi vào phòng dưới ánh trăng, mang theo hạt sương và gió biển, chậm rãi tới gần.
Giống như một giấc mơ không chân thật.
Hình bóng Hạ Ngung đứng khuất sáng trông có vẻ vô cùng xa xôi, nơi hắn đi qua có để lại chuỗi dấu chân ướt nhẹp, lúc đến gần Chu Mộ Thời mới nhìn rõ dáng vẻ của hắn. Gặp lại sau những ngày xa cách, alpha không hề còn khí thế của người bề trên, trên áo khoác quân phục tràn đầy vệt nước, sợi tóc ẩm ướt dán bên trán, thật sự giống như vừa lao ra khỏi biển, trên cằm thậm chí còn có vết bùn cát.
Anh hơi hơi nhíu mày, bất chợt anh không biết đây là mơ hay là thật, anh nắm chặt súng hỏi: "Anh đến đây làm gì?"
Hạ Ngung đi tới gần, quỳ một gối bên mép giường, đưa tay đè họng súng xuống, nắm chặt tay trái đang siết chặt của Chu Mộ Thời, cạy tay anh ra từng chút một, như mong muốn nhìn thấy chiếc nhẫn sáng rỡ trên ngón tay và cái ghim cài ngực đính đá xanh lam cùng màu nằm trong lòng bàn tay anh.
Khi món đồ trong lòng bàn tay bị lấy đi, Chu Mộ Thời do dự nắm tay lại, nhưng không ngăn cản, anh nhìn Hạ Ngung cất ghim cài áo vào trong túi, rồi sau đó móc ra một đóa hoa hồng tươi còn dính nước, cẩn thận từng li từng tí bỏ vào lòng bàn tay vốn cầm súng của anh.
Con mắt xanh đậm của alpha như mặt biển phản chiếu bầu trời sao, hắn cúi đầu hôn một cái lên ánh sao nhỏ bé trên ngón tay Chu Mộ Thời, cười trả lời câu hỏi vừa rồi của anh:
"Em yêu, tôi đến cầu hôn em."
Hoàn chính văn.
Yay, cuối cùng cũng hoàn. Cám ơn mấy bạn đã xem trong thời gian qua, còn 3 phiên ngoại ngọt ngào sẽ ra nội trong tuần này nhé. UwU
Danh sách chương