"Ân Tư Đặc Học viện', đại lục đệ nhất ma pháp học viện, phàm là các ma pháp sư tốt nghiệp từ học viện ra thì ít nhất cũng đã là lục cấp ma pháp sư. Ngay cả thất cấp ma pháp sư cũng không ít! Nếu gia tộc Ba Lỗ Khắc chúng ta mà xuất hiện một vị thất cấp ma pháp sư thì tối thiểu truyền thừa chi bảo của gia tộc có thể được mang trở về."
Hoắc Cách vừa nói vừa hướng ánh mắt trông mong nhìn về phía Lâm Lôi.
Sự kỳ vọng của cha, Lâm Lôi có thể cảm nhận được.
"Truyền thừa chi bảo. Long huyết gia tộc truyền thừa chi bảo mà lại bị thất lạc ở bên ngoài. Nỗi sỉ nhục này nhất định phải rửa sạch." Nó cảm thấy trái tim mình như đang mang nặng một trọng trách.
Thân là con em của gia tộc Long huyết chiến sĩ, đều vì truyền thống từ ngàn đời của một gia tộc vĩ đại mà cảm thấy tự hào. Vậy mà truyền thừa chi bảo của gia tộc Long huyết chiến sĩ lại bị thất lạc ở bên ngoài, đây có khác nào một sự sỉ nhục vô cùng lớn. Vô luận là Hoắc Cách hay là các bậc tiền bối trong gia tộc suốt mấy trăm năm qua đều có chung một suy nghĩ như vậy, đều cảm thấy nhục nhã vô cùng.
Đáng tiếc, gia tộc đang cất giấu chiến đao 'Đồ Lục' lại không phải là một gia tộc bình thường. Hơn nữa, ngày nay, Ba Lỗ Khắc gia tộc đã quá suy yếu.
"Ân Tư Đặc? Quang Minh giáo đình truyền kỳ giáo hoàng?" Đức Lâm Kha Ốc Đặc đứng bên cạnh kinh ngạc thốt lên.
"Đức Lâm gia gia, sao vậy?" Lâm Lôi nghi hoặc hỏi: "Quang Minh giáo đình truyền kỳ giáo hoàng 'Ân Tư Đặc' có lẽ cư dân của cả 6 đại vương quốc của Thần Thánh đồng minh, 15 công quốc cũng đều biết đến." Lâm Lôi biết rất rành mạch sự tích về vị truyền kỳ giáo hoàng nọ của Quang Minh giáo đình.
Làm cho địa vị của Quang Minh giáo đình tăng lên, hơn nữa còn một tay tạo ra 'Thần Thánh đồng minh'.
"Không ngờ rằng cái tên tiểu tử Ân Tư Đặc cũng sẽ đạt được những thành tích to lớn như vậy, trở thành truyền kỳ giáo hoàng của Quang Minh giáo đình." Đức Lâm Kha Ốc Đặc có phần cảm thán.
"Đức Lâm gia gia, người biết Ân Tư Đặc giáo hoàng sao?" Lâm Lôi có chút kinh ngạc.
Song nó lại cẩn thận tự ngẫm nghĩ lại.
Cũng đúng, khi xưa, trong lúc Phổ Ngang đế quốc vẫn còn thống nhất, Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đình, cùng với Đại Địa thần điện, những giáo đình thần điện của Phổ Ngang đế quốc là không hề ít. Nhưng những thần điện, giáo đình này đều nằm dưới sự khống chế của để quốc.
"Đương nhiên, Ân Tư Đặc vốn là một thiên tài, mới gần 50 tuổi đã bước vào cấp Thánh vực, bất quá trong thời đại của ta, hắn chỉ có thể được xem như một ngôi sao triển vọng." Đức Lâm Kha Ốc Đặc lạnh nhạt nói.
Lúc Đức Lâm Kha Ốc Đặc vẫn còn sống thì Ân Tư Đặc mới chỉ đang ở giai đoạn phát triển. Khi Ân Tư Đặc mới vừa bước chân vào cấp Thánh vực thì Đức Lâm Kha Ốc Đặc đã đứng ở đỉnh cao trên khắp Ngọc Lan đại lục, kể cả trong số các Thánh vực cường giả cũng được xếp vào hàng mạnh nhất.
Đức Lâm Kha Ốc Đặc tại Phổ Ngang đế quốc có địa vị cực cao, Ân Tư Đặc còn xa mới có thể so sánh được.
Ân Tư Đặc mà có nhìn thấy Đức Lâm Kha Ốc Đặc thì cũng phải cung kính mà hành lễ.
"Không thể ngờ rằng sau khi ta chết, Ân Tư Đặc cũng có thể gây ngạc nhiên lớn đến vậy." Đức Lâm Kha Ốc Đặc khẽ cười nói.
Lâm Lôi lúc này trong lòng không khỏi càng thêm kính nể đối với Đức Lâm Kha Ốc Đặc. Một Thánh vực cường giả đỉnh cao thời đại của Phổ Ngang đế quốc, một cường giả từng làm điên đảo cả Ngọc Lan đại lục, vậy mà hiện tại lại đang dạy dỗ cho mình một cách tử tế, điều đó thực sự là may mắn biết nhường nào.
Trên bàn ăn, Ba Lỗ Khắc gia tộc một nhà cũng nói chuyện khá là cao hứng.
"Lâm Lôi, một tuần sau ta sẽ để Hi Nhĩ Mạn thúc thúc đưa con đến vương đô 'Phân Lai thành' tham gia kỳ thi kiểm tra chiêu sinh ma pháp." Hoắc Cách cười quay sang Lâm Lôi nói.
"Vâng, thưa cha."
Lâm Lôi gật đầu đáp.
"Lâm Lôi thiếu gia, ta tin người nhất định sẽ có thể tiến vào Ma pháp học viện tốt nhất." Quản gia Hi Lý ha ha cười nói.
"Tốt nhất, ồ, tốt nhất." Tiểu Ốc Đốn tay dính đầy mỡ cũng ê a vỗ tay cười.
Chỉ có Hoắc Cách là khẽ cười nói: "Trở thành ma pháp sư cũng không phải là điều đơn giản. Trong 1 vạn người thì e rằng mới chỉ có 1 người là có tư chất. Mà muốn tiến nhập vào Ân Tư Đặc Học viện thì điều kiện lại càng khó, đòi hỏi tư chất ma pháp phải cực cao. Nếu Lâm Lôi có thể trở thành một ma pháp sư thì ta đã thỏa mãn lắm rồi, mặc kệ là tiến vào học viện nào đi chăng nữa."
"Cha, con sẽ không để người phải thất vọng đâu." Lâm Lôi khi nói ra những lời này thì tự tin đến 10 phần.
Bởi chính bản thân hắn đã là nhất cấp ma pháp sư rồi.
Thời gian trôi đi, loáng cái đã hết 1 tuần.
Lâm Lôi đang nằm trên thảm cỏ ở hậu viện phủ đệ của gia tộc, bên cạnh là hắc sắc tiểu Ảnh thử cứ nhảy như choy choy chạy vòng quanh, miệng không ngừng kêu 'Chi chi'. Có điều Lâm Lôi căn bản không hề để ý tới nó.
Tiểu Ảnh thử con mắt đảo quanh, đứng thẳng lên, chân trước đặt trên người Lâm Lôi.
"Chi chi". Nó bất mãn kêu.
Lâm Lôi vuốt ve đầu tiểu Ảnh thử một chút: "Ngoan lắm, đừng làm ồn. Ngày mai ta đã phải rời nhà đi vương đô rồi, sau đó sẽ tham dự đợt chiêu sinh của Ma pháp học viện, nhất định phải vào được Ma pháp học viện, sau này sợ rằng sẽ không có nhiều cơ hội được ở cùng với ngươi."
Vào Ma pháp học viện, bản thân mình làm sao có thể mang tiểu Ảnh thử theo.
Ma pháp học viện, đệ tử bên trong không những không có một kẻ nào tầm thường, mà còn có không ít những ma pháp sư rất lợi hại. Nếu bọn họ mà phát hiện ra tiểu Ảnh thử, sợ rằng sẽ trực tiếp thu phục nó mất. Trong Ma pháp học viện, thất cấp, bát cấp ma pháp sư cũng đều có, muốn bắt tiểu Ảnh thử cũng không phải là chuyện khó.
Dù sao giữa mình và tiểu Ảnh thử cũng không hề có khế ước, người khác đương nhiên là có thể tự ý thu phục được nó.
"Ô ô ..." Tiểu Ảnh thử nghe thấy lời Lâm Lôi nói cũng không khỏi thấp giọng hừ một tiếng.
"Có nói với ngươi thì ngươi nghe cũng không hiểu." Lâm Lôi bất đắc dĩ lắc đầu.
"Tiến nhập Ma pháp học viện, không biết sẽ phải hao phí mất bao nhiêu năm, sau vài năm, chúng ta còn có thể gặp lại không?" Lâm Lôi có chút tiếc nuối vuốt ve bộ lông bóng loáng của tiểu Ảnh thử. Cùng nó vui đùa gần một tháng nay, trong lòng cũng rất thích chú tiểu Ảnh thử đáng yêu này."
Tiểu Ảnh thử được Lâm Lôi vuốt ve cảm thấy rất thoải mái bèn nheo đôi mắt lại, "
Hừ" lên một tiếng.
Ngày thứ 2, sau khi ăn xong bữa trưa, tại tiền viện của gia tộc Ba Lỗ Khắc.
Hoắc Cách thân thể như tiêu thương, toàn thân thẳng tắp, nhìn thẳng vào mắt Lâm Lôi: "
Lâm Lôi, khoảng cách từ Ô Sơn trấn chúng ta tới vương đô là tương đối gần, chỉ có 90 lý địa, trước khi trời tối hẳn là các ngươi đã tới được vương đô. Nhớ kỹ, tại vương đô chớ có gây họa, ở vương đô, người có quan tước địa vị cao quý nhiều lắm."
"Vâng, thưa cha." Lâm Lôi cung kính đáp.
"Hi Nhĩ Mạn, Lâm Lôi ta giao cho ngươi." Hoắc Cách nhìn sang phía Hi Nhĩ Mạn đang đứng bên cạnh.
Hi Nhĩ Mạn cười nói: "
Hoắc Cách đại nhân xin cứ yên tâm."
"
Được rồi, các ngươi xuất phát đi." Hoắc Cách ha ha cười nói.
"
Tạm biệt phụ thân." Lâm Lôi cung kính chào, sau đó cười nhìn về phía Tiểu Ốc Đốn: "Ốc Đốn, ca ca phải đi rồi."
Tiểu Ốc Đốn lúc này chớp chớp con mắt nhìn Lâm Lôi, bẽn lẽn nói: "
Ca ca, hẹn gặp lại."
Lâm Lôi nhìn thoáng qua hướng hậu viện, trong lòng thầm nghĩ: "
2 ngày này sợ là sẽ chẳng có ai cho tiểu Ảnh thử ăn rồi." Bên cạnh, Hi Nhĩ Mạn quay sang nó nói: "Lâm Lôi, đừng có ngẩn người ra vậy, chúng ta đi thôi."
"
Vâng, Hi Nhĩ Mạn thúc thúc."
Lâm Lôi không suy nghĩ nhiều nữa, lúc này nó đi theo Hi Nhĩ Mạn thúc thúc rời khỏi phủ đệ của gia tộc Ba Lỗ Khắc.
"
Chi ..." Trên nóc phòng khách của Ba Lỗ Khắc gia tộc, tiểu Ảnh thử đang dõi theo Lâm Lôi cùng Hi Nhĩ Mạn rời đi. Tiểu Ảnh thử nghiêng đầu, ánh mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc. Trong con mắt nó, Lâm Lôi chắc là đi giết thỏ hoang mới phải, sao hôm nay lưng lại đeo một cái bọc rời đi cùng với một người khác?
Tiểu Ảnh thử rất thích Lâm Lôi.
Tháng này, tiểu Ảnh thử vốn không có thân nhân đã coi Lâm Lôi như là thân nhân của chính mình vậy.
"Roẹt!"
Tiểu Ảnh thử thân hình chớp động, loáng cái đã biến mất trên nóc nhà của gia tộc Ba Lỗ Khắc. Chỉ 2-3 bước đã tới nóc của một căn nhà bình dân khác nhìn theo Lâm Lôi cùng Hi Nhĩ Mạn. Nó theo đuôi Lâm Lôi, chỉ trong chốc lát đã ra khỏi Ô Sơn trấn.
 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện