Thời gian lặng lẽ trôi, chớp mắt chiếc tủ đồng hồ đã điểm 11 tiếng, báo hiệu đã đến trung ngọ 11 khắc.
"Hoắc Cách đâu rồi?" Một giọng nói sang sảng vang lên. Ba Lỗ Khắc gia tộc phủ đệ không có gia nhân, rất hiển nhiên là vị khách này đã tiến vào giữa tiền viện.
Hoắc Cách nhướng mày, buông bộ sách dày trong tay xuống: "Lâm Lôi, hôm nay đến đây thôi." Sau đó ông ta vẻ mặt hớn hở bước ra ngoài phòng khách.
"A, Hoắc Cách, bằng hữu thân ái của ta. Hôm đó ta nghe thấy tiếng chim quyên hót, đoán rằng nhất định sẽ có chuyện mừng phát sinh. Quả nhiên là đến giữa trưa thì ta nhận được tin của ngươi. Thấy thư ngươi, ta quả thực vô cùng cao hứng."
"Phì Lực thân ái, gặp được ngươi, ta cũng cao hứng phi thường. Hi Nhĩ Mạn, các ngươi mau đem bước thạch điêu 'Mãnh Sư' đến đây cho ta. Phì Lực lại đây nào, chúng ta sang phòng khách xem bức thạch điêu được mang tới."
Nghe tiếng đối thoại, Lâm Lôi trong lòng cảm thấy đau xót.
"Lại muốn bán đồ vật trong nhà đây." Lâm Lôi biết bức tượng 'Mãnh Sư' chính là bức thạch điêu mà cha vô cùng yêu thích. Cũng bởi 'Ô Sơn trấn' đánh thuế rất nặng đối với gia tộc Ba Lỗ Khắc, đã khiến cho kinh tế của gia đình hiện nay trở nên thực sự khó khăn.
Cũng còn may là Ba Lỗ Khắc gia tộc vốn là một gia tộc vô cùng cổ xưa, cũng nhờ sự cổ xưa đó mà trong gia tộc vẫn còn có không ít những vật phẩm với lịch sử lâu đời.
Đáng tiếc, dẫu có nhiều vật phẩm thì cũng không thể trụ lại sau bao năm bị đem bán. Tính đến hôm nay, những vật phẩm còn lại trong nhà chỉ còn lại rất ít. Lâm Lôi không khỏi nhìn về phía cái tủ đồng hồ trong phòng khách kia mà tự hỏi: "Chẳng biết đến bao giờ thì cái tủ đồng hồ này cũng phải đem bán đây?"
Chỉ thấy một vị trung niên nhân với mái tóc dài màu vàng, trên người toát ra một cỗ khí chất của quý tộc đang cùng Hoắc Cách bước vào phòng khách. Lâm Lôi thoáng nhìn đã có thể đoán ra ngay vị trung niên nhân tóc vàng này chính là người có tên gọi 'Phì Lực' kia.
"Ồ, vị nam hài đáng yêu này có phải là nhi tử của Hoắc Cách nhà ngươi không?" Phì Lực nở một nụ cười thân thiết, nhìn Lâm Lôi nói: "Lâm Lôi Ba Lỗ Khắc, đúng không? Ta có thể gọi ngươi là Lâm Lôi được chứ?"
"Rất vinh hạnh, thưa tiên sinh." Lâm Lôi đặt tay trái trước ngực, cung kính khom người hành lễ.
"Quả là một đứa trẻ đáng yêu." Phì Lực tựa hồ có vẻ rất cao hứng.
Bên cạnh Hoắc Cách cũng cười nói: "Phì Lực, đừng để ý đến đứa nhỏ nữa, ngươi hãy quan sát bức thạch điêu 'Mãnh Sư' đã được đem đến này." Chỉ thấy Hi Nhĩ Mạn hai tay đang dễ dàng bê một bức thạch điêu sư tử tiến vào phòng khách, rồi sau đó nhẹ nhàng đặt xuống đất.
Bức thạch điêu nặng ngót nghét ngàn cân, vậy mà trong tay Hi Nhĩ Mạn lại chẳng khác nào một món đồ chơi, điều đó có thể cho thấy thực lực của ông ta.
"Hi Nhĩ Mạn tiên sinh, thực lực của người thực khiến ta phải kinh hãi. Trong trang viện của ta không hề có một hộ vệ đội trưởng lợi hại như vậy. Thậm chí kể cả mười hai thành trấn thuộc lãnh địa của ta cũng chẳng đào đâu ra." Phì Lực mỉm cười nói, nhưng trong ngữ điệu, hàm ý muốn mời Hi Nhĩ Mạn là vô cùng rõ ràng.
Hi Nhĩ Mạn lạnh lùng đáp: "Ô Sơn trấn là quê nhà của ta, thưa tiên sinh."
"Xin lỗi." Phì Lực lập tức đỡ lời.
Phì Lực quay đầu sang phía Hoắc Cách: "Hoắc Cách, bức thạch điêu này của ngươi ta rất thích, nhưng ta không thể không nói. Kỹ thuật điêu khắc của thạch điêu 'Mãnh Sư' này không phải hạng đứng đầu, không thể so sánh được với các tác phẩm của các bậc đại sư khắc đá."
"Phì Lực, ngươi nếu không muốn mua thì thôi vậy." Quan điểm của Hoắc Cách là rất rõ ràng.
Phì Lực ánh mắt không khỏi nheo lại, rồi bỗng bật cười: "Ha ha ... Hoắc Cách, đừng tức giận mà, ta cũng không có nói là không muốn mua, chỉ là nói ra sự thực mà thôi. Vậy ta ra giá cho bức thạch điêu này 500 kim tệ, thế nào?"
"500 kim tệ?" Hoắc Cách nhướng mày.
Cái giá đưa ra này quá thấp so với ước lượng trong lòng ông ta. Cái giá mà Hoắc Cách trong lòng hướng tới là 800 kim tệ.
Tại Ngọc Lan đại lục, 1 kim tệ = 10 ngân tệ = 1000 đồng tệ. Những người dân bình thường làm việc quanh năm cũng có thể kiếm được khoảng 20, 30 kim tệ, còn những binh lính bình thường trong quân đội một năm quân hưởng cũng vào khoảng 100 kim tệ.
"Cái giá quá thấp." Hoắc Cách lắc lắc đầu.
"Hoắc Cách, hẳn ngươi cũng biết, tất cả những thạch điêu có hàng ngàn năm lịch sử tại Ngọc Lan đại lục đều có một đôi lớn, tính nghệ thuật chân chính của thạch điêu chính là nằm ở yếu tố trên, tính nghệ thuật trong bức thạch điêu này của ngươi ... a a, chỉ là vì thực lòng ta có tương đối thích mà thôi, 500 kim tệ mà ta đưa ra đã là giá cao nhất rồi, nếu ngươi không chấp nhận thì đành thôi vậy."
Phì Lực mỉm cười quay đi, bỗng bất chợt nhìn thấy cái tủ đồng hồ đặt trong phòng khách, ánh mắt bỗng sáng rực lên: "Hoắc Cách, nếu ngươi đồng ý bán cái tủ đồng hồ kia, ta rất sẵn lòng trả giá 1000 kim tệ."
Hoắc Cách nhất thời sắc mặt lạnh lẽo.
"Ồ, 2000 kim tệ cũng được, đó chính là cái giá cao nhất rồi." Phì Lực vội vàng nói.
Hoắc Cách lắc đầu kiên quyết: "Cái tủ đồng hồ này không bán! Còn về phần bức thạch điêu, 600 kim tệ, nếu không đồng ý thì mời đi cho."
Phì Lực cẩn thận quan sát thái độ của Hoắc Cách trong chốc lát, rồi sau đó bật cười: "Được, Hoắc Cách, ta đáp ứng cái giá này của ngươi, 600 kim tệ, quản gia, mang 600 kim tệ tới." Tên quản gia đang đứng chầu chực bên ngoài phòng khách lập tức chạy đi lấy túi tiền rồi dâng lên.
Những cái túi nhỏ màu vàng, tất cả là 6 túi.
"600 kim tệ, Hoắc Cách, ngươi có thể thếm." Phì Lực cười nói.
Hoắc Cách đưa tay nhấc những cái túi lên lắc lắc, đơn thuần là thông qua sức nặng và thể tích mà ông ta có thể xác định được, đích thực là 6 túi kim tệ, mỗi túi có 100 đồng vàng, Hoắc Cách mỉm cười gật đầu: "Phì Lực, hay là ở lại dùng bữa trưa với chúng ta?"
"Không cần đâu, ta còn có việc phải về." Phì Lực cười thoái thác.
Ngoài lão đầu quản gia của Phì Lực, còn lại bố trí 2 tên chiến sĩ cường tráng, có phần vất vả bê bức thạch điêu đi."
Đợi đám người Phì Lực rời đi, Hoắc Cách nhìn 6 túi kim tệ trước mặt, trong lòng thoáng có nét buồn bã, lần này là bán thạch điêu, lần sau sẽ đến thứ gì đây? Trong nhà mặc dù có không ít đồ vật, nhưng chung quy rồi cuối cùng cũng sẽ bị đem bán.
"Cha, con muốn học khắc đá!" Lâm Lôi đột nhiên nói.
Nó biết rất rõ, tại Ngọc Lan đại lục này, chỉ cần là một thạch điêu đại sư có tiếng tăm thì các tác phẩm tối thiểu cũng trên vạn kim tệ, trong khi những tác phẩm có tiếng một chút thậm chí còn có giá lên đến hơn mười vạn kim tệ. Không đơn thuần chỉ là về mặt tiền bạc mà địa vị của các bậc thạch điêu đại sư này đều là cực cao.
"Nếu ta có thể trở thành một thạch điêu đại sư, vậy thì phụ thân sẽ không cần phải bán các đồ vật trong nhà nữa." Lâm Lôi trong lòng nghĩ như thế.
"Khắc đá?" Hoắc Cách đưa mắt liếc nhìn Lâm Lôi một cái, lãnh đạm cất tiếng.
"Lâm Lôi, con có biết rằng, trong quá khứ cư dân của Thần Thánh đồng minh tối thiểu có đến mấy trăm vạn người đều đã từng học qua khắc đá, tuy nhiên số thạch điêu đại sư chính thức thì cũng chưa đủ để đếm trên đầu ngón tay. Hơn nữa đối với nghề khắc đá, nếu không có sư phụ giỏi, chỉ dựa vào chính mình thì căn bản không có khả năng thành công."
"Khắc đá chính là một cái vòng tròn mà không phải người bình thường có thể bước vào được. Con chỉ nhìn vào giá trị các tác phẩm của những thạch điêu đại sư này có giá lên đến mấy vạn kim tệ, thậm chí còn cao hơn nữa, nhưng con có biết rằng tuyệt đại đa số các thạch điêu công tượng, lương một năm cũng chỉ kiếm được có hơn mười kim tệ hay không."
Hoắc Cách ngữ khí vô cùng nghiêm khắc.
Lâm Lôi cũng bị dọa đến phát hoảng, vừa rồi nó cũng chỉ là nghĩ đến việc khắc đá có thể cải thiện được tình hình của gia đình nên mới nói như vậy, ai dè phụ thân lại nói nhiều đến thế, ngữ khí lại nghiêm trọng đến thế.
"Được rồi, tông đường cũng cần được dọn dẹp lại cho sạch sẽ, hôm nay sau bữa trưa, con hãy đến dọn dẹp lại đi." Hoắc Cách lạnh lùng nói.
"Vâng, thưa cha." Lâm Lôi cung kính đáp.
Nhìn nó, trong lòng Hoắc Cách không khỏi khẽ thở dài: "Khắc đá? Hài tử, ngươi có biết không, ta cũng từng học khắc đá, học suốt mười năm a. Đáng tiếc, các tác phẩm của ta đều không đáng giá." Hoắc Cách cũng từng ôm hoài vọng trở thành một vị cao thủ điêu khắc để ít nhất thì kinh tế của gia tộc cũng có cơ hội lớn được cải thiện.
Có điều ông ta không thể ngờ được rằng, học đến 10 năm nhưng tác phẩm lại không hề có giá trị. Cái vòng tròn của những cao thủ khắc đá kia tựa hồ giống hình một cái Kim tự tháp.
Những thạch điêu đại sư danh tiếng thì ngự ở vị trí trên đỉnh của Kim tự tháp, bọn họ có địa vị, hơn nữa mỗi tác phẩm lại có giá trị đến mấy vạn, thậm chí là hơn mười vạn kim tệ.
Còn lại vô số các thạch điêu công tượng khác thì lại bị dìm xuống đáy của Kim tự tháp, các tác phẩm của bọn họ cũng chỉ là thứ đê tiện để cho người ta chê cười, cùng lắm thì có người bỏ ra vài đồng kim tệ để mua rồi sau đó đem đi làm đồ trang sức.
"Hoắc Cách đâu rồi?" Một giọng nói sang sảng vang lên. Ba Lỗ Khắc gia tộc phủ đệ không có gia nhân, rất hiển nhiên là vị khách này đã tiến vào giữa tiền viện.
Hoắc Cách nhướng mày, buông bộ sách dày trong tay xuống: "Lâm Lôi, hôm nay đến đây thôi." Sau đó ông ta vẻ mặt hớn hở bước ra ngoài phòng khách.
"A, Hoắc Cách, bằng hữu thân ái của ta. Hôm đó ta nghe thấy tiếng chim quyên hót, đoán rằng nhất định sẽ có chuyện mừng phát sinh. Quả nhiên là đến giữa trưa thì ta nhận được tin của ngươi. Thấy thư ngươi, ta quả thực vô cùng cao hứng."
"Phì Lực thân ái, gặp được ngươi, ta cũng cao hứng phi thường. Hi Nhĩ Mạn, các ngươi mau đem bước thạch điêu 'Mãnh Sư' đến đây cho ta. Phì Lực lại đây nào, chúng ta sang phòng khách xem bức thạch điêu được mang tới."
Nghe tiếng đối thoại, Lâm Lôi trong lòng cảm thấy đau xót.
"Lại muốn bán đồ vật trong nhà đây." Lâm Lôi biết bức tượng 'Mãnh Sư' chính là bức thạch điêu mà cha vô cùng yêu thích. Cũng bởi 'Ô Sơn trấn' đánh thuế rất nặng đối với gia tộc Ba Lỗ Khắc, đã khiến cho kinh tế của gia đình hiện nay trở nên thực sự khó khăn.
Cũng còn may là Ba Lỗ Khắc gia tộc vốn là một gia tộc vô cùng cổ xưa, cũng nhờ sự cổ xưa đó mà trong gia tộc vẫn còn có không ít những vật phẩm với lịch sử lâu đời.
Đáng tiếc, dẫu có nhiều vật phẩm thì cũng không thể trụ lại sau bao năm bị đem bán. Tính đến hôm nay, những vật phẩm còn lại trong nhà chỉ còn lại rất ít. Lâm Lôi không khỏi nhìn về phía cái tủ đồng hồ trong phòng khách kia mà tự hỏi: "Chẳng biết đến bao giờ thì cái tủ đồng hồ này cũng phải đem bán đây?"
Chỉ thấy một vị trung niên nhân với mái tóc dài màu vàng, trên người toát ra một cỗ khí chất của quý tộc đang cùng Hoắc Cách bước vào phòng khách. Lâm Lôi thoáng nhìn đã có thể đoán ra ngay vị trung niên nhân tóc vàng này chính là người có tên gọi 'Phì Lực' kia.
"Ồ, vị nam hài đáng yêu này có phải là nhi tử của Hoắc Cách nhà ngươi không?" Phì Lực nở một nụ cười thân thiết, nhìn Lâm Lôi nói: "Lâm Lôi Ba Lỗ Khắc, đúng không? Ta có thể gọi ngươi là Lâm Lôi được chứ?"
"Rất vinh hạnh, thưa tiên sinh." Lâm Lôi đặt tay trái trước ngực, cung kính khom người hành lễ.
"Quả là một đứa trẻ đáng yêu." Phì Lực tựa hồ có vẻ rất cao hứng.
Bên cạnh Hoắc Cách cũng cười nói: "Phì Lực, đừng để ý đến đứa nhỏ nữa, ngươi hãy quan sát bức thạch điêu 'Mãnh Sư' đã được đem đến này." Chỉ thấy Hi Nhĩ Mạn hai tay đang dễ dàng bê một bức thạch điêu sư tử tiến vào phòng khách, rồi sau đó nhẹ nhàng đặt xuống đất.
Bức thạch điêu nặng ngót nghét ngàn cân, vậy mà trong tay Hi Nhĩ Mạn lại chẳng khác nào một món đồ chơi, điều đó có thể cho thấy thực lực của ông ta.
"Hi Nhĩ Mạn tiên sinh, thực lực của người thực khiến ta phải kinh hãi. Trong trang viện của ta không hề có một hộ vệ đội trưởng lợi hại như vậy. Thậm chí kể cả mười hai thành trấn thuộc lãnh địa của ta cũng chẳng đào đâu ra." Phì Lực mỉm cười nói, nhưng trong ngữ điệu, hàm ý muốn mời Hi Nhĩ Mạn là vô cùng rõ ràng.
Hi Nhĩ Mạn lạnh lùng đáp: "Ô Sơn trấn là quê nhà của ta, thưa tiên sinh."
"Xin lỗi." Phì Lực lập tức đỡ lời.
Phì Lực quay đầu sang phía Hoắc Cách: "Hoắc Cách, bức thạch điêu này của ngươi ta rất thích, nhưng ta không thể không nói. Kỹ thuật điêu khắc của thạch điêu 'Mãnh Sư' này không phải hạng đứng đầu, không thể so sánh được với các tác phẩm của các bậc đại sư khắc đá."
"Phì Lực, ngươi nếu không muốn mua thì thôi vậy." Quan điểm của Hoắc Cách là rất rõ ràng.
Phì Lực ánh mắt không khỏi nheo lại, rồi bỗng bật cười: "Ha ha ... Hoắc Cách, đừng tức giận mà, ta cũng không có nói là không muốn mua, chỉ là nói ra sự thực mà thôi. Vậy ta ra giá cho bức thạch điêu này 500 kim tệ, thế nào?"
"500 kim tệ?" Hoắc Cách nhướng mày.
Cái giá đưa ra này quá thấp so với ước lượng trong lòng ông ta. Cái giá mà Hoắc Cách trong lòng hướng tới là 800 kim tệ.
Tại Ngọc Lan đại lục, 1 kim tệ = 10 ngân tệ = 1000 đồng tệ. Những người dân bình thường làm việc quanh năm cũng có thể kiếm được khoảng 20, 30 kim tệ, còn những binh lính bình thường trong quân đội một năm quân hưởng cũng vào khoảng 100 kim tệ.
"Cái giá quá thấp." Hoắc Cách lắc lắc đầu.
"Hoắc Cách, hẳn ngươi cũng biết, tất cả những thạch điêu có hàng ngàn năm lịch sử tại Ngọc Lan đại lục đều có một đôi lớn, tính nghệ thuật chân chính của thạch điêu chính là nằm ở yếu tố trên, tính nghệ thuật trong bức thạch điêu này của ngươi ... a a, chỉ là vì thực lòng ta có tương đối thích mà thôi, 500 kim tệ mà ta đưa ra đã là giá cao nhất rồi, nếu ngươi không chấp nhận thì đành thôi vậy."
Phì Lực mỉm cười quay đi, bỗng bất chợt nhìn thấy cái tủ đồng hồ đặt trong phòng khách, ánh mắt bỗng sáng rực lên: "Hoắc Cách, nếu ngươi đồng ý bán cái tủ đồng hồ kia, ta rất sẵn lòng trả giá 1000 kim tệ."
Hoắc Cách nhất thời sắc mặt lạnh lẽo.
"Ồ, 2000 kim tệ cũng được, đó chính là cái giá cao nhất rồi." Phì Lực vội vàng nói.
Hoắc Cách lắc đầu kiên quyết: "Cái tủ đồng hồ này không bán! Còn về phần bức thạch điêu, 600 kim tệ, nếu không đồng ý thì mời đi cho."
Phì Lực cẩn thận quan sát thái độ của Hoắc Cách trong chốc lát, rồi sau đó bật cười: "Được, Hoắc Cách, ta đáp ứng cái giá này của ngươi, 600 kim tệ, quản gia, mang 600 kim tệ tới." Tên quản gia đang đứng chầu chực bên ngoài phòng khách lập tức chạy đi lấy túi tiền rồi dâng lên.
Những cái túi nhỏ màu vàng, tất cả là 6 túi.
"600 kim tệ, Hoắc Cách, ngươi có thể thếm." Phì Lực cười nói.
Hoắc Cách đưa tay nhấc những cái túi lên lắc lắc, đơn thuần là thông qua sức nặng và thể tích mà ông ta có thể xác định được, đích thực là 6 túi kim tệ, mỗi túi có 100 đồng vàng, Hoắc Cách mỉm cười gật đầu: "Phì Lực, hay là ở lại dùng bữa trưa với chúng ta?"
"Không cần đâu, ta còn có việc phải về." Phì Lực cười thoái thác.
Ngoài lão đầu quản gia của Phì Lực, còn lại bố trí 2 tên chiến sĩ cường tráng, có phần vất vả bê bức thạch điêu đi."
Đợi đám người Phì Lực rời đi, Hoắc Cách nhìn 6 túi kim tệ trước mặt, trong lòng thoáng có nét buồn bã, lần này là bán thạch điêu, lần sau sẽ đến thứ gì đây? Trong nhà mặc dù có không ít đồ vật, nhưng chung quy rồi cuối cùng cũng sẽ bị đem bán.
"Cha, con muốn học khắc đá!" Lâm Lôi đột nhiên nói.
Nó biết rất rõ, tại Ngọc Lan đại lục này, chỉ cần là một thạch điêu đại sư có tiếng tăm thì các tác phẩm tối thiểu cũng trên vạn kim tệ, trong khi những tác phẩm có tiếng một chút thậm chí còn có giá lên đến hơn mười vạn kim tệ. Không đơn thuần chỉ là về mặt tiền bạc mà địa vị của các bậc thạch điêu đại sư này đều là cực cao.
"Nếu ta có thể trở thành một thạch điêu đại sư, vậy thì phụ thân sẽ không cần phải bán các đồ vật trong nhà nữa." Lâm Lôi trong lòng nghĩ như thế.
"Khắc đá?" Hoắc Cách đưa mắt liếc nhìn Lâm Lôi một cái, lãnh đạm cất tiếng.
"Lâm Lôi, con có biết rằng, trong quá khứ cư dân của Thần Thánh đồng minh tối thiểu có đến mấy trăm vạn người đều đã từng học qua khắc đá, tuy nhiên số thạch điêu đại sư chính thức thì cũng chưa đủ để đếm trên đầu ngón tay. Hơn nữa đối với nghề khắc đá, nếu không có sư phụ giỏi, chỉ dựa vào chính mình thì căn bản không có khả năng thành công."
"Khắc đá chính là một cái vòng tròn mà không phải người bình thường có thể bước vào được. Con chỉ nhìn vào giá trị các tác phẩm của những thạch điêu đại sư này có giá lên đến mấy vạn kim tệ, thậm chí còn cao hơn nữa, nhưng con có biết rằng tuyệt đại đa số các thạch điêu công tượng, lương một năm cũng chỉ kiếm được có hơn mười kim tệ hay không."
Hoắc Cách ngữ khí vô cùng nghiêm khắc.
Lâm Lôi cũng bị dọa đến phát hoảng, vừa rồi nó cũng chỉ là nghĩ đến việc khắc đá có thể cải thiện được tình hình của gia đình nên mới nói như vậy, ai dè phụ thân lại nói nhiều đến thế, ngữ khí lại nghiêm trọng đến thế.
"Được rồi, tông đường cũng cần được dọn dẹp lại cho sạch sẽ, hôm nay sau bữa trưa, con hãy đến dọn dẹp lại đi." Hoắc Cách lạnh lùng nói.
"Vâng, thưa cha." Lâm Lôi cung kính đáp.
Nhìn nó, trong lòng Hoắc Cách không khỏi khẽ thở dài: "Khắc đá? Hài tử, ngươi có biết không, ta cũng từng học khắc đá, học suốt mười năm a. Đáng tiếc, các tác phẩm của ta đều không đáng giá." Hoắc Cách cũng từng ôm hoài vọng trở thành một vị cao thủ điêu khắc để ít nhất thì kinh tế của gia tộc cũng có cơ hội lớn được cải thiện.
Có điều ông ta không thể ngờ được rằng, học đến 10 năm nhưng tác phẩm lại không hề có giá trị. Cái vòng tròn của những cao thủ khắc đá kia tựa hồ giống hình một cái Kim tự tháp.
Những thạch điêu đại sư danh tiếng thì ngự ở vị trí trên đỉnh của Kim tự tháp, bọn họ có địa vị, hơn nữa mỗi tác phẩm lại có giá trị đến mấy vạn, thậm chí là hơn mười vạn kim tệ.
Còn lại vô số các thạch điêu công tượng khác thì lại bị dìm xuống đáy của Kim tự tháp, các tác phẩm của bọn họ cũng chỉ là thứ đê tiện để cho người ta chê cười, cùng lắm thì có người bỏ ra vài đồng kim tệ để mua rồi sau đó đem đi làm đồ trang sức.
Danh sách chương