Editor: Đô Đô

Triệu mẫu bị hành vi lần này của Triệu Từ khí thẳng ho khan, "Trừ phi ta chết đi, nếu không ta sẽ không đáp ứng." Chuyện như vậy bà mà đáp ứng, sau này còn mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông Triệu gia a. Bà có chết cũng không nhắm mắt.

Tôn Lệ Nương nói, "Nhị đệ, ngươi mau về phòng đi, hôm nay nương mới bị chọc tức ở bên phủ đại nha, ngươi cũng đừng khiến nương tức giận thêm nữa."

Triệu Từ vừa nghe, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc nói, "Nương đã đi tìm nàng?"

Triệu mẫu nghiêm mặt, "Như thế nào, ta không thể đi tìm nàng ta sao? Dù sao ta biết rõ, hiện giờ trong lòng ngươi chỉ có người ta, không có cái nương là ta này. Đáng thương ta ngậm đắng nuốt cay nuôi ngươi lớn như vậy, vậy mà ngươi không thèm để ý ta sống chết ra sao, nhất định muốn cưới đại nha về làm vợ. Chẳng lẽ đến giờ ngươi vẫn không hiểu, nếu như các ngươi thành thân, về sau sẽ phải đối mặt với bao nhiêu khó khăn sao? Đến lúc đó không chỉ có ngươi, ngay cả đại nha cũng sẽ bị người đời thóa mạ!"

Trong lòng Triệu mẫu cảm thấy khổ a, vì sao cả nhi tử cùng đại tức phụ đều không hiểu khổ tâm của bà đâu.

Sống qua ngày cùng ai mà không qua đâu, cớ gì cứ phải muốn tụ lại một chỗ sống qua ngày, chọc cho toàn bộ người trong thiên hạ đều nhổ nước bọt, xem thường.

Triệu Từ lại không nghe lọt, hắn vừa nghĩ đến La Tố bị mẫu thân khó xử, có lẽ bây giờ còn muốn rút lui, trong lòng liền vừa vội vừa đau nhức, hắn dập đầu, "Nương, nhi tử còn có việc bận, quay đầu lại sẽ đến thỉnh an ngài." Nói xong vội vã đứng dậy rời đi.

Triệu mẫu thấy hắn vội vã như vậy, ở đâu vẫn không rõ, lập tức tức đến nỗi suýt chút nữa phun ra một búng máu.

Tôn Lệ Nương vội vàng bưng trà rót nước hầu hạ bà.

Triệu Từ ra khỏi phòng, liền giục hạ nhân chuẩn bị ngựa xe đi đến La gia, tới cửa La gia vẫn là không dám đi vào, đành sai người đánh xe lại đuổi xe ngựa trở về quý phủ.

Lúc này hắn không thể lại xúc động. Hiện giờ hắn cùng La Tố còn không có danh phận chính thức, nếu tùy tiện đến nhà tìm nàng, không tránh được sẽ bị người khác đàm tiếu.

Chỉ là nghĩ đến La Tố đang suy nghĩ lung tung, trong nội tâm lại bắt đầu khó chịu.

Hắn kìm nén một ngụm ngột ngạt, vội vội vàng vàng đi đến thư phòng, đề bút ở trên giấy Tuyên Thành.

Rất nhanh liền đem thư viết xong, đợi chữ ráo mực, liền vội vàng dùng phong thư bọc lại, sai người lập tức đưa đến La gia.

Tình hình này, hắn biết rõ đã không thể kéo dài được nữa.

Bước tiếp theo, hắn nhất định phải lần nữa xác nhận tâm ý La Tố. Nếu nàng nguyện ý, hắn liền muốn đi tranh. Nếu là không muốn... Hắn nguyện ý bồi nàng chờ đợi thêm. Dù sao đã đợi lâu như vậy, trái phải không kém mấy ngày này.

"Đại nhân, là Triệu đại nhân lệnh Triệu Tiểu Ngũ đưa thư tới." Tiểu Lục vội vội vàng vàng vào trong nhà truyền thư cho La Tố đang tính sổ.

Xảy ra chuyện như vậy, cũng không biết Triệu đại nhân sẽ viết gì ở trong thư. Tiểu Lục lo lắng Triệu đại nhân sẽ bỏ qua đại nhân, vậy đại nhân thật đúng là ủy khuất. Sớm biết như thế, thì chẳng nên bắt đầu.

La Tố tiếp nhận thư, đi đến bên cửa sổ cẩn thận xem.

Qua một lúc lâu, mới ôm thư vào ngực. Trên mặt lộ ra vẻ ngọt ngào.

Tiểu Lục thấy thế, biết là chuyện tốt, nhân tiện nói, "Đại nhân, có cần hồi âm? Triệu Tiểu Ngũ còn ở bên ngoài chờ truyền lời đâu."

La Tố suy nghĩ một chút, "Chuẩn bị giấy mực."

Trong lòng La Tố có rất nhiều lời muốn nói, đến thời điểm viết thư, lại không biết viết cái gì, cầm cây bút đứng ở bên cạnh bàn hồi lâu, mới bắt đầu chậm quá hạ bút. Hai năm qua, chữ viết của nàng đã có tiến bộ rất lớn, nét chữ nhỏ xinh hết sức ưu nhã.

Đều nói chữ như kỳ nhân, La Tố cảm giác bên trong chữ viết của mình lộ ra một cỗ hương vị nữ hán tử.

"Quân như bàn thạch, thiếp như bồ vi, tảng đá không chuyển, bồ vi không dời." Ngắn ngủi mấy chữ, đã có thể tỏ rõ sự quyết tâm của nàng.

Nàng đã sớm quyết định cùng Triệu Từ cùng tiến cùng lùi.

Triệu Tiểu Ngũ cuối cùng không có làm nhục sứ mạng dẫn theo thư hồi âm trở về, còn ở La gia ăn được một chút thức ăn ngon, tự nhiên cao hứng vô cùng, cảm giác mình lần này đúng là làm đúng rồi.

Trở lại Triệu phủ, người còn chưa tới đông uyển, Triệu Từ đã từ phòng trong đi ra. Thấy hắn trở về, ánh mắt sáng lên, bước nhanh đến, ánh mắt mang theo vài phần vội vàng, "Có hồi âm hay không?"

Triệu Tiểu Ngũ chưa từng gặp qua bộ dáng hắn luống cuống như vậy, nhanh chóng móc bức thư từ trong vạt áo ra: "Nô tài vẫn giữ cẩn thận đâu, không có rớt."

Triệu Từ một phen tiếp nhận đến, bước nhanh trở về phòng mình.

Triệu Tiểu Ngũ thấy hắn như vậy, trong lòng buồn bực nói, cũng không biết La đại nhân viết cái gì trong thư, khiến chủ tử nhà hắn lo lắng như vậy.

Hắn đang âm thầm phỏng đoán, trong phòng truyền ra tiếng cười vui sướng của Triệu Từ.

Triệu Tiểu Ngũ vừa nghe, kinh ngạc trừng mắt, nên biết, kể từ sau khi La đại nhân rời khỏi đây, chủ tử nhà hắn cho tới bây giờ không hề cười qua. La đại nhân thật đúng là có bản lĩnh a. Đáng tiếc chính là lão phu nhân cửa này không dễ qua, nếu không nữ tử như La đại nhân, hết sức xứng đôi với chủ tử nhà hắn.

Trong lòng hắn âm thầm thở dài, cảm giác chủ tử mình cao hứng quá sớm.

Triệu Tiểu Ngũ về sau mới biết được, hắn đã coi thường quyết tâm cùng dũng khí của chủ tử hắn rồi.

Sáng sớm hôm sau sau khi bãi triều, Triệu Từ xin chỉ gặp mặt hoàng đế.

Chiêu Vũ Đế đối với hạ thần trẻ tuổi này vẫn là hết sức chào đón, sai Ngô Dung truyền Triệu Từ vào ngự thư phòng yết kiến.

"Triệu khanh, ngươi vội vã gặp trẫm, là có kiến nghị với chuyện lâm triều hôm nay?"

Hôm nay lâm triều, Chiêu Vũ Đế cuối cùng không nhịn được lộ ra tâm tư muốn tuyên chiến với Đột Quyết, văn thần võ tướng lập tức làm ầm ĩ không thôi, chỉ có Triệu Từ không lên tiếng. Chiêu Vũ Đế trong nội tâm cảm thấy, người trẻ tuổi kia nhất định là có cái ý tưởng.

Triệu Từ nghe vậy, trên mặt có chút hổ thẹn. Thời điểm lâm triều hắn chỉ suy nghĩ nên bẩm báo Hoàng thượng về chuyện của mình như thế nào, ở đâu còn có tâm tư cùng những văn thần võ tướng kia thảo luận chuyện này.

Bất quá hắn đến cùng không dám thừa nhận chính mình lơ đãng trong lúc lâm triều, nhân tiện nói, "Bệ hạ, Đột Quyết man di, trước kia nhiều lần khi dễ Đại Chu nước ta, hiện tại Đại Chu đã nghỉ ngơi lấy lại sức, thực lực cường thịnh, đúng là thời cơ tốt để bắc thượng san bằng Đột Quyết."

Chiêu Vũ Đế nghe được lời nói muốn nghe, tâm tình lập tức tốt lên, "Đúng vậy, ái khanh nói rất hợp trẫm ý. Chỉ tiếc, đám đại thần trong triều đã quen sống tháng ngày an bình, hiện tại đều không muỗn động gân động cốt. Ngươi nhìn buổi triều hôm nay thì biết, bọn họ hành xử như thế nào. Chao ôi."

Triệu Từ nói, "Bệ hạ, nếu muốn khai chiến, còn cần đạt được dân tâm. Lúc khai chiến, binh lực cùng lương thảo, đều cần dân chúng ủng hộ. Mặc dù triều đình có thể chiêu mộ tráng đinh, nhưng là trong lòng dân chúng tất nhiên nắp khí quản chiến, nếu tình thế mở rộng, chỉ sợ đối với chiến sự bất lợi. Lúc trước Đột Quyết sở dĩ có thể hoành hành ở thảo nguyên phương bắc, cũng là bởi vì Đột Quyết trên dưới bất luận nam nữ già trẻ, đều có tâm hiếu chiến."

"Uh, ái khanh nói rất đúng. Ngươi tiếp tục nói, nhưng là có ý kiến gì?" Chiêu Vũ Đế tâm tình tốt hơn.

"Bệ hạ, ở vi thần xem đến, Đột Quyết mặc dù nhiều lần phạm biên, nhưng chưa lần nào có thể đi vào nội cảnh Đại Chu quấy nhiễu dân chúng. Dân chúng Đại Chu không biết chỗ hại kia. Chỉ sợ khó có thể đồng tâm hiệp lực. Nếu muốn có dân tâm, không bằng đem chuyện Đột Quyết nhiều lần vượt biên, giết hại dân chúng, vấy bẩn thanh danh nước ta nói cho người trong thiên hạ, để cho mọi người ai cũng biết Đột Quyết ác độc, đến lúc đó nhất định sẽ cùng chung mối thù, đồng tâm đồng đức, một lần hành động san bằng Đột Quyết!"

"Hảo!" Tươi cười trên mặt Chiêu Vũ Đế càng sâu, "Triệu khanh, ngươi quả thật không có cô phụ kỳ vọng của trẫm."

"..." Triệu Từ hổ thẹn cúi đầu, "Bệ hạ, vi thần chuyến này còn có một chuyện muốn nhờ."

"A?" Chiêu Vũ Đế thấy hứng thú, cười nói, "Chuyện gì?"

"Bệ hạ, vi thần cả gan, khẩn cầu bệ hạ tứ hôn cho vi thần." Triệu Từ quỳ rạp xuống đất, giọng nói cực kỳ thành khẩn cung kính.

Chiêu Vũ Đế nghe vậy, cười ha hả, "Hóa ra là chuyện này, trẫm còn nhớ hình như lúc trước đã đáp ứng ngươi, nếu ngươi tìm được nữ tử tâm đầu ý hợp, liền tứ hôn cho ngươi. Ngươi cuối cùng nguyện ý mở miệng. Nói đi, là thiên kim nhà ai, trẫm lập tức sẽ tứ hôn cho các ngươi."

"Là La Tư Nông."

"La Tư Nông a, là nữ tử tốt." Chiêu Vũ Đế vuốt vuốt râu, đột nhiên trừng mắt, nhìn Triệu Từ quỳ trên mặt đất, "Triệu khanh, ngươi mới vừa nói là nữ tử nhà ai?"

"Là đương triều duy nhất tư nông quan, La Tư Nông!" Triệu Từ giọng điệu kiên định, không chút nào lùi bước.

Chiêu Vũ Đế mặt mũi run rẩy không thể tin,  đại thái giám Ngô Dung cũng là vẻ mặt kinh ngạc.

Chiêu Vũ Đế chỉ Triệu Từ nói, "Triệu khanh, ngươi là nói, ngươi muốn cưới trưởng tẩu ngươi làm vợ?"

"Khởi bẩm bệ hạ, bọn họ đã cùng cách."

"Trẫm biết rõ bọn họ đã hòa ly, nhưng La Tư Nông đã từng là trưởng tẩu ngươi. Ngươi cũng biết, trong mắt thế nhân, đây là chuyện tuyệt đối không thể chấp nhận."

Trong giọng nói của Chiêu Vũ Đế đã dẫn theo vài phần nghiêm nghị.

"Nhưng nàng chưa gả, vi thần cũng chưa lập gia đình, vì sao không thể trở thành phu thê? Cầu xin bệ hạ thành toàn." Thanh âm Triệu Từ mang theo vô vàn khẩn cầu. Chiêu Vũ Đế con đường này, là con đường duy nhất của hắn.

"Bệ hạ đã đáp ứng, tứ hôn cho vi thần cùng người trong lòng..."

"Tốt!" Chiêu Vũ Đế giận dữ đứng lên, "Trẫm xem ngày đó các ngươi đã có tư tình, nên mới dụ trẫm đáp ứng tứ hôn cho các ngươi. Triệu khanh a Triệu khanh, ngươi quá khiến trẫm thất vọng rồi. Ngươi cũng biết, nhân cách bại hoại, thì rất khó đặt chân ở trong triều, người trong thiên hạ lại coi đây là sự sỉ nhục."

Hắn giận dữ đi lại hai vòng, lại chỉ Triệu Từ, "Chuyện này dừng ở đây, không thể nhắc lại. Ngươi cũng đã biết, ngươi sẽ hại chính ngươi và La Tư Nông. Sau này thiên hạ này ở đâu còn dung chứa hai người các ngươi."

"Vi thần tâm ý đã quyết, thỉnh bệ hạ thành toàn. Vi thần kiếp này không cầu gì khác, duy chỉ điều này mà thôi."

"Hảo Triệu Từ ngươi, thật sự là gian ngoan mất khôn." Chiêu Vũ Đế tức giận, trực tiếp vỗ bàn, "Người đâu."

Hai người thị vệ xông vào. Chiêu Vũ Đế nói, "Triệu Từ ngự tiền lễ nghi, lệnh ngay lập tức xuất cung, ở trong phủ suy nghĩ lỗi lầm một tháng."

"Bệ hạ miệng vàng lời ngọc, lúc trước đã đáp ứng vi thần." Triệu Từ không sợ chết tiếp tục khẩn cầu.

Chiêu Vũ Đế vỗ vỗ cái bàn, "Lôi ra ngoài, lôi ra ngoài."

Chờ Triệu Từ bị thị vệ kéo ra ngoài, Chiêu Vũ Đế mới hung hăng thở phào một cái. Thầm nghĩ đồ hỗn trướng này, thậm chí ngay cả hắn đều cấp tính kế. Quả thật là to gan lớn mật.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện