Nghe nói nhà tộc trưởng muốn giết heo chiêu đãi khách nhân, một vài hán tử trong thôn biết việc đều đến giúp một tay, người nào người nấy eo thon tráng kiện cánh tay rắn chắc, trông thập phần khỏe mạnh.

Chiêu Vũ Đế thấy thể trạng những người này cường tráng, dáng vẻ trung khí mười phần, trong lòng thầm than, nếu như con dân Đại Chu của hắn ai cũng có thể có khí lực giống như này, thì sao phải dè chừng man di.

Thấy thôn dân chuẩn bị chọc tiết heo, tùy tùng lo lắng mạo phạm Chiêu Vũ Đế, khuyên nhủ: “Chủ tử, có muốn đi ra ngoài kia thăm thú một chút hay không?”

Chiêu Vũ Đế hoàn toàn không sợ nhìn thấy cảnh tượng này, nửa đời hắn sống trên lưng ngựa chinh chiến sa trường, ăn tươi nuốt sống có gì mà chưa từng thử qua, loại tình cảnh máu me này tự nhiên không ảnh hưởng gì đến hắn. Bất quá trong lòng hắn cũng muốn đi tìm hiểu xem cái thôn nho nhỏ này rốt cuộc còn có bí mật gì mà hắn không biết**, cho nên liền gật đầu, dẫn người đi ra khỏi nhà lão tộc trưởng.

Lúc này đang là mùa hè, mấy ngày trước trong thôn đã kêu gọi các thôn dân đi thu hoạch lúa, một vài nhà lúc này đang ở trong sân đập lúa dùng trục lăn lúa nghiền ép hạt thóc.

Lúc Chiêu Vũ Đế đi tới sân đập lúa, nhìn thấy từng mảng sân đều phủ kín hạt thóc vàng óng. Một vài lão bá đang dắt trâu kéo trục lăn lúa nghiền ép hạt thóc. Một vài hán tử thành niên đứng bên cạnh dùng xiên gỗ lật tới lật lui.

Cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé cùng vui vẻ làm việc.

“Quả thật là một bức tranh thái bình thịnh thế.”

Chiêu Vũ Đế cảm khái.

“Chao ôi, nước ô mai đến đây.”

Một vài lão phụ nhân xách theo ấm nước đi tới. Phía trên giỏ xách phủ một tấm vải tối màu, bên trong còn đựng vài chiếc bát. Đợi đến khi đi đến dưới tàng cây táo sum xuê trồng trong góc sân, mới bỏ đồ xuống.

Triệu nhị nương thấy mấy người Chiêu Vũ Đế ở chỗ này, nhoẻn miệng cười: “Khách nhân cũng tới uống chút nước ô mai giải khát đi.”

Tùy tùng nói nhỏ vào tai hắn: “Chủ tử, cẩn thận vẫn hơn.”

“Không việc gì.” Chiêu Vũ Đế cười đi tới.

Triệu nhị nương rót cho hắn một chén nước ô mai, lại mời mấy người tùy tùng kia đến uống. Những người kia nào dám ăn uống cùng một lúc với Chiêu Vũ Đế, tự nhiên liên tục từ chối.

Những người làm việc trong sân đập lúa cũng lục tục đi vào bóng cây ngồi nghỉ, nhìn thấy mấy người Chiêu Vũ Đế, cười gật gật đầu thay lời chào hỏi.

“Khách nhân là người Bắc Đô thành đúng không, có hay gặp Triệu Thành tức phụ không, nàng sống ở bên đó có quen không?”

Triệu nhị nương cười hỏi thăm.

Chiêu Vũ Đế nhớ tới lần cuối cùng gặp La Tố, trông mặt mũi cũng không tệ lắm, lập tức trả lời: “Trải qua không sai, lần gặp mặt trước, sắc mặt cũng rất tốt.”

“Vậy thì tốt rồi.” Triệu nhị nương cười nói: “Cũng không biết khi nào mới trở về thăm chúng ta, mọi người ai cũng nhớ nàng.”

“Xem ra nàng ở chỗ này rất được lòng người.”

Triệu nhị nương nói: “Được lòng người hay không ta không biết, dù sao chỉ cần đối xử tốt với chúng ta, chúng ta liền yêu quý nàng. Ngươi đừng thấy cuộc sống hiện tại của chúng ta tốt đẹp mà lầm, trước kia thôn chúng ta tuy không đến mức bán nhi bán nữ, nhưng muốn ăn một bữa cơm no cũng là điều rất khó khăn. Kể từ khi Triệu Thành tức phụ đến Triệu gia thôn chúng ta, chúng ta không chỉ được ăn no, còn có thể ăn được thịt. Ngươi nhìn phòng ốc trong thôn chúng ta mà xem, toàn bộ Bì Lăng huyện này, đều không có một cái thôn xóm nào theo kịp được chúng ta.”

Triệu nhị nương thật sự rất nhớ La Tố. Biết đây là bằng hữu của La Tố ở Bắc Đô Thành, máy hát liền mở ra.

Chiêu Vũ Đế quay đầu lại nhìn về phía trong thôn, phòng ở xếp thành từng dãy, gạch xanh đại nhà ngói, ngói đỏ tường trắng, nếu không phải biết nơi này từng là một thôn xóm nghèo nàn, hắn thật sự không thể tin được, chỗ như này, lại là một thôn quê bình thường trong Đại Chu mà hắn cai trị.

Triệu nhị nương nói tiếp: “Những thứ khác không nói, chỉ cần nhắc tới trâu cày của thôn chúng ta, đã khiến những thôn khác hâm mộ đến đỏ mắt.”

Chiêu Vũ Đế đã sớm chú ý tới điều này, cười nói: “Triệu gia thôn đúng là có nhiều trâu cày, các thôn khác, hầu như thôn nào, cũng chỉ có một vài đầu trâu mà thôi.”

Lúc trước hắn từng hạ lệnh như vậy, bởi vì sau chiến trận số lượng trâu cày cùng ngựa của Đại Chu giảm mạnh, cho nên trâu cày rất được coi trọng. Hắn ra quy định cứ mười gia đình một con trâu. Trợ giúp dân chúng trồng trọt.

“Ha ha, thôn chúng ta cứ hai gia đình dùng một con trâu.” Mặt mũi Triệu nhị nương tràn đầy kiêu ngạo.

“Cái gì? Dùng nhiều trâu cày như vậy, chỉ sợ mua được số trâu đấy, cũng phải tiêu tốn không ít.”

“Tất nhiên rồi, tích cóp mãi mới dám cắn răng đi mua.” Nhắc tới lại khiến Triệu nhị nương thấy thịt đau, bà vỗ vỗ ngực: “Nhưng không có cách nào a. Triệu Thành tức phụ nói, con người quan trọng hơn con trâu nhiều. Chúng ta không thể coi mình như con trâu mà cày ruộng a. Những năm trước đánh trận, lưu lại cô nhi quả mẫu trong thôn, lão nhân tuổi cũng lớn, có đất đai nhưng không còn khí lực loại. Có trâu thì tốt rồi. Hiện tại mọi nhà đều có đất đai cũng đều có thể trồng trọt, không còn người gặp cảnh khốn cùng.”

Chiêu Vũ Đế nghe vậy, như có điều suy nghĩ, lại nói: “Ta vừa nhìn thấy, trong thôn có không ít tráng lao động.”

“Họ chính là bảo bối của thôn chúng ta đấy, bình thường khai hoang, làm việc nhà nông, đều dựa vào bọn họ.” Vừa nói vừa chỉ chỉ mấy phụ nhân đang rót nước ô mai ra bát: “Hiện tại nữ nhân trong thôn chúng ta rất ít khi xuống đất làm việc. Bình thường đều ở nhà dưỡng gà chăn heo, còn kiếm được nhiều hơn đi làm ruộng. Hơn nữa còn có thể chăm sóc hài tử tốt hơn.”

Mấy người đang nói chuyện vui vẻ, xa xa nhi tử lão tộc trưởng Triệu Đại Trụ chạy đến mời mấy người Chiêu Vũ Đế về nhà ăn cơm.

Triệu nhị nương vội vàng nói, “Khách nhân mau đi ăn cơm đi, đừng để đói bụng.” Lại chào hỏi Triệu Đại Trụ: “Thiếu cái gì cứ sang nhà ta lấy, đợt trước huynh đệ Đại Mộc của ngươi ra ngoài một chuyến, mang về rất nhiều thứ tốt.”

Triệu Đại Mộc thường xuyên ra ngoài làm ăn, giúp các thôn dân mang nông sản bán ra bên ngoài, không chỉ kiếm được nhiều tiền, thỉnh thoảng còn có thể mang theo một vài đồ tốt trở về. Triệu Đại Trụ cũng không khách khí, cười nói: “Tốt quá, ta cũng biết chỗ của hắn có nhiều rượu ngon, lát nữa sẽ qua lấy một vò về chiêu đãi khách khứa.”

Tộc trưởng vô cùng coi trọng khách quý Bắc Đô thành đường xa mà đến. Không chỉ giết heo thịt gà, còn mời mấy lão bằng hữu trong tộc đến giúp tiếp khách.

Mấy lão nhân kia nhìn thấy đám người Chiêu Vũ Đế, hết lời khen ngợi: “Người sống ở dưới chân thiên tử, đúng là không giống với dân quê chúng ta.”

“Không phải vậy sao gọi là khách quý.”

“Là bằng hữu của Triệu đại nhân chúng ta, sao có thể kém cỏi?”

Trong lúc bọn họ ăn cơm vui vẻ, bọn nhỏ trong thôn cũng đến giờ tan học, nguyên một đám đeo bọc sách đi đến nhà tộc trưởng.

Tôn tử tộc trưởng dẫn đồng học của mình đi vào phòng bếp.

Tộc trưởng phu nhân vội vàng đi lấy đồ ăn cho bọn nhỏ, dặn bọn nhỏ ăn trong phòng bếp, không được ra quấy rầy khách nhân.

Chiêu Vũ Đế hiếu kỳ nhìn sang: “Những hài tử này trông giống như người đọc sách.”

“Chính là người đọc sách.” Lão tộc trưởng trung khí mười phần nói.

Con cháu trong tộc đều có thể đi học, đây chính là chuyện hãnh diện nhất đời này của ông.”Hài tử Triệu gia thôn chúng ta, ai cũng muốn học bài.”

Chiêu Vũ Đế nghe vậy, sắc mặt phức tạp nhìn hài tử đứng ở cửa phòng bếp gặm đùi gà.

Dùng xong thức ăn, tộc trưởng liền giữ Chiêu Vũ Đế ở lại nghỉ ngơi.

Chiêu Vũ Đế cười từ chối: “Hôm nay vốn là thay Triệu Từ về thăm quê nhà hương thân, không ngờ được các vị đón tiếp nồng hậu như vậy. Hôm nay chúng ta cần phải trở về, không biết tộc trưởng có lời gì muốn nhắn nhủ cho Triệu Từ?”

Lão tộc thở dài: “Cũng không có chuyện gì, ngươi hãy nói với hắn, làm quan thật tốt, đừng lo lắng cho người trong thôn, mọi người đều sống tốt lắm.”

Chiêu Vũ Đế cười gật gật đầu, cầm tay lão tộc trưởng: “Ngài yên tâm, ta nhất định nói lại với hắn.”

Sau khi rời khỏi nhà lão tộc trưởng, Chiêu Vũ Đế chưa lập tức đi khỏi đây, mà đi đến thăm tộc đường của Triệu gia thôn.

Bởi vì đã qua buổi trưa, nên bọn nhỏ đã đến tộc đường chờ giờ học buổi chiều. Có mấy hài tử ngịch ngợm, ở ngoài sân chơi trò chơi, biến y phục sạch sẽ tinh tươm trên người thành vô cùng bẩn thỉu. La Tiểu Hổ ôm một bọc nhỏ đi ngang qua đám người Chiêu Vũ Đế, thấy bọn họ là khách nhân vừa mới vào thôn, có chút sợ hãi chạy nhanh qua người bọn họ.

Một đám tiểu tử choai choai lập tức vây quanh hắn: “Tiểu Hổ, trong tay ngươi cầm đồ tốt gì?”

La tiểu Hổ vội vàng giấu đồ ra sau lưng: “Đừng đoạt, là Đại Mộc thúc bảo ta mang đến, cho chúng ta nếm thử mới mẻ, ai cũng có phần.”

“Đại Mộc thúc thật sự là quá tốt.” Một tiểu tử vội vàng hú lên một tiếng, đám hài tử đang chơi trò chơi bên cạnh chạy vội qua đây.

“Người người có cơm ăn, có áo mặc, còn được đọc sách. Triệu gia thôn này, chẳng khác gì thế ngoại đào nguyên.”

Chiêu Vũ Đế chắp tay sau lưng, trên mặt lộ vẻ cảm khái. Mặc dù hắn từng phái người đến đây điều tra, cũng từng xem qua bức tranh kia của Tề vương, nhưng trong lòng vẫn không hoàn toàn tin tưởng, nghĩ bọn họ nói quá.

Trong lòng hắn chỉ có một ước nguyện, dân chúng Đại Chu không một ai bị đói bụng.

Lại không nghĩ rằng, lần này đến đây, có thể nhìn thấy cảnh tượng vẫn luôn hi vọng.

Nơi này dĩ nhiên là Đại Chu, là con dân hắn trị vì.

Ở trong Triệu gia thôn này, con dân hắn quả nhiên như hắn mong muốn, cơm áo không lo, an cư lạc nghiệp. Thậm chí còn vượt xa khỏi ước nguyện của hắn.

Tùy tùng nói: “Chủ tử, thuộc hạ nghe ngóng, hai năm trước nơi này, không hề phồn thịnh như bây giờ. Mới hai năm mà thôi.”

“Hai năm.” Chiêu Vũ Đế nhẹ nhàng lẩm bẩm. “Không biết khi trẫm cho La thị kia hai năm, thiên hạ của trẫm, có thể được như Triệu gia thôn hay không? Không, chỉ cần được một nửa như này, trẫm cũng đã mãn nguyện rồi.”

Hai năm, hắn vẫn có thể chờ được.

Chỉ cần con dân của hắn được ăn no mặc ấm, Đại Chu hưng thịnh, san bằng Đột Quyết, rửa sạch sỉ nhục lúc trước, ngày đó sắp tới rồi.

Đại Chu của hắn, nhất định có một ngày, thống nhất tứ phương!

La Tố tự nhiên không biết Chiêu Vũ Đế đã đến hang ổ của nàng dạo chơi một vòng, sau một tháng cố gắng, sửa sang lại đồng ruộng, cuối cùng Lâm gia câu cũng gieo mạ thành công.

Bận rộn một tháng, các thôn dân còn chưa kịp nghỉ ngơi, đã bị La Tố dân đi khai khẩn núi hoang.

Nói là khai khẩn núi hoang. Nhưng không phải là khai khẩn cả ngọn núi. Đồi núi ở Tây Nam cao chót vót, La Tố dẫn các thôn dân đi loanh quanh dưới chân núi tìm một vài chỗ có địa thế tương đối bằng phẳng, rồi thúc giục bọn họ khai khẩn, chuẩn bị làm ruộng cạn cùng vườn trái cây.

Các thôn dân trợn tròn mắt.

Làm ruộng cạn loại lương thực cũng coi như xong, nhưng làm vườn trái cây để làm cái gì? Loại ra nhiều trái cây, lại không thể làm lương thực ăn, ăn không hết chúng sẽ rụng thối trên mặt đất. Đây không phải là lãng phí sức lực à? Bất quá thái độ của La Tố rất kiên quyết, trong lòng bọn họ giận mà không dám nói ra, chỉ có thể kiên trì làm theo yêu cầu của La Tố.

Lý chính rít một hơi thuốc, nhìn các thôn dân khí thế ngất trời khai khẩn đất hoang, trong lòng đột nhiên nóng lên.

Không chừng, dưới sự dẫn dắt của quan gia phu nhân này Lâm Gia Câu, thật sự có thể thay hình đổi dạng. Hắn rít thêm một hơi thuốc, trong lòng đã sớm chết lặng, lúc này không khỏi dâng lên vài phần hy vọng.

Nếu các thôn dân Lâm Gia Câu đều không bị đói bụng, có thể trải qua ngày tốt lành, thì cái mạng già này của hắn có mất, cũng xứng đáng.

La Tố tự nhiên không muốn cái mạng già của lý chính.

Nàng chẳng qua muốn cho thôn dân Lâm Gia Câu có một nghề tay trái mà thôi. Gần đây đi qua nhiều thôn xóm, nàng hiểu khá rõ lợi thế của Tây Nam. Nơi này không chỉ có cây quýt, mà còn có các cây ăn quả khác. Chỉ là dân chúng đối với việc trồng cây ăn quả không mấy nhiệt tình, cho nên sản lượng cũng không cao.

La Tố hiểu rõ tầm quan trọng của trái cây ở cổ đại hơn ai hết.

Nơi này không có nhiều cây ăn quả, cho nên giá bán của trái cây rất cao. Nếu như có thể chế biến thành hoa quả khô, mứt và các loại bánh, vận chuyển đến những nơi xa hơn buôn bán, đối với dân chúng mà nói, có thể tạo ra sản nghiệp cho đời đời con cháu.

Cho nên lần này ngoại trừ việc giúp đỡ thôn dân làm ruộng, La Tố còn muốn mở rộng diện tích gieo trồng cây ăn quả làm vườn trái cây.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện