Người đàn ông trước mắt quen thuộc mà xa lạ, ánh mắt thâm thúy hơn năm năm trước rất nhiều, cũng lãnh đạm hơn rất nhiều, từ trong mắt kia bắn ra ánh sáng như hàn băng kiếm mãnh liệt quấn quanh vững vàng xiết chặt Trình Cố.
Trình Cố bỗng dưng nhận ra sinh hoạt bình ổn năm năm của mình có thể bị phá vỡ.
“Ba ba!” Đang lúc khó khăn thì Trình Mộc Qua giơ diều từ đàng xa “Bay” đến: “Ba ba, cùng con thả diều đi!”
Trình Cố quay người muốn đi.
Tạ Chinh không thể kìm chế nữa, một phát bắt được tay của anh: “Không nghe rõ lời của tôi mới vừa rồi sao?”
“Con trai của tôi gọi tôi.” Trình Cố theo bản năng rút tay về, lại phát hiện không có cách nào tránh thoát.
Năm năm không gặp, nếu như muốn đấu khí lực, anh không phải là đối thủ của Tạ Chinh.
“Con trai anh tên gọi là gì?” Tạ Chinh nhân thể đem Trình Cố kéo đến trước mặt: “Qua Qua?”
Trình Cố bị kéo đến lảo đảo một cái, suýt nữa té vào trong lồng ngực Tạ Chinh, cuống lên: “Cậu đừng như vậy! Đây là bên ngoài!”
Tạ Chinh cười khẽ: “Tôi đã hỏi anh anh nói bây giờ anh chỉ có một mình, tuy rằng anh lấy con trai làm bia đỡ đạn, trên thực tế cũng thừa nhận. Vậy hiện tại hai chúng ta đều độc thân, tôi cũng không làm chuyện gì khác với anh, nắm cổ tay anh thì có làm sao? Vậy ở bên ngoài hay ở trong nhà có quan hệ gì? Anh cảm thấy ở bên ngoài tôi không thể nắm tay anh, trong nhà của anh thì được. Vậy cũng tốt, chúng ta…”
“”Trình ‘đẹp trai’!” Trình Mộc Qua thở hồng hộc chạy tới, cậu bé như ông cụ non tận tình khuyên nhủ nói: “Trình ‘đẹp trai’, đã xảy ra chuyện gì? Con gọi ba là ba ba lại không chịu, bắt con phải gọi ba là Trình ‘đẹp trai’! Làm ba ba sao có thể như vậy? Qua Qua nơi này rất đau a!”
Lời nói bị cắt đứt làm Tạ Chinh có chút tức giận, nhưng vừa nhìn thấy đứa bé cũng đang tức giận nhất thời có chút buồn cười.
Cũng có thể đứa bé này là con của Trình Cố cho nên nhìn đặc biệt vừa mắt.
Nghĩ như vậy cũng cảm thấy bất đắc dĩ, đứa trẻ này là con của Trình Cố với một phụ nữ khác.
Không đến nỗi đem tức giận trút lên người một đứa bé, năm năm này cậu cũng nghĩ tới Trình Cố có thể đã cưới vợ sinh con, hoặc là có người tình đồng tính, mỗi khi nghĩ đến cảm giác rất đau lòng.
Tạ Chinh cảm thấy cần phải bảo trì phong độ nhưng đối với đứa con của Trình Cố cũng cần phải chú ý. Nhưng nhũ danh Qua Qua của đứa bé này lại cho anh một cảm giác thân cận kỳ lạ.
Giải thích duy nhất là, cậu yêu Trình Cố đã sâu đến yêu ai yêu cả đường đi, bao dung cả kết tinh của Trình Cố với một người phụ nữ.
Tay của Trình Cố vẫn bị Tạ Chinh cầm lấy, Trình Mộc Qua miễn cưỡng muốn đẩy hai người tách ra, đi nắm một tay khác của Trình Cố: “Trình ‘đẹp trai’, cùng Qua Qua chơi thả diều có được hay không, Qua Qua bị bạn gái bỏ rơi.”
Trình Cố thấy Tạ Chinh không có ý buông tay, không thể làm gì khác hơn là cố dỗ dành con trai: “Ba ba và chú còn có việc chưa nói xong, điện thoại và tai nghe của ba ba đều cho con, con giúp ba ba qua cửa có được hay không?”
“Không được!” Trình Mộc Qua nói xong chuyển hướng qua Tạ Chinh: “Chú đẹp trai, chú đã là bạn trai của Trình ‘đẹp trai’ thì cũng là bạn trai Qua Qua, Trình ‘đẹp trai’ lười biếng, người lớn như thế chỉ biết chơi game, chú cùng Qua Qua chơi thả diều đi!”
Hai tiếng “Bạn trai” làm sắc mặt Trình Cố và Tạ Chinh cùng thay đổi.
Trình Cố dạy bảo con trai: “Đừng nói lung tung!”
Tạ Chinh rốt cục buông Trình Cố ra, ngồi xổm ở trước mặt Trình Mộc Qua, miệng cười mang theo vài phần thâm ý và tìm hiểu: “Bạn trai?”
“Qua Qua!” Trình Cố gọi.
“Là bạn trai a.” Trình Mộc Qua nghiêm trang nói: “Bạn bè cũng chia nam nữ, chú đẹp trai không phải là nữ, chẳng lẽ là bạn gái?”
Tạ Chinh phải thừa nhận, mình thích đứa bé thích nói bậy này.
Cậu sờ sờ đầu Trình Mộc Qua, cười nói: “Tốt rồi, chú là bạn trai của ba ba cháu.”
Trình Cố cũng ngồi chồm hỗm xuống, vội vàng nói: “Không phải!”
Trình Mộc Qua đã không để ý tới anh nắm lấy tay của Tạ Chinh nói: “Vậy bạn trai của ba ba, chú có thể thả diều với cháu không?”
Trình Cố: “Không được!”
Tạ Chinh: “Được a.”
Trình Mộc Qua quay đầu nhìn Trình Cố nhếch miệng cười một cách rất tự nhiên.
Tạ Chinh lại hỏi: “Chú còn chưa biết tên thật của Qua Qua, nói cho chú biết được không?”
“Con tên là Trình Mộc Qua!”
Tạ Chinh tưởng mình nghe lầm.
Cho con trai nhũ danh là “Qua Qua” vẫn có thể hiểu được, tên thật gọi là “Mộc Qua” lại làm người ta ngạc nhiên.
Nếu như đổi là người khác Tạ Chinh không thể không hoài nghi trí thông minh của đối phương.
“Bạn trai, chú muốn biết lai lịch tên của con không?” Trình Mộc Qua dương dương đắc ý hỏi, giọng nói kia kiêu ngạo còn kém đem hai chữ “Khen con” viết lên mặt.
“Muốn.” Tạ Chinh tự nhiên hiếu kỳ: “Lai lịch là cái gì?”
Trình Cố muốn ngăn cản con trai nhưng đã chậm, cũng ảo não trách mình tại sao trước đây đem nguyên nhân đặt cái tên này kể cho con nghe trước khi ngủ. Đứa con này đối với cái tên của mình rất tự hào, một khi có người hỏi, sẽ vui vẻ giải thích một phen: “Trình ‘đẹp trai’ nói, hi vọng sau khi lớn lên sẽ giống như mẹ của con làm trái Mộc Qua.”
Tạ Chinh nghi hoặc: “Cái gì? Mẹ của con…”
“Mẹ của con là trái Mộc Qua.” Trình Mộc Qua nghiêm túc nói: “Không phải là quả Mộc Qua, Trình ‘đẹp trai’ nói, đây chính là cái từ hình dung, hình dung người vừa mộc vừa qua!”
Tạ Chinh ngẩng đầu nhìn Trình Cố, Trình Cố đã quay lưng lại.
Vừa mộc vừa qua, trong nhận thức của Tạ Chinh đây tuyệt đối không phải lời ca ngợi gì cả.
Trình Cố lại dùng những từ này để hình dung người vợ khó sinh sớm qua đời, điều này thực làm cậu cảm thấy bất ngờ.
“Mộc, có nghĩa là ngốc cũng có nghĩa là nghiêm túc chân thật, Trình ‘đẹp trai’ nói lúc mẹ con ngốc rất đáng yêu, lúc nghiêm túc cũng rất có mị lực, đặc biệt chân thật, rất đáng tin cậy.” Trình Mộc Qua tiếp tục giải thích: “Qua nghe vào thật giống như rất dốt nát, kỳ thực không phải, qua cũng có nghĩa là đáng yêu hơn nữa qua là dưa cũng rất ngọt.”
Tạ Chinh nheo mắt lại, tâm lý dần dần cảm giác khó chịu.
“Trình ‘đẹp trai’ hi vọng con trưởng thành sẽ giống như mẹ của con, là người bình thường lại nghiêm túc chân thật, có một chút trì độn, rất đáng yêu, còn có ngọt ngào.” Trình Mộc Qua ưỡn ngực ngẩng đầu: “Bạn trai, chú nói có phải cái tên này rất hay?”
“Đúng vậy” Tạ Chinh trả lời có chút trái lương tâm, bỗng sinh ra một ý nghĩ, vì vậy hỏi: “Nhưng con là con trai sao ba ba con không lấy phẩm chất của mình đặt tên cho con?”
Nghe vậy, Trình Cố thân thể cứng đờ, ngắt lời nói: “Các người đi thả diều đi.”
“Trình ‘đẹp trai’ ba gấp làm cái gì? Con còn chưa tự giới thiệu mình xong với bạn trai đây.” Trình Mộc Qua nói xong tiếp tục nói chuyện với Tạ Chinh: “Bởi vì ba ba của con quá ưu tú, ba nói không hy vọng con giống như ba con làm một kẻ dị loại, bình thường là tốt nhất.”
“Dị loại?” Tạ Chinh nhíu mày, ánh mắt rất sâu mà nhìn về phía Trình Cố. Trình Cố đem con trai kéo trở về, giữa chân mày hiện ra vẻ lo lắng: “Không phải con muốn thả diều sao? Được ba cùng chơi với con.”
Tạ Chinh nhặt con diều trên mặt đất lên, đang muốn nói: “Hay là chúng ta cùng Qua Qua chơi đi”, chợt thấy Trình Mộc Qua lôi quần áo Trình Cố, dùng ngữ khí giống như là gia trưởng nói: “Trình ‘đẹp trai’, hay là ba cỡi áo đi, trời nóng nực, ba chạy hai vòng sẽ đổ hết mồ hôi.”
Trình Cố nhéo mặt con trai một cái: “Con còn giáo dục ba nữa ư?”
“Cởi đi!” Trình Mộc Qua không buông tay: ” Bên trong ba còn có áo thun!”
Trình Cố không cưỡng được, không thể làm gì khác là cởi áo khoác bên ngoài ra.
Đó là một cái áo thể thao chui đầu nên chỉ có thể cởi qua đầu, Trình Cố hướng lên trên kéo một cái, không chú ý áo thun bên trong bị vén lên, một mảnh nhỏ bụng lộ ra bên ngoài.
Ngắn ngủi 2 giây, Tạ Chinh nhìn thấy dưới rốn Trình Cố có một hình xăm là một cây súng trường.
Trước đây nơi đó bóng loáng bằng phẳng, là khu vực mẫn cảm của Trình Cố.
Cũng là nơi cậu hôn rất thường xuyên.
*MỘC QUA(木瓜): là một loại quả nhìn bề ngoài nhăn nheo rất xấu, có thể dùng để chữa bệnh.
Hoa và lá mộc qua.
Các bạn có thể tìm hiểu thêm ở đây.
Danh sách chương