Cha a! Nương a! Quan Thế Âm Bồ Tát ! Ngọc Hoàng Đại Đế! Như Lai Phật Tổ! Nàng không muốn chết, nàng còn chưa sống đủ, còn chưa có ăn no qua làm sao có thể dễ dàng chết đi như vậy.

Đều là Hồ Thổ làm hại, hắn phải chết thì chết một mình là được rồi, còn kéo theo nàng làm chi. Hai bọn họ vừa mới biết nhau, nàng đả từng đánh cướp hắn, nói nghiêm túc thì bọn họ là kẻ thù của nhau a, hắn đem nàng cùng chết chung có gì tốt chứ? Bởi vì rất sợ hãi, Tây Môn Nguyên Bảo nhắm chặt hai mắt, ngay cả kêu đều kêu không được, trong lòng không ngừng mắng Hồ Thổ đem nàng làm hại vô cùng thê thảm. Ban đầu nàng nghĩ đến Hồ Thổ là người tốt, không ngại động thân giúp nàng ngăn trở sát thủ, hiện tại nàng hoàn toàn hiểu được thì ra trong lòng hắn đã có ý muốn nàng chôn cùng. Hắn hơi quá đáng a!

Đông Phương Dực một tay ôm nàng, một tay nhanh chóng lấy chủy thủ phòng thân vẫn giấu trong người ra cắm vào vách đá, cố gắng làm chậm tốc độ rơi của hai người. Hắn cố sức ôm Tây Môn Nguyên Bảo cũng lấy thân mình làm đệm thịt đỡ cho nàng khi cả hai rơi xuống.

Có lẽ lựa chọn của hắn là sai nhưng đã không thể quay đầu, nếu ở lại trên là chết không bằng liều nhảy xuống biết đâu lại có cơ hội sống sót. Một đống đá to nhỏ bắn vào người hắn, tạo ra nhiều vết thương rướm máu, hắn cũng không rên một tiếng chỉ biết là hắn mang phiền hà đến cho Tây Môn Nguyên Bảo cho nên đem toàn lực bảo vệ nàng. Chủy thủ cắm vào vách đá tóe lửa, làm bàn tay hắn đau, cánh tay cũng không cử động được, đã mất cảm giác, nhưng hắn hiểu không thể buông tay, nếu buông tay hắn cùng Tây Môn Nguyên Bảo sẽ thành đống thịt nát.

Rất nhanh, hai người rớt xuống đáy vực, Đông Phương Dực ngã xuống thật mạnh, vẫn làm đệm thịt cho Tây Môn Nguyên Bảo mà chủy thủ vẫn còn cắm vào vách núi.

“Đau quá” Tây Môn Nguyên Bảo rên một tiếng.

Đông Phương Dực té trên mặt đất, trong lúc nhất thời không thể hỏi đến, các vết thương trên người đau đớn vô cùng, toàn thân hắn như là bị tách rời, đau đến mức hắn không thể đứng dậy mà chỉ có thể nằm đó hít thở sâu để giảm bớt đau đớn.

Kỳ quái, lại không trở thành đống thịt nát như trong tưởng tượng, lúc này Tây Môn Nguyên Bảo mới phát hiện Đôn Phương Dực làm cái đệm thịt cho nàng cho nên nàng mới có thể bình yên vô sự. Thấy mặt hắn toát đầy mồ hôi lạnh, hiển nhiên là đang rất đau đớn, nàng vội vàng đứng lên để tránh làm hắn bị thương nặng hơn.

“Ngươi có khỏe không?” Tây Môn Nguyên Bảo khẩn trương hỏi, nhìn nhìn bốn phía, không thể tin được bọn họ ngã từ trên cao vậy xuống mà lại không chết. Nàng bình yên vô sự mà hắn thì bị thương nằm trên đất, nàng cũng hiểu được là hắn cứu nàng. Đây là lần thứ hai hắn cứu nàng làm nàng muốn thu hồi ý nghĩ hắn là người xấu, kỳ thật hắn cũng không như những gì nàng tưởng tượng.

“…… Ta…… Không có việc gì.” Đông Phương Dực thở khó nhọc, vất vả lắm mới trả lời được cho nàng.

Tây Môn Nguyên Bảo ngồi xổm bên người hắn, cẩn thận xem vết thương. Y bào của hắn rách te tua, trên mình vết thương chi chít, máu chảy rất nhiều…Không cần nghĩ ngợi, nàng liền động thủ xé rách vạt áo của mình băng bó vết thương cho hắn.

“Có ta ở đây, ngươi không có việc gì.” Tây Môn Nguyên Bảo vừa băng bó vết thương vừa tự tin nói. Thật ra nàng chưa từng gặp người nào bị thương nặng như hắn vậy nhưng nàng nói rật tự tin như thế là vì không muốn hắn phải lo lắng, sợ hãi.

Đông Phương Dực mặt tái nhợt, cố gắng cười với nàng. Thân thể hắn đương nhiên hắn biết rõ nhất, biết ngoài việc bị thương thì hắn sẽ không chết được, chỉ cần bọn họ có thể rời khỏi chỗ này thì hắn có thể sống sót.

“Cột chắc ! A, bên kia có dược thảo, ta phải trước đi hái thuốc đắp lên vết thương của ngươi, sau đó mới băng lại mới đúng” Tây Môn Nguyên Bảo vừa thì thào nói, vừa cở bỏ những mảnh vải to nhỏ buộc các vết thương cùa hắn ra rồi liền vội vàng đi hái thuốc.

“……” Nghe thấy nàng lầm bầm lầu bầu, Đông Phương Dực không biết nên cười hay nên khóc. Quên đi, nếu lão thiên gia muốn hắn sống, hắn sẽ sống, muốn hắn chết, hắn tránh cũng không khỏi. Trước mắt chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, Tây Môn Nguyên Bảo không hái sai thảo dược, làm cho hắn sống không bằng chết là được rồi.

Tây Môn Nguyên Bảo nhanh nhẹn hái thảo dược cầm máu đến, lại còn thuận tay mang theo một hòn đá, bắt đầu nghiền thảo dược

“Ngươi yên tâm, nhà chúng ta thường có người bị thương, chúng ta đều lấy thuốc này đắp lên miệng vết thương, rất nhanh sẽ khỏi cho nên ngươi cũng sẽ nhanh chóng khỏi thôi”

Bị thương đối với Tây Môn gia mà nói chuyện hàng ngày, hơn nữa trong nhà cũng không có tiền mời đại phu cho nên mỗi người đều phải tự biết cách tìm thảo dược để chữa thương cho mình, bởi vậy những vết thương đơn giản không làm khó được người Tây Môn gia.

“Khổ ngươi.”

“Sẽ không, ta khí lực rất lớn, một chút cũng không vất vả.” Tây Môn Nguyên Bảo nhún nhún vai, đối hắn nở rộ lúm đồng tiền.

Nàng rất nhanh liền đem dược thảo nghiền nát, đắp lên miệng vết thương của hắn rồi lấy vải băng lại.

Chuyện này ngoài dự kiến của Đông Phương Dực, hắn cứ tưởng nàng tay chân thô kệch sẽ làm đau vết thương của hắn, thế nhưng lại không như hắn nghĩ, hắn kinh ngạc phát hiện thì ra nàng cũng có ưu điểm.

Nàng đã xử lý tốt các vết thương nhưng cònvết thương ở chân hắn thì khó giải quyết hơn, tên vẫn còn cắm trên đùi hắn, nếu không lấy ra thì không đắp dược thảo được, mà nếu rút tên ra thì đối với hắn chẳng khác nào bị tra tấn. Hai người nhìn nhau, nàng cảm thấy do dự.

“…… Động thủ đi.” Đông Phương Dực tự trong lòng lấy ra một thanh dao nhỏ, đầu tiên là chặt đứt đoạn tên cắm trên đùi cho ngắn lại,sau đó đem dao đưa cho nàng.

“Ta sẽ tận lực không làm đau ngươi.” Chuyện tới nước này, chỉ có thề kiên trì làm tiếp. Tây Môn Nguyên Bảo nuốt nước miếng một cái, nói. Đây là lần đầu tiên nàng giúp người khác lấy tên ra nên có chút khẩn trương.

“Ta tin tưởng ngươi.” Đông Phương Dực miễn cưỡng đối nàng cười, kiên trì cùng không chịu khuất phục khiến cho hắn khởi động tinh thần cùng nàng nói chuyện.

“Nếu rất đau, ngươi có thể kêu lên, ta sẽ không cười ngươi” Tây Môn Nguyên Bảo nhắc nhở hắn.

“Hảo, ta sẽ kêu cho ngươi lỗ tai phát đau. Hiện tại, ngươi trước cẩn thận hãy nghe ta nói.” Vì hóa giải khẩn trương của nàng, hắn thở phì phò trêu ghẹo nói.

“Cái gì?” Hắn còn có lời muốn nói? Không phải khiến cho nàng trực tiếp dùng sức rút tên đang cắp trên đùi ra sao? Tây Môn Nguyên Bảo buồn bực nhìn hắn, không biết còn muốn nói chuyện vô nghĩa gì nữa?

“Tên này có móc, cho nên ngươi không thể cứ vậy mà rút ra được, trước hết dùng dao khoét thịt, sau đó mới lấy tên ra, hiểu chưa?” Hắn đại khái có thể đoán được nàng sẽ xử lý mũi tên cắn trên đùi hắn thế nào, khẳng định là chỉ dùng lực rút ra. Hắn không nghĩ lại bị thống khổ, đau đớn hơn nữa nên từng chữ, từng lời hướng dẫn rõ ràng cho nàng.

“Phải không? Thì ra là nó còn có móc a! Ngươi không nói ta còn không hiểu được đâu!” Tây Môn Nguyên Bảo bừng tỉnh đại ngộ, thế này mới lý giải việc hắn đem chủy thủ giao cho nàng. Chậc, thiếu chút nữa khiến cho hắn đổ máu.

“Đúng, cho nên ngươi chỉ cần lấy dao khoét thịt chung quanh là có thể lấy tên ra. Ngươi sợ sao?” Cuối cùng hắn còn nói thêm một câu, giờ phút này hắn lại có vẻ bình tĩnh dị thường, cứ như người sắp bị khoét thịt không phải là hắn.

“ha, ha, người bị đau cũng không phải ta, sao ta phải sợ” Tây Môn Nguyên Bảo khẩn trương lại nuốt nước miếng một cái nhưng vẫn ra vẻ kiên cường. Thực ra là hắn nói đúng, nàng thật lo lắng sẽ làm không tốt. Nếu nàng không cẩn thận làm vết thương của hắn nặng thêm thì làm sao bây giờ? Nếu hắn chảy quá nhiều máu mà chết thì làm sao?

“Ta cũng biết sẽ không thành vấn đề đối với ngươi” Đông Phương Dực cười to để tăng dũng khí cho nàng.

“Kia đương nhiên” mạnh miệng trả lời, thiếu chút nữa đã bị sặc nước miếng “ vậy..ta bắt đầu đây”

“Kia đương nhiên!” Mạnh miệng nói được dõng dạc, thiếu chút nữa đã bị chột dạ nước miếng cấp nồng đến.” Kia…… Ta đây bắt đầu lâu!”

“Hảo.” Hắn thần sắc tự nhiên.

Tây Môn Nguyên Bảo hít sâu một hơi, khoét thịt theo lời hắn chỉ, nhìn máu không ngừng chảy nàng thiếu chút nữa nàng sợ đến mức ném con dao nhỏ trong tay đi, rời xa hắn. Nhưng nàng biết nàng không thể làm thế, hắn đang cần sự giúp đỡ nên nàng cần phải bình tĩnh, làm theo chỉ dẫn của hắn, một đao lại một đao hạ xuống, làm cho máu của hắn nhuộm đỏ cả hai tay của nàng.

Đông Phương Dực đau đến đổ mồ hôi lạnh, toàn thân cứng ngắc như một tảng đá, đau nhức không ngừng xâm nhập lí trí hắn, làm cho hắn mấy lần muốn vung tay hất nàng ra nhưng hắn biết nàng là đang giúp hắn, cho nên hắn cắn răng chịu đựng, thầm mong việc này nhanh chóng chấm dứt.

Hắn không có kêu đau, không có gào thét chỉ có toàn thân buộc chặt, cố gắng chịu đựng.

“Ta sẽ tìm được !” Tây Môn Nguyên Bảo vì hắn, cũng vì chính mình mà động viên, đầu ngón tay tinh tưởng đã cảm nhận được toàn thân hắn cứng ngắc vì đau đớn, lòng của nàng cũng vì hắn mà trở nên khó chịu, hắn không nên nhận lấy sự đau đớn này, không nên.

“Ngươi sẽ”

Rốt cuộc nàng cũng tìm được mũi tên, nhanh nhẹn lấy ra để cho hắn không phải chịu thêm nhiều đau đớn.

Khi mũi tên được lấy ra, cả hai cùng thở phào nhẹ nhõm.

Tây Môn Nguyên Bảo cắn môi dưới, cố không để mình rơi lệ, thời điểm này không nên khóc, hơn nữa nàng cũng không muốn mình trở nên yếu đuối như vậy, còn có rất nhiều việc phải làm, cần phải xử lý tốt vết thương của hắn.

Ngay khi tên được lấy ra, toàn thân hắn như được giải phóng mà trở nên mềm nhũn, vô lực, ngã thẳng xuống đất, còn có vì đau đớn mà thân hình run run kịch liệt.

Rất nhanh Tây Môn Nguyên Bảo đã băng bó tốt vết thương của hắn. Bởi vì bọn họ đang ở nơi hoang sơ, không có dụng cụ để giúp hắn khâu lại vết thương, chỉ tạm thời băng bó như vậy trước, hi vọng những thảo dược này có thể giúp hắn cầm máu.

“Ngươi làm tốt lắm, y như một đại phu” sau khi cảm thấy đỡ đau, Đông Phương Dực lên tiếng.

“Ngươi tạm thời không được cử động, chờ ngươi khỏe hơn chúng ta sẽ rời khỏi đây” Tây Môn Nguyên Bảo nhún nhún vai, không muốn cùng hắn nói về cảnh tượng máu me đầm đìa lúc nãy nên chuyển đề tài.

“Cám ơn ngươi.” Nhờ sự chăm sóc của nàng, hắn cảm thất tốt hơn rất nhiều, vết thương trên đùi cùng trên người cũng đỡ đau hơn.

“Ngươi đã cứu ta, ta cũng nên cảm tạ ngươi.” Tây Môn Nguyên Bảo không biết có gì mà phải cảm tạ, nàng làm người rất rõ ràng, ai đối xử tôt với nàng, nàng sẽ đối xử với họ lại như vậy.

“Là ta làm liên lụy ngươi, người bọn họ muốn giết là ta” Đông Phương Dực thanh âm khàn khàn. Đây là lần thứ hai hắn bị đuổi giết, lần trước là ở ngoài thành, lần này càng tới gần Đông Phương gia hơn, lá gan không chỉ càng lớn mà ý muốn giết hắn càng sâu, càng quyết tuyệt hơn. Bọn họ đã chờ ở đây bao lâu? Cuối cùng là ai lại muốn mạng của hắn đến vậy?

“Đúng vậy, là ngươi làm liên lụy ta, thật không hay ho gì” Tây Môn Nguyên Bảo gật đầu như đảo tỏi, tính ra thì hắn cũng hiểu chuyện.

Thẳng thắng của nàng làm cho hắn không để ý đến vết thương mà cười lớn tiếng, kết quả làm động đến miệng vết thương khiến cho hắn đau đến nhăn mặt.

“Ngươi còn có tâm tình cười, xem ra là không chết được. Uy, ngươi rốt cuộc là ai?” Bây giờ là lúc hắn phải nói thật, vừa nãy nàng nghe bọn người kia gọi hắn là Đông Phương Dực nhưng hắn lại nói với nàng hắn là Hồ Thổ, vậy cuối cùng là thế nào?

“Ngươi là người Đông Phương gia? Ngươi tên là Đông Phương Dực” Tây Môn Nguyên Bảo vừa nghe hắn thừa nhận thân phận liền lập tức quang quác kêu to (sao giống tả gà mái mẹ vậy), nàng biết Đông Phương gia chỉ có một người kêu Đông Phương Dực, đó chính là tộc trưởng của bọn họ.

Trời ạ! Tây Môn Nguyên Bảo nàng đánh kiếp một hồi cư nhiên lại cướp được của tộc trưởng Đông Phương gia, hắn thậm chí còn thiếu chút nữa là bị nàng lột sạch treo ở cửa thành, nàng thật sự là rất, rất giỏi a!

Oa ha ha ha ~~~ nếu các ca ca biết Đông Phương Dực bại bởi tay nàng khẳng định là tức đến tái mặt rồi, nàng thật lợi hại đến mức không biết phải diễn tả thế nào.

“Đúng, chính là Đông Phương Dực mà ngươi nghĩ” nhìn nàng đắc ý như vậy, Đông Phương Dực lại thở dài.

“Đông Phương Dực, ngươi đừng quá buồn, không phải vì ngươi quá yếu đuối mà là do ta quá giỏi, cho nên ngươi bị bại bởi tay ta cũng không có gì lạ, ha ha ha…” Tây Môn Nguyên Bảo đắc ý cười to.

Thấy nàng tự cho là đúng, Đông Phương Dực cũng không cãi lại. Quên đi, nàng hiện đang đắc ý mà hắn thì đang bị thương, quan trọng nhất là phải tĩnh dưỡng cho tốt, coi như cái gì cũng chưa nghe thấy, cái gì cũng chưa hiểu…

“Uy, đừng làm bộ như không có chuyện gì, ngươi thực sự bị ta cướp đến không còn một mảnh” Tây Môn Nguyên Bảo thấy hắn nhắm hai mắt lại cũng không cho hắn trốn tránh sự thật, lớn tiếng bắt hắn đối diện.

“Ngươi đem Hắc Câu của ta làm gì rồi?” Nếu nàng muốn nhắc đến chuyện trước kia, hắn cũng muốn cùng nàng tính toán một chút.

“Cái gì Hắc Câu?” Ai a? gần đây có nhà nào họ Hắc sao? Sao chưa từng nghe qua”

“Ngựa của ta.” Đông Phương Dực nhắc nhở nàng.

“Nha! Nó a!” một con ngựa làm gì lại đặt tên Hắc Câu, kêu Tiểu Hắc không phải đơn giản hơn sao? Cha nàng quả nhiên nói đúng, người Đông Phương gia chính là không biết đặt tên.

“Đúng, chính là nó. Ngươi bắt nó làm gì, chắc không phải là đã ăn thịt nó chứ?” nghĩ đến việc nàng có khả năng ăn thịt con ngựa yêu của mình, hắn liền cảm thấy đau lòng.

“Ngươi yên tâm, Tiểu Hắc sống không thể tốt hơn được nữa, nhà chúng ta không ăn thịt ngựa bởi vì ngựa đối với chúng ta có tác dụng rất lớn, chúng ta có thể cỡi nó đi cướp đồ của Đông Phương gia, làm sao có thể ăn được. Trừ phi….” Thật ra nàng đã có vài lần muốn ăn thịt con ngựa nhưng sau nghị lại lại thôi, nàng cũng không thực sự sẽ làm vậy.

“…… Hắc Câu. Nó kêu Hắc Câu, không gọi Tiểu Hắc.” Đông Phương Dực nhịn không được sửa đúng nàng.

“Ta đoạt nó, nó chính là của ta, cho nên nó hiện tại kêu Tiểu Hắc!” Tây Môn Nguyên Bảo cũng phi thường kiên trì.

“Hảo, mặc kệ nó gọi là gì, ngươi bắt nó trả lại cho ta, ta lại cho ngươi một con ngựa khác.” Đông Phương Dực thế nào cũng phải mang Hắc Câu về.

“Vậy ngươi muốn dùng bao nhiêu bạc mà chuộc Tiểu Hắc về?” Tây Môn Nguyên Bảo nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, hai tròng mắt sáng lên. Dù sao bọn họ cũng tính đem Tiểu Hắc đi bán, đã có người sẵn lòng mua, sao không thuận theo như vậy cũng làm cho người trong nhà thấy nàng tính toán giỏi.

“…… Mười hai.” Đông Phương Dực cố ý nói ra cái giá thấp để cho nàng có thể đòi thêm, không thể lập tức liền ra giá cao được, nếu không hắn sẽ có khả năng tiêu tốn một số tiền không ít hơn so với giá ban đầu mua Hắc Câu.

“Quá ít, lại thêm một chút.” Mười hai nha! Đông Phương Dực cư nhiên bỏ ra mười hai để chuộc Hắc Câu. Trời ạ, phát tài rồi.

“Mười lăm, không thể hơn được nữa” Đông Phương Dực phát hiện nàng không hiểu hết giá trị của Hắc Câu, chẳng lẽ những người khác của Tây Môn gia cũng không hiểu? Mấy đời trước của Tây Môn gia đều là chuyên đi săn và thuần dưỡng ngựa hoang như thế nào lại không nhận ra Hắc Câu là danh mã của Tây Vực? Hắn đoán nàng cùng người nhà của nàng không hiểu giá trị của Hắc Câu, vậy thì hắn cùng nàng đánh bạc một phen.

“Không được, không được! Ít nhất cũng phải hai mươi hai!” Tây Môn Nguyên Bảo liều mạng lên giá. Trên thực tế, mười lăm đã muốn làm cho nàng cảm thấy mỹ mãn, bất quá nếu Đông Phương Dực khẳng ra giá chuộc Tiểu Hắc, nàng đương nhiên lợi dụng cơ hội mà nâng giá!

“Mười tám, nếu ngươi không chịu thì cứ để Hắc Câu ở lại ăn hết lương thực của Tây Môn gia các ngươi” Đông Phương Dực ra vẻ không cần cùng nàng trả giá.

“…… Hảo! Thành giao! Chờ chúng ta sau khi trở về, đừng quên lấy mười tám đến chuộc Tiểu Hắc.” Tây Môn Nguyên Bảo nghĩ nghĩ, cảm thấy hắn nói không phải không có lý. Đem Tiểu Hắc dưỡng ở Tây Môn gia, nàng còn phải tốn thời gian gian đi tìm lương thảo cho nó ăn, chi bằng bán cho hắn, nàng còn kiếm được bạc.

Hắc, hắc, vụ mua bán này tính thế nào nàng cũng là người thắng, đáng thương cho Đông Phương Dực. Lần này người nhà của nàng khẳng định sẽ phải khen nàng thông minh, tài trí.

“Thành giao!” Rốt cục! Đông Phương Dực không dấu vết lau đi mồ hôi lạnh.

Đàm phán mua bán thuận lợi, hai người hai tâm tư đều cười rộ đặc biệt vui vẻ.

“Đúng rồi, ngươi làm sao mà biết ta là người Tây Môn gia?” Quái, nàng chưa nói hắn làm sao có thể hiểu được?

“Ngươi vừa mới không phải đã nói ngươi là thổ phỉ giỏi nhất của Tây Môn gia, chẳng lẽ ngươi đã quên?” Đông Phương Dực nhíu mày, không nghĩ tới trí nhớ của nàng kém như thế.

“Là nha! Ta làm sao có thể đã quên.” Tây Môn Nguyên Bảo vỗ vỗ đầu.

“Quan trọng hơn, đánh cướp vùng này ngoài trừ Tây Môn gia thì còn ai vào đây nữa” hắn thản nhiên châm chọc.

“Đó là vì người khác không bằng chúng ta, họ sợ mất mặt, xấu hổ cho nên tự nhiên không dám tranh giành với chúng ta” Tây Môn Nguyên Bảo nghe không ra hắn châm chọc, nghĩ lầm hắn ca ngợi bọn họ, càng thêm đắc ý.

Thấy nàng như thế đắc ý, Đông Phương Dực khắc sâu ghi nhớ không thể lấy lẽ bình thường mà đối đãi với nàng.

“Đông Phương Dực, nhà các ngươi vẫn đều rất tiền, hiểu chưa?” Tây Môn Nguyên Bảo đột nhiên lấy mệnh lệnh miệng nói.

“Vì sao?” Đông Phương Dực nhíu mày nghễ nàng. Đông Phương gia có tiền cùng phủ, khả cùng nàng không quan hệ.

“Bởi vì các ngươi có tiền, chúng ta thưởng đứng lên mới đã nghiền a! Ha ha ha……” Tây Môn Nguyên Bảo kiêu ngạo cười to.

“……” Lão thiên gia vì sao phải như vậy đợi hắn? Vì sao phải làm cho hắn gặp này càn rỡ dã nha đầu? Hắn hối hận cứu nàng, thật sự hối hận !

Hắn muốn bóp chết nàng; Hắn muốn cho nàng rốt cuộc không thể cười đến như thế bừa bãi; Hắn muốn nàng hiểu được như thế nào cười đừng nhe răng, đi đừng kéo váy, bước đừng lộ chânmắt đừng luôn liếc nhìn chung quanh; Hắn muốn nội tâm cũng tốt đẹp như vẻ bề ngoài của nàng; Hắn muốn…… Hắn muốn……

“Di, ngươi như thế nào lại ngủ rồi? Ta còn chưa nói xong đâu, Đông Phương Dực, tỉnh, tỉnh a!” Tây Môn Nguyển bảo đang cười đến đắc ý thấy hắn đột nhiên lăn ra ngủ liền lớn tiếng gọi.

Đáng tiếc Đông Phương Dực quá mệt mỏi, trên người còn có thương tích cần nghỉ ngơi, hơn nữa hắn cũng không muốn nghe Tây Môn Nguyên Bảo ở đó kiêu ngạo nói, cho nên hắn thà đi gặp chu công, không thèm để ý đến nàng.

Trong lúc ngủ mơ Đông Phương Dực đột nhiên bị mùi thơm làm cho tỉnh lại, ngay sau đó cái bụng của hắn không chút ý tứ phát ra tiếng kêu “ cô lỗ, cô lỗ”, cho đến khi hắn mở mắt ra thì thấy Tây Môn Nguyên Bảo đang ngồi bên đống lửa nướng thịt lợn rừng.

Hắn nhìn con lợn rừng đang được nướng chảy mỡ mà thèm nhỏ dãi, làm cho hắn càng thêm đói bụng. Mỡ lợn rừng nhỏ xuống đống lửa làm cho đống lửa cháy bùng lên, lại vang liên những tiếng lách cách, lập tức cái bụng của hắn cũng không chịu thua kém kêu càng to hơn, chỉ sợ thiên hại không biết hắn đói.

“Ngươi tỉnh?” Tây Môn Nguyên Bảo nghe thấy tiếng bụng hắn kêu đói, vui vẻ quay đầu nhìn lại, tay vẫn nhanh nhẹn đảo lợn rừng trên lửa.

“Ân”, để cho nàng nghe thấy tiếng bụng hắn kêu đói, hắn có chút xấu hổ.

“Đợi thêm chút nữa thôi là có thể ăn, ngươi trước uống chút nước đi” Tây Môn Nguyên Bảo căn bản không quan tâm đến chuyện cái bụng của hắn kêu đói, với nàng âm thanh đó còn đặc biệt thân thiết bởi vì bụng của nàng cũng luôn kêu “ cô lỗ, cô lỗ” a!

Nàng tạm thời ngừng nướng lợn rừng, đem ống trúc đựng nước tới bên giúp hắn uống.

Nàng không nói hắn cũng quên mất mình đang miệng đắng lưỡi khô, liền tham lam cầm lấy ống nước trên tay nàng uống mà cứ ngỡ như là nước cam lộ. Nàng lại làm cho hắn kinh ngạc, nàng chăm sóc người khác cũng thật chu đáo, tỉ mỉ, không phải chuyện gì cũng cẩu thả như hắn nghĩ.

Thấy hắn uống xong, Tây Môn Nguyên Bảo liền nhẹ nhàng để hắn nằm xuống, tiếp tục quay lại nướng lợn rừng.

Đông Phương Dực nằm đó, lẳng lặng nhìn động tác của nàng mới phát hiện từ lúc hắn mê man, nàng đã làm không ít chuyện. Theo lý thuyết, việc này nên để hắn làm nhưng hắn bị thương, nên nhất nhất các việc đều do nàng đảm đương. Thế nhưng không thấy nàng một chút mệt nhọc hay than phiền, ngược lại còn có vẻ thích thú. Vui vẻ của nàng cuốn hút hắn, làm cho hắn vơi đi những lo lắng trong lòng, không bằng học nàng vui vẻ đối mặt mọi chuyện, dù sao thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, hắn còn chưa có chết, chắc chắn sẽ tìm được giải pháp giải qyết tình thế khó khăn này.

“Rất thơm phải không?” Tây Môn Nguyên Bảo cười hỏi.

“Ân, con sâu trong bụng ta đang muốn tác oai tác quái rồi” tự nhiên của nàng cũng giúp Đông Phương Dực thả lỏng tâm tình, thẳng thắn nói cho nàng biết hắn đói tới mức nào.

“Ha! Cũng giống như ta” Tây Môn Nguyên Bảo cao giọng cười to “ ta vốn nghĩ lần này chúng ta xong rồi, cũng may thừa dịp lúc ngươi ngủ, ta đi dạo chung quanh vừa vặn phát hiện con lợn rừng này. Ngươi nói đi, có phải lão thiên gia đối xử với chúng ta rất tốt hay không? Cư nhiên lại đưa tới con lợn rừng này để tế ngũ tạng miếu của chúng ta”

“Ngươi làm sao mà bắt được nó” tuy trong lòng đã có đáp án nhưng hắn vẫn muốn nghe nàng nói.

“Ta một quyền đánh bất tỉnh nó.” Tây Môn Nguyên Bảo đắc ý khoe khí lực của mình, lợn rừng ương ngạnh cũng không chịu nổi một quyền của nàng.

Quả nhiên.

“Quyền đầu của ngươi thật lợi hại” cái đau đến tận xương của cú đánh kia, hắn vĩnh viễn không quên được.

“Hắc hắc! Thành thật nói cho ngươi, lần trước nếu không phải ta thủ hạ lưu tình, chỉ dùng một phần khí lực ngươi đã sớm đi gặp Diêm Vương gia mà báo danh rồi” dễ dàng đánh ngã một đại nam nhân, Tây Môn Nguyên Bảo không có nửa điểm e lệ, ngược lại còn cảm thấy thật vinh quang.

“Xem ra ta phải cảm tạ ngươi đã thủ hạ lưu tình” Đông Phương Dực lắc đầu cười khổ, tôn nghiêm nam nhân của hắn đã bị một quyền của nàng đả kích rất lớn nhưng quả thật là khí lực của nàng rất mạnh, ngay cả trâu, ngựa cũng không chịu nổi cho nên hắn cũng cảm thấy có chút an ủi. Hắn nghĩ trên đời này nếu tìm một người khác có khí lực lớn hơn nàng chắc cũng như mò kim đáy bể.

“Đây là đương nhiên!” Tây Môn Nguyên Bảo dõng dạc.

“Cám ơn ngươi.” Đông Phương Dực chân thành cảm tạ nàng, không chỉ vì nàng lúc trước thủ hạ lưu tình, cũng vì nàng hôm nay thay hắn làm mọi việc. Nàng có thể không để ý đến hắn, cứ mặc cho hắn bị thương nặng chết đi nhưng nàng không làm vậy. Mặc kệ hai nhà có bất hòa, mặc kệ việc hắn làm liên lụy nàng, nàng vẫn giúp hắn. Những việc này không phải ai cũng làm được.

“Ta từng nghĩ người của Đông Phương gia đều rất đáng ghét nhưng ngươi tính ra làm người cũng không quá tệ” nàng đột nhiên khen tặng hắn.

“Xem ra ta còn có chút để tự hào” Đông Phương Dực cười tự giễu .

“Ai! Ngươi đừng lại hở chút lại nói văn hoa, ta nghe không hiểu được, nam tử hán đại trượng phu muốn gì thì cứ nói thẳng ra đi. Ngươi lại cứ dài dòng văn tự làm ta chẳng hiểu được ngươi muốn nói cái gì, Đông Phương gia các ngươi luôn nói chuyện với nhau vậy sao?” Đông Phương gia thực phải nên hảo hảo học tập người Tây Môn gia, bọn họ là trong lòng nghĩ gì là sẽ nói thẳng ra, tuyệt không giống các bà các chị nhăn nhó nửa ngày trời cũng không nói ra được điều mình muốn nói.

“Ngươi đều nói như vậy sao?”

“Đúng vậy! Ta nghĩ gì thì sẽ nói như vậy, nhà chúng ta ai cũng thế, nếu cảm thấy tâm tình khó chịu cũng có thể trực tiếp nói ra hoặc đấu võ, xong rồi thì thôi, không ai nói chuyện vòng vo” Đông Phương gia thực sự là một đám quái nhân.

“Xem ra Tây Môn gia cùng Đông Phương gia thật là khác biệt nhau.”

Bên kia là tốt hơn? Trong nhất thời Đông Phương Dực cũng không nói rõ được. Nếu là thời điểm trước khi biết nàng, hắn chắc chắn sẽ khẳng định Đông Phương gia tốt hơn Tây Môn gia nhưng giờ thì hắn không dám chắc.

Người của Đông Phương gia đều đối xử với nhau bằng vẻ bề ngoài, dù trong lòng có chất chứa bất mãn cũng không thể hiện mà chỉ ngấm ngấm đấu đá nhau. Nhưng hắn có thể khẳng định Tây Môn gia sẽ không như vậy, họ nghĩ gì sẽ sảng khoái nói thẳng ra, cùng lắm thì lấy quyền đầu thi đấu, sau khi đấu xong thì người thua sẽ không còn gì để nói nữa. Tây Môn gia cư xử không theo lẽ thường cũng không có gì không đúng.

“Đúng là bất đồng, bất quá ta thấy ngươi làm tộc trưởng bề ngoài cũng thật phong cảnh, ăn mặc trên người ngươi cũng đủ cho người chúng ta mua lương thực sống trong một tháng. Các ngươi có tiền khiến chúng ta hâm mộ cùng ghen tỵ, các ngươi lại là hàng xóm của chúng ta, ngươi nói đi, chúng ta vì nghèo nên mới đi làm thổ phỉ, nvì bần cùng nên ếu không cướp của các ngươi thì cướp của ai? Huống chi mỏ vàng đó nên có một nửa thuộc về chúng ta” nghĩ tới những thỏi vàng óng ánh, nàng lại thấy tức. Nếu Tây Môn gia có một nửa mỏ vàng, bọn họ sẽ không làm thổ phỉ, sẽ không đến ngay cả quỷ cũng không thèm quan tâm.

“Đúng vậy! Làm tộc trưởng, bề ngoài xem ra xác thực thực phong cảnh.” Hắn cố ý không quan tâm đến vấn đề mỏ vàng.

“Ngươi không vui a?” nàng liền lập tức chú ý đến việc này, hắn được ăn no mặc ấm sao lại không vui?

“Làm tộc trưởng phải gánh rất nhiều trách nhiệm, người ngoài nhìn thấy ta ngồi lên chức vị này thật dễ dàng nhưng thực ra không phải vậy. Có rất nhiều người đang muốn nhìn ta thất bại thế nào, có rất nhiều người không muốn ta làm tộc trưởng, chỉ chờ để thay thế ta, chỉ cần ta sai một bước thì sẽ thua toàn bộ” cho nên hắn vẫn luôn lo lắng, cảnh giác, hoàn toàn không dám lơi lỏng nên cũng thấy mệt mỏi vô cùng.

“Nghe ngươi nói vậy thật sự thấy mệt, thật lạ, bọn họ nếu không hài lòng ngươi làm tộc trưởng sao không lốn tiếng nói ra. Các ngươi có thể đơn đả độc đấu, ai thắng sẽ lấy được vị trí đó, như vậy không đơn giản hơn sao?” Nàng thực sự không hiểu đến tột cùng là người Đông Phương gia suy nghĩ thế nào?

“Phương pháp như thế thật tốt” Đông Phương Dực cười khẽ.

“Bất quá ta phải thành thật nói cho ngươi, ngươi xem ra không thể đánh, nếu đánh ngươi chắc sẽ bị thua, nhưng ngươi thực may mắn vì đã gặp ta, nếu phải thật sự đánh nhau, ta có thể thay ngươi, ta cam đoan có thể đem những người phản đối ngươi đánh đến khóc kêu cha gọi mẹ” Đối với việc đánh nhau, nàng rất có tự tin, từ nhỏ nàng cùng các ca ca đánh nhau, nếu nàng không thủ hạ lưu tình thì các ca ca đã sớm đi gặp Diêm Vương gia, nghĩ đi nghĩ lại nàng đúng là một muội muội có lương tâm nha!

“Ngươi muốn thay ta đánh?” Nàng lại lại làm hắn giật mình, nàng là một tiểu cô nương thế nhưng lại vì một nam nhân như hắn mà xuất đầu, nghĩ tới đã thấy vừa buồn cười vừa uất ức.

“Đương nhiên. Nhưng là ta cũng không phải không công thay ngươi đánh, hắc hắc, chỉ cần ngươi trả tiền, ta sẽ suy nghĩ về đề nghị của ngươi” nói thẳng ra là nàng mơ ước tới túi tiền của hắn.

“Nếu thật sự có đánh nhau, ta sẽ suy nghĩ đề nghị của ngươi” đây chỉ là nói cho có lệ, hắn đương nhiên không muốn nàng cùng hắn phân tranh với người trong tộc.

“Nhất định phải suy nghĩ nha” Tây Môn Nguyên Bảo còn cho là thật.

“Nhất định.”

“Nướng tốt lắm, có thể ăn.” Tây Môn Nguyên Bảo thấy lợn rừng đã chín, liền đem hai chân lợn rừng xuống, từng ngụm cắn ăn rất ngon lành, cũng đem một cái chân lợn đến cho Đông Phương Dực, giúp hắn ăn.

“Cẩn thận kẻo nóng” nàng còn một bên nhắc nhở.

Đông Phương Dực liền từ tay nàng mà ăn lấy ăn để, bất chấp hình ảnh, uy nghiêm của tộc trưởng Đông Phương gia, dù sao hắn cũng đã uống nước từ tay nàng. Huống chi trên người hắn vết thương còn rất đau, hắn cũng không muốn cử động để lại làm vỡ miệng vết thương đã được băng bó tốt. Lại nói, ở bên cạnh nàng hắn có cảm giác thoải mái, tự tại mà trước nay chưa từng có nên cũng không thấy có gì là không đúng.

“Ăn ngon không?” Tây Môn Nguyên Bảo hỏi.

“Ân, ăn ngon lắm” Đông Phương Dực gật đầu như đảo tỏi, vốn nghĩ là nàng chỉ tùy tiện nướng cho có ăn, không nghĩ tới tay nghề của nàng rất khá. Da lợn rừng được nướng giòn mà thịt bên trong lại mềm mại, vừa chín tới, làm cho hắn ăn không ngừng miệng.

“Săn thú, nấu ăn đều không làm khó được ta, dù nơi này không có lợn rừng lui tới, ta cũng có thể tìm đươc rau dại để cho ngươi ăn no”. Cái gì có thể ăn, cái gì không, Tây Môn gia hiểu rõ nhất,bởi vậy cho dù đem bọn họ bỏ ở vùng núi hoang sơ, bọn họ cũng sẽ không chết đói, bọn họ còn có thể nhân tiện trên đường về nhà mà săn thú đem về, đây là bản năng sinh tồn của Tây Môn gia.

Đông Phương Dực vẫn mải mê ăn chân lợn rừng, không có miệng để trả lời nàng, chỉ có thể không ngừng gật đầu.

Tây Môn Nguyên Bảo cũng rất nhanh ăn xong cái chân lợn rừng của nàng, nhưng nàng vẫn còn rất đói nên đứng lên cầm lấy cái chân lợn rừng khác.

“Ngươi cứ ăn tự nhiên, đừng khách khí” nàng vừa há to mồm cắn thịt, vừa nói.

Chỉ săn được một con lợn rừng thì có hơn ít, hai người bọn họ đều đói bụng mà theo kinh nghiệm của nàng, nam nhân khi đói bụng thật đáng sợ, ngay cả xương cốt cũng có thể ăn. Cho nên nàng nghĩ hắn khi đói cũng giống các ca ca của nàng, chút nữa nhất định sẽ cùng nàng dành đồ ăn. Bình thường nàng cùng các ca vì giành đồ ăn mà đánh nhau, mà Đông Phương Dực lại đang bị thương nặng cho nên không có khả năng tranh với nàng. Nhưng…như vậy cũng rất tội nghiệp, hắn bị thương thành như vậy mà nàng chỉ chia cho hắn một cái chân lợn thì có hơi quá đáng một chút.

Được rồi, nàng liền nhịn đau chia thêm cho hắn một cái chân lợn, nhưng cũng chỉ được như vậy thôi, hắn không thể tham lam muốn luôn cả cái đầu heo, đầu heo nhất định phải là của nàng.

Rất nhanh Đông Phương Dực đã ăn xong một cái chân lợn, bụng no thì mí mắt cũng bắt đầu muốn sụp xuống.

“Nhạ, cho ngươi.” Tây Môn Nguyên Bảo nhịn đau đưa cái chân lợn cho hắn.

“Cám ơn, ta đã no rồi.” Đông Phương Dực trừng mắt nhìn cái chân lợn, hắn đã ăn hết một cái chân làm sao còn có thể nuốt nổi?

“Đừng gạt ta, ta biết ngươi còn rất đói bụng. Bất quá ta phải nói trước một chút, ta chỉ có thể cho ngươi thêm cái chân này thôi, tất cả còn lại là của ta” trước phải nói rõ để tránh sau này vì giành đồ ăn mà trở mặt với nhau, nàng cũng không muốn lại đánh hắn bất tỉnh.

“Ta thật sự no rồi.” Đông Phương Dực không nghĩ bụng của hắn còn chỗ để chứa thêm một cái chân lợn nữa.

“Ngươi xác định?…… Nói thực ra, ngươi sẽ không là muốn cùng ta giành đầu heo ăn đi?” Tây Môn Nguyên Bảo híp mắt nguy hiểm nhìn hắn, đem đầu heo để xa hắn một chút, miễn cho hắn đột nhiên ra tay cướp đoạt.

“Không có, ta cam đoan ta đối đầu heo một chút hứng thú đều không có, ngươi ăn đi!”

“Tốt, vậy chút nữa ngươi đừng hối hận bắt ta chia đầu heo với ngươi nha” đầu heo tới tay, nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng nhả ra.

“Tuyệt đối sẽ không.” Hắn cam đoan.

“Ngươi thực không sai! Ta phát hiện ngươi là người tốt!” Chỉ cần không cùng nàng giành đồ ăn đều là người tốt! Nàng đối hắn cười mị mắt.

“Ta có thể cam đoan với ngươi, ta chưa làm qua chuyện xấu.”

“Ngươi không cần cam đoan, ta tin tưởng ngươi.” Thật vất vả gặp gỡ người không giành đồ ăn với nàng, sao nàng còn có thể hoài nghi hắn.

Tây Môn Nguyên Bảo vui vẻ gặm đầu heo, mặc dù không được rửa sạch sẽ, kỹ càng nhưng nàng vẫn ăn ngon lành làm cho Đông Phương Dực mở to mắt. Hắn cảm thấy rất thú vị, trong khi mí mắt đã muốn sụp xuống, nhìn thây nàng ăn ngon lành như vậy làm sao không phải loại hưởng thụ?

“Chờ ngươi khỏe hơn, chúng ta liền đi ra ngoài” nàng mồm miệng lúng búng thịt heo nói với hắn

“Cái gì?” Nháy mắt, lời của nàng làm cho hắn thanh tỉnh.

“Không phải ta vừa mới nói sao?Chúng ta cũng không phải rơi xuống vực không có lối ra đâu, đúng là chúng ta ngã từ trên núi xuống, nơi này lại ẩn mật và ở xa nhà chúng ta, nhưng ta đã có đi qua một vòng, chỉ cần đi theo con sông là có thể ra ngoài”. Trong lúc hắn mê man nàng đã làm được rất nhiều chuyện: tìm nước, săn mồi, lại tìm lối ra, nếu không phải vì hắn đã hai lần cứu nàng, nàng đã sớm ném hắn sang một bên.

“Ta đã nghĩ là vực này không có lối ra, thì ra là không phải” không ngờ là hắn đã lựa chọn đúng

“Ta nghĩ bọn người bịt mặt kia cũng không nghĩ là chúng ta còn sống, mà lại sống tốt như vậy đâu” Nói đến đây, Tây Môn Nguyên Bảo không khỏi đắc ý cười gian, đám người bị mặt kia muốn họ chết sao, còn hơi sớm.

Giờ phút này, Đông Phương Dực toàn thân đều cảm thấy vô cùng thoải mái, hắn không cần lo lắng hai người không thể leo lên trên vách đá; không cần lại chán nản nhận định là chính mình liên lụy nàng.

“Khi nào ra ngoài xong, ngươi nhớ đừng quên đưa bạc cho ta để chuộc lại Tiểu Hắc nha” nàng vẫn nhớ mãi không quên mười tám lạng bạc trắng bóng kia.

“Ta sẽ không quên.” Hơn nữa nàng vì hắn làm nhiều việc như vậy, tuy rằng nàng không để ý hoặc là thấy nó không đáng kể nhưng với hắn thì khác.

“Ngươi xem mặt trăng to tròn trên trời kìa, giống như một cái bánh, ăn vào chắc ngon lắm” nhìn thấy, bụng nàng lại cảm thấy đói, thật muốn có một khối bánh lớn để ăn.

“Ngươi xem thiên thượng ánh trăng lại viên lại đại, giống không giống một khối tốt lắm ăn bánh?” Nhìn, nhìn, nàng lại cảm thấy của nàng cái bụng có thể cất chứa tiếp theo khối bánh lớn đến.

“Thật là rất giống.” Đông Phương Dực nhịn không được cười ra tiếng. Sớm nên biết nàng sẽ không giống các cô nương bình thường chỉ vào ánh trăng khen đẹp, mọi thứ qua đầu nàng đều rất đơn giản, trừ bỏ bạc cùng đồ ăn thì việc đoán ý tưởng của nàng không có gì là khó.

“Ăn xong thịt lợn rừng nướng, nếu lại có thêm một khối bánh lớn thì tốt biết bao” Tây Môn Nguyên Bảo cảm thán nói.

Đông Phương Dực đang cười, nghe nàng phối hợp đồ ăn cảm thấy sinh ra tư vị ảo diệu, chỉ nghe nàng nói hắn cũng cảm thấy như đang ăn được một đống mỹ thực.

“Nghe ngươi nói như vậy, xem ra đồ ăn ngon trên thế gian này quả thật không ít” Nghĩ đến hắn bỏ lỡ rất nhiều.

“Ân, đối với Tây Môn gia thì thế gian này không có gì mà không thể ăn được” hai mắt nàng sáng lên, còn thật sự nắm tay gật đầu.

“Ân, đối Tây Môn gia người đến nói, này thế gian không có giống nhau này nọ là không có thể ăn !” Nàng hai mắt sáng lên, còn thật sự nắm tay gật đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện