Sáng hôm sau, Kim Tịnh Ngọc vẫn đến Quốc Định Quán dạy học như bình thường, có điều tâm trạng thất thường, gặp ai cũng nổi cáu.
Đợi đến giờ nghỉ trưa, nàng mang kiếm đi đến một góc, chém lia chém lịa vào hình nhân bằng gỗ, nhưng không sao hết giận được.
Nàng không ngừng lẩm bẩm trong miệng, nếu hình nhân này biến thành Tư Dạ Hành Lâm, kẻ đã sai người đến hành thích Hoàng Ngọc Túc thì tốt rồi.
Nếu là hắn, nàng chỉ cần chém vài nhát là sẽ hết giận ngay.
"Đang giờ nghỉ trưa mà, Kim phu tử không định nghỉ ngơi sao?"
Giọng nói quen thuộc nhưng vô cùng đáng ghét của Tư Dạ Hành Lâm vang lên sau lưng Kim Tịnh Ngọc.
Nàng dừng tay, thở dài chán chường.
Vừa nhắc tào tháo, tào tháo tới, nếu thật sự có thể trút giận được thì hay rồi!
Kim Tịnh Ngọc nhắm hờ mắt, dặn lòng mình phải bình tĩnh hết sức có thể.
Sau khi đã điều chỉnh tâm trạng, mới dám xoay người hành lễ:
"Thần nữ tham kiến hoàng thượng! Hoàng thượng thánh an!"
Tư Dạ Hành Lâm thấy nàng quỳ xuống, muốn đến đỡ lấy nhưng lại thôi.
Hôm nay hắn đến đây ngắm nàng chỉ là phụ, lấy lòng là chính, nhưng nếu làm vậy thì thật sự quá lộ liễu rồi.
"Kim phu tử miễn lễ! Dù sao chúng ta trên quân thần dưới người thân, sau này nơi chỉ có trẫm với khanh, không cần tốn công, đa lễ.
Đều là người một nhà cả thôi!"
Kim Tịnh Ngọc đứng dậy, còn không buồn nhìn thẳng mặt đối phương, chỉ trả lời lạnh nhạt cho qua chuyện:
"Thần nữ là phận bề tôi, không dám thất kính với hoàng thượng.
Còn chuyện người nhà gì đó, thật không thích hợp để nói ở đây."
"Nếu không thích hợp ở đây, vậy Kim phu tử nói thử xem nơi thích hợp nhất là đâu? Không lẽ… là muốn cùng trẫm đến chỗ tư mật để tiện chuyện trò?"
Tư Dạ Hành Lâm vừa nói, vừa đắc ý tiến sát gần lại chỗ Kim Tịnh Ngọc.
Lúc gần đến mức sắp dính chặt lại với nàng, đột nhiên từ đâu xuất hiện một cánh tay nam nhân chen ngang, nhẹ nhàng đẩy hắn xa nàng ra một chút.
Người đó không ai khác, là Tư Dạ Hành Vũ.
Cũng không biết Hành Vũ đã học được chân thân kì diệu gì, mà đi đứng không phát ra tiếng động.
Sự xuất hiện đột ngột của hắn không chỉ làm hoàng thượng hoảng hồn, mà đến Kim Tịnh Ngọc cũng bất ngờ không kém.
Hắn cười khẩy, chen vào đứng chắn trước mặt Kim Tịnh Ngọc, như thể tạo một bức tường để bảo vệ nương tử của mình.
Giọng hắn trầm trầm nam tính, từng câu từng chữ đầy ẩn ý châm biếm đối phương:
"Hoàng thượng, khi nãy thần đệ đột ngột xuất hiện không báo trước, hẳn là đã làm người kinh sợ.
Có điều ở những nơi chỉ có người nhà với nhau, đệ làm như vậy, chắc hoàng thượng sẽ không nỡ trách tội thần đệ đâu? Còn câu nói "không thích hợp" vừa rồi của Tiểu Ngọc nhà thần đệ, chẳng qua là vì nàng quen thói kính trọng bề trên, chứ không hề có ý muốn đưa hoàng thượng đến chỗ riêng tư hay gì đó… Hoàng thượng thông tuệ anh minh, không cần thần đệ phí lời cũng đã đủ thấu tình đạt lý..."
Kim Tịnh Ngọc dù đang tức giận, nhưng nghe Hành Vũ nói xong chỉ thấy tức cười.
Hắn một lượt tuôn câu từ dài như tấu sớ, còn nói không cần phí lời cũng đủ để hoàng thượng hiểu? Không chỉ vậy, còn đem hai chữ "người nhà" ban nãy ra tự làm đường lui cho mình.
[Vương gia, chàng cũng thật là đáo để!]
Về phía Tư Dạ Hành Lâm, sau khi nghe nhị đệ của mình nói xong, chỉ tiếc không thể tự tay xử chết hắn.
Hành Lâm giận đến tím tái mặt mày, vậy mà vẫn còn cố tỏ ra bình thản:
"Không hổ danh là nhị đệ của trẫm, ăn nói khôn khéo, không sai một li! Đáng khen, đáng khen,..."
Tư Dạ Hành Vũ cười trừ, rồi quay sang nhìn Kim Tịnh Ngọc, ân cần choàng tay qua vai nàng như một hành động khẳng định chủ quyền:
"Vậy… nếu hoàng thượng không còn chuyện gì quan trọng nữa, thần đệ xin phép được cùng nương tử đi dùng miệng.
Cũng trưa như vậy rồi, phu thê thần đệ cũng không muốn làm phiền những giây phút dạo mát bình yên của người."
"Được, đi đi, đi đi!"
Tư Dạ Hành Lâm dù cho có không bằng lòng đến đâu đi chăng nữa, cũng không thể tùy tiện làm khó hai người bọn họ thêm.
Hắn phẩy phẩy tay như đuổi khéo, chờ cả hai đi rồi mới nổi cơn trút hết cơn giận lên hình nhân bằng gỗ mà ban nãy Tịnh Ngọc dùng để thay thế hắn.
Sau khi cơn giận nguôi xuống ít nhiều, Tư Dạ Hành Lâm liên tục thở mạnh để điều khí, nhưng lòng vẫn còn ém chặt cục tức không thôi.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, miệng lẩm bẩm mấy câu không rõ thành lời.
Ban đầu hắn cứ nghĩ đi một mình thì sẽ dễ dàng tiếp cận Kim Tịnh Ngọc, không ngờ ở đâu lại xuất hiện tên Tư Dạ Hành Vũ làm kì đà cản mũi.
Không chỉ khiến hắn mất đi cơ hội với nữ nhân hắn muốn có, còn gian xảo dùng chính lời hắn nói để đánh bật lại hắn.
Lời minh quân đã nói là không thu hồi, chỉ vì hai chữ "người nhà", Hành Vũ đã nhân cơ hội không hành lễ trước sau, như một sự xem thường đối với người đang ngồi trên ngai vàng vậy.
Nhưng vì chuyện này đều khởi nguồn từ Tư Dạ Hành Lâm, lại không có người chứng kiến hùa theo, nên đương nhiên là không có cách bắt tội Tư Dạ Hành Vũ.
Trước đây Hành Vũ ôn nhu hiền hòa, cứ ngỡ hắn không giỏi võ mồm, không ngờ cũng thuộc hàng cao thủ.
Chỉ là tuyệt chiêu chỉ bộc lộ khi ai đó có ý định dòm ngó đến nương tử yêu quý của hắn mà thôi.
Phía xa xa, Tô Uyển Vân đứng trên tầng hai của bảo lâu, có thể nhìn thấy rõ khung cảnh vừa diễn ra ở sân tập của Quốc Định Quán.
Ả ta đã chứng kiến mọi chuyện, dù không nghe thấy gì, cũng đủ hiểu sơ lược toàn bộ sự việc.
Tay ả cung chặt thành nắm đấm, mối hận trong lòng nếu đem ra đong đếm với Tư Dạ Hành Lâm thì cũng không kém là bao.
"Kim Tịnh Ngọc, ngươi hay lắm, còn dám quyến rũ hoàng thượng?"
Cung nữ phía sau Tô Uyển Vân lanh trí biết ả đang có chuyện cần dùng đến mình, bạo gan tiến lên một bước:
"Hoàng hậu nương nương, vậy người không định làm gì cô ta sao?"
"Làm gì cô ta? Đúng vậy, bổn cung không thể chờ kế sách lâu dài gì đó của thái hậu được! Nếu không sớm diệt trừ hậu họa, sẽ chỉ hoàng thượng ngày càng lún sâu hơn vào bùa chú mê hoặc của ả."
"Vậy… hoàng hậu nương nương định làm thế nào? Có cần nô tỳ chính tay sắp xếp không?"
Tô Uyển Vân được dẫn dụ đến tận răng, đương nhiên không thể khi không buông mất cơ hội này:
"Có! Ngươi, đi chuẩn bị cho bổn cung vài thứ… để rồi xem, lần này ả hồ ly tinh đó định cứu chính mình bằng cách nào?"
-----------
Cùng lúc đó, ở phòng nghỉ trưa trong Quốc Định Quán.
Kim Tịnh Ngọc cẩn thận giở ra từng đĩa thức ăn được mang theo từ trong vương phủ, còn ân cần gắp vài miếng thịt kho vào chén của Hành Vũ rồi mới ăn.
Nàng đói bụng nên ăn rất nhiệt tình, còn Tư Dạ Hành Vũ chẳng thèm động đũa, chỉ thư thái chống tay lên cằm ngắm nhìn nữ nhân trước mặt.
Kim Tịnh Ngọc miệng đầy thức ăn, thấy đối phương si mê nhìn mình, phải cố gắng nuốt trọng hết một lượt mới mở miệng ra nói được:
"Vương gia, chàng nói là muốn đi dùng miệng mà, sao không ăn đi?"
"Ngắm nàng là đủ no rồi, cần gì ăn chứ?"
"Nói phét! Có phải là chàng đã dùng miệng từ trước, chỉ là lúc nãy cố ý tìm cớ lôi ta đi thôi đúng không? Ta còn chưa kịp đá xéo tên đó vài câu về chuyện hành thích tối qua mà chàng đã..."
Kim Tịnh Ngọc không thương tiếc vạch trần Hành Vũ, còn lên tiếng trách móc khiến hắn thở dài bất lực:
"Tiểu Ngọc của ta, rõ ràng lúc trước mặt hoàng thượng thì nàng rất hiền lành và nghe lời bổn vương mà, sao bây giờ lại tỏ ra chống đối rồi?"
"Ta…"
"Nàng có biết là nàng làm như vậy, bổn vương sẽ càng thích nàng nhiều hơn không?"
Kim Tịnh Ngọc nghe xong, má đỏ như hoa đào.
Hai mắt nàng chớp lia chớp lịa, đến nói năng cũng không rành rọt nữa:
"Chàng… chàng đừng ăn nói hàm hồ, ta…"
Tư Dạ Hành Vũ cười khì, chưa đợi nàng nói thành câu đã vội đứng dậy định rời đi.
Nhưng trước khi đi còn dịu dàng xoa đầu nàng như làm với một đứa bé:
"Tiểu Ngọc, nàng thẹn thùng như vậy thật sự rất đáng yêu! Còn về chuyện hành thích, bổn vương nhất định sẽ tìm cách tra ra rõ sự thật, không để bất kì ai trong vương phủ phải chịu thiệt thòi.
Nàng đó, đừng nóng giận làm hại sức khỏe, đã rõ chưa?"
"...Rõ rồi…"
Hành Vũ thấy nàng ngoan ngoãn vâng lời, cũng yên lòng từ biệt.
Đây là Quốc Định Quán trong hoàng cung, lại đương lúc triều chính có nhiều việc cần giải quyết, nên hắn không thể cứ mãi ở bên cạnh nàng nữa.
Lúc hắn đã đi được một lúc, trái tim loạn nhịp của Kim Tịnh Ngọc mới có thể trở về trạng thái bình thường.
Nàng tự dùng tay cốc nhẹ vào đầu mình, cũng tự mắng bản thân mình nhẹ dạ.
Rõ ràng ngay từ đầu đang lửa giận cuồng cuồng, vậy mà đối phương nói thích mình một cái, thì liền dịu đi ngay.
Nàng thở dài, vừa đứng dậy định dọn dẹp bữa ăn thì đột nhiên có một cung nữ hớt hãi chạy từ ngoài vào, dâng lên cho nàng một lá thư kì lạ:
"Kim phu tử, đây là thư vương gia gửi cho người, nghe nói là có chuyện gấp!"
Kim Tịnh Ngọc chau mày khó hiểu, nhưng vẫn nhận thử xem sao.
Nàng vừa mở thư vừa quen miệng ra lệnh cho người kia lui xuống.
Vừa nhìn thấy nội dung trong thư, Kim Tịnh Ngọc không khỏi buồn cười:
[Vương phi, bổn vương có việc cần tìm nàng gấp.
Ngay bây giờ, hãy đi đến phòng sắc thuốc ở thái y viện.
Nơi đó vắng người, tiện bề hành sự!]
Nàng tặc lưỡi, lắc đầu, thật sự không biết nên nói thế nào mới thỏa đáng.
Người viết ra lá thư này tay nghề cũng non nớt quá rồi, chí ít có nhái chữ của vương gia thì cũng phải viết đẹp một chút chứ? Hơn nữa trước đây mỗi ngày nàng phụ việc trong thư phòng cho hắn, còn chưa nằm lòng bút tích sao? Định lừa ai vậy?
Kim Tịnh Ngọc nhướng mày ngao ngán, vò bức thư thành một cục tròn định quăng đi, thì đột nhiên trong đầu lại suy nghĩ ra một điều rất thú vị.
Người viết lá thư này chắc chắn là đang muốn dẫn dụ nàng đến phòng sắc thuốc, rồi giăng bẫy chờ sẵn.
Tối qua vừa hành thích người trong phủ không thành, nếu nói hôm nay lại tiếp tục bày mưu tính kế thì cũng quá hợp tình hợp lí.
Nghĩ rồi, Kim Tịnh Ngọc cười khẩy, ung dung cầm theo "bạch hổ" đi đến thái y viện xem thực hư thế nào.
Nàng không tin trong cung này lại dám mai phục nhiều người đến mức có thể khống chế được nàng, cũng muốn xem thử xem tên hoàng thượng đó lại muốn giăng bẫy gì nữa đây..