Sùng Thiên Vân gật đầu, có chút kích động:

- Đúng vậy!

Trong đầu Sùng Thiên Vân vang lên câu hỏi: “Không lẽ tiểu tử này thực sự có cách?”

Sùng Thiên Vân hướng phía bắc khoảng mười lăm bộ chỉ mà nói:

- Đây chính là hướng đi đến Đại Chung Điện, Đại Chung Điện đặt ngay trước Ẩn Quan Điện, chỉ cần đem âm thanh của Đại Chung đánh lớn, liền có thể kêu gọi các vị lão tổ ở bên trong Ẩn Quan Điện xuất quan. Độ dày của cánh cửa Ẩn Quan Điện là mười bộ không sai, cho nên phải cần tiếng chuông cực lớn mới có thể xuyên qua, còn bình thường muốn kinh động người bên trong, nếu không phải toàn môn phái hợp lực, e rằng ngàn vạn lần khó!

Sùng Thiên Vân nói xong, tiếp tục đem con mắt mong mỏi buông xuống trên người Vũ Minh.

Trần Vũ Minh cũng mau chóng gật gật đầu, lại quay sang nhìn vị Tiến Sĩ kia hỏi:

- Không biết anh tên là gì? Tiến Sĩ vẻ già nua kia, như chỉ chờ có câu hỏi này là mình sẽ được xướng lên trước toàn trường, liền bước lên hãnh diện nói:

- Tôi tên là Phan Công Huy, là Tiến Sĩ công trình Vật lý học lượng tử! Lần này tham gia vào di chỉ, cũng là muốn tìm kiếm những nguồn năng lượng kì bí mở ra một hướng nghiên cứu mới cho ngành lượng tử. Trong truyền thuyết, các dạng năng lượng này tồn tại không hiếm, chỉ có điều không biết có phải là sự thực hay không mà thôi!

Trần Vũ Minh gật gật đầu nói:

- Rất tốt, nếu anh đúng thật là Tiến Sĩ về ngành Vật lý học, hẳn biết cách làm như thế nào có thể khuếch đại âm thanh cực đại gấp mười lần?

Phan Công Huy nhanh chóng gật đầu nói:

- Trong đoàn chúng ta tuy không mang theo loa, nhưng với khả năng của tôi, chỉ cần có một số loại vật dụng chuyên dụng, liền có thể chế tạo ra một chiếc loa công suất cực đại, chỉ có điều không có nguồn năng lượng duy trì!

Trần Vũ Minh đem tay gạt lên nói:

- Vấn đề này anh không cần phải lo lắng, chỉ cần anh cho tôi biết anh có thể tạo ra chiếc loa kia trong thời gian bao nhiêu lâu?

Phan Công Huy đưa tay lên cằm, trầm ngâm chậm rãi, lát sau tỏ vẻ chắc chắn nói:

- Mười phút là đủ, thậm chí là hơi nhiều!

Vũ Minh cao hứng vỗ tay:

- Tốt!

Sau đó Trần Vũ Minh phân phó đám Tiến Sĩ, kẹp với mấy tiểu đạo sĩ tản mát ra nhanh chóng tìm vật liệu chế tạo chiếc loa công suất lớn mà Phan Công Huy nói, cuối cùng phát hiện ra một tảng nam châm tự nhiên cực lớn, phù hợp đáp ứng yêu cầu, liền đem về hợp lực với Trần Vũ Minh gia công. Với sự hợp lực của Trần Vũ Minh cùng đám Võ gia này, chẳng mấy chốc các loại vật liệu liền được phân đâu ra đấy, lại phối hợp tỉ lệ chuẩn xác, Phan Công Huy bộc lộ tài năng, quả nhiên chưa đầy mười phút, chế tạo ra được một chiếc loa lớn nhìn qua sơ sài thô thiển.

Nhưng mà theo lời Phan Công Huy nói, chiếc loa này không sai liền có thể đáp ứng yêu cầu, có điều không được mỹ quan cho lắm.

Đám người Sùng Thiên Vân, lần đầu tiên nhìn thấy vật dụng kỳ lạ như vậy, liền cảm thấy vô cùng kỳ quái, đem con mắt liên tục dán sát vào. Trong đầu lại không hiểu đều vang lên câu hỏi, đám người thế giới bên ngoài này rốt cục là đang định làm cái gì?

Trần Vũ Minh vận Chân nguyên cực hạn, đem chiếc loa lớn vác lên vai, sau đó hướng đi Đại Chung Điện mà vận cước bộ thuần thục, Sùng Thiên Vân cùng đám tiểu đạo sĩ hơn mười người nhanh chóng lao theo hắn.

Đám Tiến Sĩ ngơ ngác một mục, Bì Nhân Thanh ổn định quân số, cuối cùng an bài cho mọi người trở lại am nghỉ chân, tiếp tục chờ đám người Sùng Thiên Vân sau khi gọi được đám lão tổ ra ngoài, lại trở lại bàn bạc cục diện.

Dù sao Trịnh Đô phong tạm thời vẫn còn cầm giữ được, nhất là có thêm một ngàn hai trăm đạo sĩ đã tập hợp tới nơi. Bì Nhân Thanh đem con mắt quét xuống đạo trường, đã có khoảng mấy trăm tiểu đạo sĩ xuất hiện, trong đám người này còn có không ít là đạo sĩ lớn tuổi, có vẻ như là trưởng bối cao niên, võ công cũng tỏ ra vượt trội, đem đám tiểu đạo sĩ chỉ huy xếp hàng ngay ngắn nhất. Tất cả những tiểu đạo sĩ này, đều mặc một loại đạo bào trang phục đồng dạng, có điều lại phân ra làm bốn loại màu sắc, hẳn là đệ tử của các trường phái riêng biệt nên mới như vậy.

Từ sau ngọn đại sơn phía sau đạo trường, không ngừng có thêm tiểu đạo sĩ cầm đuốc xuất hiện, trên người đều mang theo binh khí, vẻ mặt nghiêm trọng lao xuống đạo trường theo đám trưởng bối.

Đạo trường phái Trịnh Đô đã tập hợp đến mấy trăm người, nhưng mà nhìn qua mấy trăm người này so với khoảng đạo trường lại cực kỳ nhỏ bé, những người này dàn trải hết cỡ, cũng chỉ chiếm độ một phần mười lăm đạo trường, đủ thấy sức rộng lớn kinh người của đoạn trường này, nghĩ qua, sức chứa đựng được hai ngàn bốn trăm đạo sĩ, hẳn là không sai biệt lắm.

Đám tiểu đạo sĩ sau khi từng tốp tập trung ở dưới đạo trường, lại được một tên trưởng bối cao niên đứng đầu trong đám đạo sĩ, hô to dẫn đầu lao vào trong đoạn mê chướng phía dưới đạo trường. Những đám đạo sĩ tiếp theo, không lâu sau đều làm như vậy, chính vì vậy đám đạo sĩ liên tục xuất hiện, lại cũng liên tục biến mất, trên đoạn đạo trường, lại chỉ có thể duy trì quân số liên tục ở khoảng hơn một trăm người, chờ người phía sau đến tiếp ứng, là lại theo trưởng bối lao vào mê chướng, hình như đều là muốn thủ hộ cho đoạn đạo trường này ở trong đám sương mù kia.

Trần Vũ Minh vẻ mặt suy tư, đem chiếc loa lớn đặt trước Đại Chung. Sùng Thiên Vân cùng đám tiểu đạo sĩ đi tới, phía dưới Đại Chung Điện, có hai tiểu đạo sĩ canh gác, thấy Sùng Thiên Vân tiến tới, liền mau chóng cung kính cúi đầu. Sùng Thiên Vân phất tay cho hai người bọn họ lui lại phía sau, bước tới phía trước, lúc này bốn lão giả Cung Phụng đang ngồi xếp bằng tùy thời hồi phục lại sức lực, cứ sau một đoạn thời gian, bốn lão giả này lại dồn toàn lực dồn một kích vào Đại Chung. Thấy Sùng Thiên Vân bước tới, bốn lão giả liền đồng thời mở mắt, hướng Sùng Thiên Vân vẻ bất lực nói:

- Xem ra trời đã phụ lòng phái Trịnh Đô ta, với sức lực của bốn chúng ta, hao phí nửa ngày, vẫn không thể đem âm thanh Đại Chung xuyên vào bên trong Ẩn Quan Điện.

Bốn lão giả lắc đầu xem ra hết cách.

Trần Vũ Minh cười cười, chợt hướng bốn lão giả cung kính nói:

- Các vị tiền bối, hẳn là vẫn chưa hết cách, chỉ cần các vị trợ giúp ta một chút!

Bốn lão giả hai con mắt liền sáng rực nói:

- Tiểu huynh đệ, chỉ cần ngươi có cách, lão phu liền đem tuyệt học hai mươi năm truyền thụ cho ngươi, không cần ngươi phải bái sư!

- Đúng vậy, nếu như có thể kinh động các lão tổ bên trong, ngươi xem chính là cứu tinh của phái Trịnh Đô ta, phái Trịnh Đô ta nguyện cho ngươi điều động từ đệ tử đời thứ ba trở đi, có thể một bước ngang bằng với tiểu tử Sùng Thiên Vân này, cấp cho ngươi một vị trí Cung Phụng.

Bốn lão giả lúc này đã lâm vào cùng cực, thấy tấm phao cứu sinh xuất hiện liền không tiếc mọi giá.

Vũ Minh lại cúi đầu cung kính một lần nữa, hướng bốn người nói:

- Các vị tiền bối, mạng của Vũ Minh tôi, mạng của những người thế giới bên ngoài tiến vào, đều do đạo trưởng cứu vớt lấy, hôm nay tôi dù có dùng cái giá nào cũng phải cứu phái Trịnh Đô này của các người, dù sao họa cũng là do bọn tôi đem tới, sao có thể nhân thời cơ mà chuộc lợi, các vị tiền bối quá xem thường Vũ Minh tôi rồi!

Bốn lão giả liền gật đầu, buông ánh mắt thưởng thức nói:

- Tiểu anh hùng, ngươi thực là con người nhân nghĩa, thực hợp với chính phái lắm, nếu như ngươi không chê, ta liền thỉnh các vị lão tổ thu ngươi làm đệ tử, liền có thể ngang hàng với bốn lão già chúng ta về địa vị, ngươi có bằng lòng không?

Vũ Minh khoát tay nói:

- Được các vị tiền bối chiếu cố, Vũ Minh rất cảm kích, chỉ có điều con người tôi trước nay không thích ước thúc, thích làm việc một cách tự do tự tại, phần chiếu cố này Vũ Minh tôi cảm tạ nhưng đành khước từ vậy!

Đám tiểu đạo sĩ phía dưới, thấy đích thân bốn vị Cung Phụng mở lời như vậy, trong mắt liền phát ra tia lửa đỏ thèm muốn, chính mình võ học không kém người từ thế giới bên ngoài này, dựa vào cái gì mà hắn lại có thể sánh ngang hàng với các vị Cung Phụng, không những vậy lời các vị Cung Phụng nói còn chưa dứt đã trực tiếp từ chối, người này không biết là ngu ngốc bẩm sinh hay là đần độn nhất thời?

Tuy vậy, những ý nghĩ ấy chỉ lóe lên trong đầu đám tiểu đạo sĩ, còn trên mặt vẫn không hề lộ biểu tình.

Sùng Thiên Vân một bên nghe thấy các vị Cung Phụng không tiếc cái giá mời Vũ Minh vào phái Trịnh Đô mà vẫn bị từ chối, liền lắc đầu tặc lưỡi, với phần tuyệt học hai mươi năm kia được truyền thụ, ông ta cũng cực kỳ thèm muốn, chỉ có điều tiểu tử kia đúng là không biết thức thời, nhanh như vậy đã đem từ chối. Phải nói là từ xưa đến nay ngoại trừ Sùng Thiên Vân là người thứ nhất lọt vào mắt xanh của các vị tiền bối mà cũng không được trọng dụng như vậy, cũng không biết Vũ Minh này xuất hiện lại ra tay rất đúng thời điểm, liền có trọng lượng hơn Sùng Thiên Vân ông ta rất nhiều.

Bốn lão giả thấy Vũ Minh từ chối như vậy thì liền đem con mắt ngạc nhiên nhìn nhau, có vẻ như không tin vào chuyện trước mắt. Thế nhưng bốn lão giả cũng là bậc cao nhân, suy xét rất nhanh, liền gạt vấn đề đó qua một bên nói:

- Tiểu anh hùng, ngươi tạm thời đừng quyết định vội, xem như chuyện này gác qua một bên, sau này nếu ngươi vẫn còn hứng thú với phần đề nghị này, liền hướng bốn lão già chúng ta thỉnh cầu. Hiện tại nếu ngươi có cách, vẫn nên mau chóng thi triển ra để kêu gọi các vị lão tổ, thời gian không còn nhiều, không nên chậm trễ!

Vũ Minh gật đầu một cái, đem con mắt âm trầm đặt vào cái loa ở bên cạnh. Ở cái loa có hai đầu dây điện được thiết kế thò ra ngoài tiếp xúc, Vũ Minh liền nắm hai đầu dây điện vào lòng bàn tay, một đầu thiết bị thu âm thanh Phan Công Huy chế tác liền đặt ở gần Đại Chung, sau đó Vũ Minh liền hướng Sùng Thiên Vân cùng đám tiểu đạo sĩ nói:

- Đạo trưởng, ta biết võ gia các ngươi có tồn tại một thứ gọi là nội công, không biết các ngươi có thể truyền nội công cho ta hay không?

Sùng Thiên Vân liền gật đầu nói:

- Được! Để ta giúp ngươi!

Sùng Thiên Vân nói xong liền nhảy tới, đem hai bàn tay áp vào sau lưng Vũ Minh.

Vũ Minh liền quay sang nhìn Sùng Thiên Vân vẻ chưa đủ nói:

- Đạo trưởng, ta cần là toàn bộ các ngươi, đều đem hết nội công truyền thụ cho ta đi!

Sùng Thiên Vân hơi ngạc nhiên, nhưng cũng mau chóng hướng đám tiểu đạo sĩ hạ lệnh. Đám tiểu đạo sĩ nhận được mệnh lệnh, liền nối tiếp lẫn nhau truyền nội công vào lưng nhau, truyền vào sau lưng Sùng Thiên Vân, Sùng Thiên Vân lại đem lực lượng nội công hùng hậu, đều đem truyền vào sau lưng Vũ Minh.

Bất chợt, Vũ Minh cảm thấy một luồng khí nóng hùng hậu, cơ hồ bùng nổ trong kinh mạch, khí nóng này hung bạo, nhìn qua rất khác với Chân nguyên, nhưng mà hiệu quả gần như tương đồng, rất nhanh hòa chung với Chân nguyên khiến cho nội năng bên trong cơ thể hắn trở nên cuồn cuộn.

Lực lượng từ Sùng Thiên Vân truyền đến nhanh chóng bạo tăng, Vũ Minh có chút không chịu được, cắn răng trên trán toát xuống mồ hôi.

Sùng Thiên Vân không nhịn được liền hỏi:

- Tiểu huynh đệ, ngươi tu vi quá thấp, không thể thừa thụ được nội công của ta?

Trần Vũ Minh lắc đầu, cắn chặt răng, đem Chân nguyên đặt ở đầu ngón tay truyền ra, một bộ phận là viên ngọc lục bảo, hắn vô tình phát hiện viên ngọc lục bảo này lại có thể chuyển hóa thành điện năng khi truyền Chân nguyên vào, luồng điện năng này hai phần ba được phát huy ra bên ngoài, con một phần ba Chân nguyên đều chảy vào Ngọc lục bảo không phát huy ra tác dụng gì.

Chân nguyên cuồn cuộn chảy vào ngọc lục bảo, điện năng tích tụ đã là rất lớn, liền được Vũ Minh dẫn động ra làm hai cực truyền vào hai đầu dây điện, dẫn luồng điện năng vào trong chiếc loa thô sơ.

Vũ Minh không nhanh không chậm, hướng bốn lão giả vội vàng nói:

- Đến lúc rồi, phiền các tiền bối sau khi nghe thấy tiếng âm thanh chói tai liền toàn lực đánh vào Đại Chung!

Vũ Minh lại nhìn sau lưng về phía Sùng Thiên Vân nói:

- Đạo trưởng, ngươi không cần hao phí nội công quá nhiều, chỉ cần duy trì đám nội công này liên tục đồng đều như vậy, liền có thể thành công!

Sùng Thiên Vân có chút quá sức lắc đầu, nói:

- Nội công của ta không dễ kiểm soát như vậy, xem ra vẫn cần phải có các vị đồng liêu trợ giúp thêm!

Đúng lúc này, chợt có âm thanh vang đến:

- Trưởng môn!

Phía sau có ba bốn đạo thân ảnh từ trong màn đêm đen dùng đoạn không bay xuống.

Ba bốn người này khí chất ưu nhã, vẻ mặt phúc từ hiền hậu, Sùng Thiên Vân thấy mấy người này liền mau chóng kêu lên:

- Nhanh! Vừa kịp lúc các ngươi tới đây, trợ ta truyền nội công!

Ba bốn người này vừa đến, cũng biết là tình trạng khẩn trương, liền không chần chừ đem lực lượng hùng hậu áp đến truyền về phía Sùng Thiên Vân. Ba bốn người này, không nghi ngờ gì chính là đệ tử đời thứ nhất của phái Trịnh Đô.

Đúng lúc này tiếng loa chợt réo lên, âm thanh cao vút chót vót, Vũ Minh cắn chặt răng cầm hai đầu dây điện hét to:

- TIỀN BỐI! CÁC NGƯƠI LIỀN RA TAY ĐI!

Bốn vị Cung Phung nhanh chóng gật đầu, bàn tay rút gọn lại nửa tấc, chân xải rộng khoảng bốn mươi lắm độ, vừa vặn lui người, tung ra đồng loạt những cú đấm toàn lực.

BOONG!

BOONG BOONG!

Nội lực hùng hậu của bốn lão giả, đem toàn lực đánh vào Đại Chung, liền đem Đại Chung phát ra cực thịnh âm thanh, như một quả bom cỡ nhỏ phát nổ, tiếng động này có thể khiến toàn bộ đỉnh Phù cùng Trịnh Đô phong, tất cả đều một mực nghe thấy rõ ràng.

Mà âm thanh khủng bố kia truyền qua khuếch đại âm thanh, liền vang lên gấp mười gấp trăm lần.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện