Chít chít!
Con Dơi Quỷ lại kêu lên tỏ vẻ phấn khích lạ thường khi vừa nhìn thấy cái lô đỉnh kia.
Vũ Minh thì mặc kệ con Dơi dở hơi ấy, hắn coi nó như không khí. Con Dơi Quỷ thấy Vũ Minh dửng dưng với hành động của nó như vậy thì cũng chưng hửng một lúc lâu. Sau cùng khi Vũ Minh đã tới gần cái lô đỉnh thì tay vào bên trong cái đỉnh mà khám xét. Con Dơi Quỷ cảm giác chẳng có việc gì làm, bất đắc dĩ lại vỗ cánh bay đến đậu trên vai phải của Vũ Minh.
Vũ Minh đối với hành động này của con Dơi Quỷ thì cũng mặc kệ, con Dơi này bình thường rất dở hơi, có những hành động rất lạ lúc. Ban đầu mới gặp gỡ thì còn muốn điều khiển lũ mị hồn kia muốn một ngụm cắn chết hắn, nhưng sau cùng bây giờ lại tỏ vẻ rất muốn thân thiết với hắn. Vũ Minh vừa nhìn thấy mặt nó đã thấy ghét, đặc biệt hai chiếc răng nanh của nó trông thực sự tởm lợm vô cùng. Hắn còn muốn một nhát đập chết nó cho đỡ ngữa mắt, nhưng có vẻ như con Dơi Quỷ này thông hiểu rất nhiều thứ trong này, hắn nghĩ cứ để mặc nó tác quái một lúc, chưa biết chừng sau này sẽ có tác dụng đối với hắn cũng nên.
Một người một Dơi nhìn chằm chằm vào cái lô đỉnh ánh mắt không rời, cứ một chốc con Dơi Quỷ lại co cái chân nhỏ nhắn của nó lên duỗi duỗi như để đỡ mỏi. Hồi lâu Vũ Minh vẫn liên tục quan sát lô đỉnh nghiên cứu, con Dơi lộ vẻ chán ngán nhưng vẫn yên phận đậu trên vai của hắn, nhìn bộ mặt của nó lúc này trông hết sức nực cười. Hai cái tai thi thoảng lại cụp xuống, hành động của nó thật khác thường, chẳng loài Dơi nào lại làm như thế cả, còn hai cái răng nanh của nó thì cũng thật nghịch ngợm. Đôi lúc nó cọ cọ cái răng nanh của mình vào đôi cánh như để mãi dũa, thi thoảng cái đôi răng nanh của nó lại thần kỳ mọc dài ra một cách bất thường.
Vũ Minh không dành thời gian để quan sát con Dơi quỷ này, nếu không chắc hắn cũng phải té ngửa ra với nó mất.
Chủ yếu thời gian hắn nhìn vào lô đỉnh, hắn đã phát hiện ra một số chỗ bất thường.
Cái lô đỉnh này có bốn con rắn lớn bằng kim loại nhô lên ở sung quanh, mang hình thái cơ bản của một cái lô đỉnh thời cổ đại. Trong thời đại Chiến quốc của nước tàu, có không ít loại lô đỉnh này đã từng xuất hiện, thậm chí trong truyền thuyết Cửu đỉnh, cũng có từng nhắc qua mấy cái đỉnh cũng có hình tượng con rắn hoặc rồng triều bái về trung tâm nắp đỉnh như vậy. Chỉ có điều số liệu bao nhiêu thì Vũ Minh cũng không biết rõ, hắn từng nghiên cứu qua một số tư liệu cổ đại về thời kỳ chiến quốc. Trong giai thoại này có nhắc đến một vị danh sĩ thần kỳ thao lược là Quỷ Cốc Tử, nổi danh thời kỳ Xuân Thu – Chiến quốc với những truyền thuyết quỷ dị. Bốn vị học trò của ông cũng là những bậc đại tài kiệt xuất Bàng Quyên, Tôn Tẫn, Trương Nghi, Tô Tần… Đều gắn với những giai thoại lịch sử thần kỳ…
Chiếc lô đỉnh này tuy nhìn qua rất đơn giản, mang hình dáng của những cái lô đỉnh cổ đại, tính ra thì cũng là đại trà bởi vì các bậc vua chúa sau thời kỳ chiến quốc cho đúc mấy cái lư đỉnh đều phỏng theo loại hình dáng này.
Điều duy nhất khiến Vũ Minh không vội vã gạt nó vào một loại đỉnh tầm thường, ấy là vì chất liệu cấu tạo nên cái đỉnh này vô cùng kỳ lạ. Nhìn qua có màu xám ngắt nhưng không phải là bạc. Dĩ nhiên nó cũng chẳng phải là vàng hay đồng, hoặc qua là sắt nung cũng đều không phải. Những loại kim loại này Vũ Minh có thể đơn giản nhận biết được.
Chất liệu luyện lên cái loại đỉnh này có thể là một cái khối kim loại ngoài hành tinh chăng? Vũ Minh tự cười trừ mà hỏi lòng mình như vậy.
Hắn nuối tiếc cái lô đỉnh này, nếu nó được đúc thật sự từ một khối huyền thiết, không chừng lại có thể là một cái Địa Giai Chi Đỉnh.
Lúc này Vũ Minh không còn nghĩ nhiều về cái đỉnh kia nữa, hắn đoán chỉ còn một chút nữa là trời tối. Con cương thi bên trong thần bà điện hẳn là đang lồng lộn không yên muốn nhảy ra ngoài giết người. Bổn tính của loài cương thi Vũ Minh hiểu rất rõ, bản thân nó rất hiếu sát, thích giết chóc. Mặc dù Vũ Minh đã nói với đám người Bì Nhân Thanh, Tòng Lĩnh phải chuẩn bị cẩn thận, chặn đá ở cửa hang. Thế nhưng khó mà nói trước được rằng con Ngân Thi kia có nhảy bổ ra ngoài được hay không.
Ngân thi so với Cương Thi thông thường thì mạnh hơn gấp mười lần. Ước tính sức mạnh của nó theo cách hiện đại thì Vũ Minh cũng chưa từng nghĩ qua. Nhưng mà nếu để nhấc cả một cái ô tô hơn hai tấn thì chắc không vấn đề gì. Sắt thép tính ra cũng chỉ là đồ bỏ trước con Ngân thi này.
Vũ Minh ngoái sang nhìn con Dơi Quỷ bên cạnh cất giọng hỏi:
- Có phải mày hiểu hết những gì tao nói đúng không? Con Dơi Quỷ đang dùng ánh mắt tức cười nhìn Vũ Minh, chợt duỗi duỗi cánh gật đầu. Vũ Minh liền phấn khích cười nói:
- Tốt lắm, vậy mày có biết cách nào có thể ra khỏi đây không, ra thế giới bên ngoài?
Vũ Minh chỉ chỉ lên phía trên minh họa như để cho con Dơi Quỷ hiểu được hắn đang nói gì, lại nói tiếp:
- Phía trên ở thế giới bên ngoài có rất nhiều cây cối, mày biết cách ra khỏi nơi này tới đó không?
Con Dơi Quỷ lắc đầu nhìn Vũ Minh với ánh mắt khinh thường.
Vũ Minh hơi nhếch miệng tiếp tục dụ dỗ nó:
- Nhốt lâu trong cái tượng như thế mà mày không thấy đói à? Mày không biết chỗ nào có thể tìm được lũ trâu bò để hút máu sao?
Vũ Minh nhe răng ra, dùng hai ngón tay trỏ chọc vào hàm răng diễn tả bộ dạng giống như răng nanh của con Dơi. Vũ Minh làm như hắn đang cắn hút cắn hút một cách rất ngon lành.
Con Dơi Quỷ đến đây liền chột dạ, hai cái chân nhỏ của nó xê xê trên vai Vũ Minh suy nghĩ, sau đó chợt vỗ cánh bay lên. Nó dùng ánh mắt ra hiệu cho Vũ Minh đi theo nó.
Như chỉ chờ có thế, Vũ Minh lập tức đứng phắt dậy, cái lô đỉnh bên cạnh hắn xem như có tác dụng. Vũ Minh tiến tới muốn bê luôn cái lô đỉnh đó theo cùng.
Lịch kịch!
Vũ Minh nhấc bổng chiếc lô đỉnh nên, cái đỉnh này tính là nặng nhưng xem ra Vũ Minh bê đều rất nhẹ nhàng. Con Dơi Quỷ thấy Vũ Minh chậm chạp như vậy thì tỏ vẻ bực dọc kêu lên những tiếng chít chít đầy hối thúc.
Vũ Minh cười cười nói:
- Đồ con lợn, chậm thôi, nói đến ăn là hai mắt mày đều sáng lên, đúng là đồ tham ăn tục uống.
Con Dơi nghe thấy lời này của Vũ Minh thì liền kêu lên những tiếng chít chít phản đối, nó cảm thấy như bị xúc phạm nặng nề. Nhưng mà nó vẫn phải tiếp tục bay tiếp, qua một lúc đều coi lời nói của Vũ Minh như gió thoảng bên tai.
Vũ Minh vác theo cái lô đỉnh chạy theo con Dơi quỷ, chốc chốc mệt mỏi lại hạ cái lô đỉnh xuống nghỉ ngơi. Con Dơi Quỷ dẫn hắn rời khỏi căn phòng bằng đá kia, tiến tới một cái cánh cửa đá, tiếp tục có thêm một cái lối thông đạo hiện ra. Ở trong lỗi thông đạo này không ngờ lại có ánh sáng rọi xuống khiến Vũ Minh lập tức mừng rỡ. Hẳn là chỗ này cách phía trên bề mặt không xa, con Dơi Quỷ này đúng là háu ăn, nói đến đồ ăn là liền biết đường, Vũ Minh tức cười liền quát nó một trận:
- Dẫn đường mau lên!
Con Dơi Quỷ ngúng nguẩy trào phúng, mặc kệ Vũ Minh nói gì, vẫn cứ bay một cách thong dong, hình như nó đang muốn hành hạ Vũ Minh vác nặng thêm vì hành vi nhục mạ nó.
Vũ Minh mặc kệ con Dơi Quỷ có thái độ thế nào, hắn vẫn chạy như bay về phía trước, bỏ qua luôn cả con Dơi Quỷ ở phía sau. Nhưng được mấy chốc, cái thông đạo mà hắn đang chạy lại phân ra làm mấy cái thông đạo nữa. Vũ Minh đi đến đây sợ lại lạc đường đi vào mê cung, lại đành phải chờ con Dơi khốn nạn đang ngúng nguẩy đi phía sau kia.
Con Dơi dường như biết được điều này, nó chậm rãi bay tới nhìn Vũ Minh với vẻ mặt khinh thường.
Vũ Minh phát bực với nó liền quát:
- Con Lợn, đường đâu rồi!
Con Dơi đối với danh từ “con Lợn” mà Vũ Minh luôn gọi nó cảm thấy rất không hài lòng nó liền tỏ vẻ bực dọc và chây ỳ ra đậu nguyên một chỗ không tiếp tục bay nữa.
Vũ Minh thấy vậy đành cố nín nhịn dùng giọng dỗ ngọt nó:
- Mày chỉ đường cho tao ra khỏi đây càng sớm thì chẳng phải là càng được cắn lũ trâu bò ấy thỏa thích hay sao?
Con Dơi Quỷ thấy điều Vũ Minh nói có vẻ hợp lý, nó lại gật đầu tiếp tục bay vào một trong các cái thông đạo trước mặt Vũ Minh. Vũ Minh nở nụ cười hiểm hóc lại vác lô đỉnh, tiếp tục bám theo con Dơi. Bây giờ thì hắn cũng không dại gì mà chọc thêm vào con Dơi dở hơi này nữa. Mặc kệ cho nó bay chậm, Vũ Minh vẫn kiên trì không hé răng một lời đi theo.
Con Dơi thấy Vũ Minh có vẻ bớt lời liền cảm thấy hơi lạ, tuy nhiên nó cũng rất muốn được thưởng thức máu của lũ động vật bên ngoài, cho nên không lâu sau liền tăng tốc độ bay nhanh.
Chẳng mấy chốc lại đến một cái chỗ ngã rẽ khác nữa, nó tiếp tục chọn một cái ngã rẽ. Vũ Minh cứ như vậy đi theo nó, cũng không biết đã qua bao nhiêu cái ngã rẽ thì con Dơi chợt bay chậm lại. Nó bay tung tăng đầy phấn khích, hình như đã từ rất lâu rồi nó mới có thể nhìn thấy nơi này một lần nữa. Vũ Minh đoán chắc hẳn con Dơi này bị nhốt ở đây rất lâu rồi, cho nên đối với thế giới bên ngoài mới tỏ ra hoài niệm như vậy.
Trước mặt Vũ Minh lúc này là một cánh cửa đá bị đóng chặt, không có lấy một chút ánh sáng. Vũ Minh thấy lạ khi thấy con Dơi lại dẫn mình vào ngõ cụt, nhưng hắn suy nghĩ kĩ, lại thấy con Dơi bay tung tăng tỏ vẻ phấn khích, hẳn là phía sau cánh cửa đá này là hắn có thể thoát ra khỏi nơi này hoàn toàn.
Vũ Minh sờ sờ vào cánh cửa đá, đánh giá độ chắc chắn của nó, với sức lực và tu vi của hắn, hẳn là đập vỡ cánh cửa này không khó nếu như hắn dựa vào cái lô đỉnh này.
Cái lô đỉnh này nhìn qua rất cứng rắn hẳn có tác dụng, nếu nó đập vỡ được cánh cửa đá này thì Vũ Minh sẽ tiếp tục vác nó theo ở trên mình. Còn nếu nó chưa đập đã bẹp, chứng tỏ chất liệu luyện lên cái lô đỉnh này là loại phế phẩm, hắn giữ lại cái lô đỉnh này cũng không có tác dụng gì. Chi bằng tự đúc một cái đỉnh bằng thép còn có tác dụng cao hơn.
Vụt!
Nghĩ đến là làm, Vũ Minh liền ném một nhát thật mạnh, cái lô đỉnh va chạm vào cánh cửa đá. Sau đó theo đúng như suy nghĩ của hắn, cánh cửa đá trông qua rất cứng rắn nhưng lại hoàn toàn mong manh, không chịu nổi một nhát va chạm của lô đỉnh, sau đó hoàn toàn sụp xuống.
Rầm rầm!
Cánh cửa đá sụp xuống lộ ra khung cảnh bên ngoài.
Bên ngoài lúc này đang là lúc xế bóng chiều. Con Dơi Quỷ vừa nhìn thấy thế giới bên ngoài liền phấn khích bay đi mất.
Vũ Minh bước ra khỏi hang đá, tiến tới hít một hơi không khí thật trong lành. Trải qua mọi chuyện vừa rồi, hắn có cảm giác như là một khoảng thời gian rất dài, bây giờ hắn như vừa được bước từ ảo mộng trở lại thực tế, rất sảng khoái.
Vũ Minh hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần, sau đó chạy vạy đi kiếm lại cái lô đỉnh, vừa rồi trong lúc phá cửa đá hắn có hơi mạnh tay. Cũng không ngờ là cái cửa đá đó lại yếu sinh lý như vậy, vừa mới chạm đã vỡ vụn. Chắc do thời gian trải qua quá lâu, cánh cửa đá đó đã bị xuống cấp, không còn vững chãi như lúc ban đầu. Chiếc lô đỉnh không biết bị ném bay tít đi chỗ nào. Cũng không biết là trải qua bao nhiêu thời gian, Vũ Minh mới tìm lại được cái lô đỉnh. Lúc này mặt trời đã đến lúc hoàng hôn, bây giờ đã là rất muộn Vũ Minh không còn nhiều thời gian, hắn lập tức thi triển bộ pháp của môn Thượng thế Võ công, vận thêm một vòng chu thiên cuối cùng xác định được phương hướng của Tử Sắc Hoa, hắn liền một mạch hướng phía đó chạy không ngừng nghỉ.
Hộc hộc!
Vũ Minh không ngừng thở dốc, hắn vác trên vai một cái lô đỉnh nặng nề, cộng thêm quá trình chạy đường đồi núi vô cùng gập gềnh, sức lực mất rất nhiều. Không những vậy trong quá trình hắn chạy trở về thần bà điện, mấy đám cây bụi liên tục vướng víu khiến tốc độ di chuyển của hắn giảm sút đi rõ rệt.
Hắn cứ chạy như vậy, cho đến một lúc hắn đã nhìn thấy cái chân dốc quen thuộc, một bóng người cao lớn khỏe mạnh, đôi mắt như chim ưng đang đảo mắt tìm quanh. Người này Vũ Minh vừa nhìn thấy đã liền hô to:
- Tòng Lĩnh!
Người kia không ai khác chính là Tòng Lĩnh, Tòng Lĩnh đang trong giây phút thất thần, lại thấy có người gọi mình thì lập tức như bừng tỉnh ngoái đầu nhìn lại. Thấy một người dáng hao hao quen thuộc, trong bong chiều tà nhá nhem, Tòng Lĩnh đứng ngược hướng mặt trời thì khó có thể nhận ra cái thân hình quen thuộc kia lại là người nào. Nhưng mà dựa qua giọng nói và cử chỉ, Tòng Lĩnh mừng rỡ liền nhận ra ngay:
- Tốt quá, anh đã trở lại rồi, Vũ Minh, Bảo Trang, cô ấy sắp không xong rồi!
Tòng Lĩnh từ bộ mặt kinh hỷ chợt chuyển lo âu sầu nói, vừa nói cánh tay còn chỉ vào một cái góc lều nhỏ ở phía cuối con dốc. Nơi mà cả đoàn khảo cổ đều đang dựng trại ở đó.
Lúc này Vũ Minh có một cỗ cảm giác bất an trào lên, lòng hắn trầm xuống ở cuống họng có một cỗ tư vị đắng chát khó tả, miệng hắn khô khan. Hắn vội vã ném cái lô đỉnh xuống đất tạo thành một tiếng boong ròn rã.
Vũ Minh co chân chạy như bay về phía cái lều mà Tòng Lĩnh chỉ, miệng hắn liên tục lẩm bẩm:
- Bảo Trang, cô nhất định không sao, không sao cả, yếu đuối đâu phải là cô. Cô còn phải đứng dậy cãi nhau với tôi nữa cơ mà…
Vũ Minh vừa lẩm bẩm vừa nói vừa chạy lững thững như người điên, nước mắt hắn trực trào ra, rơi lã chã như mưa xa xuống mặt đất khô khan. Từng bước Vũ Minh chạy đều nặng nề đau nhức…
Roạt!
Vũ Minh vạch cửa lều ra, bên trong lúc này có Giáo sư Cao Tự đang ngồi, một bên bác sỹ Lương Hồng Ngọc túc trực. Giáo sư Cao Tự lúc này khuôn mặt bừng bừng đỏ gay, hốc mắt cũng lựng đỏ khống ngừng nắn bóp bàn tay nhỏ nhắn của Liễu Bảo Trang trong nỗi tuyệt vọng.
Vũ Minh thất thần gục xuống, Liễu Bảo Trang bây giờ đang trong tình trạng thoi thóp. Bác sỹ Lương Hồng Ngọc một bên vừa không ngừng lấy khăn lau trán cho Liễu Bảo Trang, một bên lại không ngừng khóc như ri, miệng luôn tự trách bản thân.
Khuôn mặt Liễu Bảo Trang xanh xao nhợt nhạt một cách khó tả, môi trắng khô thiếu nước, bàn tay tím tái. Thở nấc lên từng hơi giật cục, đôi lông mày ướt đẫm mồ hôi miệng liên tục lẩm bẩm:
- Phải rồi, phải rồi, là tôi không tốt, anh đi đi, tôi sẽ tha thứ tất cả cho anh. Tôi sẽ ngừng yêu anh, ngừng nhớ anh thêm nữa, nó chỉ đến mức này thôi và không thêm gì cả… Anh đã khiến cho tim tôi quá đau anh biết không?
Con Dơi Quỷ lại kêu lên tỏ vẻ phấn khích lạ thường khi vừa nhìn thấy cái lô đỉnh kia.
Vũ Minh thì mặc kệ con Dơi dở hơi ấy, hắn coi nó như không khí. Con Dơi Quỷ thấy Vũ Minh dửng dưng với hành động của nó như vậy thì cũng chưng hửng một lúc lâu. Sau cùng khi Vũ Minh đã tới gần cái lô đỉnh thì tay vào bên trong cái đỉnh mà khám xét. Con Dơi Quỷ cảm giác chẳng có việc gì làm, bất đắc dĩ lại vỗ cánh bay đến đậu trên vai phải của Vũ Minh.
Vũ Minh đối với hành động này của con Dơi Quỷ thì cũng mặc kệ, con Dơi này bình thường rất dở hơi, có những hành động rất lạ lúc. Ban đầu mới gặp gỡ thì còn muốn điều khiển lũ mị hồn kia muốn một ngụm cắn chết hắn, nhưng sau cùng bây giờ lại tỏ vẻ rất muốn thân thiết với hắn. Vũ Minh vừa nhìn thấy mặt nó đã thấy ghét, đặc biệt hai chiếc răng nanh của nó trông thực sự tởm lợm vô cùng. Hắn còn muốn một nhát đập chết nó cho đỡ ngữa mắt, nhưng có vẻ như con Dơi Quỷ này thông hiểu rất nhiều thứ trong này, hắn nghĩ cứ để mặc nó tác quái một lúc, chưa biết chừng sau này sẽ có tác dụng đối với hắn cũng nên.
Một người một Dơi nhìn chằm chằm vào cái lô đỉnh ánh mắt không rời, cứ một chốc con Dơi Quỷ lại co cái chân nhỏ nhắn của nó lên duỗi duỗi như để đỡ mỏi. Hồi lâu Vũ Minh vẫn liên tục quan sát lô đỉnh nghiên cứu, con Dơi lộ vẻ chán ngán nhưng vẫn yên phận đậu trên vai của hắn, nhìn bộ mặt của nó lúc này trông hết sức nực cười. Hai cái tai thi thoảng lại cụp xuống, hành động của nó thật khác thường, chẳng loài Dơi nào lại làm như thế cả, còn hai cái răng nanh của nó thì cũng thật nghịch ngợm. Đôi lúc nó cọ cọ cái răng nanh của mình vào đôi cánh như để mãi dũa, thi thoảng cái đôi răng nanh của nó lại thần kỳ mọc dài ra một cách bất thường.
Vũ Minh không dành thời gian để quan sát con Dơi quỷ này, nếu không chắc hắn cũng phải té ngửa ra với nó mất.
Chủ yếu thời gian hắn nhìn vào lô đỉnh, hắn đã phát hiện ra một số chỗ bất thường.
Cái lô đỉnh này có bốn con rắn lớn bằng kim loại nhô lên ở sung quanh, mang hình thái cơ bản của một cái lô đỉnh thời cổ đại. Trong thời đại Chiến quốc của nước tàu, có không ít loại lô đỉnh này đã từng xuất hiện, thậm chí trong truyền thuyết Cửu đỉnh, cũng có từng nhắc qua mấy cái đỉnh cũng có hình tượng con rắn hoặc rồng triều bái về trung tâm nắp đỉnh như vậy. Chỉ có điều số liệu bao nhiêu thì Vũ Minh cũng không biết rõ, hắn từng nghiên cứu qua một số tư liệu cổ đại về thời kỳ chiến quốc. Trong giai thoại này có nhắc đến một vị danh sĩ thần kỳ thao lược là Quỷ Cốc Tử, nổi danh thời kỳ Xuân Thu – Chiến quốc với những truyền thuyết quỷ dị. Bốn vị học trò của ông cũng là những bậc đại tài kiệt xuất Bàng Quyên, Tôn Tẫn, Trương Nghi, Tô Tần… Đều gắn với những giai thoại lịch sử thần kỳ…
Chiếc lô đỉnh này tuy nhìn qua rất đơn giản, mang hình dáng của những cái lô đỉnh cổ đại, tính ra thì cũng là đại trà bởi vì các bậc vua chúa sau thời kỳ chiến quốc cho đúc mấy cái lư đỉnh đều phỏng theo loại hình dáng này.
Điều duy nhất khiến Vũ Minh không vội vã gạt nó vào một loại đỉnh tầm thường, ấy là vì chất liệu cấu tạo nên cái đỉnh này vô cùng kỳ lạ. Nhìn qua có màu xám ngắt nhưng không phải là bạc. Dĩ nhiên nó cũng chẳng phải là vàng hay đồng, hoặc qua là sắt nung cũng đều không phải. Những loại kim loại này Vũ Minh có thể đơn giản nhận biết được.
Chất liệu luyện lên cái loại đỉnh này có thể là một cái khối kim loại ngoài hành tinh chăng? Vũ Minh tự cười trừ mà hỏi lòng mình như vậy.
Hắn nuối tiếc cái lô đỉnh này, nếu nó được đúc thật sự từ một khối huyền thiết, không chừng lại có thể là một cái Địa Giai Chi Đỉnh.
Lúc này Vũ Minh không còn nghĩ nhiều về cái đỉnh kia nữa, hắn đoán chỉ còn một chút nữa là trời tối. Con cương thi bên trong thần bà điện hẳn là đang lồng lộn không yên muốn nhảy ra ngoài giết người. Bổn tính của loài cương thi Vũ Minh hiểu rất rõ, bản thân nó rất hiếu sát, thích giết chóc. Mặc dù Vũ Minh đã nói với đám người Bì Nhân Thanh, Tòng Lĩnh phải chuẩn bị cẩn thận, chặn đá ở cửa hang. Thế nhưng khó mà nói trước được rằng con Ngân Thi kia có nhảy bổ ra ngoài được hay không.
Ngân thi so với Cương Thi thông thường thì mạnh hơn gấp mười lần. Ước tính sức mạnh của nó theo cách hiện đại thì Vũ Minh cũng chưa từng nghĩ qua. Nhưng mà nếu để nhấc cả một cái ô tô hơn hai tấn thì chắc không vấn đề gì. Sắt thép tính ra cũng chỉ là đồ bỏ trước con Ngân thi này.
Vũ Minh ngoái sang nhìn con Dơi Quỷ bên cạnh cất giọng hỏi:
- Có phải mày hiểu hết những gì tao nói đúng không? Con Dơi Quỷ đang dùng ánh mắt tức cười nhìn Vũ Minh, chợt duỗi duỗi cánh gật đầu. Vũ Minh liền phấn khích cười nói:
- Tốt lắm, vậy mày có biết cách nào có thể ra khỏi đây không, ra thế giới bên ngoài?
Vũ Minh chỉ chỉ lên phía trên minh họa như để cho con Dơi Quỷ hiểu được hắn đang nói gì, lại nói tiếp:
- Phía trên ở thế giới bên ngoài có rất nhiều cây cối, mày biết cách ra khỏi nơi này tới đó không?
Con Dơi Quỷ lắc đầu nhìn Vũ Minh với ánh mắt khinh thường.
Vũ Minh hơi nhếch miệng tiếp tục dụ dỗ nó:
- Nhốt lâu trong cái tượng như thế mà mày không thấy đói à? Mày không biết chỗ nào có thể tìm được lũ trâu bò để hút máu sao?
Vũ Minh nhe răng ra, dùng hai ngón tay trỏ chọc vào hàm răng diễn tả bộ dạng giống như răng nanh của con Dơi. Vũ Minh làm như hắn đang cắn hút cắn hút một cách rất ngon lành.
Con Dơi Quỷ đến đây liền chột dạ, hai cái chân nhỏ của nó xê xê trên vai Vũ Minh suy nghĩ, sau đó chợt vỗ cánh bay lên. Nó dùng ánh mắt ra hiệu cho Vũ Minh đi theo nó.
Như chỉ chờ có thế, Vũ Minh lập tức đứng phắt dậy, cái lô đỉnh bên cạnh hắn xem như có tác dụng. Vũ Minh tiến tới muốn bê luôn cái lô đỉnh đó theo cùng.
Lịch kịch!
Vũ Minh nhấc bổng chiếc lô đỉnh nên, cái đỉnh này tính là nặng nhưng xem ra Vũ Minh bê đều rất nhẹ nhàng. Con Dơi Quỷ thấy Vũ Minh chậm chạp như vậy thì tỏ vẻ bực dọc kêu lên những tiếng chít chít đầy hối thúc.
Vũ Minh cười cười nói:
- Đồ con lợn, chậm thôi, nói đến ăn là hai mắt mày đều sáng lên, đúng là đồ tham ăn tục uống.
Con Dơi nghe thấy lời này của Vũ Minh thì liền kêu lên những tiếng chít chít phản đối, nó cảm thấy như bị xúc phạm nặng nề. Nhưng mà nó vẫn phải tiếp tục bay tiếp, qua một lúc đều coi lời nói của Vũ Minh như gió thoảng bên tai.
Vũ Minh vác theo cái lô đỉnh chạy theo con Dơi quỷ, chốc chốc mệt mỏi lại hạ cái lô đỉnh xuống nghỉ ngơi. Con Dơi Quỷ dẫn hắn rời khỏi căn phòng bằng đá kia, tiến tới một cái cánh cửa đá, tiếp tục có thêm một cái lối thông đạo hiện ra. Ở trong lỗi thông đạo này không ngờ lại có ánh sáng rọi xuống khiến Vũ Minh lập tức mừng rỡ. Hẳn là chỗ này cách phía trên bề mặt không xa, con Dơi Quỷ này đúng là háu ăn, nói đến đồ ăn là liền biết đường, Vũ Minh tức cười liền quát nó một trận:
- Dẫn đường mau lên!
Con Dơi Quỷ ngúng nguẩy trào phúng, mặc kệ Vũ Minh nói gì, vẫn cứ bay một cách thong dong, hình như nó đang muốn hành hạ Vũ Minh vác nặng thêm vì hành vi nhục mạ nó.
Vũ Minh mặc kệ con Dơi Quỷ có thái độ thế nào, hắn vẫn chạy như bay về phía trước, bỏ qua luôn cả con Dơi Quỷ ở phía sau. Nhưng được mấy chốc, cái thông đạo mà hắn đang chạy lại phân ra làm mấy cái thông đạo nữa. Vũ Minh đi đến đây sợ lại lạc đường đi vào mê cung, lại đành phải chờ con Dơi khốn nạn đang ngúng nguẩy đi phía sau kia.
Con Dơi dường như biết được điều này, nó chậm rãi bay tới nhìn Vũ Minh với vẻ mặt khinh thường.
Vũ Minh phát bực với nó liền quát:
- Con Lợn, đường đâu rồi!
Con Dơi đối với danh từ “con Lợn” mà Vũ Minh luôn gọi nó cảm thấy rất không hài lòng nó liền tỏ vẻ bực dọc và chây ỳ ra đậu nguyên một chỗ không tiếp tục bay nữa.
Vũ Minh thấy vậy đành cố nín nhịn dùng giọng dỗ ngọt nó:
- Mày chỉ đường cho tao ra khỏi đây càng sớm thì chẳng phải là càng được cắn lũ trâu bò ấy thỏa thích hay sao?
Con Dơi Quỷ thấy điều Vũ Minh nói có vẻ hợp lý, nó lại gật đầu tiếp tục bay vào một trong các cái thông đạo trước mặt Vũ Minh. Vũ Minh nở nụ cười hiểm hóc lại vác lô đỉnh, tiếp tục bám theo con Dơi. Bây giờ thì hắn cũng không dại gì mà chọc thêm vào con Dơi dở hơi này nữa. Mặc kệ cho nó bay chậm, Vũ Minh vẫn kiên trì không hé răng một lời đi theo.
Con Dơi thấy Vũ Minh có vẻ bớt lời liền cảm thấy hơi lạ, tuy nhiên nó cũng rất muốn được thưởng thức máu của lũ động vật bên ngoài, cho nên không lâu sau liền tăng tốc độ bay nhanh.
Chẳng mấy chốc lại đến một cái chỗ ngã rẽ khác nữa, nó tiếp tục chọn một cái ngã rẽ. Vũ Minh cứ như vậy đi theo nó, cũng không biết đã qua bao nhiêu cái ngã rẽ thì con Dơi chợt bay chậm lại. Nó bay tung tăng đầy phấn khích, hình như đã từ rất lâu rồi nó mới có thể nhìn thấy nơi này một lần nữa. Vũ Minh đoán chắc hẳn con Dơi này bị nhốt ở đây rất lâu rồi, cho nên đối với thế giới bên ngoài mới tỏ ra hoài niệm như vậy.
Trước mặt Vũ Minh lúc này là một cánh cửa đá bị đóng chặt, không có lấy một chút ánh sáng. Vũ Minh thấy lạ khi thấy con Dơi lại dẫn mình vào ngõ cụt, nhưng hắn suy nghĩ kĩ, lại thấy con Dơi bay tung tăng tỏ vẻ phấn khích, hẳn là phía sau cánh cửa đá này là hắn có thể thoát ra khỏi nơi này hoàn toàn.
Vũ Minh sờ sờ vào cánh cửa đá, đánh giá độ chắc chắn của nó, với sức lực và tu vi của hắn, hẳn là đập vỡ cánh cửa này không khó nếu như hắn dựa vào cái lô đỉnh này.
Cái lô đỉnh này nhìn qua rất cứng rắn hẳn có tác dụng, nếu nó đập vỡ được cánh cửa đá này thì Vũ Minh sẽ tiếp tục vác nó theo ở trên mình. Còn nếu nó chưa đập đã bẹp, chứng tỏ chất liệu luyện lên cái lô đỉnh này là loại phế phẩm, hắn giữ lại cái lô đỉnh này cũng không có tác dụng gì. Chi bằng tự đúc một cái đỉnh bằng thép còn có tác dụng cao hơn.
Vụt!
Nghĩ đến là làm, Vũ Minh liền ném một nhát thật mạnh, cái lô đỉnh va chạm vào cánh cửa đá. Sau đó theo đúng như suy nghĩ của hắn, cánh cửa đá trông qua rất cứng rắn nhưng lại hoàn toàn mong manh, không chịu nổi một nhát va chạm của lô đỉnh, sau đó hoàn toàn sụp xuống.
Rầm rầm!
Cánh cửa đá sụp xuống lộ ra khung cảnh bên ngoài.
Bên ngoài lúc này đang là lúc xế bóng chiều. Con Dơi Quỷ vừa nhìn thấy thế giới bên ngoài liền phấn khích bay đi mất.
Vũ Minh bước ra khỏi hang đá, tiến tới hít một hơi không khí thật trong lành. Trải qua mọi chuyện vừa rồi, hắn có cảm giác như là một khoảng thời gian rất dài, bây giờ hắn như vừa được bước từ ảo mộng trở lại thực tế, rất sảng khoái.
Vũ Minh hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần, sau đó chạy vạy đi kiếm lại cái lô đỉnh, vừa rồi trong lúc phá cửa đá hắn có hơi mạnh tay. Cũng không ngờ là cái cửa đá đó lại yếu sinh lý như vậy, vừa mới chạm đã vỡ vụn. Chắc do thời gian trải qua quá lâu, cánh cửa đá đó đã bị xuống cấp, không còn vững chãi như lúc ban đầu. Chiếc lô đỉnh không biết bị ném bay tít đi chỗ nào. Cũng không biết là trải qua bao nhiêu thời gian, Vũ Minh mới tìm lại được cái lô đỉnh. Lúc này mặt trời đã đến lúc hoàng hôn, bây giờ đã là rất muộn Vũ Minh không còn nhiều thời gian, hắn lập tức thi triển bộ pháp của môn Thượng thế Võ công, vận thêm một vòng chu thiên cuối cùng xác định được phương hướng của Tử Sắc Hoa, hắn liền một mạch hướng phía đó chạy không ngừng nghỉ.
Hộc hộc!
Vũ Minh không ngừng thở dốc, hắn vác trên vai một cái lô đỉnh nặng nề, cộng thêm quá trình chạy đường đồi núi vô cùng gập gềnh, sức lực mất rất nhiều. Không những vậy trong quá trình hắn chạy trở về thần bà điện, mấy đám cây bụi liên tục vướng víu khiến tốc độ di chuyển của hắn giảm sút đi rõ rệt.
Hắn cứ chạy như vậy, cho đến một lúc hắn đã nhìn thấy cái chân dốc quen thuộc, một bóng người cao lớn khỏe mạnh, đôi mắt như chim ưng đang đảo mắt tìm quanh. Người này Vũ Minh vừa nhìn thấy đã liền hô to:
- Tòng Lĩnh!
Người kia không ai khác chính là Tòng Lĩnh, Tòng Lĩnh đang trong giây phút thất thần, lại thấy có người gọi mình thì lập tức như bừng tỉnh ngoái đầu nhìn lại. Thấy một người dáng hao hao quen thuộc, trong bong chiều tà nhá nhem, Tòng Lĩnh đứng ngược hướng mặt trời thì khó có thể nhận ra cái thân hình quen thuộc kia lại là người nào. Nhưng mà dựa qua giọng nói và cử chỉ, Tòng Lĩnh mừng rỡ liền nhận ra ngay:
- Tốt quá, anh đã trở lại rồi, Vũ Minh, Bảo Trang, cô ấy sắp không xong rồi!
Tòng Lĩnh từ bộ mặt kinh hỷ chợt chuyển lo âu sầu nói, vừa nói cánh tay còn chỉ vào một cái góc lều nhỏ ở phía cuối con dốc. Nơi mà cả đoàn khảo cổ đều đang dựng trại ở đó.
Lúc này Vũ Minh có một cỗ cảm giác bất an trào lên, lòng hắn trầm xuống ở cuống họng có một cỗ tư vị đắng chát khó tả, miệng hắn khô khan. Hắn vội vã ném cái lô đỉnh xuống đất tạo thành một tiếng boong ròn rã.
Vũ Minh co chân chạy như bay về phía cái lều mà Tòng Lĩnh chỉ, miệng hắn liên tục lẩm bẩm:
- Bảo Trang, cô nhất định không sao, không sao cả, yếu đuối đâu phải là cô. Cô còn phải đứng dậy cãi nhau với tôi nữa cơ mà…
Vũ Minh vừa lẩm bẩm vừa nói vừa chạy lững thững như người điên, nước mắt hắn trực trào ra, rơi lã chã như mưa xa xuống mặt đất khô khan. Từng bước Vũ Minh chạy đều nặng nề đau nhức…
Roạt!
Vũ Minh vạch cửa lều ra, bên trong lúc này có Giáo sư Cao Tự đang ngồi, một bên bác sỹ Lương Hồng Ngọc túc trực. Giáo sư Cao Tự lúc này khuôn mặt bừng bừng đỏ gay, hốc mắt cũng lựng đỏ khống ngừng nắn bóp bàn tay nhỏ nhắn của Liễu Bảo Trang trong nỗi tuyệt vọng.
Vũ Minh thất thần gục xuống, Liễu Bảo Trang bây giờ đang trong tình trạng thoi thóp. Bác sỹ Lương Hồng Ngọc một bên vừa không ngừng lấy khăn lau trán cho Liễu Bảo Trang, một bên lại không ngừng khóc như ri, miệng luôn tự trách bản thân.
Khuôn mặt Liễu Bảo Trang xanh xao nhợt nhạt một cách khó tả, môi trắng khô thiếu nước, bàn tay tím tái. Thở nấc lên từng hơi giật cục, đôi lông mày ướt đẫm mồ hôi miệng liên tục lẩm bẩm:
- Phải rồi, phải rồi, là tôi không tốt, anh đi đi, tôi sẽ tha thứ tất cả cho anh. Tôi sẽ ngừng yêu anh, ngừng nhớ anh thêm nữa, nó chỉ đến mức này thôi và không thêm gì cả… Anh đã khiến cho tim tôi quá đau anh biết không?
Danh sách chương