- Ha ha ha…. Đồ nhi, phương pháp của ngươi không ngờ lại có được kết quả như vậy, vi sư thật không tin nổi vào mắt mình. Có ngày ngươi nhất định phải dạy nó cho ta, với võ công của ta. Nhất định sẽ không thi triển loại bí kĩ này tốn thời gian như ngươi!
Hà Quang hưng phấn luôn miệng nói. Gã còn nhìn quanh xem có ai phản ứng hay không, nhưng gã chỉ nhận thấy một vài tên to khỏe là vẫn còn đang ngơ ngác không hiểu gì. Còn những tên nhìn như trói gà không chặt lại tỏ vẻ hoàn toàn đồng ý.
- Đủ rồi, chúng tôi không làm nữa, đi về!
Đám người được thuê để đem đồ đạc cho đoàn, vốn dĩ cũng chẳng hiểu mã Mod là cái quái quỷ gì. Cũng giống như Hà Quang, lúc này họ lại cảm thấy như bị đùa bỡn, liền nhất loạt tức giận vứt gậy gộc trên tay xuống, hùng hổ muốn đi.
Hà Quang lúc này trợn mắt lên giận dữ:
- Muốn chết!
Vũ Minh lập tức biến sắc, hắn không ngờ mình vẫn còn sót một phần trong kế hoạch chưa tính đến là đám người này. Hôm nay chỉ sợ tính mạng mấy người bốc vác này khó mà giữ nổi. Tính cách Hà Quang điên loạn như vậy, nhất định sẽ không tha cho bọn họ.
- Mấy người này bị điên hết cả rồi, chúng ta mau chóng trở về!
- Đúng vậy, năm mươi triệu tuy lớn thật, nhưng muốn để tôi giả làm một thằng điên thì không bao giờ!
Hai người trong đội bốc vác to khỏe nhất hùng hổ bước đi, vừa bước vừa nói tỏ vẻ rất khó chịu. Hà Quang cười khanh khách lạnh lẽo, Vũ Minh thì hai hàng mồ hôi chảy dài. Nghĩ xem, liệu bây giờ có nên trở mặt hay không, nếu như trở mặt, kế hoạch rất có thể sẽ bị phá hỏng.
- Muốn đi mà được sao? Hà Quang giọng nói the thé vang tới lỗ tai mỗi người. Tòng Lĩnh lo lắng, thoắt cái đã đứng cạnh Vũ Minh nói nhỏ dò hỏi:
- Làm sao bây giờ, chỉ cần vài mươi phút nữa là kế hoạch sẽ thành công rồi?
- Chỉ cần vài mươi phút nữa trời sáng, lúc đó diệt tên đạo trưởng này không khó. Nhưng tôi vẫn không nghĩ đến biến số này lại có thể xảy ra! Trước hết rất nguy hiểm, cậu huy động mọi người di chuyển ra xa một chút, rất có thể tôi với Hà Quang sẽ xảy ra giao tranh, lúc đó khó mà biết trước được!
- Tôi biết rồi!
Tòng Lĩnh nhẹ nhàng gật đầu, rồi lại âm thầm lui lại. Vũ Minh vẫn chăm chú nhìn về phía diễn biến đội bốc vác, thấy Hà Quang chân không động tay không dời, cũng có đôi chút yên tâm.
- A aa a…
Nhưng Vũ Minh vừa dời mắt đi một chút, lập tức đã có tiếng kêu thảm vang lên, tiếng kêu thảm thiết kéo dài đầy thê lương. Chỉ thấy Hà Quang từ lúc nào đã xuất hiện ngay cạnh người bốc vác to khỏe nhất, đi hàng đầu đội. Lưỡi gã đã đảo cạnh mép, người kia một chân đã cụt ngủn, máu me bắn thành tia dài, hết sức kinh tởm.
Vũ Minh trợn tròn mắt sợ hãi, chỉ vài giây trước, Hà Quang còn cách đội bốc vác kia đến hơn mười mét. Vậy mà chỉ một cái chớp mắt, đã lấy đi của người ta một cái chân. Quả thật đúng như Hà Quang nói, tốc độ di chuyển của Bà La Đạo xứng danh nhất đẳng võ giới.
- Giết người, giết người!!
Người kia kêu la thảm thiết, từ cái chân đã lòi ra khúc xương trắng nhởn vỡ vụn. Mấy người bên cạnh mặt mày ai nấy đều xanh mét, nhìn Hà Quang như quái vật sợ hãi lui lại phía sau làm ra thủ thế. Gậy gộc đều giơ lên cao qua đầu trực tự vệ.
- Hắc hắc!
Hà Quang nhe răng cười thống khoái, hai mắt híp lại càng làm tăng độ điên loạn của gã.
Vũ Minh tim đập thình thịch cảm giác chính mình không thể tin nổi tốc độ của Hà Quang lại nhanh như vậy. Lúc này Hà Quang đã lấy đi của người kia một cái chân, hắn thân lực bất tòng tâm trơ mắt đứng nhìn, quả thực tâm trạng biến đổi không sao nói nổi.
Tòng Lĩnh lúc này mới bước được có vài bước, đã nghe thấy tiếng kêu thảm, vội vã quay mình lại. Theo phản xạ từ bên hông rút ra một con Dao Mèo lớn, một nhát nhanh tay phi về hướng tiếng kêu. Muốn dùng một nhát phi dao này, ngăn Hà Quang lại. Nhưng vẫn là không kịp, con dao kia chưa bay đến nơi, đã bị Vũ Minh nhanh tay bắt lấy.
Vũ Minh biết Tòng Lĩnh lúc này nổi lên xung động, cho nên mới làm ra hành động như vậy. Lúc này, nếu trở mặt với Hà Quang, e là vẫn chưa phải thời cơ tốt, cho nên hắn vẫn muốn một mực ngăn cản hành động của Tòng Lĩnh.
Hà Quang đang cười khanh khách, nhận thấy con dao từ phía Tòng Lĩnh bay tới liền trợn mắt nhìn Tòng Lĩnh. Nhưng gã lại thấy Vũ Minh nhanh chóng cười xuề xòa nói:
- Sư phụ, Tòng Lĩnh ném thêm cho ta con dao này, nói là đồ tốt muốn dâng lên sư phụ!
Vũ Minh cười hồ hởi, hai tay dâng con dao cung kính hướng về phía Hà Quang. Thuận tiện nháy mắt Tòng Lĩnh một cái.
Tòng Lĩnh biết mình nhất thời làm ra hành động dại dột, bèn vội vã phối hợp:
- Đúng vậy thưa chủ nhân, đây là con dao tốt nhất của tôi, vừa nãy đã nói với anh ta giúp ta dâng lên chủ nhân!
Vũ Minh gật đầu tỏ vẻ đồng tình, Hà Quang là người bổn tính ngu ngốc, liền không nghi ngờ gì. Cũng cười khà khà nói lớn:
- Tốt tốt, mau đem đồ tốt mà hắn nói lên đây cho vi sư!
- Vâng thưa sư phụ!
Vũ Minh cúi đầu giả bộ cung kính, con dao nhỏ của Tòng Lĩnh dần dần xuất hiện trước mắt Hà Quang.
Hà Quang ngúc ngắc cái đầu bắt đầu thò ra bàn tay nhanh chóng chộp lấy cán dao và đưa lên ngắm nghía.
- Hừ, không tồi, bất quá con dao này không tính là đồ tốt, chẳng qua đối với giáo ta mà nói, loại binh khí như thế này thực không thiếu!
Hà Quang nói lên lời có chút không hài lòng, lại còn không ngừng chê con dao của Tòng Lĩnh phẩm chất kém cỏi. Khiến Tòng Lĩnh vốn đã khó chịu bấy lấu, bây giờ mặt mày lại càng nhăn nhó khó chịu.
Dao của hắn là được mài dũa bởi tộc người Thái, thứ nguyên liệu làm lên con dao này luôn là tốt nhất. Hơn nữa bởi vì được gia công theo cách thủ công nên con dao lại càng được làm thêm tỉ mỉ sắc bén. Có thể nói là chém đá cũng khó mà cùn, con dao tốt như vậy lại bị Hà Quang chê bai là hàng phế phẩm, khiến Tòng Lĩnh không có lời nào nói nổi.
Nhưng mà bây giờ đang là thời điểm nguy hiểm, Tòng Lĩnh cũng không vì chuyện con dao mà bận tâm quá nhiểu. Nếu không phải Trần Vũ Minh nhanh tay, có lẽ Tòng Lĩnh đã bị xung động nhất thời mà mất mạng, nhìn thấy động tác Hà Quang nhanh như chớp như vậy. Tòng Lĩnh cũng không khỏi hoảng sợ, trên đời này lại còn có thể phát hiện ra dao ném trong một cái chớp mắt, hơn nữa dường như là Tòng Lĩnh còn chưa có ném đã trực tiếp bị đối phương phát hiện. Mặc dù lúc đó Hà Quang đang quay lưng về phía Tòng Lĩnh, điều này thực là đáng sợ.
Toàn trường mấy chục người trong đoàn khảo cổ cũng hít một ngụm khí gấp gáp sợ hãi. Không chỉ bị quang cảnh Hà Quang vừa nãy ra tay dọa cho muốn chết, mà chính là từ tác phong của Hà Quang còn cũng cảm thấy chính mình như đang hoa mắt mà không thể tin nổi. Trên đời này còn có người có thể nhanh như vậy, nếu không phải là tận mắt chứng kiến, họ còn cho rằng những thứ mình nhìn thấy là hư cấu trong phim kiếm hiệp. Chuyện như vậy trên đời tuyệt đối không thể tồn tại.
Hà Quang chê bai con dao của Tòng Lĩnh một hồi, sau đó nhìn nó với nét mặt chẳng đáng. Rồi trực tiếp quăng con dao đi một chút không hề bận tâm. Tòng Lĩnh trong lòng nhảy dựng, lại nhìn về phía người bị Hà Quang ra tay nháy mắt cắt cụt chân, lại không biết làm gì. Trong đám mấy người bốc vác vừa mới rời đi lúc này cũng không ai dám lên tiếng, chỉ im lặng sợ hãi. Chân một bước đều không dám dời, thứ mà bọn họ cho là diễn kịch lúc này lại đang thực sự giết người. Mỗi người đều cảm giác chính mình đang lâm vào cơn ác mộng không thể thoát ra, ác mộng này họ rất nhanh muốn tỉnh lại. Thật không ngờ rằng tham gia vào thám hiểm đoàn lần này đã được cảnh báo là rất hung hiểm, thế nhưng họ lại không nghĩ hung hiểm tới mức mất mạng.
Ngay cả mấy người học thức cao thâm như Giáo Sư Cao Tự, lại cũng không lường trước được điều này, lúc này lại bị Hà Quang dọa cho sợ hãi muốn chôn chân. Lúc trước Tòng Lĩnh diễn kịch, còn có không ít người cảm thấy nực cười, còn cho là Tòng Lĩnh ngu ngốc, nhưng qua một màn này, xem ra chính mình còn có khả năng sau này thật sự phải làm nô lệ.
Trải qua mấy mươi phút thời gian, người bị cụt chân kia máu chảy lênh láng, mặt mũi trắng bềnh bệch. Anh ta cố gắng tự băng bó lại vết thương cho mình rồi thở dốc. Bởi nếu cứ để như vậy, chẳng mấy chốc anh ta sẽ bị mất máu mà chết. Mà trong đoàn lúc này mặc nhiên không ai dám giúp đỡ anh ta. Bởi vì tất cả đã bị Hà Quang dọa cho sợ hãi, trước sức mạnh tuyệt đối của Hà Quang, bọn họ biết chắc chắn lúc này số đông cũng không giúp ích được gì. Hơn nữa với lại người ngu dốt lạc hậu như Hà Quang, căn bản lý lẽ cũng lại càng không có tác dụng. Chưa biết chừng anh không mở miệng thì còn được sống, mở miệng rồi thì ánh sáng ngày tiếp theo cũng là không được trông thấy. Lúc này ai ai cũng nghĩ như vậy, nhìn xuống đạo sĩ cầm chuông kia mà như quái vật. Thậm chí có người còn muốn rơi vào tay khủng bố cũng không muốn rơi vào tay Hà Quang. Tâm lý mỗi người ngày càng hoảng loạn, bất giác đã có người lâm vào bất tỉnh.
Cuối cùng, thời gian mà Vũ Minh mong chờ nhất cũng đã tới.
Hửng sáng.
Hà Quang lúc này dừng lại, cũng không biết định làm gì, gã như đoán trước được trời sẽ sáng cho nên lúc này lại hướng tới Ngân Thi kia mà lo ngại.
- Trời sáng rồi, Ngân Thi của ta không thể ở bên ngoài!
- Không ổn!
Hà Quang lúc này bất giác như phát hiện ra được điều gì, liền hét lên:
- Súc sinh, các ngươi dám tính kế bổn đạo?
Hà Quang trừng mắt lên nhìn về phía Tòng Lĩnh cùng Vũ Minh.
Vũ Minh cùng Tòng Lĩnh hai người cũng đồng thời rung động. Hà Quang này không ngờ lúc này đã nhận ra âm mưu của bọn hắn.
Bởi vì trời sáng, như vậy sức mạnh của Ngân Thi sẽ bị giảm trên diện rộng, thậm chí là còn không có khả năng ra tay. Hà Quang bổn tính ngu ngốc bấy lâu, lại bị Tòng lĩnh cùng Vũ Minh không ngừng nịnh nọt làm lu mờ tâm trí, đến nỗi chuyện quan trọng nhất là Ngân Thi cũng không để tâm, lúc này trời sáng mới nhớ đến Ngân Thi, liền giật mình sợ hãi. Phát hiện tất cả chuyện này rất có thể là âm mưu, cho nên mới hướng hai người Vũ Minh quát lên như vậy.
Vũ Minh lúc này biết mưu kế đã thành, cho nên đối với hành động của Hà Quang chỉ không ngừng cười lạnh, lúc này, là hắn đã muốn trở mặt với Hà Quang.
Vũ Minh ngoắt một cái đã hướng về phía Tòng Lĩnh hô lớn:
- Tòng Lĩnh, hành động!
Tức thì Vũ Minh nhanh như chớp lao về phía Hà Quang thi triển thượng thế võ công, tu vi Hạ Đạo Học cảnh giới vận dụng đạt tới mức cực hạn. Hướng Hà Quang thi triển công kích nhanh như vũ bão. Tòng Lĩnh sau đó cũng bị chậm đi một điểm nhưng cũng nhanh chóng phối hợp. Chẳng mấy chốc con dao mà Hà Quang vứt đi đã bị Tòng Lĩnh nhặt lên lao tới đâm chém.
Kinh nghiệm chiến đấu với dã thú nhiều năm tháng, tạo nên một Tòng Lĩnh thân pháp mau lẹ chính xác, tiếp cận Hà Quang vung lên công kích, tuyệt đối đều là những điểm yếu hại trên cơ thể.
Đồng thời cùng một lúc Hà Quang hứng chịu hai công kích như vậy, lúc này không có Ngân Thi hỗ trợ. Hà Quang chỉ có thể dựa vào một thân võ công để cự lại hai người, dù vậy, Hà Quang vẫn không tỏ ra sợ hại, thậm chí còn không có chút coi trọng hai người, căn bản chính là một tia coi thường.
- Hai tên súc sinh các ngươi, muốn tính kế bổn đạo, không dễ như vậy đâu. Toàn bộ đều phải chết hết tế luyện cho Ngân Thi của ta!
Hà Quang trong lúc chống cự, vẫn lo lắng Ngân Thi bị mặt trời hao tổn, cho nên tận lực lắc chuông điều động Ngân Thi nấp vào bóng râm. Gã cũng biết cần phải nhanh chóng giải quyết hai người Vũ Minh để rời đi, bằng không mặt trời càng đứng bóng, cơ hội gã mang theo Ngân Thi rời khỏi đây càng thấp.
Một khi như vậy để Ngân Thi bị mặt trời thiêu cháy, hắn chính là tội đồ thiên cổ của Bà La Đạo. Cho dù có giết được hai người Vũ Minh bọn hắn trả thù bị tính kế, sau này không còn Ngân Thi, hạ tràng của Hà Quang tuyệt đối rất thảm. Chỉ cần Cung Phụng Bà La Đạo xuất quan, phát hiện Ngân Thi tổn hại, cho dù Hà Quang có là trưởng môn chân nhân, cái mạng nhỏ cũng không thể giữ nổi. Mất đi Ngân Thi, Bà La Đạo khó còn chỗ đứng trong Bát Đại Kì Phái Hoàng Liên Sơn Mạch…
Hà Quang hưng phấn luôn miệng nói. Gã còn nhìn quanh xem có ai phản ứng hay không, nhưng gã chỉ nhận thấy một vài tên to khỏe là vẫn còn đang ngơ ngác không hiểu gì. Còn những tên nhìn như trói gà không chặt lại tỏ vẻ hoàn toàn đồng ý.
- Đủ rồi, chúng tôi không làm nữa, đi về!
Đám người được thuê để đem đồ đạc cho đoàn, vốn dĩ cũng chẳng hiểu mã Mod là cái quái quỷ gì. Cũng giống như Hà Quang, lúc này họ lại cảm thấy như bị đùa bỡn, liền nhất loạt tức giận vứt gậy gộc trên tay xuống, hùng hổ muốn đi.
Hà Quang lúc này trợn mắt lên giận dữ:
- Muốn chết!
Vũ Minh lập tức biến sắc, hắn không ngờ mình vẫn còn sót một phần trong kế hoạch chưa tính đến là đám người này. Hôm nay chỉ sợ tính mạng mấy người bốc vác này khó mà giữ nổi. Tính cách Hà Quang điên loạn như vậy, nhất định sẽ không tha cho bọn họ.
- Mấy người này bị điên hết cả rồi, chúng ta mau chóng trở về!
- Đúng vậy, năm mươi triệu tuy lớn thật, nhưng muốn để tôi giả làm một thằng điên thì không bao giờ!
Hai người trong đội bốc vác to khỏe nhất hùng hổ bước đi, vừa bước vừa nói tỏ vẻ rất khó chịu. Hà Quang cười khanh khách lạnh lẽo, Vũ Minh thì hai hàng mồ hôi chảy dài. Nghĩ xem, liệu bây giờ có nên trở mặt hay không, nếu như trở mặt, kế hoạch rất có thể sẽ bị phá hỏng.
- Muốn đi mà được sao? Hà Quang giọng nói the thé vang tới lỗ tai mỗi người. Tòng Lĩnh lo lắng, thoắt cái đã đứng cạnh Vũ Minh nói nhỏ dò hỏi:
- Làm sao bây giờ, chỉ cần vài mươi phút nữa là kế hoạch sẽ thành công rồi?
- Chỉ cần vài mươi phút nữa trời sáng, lúc đó diệt tên đạo trưởng này không khó. Nhưng tôi vẫn không nghĩ đến biến số này lại có thể xảy ra! Trước hết rất nguy hiểm, cậu huy động mọi người di chuyển ra xa một chút, rất có thể tôi với Hà Quang sẽ xảy ra giao tranh, lúc đó khó mà biết trước được!
- Tôi biết rồi!
Tòng Lĩnh nhẹ nhàng gật đầu, rồi lại âm thầm lui lại. Vũ Minh vẫn chăm chú nhìn về phía diễn biến đội bốc vác, thấy Hà Quang chân không động tay không dời, cũng có đôi chút yên tâm.
- A aa a…
Nhưng Vũ Minh vừa dời mắt đi một chút, lập tức đã có tiếng kêu thảm vang lên, tiếng kêu thảm thiết kéo dài đầy thê lương. Chỉ thấy Hà Quang từ lúc nào đã xuất hiện ngay cạnh người bốc vác to khỏe nhất, đi hàng đầu đội. Lưỡi gã đã đảo cạnh mép, người kia một chân đã cụt ngủn, máu me bắn thành tia dài, hết sức kinh tởm.
Vũ Minh trợn tròn mắt sợ hãi, chỉ vài giây trước, Hà Quang còn cách đội bốc vác kia đến hơn mười mét. Vậy mà chỉ một cái chớp mắt, đã lấy đi của người ta một cái chân. Quả thật đúng như Hà Quang nói, tốc độ di chuyển của Bà La Đạo xứng danh nhất đẳng võ giới.
- Giết người, giết người!!
Người kia kêu la thảm thiết, từ cái chân đã lòi ra khúc xương trắng nhởn vỡ vụn. Mấy người bên cạnh mặt mày ai nấy đều xanh mét, nhìn Hà Quang như quái vật sợ hãi lui lại phía sau làm ra thủ thế. Gậy gộc đều giơ lên cao qua đầu trực tự vệ.
- Hắc hắc!
Hà Quang nhe răng cười thống khoái, hai mắt híp lại càng làm tăng độ điên loạn của gã.
Vũ Minh tim đập thình thịch cảm giác chính mình không thể tin nổi tốc độ của Hà Quang lại nhanh như vậy. Lúc này Hà Quang đã lấy đi của người kia một cái chân, hắn thân lực bất tòng tâm trơ mắt đứng nhìn, quả thực tâm trạng biến đổi không sao nói nổi.
Tòng Lĩnh lúc này mới bước được có vài bước, đã nghe thấy tiếng kêu thảm, vội vã quay mình lại. Theo phản xạ từ bên hông rút ra một con Dao Mèo lớn, một nhát nhanh tay phi về hướng tiếng kêu. Muốn dùng một nhát phi dao này, ngăn Hà Quang lại. Nhưng vẫn là không kịp, con dao kia chưa bay đến nơi, đã bị Vũ Minh nhanh tay bắt lấy.
Vũ Minh biết Tòng Lĩnh lúc này nổi lên xung động, cho nên mới làm ra hành động như vậy. Lúc này, nếu trở mặt với Hà Quang, e là vẫn chưa phải thời cơ tốt, cho nên hắn vẫn muốn một mực ngăn cản hành động của Tòng Lĩnh.
Hà Quang đang cười khanh khách, nhận thấy con dao từ phía Tòng Lĩnh bay tới liền trợn mắt nhìn Tòng Lĩnh. Nhưng gã lại thấy Vũ Minh nhanh chóng cười xuề xòa nói:
- Sư phụ, Tòng Lĩnh ném thêm cho ta con dao này, nói là đồ tốt muốn dâng lên sư phụ!
Vũ Minh cười hồ hởi, hai tay dâng con dao cung kính hướng về phía Hà Quang. Thuận tiện nháy mắt Tòng Lĩnh một cái.
Tòng Lĩnh biết mình nhất thời làm ra hành động dại dột, bèn vội vã phối hợp:
- Đúng vậy thưa chủ nhân, đây là con dao tốt nhất của tôi, vừa nãy đã nói với anh ta giúp ta dâng lên chủ nhân!
Vũ Minh gật đầu tỏ vẻ đồng tình, Hà Quang là người bổn tính ngu ngốc, liền không nghi ngờ gì. Cũng cười khà khà nói lớn:
- Tốt tốt, mau đem đồ tốt mà hắn nói lên đây cho vi sư!
- Vâng thưa sư phụ!
Vũ Minh cúi đầu giả bộ cung kính, con dao nhỏ của Tòng Lĩnh dần dần xuất hiện trước mắt Hà Quang.
Hà Quang ngúc ngắc cái đầu bắt đầu thò ra bàn tay nhanh chóng chộp lấy cán dao và đưa lên ngắm nghía.
- Hừ, không tồi, bất quá con dao này không tính là đồ tốt, chẳng qua đối với giáo ta mà nói, loại binh khí như thế này thực không thiếu!
Hà Quang nói lên lời có chút không hài lòng, lại còn không ngừng chê con dao của Tòng Lĩnh phẩm chất kém cỏi. Khiến Tòng Lĩnh vốn đã khó chịu bấy lấu, bây giờ mặt mày lại càng nhăn nhó khó chịu.
Dao của hắn là được mài dũa bởi tộc người Thái, thứ nguyên liệu làm lên con dao này luôn là tốt nhất. Hơn nữa bởi vì được gia công theo cách thủ công nên con dao lại càng được làm thêm tỉ mỉ sắc bén. Có thể nói là chém đá cũng khó mà cùn, con dao tốt như vậy lại bị Hà Quang chê bai là hàng phế phẩm, khiến Tòng Lĩnh không có lời nào nói nổi.
Nhưng mà bây giờ đang là thời điểm nguy hiểm, Tòng Lĩnh cũng không vì chuyện con dao mà bận tâm quá nhiểu. Nếu không phải Trần Vũ Minh nhanh tay, có lẽ Tòng Lĩnh đã bị xung động nhất thời mà mất mạng, nhìn thấy động tác Hà Quang nhanh như chớp như vậy. Tòng Lĩnh cũng không khỏi hoảng sợ, trên đời này lại còn có thể phát hiện ra dao ném trong một cái chớp mắt, hơn nữa dường như là Tòng Lĩnh còn chưa có ném đã trực tiếp bị đối phương phát hiện. Mặc dù lúc đó Hà Quang đang quay lưng về phía Tòng Lĩnh, điều này thực là đáng sợ.
Toàn trường mấy chục người trong đoàn khảo cổ cũng hít một ngụm khí gấp gáp sợ hãi. Không chỉ bị quang cảnh Hà Quang vừa nãy ra tay dọa cho muốn chết, mà chính là từ tác phong của Hà Quang còn cũng cảm thấy chính mình như đang hoa mắt mà không thể tin nổi. Trên đời này còn có người có thể nhanh như vậy, nếu không phải là tận mắt chứng kiến, họ còn cho rằng những thứ mình nhìn thấy là hư cấu trong phim kiếm hiệp. Chuyện như vậy trên đời tuyệt đối không thể tồn tại.
Hà Quang chê bai con dao của Tòng Lĩnh một hồi, sau đó nhìn nó với nét mặt chẳng đáng. Rồi trực tiếp quăng con dao đi một chút không hề bận tâm. Tòng Lĩnh trong lòng nhảy dựng, lại nhìn về phía người bị Hà Quang ra tay nháy mắt cắt cụt chân, lại không biết làm gì. Trong đám mấy người bốc vác vừa mới rời đi lúc này cũng không ai dám lên tiếng, chỉ im lặng sợ hãi. Chân một bước đều không dám dời, thứ mà bọn họ cho là diễn kịch lúc này lại đang thực sự giết người. Mỗi người đều cảm giác chính mình đang lâm vào cơn ác mộng không thể thoát ra, ác mộng này họ rất nhanh muốn tỉnh lại. Thật không ngờ rằng tham gia vào thám hiểm đoàn lần này đã được cảnh báo là rất hung hiểm, thế nhưng họ lại không nghĩ hung hiểm tới mức mất mạng.
Ngay cả mấy người học thức cao thâm như Giáo Sư Cao Tự, lại cũng không lường trước được điều này, lúc này lại bị Hà Quang dọa cho sợ hãi muốn chôn chân. Lúc trước Tòng Lĩnh diễn kịch, còn có không ít người cảm thấy nực cười, còn cho là Tòng Lĩnh ngu ngốc, nhưng qua một màn này, xem ra chính mình còn có khả năng sau này thật sự phải làm nô lệ.
Trải qua mấy mươi phút thời gian, người bị cụt chân kia máu chảy lênh láng, mặt mũi trắng bềnh bệch. Anh ta cố gắng tự băng bó lại vết thương cho mình rồi thở dốc. Bởi nếu cứ để như vậy, chẳng mấy chốc anh ta sẽ bị mất máu mà chết. Mà trong đoàn lúc này mặc nhiên không ai dám giúp đỡ anh ta. Bởi vì tất cả đã bị Hà Quang dọa cho sợ hãi, trước sức mạnh tuyệt đối của Hà Quang, bọn họ biết chắc chắn lúc này số đông cũng không giúp ích được gì. Hơn nữa với lại người ngu dốt lạc hậu như Hà Quang, căn bản lý lẽ cũng lại càng không có tác dụng. Chưa biết chừng anh không mở miệng thì còn được sống, mở miệng rồi thì ánh sáng ngày tiếp theo cũng là không được trông thấy. Lúc này ai ai cũng nghĩ như vậy, nhìn xuống đạo sĩ cầm chuông kia mà như quái vật. Thậm chí có người còn muốn rơi vào tay khủng bố cũng không muốn rơi vào tay Hà Quang. Tâm lý mỗi người ngày càng hoảng loạn, bất giác đã có người lâm vào bất tỉnh.
Cuối cùng, thời gian mà Vũ Minh mong chờ nhất cũng đã tới.
Hửng sáng.
Hà Quang lúc này dừng lại, cũng không biết định làm gì, gã như đoán trước được trời sẽ sáng cho nên lúc này lại hướng tới Ngân Thi kia mà lo ngại.
- Trời sáng rồi, Ngân Thi của ta không thể ở bên ngoài!
- Không ổn!
Hà Quang lúc này bất giác như phát hiện ra được điều gì, liền hét lên:
- Súc sinh, các ngươi dám tính kế bổn đạo?
Hà Quang trừng mắt lên nhìn về phía Tòng Lĩnh cùng Vũ Minh.
Vũ Minh cùng Tòng Lĩnh hai người cũng đồng thời rung động. Hà Quang này không ngờ lúc này đã nhận ra âm mưu của bọn hắn.
Bởi vì trời sáng, như vậy sức mạnh của Ngân Thi sẽ bị giảm trên diện rộng, thậm chí là còn không có khả năng ra tay. Hà Quang bổn tính ngu ngốc bấy lâu, lại bị Tòng lĩnh cùng Vũ Minh không ngừng nịnh nọt làm lu mờ tâm trí, đến nỗi chuyện quan trọng nhất là Ngân Thi cũng không để tâm, lúc này trời sáng mới nhớ đến Ngân Thi, liền giật mình sợ hãi. Phát hiện tất cả chuyện này rất có thể là âm mưu, cho nên mới hướng hai người Vũ Minh quát lên như vậy.
Vũ Minh lúc này biết mưu kế đã thành, cho nên đối với hành động của Hà Quang chỉ không ngừng cười lạnh, lúc này, là hắn đã muốn trở mặt với Hà Quang.
Vũ Minh ngoắt một cái đã hướng về phía Tòng Lĩnh hô lớn:
- Tòng Lĩnh, hành động!
Tức thì Vũ Minh nhanh như chớp lao về phía Hà Quang thi triển thượng thế võ công, tu vi Hạ Đạo Học cảnh giới vận dụng đạt tới mức cực hạn. Hướng Hà Quang thi triển công kích nhanh như vũ bão. Tòng Lĩnh sau đó cũng bị chậm đi một điểm nhưng cũng nhanh chóng phối hợp. Chẳng mấy chốc con dao mà Hà Quang vứt đi đã bị Tòng Lĩnh nhặt lên lao tới đâm chém.
Kinh nghiệm chiến đấu với dã thú nhiều năm tháng, tạo nên một Tòng Lĩnh thân pháp mau lẹ chính xác, tiếp cận Hà Quang vung lên công kích, tuyệt đối đều là những điểm yếu hại trên cơ thể.
Đồng thời cùng một lúc Hà Quang hứng chịu hai công kích như vậy, lúc này không có Ngân Thi hỗ trợ. Hà Quang chỉ có thể dựa vào một thân võ công để cự lại hai người, dù vậy, Hà Quang vẫn không tỏ ra sợ hại, thậm chí còn không có chút coi trọng hai người, căn bản chính là một tia coi thường.
- Hai tên súc sinh các ngươi, muốn tính kế bổn đạo, không dễ như vậy đâu. Toàn bộ đều phải chết hết tế luyện cho Ngân Thi của ta!
Hà Quang trong lúc chống cự, vẫn lo lắng Ngân Thi bị mặt trời hao tổn, cho nên tận lực lắc chuông điều động Ngân Thi nấp vào bóng râm. Gã cũng biết cần phải nhanh chóng giải quyết hai người Vũ Minh để rời đi, bằng không mặt trời càng đứng bóng, cơ hội gã mang theo Ngân Thi rời khỏi đây càng thấp.
Một khi như vậy để Ngân Thi bị mặt trời thiêu cháy, hắn chính là tội đồ thiên cổ của Bà La Đạo. Cho dù có giết được hai người Vũ Minh bọn hắn trả thù bị tính kế, sau này không còn Ngân Thi, hạ tràng của Hà Quang tuyệt đối rất thảm. Chỉ cần Cung Phụng Bà La Đạo xuất quan, phát hiện Ngân Thi tổn hại, cho dù Hà Quang có là trưởng môn chân nhân, cái mạng nhỏ cũng không thể giữ nổi. Mất đi Ngân Thi, Bà La Đạo khó còn chỗ đứng trong Bát Đại Kì Phái Hoàng Liên Sơn Mạch…
Danh sách chương