Ở bên kia, Lôi Vô Kiệt dần dần tỉnh lại, khẽ mở mắt nhìn xung quanh, thiều thào lên tiếng: "Quả Quả tỷ..."
"Tiểu Kiệt đệ tỉnh rồi." Quả Quả mừng quýnh lên, buông ngay thanh đoản chùy xuống, chạy đến chỗ Lôi Vô Kiệt. Hai kẻ kia cũng có cảm giác như vậy nhưng họ luôn giữ lại một phần cảm xúc trong lòng không hề bộc lộ hết ra ngoài như ai kia.
"Đệ chưa chết sao?" Lôi Vô Kiệt choàng dậy, ngây dại đưa mắt hỏi.
"Đệ là đứa trẻ ngoan như vậy, ta sẽ không để đệ chết đâu." Quả Quả tươi cười, đỡ hắn tựa vào vai mình, xoa đầu hắn.
"Là tỷ cứu đệ sao?" Lôi Vô Kiệt nắm lấy tay Quả Quả, ánh mắt long lanh cảm động tột cùng.
"Không chỉ có mình ta. Còn có hai người bọn họ." Quả Quả nhìn đến Vô Tâm và Tiêu Sắt.
"Lần này làm phiền mọi người rồi." Lôi Vô Kiệt cười cười, gãi gãi đầu nhìn Vô Tâm và Tiêu Sắt.
"Tên ngốc, nói gì vậy. Ngươi còn thiếu ta 500 lượng, ngươi chết rồi, ta biết kiếm ai mà đòi." Tiêu Sắt nghiêng mặt đi, châm chọc hắn.
"Tiêu Sắt... ngươi..." Lôi Vô Kiệt vừa tỉnh lại đã bị Tiêu Sắt nhắc đến món nợ cũ. Làm cho hắn tức muốn hộc ra máu.
"Tỉnh lại được là tốt. Nằm xuống nghỉ thêm một lát." Vô Tâm cong môi lên tiếng.
"Vô Tâm nói đúng đó. Độc của đệ chưa được giải hoàn toàn đâu. Lát nữa ta và Vô Tâm sẽ đến chỗ Bách Cơ đòi thuốc giải cho đệ. Ngoan." Quả Quả vừa nói vừa nhẹ cho Lôi Vô Kiệt nằm xuống.
"Sao đệ tỉnh lại được?" Lôi Vô Kiệt vẫn còn hàng tá thắc mắc trong đầu.
"Ta và Vô Tâm tìm ba loại thảo dược làm giảm độc tính giúp đệ: Cẩm Địa Phá Lan Chi, Sơn Hoa Hạ Tiêu Tư và Bán Lệ Yên Tử Thanh." Quả Quả đặt bàn tay lên bụng Lôi Vô Kiệt, vỗ vỗ nhè nhẹ như ru ngủ trẻ con.
"Đó là những thứ gì?" Lôi Vô Kiệt chớp chớp mắt hỏi.
"Cẩm Địa Phá Lan Chi đệ có thể xem nó giống như lô hội nhưng vỏ không dày như vậy cũng không có gai, tay lá rất linh hoạt, hoa nở rất thơm và đặc biệt rất tinh ranh. Sơn Hoa Hạ Tiêu Tư là lão nhân sâm đầu đội hoa giống như một tản đá mà suốt ngày cứ cắm đầu chạy về hướng nam. Và Bán Lệ Yên Tử Thanh chính là..." Quả Quả kể cho hắn nghe một câu chuyện dài vừa bi vừa hài mà nàng và Vô Tâm cùng nhau trải qua.
"Lần này phải trông cậy vào ngươi rồi." Quả Quả đáp lại ánh mắt hắn.
"Ta?" Vô Tâm cười khổ. "Xem ra cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì rồi."
"Vì cứu Lôi Vô Kiệt, ngươi chịu thiệt một chút." Quả Quả vừa nói vừa siết chặt sợi dây leo để tạo nút thắt, trói tay Vô Tâm lại.
"Ta không hiểu, tại sao cô nhất định phải trói ta lại?" Vô Tâm nhíu mày vì bị siết đau, quay về phía sau hỏi Quả Quả.
Quả Quả nhìn hắn nhưng không trả lời. Trong ánh mắt chợt hiện ra một tia đau xót khó hiểu. Vô Tâm cũng không hiểu tại sao Quả Quả lại nhìn hắn với ánh mắt như thế. Nàng buộc xong, đi đến phía trước chắn trước người hắn, chắp tay, lớn giọng thông cáo:
"Yên Tử đại nhân, hôm nay tiểu nữ mang tới cho ngài một vật tế. Mong người giữ đúng lời hứa thực hiện một nguyện vọng của ta."
"Vật tế???" Vô Tâm sững người. "Là ta sao???" Vô Tâm vạn phần bàng hoàng, hụt hẫng, mống mắt cũng vì thế mà mất bình tĩnh, mọi thứ như sụp đổ trước mắt hắn. Hắn thật sự có nằm mơ cũng không ngờ được mình bị Quả Quả bán đứng như thế. Có lẽ hắn đã tin tưởng nàng quá nhanh nên giờ tự nếm trái đắng cho nhớ đời.
"Vô Tâm, ta xin lỗi. Bán Lệ Yên Tử Thanh đặc biệt thích nam nhân sạch. Ngươi là hòa thượng chắc là chưa từng làm qua những loại chuyện đó. Chọn ngươi là thích hợp nhất. Ta xin lỗi. Nếu ngươi thoát ra được, ta cam tâm tình nguyện đứng yên cho ngươi giết, nửa chữ than oán cũng tuyệt đối không phát ra." Quả Quả chua xót, nấc lên từng tiếng.
"Cô vì Lôi Vô Kiệt mà có thể làm đến mức này???" Vô Tâm đau xót cùng cực chất vấn nàng.
"Ta..." Quả Quả vội giải thích thì...
Gió bất chợt nổi lên dữ dội cuống theo bụi, cát và lá cây bay tới mù mịt, trong gió còn truyền tới một tiếng cười khanh khách: "Haha...Tốt lắm. Ta rất thích."
"Người thích thì tốt." Quả Quả tay chắn trước mặt cản bụi, lại lớn tiếng đáp lại.
Bỗng nhiên có những dây leo lao đến quấn lấy cả người Vô Tâm lôi đi. Hắn cứ để mặc cho chúng lôi đi càng lúc càng xa, những vết xước vì ma sát với những hòn sỏi đã rơm rớm máu. Hắn thất thần nhìn Quả Quả vẫn đứng yên bất động ở đó nhìn hắn bị lôi đi như vậy. Hắn thật sự bị nàng bán đứng. Các vết thương nhỏ này có đáng là gì so với nỗi đau tinh thần mà hắn được nàng ban tặng lúc này.
Vô Tâm cười khẩy. Hắn luôn tự cao cho rằng mình thông minh hơn người. Lúc trước tại Trường cung còn chê Lôi Vô Kiệt ngốc, bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền. Hắn thật không ngờ mình mới là kẻ ngốc đó. Hôm nay chính mình lại bị Quả Quả bán đi cũng không hề hay biết.
Nội tâm cào xé trong lòng, hắn thật sự đã chạm đến tột cùng nỗi thất vọng về nàng. Hắn từ đầu đã nhìn lầm nàng. Người ta thường nói nữ nhân không đáng tin, nữ nhân xinh đẹp lại càng không đáng tin. Vậy mà vừa nãy hắn còn cao ngạo cho rằng đã nhìn thấu con người nàng, còn muốn bảo vệ nàng. Thật nực cười, đúng là tự vả mới thấy đau.
Hắn thật muốn gào thét lên cho thỏa nỗi lòng. Hắn thật muốn biết thâm tâm nàng lúc này ra sao? Có thương xót cho hắn chút nào hay không? Thì ra đây mới chính là lý do thật sự nàng muốn hắn đi cùng nàng. Rốt cuộc thì nàng vì cứu Lôi Vô Kiệt, vì bảo vệ Tiêu Sắt mà bán hắn đi không một chút thương tiếc. Hắn trong lòng nàng thật sự không quan trọng bằng Tiêu Sắt hay Lôi Vô Kiệt? Vô Tâm cứ thế bị lôi đến gần gốc cây to. Quả Quả nãy giờ mắt không hề rời khỏi Vô Tâm.
"Chính là lúc này." Quả Quả nhãn quang chợt lóe sáng.
Nàng đứng bất động ở đây chính là chờ cho đến lúc này. Lúc mà Vô Tâm sắp lôi đến sào huyệt của Bán Lệ Yên Tử Thanh. Nàng ngay tức khắc lấy đà lao đến chỗ Vô Tâm, hai tay bắt lấy cổ chân hắn. Vô Tâm đồng tử giãn ra, hắn thật không hiểu nàng rốt cuộc muốn làm gì? Vì thương xót hắn sao? Nàng cùng hắn bị dây leo kéo đi, cả người trường dài trên đất cho đến khi một quầng bạch quang xuất hiện cuống hai người vào nơi trú ẩn của Yên Tử.
Cả hai té nhào vào một không gian khác, vô cùng mờ ảo. Quả Quả không lo cho chính mình chỉ để tâm đến Vô Tâm, liền đỡ hắn dậy, nhìn khắp người hắn, hỏi han hắn: "Vô Tâm ngươi không sao chứ? Bị thương rồi..."
"Cô điên rồi sao? Theo vào đây làm gì?" Vô Tâm tức giận quát vào mặt nàng.
"Sao hả?" Yên Tử đột nhiên xuất hiện ở phía sau Vô Tâm và Quả Quả, cách họ một khoảng khá xa.
Quả Quả và Vô Tâm liền theo nơi phát ra tiếng nói mà nhìn. Chỉ thấy Yên Tử Thanh một thân lục y mát mẻ, màu da cũng xanh tươi, thật khó phân biệt đâu là y phục đâu là da. Chỉ có khuôn mặt, đầu tóc, bàn tay, bàn chân nàng là màu nâu. Tóc lại như dựng ngược lên. Tóc và bàn tay trông như rễ cây, khô cằn, quắn quéo.
"Không nỡ giao tên tiểu hòa thượng yêu nghiệt này cho ta sao?" Yên Tử chỉ đứng yên tại chỗ vừa nói vừa đưa tay dài ra về phía Vô Tâm tựa hồ như muốn sờ lên mặt hắn.
Quả Quả như đoán được ý nàng ta liền chạy về phía sau Vô Tâm, kéo hắn lùi về sau. Không cho Yên Tử chạm vào hắn. Vô Tâm cũng né tránh bàn tay đang đến của Yên Tử. Quả Quả nhón chân ngước mặt lên khỏi vai Vô Tâm nhanh nhảu cảnh cáo: "Không được sờ soạng lung tung."
Yên Tử thấy thế liền thu tay về, ôm tay trước ngực, nghiêng đầu câu có, hỏi: "Cô muốn đổi ý?"
"Muốn ta giao tên tiểu hòa thượng này cũng được, nhưng cô phải đưa cho ta nhựa hổ phách để trao đổi chứ." Quả Quả lại nhón chân, đưa hết gương mặt lên thương lượng với Yên Tử.
"Nhựa hổ phách! Nếu ta không đưa thì cô làm sao?" Yên Tử ánh mắt xoẹt lửa phóng tới Quả Quả.
"Nếu cô không đưa, ta chỉ có thể dâng cho cô xác của hắn." Quả Quả không chút sợ hãi ánh mắt kia của Yên Tử mà bạo gan đáp lại.
Quả Quả đưa tay ra tạo tư thế siết cổ Vô Tâm, nhưng hắn cao hơn nàng. Nàng khó mà thực hiện được liền nói nhỏ sau gáy hắn: "Chùng người xuống một chút." Vô Tâm nghe vậy liền chùng mình xuống cho nàng thực hiện tư thế siết cổ cho Yên Tử coi, nhầm đe dọa nàng ta.
"Tệ quá đó. Không cần diễn nữa ah." Yên Tử cười cợt, xua tay.
Quả Quả buông tay xuống, bĩu môi, đánh nhẹ vào vai Vô Tâm: "Tại ngươi đấy."
"Sao lại trách ta?" Vô Tâm vẻ mặt vô tội.
"Tên tiểu hòa thượng này ta rất thích. Muốn lấy nhựa hổ phách chỉ có một cách duy nhất đó là làm ta bị thương. Nhưng ta lại không thích mình thương. Vậy nên tiểu hòa thượng ta lấy còn nhựa hổ phách thì không đưa cho cô." Yên Tử vừa nói vừa kiểm tra những ngón tay mình, vô cùng khinh địch.
"Vậy xem như thương thảo thất bại rồi." Quả Quả vẻ mặt tỏ ra buồn rũ rượi, nàng lặng lẽ tháo nút thắt cởi trói cho Vô Tâm.
"Đã vậy, bọn ta chỉ có thể cướp." Quả Quả vừa dứt lời, Vô Tâm liền hành động, lao tới tấn công Yên Tử.
Vô Tâm chưa kịp tới gần đã bị những dây leo quấn chặt, trói cả người lại mang đến trước mặt Yên Tử.
"Bảo bối, không ngoan nha." Yên Tử bắt lấy cằm Vô Tâm, kéo đến gần, quan sát kỹ ngũ quan của hắn.
Quả Quả ruột gan rối bời: "Ta phải làm gì đây??? Chết tiệt. Chết tiệt... Chết tiệt..." Nàng muốn tìm cách cứu Vô Tâm nhưng không tìm ra cách gì thích hợp cả.
Vô Tâm không có hoảng chỉ một mặt băng giá, áng binh bất động cho Yên Tử ngắm nhìn hắn. Đến khi Yên Tử nhìn tới mắt hắn. Hoàng quang từ đáy mắt vội phát ra. Hắn khẽ cong môi. Chỉ thấy Yên Tử loạng choạng đứng không vững, tâm tình bất ổn, liền hai tay ôm đầu, lắc mạnh, cảm xúc hoảng loạn lúc cười ngây dại, lúc lại phẫn uất, thịnh nộ,... Vì Yên Tử tinh thần không định, nên có lẽ dây leo treo Vô Tâm đã cùng lúc nhận được nhiều chỉ thị, nhất thời không biết phải nghe theo chỉ thị nào cho phải, nên nó cứ lắc lư, nửa muốn giữ hắn lại, nửa muốn quẳng hắn đi. Cuối cùng thì nó cũng quẳng hắn đi khi Yên Tử đang quay cuồng trong tâm ma của chính mình.
"Vô Tâm.." Quả Quả kêu lên khi thấy Vô Tâm bị quăng đi.
Vô Tâm bị tung lên không trung vội định hình xoay người đáp xuống an toàn bên cạnh Quả Quả.
"Ngươi dùng Tâm Ma Dẫn?" Quả Quả nhìn thấy biểu hiện bất thường của Yên Tử thì đã đoán ra được.
Vô Tâm gật đầu. Yên Tử bị tâm ma vây lấy, tinh thần không ổn định, những dây leo cũng quất tới quất lui loạn xạ. Quả Quả không vì thế mà sợ hãi ngược lại nàng thừa cơ liền nhặt lấy sợi dây leo trói Vô Tâm ban nãy, cầm chắc trong tay, bước tới chỗ Yên Tử.
"Cô định làm gì?" Vô Tâm theo phản xạ bước lên một bước hỏi.
Quả Quả không trả lời, vung roi quất vào cánh tay Yên Tử. Vết thương xuất hiện rồi lại nhanh chóng khép miệng lành hẳn, như chưa từng bị thương, Quả Quả nhìn lên một bên mắt Yên Tử đã thấy một dòng nước mắt màu vàng nâu dâng lên. Nàng vui mừng chờ nó rơi xuống mà không hề hay biết nguy hiểm đang đến. Nước mắt Yên Tử lăn dài trên má, chạy xuống xương quai hàm, rơi xuống. Quả Quả vội hứng lấy.
"Quả Quả, nguy hiểm." Vô Tâm lao tới ôm lấy nàng. Lúc hắn vừa ôm nàng cũng là lúc nàng đón được giọt nước mắt Yên Tử rơi xuống. Vô Tâm ôm nàng thoát khỏi dây leo của Yên Tử phóng tới bất ngờ vì cảm giác đau ở nơi Quả Quả gây ra, theo bản năng mà hành động.
"Cô muốn chết?" Vô Tâm tức giận vì sự liều lĩnh đáng sợ của Quả Quả.
"Nhựa hổ phách. Cuối cùng chúng ta cũng lấy được nhựa hổ phách rồi. Vô Tâm... Vô Tâm..." Quả Quả mừng rỡ quay qua ôm chừng lấy cổ Vô Tâm, cười tít mắt.
Vô Tâm chợt đỏ mặt, vội tháo tay Quả Quả, đẩy nàng ra khỏi người hắn.
"Nhân lúc Yên Tử vẫn bị tâm ma bám lấy, chúng ta mau tìm cách thoát thân." Vô Tâm tằng hắng nhắc nhỡ.
"Ta quên mất. Đi thôi." Quả Quả sực nhớ.
"Làm sao ra khỏi đây được?" Vô Tâm hỏi.
"Ta cũng không biết." Quả Quả lắc lắc đầu. Nhìn lại Yên Tử vẫn đang bị kẹt trong tâm ma, thần trí mơ hồ, điên loạn vùng vẫy dây leo khắp nơi, hỏi Vô Tâm: "Yên Tử bao lâu sẽ tỉnh lại?"
"Tạm thời chưa ra khỏi được. Nhưng chúng ta phải nhanh lên." Vô Tâm rung rung thanh quản.
"Để ta nghĩ đã.... nghĩ... nghĩ..." Quả Quả tay ôm eo, tay lại sờ trán, đi tới đi lui suy nghĩ. Nàng thầm thì: "Đối với cây cỏ thì cái gì là quan trọng nhất?"
"Nước, ánh sán...g..." Vô Tâm vô tư trả lời nàng.
"Đúng rồi, là ánh sáng." Cả hai mừng húm.
"Lúc nãy chúng ta vào từ hướng đông đúng không?" Quả Quả hỏi lại.
"Đúng vậy." Vô Tâm gật đầu, nói thêm: "Vậy cửa ra có lẽ là hướng tây."
"Nhanh lên hướng tây." Quả Quả sốt sắng, nắm tay áo hắn tìm đến hướng tây. Chạy qua khỏi chỗ Yên Tử những dây leo vung ra gần đó.
"Vô Tâm, không phải hướng tây." Quả Quả tìm hết các cơ quan ở hướng tây vẫn không có cửa ra.
"Hướng tây không đúng thì là hướng nào?" Vô Tâm ngẫm nghĩ.
"Vào nam ra bắc." Quả Quả tự mình lẩm bẩm. "Không lẽ là hướng bắc?"
"Để ta tìm thử." Vô Tâm né những sợi dây leo tung ra không có chủ đích kia đến hướng bắc để tìm cửa ra.
"Không đúng." Vô Tâm nghiêng đầu về hướng Quả Quả.
"Không phải sao?" Quả Quả có chút thất vọng, ngón trỏ gãi gãi trán, tiếp tục suy nghĩ. "Vậy là hướng nào đây?"
"Vào đông ra tây cũng sai. Vào nam ra bắc cũng trật. Phải làm sao đây? Haizzz... " Quả Quả buồn buồn thét toáng lên. Nhưng trong đó lại có sẵn đáp án cho họ.
"Đúng rồi. Là... hướng tây bắc." Vô Tâm và Quả Quả cùng nhau hô lên.
"Là ở đây." Vô Tâm tìm thấy cơ quan, nhìn Quả Quả, ý bảo nàng đến gần. Nàng vừa chạy qua chỗ Vô Tâm vừa không quên để ý dây leo không tự chủ của Yên Tử đang tấn công loạn hết lên.
Vô Tâm tay chạm vào cửa. Một luồng bạch quang cực lớn xuất hiện, sáng chói cả một vùng trời, bạch quang phát ra sức mạnh cực lớn, khiến cho Quả Quả không thích ứng được, mà ngã khỏi luồng sáng. Vô Tâm vội nắm lấy tay nàng, kéo nàng lòng hắn, ôm chặt. Cửa mở ra.
"Nhảy."
Vô Tâm hô một tiếng, Quả Quả nhắm chặt mắt, ôm chặt hắn. Cả hai cùng nhau nhảy ra ngoài. Vừa tiếp đất hai người đã lao xuống một con dốc nhỏ, họ bất đắc dĩ phải lăn vài vòng đến khi mặt đất bằng phẳng thì mới dừng lại được.
"Hayda... cuối cùng cũng thoát ra được rồi ha..."
"Tiểu Kiệt đệ tỉnh rồi." Quả Quả mừng quýnh lên, buông ngay thanh đoản chùy xuống, chạy đến chỗ Lôi Vô Kiệt. Hai kẻ kia cũng có cảm giác như vậy nhưng họ luôn giữ lại một phần cảm xúc trong lòng không hề bộc lộ hết ra ngoài như ai kia.
"Đệ chưa chết sao?" Lôi Vô Kiệt choàng dậy, ngây dại đưa mắt hỏi.
"Đệ là đứa trẻ ngoan như vậy, ta sẽ không để đệ chết đâu." Quả Quả tươi cười, đỡ hắn tựa vào vai mình, xoa đầu hắn.
"Là tỷ cứu đệ sao?" Lôi Vô Kiệt nắm lấy tay Quả Quả, ánh mắt long lanh cảm động tột cùng.
"Không chỉ có mình ta. Còn có hai người bọn họ." Quả Quả nhìn đến Vô Tâm và Tiêu Sắt.
"Lần này làm phiền mọi người rồi." Lôi Vô Kiệt cười cười, gãi gãi đầu nhìn Vô Tâm và Tiêu Sắt.
"Tên ngốc, nói gì vậy. Ngươi còn thiếu ta 500 lượng, ngươi chết rồi, ta biết kiếm ai mà đòi." Tiêu Sắt nghiêng mặt đi, châm chọc hắn.
"Tiêu Sắt... ngươi..." Lôi Vô Kiệt vừa tỉnh lại đã bị Tiêu Sắt nhắc đến món nợ cũ. Làm cho hắn tức muốn hộc ra máu.
"Tỉnh lại được là tốt. Nằm xuống nghỉ thêm một lát." Vô Tâm cong môi lên tiếng.
"Vô Tâm nói đúng đó. Độc của đệ chưa được giải hoàn toàn đâu. Lát nữa ta và Vô Tâm sẽ đến chỗ Bách Cơ đòi thuốc giải cho đệ. Ngoan." Quả Quả vừa nói vừa nhẹ cho Lôi Vô Kiệt nằm xuống.
"Sao đệ tỉnh lại được?" Lôi Vô Kiệt vẫn còn hàng tá thắc mắc trong đầu.
"Ta và Vô Tâm tìm ba loại thảo dược làm giảm độc tính giúp đệ: Cẩm Địa Phá Lan Chi, Sơn Hoa Hạ Tiêu Tư và Bán Lệ Yên Tử Thanh." Quả Quả đặt bàn tay lên bụng Lôi Vô Kiệt, vỗ vỗ nhè nhẹ như ru ngủ trẻ con.
"Đó là những thứ gì?" Lôi Vô Kiệt chớp chớp mắt hỏi.
"Cẩm Địa Phá Lan Chi đệ có thể xem nó giống như lô hội nhưng vỏ không dày như vậy cũng không có gai, tay lá rất linh hoạt, hoa nở rất thơm và đặc biệt rất tinh ranh. Sơn Hoa Hạ Tiêu Tư là lão nhân sâm đầu đội hoa giống như một tản đá mà suốt ngày cứ cắm đầu chạy về hướng nam. Và Bán Lệ Yên Tử Thanh chính là..." Quả Quả kể cho hắn nghe một câu chuyện dài vừa bi vừa hài mà nàng và Vô Tâm cùng nhau trải qua.
"Lần này phải trông cậy vào ngươi rồi." Quả Quả đáp lại ánh mắt hắn.
"Ta?" Vô Tâm cười khổ. "Xem ra cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì rồi."
"Vì cứu Lôi Vô Kiệt, ngươi chịu thiệt một chút." Quả Quả vừa nói vừa siết chặt sợi dây leo để tạo nút thắt, trói tay Vô Tâm lại.
"Ta không hiểu, tại sao cô nhất định phải trói ta lại?" Vô Tâm nhíu mày vì bị siết đau, quay về phía sau hỏi Quả Quả.
Quả Quả nhìn hắn nhưng không trả lời. Trong ánh mắt chợt hiện ra một tia đau xót khó hiểu. Vô Tâm cũng không hiểu tại sao Quả Quả lại nhìn hắn với ánh mắt như thế. Nàng buộc xong, đi đến phía trước chắn trước người hắn, chắp tay, lớn giọng thông cáo:
"Yên Tử đại nhân, hôm nay tiểu nữ mang tới cho ngài một vật tế. Mong người giữ đúng lời hứa thực hiện một nguyện vọng của ta."
"Vật tế???" Vô Tâm sững người. "Là ta sao???" Vô Tâm vạn phần bàng hoàng, hụt hẫng, mống mắt cũng vì thế mà mất bình tĩnh, mọi thứ như sụp đổ trước mắt hắn. Hắn thật sự có nằm mơ cũng không ngờ được mình bị Quả Quả bán đứng như thế. Có lẽ hắn đã tin tưởng nàng quá nhanh nên giờ tự nếm trái đắng cho nhớ đời.
"Vô Tâm, ta xin lỗi. Bán Lệ Yên Tử Thanh đặc biệt thích nam nhân sạch. Ngươi là hòa thượng chắc là chưa từng làm qua những loại chuyện đó. Chọn ngươi là thích hợp nhất. Ta xin lỗi. Nếu ngươi thoát ra được, ta cam tâm tình nguyện đứng yên cho ngươi giết, nửa chữ than oán cũng tuyệt đối không phát ra." Quả Quả chua xót, nấc lên từng tiếng.
"Cô vì Lôi Vô Kiệt mà có thể làm đến mức này???" Vô Tâm đau xót cùng cực chất vấn nàng.
"Ta..." Quả Quả vội giải thích thì...
Gió bất chợt nổi lên dữ dội cuống theo bụi, cát và lá cây bay tới mù mịt, trong gió còn truyền tới một tiếng cười khanh khách: "Haha...Tốt lắm. Ta rất thích."
"Người thích thì tốt." Quả Quả tay chắn trước mặt cản bụi, lại lớn tiếng đáp lại.
Bỗng nhiên có những dây leo lao đến quấn lấy cả người Vô Tâm lôi đi. Hắn cứ để mặc cho chúng lôi đi càng lúc càng xa, những vết xước vì ma sát với những hòn sỏi đã rơm rớm máu. Hắn thất thần nhìn Quả Quả vẫn đứng yên bất động ở đó nhìn hắn bị lôi đi như vậy. Hắn thật sự bị nàng bán đứng. Các vết thương nhỏ này có đáng là gì so với nỗi đau tinh thần mà hắn được nàng ban tặng lúc này.
Vô Tâm cười khẩy. Hắn luôn tự cao cho rằng mình thông minh hơn người. Lúc trước tại Trường cung còn chê Lôi Vô Kiệt ngốc, bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền. Hắn thật không ngờ mình mới là kẻ ngốc đó. Hôm nay chính mình lại bị Quả Quả bán đi cũng không hề hay biết.
Nội tâm cào xé trong lòng, hắn thật sự đã chạm đến tột cùng nỗi thất vọng về nàng. Hắn từ đầu đã nhìn lầm nàng. Người ta thường nói nữ nhân không đáng tin, nữ nhân xinh đẹp lại càng không đáng tin. Vậy mà vừa nãy hắn còn cao ngạo cho rằng đã nhìn thấu con người nàng, còn muốn bảo vệ nàng. Thật nực cười, đúng là tự vả mới thấy đau.
Hắn thật muốn gào thét lên cho thỏa nỗi lòng. Hắn thật muốn biết thâm tâm nàng lúc này ra sao? Có thương xót cho hắn chút nào hay không? Thì ra đây mới chính là lý do thật sự nàng muốn hắn đi cùng nàng. Rốt cuộc thì nàng vì cứu Lôi Vô Kiệt, vì bảo vệ Tiêu Sắt mà bán hắn đi không một chút thương tiếc. Hắn trong lòng nàng thật sự không quan trọng bằng Tiêu Sắt hay Lôi Vô Kiệt? Vô Tâm cứ thế bị lôi đến gần gốc cây to. Quả Quả nãy giờ mắt không hề rời khỏi Vô Tâm.
"Chính là lúc này." Quả Quả nhãn quang chợt lóe sáng.
Nàng đứng bất động ở đây chính là chờ cho đến lúc này. Lúc mà Vô Tâm sắp lôi đến sào huyệt của Bán Lệ Yên Tử Thanh. Nàng ngay tức khắc lấy đà lao đến chỗ Vô Tâm, hai tay bắt lấy cổ chân hắn. Vô Tâm đồng tử giãn ra, hắn thật không hiểu nàng rốt cuộc muốn làm gì? Vì thương xót hắn sao? Nàng cùng hắn bị dây leo kéo đi, cả người trường dài trên đất cho đến khi một quầng bạch quang xuất hiện cuống hai người vào nơi trú ẩn của Yên Tử.
Cả hai té nhào vào một không gian khác, vô cùng mờ ảo. Quả Quả không lo cho chính mình chỉ để tâm đến Vô Tâm, liền đỡ hắn dậy, nhìn khắp người hắn, hỏi han hắn: "Vô Tâm ngươi không sao chứ? Bị thương rồi..."
"Cô điên rồi sao? Theo vào đây làm gì?" Vô Tâm tức giận quát vào mặt nàng.
"Sao hả?" Yên Tử đột nhiên xuất hiện ở phía sau Vô Tâm và Quả Quả, cách họ một khoảng khá xa.
Quả Quả và Vô Tâm liền theo nơi phát ra tiếng nói mà nhìn. Chỉ thấy Yên Tử Thanh một thân lục y mát mẻ, màu da cũng xanh tươi, thật khó phân biệt đâu là y phục đâu là da. Chỉ có khuôn mặt, đầu tóc, bàn tay, bàn chân nàng là màu nâu. Tóc lại như dựng ngược lên. Tóc và bàn tay trông như rễ cây, khô cằn, quắn quéo.
"Không nỡ giao tên tiểu hòa thượng yêu nghiệt này cho ta sao?" Yên Tử chỉ đứng yên tại chỗ vừa nói vừa đưa tay dài ra về phía Vô Tâm tựa hồ như muốn sờ lên mặt hắn.
Quả Quả như đoán được ý nàng ta liền chạy về phía sau Vô Tâm, kéo hắn lùi về sau. Không cho Yên Tử chạm vào hắn. Vô Tâm cũng né tránh bàn tay đang đến của Yên Tử. Quả Quả nhón chân ngước mặt lên khỏi vai Vô Tâm nhanh nhảu cảnh cáo: "Không được sờ soạng lung tung."
Yên Tử thấy thế liền thu tay về, ôm tay trước ngực, nghiêng đầu câu có, hỏi: "Cô muốn đổi ý?"
"Muốn ta giao tên tiểu hòa thượng này cũng được, nhưng cô phải đưa cho ta nhựa hổ phách để trao đổi chứ." Quả Quả lại nhón chân, đưa hết gương mặt lên thương lượng với Yên Tử.
"Nhựa hổ phách! Nếu ta không đưa thì cô làm sao?" Yên Tử ánh mắt xoẹt lửa phóng tới Quả Quả.
"Nếu cô không đưa, ta chỉ có thể dâng cho cô xác của hắn." Quả Quả không chút sợ hãi ánh mắt kia của Yên Tử mà bạo gan đáp lại.
Quả Quả đưa tay ra tạo tư thế siết cổ Vô Tâm, nhưng hắn cao hơn nàng. Nàng khó mà thực hiện được liền nói nhỏ sau gáy hắn: "Chùng người xuống một chút." Vô Tâm nghe vậy liền chùng mình xuống cho nàng thực hiện tư thế siết cổ cho Yên Tử coi, nhầm đe dọa nàng ta.
"Tệ quá đó. Không cần diễn nữa ah." Yên Tử cười cợt, xua tay.
Quả Quả buông tay xuống, bĩu môi, đánh nhẹ vào vai Vô Tâm: "Tại ngươi đấy."
"Sao lại trách ta?" Vô Tâm vẻ mặt vô tội.
"Tên tiểu hòa thượng này ta rất thích. Muốn lấy nhựa hổ phách chỉ có một cách duy nhất đó là làm ta bị thương. Nhưng ta lại không thích mình thương. Vậy nên tiểu hòa thượng ta lấy còn nhựa hổ phách thì không đưa cho cô." Yên Tử vừa nói vừa kiểm tra những ngón tay mình, vô cùng khinh địch.
"Vậy xem như thương thảo thất bại rồi." Quả Quả vẻ mặt tỏ ra buồn rũ rượi, nàng lặng lẽ tháo nút thắt cởi trói cho Vô Tâm.
"Đã vậy, bọn ta chỉ có thể cướp." Quả Quả vừa dứt lời, Vô Tâm liền hành động, lao tới tấn công Yên Tử.
Vô Tâm chưa kịp tới gần đã bị những dây leo quấn chặt, trói cả người lại mang đến trước mặt Yên Tử.
"Bảo bối, không ngoan nha." Yên Tử bắt lấy cằm Vô Tâm, kéo đến gần, quan sát kỹ ngũ quan của hắn.
Quả Quả ruột gan rối bời: "Ta phải làm gì đây??? Chết tiệt. Chết tiệt... Chết tiệt..." Nàng muốn tìm cách cứu Vô Tâm nhưng không tìm ra cách gì thích hợp cả.
Vô Tâm không có hoảng chỉ một mặt băng giá, áng binh bất động cho Yên Tử ngắm nhìn hắn. Đến khi Yên Tử nhìn tới mắt hắn. Hoàng quang từ đáy mắt vội phát ra. Hắn khẽ cong môi. Chỉ thấy Yên Tử loạng choạng đứng không vững, tâm tình bất ổn, liền hai tay ôm đầu, lắc mạnh, cảm xúc hoảng loạn lúc cười ngây dại, lúc lại phẫn uất, thịnh nộ,... Vì Yên Tử tinh thần không định, nên có lẽ dây leo treo Vô Tâm đã cùng lúc nhận được nhiều chỉ thị, nhất thời không biết phải nghe theo chỉ thị nào cho phải, nên nó cứ lắc lư, nửa muốn giữ hắn lại, nửa muốn quẳng hắn đi. Cuối cùng thì nó cũng quẳng hắn đi khi Yên Tử đang quay cuồng trong tâm ma của chính mình.
"Vô Tâm.." Quả Quả kêu lên khi thấy Vô Tâm bị quăng đi.
Vô Tâm bị tung lên không trung vội định hình xoay người đáp xuống an toàn bên cạnh Quả Quả.
"Ngươi dùng Tâm Ma Dẫn?" Quả Quả nhìn thấy biểu hiện bất thường của Yên Tử thì đã đoán ra được.
Vô Tâm gật đầu. Yên Tử bị tâm ma vây lấy, tinh thần không ổn định, những dây leo cũng quất tới quất lui loạn xạ. Quả Quả không vì thế mà sợ hãi ngược lại nàng thừa cơ liền nhặt lấy sợi dây leo trói Vô Tâm ban nãy, cầm chắc trong tay, bước tới chỗ Yên Tử.
"Cô định làm gì?" Vô Tâm theo phản xạ bước lên một bước hỏi.
Quả Quả không trả lời, vung roi quất vào cánh tay Yên Tử. Vết thương xuất hiện rồi lại nhanh chóng khép miệng lành hẳn, như chưa từng bị thương, Quả Quả nhìn lên một bên mắt Yên Tử đã thấy một dòng nước mắt màu vàng nâu dâng lên. Nàng vui mừng chờ nó rơi xuống mà không hề hay biết nguy hiểm đang đến. Nước mắt Yên Tử lăn dài trên má, chạy xuống xương quai hàm, rơi xuống. Quả Quả vội hứng lấy.
"Quả Quả, nguy hiểm." Vô Tâm lao tới ôm lấy nàng. Lúc hắn vừa ôm nàng cũng là lúc nàng đón được giọt nước mắt Yên Tử rơi xuống. Vô Tâm ôm nàng thoát khỏi dây leo của Yên Tử phóng tới bất ngờ vì cảm giác đau ở nơi Quả Quả gây ra, theo bản năng mà hành động.
"Cô muốn chết?" Vô Tâm tức giận vì sự liều lĩnh đáng sợ của Quả Quả.
"Nhựa hổ phách. Cuối cùng chúng ta cũng lấy được nhựa hổ phách rồi. Vô Tâm... Vô Tâm..." Quả Quả mừng rỡ quay qua ôm chừng lấy cổ Vô Tâm, cười tít mắt.
Vô Tâm chợt đỏ mặt, vội tháo tay Quả Quả, đẩy nàng ra khỏi người hắn.
"Nhân lúc Yên Tử vẫn bị tâm ma bám lấy, chúng ta mau tìm cách thoát thân." Vô Tâm tằng hắng nhắc nhỡ.
"Ta quên mất. Đi thôi." Quả Quả sực nhớ.
"Làm sao ra khỏi đây được?" Vô Tâm hỏi.
"Ta cũng không biết." Quả Quả lắc lắc đầu. Nhìn lại Yên Tử vẫn đang bị kẹt trong tâm ma, thần trí mơ hồ, điên loạn vùng vẫy dây leo khắp nơi, hỏi Vô Tâm: "Yên Tử bao lâu sẽ tỉnh lại?"
"Tạm thời chưa ra khỏi được. Nhưng chúng ta phải nhanh lên." Vô Tâm rung rung thanh quản.
"Để ta nghĩ đã.... nghĩ... nghĩ..." Quả Quả tay ôm eo, tay lại sờ trán, đi tới đi lui suy nghĩ. Nàng thầm thì: "Đối với cây cỏ thì cái gì là quan trọng nhất?"
"Nước, ánh sán...g..." Vô Tâm vô tư trả lời nàng.
"Đúng rồi, là ánh sáng." Cả hai mừng húm.
"Lúc nãy chúng ta vào từ hướng đông đúng không?" Quả Quả hỏi lại.
"Đúng vậy." Vô Tâm gật đầu, nói thêm: "Vậy cửa ra có lẽ là hướng tây."
"Nhanh lên hướng tây." Quả Quả sốt sắng, nắm tay áo hắn tìm đến hướng tây. Chạy qua khỏi chỗ Yên Tử những dây leo vung ra gần đó.
"Vô Tâm, không phải hướng tây." Quả Quả tìm hết các cơ quan ở hướng tây vẫn không có cửa ra.
"Hướng tây không đúng thì là hướng nào?" Vô Tâm ngẫm nghĩ.
"Vào nam ra bắc." Quả Quả tự mình lẩm bẩm. "Không lẽ là hướng bắc?"
"Để ta tìm thử." Vô Tâm né những sợi dây leo tung ra không có chủ đích kia đến hướng bắc để tìm cửa ra.
"Không đúng." Vô Tâm nghiêng đầu về hướng Quả Quả.
"Không phải sao?" Quả Quả có chút thất vọng, ngón trỏ gãi gãi trán, tiếp tục suy nghĩ. "Vậy là hướng nào đây?"
"Vào đông ra tây cũng sai. Vào nam ra bắc cũng trật. Phải làm sao đây? Haizzz... " Quả Quả buồn buồn thét toáng lên. Nhưng trong đó lại có sẵn đáp án cho họ.
"Đúng rồi. Là... hướng tây bắc." Vô Tâm và Quả Quả cùng nhau hô lên.
"Là ở đây." Vô Tâm tìm thấy cơ quan, nhìn Quả Quả, ý bảo nàng đến gần. Nàng vừa chạy qua chỗ Vô Tâm vừa không quên để ý dây leo không tự chủ của Yên Tử đang tấn công loạn hết lên.
Vô Tâm tay chạm vào cửa. Một luồng bạch quang cực lớn xuất hiện, sáng chói cả một vùng trời, bạch quang phát ra sức mạnh cực lớn, khiến cho Quả Quả không thích ứng được, mà ngã khỏi luồng sáng. Vô Tâm vội nắm lấy tay nàng, kéo nàng lòng hắn, ôm chặt. Cửa mở ra.
"Nhảy."
Vô Tâm hô một tiếng, Quả Quả nhắm chặt mắt, ôm chặt hắn. Cả hai cùng nhau nhảy ra ngoài. Vừa tiếp đất hai người đã lao xuống một con dốc nhỏ, họ bất đắc dĩ phải lăn vài vòng đến khi mặt đất bằng phẳng thì mới dừng lại được.
"Hayda... cuối cùng cũng thoát ra được rồi ha..."
Danh sách chương