Màn đêm buông xuống với những vì sao lung linh đã đưa nhiều người vào giấc ngủ. Nhưng vẫn còn một phòng có ánh sáng lập lòe yếu ớt trong chăn. Ở trong lớp chăn ấy là một cô bé đang xem phim hoạt hình 3D Trung Quốc. Bộ phim có tên là Thiếu Niên Ca Hành. Vì quá nghiền nên trong một ngày đã xem hết 20 tập phim đã phát sóng. Nhất thời đã bị vẻ đẹp kiêu sa của Tiêu Sắt hớp hồn. Vì nhan sắc đẹp đến yêu nghiệt của Vô Tâm hòa thượng mà dính thính. Mãi không thoát ra được. Nên thầm ước gì có thể là một nhân vật trong câu chuyện và thay đổi cốt truyện. Thật không ngờ chuyện có xác suất dưới 0,1% đó đã xảy ra...
Và một câu chuyện mới đã bắt đầu!
Sau khi Vong Ưu đại sư của Hàn Thủy Tự viên tịch, một cỗ quan tài vàng thần bí nhập thế, vén lên phân tranh trong giang hồ. Thế lực các nơi đối chọi gay gắt, Lôi Vô Kiệt, Tiêu Sắt, Đường Liên, Tư Không Thiên Lạc, Thiên Nữ Nhụy lần lượt rơi vào phân tranh. Sách mã giang hồ mộng, ỷ kiếm đạp ca hành. Câu chuyện về bí mật của quan tài vàng dần dần được hé mở.
Đường Liên một mình áp tải cỗ quan tài vàng thần bí từ Hàn Thủy Tự về Cửu Long Tự. Trên đường đi, Đường Liên luôn chạm mặt nhiều cao thủ trên giang hồ. Một phần vì tò mò cỗ quan tài kỳ bí này ẩn chứa bí mật gì, một phần vì giang hồ có những lời đồn đại cho rằng cỗ quan tài này chứa bí tịch võ học thượng thừa. Có được nó liền đứng đầu Võ Lâm thiên hạ.
Lúc đến Mỹ Nhân Trang ở Tam Cố Thành liền gặp phải người của Vô Song Thành và rắc rối hơn nữa khi xuất hiện người của Ma giáo tại đây. Dẫn đầu là Bạch Phát Tiên.
Trong lúc tình hình rối ren, cổ quan tài rốt cuộc cũng được hé lộ. Bên trong là một tiểu hòa thượng, trên người chứa cả ba mươi hai mật tịch La Sát Đường trước đó đã bị Vong Ưu đại sư phá hủy. Hắn nhân cơ hội Lôi Vô Kiệt, Tiêu Sắt, Đường Liên, Thiên Nữ Nhụy, Vô Thiền và Tư Không Thiên Lạc đều bị Bạch Phát Tiên đánh bại đã một mình mang theo Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt bỏ chạy một mạch hơn mấy canh giờ đến bờ sông này.
"Ta xem qua một quyển sách, phía trên nói trên đời có Thần Nhân, chân đạp mây mù, thân mang bạch y, uống lộ hút gió, có thể cưỡi gió ngàn dặm mà đi, cùng nhật nguyệt già đi. Nói đại khái chính là như vậy đi." Tiêu Sắt ngồi chung một chỗ trên đá ngầm, nhìn Vô Tâm đứng tại bờ sông. Lúc này Vô Tâm đang trầm mình xa xa phía bờ sông, ánh trăng chiếu vào trên người hắn trắng noãn, ngược lại lại có mấy phần tiên khí cùng nhiều phần mị hoặc.
"Ta chưa từng thấy dạng khinh công này của hắn, phảng phất thật là cưỡi gió mà đi, hai người kia công lực cao như thế, nhưng cũng đuổi không tới kịp." Lôi Vô Kiệt cảm khái nói, Vô Tâm mang theo hai người chạy như bay chí ít cũng ba canh giờ, một mực từ sập tối chạy đến đêm khuya, nhưng không thấy hắn có nửa phần mệt mỏi.
Tiêu Sắt cười khổ: "Chúng ta thân là con tin, lại tại nơi này tán dương hắn. Nếu như bị hắn nghe được, không biết muốn làm cảm tưởng gì."
Vô Tâm lúc này đột nhiên xoay đầu lại, ý cười đầy mặt: "Hai vị thí chủ không phải là con tin của ta, tiểu tăng vừa mới tại khách sạn đã nói, là muốn mời hai vị cùng tiểu tăng đi một chỗ..."
Đùng!
Đột nhiên từ trên trời rơi xuống sông một cái gì đó ngay bên cạnh Vô Tâm, nước văng lên tung tóe làm hắn xoay người lại nhìn.
"Ahhhh....."
Từ dưới nước ngoi lên một tiểu cô nương lam y. Nhìn thấy Vô Tâm trên người không một mảnh vải liền lúng túng nói: "Ta không thấy gì cả... " Nhưng mắt thì lại liếc ngang liếc dọc không ngừng soi phúc lợi.
Vô Tâm bất giác quay người đi. Song đã bị cô nương ấy nhận ra: "Vô Tâm hòa thượng của Thiếu Niên Ca Hành???"
Vô Tâm nhíu mày hỏi: "Sao thí chủ biết tiểu tăng?"
Tiểu cô nương dương dương tự đắc: "Ta không những biết tên ngươi, còn biết cả thân thế thật sự của ngươi, Thiếu tông chủ Thiên Ngoại Thiên - Diệp An Thế."
"Rốt cuộc cô có lai lịch gì?" Vô Tâm chột dạ, gạ hỏi.
"Ta có lai lịch gì? Nói ra các người cũng không tin... Nhưng mà nhìn từ trên xuống dưới, ngươi chỉ được có cái mặt đẹp yêu nghiệt, còn những cái khác không được." Lam y thiếu nữ một tay ôm eo, một tay đặt hờ lên cằm, nghiêng nghiêng đầu nhận xét.
"Cô???" Vô Tâm bị tiểu cô nương này chọc điên đến phát hỏa.
"Đừng tức giận! Ta không biết võ công. Không thể chịu nổi một chưởng của ngươi... Ta chỉ nói đùa thôi!" Tiểu cô nương một thân lam y xua xua tay vẻ mặt đáng thương. Sau đó thái độ lại thay đổi nhanh hơn cả chớp mắt: "Ta không muốn nói chuyện dưới nước như thế này. Ta chắc hai người kia cũng muốn nghe ta nói xem chuyện gì đang xảy ra."
Vô Tâm hòa thượng nghe thế chợt nhớ lại hoàn cảnh hiện tại liền cầm lấy quần áo quấn qua, phi lên khỏi mặt nước, thoắt cái đã đứng trên tảng đá của Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt, mặc cho cô nương đó ở lại, vẫy gọi: "Còn ta???" Rồi một mình lặn lội vào bờ, vừa đi vừa mắng: "Vô Tâm đúng là vô tâm."
Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt nãy giờ đứng bên trong ngạc nhiên quan sát tình hình xa xa ngoài bờ sông. Thiếu nữ ấy cuối cùng cũng đi được đến bờ, một mình bước lên, liền vũ vũ lam y, nước văng khắp người Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt và Vô Tâm, họ vội né tránh.
Sau đó, nữ tử ấy đi đến bên ngọn lửa, ngồi sát bên hơ hơ tay cho đỡ lạnh, sẵn tiện hong khô lam y trên người đang ướt sũng. Nhưng ánh mắt nhìn đến Tiêu Sắt soi kỹ từng chi tiết trên người hắn, tấm tắc khen: "Quả không hổ danh là mỹ nam đẹp nhất Thiên Khải Thành ah. Nhìn thôi cũng đủ say rồi!"
Tiêu Sắt nhìn tiểu cô nương kia tuy có chút ngạc nhiên nhưng vẫn không hề để lộ, thờ ơ hỏi: "Cô là ai?"
"Nói ra cũng được nhưng các người có chịu tin ta không?" Cô nương quay mặt về phía Tiêu Sắt vênh váo.
"Cô không nói làm sao chúng ta tin được." Cả ba như bị tiểu cô nương lam y này chọc đến phát điên.
"Được! Ta nói. Ta là người của thế giới khác. Thế giới tạo ra các ngươi." Lam y cô nương nghiêm túc nói.
"Thế giới tạo ra chúng ta???" Cả ba không hiểu cô ta đang nói gì.
"Đúng vậy." Cô nương nhỏ trả lời chắc nịch. "Có lẽ ta đã xuyên vào phim hoạt hình Thiếu Niên Ca Hành để gặp các ngươi."
Lam y nữ tử bất mãn: "Nhìn vẻ mặt của các ngươi xem. Rõ là không tin ta. Còn nghĩ ta đầu óc có vấn đề. Nếu không tin ta sẽ chứng minh cho các người thấy."
"Thật ra ta đến từ thế giới hiện đại. Nơi tạo ra các ngươi. Các ngươi chỉ là nhân vật hoạt hình. Được những người như ta tạo ra thông qua các phần mềm. Có đầu tư kỹ lưỡng về mặt nội dung. Thiếu Niên Ca Hành là tiểu thuyết nổi tiếng, được nhiều người quan tâm. Nên họ đã tạo ra các người." Tiểu cô nương lam y phất phớt, đi tới đi lui giảng thuyết.
Sau đó tiểu cô nương kể lại mọi chuyện từ lúc bắt đầu cho đến thời điểm hiện tại.
"Thế nào ta nói có sai không? Ta là fan cuồng của Thiếu Niên Ca Hành mà." Thiếu nữ lam y lại khoe khoang.
"Quả là không sai." Lôi Vô Kiệt gật đầu đồng ý.
"Nhưng chuyện này cũng không ít người biết." Tiêu Sắt thản nhiên bác bỏ.
"Các ngươi hùa nhau ăn hiếp một cô nương yếu đuối như ta..." Thiếu nữ mặt mày nhăn nhó, phụng phịu.
"Cô...???" Vô Tâm và Tiêu Sắt cũng phải chịu bó tay trước tiểu cô nương giảo hoạt này.
"Ta biết chuyện ta nói rất khó tin nhưng đó là sự thật. Được! Ta sẽ cho các ngươi tâm phục khẩu phục." Một thân lam y kiên quyết không từ bỏ.
"Mời." Tiêu Sắt thản nhiên.
"Ta biết Vô Tâm ngươi định đi đến đâu. Là Đại Phạm Âm Tự đúng không?" Sau đó nghé vào tai Vô Tâm chỉ đủ để mình hắn nghe thấy: "Mọi người đều tưởng ngươi đến báo thù cho cha nhưng thật ra là để làm Pháp sự cho Vong Ưu Đại sư. Ta nói có sai không?"
Vô Tâm trong mắt không giấu được sự ngạc nhiên: "Cô làm sao lại biết chuyện này?"
"Ta đã bảo mà." Lam y thiếu nữ khoanh tay trước ngực, vênh mặt lên.
"Còn ngươi Tiêu Sắt, có phải ngươi luôn thắc mắc tại sao Vô Tâm lại dẫn ngươi và Lôi Vô Kiệt đi theo đúng không?" Cô nương nghịch ngợm quay qua điểm tới Tiêu Sắt.
"Không sai." Tiêu Sắt vẻ ngoài bình thản nhưng đáy mắt có chút giao động.
"Lôi Vô Kiệt đang bị trọng thương, Vô Tâm sẽ trị thương cho hắn và vô tình phát hiện lung linh tâm trong hắn. Sau đó các người sẽ gặp mã tặc, Lôi Vô Kiệt bị chúng bắt. Các người lại đi cứu hắn." Vô Tâm chỉ chú ý vế đầu. Vế sau hoàn toàn ngó lơ. Chỉ có Tiêu Sắt, luôn chăm chú lắng nghe sẵn tiện dò xét.
"Ngươi bị trọng thương?" Vô Tâm nhìn Lôi Vô Kiệt liếc mắt, cười nói, "Tiểu tăng bất tài, nguyện vì thí chủ cống hiến sức lực."
Lôi Vô Kiệt sững sờ nói: "Ngươi muốn chữa thương cho ta?"
Vô Tâm khẽ gật đầu: "Đoạn đường này còn cần hai vị giúp đỡ nhiều, chữa thương chút chuyện nhỏ này, không cần phải nói?"
"Ta vẫn là..." Lôi Vô Kiệt nhìn Vô Tâm một mặt vui vẻ, trong lòng ngược lại nhiều hơn mấy phần khiếp ý, không biết tên hòa thượng người đầy tà khí này đến cùng có chủ ý gì? Vô Tâm lại một cái kéo qua tay Lôi Vô Kiệt, mũi chân hơi hơi điểm về sau lao đi, mấy cái lên xuống không ngờ rơi xuống bờ sông, ngón tay hắn nhẹ nhàng tại bả vai Lôi Vô Kiệt, phía sau lưng điểm vài cái, nói ra: "Thí chủ hôm đó bị chân khí của Bạch Phát Tiên gây thương tích, giờ phút này đạo chân khí kia như cũ tán loạn trong cơ thể thí chủ, thí chủ nếu không vận công thì tốt, nếu vừa vận công, hai đạo chân khí trong cơ thể liền đối vận nhau, ắt phải thương càng thêm thương. Tiểu tăng dùng Lưu Chuyển Chi Thuật đem đạo kia chân khí ép ra." Dứt lời, Vô Tâm hai tay bắt lại bả vai Lôi Vô Kiệt, nhảy lên chân lại đạp trên sóng nước hướng dòng sông chỗ sâu mà đi.
Lôi Vô Kiệt sợ tới mức kinh hô lên: "Ta... Ta không biết bơi ah!"
Tiêu Sắt nhíu mày, thấp giọng kinh hô: "Trên đời... Lại thật có khinh công thần kỳ như thế?"
Chỉ thấy Vô Tâm nắm lấy Lôi Vô Kiệt tại dòng sông lướt sóng mà đi, giống như giẫm trên đất bằng, thời điểm đạp đến giữa sông, hắn đột nhiên dừng lại bộ pháp, hai mắt nhắm nghiền, màu trắng tăng bào trong gió cuồng vũ, Lôi Vô Kiệt chỉ cảm thấy thân thể lung lay sắp đổ, phảng phất tùy thời đều muốn rơi xuống sông.
Thế nhưng đột nhiên, hắn cảm thấy một cỗ chân khí chưa từng có từ trong lòng bàn tay truyền vào thân thể hắn, trong tâm nóng nảy trong nháy mắt yên tĩnh trở lại, hắn yên lặng nhắm mắt lại, nghe thanh âm của gió cùng sóng nước, cảm thấy trong lòng thanh thản, an bình lạ thường.
Tại bên bờ, Tiêu Sắt càng kinh hãi hơn, bởi vì thời khắc này Vô Tâm đã thu hồi chộp vào Lôi Vô Kiệt trên bờ vai, song Lôi Vô Kiệt lại hoàn toàn không biết, nhắm hai mắt vững vàng đứng trên mặt nước.
Vô Tâm trong thần sắc cũng lại để lộ mấy phần kinh ngạc, hắn nhẹ nói nói: "Lão hòa thượng nói thế gian có người có Linh Lung Tâm, có thể cùng tự nhiên tương hòa, ngược lại thật sự là không có gạt ta."
Hắn bỗng nhiên vung lên tay áo dài, chỉ thấy hai người lân cận nước sông chậm rãi tiếp tục xoay tròn, hình thành một vòng xoáy khổng lồ, Lôi Vô Kiệt hai mắt y nguyên đóng chặt, trên trán cũng đã chảy mồ hôi, Vô Tâm mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng vừa chạm vào trán Lôi Vô Kiệt, nhẹ giọng thì thầm: "Phá!"
Chương này phần lớn được trích từ chương 11: Trường Cung Truy Dực, Bách Quỷ Dạ Hành, trong tiểu thuyết Thiếu Niên Ca Hành của tác giả Châu Mộc Nam.
Và một câu chuyện mới đã bắt đầu!
Sau khi Vong Ưu đại sư của Hàn Thủy Tự viên tịch, một cỗ quan tài vàng thần bí nhập thế, vén lên phân tranh trong giang hồ. Thế lực các nơi đối chọi gay gắt, Lôi Vô Kiệt, Tiêu Sắt, Đường Liên, Tư Không Thiên Lạc, Thiên Nữ Nhụy lần lượt rơi vào phân tranh. Sách mã giang hồ mộng, ỷ kiếm đạp ca hành. Câu chuyện về bí mật của quan tài vàng dần dần được hé mở.
Đường Liên một mình áp tải cỗ quan tài vàng thần bí từ Hàn Thủy Tự về Cửu Long Tự. Trên đường đi, Đường Liên luôn chạm mặt nhiều cao thủ trên giang hồ. Một phần vì tò mò cỗ quan tài kỳ bí này ẩn chứa bí mật gì, một phần vì giang hồ có những lời đồn đại cho rằng cỗ quan tài này chứa bí tịch võ học thượng thừa. Có được nó liền đứng đầu Võ Lâm thiên hạ.
Lúc đến Mỹ Nhân Trang ở Tam Cố Thành liền gặp phải người của Vô Song Thành và rắc rối hơn nữa khi xuất hiện người của Ma giáo tại đây. Dẫn đầu là Bạch Phát Tiên.
Trong lúc tình hình rối ren, cổ quan tài rốt cuộc cũng được hé lộ. Bên trong là một tiểu hòa thượng, trên người chứa cả ba mươi hai mật tịch La Sát Đường trước đó đã bị Vong Ưu đại sư phá hủy. Hắn nhân cơ hội Lôi Vô Kiệt, Tiêu Sắt, Đường Liên, Thiên Nữ Nhụy, Vô Thiền và Tư Không Thiên Lạc đều bị Bạch Phát Tiên đánh bại đã một mình mang theo Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt bỏ chạy một mạch hơn mấy canh giờ đến bờ sông này.
"Ta xem qua một quyển sách, phía trên nói trên đời có Thần Nhân, chân đạp mây mù, thân mang bạch y, uống lộ hút gió, có thể cưỡi gió ngàn dặm mà đi, cùng nhật nguyệt già đi. Nói đại khái chính là như vậy đi." Tiêu Sắt ngồi chung một chỗ trên đá ngầm, nhìn Vô Tâm đứng tại bờ sông. Lúc này Vô Tâm đang trầm mình xa xa phía bờ sông, ánh trăng chiếu vào trên người hắn trắng noãn, ngược lại lại có mấy phần tiên khí cùng nhiều phần mị hoặc.
"Ta chưa từng thấy dạng khinh công này của hắn, phảng phất thật là cưỡi gió mà đi, hai người kia công lực cao như thế, nhưng cũng đuổi không tới kịp." Lôi Vô Kiệt cảm khái nói, Vô Tâm mang theo hai người chạy như bay chí ít cũng ba canh giờ, một mực từ sập tối chạy đến đêm khuya, nhưng không thấy hắn có nửa phần mệt mỏi.
Tiêu Sắt cười khổ: "Chúng ta thân là con tin, lại tại nơi này tán dương hắn. Nếu như bị hắn nghe được, không biết muốn làm cảm tưởng gì."
Vô Tâm lúc này đột nhiên xoay đầu lại, ý cười đầy mặt: "Hai vị thí chủ không phải là con tin của ta, tiểu tăng vừa mới tại khách sạn đã nói, là muốn mời hai vị cùng tiểu tăng đi một chỗ..."
Đùng!
Đột nhiên từ trên trời rơi xuống sông một cái gì đó ngay bên cạnh Vô Tâm, nước văng lên tung tóe làm hắn xoay người lại nhìn.
"Ahhhh....."
Từ dưới nước ngoi lên một tiểu cô nương lam y. Nhìn thấy Vô Tâm trên người không một mảnh vải liền lúng túng nói: "Ta không thấy gì cả... " Nhưng mắt thì lại liếc ngang liếc dọc không ngừng soi phúc lợi.
Vô Tâm bất giác quay người đi. Song đã bị cô nương ấy nhận ra: "Vô Tâm hòa thượng của Thiếu Niên Ca Hành???"
Vô Tâm nhíu mày hỏi: "Sao thí chủ biết tiểu tăng?"
Tiểu cô nương dương dương tự đắc: "Ta không những biết tên ngươi, còn biết cả thân thế thật sự của ngươi, Thiếu tông chủ Thiên Ngoại Thiên - Diệp An Thế."
"Rốt cuộc cô có lai lịch gì?" Vô Tâm chột dạ, gạ hỏi.
"Ta có lai lịch gì? Nói ra các người cũng không tin... Nhưng mà nhìn từ trên xuống dưới, ngươi chỉ được có cái mặt đẹp yêu nghiệt, còn những cái khác không được." Lam y thiếu nữ một tay ôm eo, một tay đặt hờ lên cằm, nghiêng nghiêng đầu nhận xét.
"Cô???" Vô Tâm bị tiểu cô nương này chọc điên đến phát hỏa.
"Đừng tức giận! Ta không biết võ công. Không thể chịu nổi một chưởng của ngươi... Ta chỉ nói đùa thôi!" Tiểu cô nương một thân lam y xua xua tay vẻ mặt đáng thương. Sau đó thái độ lại thay đổi nhanh hơn cả chớp mắt: "Ta không muốn nói chuyện dưới nước như thế này. Ta chắc hai người kia cũng muốn nghe ta nói xem chuyện gì đang xảy ra."
Vô Tâm hòa thượng nghe thế chợt nhớ lại hoàn cảnh hiện tại liền cầm lấy quần áo quấn qua, phi lên khỏi mặt nước, thoắt cái đã đứng trên tảng đá của Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt, mặc cho cô nương đó ở lại, vẫy gọi: "Còn ta???" Rồi một mình lặn lội vào bờ, vừa đi vừa mắng: "Vô Tâm đúng là vô tâm."
Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt nãy giờ đứng bên trong ngạc nhiên quan sát tình hình xa xa ngoài bờ sông. Thiếu nữ ấy cuối cùng cũng đi được đến bờ, một mình bước lên, liền vũ vũ lam y, nước văng khắp người Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt và Vô Tâm, họ vội né tránh.
Sau đó, nữ tử ấy đi đến bên ngọn lửa, ngồi sát bên hơ hơ tay cho đỡ lạnh, sẵn tiện hong khô lam y trên người đang ướt sũng. Nhưng ánh mắt nhìn đến Tiêu Sắt soi kỹ từng chi tiết trên người hắn, tấm tắc khen: "Quả không hổ danh là mỹ nam đẹp nhất Thiên Khải Thành ah. Nhìn thôi cũng đủ say rồi!"
Tiêu Sắt nhìn tiểu cô nương kia tuy có chút ngạc nhiên nhưng vẫn không hề để lộ, thờ ơ hỏi: "Cô là ai?"
"Nói ra cũng được nhưng các người có chịu tin ta không?" Cô nương quay mặt về phía Tiêu Sắt vênh váo.
"Cô không nói làm sao chúng ta tin được." Cả ba như bị tiểu cô nương lam y này chọc đến phát điên.
"Được! Ta nói. Ta là người của thế giới khác. Thế giới tạo ra các ngươi." Lam y cô nương nghiêm túc nói.
"Thế giới tạo ra chúng ta???" Cả ba không hiểu cô ta đang nói gì.
"Đúng vậy." Cô nương nhỏ trả lời chắc nịch. "Có lẽ ta đã xuyên vào phim hoạt hình Thiếu Niên Ca Hành để gặp các ngươi."
Lam y nữ tử bất mãn: "Nhìn vẻ mặt của các ngươi xem. Rõ là không tin ta. Còn nghĩ ta đầu óc có vấn đề. Nếu không tin ta sẽ chứng minh cho các người thấy."
"Thật ra ta đến từ thế giới hiện đại. Nơi tạo ra các ngươi. Các ngươi chỉ là nhân vật hoạt hình. Được những người như ta tạo ra thông qua các phần mềm. Có đầu tư kỹ lưỡng về mặt nội dung. Thiếu Niên Ca Hành là tiểu thuyết nổi tiếng, được nhiều người quan tâm. Nên họ đã tạo ra các người." Tiểu cô nương lam y phất phớt, đi tới đi lui giảng thuyết.
Sau đó tiểu cô nương kể lại mọi chuyện từ lúc bắt đầu cho đến thời điểm hiện tại.
"Thế nào ta nói có sai không? Ta là fan cuồng của Thiếu Niên Ca Hành mà." Thiếu nữ lam y lại khoe khoang.
"Quả là không sai." Lôi Vô Kiệt gật đầu đồng ý.
"Nhưng chuyện này cũng không ít người biết." Tiêu Sắt thản nhiên bác bỏ.
"Các ngươi hùa nhau ăn hiếp một cô nương yếu đuối như ta..." Thiếu nữ mặt mày nhăn nhó, phụng phịu.
"Cô...???" Vô Tâm và Tiêu Sắt cũng phải chịu bó tay trước tiểu cô nương giảo hoạt này.
"Ta biết chuyện ta nói rất khó tin nhưng đó là sự thật. Được! Ta sẽ cho các ngươi tâm phục khẩu phục." Một thân lam y kiên quyết không từ bỏ.
"Mời." Tiêu Sắt thản nhiên.
"Ta biết Vô Tâm ngươi định đi đến đâu. Là Đại Phạm Âm Tự đúng không?" Sau đó nghé vào tai Vô Tâm chỉ đủ để mình hắn nghe thấy: "Mọi người đều tưởng ngươi đến báo thù cho cha nhưng thật ra là để làm Pháp sự cho Vong Ưu Đại sư. Ta nói có sai không?"
Vô Tâm trong mắt không giấu được sự ngạc nhiên: "Cô làm sao lại biết chuyện này?"
"Ta đã bảo mà." Lam y thiếu nữ khoanh tay trước ngực, vênh mặt lên.
"Còn ngươi Tiêu Sắt, có phải ngươi luôn thắc mắc tại sao Vô Tâm lại dẫn ngươi và Lôi Vô Kiệt đi theo đúng không?" Cô nương nghịch ngợm quay qua điểm tới Tiêu Sắt.
"Không sai." Tiêu Sắt vẻ ngoài bình thản nhưng đáy mắt có chút giao động.
"Lôi Vô Kiệt đang bị trọng thương, Vô Tâm sẽ trị thương cho hắn và vô tình phát hiện lung linh tâm trong hắn. Sau đó các người sẽ gặp mã tặc, Lôi Vô Kiệt bị chúng bắt. Các người lại đi cứu hắn." Vô Tâm chỉ chú ý vế đầu. Vế sau hoàn toàn ngó lơ. Chỉ có Tiêu Sắt, luôn chăm chú lắng nghe sẵn tiện dò xét.
"Ngươi bị trọng thương?" Vô Tâm nhìn Lôi Vô Kiệt liếc mắt, cười nói, "Tiểu tăng bất tài, nguyện vì thí chủ cống hiến sức lực."
Lôi Vô Kiệt sững sờ nói: "Ngươi muốn chữa thương cho ta?"
Vô Tâm khẽ gật đầu: "Đoạn đường này còn cần hai vị giúp đỡ nhiều, chữa thương chút chuyện nhỏ này, không cần phải nói?"
"Ta vẫn là..." Lôi Vô Kiệt nhìn Vô Tâm một mặt vui vẻ, trong lòng ngược lại nhiều hơn mấy phần khiếp ý, không biết tên hòa thượng người đầy tà khí này đến cùng có chủ ý gì? Vô Tâm lại một cái kéo qua tay Lôi Vô Kiệt, mũi chân hơi hơi điểm về sau lao đi, mấy cái lên xuống không ngờ rơi xuống bờ sông, ngón tay hắn nhẹ nhàng tại bả vai Lôi Vô Kiệt, phía sau lưng điểm vài cái, nói ra: "Thí chủ hôm đó bị chân khí của Bạch Phát Tiên gây thương tích, giờ phút này đạo chân khí kia như cũ tán loạn trong cơ thể thí chủ, thí chủ nếu không vận công thì tốt, nếu vừa vận công, hai đạo chân khí trong cơ thể liền đối vận nhau, ắt phải thương càng thêm thương. Tiểu tăng dùng Lưu Chuyển Chi Thuật đem đạo kia chân khí ép ra." Dứt lời, Vô Tâm hai tay bắt lại bả vai Lôi Vô Kiệt, nhảy lên chân lại đạp trên sóng nước hướng dòng sông chỗ sâu mà đi.
Lôi Vô Kiệt sợ tới mức kinh hô lên: "Ta... Ta không biết bơi ah!"
Tiêu Sắt nhíu mày, thấp giọng kinh hô: "Trên đời... Lại thật có khinh công thần kỳ như thế?"
Chỉ thấy Vô Tâm nắm lấy Lôi Vô Kiệt tại dòng sông lướt sóng mà đi, giống như giẫm trên đất bằng, thời điểm đạp đến giữa sông, hắn đột nhiên dừng lại bộ pháp, hai mắt nhắm nghiền, màu trắng tăng bào trong gió cuồng vũ, Lôi Vô Kiệt chỉ cảm thấy thân thể lung lay sắp đổ, phảng phất tùy thời đều muốn rơi xuống sông.
Thế nhưng đột nhiên, hắn cảm thấy một cỗ chân khí chưa từng có từ trong lòng bàn tay truyền vào thân thể hắn, trong tâm nóng nảy trong nháy mắt yên tĩnh trở lại, hắn yên lặng nhắm mắt lại, nghe thanh âm của gió cùng sóng nước, cảm thấy trong lòng thanh thản, an bình lạ thường.
Tại bên bờ, Tiêu Sắt càng kinh hãi hơn, bởi vì thời khắc này Vô Tâm đã thu hồi chộp vào Lôi Vô Kiệt trên bờ vai, song Lôi Vô Kiệt lại hoàn toàn không biết, nhắm hai mắt vững vàng đứng trên mặt nước.
Vô Tâm trong thần sắc cũng lại để lộ mấy phần kinh ngạc, hắn nhẹ nói nói: "Lão hòa thượng nói thế gian có người có Linh Lung Tâm, có thể cùng tự nhiên tương hòa, ngược lại thật sự là không có gạt ta."
Hắn bỗng nhiên vung lên tay áo dài, chỉ thấy hai người lân cận nước sông chậm rãi tiếp tục xoay tròn, hình thành một vòng xoáy khổng lồ, Lôi Vô Kiệt hai mắt y nguyên đóng chặt, trên trán cũng đã chảy mồ hôi, Vô Tâm mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng vừa chạm vào trán Lôi Vô Kiệt, nhẹ giọng thì thầm: "Phá!"
Chương này phần lớn được trích từ chương 11: Trường Cung Truy Dực, Bách Quỷ Dạ Hành, trong tiểu thuyết Thiếu Niên Ca Hành của tác giả Châu Mộc Nam.
Danh sách chương