"Chúa công, ty chức cho rằng, hiện nay chúng ta có quá ít nhân tài. Đối với công việc quản lý địa phương, cùng với điều động quân đội, đều cần nhân tài. Nếu như chúng ta chỉ dựa vào số người hiện nay thì không đủ, hơn nữa nhân tài hiện nay của chúa công có thể quản dân, có thể quản tài chính, nhưng bọn họ có thể làm được đến như hiện tại đã là rất tốt. Một nguyên nhân rất quan trọng là vì Đổng Trác đã chém giết tất cả tất cả gia tộc quyền thế, phú hộ trong thành Lạc Dương. Nếu không, chỉ sợ thành Lạc Dương dù cho chịu áp bức bởi binh uy của chúa công, bên trong cũng sẽ lay động bất an mà nếu chúa công muốn ngày sau lại đi chiếm địa phương khác, cũng cần phải tiếp xúc với sĩ tử, gia tộc quyền thế, nhất định phải quản lý tốt những người này. Nhất định phải dùng người đọc sách, không phải ty chức xem thường Thường Hâm đại nhân cùng chư vị đại nhân do Thường đại nhân tuyển ra mà sự thật là như thế. Hết thảy, kính xin chúa công định đoạt" Trần Cung vốn còn muốn nói thêm một ít, nhưng hắn đã từ trong ánh mắt Hứa Thành nhận ra rằng chúa công mà mình nhận cũng hiểu rõ những điều này, cũng không cần nhiều lời.

"Hừ, ta còn nghĩ ngươi đến cầu quan, cũng nên mang chút bản lãnh đến. Thì ra cũng chỉ như vậy" Di Hành ngang nhiên ngồi vị trí đầu não của quan viên bên dưới, nghe Trần Cung nói bèn lên tiếng châm chọc.

"Như vậy

Chính Bình tiên sinh có đề nghị gì?" Trần Cung đôi chút không vui. Trước kia hắn chưa từng nghe nói tới tên của người này. Kẻ này sao đáng giận như vậy, vừa rồi chỉ có hai người, ngươi điên cuồng thì cũng coi như không có chuyện gì. Lúc này có nhiều người trước mặt, nào có ai nói chuyện như vậy/

"Chính Bình? Các hạ là. . ." Ngược lại Trương Dương nghĩ tới một điểm gì đó.

"Di Hành" Di Hành ngẩng đầu lên, báo ra tên của mình.

"Ah" Trương Dương làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, "Chẳng lẽ là người được Thái thú Bắc Hải Khổng Dung vinh danh là kỳ tài đương thời, cũng coi như là bạn tri kỷ Di Hành Di Chính Bình tiên sinh?"

"Khổng Văn Cử là danh nho đương thời, chúng ta cũng coi như có giao tình không cạn" Lời nói của Di Hành lập tức gây ra làn sóng bất mãn, cái gì gọi là "Cũng coi như ". Chẳng lẽ Khổng Dung người ta còn không sánh bằng ngươi, một tiểu tử không có danh tiếng gì sao? "Xem ra tiên sinh chính là người mang tài học cái thế" có người hỏi.

"Ta thiên văn địa lý, không gì không biết; tam giáo cửu lưu, không chỗ nào không hiểu; Phàm phu tục tử nào có thể so được "

"Không biết Chính Bình tiên sinh có gì dạy ta?" Hứa Thành đã cực kỳ bất mãn với Di Hành, hắn lại cực kỳ coi trọng Trần Cung. Di Hành ngươi cho dù có đại tài, cũng không thể làm người vô lễ như này. Nếu như ngươi không phải điên cuồng bẩm sinh thì chính là đồ ngu ngốc. Cho dù có tài năng cũng không thể dùng, bằng không rất dễ dàng khiến cho thủ hạ trở nên vô cùng hỗn loạn.

"Đương nhiên là có thứ cần nói cho ngươi nghe, bằng không ta đến làm gì?" Lời nói của Di Hành khiến cho Hứa Thành hoàn toàn chứng thực sự thật tuổi thơ của hắn không được nuôi dạy theo gia giáo, chứng cứ rõ ràng là kẻ không có gia giáo.

"Ngươi hiện tại tứ phía đều là địch. Phía đông có chư hầu Quan Đông. phương Tây có Đổng

Trác giương mắt hổ, lại tự tiện xuất binh Tịnh Châu, khinh thường khai chiến, chỉ dựa vào một Tư Châu nho nhỏ, đã muốn tranh hùng cùng thiên hạ, thật sự là suy nghĩ ngu không ai bằng" Di Hành uống một ngụm rượu, cũng mặc kệ người bên cạnh thậm chí chỉ muốn xé hắn thành mảnh nhỏ.

"Vậy tiên sinh cho rằng nên làm cái gì bây giờ?" Hứa Thành ngăn chặn âm thanh xao động của thủ hạ bên dưới. Ngược lại hắn muốn nhìn xem người này có thể có thủ đoạn gì?

"Lời này của tiên sinh cũng không quá đúng" Trần Cung muốn áp chế nhuệ khí của Di Hành, xen vào nói: "Chư hầu

Quan Đông, hiện tại nghe thấy danh tiếng chúa công tức thì kinh hồn táng đởm. Hơn nữa, bởi vì lần trước bọn họ liên minh tấn công Tư châu, điều dân chúng tham gia quân ngũ, đến nỗi khiến cho đất đai dưới sự cai trị của mình trở nên hoang phế. Năm nay hầu như không có lương thực để ăn, căn bản không thể tổ chức đại quân. Hơn nữa, chúa công dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi, thu nạp rất nhiều lưu dân, khiến cho nhân khẩu mà bọn hắn có thể khống chế giảm bớt rất nhiều. Ngày sau cho dù đối địch cùng chúa công cũng khó đạt được kết quả lớn, mà chúng ta có thể thừa dịp bọn chúng không có lực chú ý phía tây, cướp lấy Tịnh Châu. Tịnh Châu chỉ có một mình Trương Yến là có thực lực. Hơn nữa bọn chúng phần lớn là giặc cỏ Khăn vàng, không có sức chiến đấu. Chỉ cần chúng ta cướp lấy Tịnh

Châu, Tư Châu nho nhỏ theo như lời các hạ nói, cũng sẽ không tồn tại"

"Hừ, Tư Châu nho nhỏ, ngươi còn chưa hiểu ý của ta. Một nơi nhỏ như này có người nhiều hơn nữa thì cũng chỉ là một ít lưu dân mà thôi, có thể thế nào đây?" Di Hành vẻ mặt khinh thường: "Quan Đông rộng rãi, nhân tài xuất hiện lớp lớp. Tuy rằng không có người có hùng tài đại lược, nhưng cũng có mấy người không tệ. So về các ngươi, mạnh hơn đếm không hết. Các người tuy là nhất thời chiếm ưu thế, há có khả năng giành thắng lợi?"

"Thì ra là thế" Thường Hâm nhấp một ngụm rượu, nói: "Theo như lời các hạ nói, cũng chỉ giống như đề nghị của Công Đài tiên sinh mà thôi, còn không phải là mời chào nhân tài sao? Giả bộ bản lĩnh cái gì?

"Ngươi là ai?" Di Hành nhìn thoáng qua Thường Hâm.

"Kẻ hèn này Thường Hâm, một kẻ tiểu nhân. Chúa công đặt cho ta một tên, gọi Khiếu Trí Trai" Thường Hâm hành lễ. Người bình thường bị hắn thi lễ xong, kết quả không quá tốt. Thường Hâm cũng không biết Hứa Thành đặt cho mình cái tên này cũng không có ý tốt. Khiếu Trí Trai chính là tên của đại gian thần Hòa Thân. Hứa Thành xem TV nên biết rõ, hắn thấy

Thường Hâm vô cùng giảo hoạt, thuận tiện gán cái tên đó cho Thường Hâm.

"Kẻ hèn này? Xem ra đúng là một kẻ hèn, vô danh tiểu tốt mà thôi, ngươi có bản lãnh gì?" hành vi của Di Hành bị đám quan viên coi như là không muốn sống nữa. Những người này đều đôi chút quen biết Thường Hâm.

"Các hạ quá vô lễ ai nói phía dưới chủ ta không có nhân tài?" Thường Hâm còn không có trả lời, một quan viên phía dưới liền đứng lên nói: "Thường

Hâm đại nhân trong vòng một tháng ổn định Tư châu. Hà Thông đại nhân mời chào lưu dân bốn châu, những người này còn không tính. Dưới trướng chủ ta, có Vương Việt tướng quân được xưng đệ nhất thiên hạ. Khi quyết chiến nhị quan, Dương nhị tướng quân đánh tan Tôn Kiên, Từ Hoảng tướng quân đánh phá Viên Thiệu. Bàng Bái tướng quân chắn kích phá Công Tôn Toản, còn có Hồng Phong tướng quân đại phá Bạch Ba tặc. Lệ Công tướng quân cùng tám trăm tráng sĩ phòng thủ Lạc Dương. Những người này, có người nào không phải là nhân tài đích thực?"

"Hừ diện mạo Thường Hâm vừa vặn, có thể cho hắn đi phúng viếng hỏi bệnh. Hà Thông chính là một người có thể thủ mộ, Vương Việt đệ nhất thiên hạ, vừa vặn có thể kích trống hiệu lệnh. Từ Hoảng có thể đi chăn ngựa. Bàng Bái chạy nhanh, có thể truyền thư tặng hịch. Dương Nhị sao? Hắn có thể đi mài đao đúc kiếm. Hồng Phong có thể đi giết heo giết chó; Lệ Công thì có thể cho hắn đi phụ vách đất tường. Về phần những người còn sót lại, đều là phường giá áo, bị cơm, thùng rượu mà thôi "

Di Hành, giọng điệu cứng rắn, vừa nói xong, chung quanh lập tức yên tĩnh thành một mảng, không người nào dám nói tiếp. Viên quan vừa rồi ra mặt tức giận, cứng họng.

"Tiểu tử, ngươi nói cái gì?" Điển Vi đang ngồi ở sau lưng

Hứa Thành. Hiện tại Điển Vi chính là thống lĩnh thân binh của Hứa Thành, khi hắn thấy Di Hành vô lễ, tức giận chỉ muốn phát tác, nhưng hắn bị

Hứa Thành đè nén xuống.

Thật lâu, Thái Ung ở một bên nói: "Tiểu tử, cũng không thể nói như vậy. Người cũng không thể điên cuồng thế.

Chuyện này sẽ không tốt cho ngươi "

"Ngươi là ai?" Di Hành vẫn giữ bộ dáng đó. Điều này khiến cho người ta không thể không bày tỏ một chút khâm phục đối với tính cách lỗ mãng của hắn.

"Lão phu Thái Ung, Thái Bá Dê" Thái lão là đại nho đương thời, tên tuổi có thể so sánh Khổng Dung, có khi còn danh tiếng hơn.

"Ngươi chính là Thái Ung được Đổng Trác một ngày thăng liền ba cấp, ba ngày ba chức, tấn phong Trung lang tướng, phong Cao Dương hầu? Sao ngươi không theo chủ của ngươi?" Mồm miệng Di Hành cực kỳ khó lường

"Ngươi. . ." Đại khái Thái Ung suy nghĩ một chút. Chính mình già rồi, xương cốt không được, đánh không lại Di Hành, gã tuổi trẻ này cho nên ông cũng không nói gì nữa.

"Ha ha ha" Hứa Thành một mực ở dự thính đột nhiên phá lên cười, nói: "Ta nói, lão Thường, bao lâu rồi lão không bị mắng?" So với việc hắn ưa thích gọi Thường Hâm là lão Thường, kỳ thật hắn rất hối hận khi đã gọi Thường Hâm bằng cái tên này.

"Từ khi theo chúa công, chịu đựng quen rồi" Thường Hâm cũng mỉm cười trả lời: "Vẫn còn rất nhớ".

"Đúng vậy " Hứa Thành thở dài một hơi: "Ta từ khi sinh ra đã bị mắng, đến khi trở thành binh mỗi ngày đều phải chịu mắng mấy lần. Kết quả, người người đều cho ta dễ khi dễ. Ngày ta lên làm Hiệu úy, rõ ràng còn có thủ hạ mắng ta"

"Hả?" Thường Hâm cùng Hứa Thành trở thành kẻ xướng người hoạ: "Chủ công xử trí kẻ đó như thế nào?"

"Ta cho tiểu tử kia chạy quanh thành Thiên Thủy một vòng, vô cùng mệt mỏi.

Hắn nhổ ra chừng một lít máu. Hơn nữa, ngày đó có nhiều kẻ không nghe quân lệnh của ta, ta liên tiếp giết hơn bảy mươi tên" Trong mắt Hứa

Thành xuất hiện ánh sáng lạnh lẽo khiến cho những người ở chỗ này đều cảm thấy run rẩy trong lòng.

"Hừ vậy thì như thế nào?" Di Hành vẫn không thay đổi sắc mặt: "Ta cũng muốn nhìn xem ngươi, một nghịch tặc triều đình có thể làm gì ta nào, ha ha ha"

"Tiểu tử muốn chết"

Điển Vi đứng lên, hắn muốn giơ tay vặn gãy cổ gã này, thế nhưng lại một lần nữa bị Hứa Thành ngăn cản. Về phần Thường Hâm, căn bản hắn ngồi ở một bên xem náo nhiệt.

"Ngươi nói ngươi thiên văn địa lý không gì không biết, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề" Hứa Thành hiểu rõ suy nghĩ của tiểu tử này. Tiểu tử này nghĩ rằng Hứa Thành hắn muốn mời chào nhân tài, không thể tùy tiện giết người đọc sách. Nếu một khi như vậy, ở trong mắt người khác, Hứa Thành hắn chính là một người lòng dạ nhỏ mọn, không biết dùng người. Cho dù Hứa Thành hắn muốn thu thập tiểu tử này một chút, chỉ sợ tiểu tử này cũng sẽ không để ý, mà ngược lại hắn còn có thể đạt được thanh danh cực lớn. Điều này giống như là mượn núi Chung

Nam làm lối tắt lên làm quan (Do tích: Thời Đường Lư Tàng Dụng vờ làm ẩn sĩ, sống trong núi Chung Nam gần kinh đô Trường An, với hi vọng được vua vời ra làm quan. Sau quả nhiên ông được làm quan). Người đọc sách thường dùng cách này để có được tiền đồ tươi sáng quả thật không ít, mà loại người này, bình thường đều rất tự tin, cùng với tài học, sau khi giành được thanh danh, bọn họ có thể có tiền vốn để thiết lập chỗ đứng, cho nên biện pháp tốt nhất đối phó với loại người này chính là khiến cho bọn họ mất hết tự tin để cho học thức mà bọn họ tự cho là đúng trở thành rác rưởi.

"Ngươi?" vẻ mặt Di Hành khinh bỉ: "Không biết ngươi đọc sách hay không? Ta cũng muốn xem ngươi có vấn đề gì "

"Ta biết rõ ngươi xem thường ta xuất thân tiểu binh, có phải là đê tiện không?" Hứa Thành nhìn Di Hành: "Hơn nữa, ta trong lòng các ngươi chính là gian tặc, là tay sai của Đổng Trác, ngươi tới đây chỉ sợ chỉ là vì muốn làm nhục nhã ta một phen bỏ đi "

"Vậy thì như thế nào?" Di Hành uống một chén rượu: "Chẳng lẽ ngươi không phải gian tặc? Đây thật là chuyện nực cười"

"Đúng, ta là gian tặc" Hứa Thành lại một lần áp cơn thịnh nộ xuống: "Ngươi trước tiên hãy trả lời vấn đề của ta. Ta muốn hỏi người. Người xưa đều nói ‘ ông trời tròn’, có phải thật vậy hay không? Có bằng chứng gì?"

"Đương nhiên là thật sự, ngày xưa đại học vấn gia Trương Hoành làm máy đo địa chấn, định vị thiên thể, đã từng nói ông trời hình tròn " Di Hành thậm chí không cả nháy mắt.

"Vậy Trương Hoành làm sao mà biết được điều này? Còn nữa bên ngoài bầu trời là cái gì? Ngoài trái đất là cái gì? Thế giới này thật sự có thần linh sao?" Hứa Thành trực tiếp muốn chơi đùa chết tiểu tử Di Hành này: "Tại sao nước lại chảy về chỗ thấp hơn? Tại sao địa thế Đại Hán ta lại tây cao đông thấp?"

. . .

Không chỉ Di Hành, phần lớn người ngồi nơi đây đều rơi vào trầm tư.

"Ngươi – trả - lời - ta" Hứa Thành từng chữ một

"Hừ học vấn ta học đều là đại học vấn. Những vấn đề này cũng chỉ có ngươi, ngươi không từng đọc sách mới hỏi thô bỉ như vậy" Di Hành quê quá hóa khùng, quát lớn

"Tự ngươi nói thiên văn địa lý không gì không giỏi" giọng nói Hứa Thành rốt cục bắt đầu trở nên lạnh lùng: "Không có bản lĩnh, cũng đừng đến chỗ của ta gây chuyện. Theo ta thấy, ngươi mới là đồ thô bỉ ngu ngốc "

"Im miệng gian. . ." Di Hành kêu to thế nhưng ngay lập tức hắn bị Điển Vi tháo lệch cằm.

"Người tới, bắt hắn dẫn đi cho ta " Hứa Thành vung tay lên, vệ sĩ lập tức đi lên đưa Di Hành xuống dưới. Trên sảnh đường chỉ để lại âm thanh "Úi chà úi chà" của Di Hành.

"Chúa công không thể giết hắn" Trần Cung vội vàng nói chen vào: "Điều này sẽ khiến cho sĩ tử thiên hạ sợ hãi, khiến cho khó có người đến góp sức với chúng ta" Hiện tại Trần Cung cũng hận

Di Hành tận xương tủy. Sao lại có người kinh tởm như vậy? Thứ nhất là mắng chửi người, hơn nữa cũng chẳng phân biệt đối tượng. Trần Cung cũng không biết gã Di Hành này có phải là thật sự điên cuồng hay không nhưng trên thực tế nhưng thì đúng là như thế. Di Hành này thật sự không biết nhìn người, phân biệt tốt xấu. Trên đời này nếu không có Hứa Thành, hắn sẽ đi tìm Tào Tháo. Khi Di Hành hắn đến kinh thành Hứa Xương, hắn đã làm một tấm danh thiếp của riêng mình, trên đó viết: "Kiếm thế giới" nhưng tấm danh thiếp này không có chỗ để gửi tới, đến nỗi chữ viết trên danh thiếp đều đã phai màu mà hắn vẫn không có cơ hội đưa ra. Ngay lúc đó ở

Hứa Xương có những nhân vật nổi danh tụ tập, Tư Không Duyện Trần Quần,

Tư Mã Lãng đều là danh sĩ đương thời. Có người khích lệ Di Hành kết giao với bọn họ, Di Hành lại nói : "Ta nào có thể đi theo cùng một đám mổ heo, bán rượu?"

Vị Di Chính Bình Di Hành này tự bình luận về người khác tuyệt không đối không có gì hay ho. Hắn nói về Tuân Úc, mưu sĩ cấp cao nhất của Tào Tháo: "Tướng mạo quá trắng.Nếu như cần phúng viếng hỏi bệnh, có thể mượn mặt của hắn dùng một lát " Di Hành ngụ ý

Tuân Úc không thể dùng cho việc khác. Hắn nói Tuân Du cháu trai của Tuân Úc có thể dùng như là "Người thủ mộ ", nói Hứa Trử mãnh tướng Tào doanh có thể làm kẻ chăn ngựa. Đại tướng Từ Hoảng có thể làm đồ phu giết heo giết chó, nói Tào Hồng là một "Thái thú yêu tiền" Tào Hồng có tính cách bủn xỉn, trong lịch sử quả thật nổi tiếng hậu thế vì "Thích tiền như mạng". Về phần thủ hạ khác của Tào Tháo, tất cả đều là phường giá áo túi cơm —— khinh bạc đến cơ hồ có chút bệnh tâm thần.

Hắn chỉ để mắt đến hai người Khổng Dung, Dương Tu. Di Hành đánh giá : "Đại nhi

Khổng Văn Cử, tên chữ của Khổng Dung, tiểu nhi Dương Đức Tổ, tên chữ của Dương Tu, không phải người tầm thường. Những ai đã từng đọc " Hậu Hán thư? "Đại nhi ", "Tiểu nhi" theo như lời của Di Hành cũng không phải là

"Con lớn nhất ", "Tiểu nhi tử " như ngày nay chúng ta nói, mà là cùng loại với "Đại trượng phu ", "Hảo nam nhi ", "Hảo nhi lang " như ngày nay chúng ta nói. nhưng mà hắn để mắt tới hai người, đều là thủ hạ thân tín của Tào Tháo.

Tào Tháo ngược lại khá lịch sự đối với hắn. Khi bắt đầu Tào Tháo đã thầm nghĩ muốn làm nhục nhã hắn một chút, cho hắn đảm đương một chức quan lại nhỏ đánh trống, đại tiệc khách khứa thời điểm khiến cho hắn kích trống làm vui. Tào Tháo cũng không ngờ Di Hành này thật sự làm hơi quá. Ở trước mặt mọi người Di Hành cố ý chậm chạp thay y phục. Nói theo ngôn ngữ của ngày nay nói thì chính là "Nhảy thoát y vũ", cố ý trần truồng khiến cho Tào Tháo, cả khách và chủ đều mất mặt. Đây chính là màn "Kích trống mắng Tào" nổi tiếng trong kinh kịch sau này. Đương nhiên Tào Tháo nổi giận; Vị đại gian hùng âm hiểm cười cười nói : "Di Hành nhất định muốn bôi nhọ Cô" nhưng hắn không muốn mang tiếng xấu là "Hại hiền" Tào Tháo cho người đặt Di Hành lên ngựa, cho hai binh lính áp giả đưa đến Nam Dương, cho Kinh Châu Mục Lưu Biểu, muốn mượn đao giết người. Thế nhưng trong " Văn Sĩ truyện " của Trương Hành, Lưu Biểu này không hề giống như ở bên trong " Tam Quốc Diễn Nghĩa ", hắn cũng không phải dòng họ Hán thất, cũng không phải là người tài trí bình thường. Lưu Biểu chỉ liếc mắt đã nhìn thấu dụng tâm của Tào Tháo, hắn lại đuổi Di Hành đến Giang Hạ cho Thái Thú Hoàng Tổ làm một thư lại. Có một lần Hoàng Tổ tổ chức yến hội ở trên chiến thuyền, Di Hành nói chuyện vô lễ, kết quả bị Hoàng Tổ quát trách móc. Di Hành này thật sự điên cuồng, tinh thần đôi chút dị thường, tranh luận mắng : "Lão già chết tiệt, ngươi ít lải nhải cái gì vậy?" . Cuối cùng "Lão già chết tiệt" lập tức giận không kềm chế được, cho vị tài năng điên cuồng này lập tức đi gặp Diêm Vương.

Cho nên, hắn đi đến chỗ Hứa Thành với tư cách đó cũng có thể nói là hoàn toàn hợp lý.

"Công Đài, ngươi nghĩ như thế nào?" Gặp Trần Cung không để ý chính mình vừa tới liền vì chính mình suy nghĩ, Hứa Thành cười gượng, chỉ tay vào đám người Tuân Sảng, nói: "Ngươi xem mấy vị lão nhân gia, bọn họ ở chỗ này, coi như miễn cưỡng áp trận cho ta, nhưng trong đất Tư châu này, vẫn không có sĩ tử nào nguyện ý đến chỗ của ta làm việc. Đơn giản đám người đó xem thường ta. Ta thì sao? Ta cũng không biết ở trong địa bàn của mình còn có người nào có thể dùng, đành phải tùy tiện nhận người. Bọn hắn có thể làm được đến hiện tại, ta xem như bọn hắn đã tận lực mà ta thì da mặt mỏng " đột nhiên giọng nói Hứa Thành chuyển thành âm trầm:

"Ta mời một lần không đến, ta cũng sẽ không lại đi mời lần thứ hai. Ta dùng hết lễ, bọn chúng không tới đó chính chuyện của bọn hắn, ở trước mặt ta ngông nghênh kiêu căng, căn bản đừng có nghĩ làm mất mặt người khác, nâng cao thể diện của mình. Ta không phải là người có lòng dạ rộng rãi. Vì bản thân mình không quan tâm được công việc trong tay mình, đi tìm bọn chúng, đi cầu bọn chúng, bọn chúng thì sao? Cả đám đều cho là mình tài trí hơn người, thực sự coi mình làm thứ gì, chẳng là cái quái gì. Ta cũng không tin, không có đám người vô đức đó, ta không thể làm được chuyện gì "

Hứa Thành vừa nói ra lời này, đám người bên ngoài ngồi nghe vô cùng ngạc nhiên, ai cũng không ngờ Hứa Thành lại nói như vậy, hơn nữa Hứa Thành còn bất ngờ thay đổi ngữ điệu. "Cái quái gì" đây là nói người đọc sách, cũng chính là những sĩ tử. Nghe giọng nói của Hứa Thành khẩu khí, thì cách nhìn của hắn đối với đám sĩ tử không tốt lắm. Điều này cũng đúng, đám người này quá ghê tởm, nhất là Di Hành kia.

Đương nhiên những người cảm thấy khó chịu nhất trong chuyện này chính là mấy người Tuân Sảng. Ngày thường bọn họ rất tự tại, dĩ nhiên mình ở người ta trong mắt lại là “ cái quái gì ", mặc dù biết Hứa Thành không nói bản thân mình, nhưng nghe cũng rất khó chịu trong lòng. Nói gì đi nữa bọn họ cũng là đại lão triều đình, cho dù bọn họ không phải là đối tượng chỉ trích chủ yếu nhưng cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa từng chịu cảnh mất mặt như hôm nay. Tất cả mấy người đều thoáng đỏ mặt, nhưng bọn họ là những người có kinh nghiệm quan trường, biết rõ lúc này không phải thời điểm nổi giận, hơn nữa Di Hành còn ở phía trước, bọn họ cũng không muốn bị hai mặt khinh bỉ, chẳng qua chỉ ngồi uống rượu giải sầu.



Trương Dương, Thái Thú đại nhân đầu hàng này, bắt đầu cảm thấy vui vẻ trong lòng. Hứa Thành ngươi không cần sĩ tử, sau này khẳng định khó thành đại sự. Thế nhưng sau khi Trương Dương nghĩ lại trong chốc lát

Trương Dương lại toát mồ hôi lạnh. "Ta mời một lần không đến, cũng sẽ không đi mời lần thứ hai" "Cho người khác thể diện, thể diện của mình mất hết. Ta không phải là người lòng dạ rộng rãi" Nói cách khác, hắn, một Thái thú Hà Nội, đã có rất nhiều vận khí nên Hứa Thành mới có thể phí nhiều thời gian chiêu hàng chính, tuy rằng Trương Dương không biết vì nguyên nhân gì, nhưng rất hiển nhiên không phải là vì coi trọng hắn.

Nếu không phải lúc này mình đã đầu hàng, không ai biết Hứa Thành sẽ thu thập mình như thế nào.

"Thế nhưng, chúa công, . . ." Trần Cung cũng không ngờ Hứa Thành lại nói ra mấy câu như vậy. Nếu như lời nói này của Hứa Thành truyền đi, bản thân chúa công mà Trần Cung hắn vừa nhận thật sự sẽ không có người nào tới đầu quân, bởi vì bọn họ sẽ cho rằng

Hứa Thành không coi trọng nhân tài, là một thất phu.

"Công Đài, ta biết rõ ngươi là vì muốn tốt với ta" Hứa Thành khoát tay chặn lại, hắn cản Trần Cung lại nói: "Nhưng bây giờ những người tài giỏi kia, ta cũng không dám mời. ta cũng không muốn mất mặt hơn nữa dù ta có mời cũng không đến. Vì sao ta lại phải khiến cho bản thân mình mất mặt? Ta nói rồi, ta sẽ không làm cái gì gọi là một lần viếng thăm, hai lần viếng thăm, ba lần viếng thăm. Ngươi có bản lĩnh, ngươi muốn đến, ta cho ngươi chức vị, chính ngươi làm tốt, ngươi chính là vậy mới tốt chứ. Ngươi có thể gặp ta yêu cầu thăng chức, ta có thể đồng ý với ngươi, nhưng ngươi không đến, cho rằng bản thân mình tự cao tự đại, ta cũng sẽ không đi mời ngươi. Thủ hạ của ta bây giờ đều là người xuất thân buôn bán nhỏ, chúng ta có quan hệ tốt, cũng làm tốt. Chúng ta cũng có thể làm tốt như những đệ tử công khanh, hậu nhân bốn đời Tam công. Hết chịu nổi "

"Những người kia, coi dân chúng trở thành cái gì? Bọn họ đều là cha sinh mẹ dưỡng ra bản thân mình, ăn cũng nhờ dân chúng, uống cũng nhờ dân chúng, làm việc cũng nhờ dân chúng cuối cùng, còn bắt dân chúng bán mạng cho bọn hắn. Có cái gì có thể lấy được, lâp tức liều mạng tranh giành, gặp nguy hiểm, vứt bỏ người bỏ chạy. Một bầy giống như chó, khoác vài bộ quần áo đẹp mắt bên ngoài, tự xưng cái gì là đệ tử thánh nhân, kêu cái gì là chó má tiên hiền, nói vài câu rắm chó cũng không kêu, coi mình như là chúa cứu thế. Những người này, hiện tại ta có thể thu thập bọn chúng. Nếu không phải Tư châu vừa mới ổn định lại, nếu không phải ta còn không muốn làm cho thiên hạ đại loạn, nếu không phải ta còn muốn để cho dân chúng dưới trướng của mình có khoảng thời gian yên ổn, hiện tại ta có thể xuất binh đánh chiếm Ký Châu, đánh chiếm Bột Hải, đánh chiếm

Duyện Châu, cùng lắm thì giết nhiều hơn mấy người mà thôi, cũng không phải ta không từng giết người. Hiện trong tay ta có hơn bảy trăm vạn người, tráng đinh hơn hai trăm vạn, lưu lại một nửa số người làm ruộng, ta cũng có thể lập tức triệu tập trăm vạn đại quân, đi thịt bọn chúng, đi giết mấy con chó thì có cái gì khác nhau?"

Hứa Thành gào thét một hồi khiến tất cả mọi người cảm thấy một loại áp lực vo hình. Đây chính là thực lực mới khiến cho Hứa Thành dám nói như vậy, bởi vì hắn có thực lực này, có thực lực, tiếng nói của hắn lập tức có trọng lượng.

Chỉ có Thường Hâm đi theo Hứa Thành lâu chút ít, mơ hồ đoán được Hứa Thành mượn việc mắng chư hầu Quan Đông để phát tiết cơn thịnh nộ. Nói cho cùng, vẫn là do tên khốn Di Hành kia quá khốn khiếp. Tuyệt đối không thể để cho hắn quá tiện nghi, vẫn chưa có người nào đắc tội với Thường Hâm hắn mà không trả giá thật nhiều. Nhất là hiện tại, huống chi hắn còn muốn bản thân chúa công hài lòng.

Mà đối với Hứa Thành bộc phát ra như thế kịch liệt ngôn luận, từ mắng những sĩ tử không nể tình, đến mắng chư hầu thiên hạ, chuyển biến này thật sự quá nhanh. Tất cả mọi người bị dọa đến sợ hãi sau khi ngẩn ngơ, bọn chúng đều trợn mắt nhìn về phía Di Hành biến mất, giống như muốn tóm người kia quay trở về, đánh cho một trận.

Mấy con chó mà thôi, đây là đánh giá của Hứa Thành đối với chư hầu Quan Đông. Không biết sau khi quần hùng thiên hạ biết rõ Hứa Thành nói bọn họ như vậy, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào? Trần Cung thầm nghĩ, hắn không có thời gian trách tội Di Hành, loại cuồng sinh này, không cần phải tốn nhiều thời gian. Hện tại Trần Cung muốn đạt thành nhất trí tư tưởng cùng Hứa Thành, chúa công mà hắn đã nhận. Hắn phát hiện ra một điều chỉ sau khi chính thức đối mặt với Hứa Thành, hắn mới biết mình căn bản cũng không hiểu rõ tình huống thật sự của Lạc

Dương, cũng không hiểu rõ Hứa Thành. Hơn nữa lời nói lúc này của Hứa

Thành, vô luận một câu trong số đó được truyền đi, cũng sẽ hình thành sóng to gió lớn trong khắp thiên hạ, nhưng lúc này Trần Cung hắn lại đã dứt khoát cùng Hứa Thành. Tuy rằng những lời này của Hứa Thành đang nói trước mặt mọi người, biểu hiện ra lửa giận ngập trời, nhưng hắn vẫn cảm thấy ánh mắt Hứa Thành thỉnh thoảng nhìn về phía hắn, xem ra cái này chúa công căn bản là không tức giận với Di Hành, ít nhất hắn giữ vững tỉnh táo. Xem ra lần này mình tới đúng chỗ.

"Vậy chủ công muốn xử trí gã điên cuồng kia như thế nào?" Trần Cung hỏi.

"Thường Hâm là trưởng phòng chính vụ, tự nhiên cũng phải xử lý mấy sự việc thuộc phương diện hình sự này" Hứa Thành bình tĩnh nói, giống như hắn lại thay đổi thành một người khác, khiến cho tất cả mọi người đang bị hù dọa lại ngẩn người ra: "Lão Thường, ngươi xem nên làm cái gì bây giờ?"

"Không thể giết, nhưng cũng không thể cho hắn sống khá giả, cũng không thể để cho người ta lại tự dưng tới mắng chửi, làm mất thanh danh của chúng ta. Thật đúng là rất hao tổn tâm trí" Thường Hâm nói.

"Mặc kệ, ngươi xem rồi xử lý là được" Hứa Thành khoát tay chặn lại: "Hôm nay chúng ta là vì nghênh đón Công Đài. Đừng để cho một tên cuồng sinh quấy rầy hào hứng của chúng ta. Nào mọi người kính Công Đài một ly"

"Không phải là vì nghênh đón ta sao?" Trương Dương bất mãn trong lòng. Thế nhưng Trương Dương cũng hiểu rõ bản thân mình ở trong lòng Hứa Thành thật sự không đáng tiền, cũng cũng không dám tranh cãi. Nếu thực sự chọc giận Hứa Thành, không ai biết sẽ có kết quả gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện