Hậu hoa viên phủ Thành Thủ của Tịnh Hải thành.

Trăng sáng vằng vặc treo trên nền trời chiếu sáng khắp muôn nơi, hậu hoa viên yên tĩnh, an bình.

Cố Lập Đồng đứng trong tiểu đình bát giác, tay cầm chén rượu chậm rãi thưởng thức, từng ngụm từng ngụm gột rửa đi những muộn phiền và tuyệt vọng trong lòng.

Hắn một mình ngồi ở đó, đìu hiu cô quạnh, không bạn bè, không kẻ địch, từ sáng tới tối chỉ ở hậu hoa viên không thể ra ngoài.

Cho dù ra ngoài, Tịnh Hải thành cũng không có gì để xem, kém xa với Sùng Minh thành, giống như từ thành phố về làng quê nghèo khổ khiến hắn thực sự không có hứng thú đi dạo phố.

Gần đây tình thế gắt gao, người của phủ Nhân Quốc Công xuất hiện khắp nơi, hắn ra ngoài sẽ có nguy hiểm, đành ở lại trong phủ Thành Thủ sống qua ngày.

Chỉ chăm sóc hoa quả, đối với hắn mà nói chỉ là việc vặt vãnh, kì hoa dị thảo ở phủ Quốc Công hắn đều có thể chăm sóc đâu ra đấy, những hoa cỏ ở đây đâu đáng nhắc tới.

- Ài…

Hắn khẽ thở dài.

Đời hắn coi như xong rồi, khiến đại công tử ghét bỏ, không thể trở về phủ Quốc Công, có thể sống ở phủ Thành Thủ đã là ân tình của tam tiểu thư. Hắn không muốn mất mạng, đương nhiên hắn cũng không muốn mình trở thành quân cờ đối phó với phủ Quốc Công.

Cho dù thế nào đi nữa, hắn cũng không thể quay về lại phủ Quốc Công nữa!

Nghĩ tới những ngày tháng trước đây ở phủ Quốc Công, được ăn ngon mặc đẹp, nở mày nở mặt, giờ đây chỉ có thể lặng lẽ sống qua ngày, hắn thực sự cảm thấy cuộc sống thật vô vị.

- Cố huynh thật có nhã hứng!

Bóng xanh thoắt hiện ra, Sở Ly xuất hiện trong tiểu đình, hắn mặc áo xanh, eo đeo trường kiếm, ngồi đối diện với Cố Lập Đồng.

Cổ Lập Đồng nhíu mày nhìn hắn:

- Sao ngươi tới đây? Sở Ly cười nói:

- Cố huynh vẫn khỏe chứ?

- Ngươi tốt bụng vậy sao?

Cố Lập Đồng cười nhạt nói:

- Muốn tới xem ta có bỏ trốn hay không sao?

- Ngươi có thể trốn đi đâu chứ?

Sở Ly bật cười:

- Cố huynh là người thông minh, ta rất yên tâm.

- Không có việc gì thì không tới đây!

Cố Lập Đồng nói:

- Giờ ngươi là người thân tín của tam tiểu thư, rất bận rộn, đâu có thời gian rảnh rỗi quan tâm tới một kẻ vô dụng như ta?

Sở Ly cười nói:

- Tinh thần sa sút, cảm thấy cuộc sống vô vọng?

- Ngươi nói xem?

Cố Lập Đồng nói.

Hắn phó mặc tất cả cho số phận, không kiêng nể gì nữa, lạnh lùng nói:

- Được rồi, đừng giả đò nữa, có gì thì nói mau đi!

Sở Ly không quan tâm thái độ của hắn, cười nói:

- Có chút việc cần ngươi giúp đỡ.

- Nói đi!

Cố Lập Đồng nói:

- Ta có thể từ chối sao?

Sở Ly nói:

- Giúp ta trồng một ít thảo dược.

- Linh thảo sao?

Cố Lập Đồng nhíu mày nhìn hắn:

- Ngươi muốn làm gì?

Sở Ly lấy từ ngực ra một tờ giấy đưa cho hắn:

- Ta sẽ đánh tiếng trước với Thành Thủ.

Cố Lập Đồng mở tờ giấy ra, cúi đầu đọc lướt rồi ngẩng đầu nói:

- Nhiều vậy sao?

Sở Ly nói:

- Đa số là dược liệu thông thường, có mấy loại linh dược, ngươi làm được không?

- Ai nói không được!

Cố Lập Đồng cao ngạo nói:

- Không vấn đề gì!

- Nơi này không có linh thổ!

- Mấy loại linh thảo này không cần phải dùng tới linh thổ!

Cố Lập Đồng bĩu môi, quan sát hắn một lượt:

- Ngươi trồng những cái này làm gì?

Sở Ly mỉm cười, xòe tay ra.

Cố Lập Đồng nói:

- Cần trồng bao nhiêu?

- Càng nhiều càng tốt.

Sở Ly nói:

- Có điều cần bảo mật, lại cần phải nhanh hết mức!

- Ta có ích lợi gì?

Cố Lập Đồng nói.

- Một ngàn lạng.

Sở Ly lấy mười tờ ngân phiếu từ trong ngực ra đưa cho hắn:

- Đủ không?

- Cũng tàm tạm!

Cố Lập Đồng mỉm cười.

Sở Ly đáng ghét thế nào đi nữa thì mình cũng không thể có khúc mắc với tiền được, hơn nữa, hắn cũng biết mạng mình là do Sở Ly cứu về.

Được Sở Ly cứu mạng, tuy hắn không thể nảy sinh cảm kích, nhìn Sở Ly vẫn đáng ghét như thường nhưng không thể vì vậy mà đoạn tuyệt qua lại, sau này vẫn còn phải dựa vào hắn, nếu không mình sẽ rất khó sống.

Sở Ly quan sát xung quanh:

- Không tìm đàn bà sao?

- Không có tâm trạng!

Cố Lập Đồng cẩn thận gấp tờ giấy lại cất đi, nói:

- Ở nơi này làm gì cũng vô vị!

Nguồn:--- iread.-vn

- Không vội, qua một thời gian nữa, đợi mọi chuyện lắng xuống, tam tiểu thư sẽ nghĩ cách xin cho ngươi, đại công tử nói không chừng sẽ hồi tâm chuyển ý.

- Không thể nào!

Cố Lập Đồng lắc đầu.

Hắn rất hiểu tính cách của đại công tử, không chấp nhận bất cứ sự khiếm khuyết nào, bản thân mình đã có vết nhơ, đại công tử tuyệt đối sẽ không dùng lại.

Sở Ly cười nói:

- Ngươi là người tài, đại công tử nói không chừng sẽ tiếc người tài!

- Trong phủ vô số thiên tài, không thiếu ta!

Cố Lập Đồng nói:

- Giờ ta không muốn gì cả, chỉ muốn sống bình an qua ngày mà thôi.

Sở Ly nhìn hắn:

- Với tay nghề của ngươi, sống ở phủ Thành Thủ không vấn đề gì.

Cố Lập Đồng cao ngạo hừm một tiếng.

Sở Ly nói:

- Phủ Nhân Quốc Công thế mạnh, ngươi phải cẩn thận đấy!

Cố Lập Đồng nói:

- Yên tâm đi, ta không ra ngoài phủ!

Sở Ly cười nói:

- Nếu như ngươi làm tốt, ta sẽ nghĩ cách điều ngươi đi chỗ khác, tìm nơi phủ Nhân Quốc Công không thể tới được.

- Ngươi…?

Cố Lập Đồng liếc nhìn hắn, khinh thường nói:

- Ngươi muốn nắm quyền, còn sớm lắm!

Hắn rất hiểu tình hình trong phủ, Sở Ly có lợi hại thế nào đi nữa nhưng hai ổ khóa tuổi tác và kinh nghiệm đã khóa chặt cánh cửa giúp hắn trở thành nhân vật quyền thế.

Hắn mới vào phủ được hai năm, tuổi còn trẻ, kinh nghiệm còn non yếu.

Tình cảm của hai năm sao có thể so với mười mấy, hai mươi mấy năm được, rất dễ phản bội, hơn nữa người trẻ tuổi tâm tính bất định, một khi nắm quyền, nếu nhất thời lỗ mãng sẽ làm hại tính mạng nhiều người, bởi vậy không thể không thận trọng.

Sở Ly nói:

- Không vội, chúng ta đều còn rất trẻ.

- Yên tâm đi, ta sẽ trồng cẩn thận những thứ này.

Cố Lập Đồng vỗ vào vị trí tờ giấy ở trong ngực:

- Sẽ không làm lỡ chuyện của ngươi.

Sở Ly mỉm cười gật đầu, Cố Lập Đồng là người thông minh, chỉ nói vậy thôi đã hiểu.



Trần Cửu Đăng ăn xong cơm liền về thư phòng của mình.

Trong thư phòng có ba ngọn nến, chiếu sáng như ban ngày, không làm hại tới mắt.

Tuy hắn là cao thủ võ lâm nhưng lại rất thích đọc sách mở rộng tầm mắt, hiểu thấu lòng người, có lợi cho việc thăng tiến của mình. Mặc dù hiện giờ hắn là Thượng Nghị Đường đường chủ, nhưng hắn vẫn không hài lòng.

Hắn ngồi bên bàn đọc sách, gương mặt chữ điền, giữa hai lông mày có một vết nhăn thẳng đứng hằn sâu, ánh mắt sắc bén, thi thoảng có hung quang ẩn hiện, khí thế oai vệ.

Đột nhiên hắn quay người lại, phía sau là Sở Ly mặc áo xanh đang đứng.

- Các hạ là thần thánh phương nào vậy?

Trần Cửu Đăng từ từ đứng dậy, bình tĩnh nhìn Sở Ly.

Sở Ly nói:

- Trần Cửu Đăng Trần đường chủ phải không?

- Chính là Trần mỗ!

Trần Cửu Đăng gật đầu:

- Các hạ đêm hôm tới đây không biết có gì chỉ giáo?

Sở Ly nói:

- Ta là Trần Ly của Kinh Vân bang.

Trần Cửu Đăng mặt không biến sắc, chỉ lạnh nhạt nói:

- Kinh Vân bang, bang ta và Kinh Vân bang không có liên hệ gì phải không?

- Trần Tuyết Phong.

Sở Ly nhìn hắn.

Đầu óc khôn ngoan, là một nhân vật lợi hại, tu vi Tiên Thiên, không hơn không kém, nếu như không có ngoại lực hỗ trợ chắc chắn cả đời sẽ chỉ như vậy nhưng hắn không cam tâm chỉ dừng lại tại đây.

Trần Cửu Đăng mỉm cười:

- Trần gì Phong?... Là ai?

Sở Ly cười nói:

- Ngươi là anh rể của hắn, không biết hắn là ai sao?

Trần Cửu Đăng lắc đầu cười nói:

- Các hạ có lẽ nhận nhầm người rồi, ta không biết Trần Tuyết Phong là ai càng không phải là anh rể của hắn.

Sở Ly nói:

- Nếu đã vậy thì chỉ có thể giết hắn thôi.

Trần Cửu Đăng nhìn hắn chằm chặp, muốn nhìn thấu những suy nghĩ của hắn, cuối cùng thở dài:

- Thôi được, hắn là em vợ của ta, các hạ muốn sao?

- Chúng ta giao dịch được không?

Sở Ly cười nói:

- Kinh Vân bang giúp ngươi trở thành bang chủ.

- Ngươi muốn làm gì?

Trần Cửu Đăng nói.

- Lấy ba phần thuế.

Sở Ly nói.

- Không thể nào.

Trần Cửu Đăng kiên quyết phủ định.

Sở Ly mỉm cười:

- Đừng vội, ngươi có thể suy nghĩ thêm… Một khi ngươi trở thành bang chủ, hai phái chúng ta có thể liên kết, như vậy có thể độc bá một thành, thậm chí nhiều hơn nữa!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện