Sau khi Hứa An Hạ ngồi xuống liền lạnh lùng trừng mắt nhìn La Phong.
La Phong cầm chén trà lên uống, mặc kệ những người xung quanh.
Bốn đại đường chủ cảm thấy vô cùng khó hiểu, dù có nghĩ thế nào đi nữa cũng không thể ngờ được rằng La Phong sẽ đường đường chính chính tới đây và được mời làm khách khanh.
Hồ Hải không nhịn được, nói:
- Bang chủ, vị này chính là Xích Dương Chưởng La Phong? - Đúng vậy.
Trần Tư Vũ nói:
- Hồ đường chủ, các vị đường chủ, từ nay về sau mọi người là người một nhà, cần đồng tâm hiệp lực độc bá Vân Châu thành!
Mọi người nhìn chằm chặp La Phong như muốn nhìn thấu hắn.
La Phong chậm rãi đặt chén trà xuống, chắp tay chào một lượt khiến Trần Tư Vũ cũng không biết phải làm sao. La Phong rất cao ngạo, không có ý định kết giao với mọi người, không coi bọn họ ra gì.
Hứa An Hạ lạnh lùng hừ một tiếng.
Trịnh Công Minh nheo mắt, vuốt râu quan sát La Phong, kìm lòng không nói gì.
Hồ Hải cười ha ha nói:
- Bang chủ, hắn trở thành khách khanh của chúng ta, bang chủ rộng lượng hơn nam tử, bái phục, bái phục!
- Hồ đường chủ đừng khen ngợi ta nữa!
Trần Tư Vũ mỉm cười lắc đầu:
- La tiền bối tới rồi, thực lực của Kinh Vân bang chúng ta sẽ tăng mạnh, có hi vọng trấn áp được Tề Thiên bang.
Hồ Hải ưỡn ngực, cảm thấy vô cùng tự tin, nói:
- Để xem lần này đám oắt con đó có thể mời được cao thủ nào tới!
Hứa An Hạ sầm mặt, cảm giác vô cùng tức tối.
- Nghe đại danh Xích Dương Chưởng đã lâu.
Hà Thủ chắp tay cười nói:
- La huynh sao lại chịu hạ mình tới bang của chúng ta? Tại hạ thực sự không hiểu!
Hồ Hải cười nói:
- Chắc chắn là công lao của biểu thiếu gia!
La Phong khẽ ho một tiếng, trầm giọng nói:
- Không sai, ta nhận ủy thác của Trần công tử tới đây!
Mặt hắn nóng bừng.
Mọi người chợt hiểu ra, trong lòng ai nấy cũng có suy nghĩ của riêng mình, lại là biểu thiếu gia!
Trần Tư Vũ vỗ tay, cười nói:
- Hôm nay nói tới đây thôi, ngày rộng tháng dài, từ từ sẽ quen dần. Mọi người hãy đi làm việc của mình đi!
- Bang chủ, ta ở lại.
Hồ Hải nói:
- Chỉ có Lão Trịnh và tiểu Hứa ở đây ta không yên tâm.
Ông ta đưa mắt nhìn La Phong.
Dù sao hắn cũng là người mới vào, lòng trung thành còn chưa được kiểm chứng, nhỡ hắn là nội gián do Tề Thiên bang phái tới, ra tay gây khó dễ sẽ rất nghiêm trọng, biểu thiếu ra đã đi rồi, không thể sơ suất được.
Trần Tư Vũ nói:
- Có La tiền bối ở đây, không sao đâu.
Hồ Hải nhủ thầm chính là đề phòng hắn ta nhưng mặt vẫn cười tươi:
- Hôm nay ta rất rảnh.
Trần Tư Vũ nhìn thấu suy nghĩ của ông ta, cười nói:
- Được rồi Hồ đường chủ, đi làm việc của ngươi đi, ta tự có chừng mực!
Hổ Hải đưa mắt ra hiệu cho nàng ta nhưng cuối cùng cũng chỉ biết gật đầu, liếc nhìn La Phong, chắp tay nói:
- Được rồi, vậy tối chúng ta lại tới!
Trần Tư Vũ xua bàn tay ngọc ngà. Mọi người rời khỏi đại sảnh, ra khỏi cửa Hứa phủ.
…
Hà Thủ nói:
- Xích Dương Chưởng La Phong, sao hắn lại tới bang ta làm khách khanh?
Xích Dương Chưởng La Phong uy danh lẫy lừng trong võ lâm, theo lý mà nói hắn sẽ không xem Kinh Vân bang ra gì. Tới Kinh Vân bang làm khách khanh đúng là đã hạ mình, sao La Phong lại làm việc như vậy chứ? Huống hồ, La Phong còn đánh trọng thương bang chủ, đùng một cái hóa địch thành bạn, trở thành khách khanh, chuyển biến nhanh quá!
- Chắc chắn là biểu thiếu gia.
Phong Đường đường chủ Trình Trường Phong nói:
- Vị biểu thiếu gia này của chúng có thể làm những việc mà người khác không thể!
- Nhất định là biểu thiếu gia ép La Phong làm.
Hồ Hải cười ha ha nói:
- Nhìn bộ dạng không cam tâm của La Phong thì chắc chắn là vậy rồi!
- Biểu thiếu gia cũng không yên tâm sự an toàn của bang chủ.
Trình Trường Phong lắc đầu cười khổ:
- Cũng là chúng ta vô dụng, thực lực quá yếu.
- Chúng ta mạnh hơn nữa cũng có thể mạnh hơn La Phong sao?
Hà Thủ thở dài.
Bọn họ là những nhân vật hô phong hoán vũ ở Kinh Vân bang nhưng nhìn khắp võ lâm thì chỉ là những kẻ vô danh, không đáng nhắc tới, cùng là cảnh giới Tiên Thiên nhưng thực lực mạnh yếu cũng có khác biệt một trời một vực.
- Nói cũng đúng.
Hồ Hải nói:
- Tài năng không bằng người khác thì cũng không biết phải làm sao.
Hà Thủ nói:
- Nghe uy danh Xích Dương Chưởng từ lâu, ta thực sự muốn thỉnh giáo vài chiêu!
Thân là Vũ Đường đường chủ, hắn cũng có suy nghĩ này, đối với việc La Phong tới bang vừa thấy may mắn nhưng cũng vừa phải dè dặt.
La Phong tới sẽ tăng mạnh thực lực của Kinh Vân bang, họ đều được hưởng lợi nhưng hắn chắc chắn sẽ đứng về phía bang chủ. Danh tiếng của Xích Dương Chưởng vượt xa bọn họ, võ công lợi hại, bang chủ có được hắn ủng hộ sẽ có thể kiên quyết hơn, gây ra sức ép lớn hơn đối với bốn đại đường chủ bọn họ.
Trải qua thời đại Hứa Chí Thuần, quyền thế của bốn đại đường chủ đã bị ép tới mức thấp nhất, khom mình làm kẻ dưới, bảo sao nghe vậy. Bây giờ cuối cùng cũng khổ tận cam lai, bang chủ quyền uy không mạnh, bọn họ cũng dễ sống hơn, chỉ muốn duy trì hiện trạng, bang chủ tiếp tục làm bù nhìn.
Một khi bang chủ thế mạnh, bọn họ sẽ lại phải quay về những ngày trước đây, dù thế nào đi nữa cũng không cam lòng.
Suy nghĩ như vậy bọn họ liền muốn ra oai cảnh cáo La Phong.
Trịnh Công Minh và Hứa An Hạ không phải đối thủ của La Phong, mặc dù đó là đánh lén nhưng nếu có phòng thủ cũng chưa chắc thắng được. Cho dù không đánh lại nhưng cũng có thể cầm cự được vài chiêu.
- Lão Hà, ngươi không đánh lại được.
Hồ Hải cười ha ha nói:
- Không được cũng phải đánh!
Hà Thủ nói:
- Phải cho hắn biết được ai là chủ nhân!
- Ngươi đấy…!
Hồ Hải lắc đầu nói:
- Suy nghĩ nhiều quá, yên tâm đi, bang chủ không phải là người qua cầu rút ván!
Hà Thủ lo lắng điều gì, Hồ Hải và những người khác đều hiểu rõ, chỉ là không nói ra mà thôi.
La Phong gia nhập sẽ trở thành tâm phúc trực thuộc của bang chủ, vị thế cao hơn bọn họ, lời nói của bọn họ sẽ không còn đủ mạnh nữa, ngày tháng sau này sẽ rất khó sống.
- Bang chủ trẻ tuổi, những lão già chúng ta phải giúp nàng ta không đi vào đường lệch lạc.
Hà Thủ nói.
Hồ Hải cười nói:
- Ngươi đừng đi vào đường lệch lạc, kẻ tiền nhiệm của lão Trình chính là một bài học! Biểu thiếu gia không phải là kẻ biết nương tay đâu!
- Đương nhiên rồi!
Hà Thủ thầm giật mình.
Bọn họ ai cũng kiêng nể biểu thiếu gia, võ công cực cao, thủ đoạn nham hiểm, giết người không chớp mắt, cho dù bọn họ là đường chủ, biểu thiếu gia cũng không nể tình!
- Ừ, đánh đòn phủ đầu cảnh cáo La Phong cũng được.
Trình Trường Phong nói:
- Tuy nhiên chỉ sợ chính mình sẽ bị mất uy phong.
- Cũng chưa chắc!
Hà Thủ nói:
- Gần đây võ công của ta có tiến bộ vượt bậc!
Hồ Hải cười nói:
- Được thôi, ta cũng muốn xem tên Xích Dương Chưởng này rốt cuộc có khả năng gì!
Buổi tối mọi người tập trung ở Hứa phủ.
Mỗi tối bọn họ đều tụ tập ở đây để thảo luận các việc trong bang, trao đổi ý kiến, đưa ra kiến nghị. Đây chính là thói quen hình thành từ khi Trần Tư Vũ lên làm bang chủ.
Trần Tư Vũ và La Phong vẫn chưa tới, Hồ Hải và mọi người đã ngồi uống trà nói chuyện phiếm.
- Lão Trịnh, gã họ La không gây sự với ngươi chứ?
Hồ Hải cười hỏi.
Hứa An Hạ nói:
- Hắn…? Hừm!
- Sao vậy, đánh nhau rồi sao?
Hồ Hải sấn tới, toét miệng cười nói.
Hứa An Hạ bĩu môi, bất mãn nói:
- Hắn ta mắt mọc trên đầu, căn bản không xem chúng ta ra gì!
- Sao…?
Hà Thủ nhíu mày:
- Đúng là như vậy sao?
- Ngông cuồng cao ngạo hơn cả những gì ta nói!
Hứa An Hạ phẫn nộ nói:
- Lẽ nào lại như vậy chứ!
- Tiểu Hứa!
Trịnh Công Minh vuốt râu liếc mắt nhìn hắn:
- Tài không bằng người, nói nhiều điều vô ích như vậy làm gì chứ!
Hứa An Hạ im lặng.
Trần Tư Vũ chậm rãi bước vào, phía sau là La Phong.
Nàng nhìn khắp lượt mọi người, bước tới ghế thái sư ở chính giữa ngồi xuống:
- Đang nói gì vậy?
- Bang chủ, ta muốn giao đấu vài chiêu với La huynh!
Hà Thủ đứng dậy nói:
- Từ lâu đã nghe danh của Xích Dương Chưởng, muốn đích thân lĩnh giáo!
Trần Tư Vũ nhìn La Phong.
Nàng đảo mắt, lờ mờ hiểu được suy nghĩ của Hà Thủ và mọi người.
La Phong lạnh lùng nhìn Hà Thủ:
- Ngươi…? Các ngươi cùng lên đi!
- Khẩu khí lớn gớm!
Hà Thủ đứng dậy, chắp tay:
- La huynh, tuy ngươi uy danh lừng lẫy nhưng chúng ta cũng không phải hạng tầm thường, ta xin thử tài nghệ của La huynh!
La Phong không muốn phí lời, rời khỏi ghế thái sư rồi đứng trước mặt hắn ta, giơ tay ra:
- Nào, ra tay đi!
Trần Tư Vũ nói:
- Chỉ là tỉ thí, đừng làm mất hòa khí!
Hai người gật đầu, Hà Thủ thét một tiếng, chưởng pháp nhanh chóng vung ra, sử dụng toàn lực.
La Phong hừ một tiếng, vung chưởng đi.
Chưởng này tuy chậm nhưng lại tới đích trước, vòng qua chưởng pháp của Hà Thủ, đánh nhẹ vào người hắn.
Hà Thủ tròn mắt nhìn, cơ thể chậm chạp như ốc sên, giương mắt nhìn ngực mình trúng một đòn, bay ra xa một trượng sau đó mới đứng vững.
Hắn xờ lên ngực mình, bên trên có một dấu tay nhưng không có cảm giác gì.
- Lợi hại!
Hồ Hải giơ ngón cái khen ngợi.
Hắn nhận ra sự huyền diệu của chưởng này, tốc độ cực nhanh, lực dùng rất tuyệt diệu, nếu là mình cũng không thể tránh được chưởng đó.
Người tài giỏi ra tay lập tức biết được trình độ tới đâu, quả thật không có chút giả dối, Xích Dương Chưởng quả nhiên danh bất hư truyền.
Hà Thủ chắp tay, vẻ mặt rầu rĩ:
- Bái phục!
Vẻ mặt La Phong không chút biểu cảm, ngồi lại xuống ghế thái sư bên trái Trần Tư Vũ.
Trần Tư Vũ cười nói:
- Mọi người còn ai muốn lĩnh giáo Xích Dương Chưởng không?
Hồ Hải và mọi người đều lắc đầu.
Trần Tư Vũ nói:
- Được rồi, vậy chúng ta bàn việc chính sự, liên quan tới Tề Thiên bang… Tề Thiên bang gần đây quá ngông cuồng, tự tung tự tác, như thể bọn hắn là chủ nhân của Vân Châu thành, đã tới lúc làm cho chúng tỉnh lại rồi!
- Bang chủ, chúng ta sẽ đánh Tề Thiên bang sao?
Hồ Hải hai mắt phát sáng.
Trần Tư Vũ gật đầu:
- Ta chuẩn bị tiêu diệt một đường của Tề Thiên bang.
Cơ cấu của Tề Thiên bang cũng giống Kinh Vân bang, gồm có bốn đường, mỗi đường trăm người, số người cũng tương tự Kinh Vân bang nhưng thực lực thì không sánh bằng.
- Vậy thì tốt quá!
Hồ Hải cười ha ha:
- Bà nó chứ, từ lâu đã thấy chúng ngứa mắt rồi, bang chủ thì không cho ra tay!
Trần Tư Vũ nói:
- Nội bộ bang chưa ổn định sao có thể phát động chiến đấu, giờ đã có La lão, thời cơ đã chín muồi, có thể ra tay rồi.
- Ra tay thế nào?
Hồ Hải vội vàng nói.
La Phong nói:
- Bang chủ!
Trần Tư Vũ quay đầu nhìn hắn ta, cười nói:
- La lão có kiến nghị gì?
La Phong trầm giọng nói:
- Không phải rắc rối vậy, giết luôn Hoàng Hải là được!
- Việc này…
Trần Tư Vũ nhíu mày trầm ngâm
- Hừm, khẩu khí lớn gớm!
Hứa An Hạ bĩu môi.
La Phong cũng không để tâm, chỉ nhìn Trần Tư Vũ.
Trần Tư Vũ:
- Có dám chắc không? Có nguy hiểm quá không?
La Phong nói:
- Nhân lúc bọn họ chưa biết ta vào bang, không đề phòng, rất dễ ra tay.
- La huynh, Hoàng Hải là bằng hữu của ngươi phải không?
Hà Thủ hỏi.
Hoàng Hải là bang chủ Tề Thiên bang, võ công lợi hại, mặc dù không bằng Hứa Chí Thuần nhưng cũng không thể xem nhẹ, chỉ một người trong số họ sẽ không phải đối thủ của gã ta.
La Phong lắc đầu nói:
- Không phải.
- La huynh thích sát bang chủ, không phải vì Tề Thiên bang sao?
Hà Thủ hỏi.
La Phong nói:
- Là Tề Thiên bang nhưng không phải Hoàng Hải.
- Vậy là ai?
La Phong lặng yên không trả lời.
Moi người lập tức kinh ngạc nhìn nhau, không ngờ kết quả là vậy.
La Phong cầm chén trà lên uống, mặc kệ những người xung quanh.
Bốn đại đường chủ cảm thấy vô cùng khó hiểu, dù có nghĩ thế nào đi nữa cũng không thể ngờ được rằng La Phong sẽ đường đường chính chính tới đây và được mời làm khách khanh.
Hồ Hải không nhịn được, nói:
- Bang chủ, vị này chính là Xích Dương Chưởng La Phong? - Đúng vậy.
Trần Tư Vũ nói:
- Hồ đường chủ, các vị đường chủ, từ nay về sau mọi người là người một nhà, cần đồng tâm hiệp lực độc bá Vân Châu thành!
Mọi người nhìn chằm chặp La Phong như muốn nhìn thấu hắn.
La Phong chậm rãi đặt chén trà xuống, chắp tay chào một lượt khiến Trần Tư Vũ cũng không biết phải làm sao. La Phong rất cao ngạo, không có ý định kết giao với mọi người, không coi bọn họ ra gì.
Hứa An Hạ lạnh lùng hừ một tiếng.
Trịnh Công Minh nheo mắt, vuốt râu quan sát La Phong, kìm lòng không nói gì.
Hồ Hải cười ha ha nói:
- Bang chủ, hắn trở thành khách khanh của chúng ta, bang chủ rộng lượng hơn nam tử, bái phục, bái phục!
- Hồ đường chủ đừng khen ngợi ta nữa!
Trần Tư Vũ mỉm cười lắc đầu:
- La tiền bối tới rồi, thực lực của Kinh Vân bang chúng ta sẽ tăng mạnh, có hi vọng trấn áp được Tề Thiên bang.
Hồ Hải ưỡn ngực, cảm thấy vô cùng tự tin, nói:
- Để xem lần này đám oắt con đó có thể mời được cao thủ nào tới!
Hứa An Hạ sầm mặt, cảm giác vô cùng tức tối.
- Nghe đại danh Xích Dương Chưởng đã lâu.
Hà Thủ chắp tay cười nói:
- La huynh sao lại chịu hạ mình tới bang của chúng ta? Tại hạ thực sự không hiểu!
Hồ Hải cười nói:
- Chắc chắn là công lao của biểu thiếu gia!
La Phong khẽ ho một tiếng, trầm giọng nói:
- Không sai, ta nhận ủy thác của Trần công tử tới đây!
Mặt hắn nóng bừng.
Mọi người chợt hiểu ra, trong lòng ai nấy cũng có suy nghĩ của riêng mình, lại là biểu thiếu gia!
Trần Tư Vũ vỗ tay, cười nói:
- Hôm nay nói tới đây thôi, ngày rộng tháng dài, từ từ sẽ quen dần. Mọi người hãy đi làm việc của mình đi!
- Bang chủ, ta ở lại.
Hồ Hải nói:
- Chỉ có Lão Trịnh và tiểu Hứa ở đây ta không yên tâm.
Ông ta đưa mắt nhìn La Phong.
Dù sao hắn cũng là người mới vào, lòng trung thành còn chưa được kiểm chứng, nhỡ hắn là nội gián do Tề Thiên bang phái tới, ra tay gây khó dễ sẽ rất nghiêm trọng, biểu thiếu ra đã đi rồi, không thể sơ suất được.
Trần Tư Vũ nói:
- Có La tiền bối ở đây, không sao đâu.
Hồ Hải nhủ thầm chính là đề phòng hắn ta nhưng mặt vẫn cười tươi:
- Hôm nay ta rất rảnh.
Trần Tư Vũ nhìn thấu suy nghĩ của ông ta, cười nói:
- Được rồi Hồ đường chủ, đi làm việc của ngươi đi, ta tự có chừng mực!
Hổ Hải đưa mắt ra hiệu cho nàng ta nhưng cuối cùng cũng chỉ biết gật đầu, liếc nhìn La Phong, chắp tay nói:
- Được rồi, vậy tối chúng ta lại tới!
Trần Tư Vũ xua bàn tay ngọc ngà. Mọi người rời khỏi đại sảnh, ra khỏi cửa Hứa phủ.
…
Hà Thủ nói:
- Xích Dương Chưởng La Phong, sao hắn lại tới bang ta làm khách khanh?
Xích Dương Chưởng La Phong uy danh lẫy lừng trong võ lâm, theo lý mà nói hắn sẽ không xem Kinh Vân bang ra gì. Tới Kinh Vân bang làm khách khanh đúng là đã hạ mình, sao La Phong lại làm việc như vậy chứ? Huống hồ, La Phong còn đánh trọng thương bang chủ, đùng một cái hóa địch thành bạn, trở thành khách khanh, chuyển biến nhanh quá!
- Chắc chắn là biểu thiếu gia.
Phong Đường đường chủ Trình Trường Phong nói:
- Vị biểu thiếu gia này của chúng có thể làm những việc mà người khác không thể!
- Nhất định là biểu thiếu gia ép La Phong làm.
Hồ Hải cười ha ha nói:
- Nhìn bộ dạng không cam tâm của La Phong thì chắc chắn là vậy rồi!
- Biểu thiếu gia cũng không yên tâm sự an toàn của bang chủ.
Trình Trường Phong lắc đầu cười khổ:
- Cũng là chúng ta vô dụng, thực lực quá yếu.
- Chúng ta mạnh hơn nữa cũng có thể mạnh hơn La Phong sao?
Hà Thủ thở dài.
Bọn họ là những nhân vật hô phong hoán vũ ở Kinh Vân bang nhưng nhìn khắp võ lâm thì chỉ là những kẻ vô danh, không đáng nhắc tới, cùng là cảnh giới Tiên Thiên nhưng thực lực mạnh yếu cũng có khác biệt một trời một vực.
- Nói cũng đúng.
Hồ Hải nói:
- Tài năng không bằng người khác thì cũng không biết phải làm sao.
Hà Thủ nói:
- Nghe uy danh Xích Dương Chưởng từ lâu, ta thực sự muốn thỉnh giáo vài chiêu!
Thân là Vũ Đường đường chủ, hắn cũng có suy nghĩ này, đối với việc La Phong tới bang vừa thấy may mắn nhưng cũng vừa phải dè dặt.
La Phong tới sẽ tăng mạnh thực lực của Kinh Vân bang, họ đều được hưởng lợi nhưng hắn chắc chắn sẽ đứng về phía bang chủ. Danh tiếng của Xích Dương Chưởng vượt xa bọn họ, võ công lợi hại, bang chủ có được hắn ủng hộ sẽ có thể kiên quyết hơn, gây ra sức ép lớn hơn đối với bốn đại đường chủ bọn họ.
Trải qua thời đại Hứa Chí Thuần, quyền thế của bốn đại đường chủ đã bị ép tới mức thấp nhất, khom mình làm kẻ dưới, bảo sao nghe vậy. Bây giờ cuối cùng cũng khổ tận cam lai, bang chủ quyền uy không mạnh, bọn họ cũng dễ sống hơn, chỉ muốn duy trì hiện trạng, bang chủ tiếp tục làm bù nhìn.
Một khi bang chủ thế mạnh, bọn họ sẽ lại phải quay về những ngày trước đây, dù thế nào đi nữa cũng không cam lòng.
Suy nghĩ như vậy bọn họ liền muốn ra oai cảnh cáo La Phong.
Trịnh Công Minh và Hứa An Hạ không phải đối thủ của La Phong, mặc dù đó là đánh lén nhưng nếu có phòng thủ cũng chưa chắc thắng được. Cho dù không đánh lại nhưng cũng có thể cầm cự được vài chiêu.
- Lão Hà, ngươi không đánh lại được.
Hồ Hải cười ha ha nói:
- Không được cũng phải đánh!
Hà Thủ nói:
- Phải cho hắn biết được ai là chủ nhân!
- Ngươi đấy…!
Hồ Hải lắc đầu nói:
- Suy nghĩ nhiều quá, yên tâm đi, bang chủ không phải là người qua cầu rút ván!
Hà Thủ lo lắng điều gì, Hồ Hải và những người khác đều hiểu rõ, chỉ là không nói ra mà thôi.
La Phong gia nhập sẽ trở thành tâm phúc trực thuộc của bang chủ, vị thế cao hơn bọn họ, lời nói của bọn họ sẽ không còn đủ mạnh nữa, ngày tháng sau này sẽ rất khó sống.
- Bang chủ trẻ tuổi, những lão già chúng ta phải giúp nàng ta không đi vào đường lệch lạc.
Hà Thủ nói.
Hồ Hải cười nói:
- Ngươi đừng đi vào đường lệch lạc, kẻ tiền nhiệm của lão Trình chính là một bài học! Biểu thiếu gia không phải là kẻ biết nương tay đâu!
- Đương nhiên rồi!
Hà Thủ thầm giật mình.
Bọn họ ai cũng kiêng nể biểu thiếu gia, võ công cực cao, thủ đoạn nham hiểm, giết người không chớp mắt, cho dù bọn họ là đường chủ, biểu thiếu gia cũng không nể tình!
- Ừ, đánh đòn phủ đầu cảnh cáo La Phong cũng được.
Trình Trường Phong nói:
- Tuy nhiên chỉ sợ chính mình sẽ bị mất uy phong.
- Cũng chưa chắc!
Hà Thủ nói:
- Gần đây võ công của ta có tiến bộ vượt bậc!
Hồ Hải cười nói:
- Được thôi, ta cũng muốn xem tên Xích Dương Chưởng này rốt cuộc có khả năng gì!
Buổi tối mọi người tập trung ở Hứa phủ.
Mỗi tối bọn họ đều tụ tập ở đây để thảo luận các việc trong bang, trao đổi ý kiến, đưa ra kiến nghị. Đây chính là thói quen hình thành từ khi Trần Tư Vũ lên làm bang chủ.
Trần Tư Vũ và La Phong vẫn chưa tới, Hồ Hải và mọi người đã ngồi uống trà nói chuyện phiếm.
- Lão Trịnh, gã họ La không gây sự với ngươi chứ?
Hồ Hải cười hỏi.
Hứa An Hạ nói:
- Hắn…? Hừm!
- Sao vậy, đánh nhau rồi sao?
Hồ Hải sấn tới, toét miệng cười nói.
Hứa An Hạ bĩu môi, bất mãn nói:
- Hắn ta mắt mọc trên đầu, căn bản không xem chúng ta ra gì!
- Sao…?
Hà Thủ nhíu mày:
- Đúng là như vậy sao?
- Ngông cuồng cao ngạo hơn cả những gì ta nói!
Hứa An Hạ phẫn nộ nói:
- Lẽ nào lại như vậy chứ!
- Tiểu Hứa!
Trịnh Công Minh vuốt râu liếc mắt nhìn hắn:
- Tài không bằng người, nói nhiều điều vô ích như vậy làm gì chứ!
Hứa An Hạ im lặng.
Trần Tư Vũ chậm rãi bước vào, phía sau là La Phong.
Nàng nhìn khắp lượt mọi người, bước tới ghế thái sư ở chính giữa ngồi xuống:
- Đang nói gì vậy?
- Bang chủ, ta muốn giao đấu vài chiêu với La huynh!
Hà Thủ đứng dậy nói:
- Từ lâu đã nghe danh của Xích Dương Chưởng, muốn đích thân lĩnh giáo!
Trần Tư Vũ nhìn La Phong.
Nàng đảo mắt, lờ mờ hiểu được suy nghĩ của Hà Thủ và mọi người.
La Phong lạnh lùng nhìn Hà Thủ:
- Ngươi…? Các ngươi cùng lên đi!
- Khẩu khí lớn gớm!
Hà Thủ đứng dậy, chắp tay:
- La huynh, tuy ngươi uy danh lừng lẫy nhưng chúng ta cũng không phải hạng tầm thường, ta xin thử tài nghệ của La huynh!
La Phong không muốn phí lời, rời khỏi ghế thái sư rồi đứng trước mặt hắn ta, giơ tay ra:
- Nào, ra tay đi!
Trần Tư Vũ nói:
- Chỉ là tỉ thí, đừng làm mất hòa khí!
Hai người gật đầu, Hà Thủ thét một tiếng, chưởng pháp nhanh chóng vung ra, sử dụng toàn lực.
La Phong hừ một tiếng, vung chưởng đi.
Chưởng này tuy chậm nhưng lại tới đích trước, vòng qua chưởng pháp của Hà Thủ, đánh nhẹ vào người hắn.
Hà Thủ tròn mắt nhìn, cơ thể chậm chạp như ốc sên, giương mắt nhìn ngực mình trúng một đòn, bay ra xa một trượng sau đó mới đứng vững.
Hắn xờ lên ngực mình, bên trên có một dấu tay nhưng không có cảm giác gì.
- Lợi hại!
Hồ Hải giơ ngón cái khen ngợi.
Hắn nhận ra sự huyền diệu của chưởng này, tốc độ cực nhanh, lực dùng rất tuyệt diệu, nếu là mình cũng không thể tránh được chưởng đó.
Người tài giỏi ra tay lập tức biết được trình độ tới đâu, quả thật không có chút giả dối, Xích Dương Chưởng quả nhiên danh bất hư truyền.
Hà Thủ chắp tay, vẻ mặt rầu rĩ:
- Bái phục!
Vẻ mặt La Phong không chút biểu cảm, ngồi lại xuống ghế thái sư bên trái Trần Tư Vũ.
Trần Tư Vũ cười nói:
- Mọi người còn ai muốn lĩnh giáo Xích Dương Chưởng không?
Hồ Hải và mọi người đều lắc đầu.
Trần Tư Vũ nói:
- Được rồi, vậy chúng ta bàn việc chính sự, liên quan tới Tề Thiên bang… Tề Thiên bang gần đây quá ngông cuồng, tự tung tự tác, như thể bọn hắn là chủ nhân của Vân Châu thành, đã tới lúc làm cho chúng tỉnh lại rồi!
- Bang chủ, chúng ta sẽ đánh Tề Thiên bang sao?
Hồ Hải hai mắt phát sáng.
Trần Tư Vũ gật đầu:
- Ta chuẩn bị tiêu diệt một đường của Tề Thiên bang.
Cơ cấu của Tề Thiên bang cũng giống Kinh Vân bang, gồm có bốn đường, mỗi đường trăm người, số người cũng tương tự Kinh Vân bang nhưng thực lực thì không sánh bằng.
- Vậy thì tốt quá!
Hồ Hải cười ha ha:
- Bà nó chứ, từ lâu đã thấy chúng ngứa mắt rồi, bang chủ thì không cho ra tay!
Trần Tư Vũ nói:
- Nội bộ bang chưa ổn định sao có thể phát động chiến đấu, giờ đã có La lão, thời cơ đã chín muồi, có thể ra tay rồi.
- Ra tay thế nào?
Hồ Hải vội vàng nói.
La Phong nói:
- Bang chủ!
Trần Tư Vũ quay đầu nhìn hắn ta, cười nói:
- La lão có kiến nghị gì?
La Phong trầm giọng nói:
- Không phải rắc rối vậy, giết luôn Hoàng Hải là được!
- Việc này…
Trần Tư Vũ nhíu mày trầm ngâm
- Hừm, khẩu khí lớn gớm!
Hứa An Hạ bĩu môi.
La Phong cũng không để tâm, chỉ nhìn Trần Tư Vũ.
Trần Tư Vũ:
- Có dám chắc không? Có nguy hiểm quá không?
La Phong nói:
- Nhân lúc bọn họ chưa biết ta vào bang, không đề phòng, rất dễ ra tay.
- La huynh, Hoàng Hải là bằng hữu của ngươi phải không?
Hà Thủ hỏi.
Hoàng Hải là bang chủ Tề Thiên bang, võ công lợi hại, mặc dù không bằng Hứa Chí Thuần nhưng cũng không thể xem nhẹ, chỉ một người trong số họ sẽ không phải đối thủ của gã ta.
La Phong lắc đầu nói:
- Không phải.
- La huynh thích sát bang chủ, không phải vì Tề Thiên bang sao?
Hà Thủ hỏi.
La Phong nói:
- Là Tề Thiên bang nhưng không phải Hoàng Hải.
- Vậy là ai?
La Phong lặng yên không trả lời.
Moi người lập tức kinh ngạc nhìn nhau, không ngờ kết quả là vậy.
Danh sách chương