La Phong ôm nha hoàn xinh đẹp nhảy lên không trung, quay người nhìn lại, một bóng xanh xuất hiện trong tầm mắt hắn, Sở Ly đánh nhẹ một chưởng trúng ngực hắn.
La Phong và nha hoàn xinh đẹp giống như bị gậy gỗ lớn đánh trúng, bay thẳng đi.
Rầm!
Hai người va vào một cửa tiệm đồ cổ ở đối diện, đập vỡ tấm biển và đập vụn cửa phòng.
Trong cửa tiệm vọng ra tiếng kêu gào kinh sợ.
La Phong xoay người bật dậy, đỡ nha hoàn chạy trốn, biến mất trước khi người trong cửa tiệm chạy ra.
- Lão gia…? Nha hoàn xinh đẹp ở trong ngực hắn kêu lên, nhìn thấy miệng hắn vấy máu:
- Lão gia bị thương rồi!
La Phong mím chặt môi, nghiến răng chạy thật nhanh, quay đầu lại nhìn không thấy bóng dáng Sở Ly đâu nữa mới thở phào, nói:
- Không chết được!
Nha hoàn xinh đẹp lấy trong ngực ra một chiếc lọ sứ, đổ ra một viên đan dược nhét vào miệng hắn, sau đó ôm chặt hắn không nói gì nữa.
La Phong chạy một mạch khỏi Sùng Minh thành, tới trong một rừng cây liền ngồi phịch xuống dưới gốc một cây tùng rồi thở dài một hơi.
Nha hoàn xinh đẹp lấy trong tay áo ra một chiếc khăn lụa, nhẹ nhàng giúp hắn lau máu trên miệng:
- Lão gia nghỉ ngơi một lát, cẩn thận vận công!
- Không sao!
La Phong lắc đầu, nói nhỏ:
- A Mai, lần này rắc rối rồi!
- Lão gia, đừng nói gì cả, mau vận công đi.
A Mai nói.
La Phong thở dài:
- Ta bị thương không nặng… Lần này chúng ta chết chắc rồi!
- Lão gia đừng nói những lời xui xẻo như vậy, chúng ta không phải đã chạy thoát rồi sao!
A Mai lắc đầu an ủi:
- Vân Châu thành bé nhỏ như vậy lấy đâu ra cao thủ đỉnh cấp!
Nàng nói vậy nhưng chính nàng cũng không tin, người vừa rồi vụt một cái xuất hiện, vụt một cái biến mất, không giống khinh không mà giống như ảo giác. Gặp cao thủ có khinh công như vậy rất khó trốn thoát, không biết khi nào sẽ lại xuất hiện đánh lén, không thể phòng bị.
Nghĩ tới đây nàng quay đầu lại nhìn xung quanh sợ rằng Sở Ly lại đột nhiên xuất hiện.
La Phong vừa nói vừa vận công.
Nội lực chí dương chí cương lưu chuyển, quấn lấy nội lực chí âm chí nhu trong cơ thể. Luồng nội lực này rất kì quái, giống như một dòng nước lạnh băng, không thể nào luyện hóa được.
A Mai không nói thêm nữa, sợ rằng sẽ làm phiền La Phong đang chuyên tâm luyện công.
La Phong điều khí một khắc, lông mày nhíu chặt, khí lạnh kia vẫn không hề bị loại bỏ, thuần túy giống như nội lực của cao thủ Thiên Ngoại Thiên!
- Sao rồi?
A Mai thấy hắn mở mắt vội vàng hỏi.
La Phong nói:
- Chúng ta tới Bạch Vân thành!
- Được!
A Mai vội vàng gật đầu.
Vân Châu thành bây giờ là nơi cực kì nguy hiểm, không thể ở lại, đi càng sớm càng tốt.
La Phong đứng dậy, ôm A Mai thi triển khinh công lao đi trong rừng cây, không dám đi đường lớn.
A Mai nằm trong ngực hắn, thở than:
- Lão gia, là nô tì làm liên lụy lão gia.
La Phong chân đạp gió bay xuyên qua các cành cây, cúi đầu liếc nhìn nàng:
- Đừng nói linh tinh, ngươi không liên lụy ta!
- Nếu như không có nô tì, lão gia cũng không bị trúng một chưởng của hắn.
- Không tránh được.
La Phong nói.
- Khinh công của hắn quá lợi hại.
- Lão gia nói xem có khi nào hắn đuổi theo sau chúng ta không?
- Ừm.
- Thực là có đuổi theo sao?
- Chắc chắn sẽ không buông tha cho ta!
La Phong hừm một tiếng, nói:
- Vậy thì đã sao, cùng lắm thì đánh một trận!
- Là kẻ thù nào vậy?
A Mai hỏi nhỏ:
- Cao thủ lợi hại như vậy phải rất nổi tiếng mới đúng, hắn lại trẻ tuổi như thế!
La Phong nhíu mày suy nghĩ.
Hắn cũng ngờ vực, rốt cuộc là kẻ nào, ở đâu tới, tuổi trẻ mà có khinh công lợi hại như vậy tuyệt đối danh chấn võ lâm nhưng trong võ lâm lại không có thanh niên cao thủ nào nổi tiếng về khinh công.
Khinh công của gã này thật quái dị, tuyệt đối không phải là kẻ vô danh nhưng lại không nổi tiếng. Tâm trạng của hắn trùng xuống, tình hình bất thường thế này hẳn không phải chuyện tốt đẹp gì, điều đó có nghĩa thế lực của đối phương rất phức tạp khó đoán.
A Mai hỏi nhỏ:
- Có khi nào là Vân Châu thành?
- Kinh Vân bang?
- Ừm, chẳng phải lão gia đã đánh bang chủ Kinh Vân bang một chưởng đó sao?
A Mai hoảng hốt, càng nghĩ càng cảm thấy mình đã đoán đúng, vội nói:
- Hắn cũng đánh lại một chưởng để báo thù!
- Cũng có lý…
La Phong khẽ gật đầu.
Sau đó lại lập tức lắc đầu:
- Kinh Vân bang bé nhỏ vậy lấy đâu ra cao thủ lợi hại như thế!
A Mai nói nhỏ:
- Lão gia, Kinh Vân bang là bang phái lớn nhất thành Vân Châu, tại sao bang chủ lại là một nữ nhi trẻ tuổi, võ công bình thường như vậy, người không thấy kì lạ sao?
- Có chút kì lạ!
La Phong nhíu mày gật đầu.
A Mai nói:
- Nếu như sau lưng nàng ta không có cao thủ đỉnh cấp, sao có thể trấn áp được Kinh Vân bang? Những kẻ ở Kinh Vân bang hiện đều là nguyên lão dựng bang, con dâu của tiền nhiệm bang chủ có thể trấn áp được sao? Ta không tin đâu!
Thế giới này là thiên hạ của đàn ông, nữ nhi sinh ra thân phận đã thấp hơn một bậc, nếu không có thực lực mạnh tuyệt đối, nam nhân sao có thể phục tùng.
- Gã đó là kẻ chống lưng cho Trần Tư Vũ?
La Phong cúi đầu nhìn A Mai.
A Mai chớp mắt, dứt khoát gật đầu:
- Chắc chắn không sai!
La Phong nhíu mày.
Chưởng đó của hắn nhằm lấy tính mạng của Trần Tư Vũ, chắc đã không cứu được nữa nhưng chưởng lực của tên kia rất thuần khiết, nếu như kịp thời cứu chữa Trần Tư Vũ sẽ không chết được, vì thế gã ta mới không lấy mạng của mình?
Tuy nhiên mối thù này không dễ dàng hóa giải, vốn dĩ tới để giết người, đối phương chưa chắc đã không muốn giết mình.
A Mai đảo mắt, nói nhỏ:
- Tại sao hắn không hạ sát thủ?… Lão gia, chắc hắn muốn chiêu mộ người!
- Sao…?
La Phong ngạc nhiên nhìn nàng ta.
A Mai cười nói:
- Tại sao hắn lại nương tay? Chắc chắn là có ý đồ, nghĩ tới nghĩ lui thấy rằng hắn nhằm vào lão gia, cao thủ của Kinh Vân bang có hạn, nếu như có lão gia giúp đỡ, thực lực sẽ tăng lên!
- Hi vọng hão huyền!
La Phong lạnh lùng nói.
- Thực là hi vọng hão huyền sao?
Một giọng nói sang sảng vang lên bên tai hắn ta, La Phong giật mình sởn tóc gáy quay người đánh ra một chưởng.
Chưởng của hắn đánh trúng bóng của Sở Ly, một chưởng đánh vào không khí. Hắn thấy sự việc không ổn lại quay người đánh về phía sau, bóng xanh vụt biến mất, hắn lại đánh trúng một chiếc bóng, Sở Ly hiện thân trên một cành cây cách xa một trượng.
Cây tùng đung đưa theo gió, hắn chắp tay sau lưng đứng trên cành cây, eo đeo trường kiếm, áo xanh tung bay, từ từ nhấc tay phải lên, trong lòng bàn tay là một bông hoa bằng ngọc phát sáng dịu nhẹ.
A Mai vội vàng xờ lên mái tóc đen nhánh của mình.
La Phong nhìn thấy bông hoa ngọc kia rất quen thuộc, lại thấy động tác của A Mai, liền cúi đầu nhìn xuống mái tóc nàng, sắc mặt lo lắng, đó là hoa ngọc của A Mai!
Tâm trạng hắn trùng xuống, đây chỉ là một bông hoa ngọc nhưng đối phương muốn nói lên rằng hắn muốn giết A Mai sẽ dễ như trở bàn tay, không hề tốn chút sức lực nào, mình có thể đỡ được một chưởng của hắn nhưng A Mai thì không thể, trúng một chưởng sẽ chết chắc!
Sở Ly mỉm cười nhìn La Phong:
- Thế nào?
- Ngươi là ai?
La Phong lạnh lùng nói.
A Mai đảo mắt nhìn Sở Ly, kinh ngạc vì hắn còn rất trẻ, cao thủ Tiên Thiên trẻ tuổi lại thắng được cả lão gia đúng là thiên tài kiệt xuất!
Sở Ly nói:
- Tại hạ Trần Ly, chúng ta nói chuyện một chút được không!
- Muốn đánh thì đánh đi!
La Phong nói:
- Ta sẽ theo tới cùng!
Sở Ly nói:
- Ta có một đề nghị, La huynh có muốn nghe?
- Nói đi!
La Phong nhíu mày.
Sở Ly nói:
- Kinh Vân bang muốn mời La huynh làm khách khanh, kì hạn ba năm, thế nào?
- Nằm mơ!
La Phong cười nhạt, quả nhiên A Mai đã nói đúng.
Sở Ly mỉm cười:
- Nếu như không phải trong lúc nguy nan La huynh vẫn không bỏ mặc A Mai cô nương, khi đó ta đã không chỉ dùng chưởng mà là kiếm và lúc này cũng không ở đây nói chuyện với La huynh!
Sắc mặt La Phong rất khó coi.
A Mai cười nói:
- Đa tạ Trần công tử, lão gia nhà ta không phải nhân vật tầm thường, Kinh Vân bang có thể mời được không?
- Mỗi năm một vạn lạng bạc được chứ?
Sở Ly mỉm cười:
- A Mai cô nương thật có phúc!
Nếu như La Phong khi đó vứt bỏ A Mai bỏ chạy, Sở Ly sẽ giết luôn La Phong chứ không định chiêu mộ hắn. Dù sao thì Sở Ly cũng không ở bên Trần Tư Vũ, nhỡ La Phong có lòng dạ bất chính, hắn thực sự không yên tâm.
La Phong và nha hoàn xinh đẹp giống như bị gậy gỗ lớn đánh trúng, bay thẳng đi.
Rầm!
Hai người va vào một cửa tiệm đồ cổ ở đối diện, đập vỡ tấm biển và đập vụn cửa phòng.
Trong cửa tiệm vọng ra tiếng kêu gào kinh sợ.
La Phong xoay người bật dậy, đỡ nha hoàn chạy trốn, biến mất trước khi người trong cửa tiệm chạy ra.
- Lão gia…? Nha hoàn xinh đẹp ở trong ngực hắn kêu lên, nhìn thấy miệng hắn vấy máu:
- Lão gia bị thương rồi!
La Phong mím chặt môi, nghiến răng chạy thật nhanh, quay đầu lại nhìn không thấy bóng dáng Sở Ly đâu nữa mới thở phào, nói:
- Không chết được!
Nha hoàn xinh đẹp lấy trong ngực ra một chiếc lọ sứ, đổ ra một viên đan dược nhét vào miệng hắn, sau đó ôm chặt hắn không nói gì nữa.
La Phong chạy một mạch khỏi Sùng Minh thành, tới trong một rừng cây liền ngồi phịch xuống dưới gốc một cây tùng rồi thở dài một hơi.
Nha hoàn xinh đẹp lấy trong tay áo ra một chiếc khăn lụa, nhẹ nhàng giúp hắn lau máu trên miệng:
- Lão gia nghỉ ngơi một lát, cẩn thận vận công!
- Không sao!
La Phong lắc đầu, nói nhỏ:
- A Mai, lần này rắc rối rồi!
- Lão gia, đừng nói gì cả, mau vận công đi.
A Mai nói.
La Phong thở dài:
- Ta bị thương không nặng… Lần này chúng ta chết chắc rồi!
- Lão gia đừng nói những lời xui xẻo như vậy, chúng ta không phải đã chạy thoát rồi sao!
A Mai lắc đầu an ủi:
- Vân Châu thành bé nhỏ như vậy lấy đâu ra cao thủ đỉnh cấp!
Nàng nói vậy nhưng chính nàng cũng không tin, người vừa rồi vụt một cái xuất hiện, vụt một cái biến mất, không giống khinh không mà giống như ảo giác. Gặp cao thủ có khinh công như vậy rất khó trốn thoát, không biết khi nào sẽ lại xuất hiện đánh lén, không thể phòng bị.
Nghĩ tới đây nàng quay đầu lại nhìn xung quanh sợ rằng Sở Ly lại đột nhiên xuất hiện.
La Phong vừa nói vừa vận công.
Nội lực chí dương chí cương lưu chuyển, quấn lấy nội lực chí âm chí nhu trong cơ thể. Luồng nội lực này rất kì quái, giống như một dòng nước lạnh băng, không thể nào luyện hóa được.
A Mai không nói thêm nữa, sợ rằng sẽ làm phiền La Phong đang chuyên tâm luyện công.
La Phong điều khí một khắc, lông mày nhíu chặt, khí lạnh kia vẫn không hề bị loại bỏ, thuần túy giống như nội lực của cao thủ Thiên Ngoại Thiên!
- Sao rồi?
A Mai thấy hắn mở mắt vội vàng hỏi.
La Phong nói:
- Chúng ta tới Bạch Vân thành!
- Được!
A Mai vội vàng gật đầu.
Vân Châu thành bây giờ là nơi cực kì nguy hiểm, không thể ở lại, đi càng sớm càng tốt.
La Phong đứng dậy, ôm A Mai thi triển khinh công lao đi trong rừng cây, không dám đi đường lớn.
A Mai nằm trong ngực hắn, thở than:
- Lão gia, là nô tì làm liên lụy lão gia.
La Phong chân đạp gió bay xuyên qua các cành cây, cúi đầu liếc nhìn nàng:
- Đừng nói linh tinh, ngươi không liên lụy ta!
- Nếu như không có nô tì, lão gia cũng không bị trúng một chưởng của hắn.
- Không tránh được.
La Phong nói.
- Khinh công của hắn quá lợi hại.
- Lão gia nói xem có khi nào hắn đuổi theo sau chúng ta không?
- Ừm.
- Thực là có đuổi theo sao?
- Chắc chắn sẽ không buông tha cho ta!
La Phong hừm một tiếng, nói:
- Vậy thì đã sao, cùng lắm thì đánh một trận!
- Là kẻ thù nào vậy?
A Mai hỏi nhỏ:
- Cao thủ lợi hại như vậy phải rất nổi tiếng mới đúng, hắn lại trẻ tuổi như thế!
La Phong nhíu mày suy nghĩ.
Hắn cũng ngờ vực, rốt cuộc là kẻ nào, ở đâu tới, tuổi trẻ mà có khinh công lợi hại như vậy tuyệt đối danh chấn võ lâm nhưng trong võ lâm lại không có thanh niên cao thủ nào nổi tiếng về khinh công.
Khinh công của gã này thật quái dị, tuyệt đối không phải là kẻ vô danh nhưng lại không nổi tiếng. Tâm trạng của hắn trùng xuống, tình hình bất thường thế này hẳn không phải chuyện tốt đẹp gì, điều đó có nghĩa thế lực của đối phương rất phức tạp khó đoán.
A Mai hỏi nhỏ:
- Có khi nào là Vân Châu thành?
- Kinh Vân bang?
- Ừm, chẳng phải lão gia đã đánh bang chủ Kinh Vân bang một chưởng đó sao?
A Mai hoảng hốt, càng nghĩ càng cảm thấy mình đã đoán đúng, vội nói:
- Hắn cũng đánh lại một chưởng để báo thù!
- Cũng có lý…
La Phong khẽ gật đầu.
Sau đó lại lập tức lắc đầu:
- Kinh Vân bang bé nhỏ vậy lấy đâu ra cao thủ lợi hại như thế!
A Mai nói nhỏ:
- Lão gia, Kinh Vân bang là bang phái lớn nhất thành Vân Châu, tại sao bang chủ lại là một nữ nhi trẻ tuổi, võ công bình thường như vậy, người không thấy kì lạ sao?
- Có chút kì lạ!
La Phong nhíu mày gật đầu.
A Mai nói:
- Nếu như sau lưng nàng ta không có cao thủ đỉnh cấp, sao có thể trấn áp được Kinh Vân bang? Những kẻ ở Kinh Vân bang hiện đều là nguyên lão dựng bang, con dâu của tiền nhiệm bang chủ có thể trấn áp được sao? Ta không tin đâu!
Thế giới này là thiên hạ của đàn ông, nữ nhi sinh ra thân phận đã thấp hơn một bậc, nếu không có thực lực mạnh tuyệt đối, nam nhân sao có thể phục tùng.
- Gã đó là kẻ chống lưng cho Trần Tư Vũ?
La Phong cúi đầu nhìn A Mai.
A Mai chớp mắt, dứt khoát gật đầu:
- Chắc chắn không sai!
La Phong nhíu mày.
Chưởng đó của hắn nhằm lấy tính mạng của Trần Tư Vũ, chắc đã không cứu được nữa nhưng chưởng lực của tên kia rất thuần khiết, nếu như kịp thời cứu chữa Trần Tư Vũ sẽ không chết được, vì thế gã ta mới không lấy mạng của mình?
Tuy nhiên mối thù này không dễ dàng hóa giải, vốn dĩ tới để giết người, đối phương chưa chắc đã không muốn giết mình.
A Mai đảo mắt, nói nhỏ:
- Tại sao hắn không hạ sát thủ?… Lão gia, chắc hắn muốn chiêu mộ người!
- Sao…?
La Phong ngạc nhiên nhìn nàng ta.
A Mai cười nói:
- Tại sao hắn lại nương tay? Chắc chắn là có ý đồ, nghĩ tới nghĩ lui thấy rằng hắn nhằm vào lão gia, cao thủ của Kinh Vân bang có hạn, nếu như có lão gia giúp đỡ, thực lực sẽ tăng lên!
- Hi vọng hão huyền!
La Phong lạnh lùng nói.
- Thực là hi vọng hão huyền sao?
Một giọng nói sang sảng vang lên bên tai hắn ta, La Phong giật mình sởn tóc gáy quay người đánh ra một chưởng.
Chưởng của hắn đánh trúng bóng của Sở Ly, một chưởng đánh vào không khí. Hắn thấy sự việc không ổn lại quay người đánh về phía sau, bóng xanh vụt biến mất, hắn lại đánh trúng một chiếc bóng, Sở Ly hiện thân trên một cành cây cách xa một trượng.
Cây tùng đung đưa theo gió, hắn chắp tay sau lưng đứng trên cành cây, eo đeo trường kiếm, áo xanh tung bay, từ từ nhấc tay phải lên, trong lòng bàn tay là một bông hoa bằng ngọc phát sáng dịu nhẹ.
A Mai vội vàng xờ lên mái tóc đen nhánh của mình.
La Phong nhìn thấy bông hoa ngọc kia rất quen thuộc, lại thấy động tác của A Mai, liền cúi đầu nhìn xuống mái tóc nàng, sắc mặt lo lắng, đó là hoa ngọc của A Mai!
Tâm trạng hắn trùng xuống, đây chỉ là một bông hoa ngọc nhưng đối phương muốn nói lên rằng hắn muốn giết A Mai sẽ dễ như trở bàn tay, không hề tốn chút sức lực nào, mình có thể đỡ được một chưởng của hắn nhưng A Mai thì không thể, trúng một chưởng sẽ chết chắc!
Sở Ly mỉm cười nhìn La Phong:
- Thế nào?
- Ngươi là ai?
La Phong lạnh lùng nói.
A Mai đảo mắt nhìn Sở Ly, kinh ngạc vì hắn còn rất trẻ, cao thủ Tiên Thiên trẻ tuổi lại thắng được cả lão gia đúng là thiên tài kiệt xuất!
Sở Ly nói:
- Tại hạ Trần Ly, chúng ta nói chuyện một chút được không!
- Muốn đánh thì đánh đi!
La Phong nói:
- Ta sẽ theo tới cùng!
Sở Ly nói:
- Ta có một đề nghị, La huynh có muốn nghe?
- Nói đi!
La Phong nhíu mày.
Sở Ly nói:
- Kinh Vân bang muốn mời La huynh làm khách khanh, kì hạn ba năm, thế nào?
- Nằm mơ!
La Phong cười nhạt, quả nhiên A Mai đã nói đúng.
Sở Ly mỉm cười:
- Nếu như không phải trong lúc nguy nan La huynh vẫn không bỏ mặc A Mai cô nương, khi đó ta đã không chỉ dùng chưởng mà là kiếm và lúc này cũng không ở đây nói chuyện với La huynh!
Sắc mặt La Phong rất khó coi.
A Mai cười nói:
- Đa tạ Trần công tử, lão gia nhà ta không phải nhân vật tầm thường, Kinh Vân bang có thể mời được không?
- Mỗi năm một vạn lạng bạc được chứ?
Sở Ly mỉm cười:
- A Mai cô nương thật có phúc!
Nếu như La Phong khi đó vứt bỏ A Mai bỏ chạy, Sở Ly sẽ giết luôn La Phong chứ không định chiêu mộ hắn. Dù sao thì Sở Ly cũng không ở bên Trần Tư Vũ, nhỡ La Phong có lòng dạ bất chính, hắn thực sự không yên tâm.
Danh sách chương