Hoàng hôn buông xuống ở phía tây, ánh nắng còn sót lại bao phủ khắp mặt hồ.
Sở Ly vừa về tới Đông Hoa Viên, Tô Như đã tới dẫn hắn đi Ngọc Kỳ đảo.
Vừa bước tới dưới lầu đã nghe thấy tiếng đàn réo rắt vọng tới, âm thanh mạnh mẽ có sát khí ẩn hiện.
Hắn quay người nhìn Tô Như.
Tô Như thở dài, nói khẽ:
- Tiểu thư cãi nhau với đại công tử.
- Vì ta sao? - Đúng.
Tô Như nói nhỏ:
- Đại công tử rất không vui.
Sở Ly mỉm cười, hắn cũng đoán được đôi chút, rồi lại vận Đại Viên Kính Trí nhìn nàng ta là có thể biết được mọi chuyện xảy ra.
Cố Lập Đồng do đại công tử đích thân trục xuất khỏi phủ. Tài đức vẹn toàn chính là tiêu chuẩn dùng người của hắn, có tài không có đức thì tuyệt đối không dùng.
Theo như suy nghĩ của đại công tử, Cố Lập Đồng đã bị trục xuất khỏi phủ thì không còn là người của phủ Quốc Công nữa, sống chết theo số trời, huống hồ phủ Nhân Quốc Công không giết hắn chỉ là lôi kéo hắn mà thôi, không cần phải nhiều chuyện.
Sở Ly dẫn người giết hai mươi hộ vệ của phủ Nhân Quốc Công, tin truyền về phủ, đại công tử nổi giận đùng đùng.
Ả điên Lục Ngọc Dung nếu không cần động chạm tới thì tốt nhất không nên động tới. Phủ Nhân Quốc Công thế lực mạnh, phủ Dật Quốc Công khó lòng chống cự, bởi vậy cần hết sức tránh xung đột, dành thời gian phục hồi nguyên khí. Vậy mà lần này lại chủ động tấn công, ả Lục Ngọc Dung đó chắc chắn sẽ điên cuồng báo thù, phủ Nhân Quốc Công chết hai mươi người, bọn họ ít nhất phải giết bốn mươi người!
Sự việc lần này Tiêu Kỳ tự ý hạ lệnh, coi thường quyền uy của hắn, thật vô phép tắc.
Đại công tử vốn định xử lý Sở Ly nhưng Tiêu Kỳ không đồng ý, thế là hai người tranh cãi.
Tiêu Kỳ mắng đại công tử là cổ hủ, ả Lục Ngọc Dung đó là kẻ được nước lấn tới, căn bản không biết dừng lại, nói hòa khí với loại người đó thì thật nực cười.
Phủ Dật Quốc Công tuyệt đối không thể ép dạ cầu toàn, đánh cho Lục Ngọc Dung biết điều mới có thể nói chuyện hòa khí, hiện giờ sĩ khí của hộ vệ trong phủ giảm mạnh, tình thế rất bất lợi.
Tiêu Kỳ quản lý việc nội bộ, làm sạch sẽ tác phong trong phủ, đại công tử quản lý việc bên ngoài, điều động hộ vệ.
Tiêu Kỳ thấy phủ Quốc Công luôn bị kiềm chế ở mọi phương diện, cuối cùng cũng không thể nhẫn nhịn nên mới đi nước cờ này.
Tô Như hạ thấp giọng:
- Cẩn thận chút, tiểu thư đang bực bội!
Sở Ly nói:
- Có nghiêm trọng không?
Tô Như xua tay cười nói:
- Hai người bọn họ cũng không phải mới cãi nhau một hai lần, mấy hôm lại tranh cãi một lần. Hai ngày nữa sẽ ổn, tuy nhiên ngươi hãy tránh xa đại công tử một chút!
- Vừa hay ta cũng cần chuyên tâm luyện Kim Cang Độ Ách Thần Công.
- Ừm, tốt nhất ở trong tiểu viện không đi ra ngoài.
- Không vấn đề gì.
Hai người bước chân vào Quan Tinh lâu tới thẳng lầu ba.
Tiêu Kỳ mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, quay lưng lại với họ. Nàng đang ngồi trước hiên án gảy đàn, bóng dáng yêu kiều khiến Sở Ly tim đập thình thịch.
- Tiểu thư!
Tô Như khẽ gọi:
- Sở Ly tới rồi.
Tiếng đàn im bặt, Tiêu Kỳ quay người lại, gương mặt xinh đẹp tuyệt mĩ rất lạnh lùng.
Ngón tay thon dài của nàng chỉ vào tấm bồ đoàn màu trắng ngà đối diện.
Sở Ly bước tới ngồi trên tấm bồ đoàn, lặng lẽ nhìn nàng.
Người nàng tỏa ra hương thơm dịu nhẹ, thấm vào lòng người, đôi mắt trong veo của nàng đang nhìn hắn chăm chú:
- Lần này ngươi làm rất tốt.
- Rất nguy hiểm, Lục Ngọc Dung sắp xếp bốn đợt mai phục.
Tiêu Kỳ gật đầu:
- Ả ta có trăm ngàn mưu kế, đúng là rất khó đối phó.
- Phủ Nhân Quốc Công thâm nhập quá sâu vào phạm vi thế lực của phủ ta.
Sở Ly trầm ngâm nói:
- Dọc đường tới Tịnh Hải gần như đều có người của bên đó, thật đáng sợ!
Tiêu Kỳ sa sầm mặt.
Sở Ly nói:
- Một khi có chuyện, bọn họ có thể ngăn cản việc trao đổi tin tức của chúng ta, chúng ta sẽ khó mà đề phòng được!
Ánh mắt Tiêu Kỳ khẽ chuyển động.
Sở Ly thở dài:
- Đường đi tới Tịnh Hải giống như hậu hoa viên của bọn họ, đây mới chỉ là đường tới Tịnh Hải, những con đường khác trong phủ e rằng cũng không lạc quan cho lắm!
Mười hai tuyến đường trong thiên hạ, mỗi phủ Quốc Công trấn thủ một tuyến đường, mỗi tuyến đường lại chia thành sáu phân nhánh, đường họ đi chính là phân nhánh Tịnh Hải.
Tô Như kéo tay áo hắn.
Sở Ly giả vờ không nhìn thấy, tiếp tục nói:
- Tới mức độ này rồi, hộ vệ của chúng ta không hề có chút an toàn nào cả. Việc này mà truyền ra ngoài e rằng lòng người sẽ dao động, hậu quả khó lường!
Gương mặt xinh đẹp của Tiêu Kỳ càng sa sầm.
Tô Như nói nhỏ:
- Đừng nói nữa.
Sở Ly coi như không nghe thấy gì, tiếp tục nói:
- Tiểu thư, cứ thế này phủ Quốc Công sẽ mất đi tác dụng, mặc cho kẻ khác chém giết!
- Câm miệng!
Tiêu Kỳ nói.
Sở Ly lặng lẽ nhìn nàng.
Tiêu Kỳ sầm mặt, lạnh lùng nói:
- Ta cũng không ngờ tình thế lại nghiêm trọng tới vậy!
Tô Như nói:
- Tiểu thư, không nghiêm trọng vậy chứ?
Sở Ly nhìn nàng thở dài:
- Nghiêm trọng hơn ta nói nhiều, nghĩ mà xem, tiểu thư đi ra ngoài, bọn họ muốn thích sát lúc nào thì thích sát lúc đấy, như vậy mới đáng sợ làm sao?
- Hộ vệ bên cạnh tiểu thư có thể ứng phó.
Tô Như nói.
Sở Ly lắc đầu:
- Mười người có thể ứng phó, một trăm người có thể ứng phó nhưng hai trăm người thì sao? Bọn họ có thể tùy ý điều động người mà không bị chúng ta phát giác, coi phủ của chúng ta như phủ của bọn họ!
Tr-uyện được dịc-h t-ại iREAD.-vn
Tô Như không nói gì.
Một lúc lâu sau Tiêu Kỳ thở dài, lắc đầu,
Sở Ly không nói gì thêm, nói nhiều vô ích.
- Cố Lập Đồng đâu rồi?
Tô Như chuyển sang vấn đề khác.
Sở Ly nói:
- Đã tới Tịnh Hải thành.
- Hắn rất khó quay về lại.
Tiêu Kỳ nhíu mày.
- Đại ca sẽ không dung tha cho hắn.
- Thực ra hắn là một kẻ có tài có thể sử dụng, tại sao tiểu thư không thu về dưới trướng của mình?
- Tâm tính không tốt, rất khó đảm đương trọng trách.
Tiêu Kỳ nói.
Sở Ly tiếc nuối:
- Đáng tiếc.
Hắn có thể dùng Cố Lập Đồng, có Đại Viên Kính Trí có thể nhìn thấy được mọi suy nghĩ của hắn ta bất cứ lúc nào, sau đó tiến hành cảnh cáo, huống hồ Cố Lập Đồng cũng có nhược điểm chí mạng, nắm được điểm này hắn sẽ không dám tạo phản.
- Hãy quan sát một thời gian đã.
Tiêu Kỳ trầm ngâm nói:
- Biểu hiện tốt thì lại điều về đây.
Sở Ly mỉm cười.
Tiêu Kỳ cũng có khả năng nắm bắt nhân tâm, dám dùng hắn ta.
Chính vì nàng có năng lực này vì thế mới biết đánh giá nhân tâm, người có đức lại có tài quá khó tìm, có thể bao dung cho người khác, khác hẳn với sự tự cao ngạo mạn của đại công tử, phong cách hành sự của hai người có xung đột.
Tiêu Kỳ lặng lẽ nhìn hắn:
- Sở Ly, lần này ngươi làm rất tốt, đáng tiếc không thể xin công trạng!
Sở Ly cười nói:
- Tiểu thư nói gì vậy chứ.
Tiêu Kỳ nói:
- Tiếp theo hãy ở trong phủ đừng đi ra ngoài, Đại Lôi Âm tự lại còn cả phủ Nhân Quốc Công, Lục Ngọc Dung sẽ điên cuồng báo thù!
- Được, ta sẽ ở trong phủ luyện công.
- Tháng sau nhị tiểu thư sẽ tới Tịnh Hải thành chúc thọ.
Tiêu Kỳ nhíu mày trầm ngâm:
- Ngươi hãy đi cùng.
- Thành Tịnh Hải?
Sở Ly nhíu mày.
Tô Như vội vàng nói:
- Tiểu thư, có nguy hiểm quá không?
Đại Lôi Âm tự và phủ Nhân Quốc Công đều muốn xử lý hắn, đi ra ngoài há chẳng phải tự tìm đường chết?
Tiêu Kỳ nói:
- Trong một tháng hãy luyện Kim Cang Độ Ách Thần Công tới tầng thứ ba, cùng với Chỉ Xích Thiên Nhai, cũng có năng lực tự bảo vệ mình rồi!
Tuy nàng không luyện Kim Cang Độ Ách Thần Công nhưng nàng biết sự thay đổi của mỗi tầng. Tới tầng thứ ba, đao kiếm khó làm bị thương, nội lực đánh vào có thể giảm bớt hơn phân nửa, kèm theo Chỉ Xích Thiên Nhai là hắn đã có thể tự bảo vệ rồi.
Sở Ly lộ vẻ chần chừ:
- Tầng ba… e là rất khó!
- Nói chung, ngươi hãy xem xét để thực hiện.
Sở Ly nhìn thấy trên bàn có một bức họa, cười nói:
- Đây là tác phẩm của tiểu thư?
Tiêu Kỳ cầm bức họa lên giao cho hắn.
Bên trên có vẽ một con mãnh hổ, khí thế mạnh mẽ giống như có thể lao ra từ trong tranh bất cứ lúc nào.
Sở Ly nói:
- Sát khí nặng nề quá!
Hắn khẽ giật mình, mơ hồ cảm nhận được ích lợi của bức họa này, nhìn hổ để nhận thần ý của nó, có ích cho việc luyện Bạch Hổ Luyện Dương Đồ.
- Còn kém xa.
Tiêu Kỳ nói:
- Nhìn tranh của Lục Bá Viễn mới biết thế nào là sát khí.
Sở Ly nói:
- Tiểu thư có tranh của Lục Bá Viễn?
Lục Bá Viễn, bậc thầy đan thanh tiền triều, sở trường vẽ hổ. Người khác vẽ hổ là vẽ da, vẽ thịt, vẽ xương, hắn ta vẽ hổ là vẽ khí vẽ thần, hình hổ vẽ ra được gọi là diệu phẩm vô thượng, giá trị liên thành.
- Có mấy bức, ngươi muốn xem?
- Ta có thể xem được không?
- Tiểu Như, lát nữa hãy mang tới cho hắn.
Tiêu Kỳ nói:
- Quan sát một tháng.
- Đa tạ tiểu thư!
Sở Ly mừng rỡ.
Tiêu Kỳ xua bàn tay ngọc ngà.
Sở Ly biết điều cáo từ đi về.
Hắn về lại tiểu viện ở Ngọc Kỳ đảo, đẩy cửa bước vào, ánh hoàng hôn chiếu xuống nhuộm đỏ tiểu viện. Tuyết Lăng mặc một bộ đồ màu trắng dịu dàng đang chậm rãi, nhẹ nhàng luyện Thái Âm Bát Thức, nghe thấy tiếng động nàng vội quay đầu lại, gương mặt xinh đẹp lộ vẻ kinh ngạc.
Sở Ly nói:
- Mắt mở to vậy làm gì?
Tuyết Lăng vội vàng thu thế:
- Công tử về từ khi nào vậy?
- Vừa mới về.
Sở Ly bước vào phòng khách.
Tuyết Lăng đi vào theo:
- Vẫn chưa ăn cơm sao?
- Đúng vậy.
Sở Ly uể oải ngồi trên ghế thái sư, thở dài thườn thượt, dọc đường truy sát và chạy trốn khiến tinh thần giảm sút, lúc này có thể thực sự thả lỏng rồi.
Tuyết Lăng lập tức bận rộn, hành động nhanh nhẹn, nhanh chóng hâm trà bưng lên, sau đó lại đi nấu cơm.
Đợi Sở Ly uống hết một tách trà, Tuyết Lăng đã làm xong bốn món ăn bê tới, rồi lại mang một vò rượu ngon lên rót đầy chén cho hắn:
- Công tử, ăn tạm lót dạ, bữa khuya ta sẽ làm món ngon hơn.
Sở Ly hít hà mùi thơm hấp dẫn, hài lòng gật đầu, gắp thức ăn, uống rượu, nghe Tuyết Lăng kể lại những việc lớn xảy ra trong phủ mấy ngày này.
- Két…
Cửa sân bị đẩy ra, Tô Như uyển chuyển bước vào. Nàng cầm một chiếc hộp dài lấp lánh ánh sáng tím, nhìn thấy Sở Ly đang thoải mái ăn cơm liền mỉm cười nói:
- Thật có phúc!… Tranh đây!
Sở Ly đặt chén rượu xuống bước tới nhận lấy tranh.
Tô Như giao cho hắn:
- Ở đây tổng cộng có mười bức họa của Lục Bá Viễn, ngươi phải cẩn thận, không được làm hỏng. Tiểu thư rất yêu thích chúng, nếu không phải lần này ngươi lập được công tiểu thư sẽ không nỡ mang ra đâu!
Sơ Ly cười rạng rỡ, vuốt ve chiếc hộp dài màu tím:
- Đương nhiên rồi! Đương nhiên rồi!
Sở Ly vừa về tới Đông Hoa Viên, Tô Như đã tới dẫn hắn đi Ngọc Kỳ đảo.
Vừa bước tới dưới lầu đã nghe thấy tiếng đàn réo rắt vọng tới, âm thanh mạnh mẽ có sát khí ẩn hiện.
Hắn quay người nhìn Tô Như.
Tô Như thở dài, nói khẽ:
- Tiểu thư cãi nhau với đại công tử.
- Vì ta sao? - Đúng.
Tô Như nói nhỏ:
- Đại công tử rất không vui.
Sở Ly mỉm cười, hắn cũng đoán được đôi chút, rồi lại vận Đại Viên Kính Trí nhìn nàng ta là có thể biết được mọi chuyện xảy ra.
Cố Lập Đồng do đại công tử đích thân trục xuất khỏi phủ. Tài đức vẹn toàn chính là tiêu chuẩn dùng người của hắn, có tài không có đức thì tuyệt đối không dùng.
Theo như suy nghĩ của đại công tử, Cố Lập Đồng đã bị trục xuất khỏi phủ thì không còn là người của phủ Quốc Công nữa, sống chết theo số trời, huống hồ phủ Nhân Quốc Công không giết hắn chỉ là lôi kéo hắn mà thôi, không cần phải nhiều chuyện.
Sở Ly dẫn người giết hai mươi hộ vệ của phủ Nhân Quốc Công, tin truyền về phủ, đại công tử nổi giận đùng đùng.
Ả điên Lục Ngọc Dung nếu không cần động chạm tới thì tốt nhất không nên động tới. Phủ Nhân Quốc Công thế lực mạnh, phủ Dật Quốc Công khó lòng chống cự, bởi vậy cần hết sức tránh xung đột, dành thời gian phục hồi nguyên khí. Vậy mà lần này lại chủ động tấn công, ả Lục Ngọc Dung đó chắc chắn sẽ điên cuồng báo thù, phủ Nhân Quốc Công chết hai mươi người, bọn họ ít nhất phải giết bốn mươi người!
Sự việc lần này Tiêu Kỳ tự ý hạ lệnh, coi thường quyền uy của hắn, thật vô phép tắc.
Đại công tử vốn định xử lý Sở Ly nhưng Tiêu Kỳ không đồng ý, thế là hai người tranh cãi.
Tiêu Kỳ mắng đại công tử là cổ hủ, ả Lục Ngọc Dung đó là kẻ được nước lấn tới, căn bản không biết dừng lại, nói hòa khí với loại người đó thì thật nực cười.
Phủ Dật Quốc Công tuyệt đối không thể ép dạ cầu toàn, đánh cho Lục Ngọc Dung biết điều mới có thể nói chuyện hòa khí, hiện giờ sĩ khí của hộ vệ trong phủ giảm mạnh, tình thế rất bất lợi.
Tiêu Kỳ quản lý việc nội bộ, làm sạch sẽ tác phong trong phủ, đại công tử quản lý việc bên ngoài, điều động hộ vệ.
Tiêu Kỳ thấy phủ Quốc Công luôn bị kiềm chế ở mọi phương diện, cuối cùng cũng không thể nhẫn nhịn nên mới đi nước cờ này.
Tô Như hạ thấp giọng:
- Cẩn thận chút, tiểu thư đang bực bội!
Sở Ly nói:
- Có nghiêm trọng không?
Tô Như xua tay cười nói:
- Hai người bọn họ cũng không phải mới cãi nhau một hai lần, mấy hôm lại tranh cãi một lần. Hai ngày nữa sẽ ổn, tuy nhiên ngươi hãy tránh xa đại công tử một chút!
- Vừa hay ta cũng cần chuyên tâm luyện Kim Cang Độ Ách Thần Công.
- Ừm, tốt nhất ở trong tiểu viện không đi ra ngoài.
- Không vấn đề gì.
Hai người bước chân vào Quan Tinh lâu tới thẳng lầu ba.
Tiêu Kỳ mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, quay lưng lại với họ. Nàng đang ngồi trước hiên án gảy đàn, bóng dáng yêu kiều khiến Sở Ly tim đập thình thịch.
- Tiểu thư!
Tô Như khẽ gọi:
- Sở Ly tới rồi.
Tiếng đàn im bặt, Tiêu Kỳ quay người lại, gương mặt xinh đẹp tuyệt mĩ rất lạnh lùng.
Ngón tay thon dài của nàng chỉ vào tấm bồ đoàn màu trắng ngà đối diện.
Sở Ly bước tới ngồi trên tấm bồ đoàn, lặng lẽ nhìn nàng.
Người nàng tỏa ra hương thơm dịu nhẹ, thấm vào lòng người, đôi mắt trong veo của nàng đang nhìn hắn chăm chú:
- Lần này ngươi làm rất tốt.
- Rất nguy hiểm, Lục Ngọc Dung sắp xếp bốn đợt mai phục.
Tiêu Kỳ gật đầu:
- Ả ta có trăm ngàn mưu kế, đúng là rất khó đối phó.
- Phủ Nhân Quốc Công thâm nhập quá sâu vào phạm vi thế lực của phủ ta.
Sở Ly trầm ngâm nói:
- Dọc đường tới Tịnh Hải gần như đều có người của bên đó, thật đáng sợ!
Tiêu Kỳ sa sầm mặt.
Sở Ly nói:
- Một khi có chuyện, bọn họ có thể ngăn cản việc trao đổi tin tức của chúng ta, chúng ta sẽ khó mà đề phòng được!
Ánh mắt Tiêu Kỳ khẽ chuyển động.
Sở Ly thở dài:
- Đường đi tới Tịnh Hải giống như hậu hoa viên của bọn họ, đây mới chỉ là đường tới Tịnh Hải, những con đường khác trong phủ e rằng cũng không lạc quan cho lắm!
Mười hai tuyến đường trong thiên hạ, mỗi phủ Quốc Công trấn thủ một tuyến đường, mỗi tuyến đường lại chia thành sáu phân nhánh, đường họ đi chính là phân nhánh Tịnh Hải.
Tô Như kéo tay áo hắn.
Sở Ly giả vờ không nhìn thấy, tiếp tục nói:
- Tới mức độ này rồi, hộ vệ của chúng ta không hề có chút an toàn nào cả. Việc này mà truyền ra ngoài e rằng lòng người sẽ dao động, hậu quả khó lường!
Gương mặt xinh đẹp của Tiêu Kỳ càng sa sầm.
Tô Như nói nhỏ:
- Đừng nói nữa.
Sở Ly coi như không nghe thấy gì, tiếp tục nói:
- Tiểu thư, cứ thế này phủ Quốc Công sẽ mất đi tác dụng, mặc cho kẻ khác chém giết!
- Câm miệng!
Tiêu Kỳ nói.
Sở Ly lặng lẽ nhìn nàng.
Tiêu Kỳ sầm mặt, lạnh lùng nói:
- Ta cũng không ngờ tình thế lại nghiêm trọng tới vậy!
Tô Như nói:
- Tiểu thư, không nghiêm trọng vậy chứ?
Sở Ly nhìn nàng thở dài:
- Nghiêm trọng hơn ta nói nhiều, nghĩ mà xem, tiểu thư đi ra ngoài, bọn họ muốn thích sát lúc nào thì thích sát lúc đấy, như vậy mới đáng sợ làm sao?
- Hộ vệ bên cạnh tiểu thư có thể ứng phó.
Tô Như nói.
Sở Ly lắc đầu:
- Mười người có thể ứng phó, một trăm người có thể ứng phó nhưng hai trăm người thì sao? Bọn họ có thể tùy ý điều động người mà không bị chúng ta phát giác, coi phủ của chúng ta như phủ của bọn họ!
Tr-uyện được dịc-h t-ại iREAD.-vn
Tô Như không nói gì.
Một lúc lâu sau Tiêu Kỳ thở dài, lắc đầu,
Sở Ly không nói gì thêm, nói nhiều vô ích.
- Cố Lập Đồng đâu rồi?
Tô Như chuyển sang vấn đề khác.
Sở Ly nói:
- Đã tới Tịnh Hải thành.
- Hắn rất khó quay về lại.
Tiêu Kỳ nhíu mày.
- Đại ca sẽ không dung tha cho hắn.
- Thực ra hắn là một kẻ có tài có thể sử dụng, tại sao tiểu thư không thu về dưới trướng của mình?
- Tâm tính không tốt, rất khó đảm đương trọng trách.
Tiêu Kỳ nói.
Sở Ly tiếc nuối:
- Đáng tiếc.
Hắn có thể dùng Cố Lập Đồng, có Đại Viên Kính Trí có thể nhìn thấy được mọi suy nghĩ của hắn ta bất cứ lúc nào, sau đó tiến hành cảnh cáo, huống hồ Cố Lập Đồng cũng có nhược điểm chí mạng, nắm được điểm này hắn sẽ không dám tạo phản.
- Hãy quan sát một thời gian đã.
Tiêu Kỳ trầm ngâm nói:
- Biểu hiện tốt thì lại điều về đây.
Sở Ly mỉm cười.
Tiêu Kỳ cũng có khả năng nắm bắt nhân tâm, dám dùng hắn ta.
Chính vì nàng có năng lực này vì thế mới biết đánh giá nhân tâm, người có đức lại có tài quá khó tìm, có thể bao dung cho người khác, khác hẳn với sự tự cao ngạo mạn của đại công tử, phong cách hành sự của hai người có xung đột.
Tiêu Kỳ lặng lẽ nhìn hắn:
- Sở Ly, lần này ngươi làm rất tốt, đáng tiếc không thể xin công trạng!
Sở Ly cười nói:
- Tiểu thư nói gì vậy chứ.
Tiêu Kỳ nói:
- Tiếp theo hãy ở trong phủ đừng đi ra ngoài, Đại Lôi Âm tự lại còn cả phủ Nhân Quốc Công, Lục Ngọc Dung sẽ điên cuồng báo thù!
- Được, ta sẽ ở trong phủ luyện công.
- Tháng sau nhị tiểu thư sẽ tới Tịnh Hải thành chúc thọ.
Tiêu Kỳ nhíu mày trầm ngâm:
- Ngươi hãy đi cùng.
- Thành Tịnh Hải?
Sở Ly nhíu mày.
Tô Như vội vàng nói:
- Tiểu thư, có nguy hiểm quá không?
Đại Lôi Âm tự và phủ Nhân Quốc Công đều muốn xử lý hắn, đi ra ngoài há chẳng phải tự tìm đường chết?
Tiêu Kỳ nói:
- Trong một tháng hãy luyện Kim Cang Độ Ách Thần Công tới tầng thứ ba, cùng với Chỉ Xích Thiên Nhai, cũng có năng lực tự bảo vệ mình rồi!
Tuy nàng không luyện Kim Cang Độ Ách Thần Công nhưng nàng biết sự thay đổi của mỗi tầng. Tới tầng thứ ba, đao kiếm khó làm bị thương, nội lực đánh vào có thể giảm bớt hơn phân nửa, kèm theo Chỉ Xích Thiên Nhai là hắn đã có thể tự bảo vệ rồi.
Sở Ly lộ vẻ chần chừ:
- Tầng ba… e là rất khó!
- Nói chung, ngươi hãy xem xét để thực hiện.
Sở Ly nhìn thấy trên bàn có một bức họa, cười nói:
- Đây là tác phẩm của tiểu thư?
Tiêu Kỳ cầm bức họa lên giao cho hắn.
Bên trên có vẽ một con mãnh hổ, khí thế mạnh mẽ giống như có thể lao ra từ trong tranh bất cứ lúc nào.
Sở Ly nói:
- Sát khí nặng nề quá!
Hắn khẽ giật mình, mơ hồ cảm nhận được ích lợi của bức họa này, nhìn hổ để nhận thần ý của nó, có ích cho việc luyện Bạch Hổ Luyện Dương Đồ.
- Còn kém xa.
Tiêu Kỳ nói:
- Nhìn tranh của Lục Bá Viễn mới biết thế nào là sát khí.
Sở Ly nói:
- Tiểu thư có tranh của Lục Bá Viễn?
Lục Bá Viễn, bậc thầy đan thanh tiền triều, sở trường vẽ hổ. Người khác vẽ hổ là vẽ da, vẽ thịt, vẽ xương, hắn ta vẽ hổ là vẽ khí vẽ thần, hình hổ vẽ ra được gọi là diệu phẩm vô thượng, giá trị liên thành.
- Có mấy bức, ngươi muốn xem?
- Ta có thể xem được không?
- Tiểu Như, lát nữa hãy mang tới cho hắn.
Tiêu Kỳ nói:
- Quan sát một tháng.
- Đa tạ tiểu thư!
Sở Ly mừng rỡ.
Tiêu Kỳ xua bàn tay ngọc ngà.
Sở Ly biết điều cáo từ đi về.
Hắn về lại tiểu viện ở Ngọc Kỳ đảo, đẩy cửa bước vào, ánh hoàng hôn chiếu xuống nhuộm đỏ tiểu viện. Tuyết Lăng mặc một bộ đồ màu trắng dịu dàng đang chậm rãi, nhẹ nhàng luyện Thái Âm Bát Thức, nghe thấy tiếng động nàng vội quay đầu lại, gương mặt xinh đẹp lộ vẻ kinh ngạc.
Sở Ly nói:
- Mắt mở to vậy làm gì?
Tuyết Lăng vội vàng thu thế:
- Công tử về từ khi nào vậy?
- Vừa mới về.
Sở Ly bước vào phòng khách.
Tuyết Lăng đi vào theo:
- Vẫn chưa ăn cơm sao?
- Đúng vậy.
Sở Ly uể oải ngồi trên ghế thái sư, thở dài thườn thượt, dọc đường truy sát và chạy trốn khiến tinh thần giảm sút, lúc này có thể thực sự thả lỏng rồi.
Tuyết Lăng lập tức bận rộn, hành động nhanh nhẹn, nhanh chóng hâm trà bưng lên, sau đó lại đi nấu cơm.
Đợi Sở Ly uống hết một tách trà, Tuyết Lăng đã làm xong bốn món ăn bê tới, rồi lại mang một vò rượu ngon lên rót đầy chén cho hắn:
- Công tử, ăn tạm lót dạ, bữa khuya ta sẽ làm món ngon hơn.
Sở Ly hít hà mùi thơm hấp dẫn, hài lòng gật đầu, gắp thức ăn, uống rượu, nghe Tuyết Lăng kể lại những việc lớn xảy ra trong phủ mấy ngày này.
- Két…
Cửa sân bị đẩy ra, Tô Như uyển chuyển bước vào. Nàng cầm một chiếc hộp dài lấp lánh ánh sáng tím, nhìn thấy Sở Ly đang thoải mái ăn cơm liền mỉm cười nói:
- Thật có phúc!… Tranh đây!
Sở Ly đặt chén rượu xuống bước tới nhận lấy tranh.
Tô Như giao cho hắn:
- Ở đây tổng cộng có mười bức họa của Lục Bá Viễn, ngươi phải cẩn thận, không được làm hỏng. Tiểu thư rất yêu thích chúng, nếu không phải lần này ngươi lập được công tiểu thư sẽ không nỡ mang ra đâu!
Sơ Ly cười rạng rỡ, vuốt ve chiếc hộp dài màu tím:
- Đương nhiên rồi! Đương nhiên rồi!
Danh sách chương