- Ừm.
Tô Như thở dài.
Sở Ly đứng dậy đi qua đi lại, trầm ngâm nói:
- Nói như vậy đúng là hắn đã rơi vào tay phủ Nhân Quốc Công… Ý tiểu thư thế nào? - Tiểu thư không nói.
Tô Như tỏ vẻ ảo não:
- Vẫn còn đang do dự.
Sở Ly gật đầu:
- Không sai người đi sao?
Tô Như ngẩng đầu nhìn hắn.
Sở Ly nói:
- Hay là để ta đi!
Việc này rất khó giải quyết, Cố Lập Đồng sống hay chết không quan trọng, quan trọng là đại công tử, không cẩn thận sẽ khiến đại công tử ghét bỏ.
Tô Như lắc đầu nói:
- Việc này không động vào là tốt nhất!
Sở Ly nói:
- Đi thôi, tới gặp tiểu thư!
Tô Như nhíu mày, Sở Ly cười nói:
- Thực ra không phức tạp tới vậy, một đằng là cứu, một đằng là giết, lẽ nào không quản, không quan tâm chứ?
- Việc này quá rắc rồi!
Tô Như nhíu mày nói:
- Đâu có đơn giản như ngươi nói.
- Đơn giản hóa vấn đề, dù sao cũng phải chia sẻ lo lắng với tiểu thư, đi thôi!
Sở Ly cười nói, đứng dậy bước ra ngoài.
Tô Như do dự một lát sau đó cũng đi theo hắn.
Hai người bước tới Quan Tinh lâu, đi thẳng tới lầu ba.
Tiêu Kỳ đang đứng gần cửa sổ nhìn ra ngoài, ánh mặt trời chiếu thẳng vào trong làm gương mặt trắng ngần của nàng càng trở lên hồng hào rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh xinh đẹp không giống người trong trần thế.
- Tiểu thư.
Sở Ly chắp tay chào hỏi.
Tiêu Kỳ quay người lại, ánh mắt trong veo nhìn lên mặt hắn:
- Tiểu Như đã nói với ngươi rồi phải không?
- Đúng vậy, Cố Lập Đồng đã tới Bạch Thạch thành.
- Có ý tưởng gì không?
- Giao hắn cho ta!
Sở Ly trầm giọng nói:
- Ta sẽ giải quyết!
Tiêu Kỳ lặng lẽ nhìn hắn:
- Ngươi muốn làm như thế nào?
- Tương kế tựu kế, ám toán phủ Nhân Quốc Công.
Sở Ly nói.
Tiêu Kỳ ngẫm nghĩ:
- Tương kế tựu kế?
Sở Ly nói:
- Nếu ta là Lục Ngọc Dung, cho dù chúng ta cứu Cố Lập Đồng hoặc giết hắn, hắn đều là mồi nhử tốt nhất.
Sở Ly nói:
- Bố trí mai phục, lấy tính mạng.
- Ngươi muốn thực hiện mai phục ngược lại sao?
- Đúng, chia thành ba tốp, chắc là đủ rồi.
- Cố Lập Đồng thì sao?
- Tiểu thư muốn xử lý hắn thế nào?
- Cứu hắn về đi!
- Được!
Sở Ly đồng ý dứt khoát.
Tiêu Kỳ mỉm cười:
- Ngươi không định cho hắn đi làm nội ứng nữa sao?
Nàng nghe qua kế sách ban đầu của Sở Ly là cho Cố Lập Đồng trở thành nội ứng, không ngờ lần này Sở Ly cũng không nhắc lại.
Sở Ly nói:
- Lúc này đã khác lúc trước, tình hình hiện tại không còn phù hợp, tìm nội ứng tốt nhất là tìm luôn người của phủ Nhân Quốc Công!
Theo hắn, tìm thẳng người của phủ Nhân Quốc Công sẽ có hiệu quả và đỡ phức tạp hơn Cố Lập Đồng. Cố Lập Đồng cho dù vào được phủ Nhân Quốc Công thì trong thời gian ngắn cũng không thể nào tiếp xúc được với thông tin gì hữu dụng.
- Vậy thì tốt!
Tiêu Kỳ khẽ gật đầu.
Trước đây còn lo hắn nóng lòng muốn lập công, nghe được những lời này nàng cũng thở phào. Hắn là người thông minh cũng rất bình tĩnh, nàng chậm rãi nói:
- Cứu Cố Lập Đồng về!
- Vâng!
Sở Ly đáp lời.
Tiêu Kỳ khẽ gật đầu:
- Cần bao nhiêu người?
Sở Ly nói:
- Bên cạnh Cố Lập Đồng có mấy cao thủ?
Tô Như vội vàng nói:
- Có bốn cao thủ Tiên Thiên!
Sở Ly trầm ngâm một lát, nói:
- Vậy thì ta cần ít nhất bốn mươi cao thủ Tiên Thiên, tốt nhất có cả cao thủ Thiên Ngoại Thiên!
- Cao thủ Thiên Ngoại Thiên không thể được.
Tiêu Kỳ lắc đầu.
Sở Ly đành nói:
- Vậy thì bốn mươi cao thủ Tiên Thiên đi.
Tô Như nói:
- Cần nhiều người vậy sao?
- Lục Ngọc Dung có lẽ đã đề phòng chúng ta tương kế tựu kế.
Sở Ly nói.
Tô Như nhìn Tiêu Kỳ.
Tiêu Kỳ ngẫm nghĩ:
- Được, bốn mươi cao thủ Tiên Thiên!
- Đa tạ tiểu thư.
Sở Ly chắp tay.
Tiêu Kỳ gật đầu:
- Tô Như, ngươi hỗ trợ Sở Ly!
- Vâng, tiểu thư.
Tô Như đáp.
…
Đèn đuốc sáng trưng, Cố Lập Đồng ngồi bên bàn bát tiên sững sờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh đèn chiếu bóng người hắn lên giấy dán cửa, một mình một bóng vô cùng đơn độc.
Hắn ngồi trong phòng ngủ gian nhà chính ở trong một gian tiểu viện chữ thiên của nhà trọ Chấn Hưng.
- Ài…
Cố Lập Đồng thở dài.
Phòng khách bên phải có hai cao thủ Tiên Thiên, ngoài sân có hai cao thủ Tiên Thiên. Bọn họ lấy danh nghĩa là bảo vệ nhưng thực chất là giám sát hắn, không cho hắn chạy trốn!
Sắc mặt hắn tiều tụy, ánh mắt mơ hồ.
Tới nay hắn vẫn không hiểu tại sao Chu Ngọc Đình lại phản bội hắn, nói toàn bộ những việc làm của hắn với đại công tử khiến đại công tử nổi giận, phạt nặng hắn.
Mặc dù hắn chỉ coi Chu Ngọc Đình là công cụ nhưng hắn thấy mình làm rất chu đáo, Chu Ngọc Đình coi hắn là bằng hữu cho nên không nên phản bội hắn mới đúng!
- Ài…
Hắn lại thở dài.
Lòng người khó đoán, lúc trước còn thân thiết như huynh đệ, lúc sau đã độc ác tố cáo bí mật, nghĩ thôi đã thấy đau lòng, chẳng bằng chăm sóc hoa cỏ, bọn chúng không biết nói chuyện nhưng cũng không phản bội mình!
Hắn đứng dậy mở cửa, vầng trăng nằm chênh chếch trên trời, chiếu sáng tiểu viện trở lên mờ ảo, hai bóng người áo đen đứng lặng lẽ dưới gốc mai không hề động đậy.
Hắn mặc kệ, đã tới bước này, sống chết đã không do hắn quyết định, dứt khoát buông xuôi, muốn chém muốn giết tùy ý!
Nghĩ tới đây hắn lại lắc đầu, phủ Quốc Công nhất định không để hắn lọt vào tay phủ Nhân Quốc Công. Dù sao hắn cũng biết không ít chuyện riêng của đại công tử, một khi để lộ ra ngoài, đại công tử sẽ gặp nguy hiểm.
Đại công tử ân oán phân minh không tới mức sai người giết mình nhưng tam tiểu thư thì chưa chắc, huống hồ còn có gã Sở Ly kia, hắn nhất định sẽ tìm mọi cách để thuyết phục tam tiểu thư.
Cho dù mình có thể trốn thoát, tới phủ Nhân Quốc Công thì cũng rất khó sống, có giá trị lợi dụng thì không sao, một khi hết giá trị lợi dụng. Đối với phản đồ, phủ Nhân Quốc Công chắc chắn không nhân từ.
Nghĩ tới nghĩ lui, tương lai của hắn chắc chắn rất thê thảm!
Hắn nghiến răng, gằn giọng nói ba chữ:
- Chu… Ngọc… Đình!
Hắn hận Chu Ngọc Đình tới tận xương tủy, chỉ muốn xé xác gã ta ra, đáng tiếc giờ đây tính mạng hắn còn khó giữ, mối thù này khó mà báo được!
- Rầm, rầm!
Ngoài trời đột nhiên nổ tung hai đóa hoa sáng rực.
Hàng loạt bóng đen bay vào trong sân, hai hộ vệ áo đen trong sân lập tức bắn tín hiệu chiếu sáng khắp tiểu viện.
Cố Lập Đồng nhìn rõ mười người lao về phía hai hộ vệ áo đen, chỉ trong chớp mắt đã vọng tới tiếng kim loại va vào nhau leng keng.
Hai cao thủ trong phòng lập tức lao ra hỗ trợ nhưng rất khó xoay chuyển tình thế.
Cố Lập Đồng mím chặt môi cười nhạt một tiếng, xem ra phủ Quốc Công nhất quyết phải giết mình bằng được, nghĩ tới đây hắn liền cảm thấy nản lòng.
- Cố huynh, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Sau lưng hắn vọng tới tiếng nói hào sảng của Sở Ly.
Cố Lập Đồng vội quay người lại.
Sở Ly đứng bên cạnh bàn bát tiên, cười tít mắt. Ánh đèn khẽ nhảy nhót trên gương mặt của hắn, đôi mắt hắn sáng quắc, khí khái hào hùng.
- Gã họ Sở kia!
Cố Lập Đồng cười nhạt:
- Lần này ngươi hài lòng rồi chứ?
Sở Ly cười nói:
- Cố huynh tưởng ta tới giết ngươi sao?
- Chứ sao nữa?
Cố Lập Đồng trừng mắt, lạnh lùng nói.
- Cố huynh hiểu nhầm rồi!
Sở Ly xua tay:
- Ta phụng mệnh tam tiểu thư tới cứu ngươi!
- Tam tiểu thư tốt bụng vậy sao?
Cố Lập Đồng bán tín bán nghi.
Tam tiểu thư hành sự công chính, thưởng phạt phân minh nhưng khi cần giết người tuyệt đối không lưu tình, không có lòng nhân từ của nữ nhi. Với tình hình hiện này, giải quyết mình mới là cách tốt nhất.
Sở Ly nói:
- Ngươi phạm lỗi, đuổi ra khỏi phủ là điều đương nhiên nhưng tam tiểu thư luyến tiếc nhân tài, ngươi hãy ra bên ngoài làm việc, lập công rồi lại điều về phủ.
- Ta nhất định sẽ về lại phủ Quốc Công!
Cố Lập Đồng nghiến răng nghiến lợi nói.
Sở Ly bật cười.
Cố Lập Đồng lạnh lùng nói:
- Ngươi cho rằng ta không về lại được sao?
- Về lại phủ không dễ dàng như vậy.
Sở Ly rủ rỉ nói, mặc kệ tiếng vũ khí va chạm ở bên ngoài.
Chỉ một lúc, hai mươi hộ vệ phủ Nhân Quốc Công đã chạy tới. Hộ vệ phủ Dật Quốc Công lập tức rơi vào thế yếu, một chọi hai, tình thế rất bất lợi. Sắc mặt Sở Ly không đổi giống như không nhìn thấy gì, vẫn bình thản nói chuyện với Cố Lập Đồng:
- Đừng quên còn có Chu Ngọc Đình nữa.
- Chu… Ngọc… Đình!
Cố Lập Đồng nghiến răng nói ra ba chữ, lạnh lùng nói:
- Món nợ này ta sẽ tính sổ với hắn!
Sở Ly cười nói:
- Ngươi bị đại công tử ghét bỏ, Chu Ngọc Đình có một người cha tốt, ngươi không có chỗ dựa sao có thể đấu lại với Chu huynh?
- Hừm!
Cố Lập Đồng cười nhạt.
Hắn rất tự tin với tài năng của mình, chỉ cần làm việc đàng hoàng tam tiểu thư nhất định sẽ đề bạt hắn. Dưới trướng đại công tử, Chu cung phụng rất có tiếng nói, nhưng tam tiểu thư làm việc công chính, không sợ Chu cung phụng gây sự.
Sở Ly quan sát hắn ta, cười nói:
- Xem ra mấy ngày nay Cố huynh ngủ không ngon giấc.
- Đa tạ quan tâm!
Cố Lập Đồng cười nhạt.
Sở Ly nói:
- Cố huynh nhất định rất hiếu kỳ phải không?
- Hiếu kỳ gì?
- Tại sao Chu huynh đột nhiên phản bội, đâm lén sau lưng ngươi?
- Ngươi biết sao?
Sở Ly mỉm cười:
- Ta giúp Chu huynh chuộc Ngọc Kiều ra, mười vạn lạng bạc mua tiền đồ của ngươi!
- Là ngươi…
Cố Lập Đồng sững người, sau đó lập tức đùng đùng nổi giận, chỉ hận một nỗi không thể đánh nát gương mặt đang cười tít mắt của hắn:
- Ngươi…
Sở Ly xua tay cười nói:
- Trước đây Cố huynh khiêu khích ta, ta không so đo nhưng ngươi cứ hết lần này tới lần này tới lần khác khiêu khích. Ta đành phải đưa ra hạ sách này, nói ra cũng là vì bất đắc dĩ!
- Khốn nạn!
Cố Lập Đồng nghiến răng.
Sở Ly vẫn giữ nụ cười trên môi:
- Là người đều sẽ có nhược điểm, Chu huynh là kẻ si tình, Cố huynh là người hiếu thuận với mẹ. Nếu như mua chuộc nha hoàn bên cạnh lão thái thái nói xấu vài câu, khiến lão thái thái nổi giận, không biết hậu quả sẽ ra sao?
- Ngươi…!
Cố Lập Đồng mặt biến sắc.
Sở Ly cười nói:
- Ta nói đùa thôi, phủ Nhân Quốc Công thực sự muốn thu nhận ngươi vào phủ chắc chắn sẽ không thể bỏ mặc lão thái thái, vì thế nếu ngươi tới phủ Nhân Quốc Công, hậu quả có thể biết trước được… Có đi theo ta không?
- … Gã họ Sở kia, ngươi là kẻ tiểu nhân bỉ ổi!
Cố Lập Đồng lạnh lùng nói.
Sở Ly cười nói:
- Đối với bằng hữu ta là quân tử, đối với kẻ địch ta là tiểu nhân. Cố huynh, chúng ta là bằng hữu sẽ tốt hơn, đi thôi!
Cố Lập Đồng nói:
- Lẽ nào ngươi không muốn giết ta?
Sở Ly lắc đầu nói:
- Nếu như ta muốn giết ngươi, ngươi cho rằng ngươi có thể sống tới giờ sao?
Cố Lập Đồng lặng yên, hắn đã lĩnh giáo sự nham hiểm của Sở Ly, lời hắn nói không phải là khoác lác.
Sở Ly bước tới bên cửa sổ, đưa tay ném tín hiệu lên trời.
- Bùm…
Một tiếng nổ lớn vang vọng không trung, trên không xuất hiện một thanh kiếm vàng, kim quang lấp lánh, nổi bật giữa màn đêm.
Chỉ trong chớp mắt, mười hộ vệ phủ Dật Quốc Công xông vào tiểu viện. Tình thế lại thay đổi, hai bên giằng co qua lại, tiểu viện vô cùng chật chội, giao chiến hỗn loạn.
Sở Ly thu tay về, quay đầu nhìn Cố Lập Đồng:
- Đi không?
- Được!
Cố Lập Đồng không do dự thêm. Sở Ly rất đáng sợ nhưng đây là cơ hội hiếm có, hắn liều một phen!
Tô Như thở dài.
Sở Ly đứng dậy đi qua đi lại, trầm ngâm nói:
- Nói như vậy đúng là hắn đã rơi vào tay phủ Nhân Quốc Công… Ý tiểu thư thế nào? - Tiểu thư không nói.
Tô Như tỏ vẻ ảo não:
- Vẫn còn đang do dự.
Sở Ly gật đầu:
- Không sai người đi sao?
Tô Như ngẩng đầu nhìn hắn.
Sở Ly nói:
- Hay là để ta đi!
Việc này rất khó giải quyết, Cố Lập Đồng sống hay chết không quan trọng, quan trọng là đại công tử, không cẩn thận sẽ khiến đại công tử ghét bỏ.
Tô Như lắc đầu nói:
- Việc này không động vào là tốt nhất!
Sở Ly nói:
- Đi thôi, tới gặp tiểu thư!
Tô Như nhíu mày, Sở Ly cười nói:
- Thực ra không phức tạp tới vậy, một đằng là cứu, một đằng là giết, lẽ nào không quản, không quan tâm chứ?
- Việc này quá rắc rồi!
Tô Như nhíu mày nói:
- Đâu có đơn giản như ngươi nói.
- Đơn giản hóa vấn đề, dù sao cũng phải chia sẻ lo lắng với tiểu thư, đi thôi!
Sở Ly cười nói, đứng dậy bước ra ngoài.
Tô Như do dự một lát sau đó cũng đi theo hắn.
Hai người bước tới Quan Tinh lâu, đi thẳng tới lầu ba.
Tiêu Kỳ đang đứng gần cửa sổ nhìn ra ngoài, ánh mặt trời chiếu thẳng vào trong làm gương mặt trắng ngần của nàng càng trở lên hồng hào rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh xinh đẹp không giống người trong trần thế.
- Tiểu thư.
Sở Ly chắp tay chào hỏi.
Tiêu Kỳ quay người lại, ánh mắt trong veo nhìn lên mặt hắn:
- Tiểu Như đã nói với ngươi rồi phải không?
- Đúng vậy, Cố Lập Đồng đã tới Bạch Thạch thành.
- Có ý tưởng gì không?
- Giao hắn cho ta!
Sở Ly trầm giọng nói:
- Ta sẽ giải quyết!
Tiêu Kỳ lặng lẽ nhìn hắn:
- Ngươi muốn làm như thế nào?
- Tương kế tựu kế, ám toán phủ Nhân Quốc Công.
Sở Ly nói.
Tiêu Kỳ ngẫm nghĩ:
- Tương kế tựu kế?
Sở Ly nói:
- Nếu ta là Lục Ngọc Dung, cho dù chúng ta cứu Cố Lập Đồng hoặc giết hắn, hắn đều là mồi nhử tốt nhất.
Sở Ly nói:
- Bố trí mai phục, lấy tính mạng.
- Ngươi muốn thực hiện mai phục ngược lại sao?
- Đúng, chia thành ba tốp, chắc là đủ rồi.
- Cố Lập Đồng thì sao?
- Tiểu thư muốn xử lý hắn thế nào?
- Cứu hắn về đi!
- Được!
Sở Ly đồng ý dứt khoát.
Tiêu Kỳ mỉm cười:
- Ngươi không định cho hắn đi làm nội ứng nữa sao?
Nàng nghe qua kế sách ban đầu của Sở Ly là cho Cố Lập Đồng trở thành nội ứng, không ngờ lần này Sở Ly cũng không nhắc lại.
Sở Ly nói:
- Lúc này đã khác lúc trước, tình hình hiện tại không còn phù hợp, tìm nội ứng tốt nhất là tìm luôn người của phủ Nhân Quốc Công!
Theo hắn, tìm thẳng người của phủ Nhân Quốc Công sẽ có hiệu quả và đỡ phức tạp hơn Cố Lập Đồng. Cố Lập Đồng cho dù vào được phủ Nhân Quốc Công thì trong thời gian ngắn cũng không thể nào tiếp xúc được với thông tin gì hữu dụng.
- Vậy thì tốt!
Tiêu Kỳ khẽ gật đầu.
Trước đây còn lo hắn nóng lòng muốn lập công, nghe được những lời này nàng cũng thở phào. Hắn là người thông minh cũng rất bình tĩnh, nàng chậm rãi nói:
- Cứu Cố Lập Đồng về!
- Vâng!
Sở Ly đáp lời.
Tiêu Kỳ khẽ gật đầu:
- Cần bao nhiêu người?
Sở Ly nói:
- Bên cạnh Cố Lập Đồng có mấy cao thủ?
Tô Như vội vàng nói:
- Có bốn cao thủ Tiên Thiên!
Sở Ly trầm ngâm một lát, nói:
- Vậy thì ta cần ít nhất bốn mươi cao thủ Tiên Thiên, tốt nhất có cả cao thủ Thiên Ngoại Thiên!
- Cao thủ Thiên Ngoại Thiên không thể được.
Tiêu Kỳ lắc đầu.
Sở Ly đành nói:
- Vậy thì bốn mươi cao thủ Tiên Thiên đi.
Tô Như nói:
- Cần nhiều người vậy sao?
- Lục Ngọc Dung có lẽ đã đề phòng chúng ta tương kế tựu kế.
Sở Ly nói.
Tô Như nhìn Tiêu Kỳ.
Tiêu Kỳ ngẫm nghĩ:
- Được, bốn mươi cao thủ Tiên Thiên!
- Đa tạ tiểu thư.
Sở Ly chắp tay.
Tiêu Kỳ gật đầu:
- Tô Như, ngươi hỗ trợ Sở Ly!
- Vâng, tiểu thư.
Tô Như đáp.
…
Đèn đuốc sáng trưng, Cố Lập Đồng ngồi bên bàn bát tiên sững sờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh đèn chiếu bóng người hắn lên giấy dán cửa, một mình một bóng vô cùng đơn độc.
Hắn ngồi trong phòng ngủ gian nhà chính ở trong một gian tiểu viện chữ thiên của nhà trọ Chấn Hưng.
- Ài…
Cố Lập Đồng thở dài.
Phòng khách bên phải có hai cao thủ Tiên Thiên, ngoài sân có hai cao thủ Tiên Thiên. Bọn họ lấy danh nghĩa là bảo vệ nhưng thực chất là giám sát hắn, không cho hắn chạy trốn!
Sắc mặt hắn tiều tụy, ánh mắt mơ hồ.
Tới nay hắn vẫn không hiểu tại sao Chu Ngọc Đình lại phản bội hắn, nói toàn bộ những việc làm của hắn với đại công tử khiến đại công tử nổi giận, phạt nặng hắn.
Mặc dù hắn chỉ coi Chu Ngọc Đình là công cụ nhưng hắn thấy mình làm rất chu đáo, Chu Ngọc Đình coi hắn là bằng hữu cho nên không nên phản bội hắn mới đúng!
- Ài…
Hắn lại thở dài.
Lòng người khó đoán, lúc trước còn thân thiết như huynh đệ, lúc sau đã độc ác tố cáo bí mật, nghĩ thôi đã thấy đau lòng, chẳng bằng chăm sóc hoa cỏ, bọn chúng không biết nói chuyện nhưng cũng không phản bội mình!
Hắn đứng dậy mở cửa, vầng trăng nằm chênh chếch trên trời, chiếu sáng tiểu viện trở lên mờ ảo, hai bóng người áo đen đứng lặng lẽ dưới gốc mai không hề động đậy.
Hắn mặc kệ, đã tới bước này, sống chết đã không do hắn quyết định, dứt khoát buông xuôi, muốn chém muốn giết tùy ý!
Nghĩ tới đây hắn lại lắc đầu, phủ Quốc Công nhất định không để hắn lọt vào tay phủ Nhân Quốc Công. Dù sao hắn cũng biết không ít chuyện riêng của đại công tử, một khi để lộ ra ngoài, đại công tử sẽ gặp nguy hiểm.
Đại công tử ân oán phân minh không tới mức sai người giết mình nhưng tam tiểu thư thì chưa chắc, huống hồ còn có gã Sở Ly kia, hắn nhất định sẽ tìm mọi cách để thuyết phục tam tiểu thư.
Cho dù mình có thể trốn thoát, tới phủ Nhân Quốc Công thì cũng rất khó sống, có giá trị lợi dụng thì không sao, một khi hết giá trị lợi dụng. Đối với phản đồ, phủ Nhân Quốc Công chắc chắn không nhân từ.
Nghĩ tới nghĩ lui, tương lai của hắn chắc chắn rất thê thảm!
Hắn nghiến răng, gằn giọng nói ba chữ:
- Chu… Ngọc… Đình!
Hắn hận Chu Ngọc Đình tới tận xương tủy, chỉ muốn xé xác gã ta ra, đáng tiếc giờ đây tính mạng hắn còn khó giữ, mối thù này khó mà báo được!
- Rầm, rầm!
Ngoài trời đột nhiên nổ tung hai đóa hoa sáng rực.
Hàng loạt bóng đen bay vào trong sân, hai hộ vệ áo đen trong sân lập tức bắn tín hiệu chiếu sáng khắp tiểu viện.
Cố Lập Đồng nhìn rõ mười người lao về phía hai hộ vệ áo đen, chỉ trong chớp mắt đã vọng tới tiếng kim loại va vào nhau leng keng.
Hai cao thủ trong phòng lập tức lao ra hỗ trợ nhưng rất khó xoay chuyển tình thế.
Cố Lập Đồng mím chặt môi cười nhạt một tiếng, xem ra phủ Quốc Công nhất quyết phải giết mình bằng được, nghĩ tới đây hắn liền cảm thấy nản lòng.
- Cố huynh, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Sau lưng hắn vọng tới tiếng nói hào sảng của Sở Ly.
Cố Lập Đồng vội quay người lại.
Sở Ly đứng bên cạnh bàn bát tiên, cười tít mắt. Ánh đèn khẽ nhảy nhót trên gương mặt của hắn, đôi mắt hắn sáng quắc, khí khái hào hùng.
- Gã họ Sở kia!
Cố Lập Đồng cười nhạt:
- Lần này ngươi hài lòng rồi chứ?
Sở Ly cười nói:
- Cố huynh tưởng ta tới giết ngươi sao?
- Chứ sao nữa?
Cố Lập Đồng trừng mắt, lạnh lùng nói.
- Cố huynh hiểu nhầm rồi!
Sở Ly xua tay:
- Ta phụng mệnh tam tiểu thư tới cứu ngươi!
- Tam tiểu thư tốt bụng vậy sao?
Cố Lập Đồng bán tín bán nghi.
Tam tiểu thư hành sự công chính, thưởng phạt phân minh nhưng khi cần giết người tuyệt đối không lưu tình, không có lòng nhân từ của nữ nhi. Với tình hình hiện này, giải quyết mình mới là cách tốt nhất.
Sở Ly nói:
- Ngươi phạm lỗi, đuổi ra khỏi phủ là điều đương nhiên nhưng tam tiểu thư luyến tiếc nhân tài, ngươi hãy ra bên ngoài làm việc, lập công rồi lại điều về phủ.
- Ta nhất định sẽ về lại phủ Quốc Công!
Cố Lập Đồng nghiến răng nghiến lợi nói.
Sở Ly bật cười.
Cố Lập Đồng lạnh lùng nói:
- Ngươi cho rằng ta không về lại được sao?
- Về lại phủ không dễ dàng như vậy.
Sở Ly rủ rỉ nói, mặc kệ tiếng vũ khí va chạm ở bên ngoài.
Chỉ một lúc, hai mươi hộ vệ phủ Nhân Quốc Công đã chạy tới. Hộ vệ phủ Dật Quốc Công lập tức rơi vào thế yếu, một chọi hai, tình thế rất bất lợi. Sắc mặt Sở Ly không đổi giống như không nhìn thấy gì, vẫn bình thản nói chuyện với Cố Lập Đồng:
- Đừng quên còn có Chu Ngọc Đình nữa.
- Chu… Ngọc… Đình!
Cố Lập Đồng nghiến răng nói ra ba chữ, lạnh lùng nói:
- Món nợ này ta sẽ tính sổ với hắn!
Sở Ly cười nói:
- Ngươi bị đại công tử ghét bỏ, Chu Ngọc Đình có một người cha tốt, ngươi không có chỗ dựa sao có thể đấu lại với Chu huynh?
- Hừm!
Cố Lập Đồng cười nhạt.
Hắn rất tự tin với tài năng của mình, chỉ cần làm việc đàng hoàng tam tiểu thư nhất định sẽ đề bạt hắn. Dưới trướng đại công tử, Chu cung phụng rất có tiếng nói, nhưng tam tiểu thư làm việc công chính, không sợ Chu cung phụng gây sự.
Sở Ly quan sát hắn ta, cười nói:
- Xem ra mấy ngày nay Cố huynh ngủ không ngon giấc.
- Đa tạ quan tâm!
Cố Lập Đồng cười nhạt.
Sở Ly nói:
- Cố huynh nhất định rất hiếu kỳ phải không?
- Hiếu kỳ gì?
- Tại sao Chu huynh đột nhiên phản bội, đâm lén sau lưng ngươi?
- Ngươi biết sao?
Sở Ly mỉm cười:
- Ta giúp Chu huynh chuộc Ngọc Kiều ra, mười vạn lạng bạc mua tiền đồ của ngươi!
- Là ngươi…
Cố Lập Đồng sững người, sau đó lập tức đùng đùng nổi giận, chỉ hận một nỗi không thể đánh nát gương mặt đang cười tít mắt của hắn:
- Ngươi…
Sở Ly xua tay cười nói:
- Trước đây Cố huynh khiêu khích ta, ta không so đo nhưng ngươi cứ hết lần này tới lần này tới lần khác khiêu khích. Ta đành phải đưa ra hạ sách này, nói ra cũng là vì bất đắc dĩ!
- Khốn nạn!
Cố Lập Đồng nghiến răng.
Sở Ly vẫn giữ nụ cười trên môi:
- Là người đều sẽ có nhược điểm, Chu huynh là kẻ si tình, Cố huynh là người hiếu thuận với mẹ. Nếu như mua chuộc nha hoàn bên cạnh lão thái thái nói xấu vài câu, khiến lão thái thái nổi giận, không biết hậu quả sẽ ra sao?
- Ngươi…!
Cố Lập Đồng mặt biến sắc.
Sở Ly cười nói:
- Ta nói đùa thôi, phủ Nhân Quốc Công thực sự muốn thu nhận ngươi vào phủ chắc chắn sẽ không thể bỏ mặc lão thái thái, vì thế nếu ngươi tới phủ Nhân Quốc Công, hậu quả có thể biết trước được… Có đi theo ta không?
- … Gã họ Sở kia, ngươi là kẻ tiểu nhân bỉ ổi!
Cố Lập Đồng lạnh lùng nói.
Sở Ly cười nói:
- Đối với bằng hữu ta là quân tử, đối với kẻ địch ta là tiểu nhân. Cố huynh, chúng ta là bằng hữu sẽ tốt hơn, đi thôi!
Cố Lập Đồng nói:
- Lẽ nào ngươi không muốn giết ta?
Sở Ly lắc đầu nói:
- Nếu như ta muốn giết ngươi, ngươi cho rằng ngươi có thể sống tới giờ sao?
Cố Lập Đồng lặng yên, hắn đã lĩnh giáo sự nham hiểm của Sở Ly, lời hắn nói không phải là khoác lác.
Sở Ly bước tới bên cửa sổ, đưa tay ném tín hiệu lên trời.
- Bùm…
Một tiếng nổ lớn vang vọng không trung, trên không xuất hiện một thanh kiếm vàng, kim quang lấp lánh, nổi bật giữa màn đêm.
Chỉ trong chớp mắt, mười hộ vệ phủ Dật Quốc Công xông vào tiểu viện. Tình thế lại thay đổi, hai bên giằng co qua lại, tiểu viện vô cùng chật chội, giao chiến hỗn loạn.
Sở Ly thu tay về, quay đầu nhìn Cố Lập Đồng:
- Đi không?
- Được!
Cố Lập Đồng không do dự thêm. Sở Ly rất đáng sợ nhưng đây là cơ hội hiếm có, hắn liều một phen!
Danh sách chương