Nhược Lan cô nương duỗi ngón tay ngọc màu xanh nhạt ra, chậm rãi chạm vào cổ tay phải của hắn, một tia nội lực nhẹ nhàng như có như không bay vào trong thân thể hắn, từng tia từng sợi một vòng quanh cánh tay của hắn quay một vòng, đi khắp mỗi một nơi, mỗi một nơi bắp thịt, xương cốt thậm chí ngay cả lỗ chân lông, tiếp theo lại chạy về các nơi ở trong cơ thể.
Hai mắt long lanh của nàng chậm rãi đóng lại, hai hàng lông mi thật dài run rẩy.
Sở Ly nhìn chằm chằm vào lông mi của nàng không nháy mắt lấy một cái, dường như đang nghiên cứu lông mi dài ngắn thế nào, ở trên có có bao nhiêu cái lông mi, rất chăm chú, làm cho Chu Huân âm thầm lắc đầu bất đắc dĩ.
Sở Ly phát hiện ra mình không giống như là đang diễn kịch, mà là đã hóa thành Triệu Đại Hà một cách chân thực, phát huy vô cùng nhuần nhuyễn dã tính và sự không sợ chết của Triệu Đại Hà ra ngoài.
Thông qua hóa thân, hắn phát hiện ra trong xương của mình có ẩn chứa một luồng dã tính và không sợ hãi, chỉ là vẫn bị chính hắn áp chế, bây giờ mới có cơ hội thả ra ngoài mà thôi.
Không ngờ Thiên Ma Công lại là diệu pháp có thể thấy rõ tâm thấy tính!
Một lát sau, rốt cục khí tức như có như không kia của Nhược Lan cô nương đã đi khắp quanh người hắn.
Lúc hắn cho rằng sẽ kết thúc thì Nhược Lan cô nương lại không có ý mở mắt ra, lại có một luồng khí tức nhỏ bé mà lạnh như băng tiến vào trong thân thể của hắn, dọc theo kinh mạch nhanh chóng vận chuyển, trong nháy mắt đã vận chuyển được một đại chu thiên.
Sở Ly không vận chuyển Đại Viên Kính Trí, tránh cho lộ ra kẽ hở gì đó.
Lập tức, lại có một luồng khí tức nóng rực tiến vào trong thân thể hắn, tráng kiện vô cùng, chỗ nó đi qua, dường như kinh mạch có cảm giác đau đớn, cũng còn may thân thể của hắn mạnh mẽ, nhưng cũng không có gì quá đáng lo, cũng không bị thương.
Nhược Lan cô nương đột nhiên mở đôi mắt sáng ra, nhíu mày nhìn về phía hắn, ánh mắt như hàn điện.
Sở Ly có chút không rõ nhìn nàng.
Chu Huân thấp giọng nói:
- Nhược Lan cô nương?
Vị cô nương này cau mày nhìn Sở Ly vài lần, lạnh nhạt nói:
- Ngươi đi về trước đi, Chu Huân ở lại.
Sở Ly quay đầu nhìn về phía Chu Huân.
Chu Huân vội hỏi:
- Ngươi cứ đi về trước chờ tin tức của ta.
Sở Ly nghi hoặc liếc mắt nhìn Nhược Lan cô nương, sau đó nhanh chân rời đi.
Sở Ly vừa ra khỏi phòng đã nhíu mày.
Hắn không lo việc mình có bại lộ hay không được nữa mà vận chuyển Đại Viên Kính Trí, muốn nhìn thấu suy nghĩ của vị Nhược Lan cô nương kia.
Thế nhưng không hề nghĩ rằng, Nhược Lan cô nương có tu luyện tâm pháp kỳ dị, giống như Tiêu Kỳ Lục Ngọc Dung vậy, đều có thể ngăn cản được Đại Viên Kính Trí đọc suy nghĩ trong đầu.
Hắn mơ hồ cảm thấy không tốt lắm, vị Nhược Lan cô nương này người mang kỳ công, không hẳn đã không nhìn ra được nội tình của mình.
Mình không thể khinh thường Quang Minh thánh giáo.
- Nhược Lan cô nương, tư chất của hắn ra sao?
Chu Huân vội vàng hỏi.
Nhược Lan cô nương duỗi duỗi tay ra, ra hiệu cho hắn ngồi xuống nói chuyện.
Chu Huân chỉ có thể áp chế sự kích động, ngồi vào phía đối diện nàng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng của nàng:
- Tư chất không sai chứ? - Hừm, tư chất của hắn vô cùng tốt.
Nhược Lan cô nương khẽ gật đầu.
Chu Huân lập tức nở một nụ cười, thoả mãn cười nói:
- Ta biết tư chất của hắn tuyệt thế, hai ngày trước vừa mới chém giết Phùng Xương Văn, mà hắn lại chỉ dựa vào sức mạnh thân thể, không có một tia nội lực nào cả!
Mày liễu của Nhược Lan cô nương nhíu lên, lạnh nhạt nói:
- Ồ? Phùng Xương Văn chết rồi sao?
- Vâng.
Chu Huân nói:
- Hai người là kẻ thù sinh tử, ta giúp một chút việc nhỏ ở trong đó, tiết lộ hành tung của Phùng Xương Văn.
- Tu thành Đại Quang minh kinh mà lại còn bị một người có cảnh giới Hậu Thiên giết chết, quả thực đáng chết.
Nhược Lan cô nương nhẹ nhàng gật đầu, thở dài nói:
- Tư chất của Triệu Đại Hà này quả thực tuyệt đỉnh, nếu thật sự có thể tiến vào Thánh giáo, không chừng lại là một cao thủ hàng đầu!
Nụ cười của Chu Huân càng tăng lên thêm.
- Có điều, sau khi ngươi trở về phải nghĩ biện pháp giết hắn.
Nhược Lan cô nương lạnh nhạt nói.
Chu Huân ngẩn ra, cau mày nói:
- Tại sao!
- Ở trong thân thể của hắn ta đã nhìn thấy cái bóng của Kim Cương Độ Ách thần công.
Nhược Lan cô nương lạnh nhạt nói:
- Thân thể của hắn mạnh mẽ như thế, là bởi vì tu luyện Kim Cương Độ Ách thần công.
- Không thể nào!
Chu Huân chậm rãi nói:
- Hắn bởi vì kỳ ngộ, ăn vào một loại kỳ quả, vì lẽ đó mới có thần lực kinh người!
- Mặc kệ thế nào.
Nhược Lan cô nương lãnh đạm nói:
- Quả thực hắn đã tu luyện qua Kim Cương Độ Ách thần công, rất có khả năng là người của Đại Lôi Âm tự.
- Cho dù luyện Kim Cương Độ Ách thần công tốt tới mấy thì cũng không thể mấy ngày đã có thần lực kinh người như vậy được!
Chu Huân nói:
- Ta đã điều tra trải nghiệm của hắn, trước khi rơi xuống vách núi, quả thực không đỡ nổi một đòn, mấy ngày sau trở về lại chẳng khác nào đổi thành một người khác. Cho dù Kim Cương Độ Ách thần công lợi hại đến đâu thì trong mấy ngày ngắn ngủi cũng không luyện được tới cảnh giới như hắn!
Nhược Lan cô nương nói:
- Có khả năng hắn thực sự đạt được kỳ ngộ, ăn kỳ quả, sau đó thúc giục Kim Cương Độ Ách thần công của hắn tiến bộ.
- Hắn là người không tim không phổi, tính khí vừa hỏng bét lại vừa thối, không thể là nội ứng được.
Chu Huân lắc đầu nói:
- Đặc biệt là không thể là đệ tử của Đại Lôi Âm tự được!
- Người tu luyện Kim Cương Độ Ách thần công, thà rằng giết sai chứ không thể bỏ qua.
Nhược Lan cô nương nói:
- Nếu như Chu Huân ngươi không xuống tay được, ta sẽ bảo Phùng Hi giết hắn, ở chung mấy ngày, có cảm tình là chuyện khó tránh khỏi, không cần miễn cưỡng chính mình, tránh cho thả hắn chạy thoát!
- Không, Nhược Lan cô nương, ta sẽ tự mình động thủ!
Chu Huân vung vung tay, trầm giọng nói:
- Không cần làm phiền tới những người khác.
Nhược Lan cô nương khẽ gật đầu:
- Tốt, ta tin tưởng Chu Hương chủ ngươi có thể làm được.
- Nhược Lan cô nương cứ chờ tin tức tốt của ta đi!
Chu Huân nói.
Nhược Lan cô nương nói:
- Những câu nói ngày hôm nay chỉ có hai người chúng ta biết, nếu như hắn biết tin tức, lặng lẽ chạy trốn...
- Nhược Lan cô nương cứ yên tâm!
Chu Huân trầm giọng nói:
- Ta trung thành tuyệt đối với Thánh giáo, tuyệt sẽ không bỏ qua cho một nội ứng của Đại Lôi Âm tự!
- Ta sẽ chờ tin tức tốt của ngươi.
Nhược Lan cô nương.
Chu Huân đứng dậy, bước chân nặng nề đi ra ngoài.
Hắn thở dài thay mình, thật vất vả mới tìm được một cơ hội để tấn cấp, không nghĩ tới lại là công dã tràng, nghĩ tới đây, sự thất lạc của hắn hóa thành phẫn nộ và sát cơ hừng hực, tiểu tử trêu đùa hắn nhất định phải chết!
Nếu như đối phương không chết, sự trung tâm của mình sẽ bị Nhược Lan cô nương hoài nghi, như vậy cả đời này của mình cũng chỉ có thể làm một Hương chủ của Tam Tuyệt đường, không thể lên trên thêm một bước nữa, không thể trở về Thánh giáo, sống sót còn có ý nghĩa gì nữa chứ!
Sở Ly đang ở dưới lầu chờ hắn, nhìn thấy Chu Huân đi ra, vội vã đón hắn rồi nói:
- Hương chủ, đã xảy ra chuyện gì, ta thấy sắc mặt của Nhược Lan cô nương không đúng!
- Có cái gì không đúng chứ?
Chu Huân lạnh nhạt nói.
Sở Ly nói:
- Nàng rốt cuộc là thần thánh phương nào?
- Cái này ngươi không cần quản.
Chu Huân nói:
- Đại Hà, rốt cuộc kỳ ngộ của ngươi là sao?
- Sao là sao?
Sở Ly giả bộ hồ đồ hỏi.
Chu Huân hừ lạnh nói:
- Chỉ ăn vào một loại kỳ quả sao?
Sở Ly gãi đầu một cái nói:
- Đương nhiên.
- Ta đã nói với ngươi rồi, chuyện này liên quan trọng đại, quyết định tới vận mạng của ngươi!
Chu Huân nhìn thấy hắn nghĩ một đằng nói một nẻo, tất có ẩn giấu, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một chút hy vọng:
- Mau nói thật với ta!
Sở Ly vò đầu nói:
- Không thể nói.
- Bớt dài dòng đi!
Chu Huân mặt lạnh hừ lạnh nói.
Sở Ly nói:
- Kỳ thực lúc đó ta rơi xuống vách núi, được một lão hòa thượng cứu, bằng không đã sớm ngã chết... Lão hòa thượng kia còn dạy ta mấy chiêu công phu, sau khi luyện công phu kia, ta mới ăn vào một loại quả, sau đó lực lớn vô cùng!
- Hắn dạy ngươi công phu gì vậy?
Chu Huân vội hỏi.
Sở Ly nói:
- Hắn không nói, chỉ là nói với ta, tuyệt đối không nên nhắc chuyện này với người khác, bởi vì bộ võ công này quá lợi hại, nếu như người bên ngoài biết thì nhất định sẽ cướp, như vậy ta sẽ không có ngày nào được sống dễ chịu cả.
- Ngươi rất biết nghe lời nhỉ!
Chu Huân lạnh lùng hừ lạnh một tiếng:
- Lão hòa thượng kia đâu?
Sở Ly thở dài, lắc đầu một cái rồi nói:
- Lão hòa thượng kia chết rồi, sau khi dạy ta võ công, đưa kỳ quả kia cho ta ăn, hắn đã chết rồi.
- Chôn ở nơi nào?
Chu Huân hừ lạnh nói.
Sở Ly nói:
- Tự hắn hóa thành một vệt ánh sáng, biến mất.
Hai mắt long lanh của nàng chậm rãi đóng lại, hai hàng lông mi thật dài run rẩy.
Sở Ly nhìn chằm chằm vào lông mi của nàng không nháy mắt lấy một cái, dường như đang nghiên cứu lông mi dài ngắn thế nào, ở trên có có bao nhiêu cái lông mi, rất chăm chú, làm cho Chu Huân âm thầm lắc đầu bất đắc dĩ.
Sở Ly phát hiện ra mình không giống như là đang diễn kịch, mà là đã hóa thành Triệu Đại Hà một cách chân thực, phát huy vô cùng nhuần nhuyễn dã tính và sự không sợ chết của Triệu Đại Hà ra ngoài.
Thông qua hóa thân, hắn phát hiện ra trong xương của mình có ẩn chứa một luồng dã tính và không sợ hãi, chỉ là vẫn bị chính hắn áp chế, bây giờ mới có cơ hội thả ra ngoài mà thôi.
Không ngờ Thiên Ma Công lại là diệu pháp có thể thấy rõ tâm thấy tính!
Một lát sau, rốt cục khí tức như có như không kia của Nhược Lan cô nương đã đi khắp quanh người hắn.
Lúc hắn cho rằng sẽ kết thúc thì Nhược Lan cô nương lại không có ý mở mắt ra, lại có một luồng khí tức nhỏ bé mà lạnh như băng tiến vào trong thân thể của hắn, dọc theo kinh mạch nhanh chóng vận chuyển, trong nháy mắt đã vận chuyển được một đại chu thiên.
Sở Ly không vận chuyển Đại Viên Kính Trí, tránh cho lộ ra kẽ hở gì đó.
Lập tức, lại có một luồng khí tức nóng rực tiến vào trong thân thể hắn, tráng kiện vô cùng, chỗ nó đi qua, dường như kinh mạch có cảm giác đau đớn, cũng còn may thân thể của hắn mạnh mẽ, nhưng cũng không có gì quá đáng lo, cũng không bị thương.
Nhược Lan cô nương đột nhiên mở đôi mắt sáng ra, nhíu mày nhìn về phía hắn, ánh mắt như hàn điện.
Sở Ly có chút không rõ nhìn nàng.
Chu Huân thấp giọng nói:
- Nhược Lan cô nương?
Vị cô nương này cau mày nhìn Sở Ly vài lần, lạnh nhạt nói:
- Ngươi đi về trước đi, Chu Huân ở lại.
Sở Ly quay đầu nhìn về phía Chu Huân.
Chu Huân vội hỏi:
- Ngươi cứ đi về trước chờ tin tức của ta.
Sở Ly nghi hoặc liếc mắt nhìn Nhược Lan cô nương, sau đó nhanh chân rời đi.
Sở Ly vừa ra khỏi phòng đã nhíu mày.
Hắn không lo việc mình có bại lộ hay không được nữa mà vận chuyển Đại Viên Kính Trí, muốn nhìn thấu suy nghĩ của vị Nhược Lan cô nương kia.
Thế nhưng không hề nghĩ rằng, Nhược Lan cô nương có tu luyện tâm pháp kỳ dị, giống như Tiêu Kỳ Lục Ngọc Dung vậy, đều có thể ngăn cản được Đại Viên Kính Trí đọc suy nghĩ trong đầu.
Hắn mơ hồ cảm thấy không tốt lắm, vị Nhược Lan cô nương này người mang kỳ công, không hẳn đã không nhìn ra được nội tình của mình.
Mình không thể khinh thường Quang Minh thánh giáo.
- Nhược Lan cô nương, tư chất của hắn ra sao?
Chu Huân vội vàng hỏi.
Nhược Lan cô nương duỗi duỗi tay ra, ra hiệu cho hắn ngồi xuống nói chuyện.
Chu Huân chỉ có thể áp chế sự kích động, ngồi vào phía đối diện nàng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng của nàng:
- Tư chất không sai chứ? - Hừm, tư chất của hắn vô cùng tốt.
Nhược Lan cô nương khẽ gật đầu.
Chu Huân lập tức nở một nụ cười, thoả mãn cười nói:
- Ta biết tư chất của hắn tuyệt thế, hai ngày trước vừa mới chém giết Phùng Xương Văn, mà hắn lại chỉ dựa vào sức mạnh thân thể, không có một tia nội lực nào cả!
Mày liễu của Nhược Lan cô nương nhíu lên, lạnh nhạt nói:
- Ồ? Phùng Xương Văn chết rồi sao?
- Vâng.
Chu Huân nói:
- Hai người là kẻ thù sinh tử, ta giúp một chút việc nhỏ ở trong đó, tiết lộ hành tung của Phùng Xương Văn.
- Tu thành Đại Quang minh kinh mà lại còn bị một người có cảnh giới Hậu Thiên giết chết, quả thực đáng chết.
Nhược Lan cô nương nhẹ nhàng gật đầu, thở dài nói:
- Tư chất của Triệu Đại Hà này quả thực tuyệt đỉnh, nếu thật sự có thể tiến vào Thánh giáo, không chừng lại là một cao thủ hàng đầu!
Nụ cười của Chu Huân càng tăng lên thêm.
- Có điều, sau khi ngươi trở về phải nghĩ biện pháp giết hắn.
Nhược Lan cô nương lạnh nhạt nói.
Chu Huân ngẩn ra, cau mày nói:
- Tại sao!
- Ở trong thân thể của hắn ta đã nhìn thấy cái bóng của Kim Cương Độ Ách thần công.
Nhược Lan cô nương lạnh nhạt nói:
- Thân thể của hắn mạnh mẽ như thế, là bởi vì tu luyện Kim Cương Độ Ách thần công.
- Không thể nào!
Chu Huân chậm rãi nói:
- Hắn bởi vì kỳ ngộ, ăn vào một loại kỳ quả, vì lẽ đó mới có thần lực kinh người!
- Mặc kệ thế nào.
Nhược Lan cô nương lãnh đạm nói:
- Quả thực hắn đã tu luyện qua Kim Cương Độ Ách thần công, rất có khả năng là người của Đại Lôi Âm tự.
- Cho dù luyện Kim Cương Độ Ách thần công tốt tới mấy thì cũng không thể mấy ngày đã có thần lực kinh người như vậy được!
Chu Huân nói:
- Ta đã điều tra trải nghiệm của hắn, trước khi rơi xuống vách núi, quả thực không đỡ nổi một đòn, mấy ngày sau trở về lại chẳng khác nào đổi thành một người khác. Cho dù Kim Cương Độ Ách thần công lợi hại đến đâu thì trong mấy ngày ngắn ngủi cũng không luyện được tới cảnh giới như hắn!
Nhược Lan cô nương nói:
- Có khả năng hắn thực sự đạt được kỳ ngộ, ăn kỳ quả, sau đó thúc giục Kim Cương Độ Ách thần công của hắn tiến bộ.
- Hắn là người không tim không phổi, tính khí vừa hỏng bét lại vừa thối, không thể là nội ứng được.
Chu Huân lắc đầu nói:
- Đặc biệt là không thể là đệ tử của Đại Lôi Âm tự được!
- Người tu luyện Kim Cương Độ Ách thần công, thà rằng giết sai chứ không thể bỏ qua.
Nhược Lan cô nương nói:
- Nếu như Chu Huân ngươi không xuống tay được, ta sẽ bảo Phùng Hi giết hắn, ở chung mấy ngày, có cảm tình là chuyện khó tránh khỏi, không cần miễn cưỡng chính mình, tránh cho thả hắn chạy thoát!
- Không, Nhược Lan cô nương, ta sẽ tự mình động thủ!
Chu Huân vung vung tay, trầm giọng nói:
- Không cần làm phiền tới những người khác.
Nhược Lan cô nương khẽ gật đầu:
- Tốt, ta tin tưởng Chu Hương chủ ngươi có thể làm được.
- Nhược Lan cô nương cứ chờ tin tức tốt của ta đi!
Chu Huân nói.
Nhược Lan cô nương nói:
- Những câu nói ngày hôm nay chỉ có hai người chúng ta biết, nếu như hắn biết tin tức, lặng lẽ chạy trốn...
- Nhược Lan cô nương cứ yên tâm!
Chu Huân trầm giọng nói:
- Ta trung thành tuyệt đối với Thánh giáo, tuyệt sẽ không bỏ qua cho một nội ứng của Đại Lôi Âm tự!
- Ta sẽ chờ tin tức tốt của ngươi.
Nhược Lan cô nương.
Chu Huân đứng dậy, bước chân nặng nề đi ra ngoài.
Hắn thở dài thay mình, thật vất vả mới tìm được một cơ hội để tấn cấp, không nghĩ tới lại là công dã tràng, nghĩ tới đây, sự thất lạc của hắn hóa thành phẫn nộ và sát cơ hừng hực, tiểu tử trêu đùa hắn nhất định phải chết!
Nếu như đối phương không chết, sự trung tâm của mình sẽ bị Nhược Lan cô nương hoài nghi, như vậy cả đời này của mình cũng chỉ có thể làm một Hương chủ của Tam Tuyệt đường, không thể lên trên thêm một bước nữa, không thể trở về Thánh giáo, sống sót còn có ý nghĩa gì nữa chứ!
Sở Ly đang ở dưới lầu chờ hắn, nhìn thấy Chu Huân đi ra, vội vã đón hắn rồi nói:
- Hương chủ, đã xảy ra chuyện gì, ta thấy sắc mặt của Nhược Lan cô nương không đúng!
- Có cái gì không đúng chứ?
Chu Huân lạnh nhạt nói.
Sở Ly nói:
- Nàng rốt cuộc là thần thánh phương nào?
- Cái này ngươi không cần quản.
Chu Huân nói:
- Đại Hà, rốt cuộc kỳ ngộ của ngươi là sao?
- Sao là sao?
Sở Ly giả bộ hồ đồ hỏi.
Chu Huân hừ lạnh nói:
- Chỉ ăn vào một loại kỳ quả sao?
Sở Ly gãi đầu một cái nói:
- Đương nhiên.
- Ta đã nói với ngươi rồi, chuyện này liên quan trọng đại, quyết định tới vận mạng của ngươi!
Chu Huân nhìn thấy hắn nghĩ một đằng nói một nẻo, tất có ẩn giấu, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một chút hy vọng:
- Mau nói thật với ta!
Sở Ly vò đầu nói:
- Không thể nói.
- Bớt dài dòng đi!
Chu Huân mặt lạnh hừ lạnh nói.
Sở Ly nói:
- Kỳ thực lúc đó ta rơi xuống vách núi, được một lão hòa thượng cứu, bằng không đã sớm ngã chết... Lão hòa thượng kia còn dạy ta mấy chiêu công phu, sau khi luyện công phu kia, ta mới ăn vào một loại quả, sau đó lực lớn vô cùng!
- Hắn dạy ngươi công phu gì vậy?
Chu Huân vội hỏi.
Sở Ly nói:
- Hắn không nói, chỉ là nói với ta, tuyệt đối không nên nhắc chuyện này với người khác, bởi vì bộ võ công này quá lợi hại, nếu như người bên ngoài biết thì nhất định sẽ cướp, như vậy ta sẽ không có ngày nào được sống dễ chịu cả.
- Ngươi rất biết nghe lời nhỉ!
Chu Huân lạnh lùng hừ lạnh một tiếng:
- Lão hòa thượng kia đâu?
Sở Ly thở dài, lắc đầu một cái rồi nói:
- Lão hòa thượng kia chết rồi, sau khi dạy ta võ công, đưa kỳ quả kia cho ta ăn, hắn đã chết rồi.
- Chôn ở nơi nào?
Chu Huân hừ lạnh nói.
Sở Ly nói:
- Tự hắn hóa thành một vệt ánh sáng, biến mất.
Danh sách chương