Rầm!

Gã thanh niên gầy gò rơi mạnh xuống đất, tiếp tục nhổ ra một ngụm máu.

Hắn khó khăn lắm mới gượng dậy được nửa người, kinh ngạc nhìn Trác Phi Dương.

Phủ vệ phủ Quốc Công nghiêm cấm tranh đấu cá nhân, nhẹ sẽ bị hạ phẩm, nặng sẽ bị phế bỏ võ công đuổi ra khỏi phủ, không ngờ Trác Phi Dương dám ra tay, đặc biệt là trước mặt đám đông như vậy, hắn không biết hay là không sợ luật lệ của phủ? Trác Phi Dương cười nhạt:

- Đồ vô dụng, dám nói xằng nói bậy, ngươi tưởng rằng ngươi là họ Sở sao?

Mọi người lập tức phẫn nộ.

Văn khó đứng thứ nhất, võ không đứng thứ hai, người luyện võ thường rất chính trực, hiếu thắng hiếu chiến, ai cũng không phục ai, ai cũng muốn giành vị trí thứ nhất, đây là bản tính, không có cách nào loại trừ được.

Họ vốn dĩ không phục Trác Phi Dương là thanh niên đệ nhất cao thủ, lại thấy Trác Phi Dương bị Sở Ly hai lần đánh bại chỉ với một chiêu, lòng đố kị và kính phục ban đầu cũng hóa thành khinh thường, thấy hắn ngông cuồng dám ra tay giữa chốn đông người, không ai có thể kiềm chế được nữa.

- Ngông cuồng quá!

- Hắn tưởng rằng mình thực sự là thanh niên đệ nhất cao thủ sao!

- Xong chuyện rồi còn ra oai cái nỗi gì, ôi… đáng thương!

- Lại còn thanh niên đệ nhất cao thủ nữa, một chiêu cũng không đỡ được, thật mất mặt!

- Khốn kiếp, dám ra tay!

Một thanh niên lực lưỡng nhảy ra, chỉ vào Trác Phi Dương quát:

- Gã họ Trác kia, ngươi muốn làm gì chứ?

- Ồn ào, một đám vô dụng, ta muốn làm gì thì làm!

Trác Phi Dương lạnh lùng liếc nhìn đám đông, đôi mắt đỏ ngầu như muốn nuốt sống mọi người, ánh mắt sắc bén giống như kiếm sắc.

Mọi người khiếp sợ, tỏ thái độ thù địch theo bản năng, càng lúc càng phẫn nộ.

- Gã họ Trác kia, ngươi dám tùy tiện đánh người, chúng ta không chấp nhận được, ta muốn thảo phạt hắn, mọi người hãy làm chứng.

Thanh niên lực lưỡng quát lên.

Trác Phi Dương cười nhạt:

- Vô danh tiểu tốt, đâu đáng để ta ra tay?

- Ngươi tưởng rằng mình là ai chứ, là thanh niên đệ nhất cao thủ sao, nực cười!

Thanh niên lực lưỡng thái độ chế giễu, cười nhạt nói:

- Danh tiếng của ngươi được thổi phồng lên, thiên tài cái cóc khô gì chứ!

- Được.

Trác Phi Dương giận dữ thét lên, vung quyền đi.

- Rầm!

Thanh niên lực lưỡng chưa kịp phản ứng, người đã bị đánh bay đi.

Hắn phun ra một đường máu trong không trung, sau khi rơi “phịch” xuống đất liền giống như một tảng đá không nhúc nhích, bất tỉnh nhân sự.

Trác Phi Dương từ từ thu quyền, lạnh lùng liếc nhìn đám đông:

- Ai không phục nữa?

Mọi người càng thêm phẫn nộ.

- Để ta!

Một thanh niên thấp béo bước ra, lạnh lùng nói:

- Trác Phi Dương, xem ra ngươi không vô dụng như vậy, xem quyền đây!

Hắn vung ra một quyền, cả người cũng lao đi theo đường quyền, nhanh như cắt, hắn tu luyện Lưu Tinh Quyền uy lực cực mạnh.

Trác Phi Dương cười nhạt một tiếng, bước lên trước một bước đón đòn, một quyền văng ra.

- A!

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, thanh niên thấp béo ôm tay lùi lại sau, sắc mặt trắng bệch, chỉ trong chớp mắt trên trán đã vã mồ hôi hột.

- Tên đần độn không biết tự lượng sức!

Trác Phi Dương khinh miệt, nhìn cũng không nhìn, liếc nhìn đám đông:

- Còn ai nữa đây?

Thanh niên thấp béo buông tay, mọi người nhìn qua đều rùng mình. Cổ tay hắn gãy đôi, để lộ ra một khúc xương trắng, hắn luyện Lưu Tinh Quyền, nắm đấm vô cùng cứng chắc, vậy mà cũng bị đánh thành như vậy, có thể thấy quyền này của Trác Phi Dương lợi hại tới nhường nào.

Trong lòng mọi người khiếp đảm, thầm nhíu mày, Trác Phi Dương không hề yếu ớt như tưởng tượng.

Trác Phi Dương nhìn mọi người cười nhạt:

- Một đám nhát gan, thế nào, tưởng rằng ta hữu danh vô thực, đám các ngươi mạnh hơn ta, ngu xuẩn! …Tới đi, ai không phục, tới đi!

- Ta tới lĩnh giáo kiếm pháp của ngươi!

Một thanh niên cao gầy từ từ bước ra khỏi đám đông, vẻ mặt nghiêm nghị.

Họ không dám coi thường võ công Trác Phi Dương, nhưng hắn thực sự quá ngông cuồng, không coi ai ra gì, mình mà rút lui sẽ không cam tâm, nói chung cứ đánh một trận xem sao, thua cũng tâm phục khẩu phục.

- Tới đi!

Trác Phi Dương rút kiếm khỏi bao, cười nhạt nói:

- Hôm nay không đánh cho các ngươi tan tác tơi bời, ta sẽ không mang họ Trác nữa!

Câu nói này khiến đám đông phẫn nộ, mọi người xôn xao bàn tán, rì rầm chửi bới, cả bãi luyện võ trở lên râm ran.

Trác Phi Dương rút kiếm nói:

- Nhường ngươi ba kiếm!

Thanh niên cao gầy rút kiếm ra, phụt, phụt, phụt đâm đi ba kiếm, nhanh chóng, mau lẹ, Trác Phi Dương chỉ khẽ né người tránh né, rất nhẹ nhàng đơn giản, thái độ thản nhiên.

- Hết ba chiêu rồi!

Trác Phi Dương thét lên, vung ra một quyền.

- Keng…

Trường kiếm bay đi, rớt ra sau đám đông.

Trác Phi Dương thu quyền lại, cười nhạt, nói:

- Một tên vô dụng! …Còn kẻ nào nữa không? Không kẻ nào có thể để ta ra hai chiêu sao?

Đám đông bình tĩnh trở lại. Mấy người khiêu chiến ban nãy đều là những cao thủ lợi hại, có ý đồ với danh hiệu thanh niên đệ nhất cao thủ, tự cho rằng mình có tư cách.

Những người còn lại đều biết không địch lại họ được, đi ra đánh với Trác Phi Dương chỉ có chuốc nhục vào thân.

Trác Phi Dương liếc nhìn một lượt, không thấy ai bước ra, khinh miệt nói:

- Một đám vô dụng!

Hắn quay người bước đi, Bạch Tri Tiết lườm mọi người một cái rồi vội vàng chạy theo.

Hắn vừa đi sau Trác Phi Dương, vừa thầm kêu khổ, nói nhỏ:

- Công tử, giờ phiền phức to rồi!

- Ngươi đưa ta về, sau đó đi tìm Đinh trưởng lão!

Trác Phi Dương nói.

- Vâng.

Bạch Tri Tiết vội gật đầu.

Trác Phi Dương vào phủ là do Đinh trưởng lão giới thiệu, ông ta là trưởng lão cung phụng của Diễn Võ điện, năm xưa Trác gia có ân với ông ta, vì thế mới giới thiệu Trác Phi Dương vào phủ, giờ Trác Phi Dương gây họa, đành phải dùng tới mối quan hệ này.

Ra tay đánh người trước đám đông, việc này vi phạm nghiêm trọng luật lệ của phủ, thậm chí có thể bị phế bỏ võ công đuổi ra khỏi phủ.

Trác Phi Dương vừa bước lên thuyền lập tức sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, người mềm nhũn ngồi xuống, Bạch Tri Tiết không hoảng hốt, hắn đã có kinh nghiệm, biết đây là di chứng sau khi thi triển Nhiên Huyết Phần Thân Quyết, chỉ cần hai ngày sẽ hết.



Sở Ly về lại Đông Hoa viên, Lý Việt dọc đường vui mừng hả hê, cười không ngớt.

Về tới Đông Hoa viên, bước vào tiểu viện, Lý Việt cười ha ha:

- Thật sảng khoái! Sảng khoái!

Sở Ly mỉm cười ngồi xuống bên bàn đá:

- Sảng khoái gì chứ?

- Ta chắc rằng tên Trác Phi Dương đó sẽ tức muốn chết, không bao giờ dám đối đầu với đệ nữa!

Lý Việt cười ha ha, nói:

- Ba mươi vạn lạng, chắc hắn đã khuynh gia bại sản rồi nhỉ?

Sở Ly lắc đầu:

- Trác gia rất giàu có, không đáng là gì.

- Giàu có vậy sao?

- Nếu không Trác Phi Dương sao có thể là thiên tài như vậy, chẳng phải là nhờ ăn linh dược từ bé đó sao?

Sở Ly lắc đầu than thở:

- Không thể tát hắn hai cái bạt tai tại trận, thật đáng tiếc!

Hắn có ý định này nhưng cuối cùng từ bỏ.

Làm vậy có phần quá đáng, vì cái lợi nhỏ mà mất đi cái lợi lớn, giải quyết ân oán không cần phải theo phép tắc, lần này đã khiến hắn mất mặt, gần như phá hủy sự tự tin của hắn rồi.

- Ôi…

Lý Việt lắc đầu than thở:

- Hắn đúng là xui xẻo, gặp tên khắc tinh nhà ngươi.

Sở Ly cười nói:

- Ta đâu được coi là khắc tinh, người mạnh hơn ta có vô số.

Thanh niên đệ nhất cao thủ, danh hiệu này nên trao cho đệ!

Lý Việt cười tít mắt, nói:

- Huynh đệ, sau này e rằng sẽ không ít kẻ khiêu chiến đệ đấy.

Sở Ly nói:

- Được thôi, quy tắc cũ, mười vạn lượng!

- Hả…

Lý Việt tròn mắt.

Sở Ly nói:

- Không có mười vạn lượng ta sẽ không đồng ý.

- Thật là…

Lý Việt lắc đầu:

- Không ổn, mang tiếng hám của sẽ không hay, chúng ta là thị vệ, sau này đảm nhận chức vụ, ai yên tâm dùng đệ nữa chứ?

Sở Ly cười nói:

- Thời gian của ta rất quý giá, không có mười vạn thì đừng làm phiền ta.

Đây cũng là tự để lộ nhược điểm, lộ sơ hở, để những kẻ đối địch với mình nghĩ tới cách này đối phó với mình.

Nếu như là thủ hạ của người khác đương nhiên sẽ cần lo tới danh tiếng, nhưng Tiêu Kỳ thì khác, nàng thông minh, sắc sảo, Đại Viên Kính Trí của hắn có thể qua mắt được sự thăm dò của nàng, giành được tín nhiệm, danh tiếng không cần quan tâm.

Tự làm xấu mình như vậy cũng để thuận theo nhân tính.

Mọi người đều cần một lí do để coi thường người khác, an ủi bản thân, và Sở Ly đích thân mang lí do đó tới, mọi người sẽ nói với mình rằng, võ công hắn rất lợi hại nhưng rất hám của, không thanh tao, nho nhã.

Lý Việt thở dài:

- Huynh đệ, đây không phải chuyện nhỏ, còn phải suy nghĩ thêm!

Sở Ly cười nói:

- Sắp tới sẽ không có ai khiêu chiến đâu, ta về Ngọc Kỳ đảo trước.

- Ừm, cũng phải, để thị nữ xinh đẹp giúp ngươi thư giãn một chút!

Lý Việt cười hì hì, mỉm cười gian xảo!

Sở Ly trừng mắt nhìn hắn, chèo thuyền về lại Ngọc Kỳ đảo.

Trong tiểu viện, Tuyết Lăng mặc một bộ đồ màu trắng ngà, dáng vẻ mạnh mẽ, gương mặt ngọc ngà rạng rỡ, xinh như hoa dưới ánh nắng mặt trời. Nàng đang chậm rãi luyện Thái Âm Bát Thức, nhẹ nhàng, khoan thai. Thấy hắn về, sau khi thu thế nàng liền dâng lên một chén trà bạch ngọc:

- Công tử, thắng rồi chứ?

- Ừ!

Sở Ly thong thả trả lời.

Hắn ngồi trong tiểu đình hấp thu khí của cây Thiên Linh, vận tâm pháp trị thương, chả mấy chốc mấy thương tích nhỏ liền biến mất, điều chỉnh cơ thể tới trạng thái tốt nhất.

Đôi mắt trong veo của Tuyết Lăng nhìn lên mặt hắn, chăm chú quan sát.

Sở Ly nhìn nàng, nàng đường hoàng nhìn trực diện hắn:

- Trác công tử thua rồi sao?

- Đương nhiên.

Sở Ly cười nói:

- Ta thắng rồi hắn lẽ nào cũng thắng được?

Tuyết Lăng nói:

- Hắn không phải thanh niên đệ nhất cao thủ sao?

- Hắn rất mạnh.

Sở Ly gật đầu.

Nếu như mình không có Khô Vinh kinh thì sẽ không dám dùng Bích Hải Vô Lượng Công, cũng không dám luyện Xá Thân Tuyệt Mệnh đao, tuyệt đối sẽ không phải đối thủ của Trác Phi Dương, Nhiên Huyết Phần Thân Quyết uy lực rất mạnh, hơn nữa lại rất khó luyện, Trác Phi Dương có thể luyện thành công trong thời gian ngắn như vậy, thiên phú đúng là rất cao.

- Vậy công tử sẽ là thanh niên đệ nhất cao thủ rồi?

Ánh mắt Tuyết Lăng lấp lánh.

Sở Ly bật cười:

- Cái gì mà thanh niên đệ nhất cao thủ chứ, đương nhiên không phải, được rồi, chúng ta tiếp tục luyện công!

Hắn chỉ vào đám gậy sắt ngoài đình. Tuyết Lăng mím môi, lắc đầu.

Sở Ly bước ra ngoài tiểu đình, bắt đầu luyện bảy mươi hai thức của Kim Cang Độ Ách Thần Công, Tuyết Lăng vung mạnh gậy sắt xuống: “bộp” một tiếng, hắn vẫn đứng vững như bàn thạch, động tác không hề bị ảnh hưởng,

“Bộp, bộp, bộp…” hết gậy này tới gậy khác giáng xuống, Tuyết Lăng đếm nhịp thở của mình, mỗi năm nhịp là một gậy.

Cửa tiểu viện mở ra, Tô Như mặc chiếc áo vàng đào uyển chuyển bước tới, mỉm cười nói:

- Ngươi vẫn yên ổn nhỉ!

Sở Ly thu công, tới tiểu đình ngồi cùng nàng, Tuyết Lăng dâng trà lên sau đó đứng sang một bên.

Tô Như xinh đẹp, thanh thoát, nửa như mỉm cười:

- Ngươi lại nổi tiếng rồi!

Sở Ly cười nói:

- Tổng quản cũng biết việc khiêu chiến sao?

- Ngươi có biết rằng sau khi ngươi đi Trác Phi Dương đã nổi điên không?

Tô Như cười nói.

Sở Ly sững sờ.

Tô Như thở dài, lắc đầu nói:

- Thật khó xử! Gã đó tư tưởng không chín chắn cho lắm!

Sở Ly nói:

- Sao vậy.

Tô Như nói lại một lượt những chuyện xảy ra, Sở Ly nhíu mày:

- Lẽ nào đuổi ra khỏi phủ! Như vậy thì hơi đáng tiếc!

Trác Phi Dương mặc dù có sai sót, lúc nào cũng muốn phế bỏ mình, nhưng đối với Quốc Công Phủ mà nói thì hắn đúng là một thiên tài, là một thiên tài đáng để bồi dưỡng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện