Dọc đường đi, Trác Phi Dương sắc mặt sa sầm, trong đầu lẩn quẩn câu nói của Sở Ly, nghĩ tới những hành động của Triệu Dĩnh từ lúc gặp mặt, sắc mặt hắn lại càng khó coi, trong lòng có phần hoảng hốt, lẽ nào mình sẽ mất đi Triệu Dĩnh? Hắn không khỏi nhớ tới cảnh tượng lần đầu gặp mặt Triệu Dĩnh khi xưa. Khi đó vừa vào phủ được hai ngày liền tới Giảng Kinh đường báo danh, học luật lệ, khi hắn bước chân vào Giảng Kinh đường, trong số hơn hai mươi người, hắn lập tức nhìn thấy cô nương duy nhất trong Giảng Kinh đường, mọi người đều chú ý tới nàng ta.
Nghĩ tới đây hắn lại lắc đầu, tên vô dụng Sở Ly cũng thích Triệu Dĩnh, đúng là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, thật nực cười!
Hắn cảm thấy rất buồn cười nhưng cũng không đánh mất cảnh giác, gã này không thể luyện võ nhưng rất thông minh, Triệu sư muội dịu dàng, lương thiện, thơ ngây, lỡ như thực sự bị những lời đường mật của gã hút hồn, vì thế một khi có cơ hội là hắn tìm mọi cách để đả kích Sở Ly, không có cơ hội thì phải tự tạo cơ hội.
Nhưng sự thực rất phũ phàng, mỗi lần hắn đả kích Sở Ly đều thất bại thảm hại, chưa từng có lần nào thuận lợi, ngược lại toàn khiến bản thân mình bị mất mặt, giương mắt nhìn Triệu sư muội càng ngày càng tiến lại gần tên vô dụng Sở Ly, còn mình thì không biết phải làm sao, cảm giác này thật khó chịu!
Lẽ nào gã họ Sở kia có thể thành công, cướp mất trái tim của Triệu sư muội?
Hắn ta rầu rĩ về lại tiểu viện của mình, cả đêm trằn trọc không thể ngủ yên, sáng sớm ngày hôm sau, hắn tới bãi luyện võ của Diễn Võ điện từ rất sớm, nhìn thấy Triệu Dĩnh đang luyện kiếm. Ánh sáng mặt trời rạng rỡ, không nóng cũng không lạnh, Triệu Dĩnh mặc một bộ xiêm y màu xanh ngọc, dáng điệu yêu kiều không kém phần mãnh mẽ, dưới ánh mặt trời, toàn thân nàng giống như phát sáng, hình thành nên sức hút chết người, xung quanh có rất nhiều người đang luyện công. Trác Phi Dương đưa mắt nhìn quanh, trầm giọng nói:
- Triệu sư muội!
Kiếm thế của Triệu Dĩnh không dừng lại, lạnh nhạt nói:
- Trác sư huynh, huynh tới rồi!
Trác Phi Dương rút kiếm khỏi bao:
- Triệu sư muội, chúng ta tỉ thí một chút đi!
Triệu Dĩnh ngờ vực, thu kiếm:
- Tỉ thí!
Nếu như trước đây nàng sẽ không do dự mà đồng ý, nhưng giờ kiếm pháp của mình rất mạnh, Trác Phi Dương chắc chắn không phải đối thủ.
Trác Phi Dương gật đầu:
- Phá Vọng kiếm pháp của huynh gần đây có chút tiến triển, chúng ta tỉ thí xem sao, xem kiếm đây!
Hắn nói xong liền dùng kiếm đâm, Triệu Dĩnh không biết phải làm sao đành rút kiếm, vung một đường cong nhỏ, trường kiếm sắc bén đấu tới đấu lui cùng kiếm của Trác Phi Dương.
Ban đầu Trác Phi Dương còn chút hồ nghi, xuất kiếm không dùng hết lực, sợ làm nàng ta bị thương, nhưng về sau, thấy nàng ứng phó dễ dàng, kiếm pháp mạnh lên, hắn cũng dần dần tăng thêm lực. Cuối cùng hắn dùng hết sức lực toàn thân, thi triển Phá Vọng kiếm pháp lên tới đỉnh điểm nhưng vẫn không thể làm gì được Triệu Dĩnh, nàng hình như vẫn còn giữ sức, không làm mình mất mặt. Việc này khiến sắc mặt hắn không khỏi sa sầm, kiếm thế càng mạnh thêm.
Triệu Dĩnh cảm thấy bất thường nhưng không hề nghĩ ngợi nhiều, Phi Yến kiếm pháp nhanh nhẹn, uyển chuyển, ứng phó vô cùng nhẹ nhàng, cảm thấy đánh thoải mái hơn trước đây. Hai người nhanh chóng giao đấu hai trăm chiêu, Trác Phi Dương càng đánh kiếm thế càng sắc bén, càng lúc càng phẫn nộ.
Hắn ngầm phát động bí thuật mới học, kích phát tiềm lực, mặt đỏ như say rượu, hai mắt cũng đầy gân máu, kiếm quang dường như tăng đột biến, hàn khí áp bức. Hắn chưa đột phá tới Tiên Thiên, nội lực không thể phá thể phát ra ngoài, nhưng kiếm pháp thế này ở bãi luyện võ cũng rất hiếm thấy. Mọi người đều dừng tay lại xem.
Phi Yến kiếm pháp của Triệu Dĩnh dần dần đi vào cảnh giới tốt nhất, đối phó với đòn công hung mãnh càng lúc càng nhẹ nhàng, nàng đắm chìm trong trận chiến, miệng mỉm cười say mê.
Khi nàng cùng Sở Ly giao đấu, Sở Ly thường khiến nàng rơi kiếm chỉ trong vòng hai chiêu, Phi Yến kiếm pháp rất khó thi triển mượt mà, tự do, khi giao đấu với cao thủ Mãnh Hổ trại, trong lòng bừng bừng sát khí, không thể thoải mái, phóng khoáng như thế này.
Phi Yến kiếm pháp một khi tâm kính càng ung dung tự tại, uy lực càng mạnh, linh quang vụt sáng, tùy ý ra đòn nhưng uy lực cũng rất đáng sợ.
- Keng…
Trác Phi Dương sững người, trường kiếm bay đi rơi xuống đất, hắn liền quay người bước đi, sắc mặt sa sầm.
Triệu Dĩnh lúc này mới phát hiện sự việc không ổn, vội vàng gọi theo.
Trác Phi Dương giống như không nghe thấy, bước vội đi, nhảy nhanh lên thuyền.
Bạch Tri Tiết đứng đợi trên thuyền, nghe thấy hắn lạnh lùng ra lệnh, đành nhìn Triệu Dĩnh cười khổ, khua chèo rời đi.
Triệu Dĩnh đứng trên bờ, nhìn theo bóng dáng Trác Phi Dương, thầm thở dài. Trác sư huynh lòng dạ hẹp hòi, thua mình nên thẹn quá hóa giận, lẽ nào đúng như Sở sư huynh nói, thực lòng huynh ấy không xem nữ giới ra gì, không cho phép nữ giới mạnh hơn mình?
Trước đây khi hai người tỉ thí cũng có tình trạng này, huynh ấy cố tình nhường để mình vui lòng, thua cũng không cảm thấy mất mặt, sao bây giờ lại không chấp nhận được?
Nàng lắc đầu than thở, bước vào tiếp tục luyện kiếm, Phi Yến kiếm pháp quả nhiên vô cùng kì diệu, bản thân mình vẫn còn lâu mới luyện thành.
Mấy ngày sau đó, nàng bế quan khổ luyện nội công, thi thoảng cũng tới bãi luyện võ luyện kiếm cho khuây khỏa, điều chỉnh tâm tình, tâm trạng vui vẻ luyện nội công mới nhanh chóng.
Trác Phi Dương không xuất hiện, bắt đầu bế quan.
Ngày thứ mười, Triệu Dĩnh đột phá huyệt đạo thứ ba mươi sáu, Hậu Thiên viên mãn, thế là nàng đi tìm Sở Ly, chuẩn bị tới Mãnh Hổ trại một chuyến.
Khi nàng tới Đông Hoa viên, gõ ngọc khánh nhưng không thấy ai xuất hiện, đành buồn bã trở về, chắc họ vào thành chơi rồi.
Sở sư huynh luôn ở trong Đông Hoa viên, không mấy khi ra ngoài xã giao, trước đây cũng không giao thiệp với đồng môn, vì tất cả mọi người đều coi thường, cười nhạo huynh ấy.
Nghĩ tới đây, nàng có chút đồng cảm với Sở Ly, Sở sư huynh thường bị lạnh nhạt, xem thường, thực sự rất khổ cực!
Sở Ly và Lý Việt đang cùng một người môi giới đi quan sát trong thành, đi khắp hai bên phố khu trung tâm, cuối cùng dừng lại ở một căn nhà gần sông.
Con sông này vắt ngang qua Sùng Minh thành, rộng mười trượng, nước sông trong veo, bờ sông có mấy hàng liễu, cành liễu buông rủ thướt tha trong gió, giống mây giống khói.
- Hai vị công tử, đây là một căn nhà kiểu ngũ tiến, vốn là nhà của một đại thương gia, sau này vị thương gia đó gặp nạn trên biển, gia đình tan tác, buộc phải bán nhà.
Môi giới là một người đàn ông trung niên, gương mặt trung hậu, lắc đầu nói:
- Thế sự vô thường, đời như giấc mộng, đây cũng là một việc không thể kháng cự được, ôi… do chủ nhân đột ngột qua đời, nên mọi người mới cho rằng gian nhà này có vấn đề về phong thủy, rất ít người hỏi mua, vì thế giá tiền mới không cao.
Sở Ly gật đầu.
Căn nhà này rất lớn, người mua được đều không thiếu tiền, họ đều rất tin vào những điều này, tiền có nhiều thế nào đi nữa cũng không thể đấu lại được với ông trời, rất nể sợ vận mệnh.
Về phong thủy và khí vận của nhà ở, thà tin là có chứ không dám coi là không có, hơn nữa, nhà trong thành rất nhiều, không nhất thiết cứ phải mua căn nhà này.
- Nói đi, bao nhiêu tiền?
Lý Việt hỏi.
- Hì hì, một vạn lượng sẽ bán!
- Hừ, thế này mà là rẻ sao?
Nghĩ tới đây hắn lại lắc đầu, tên vô dụng Sở Ly cũng thích Triệu Dĩnh, đúng là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, thật nực cười!
Hắn cảm thấy rất buồn cười nhưng cũng không đánh mất cảnh giác, gã này không thể luyện võ nhưng rất thông minh, Triệu sư muội dịu dàng, lương thiện, thơ ngây, lỡ như thực sự bị những lời đường mật của gã hút hồn, vì thế một khi có cơ hội là hắn tìm mọi cách để đả kích Sở Ly, không có cơ hội thì phải tự tạo cơ hội.
Nhưng sự thực rất phũ phàng, mỗi lần hắn đả kích Sở Ly đều thất bại thảm hại, chưa từng có lần nào thuận lợi, ngược lại toàn khiến bản thân mình bị mất mặt, giương mắt nhìn Triệu sư muội càng ngày càng tiến lại gần tên vô dụng Sở Ly, còn mình thì không biết phải làm sao, cảm giác này thật khó chịu!
Lẽ nào gã họ Sở kia có thể thành công, cướp mất trái tim của Triệu sư muội?
Hắn ta rầu rĩ về lại tiểu viện của mình, cả đêm trằn trọc không thể ngủ yên, sáng sớm ngày hôm sau, hắn tới bãi luyện võ của Diễn Võ điện từ rất sớm, nhìn thấy Triệu Dĩnh đang luyện kiếm. Ánh sáng mặt trời rạng rỡ, không nóng cũng không lạnh, Triệu Dĩnh mặc một bộ xiêm y màu xanh ngọc, dáng điệu yêu kiều không kém phần mãnh mẽ, dưới ánh mặt trời, toàn thân nàng giống như phát sáng, hình thành nên sức hút chết người, xung quanh có rất nhiều người đang luyện công. Trác Phi Dương đưa mắt nhìn quanh, trầm giọng nói:
- Triệu sư muội!
Kiếm thế của Triệu Dĩnh không dừng lại, lạnh nhạt nói:
- Trác sư huynh, huynh tới rồi!
Trác Phi Dương rút kiếm khỏi bao:
- Triệu sư muội, chúng ta tỉ thí một chút đi!
Triệu Dĩnh ngờ vực, thu kiếm:
- Tỉ thí!
Nếu như trước đây nàng sẽ không do dự mà đồng ý, nhưng giờ kiếm pháp của mình rất mạnh, Trác Phi Dương chắc chắn không phải đối thủ.
Trác Phi Dương gật đầu:
- Phá Vọng kiếm pháp của huynh gần đây có chút tiến triển, chúng ta tỉ thí xem sao, xem kiếm đây!
Hắn nói xong liền dùng kiếm đâm, Triệu Dĩnh không biết phải làm sao đành rút kiếm, vung một đường cong nhỏ, trường kiếm sắc bén đấu tới đấu lui cùng kiếm của Trác Phi Dương.
Ban đầu Trác Phi Dương còn chút hồ nghi, xuất kiếm không dùng hết lực, sợ làm nàng ta bị thương, nhưng về sau, thấy nàng ứng phó dễ dàng, kiếm pháp mạnh lên, hắn cũng dần dần tăng thêm lực. Cuối cùng hắn dùng hết sức lực toàn thân, thi triển Phá Vọng kiếm pháp lên tới đỉnh điểm nhưng vẫn không thể làm gì được Triệu Dĩnh, nàng hình như vẫn còn giữ sức, không làm mình mất mặt. Việc này khiến sắc mặt hắn không khỏi sa sầm, kiếm thế càng mạnh thêm.
Triệu Dĩnh cảm thấy bất thường nhưng không hề nghĩ ngợi nhiều, Phi Yến kiếm pháp nhanh nhẹn, uyển chuyển, ứng phó vô cùng nhẹ nhàng, cảm thấy đánh thoải mái hơn trước đây. Hai người nhanh chóng giao đấu hai trăm chiêu, Trác Phi Dương càng đánh kiếm thế càng sắc bén, càng lúc càng phẫn nộ.
Hắn ngầm phát động bí thuật mới học, kích phát tiềm lực, mặt đỏ như say rượu, hai mắt cũng đầy gân máu, kiếm quang dường như tăng đột biến, hàn khí áp bức. Hắn chưa đột phá tới Tiên Thiên, nội lực không thể phá thể phát ra ngoài, nhưng kiếm pháp thế này ở bãi luyện võ cũng rất hiếm thấy. Mọi người đều dừng tay lại xem.
Phi Yến kiếm pháp của Triệu Dĩnh dần dần đi vào cảnh giới tốt nhất, đối phó với đòn công hung mãnh càng lúc càng nhẹ nhàng, nàng đắm chìm trong trận chiến, miệng mỉm cười say mê.
Khi nàng cùng Sở Ly giao đấu, Sở Ly thường khiến nàng rơi kiếm chỉ trong vòng hai chiêu, Phi Yến kiếm pháp rất khó thi triển mượt mà, tự do, khi giao đấu với cao thủ Mãnh Hổ trại, trong lòng bừng bừng sát khí, không thể thoải mái, phóng khoáng như thế này.
Phi Yến kiếm pháp một khi tâm kính càng ung dung tự tại, uy lực càng mạnh, linh quang vụt sáng, tùy ý ra đòn nhưng uy lực cũng rất đáng sợ.
- Keng…
Trác Phi Dương sững người, trường kiếm bay đi rơi xuống đất, hắn liền quay người bước đi, sắc mặt sa sầm.
Triệu Dĩnh lúc này mới phát hiện sự việc không ổn, vội vàng gọi theo.
Trác Phi Dương giống như không nghe thấy, bước vội đi, nhảy nhanh lên thuyền.
Bạch Tri Tiết đứng đợi trên thuyền, nghe thấy hắn lạnh lùng ra lệnh, đành nhìn Triệu Dĩnh cười khổ, khua chèo rời đi.
Triệu Dĩnh đứng trên bờ, nhìn theo bóng dáng Trác Phi Dương, thầm thở dài. Trác sư huynh lòng dạ hẹp hòi, thua mình nên thẹn quá hóa giận, lẽ nào đúng như Sở sư huynh nói, thực lòng huynh ấy không xem nữ giới ra gì, không cho phép nữ giới mạnh hơn mình?
Trước đây khi hai người tỉ thí cũng có tình trạng này, huynh ấy cố tình nhường để mình vui lòng, thua cũng không cảm thấy mất mặt, sao bây giờ lại không chấp nhận được?
Nàng lắc đầu than thở, bước vào tiếp tục luyện kiếm, Phi Yến kiếm pháp quả nhiên vô cùng kì diệu, bản thân mình vẫn còn lâu mới luyện thành.
Mấy ngày sau đó, nàng bế quan khổ luyện nội công, thi thoảng cũng tới bãi luyện võ luyện kiếm cho khuây khỏa, điều chỉnh tâm tình, tâm trạng vui vẻ luyện nội công mới nhanh chóng.
Trác Phi Dương không xuất hiện, bắt đầu bế quan.
Ngày thứ mười, Triệu Dĩnh đột phá huyệt đạo thứ ba mươi sáu, Hậu Thiên viên mãn, thế là nàng đi tìm Sở Ly, chuẩn bị tới Mãnh Hổ trại một chuyến.
Khi nàng tới Đông Hoa viên, gõ ngọc khánh nhưng không thấy ai xuất hiện, đành buồn bã trở về, chắc họ vào thành chơi rồi.
Sở sư huynh luôn ở trong Đông Hoa viên, không mấy khi ra ngoài xã giao, trước đây cũng không giao thiệp với đồng môn, vì tất cả mọi người đều coi thường, cười nhạo huynh ấy.
Nghĩ tới đây, nàng có chút đồng cảm với Sở Ly, Sở sư huynh thường bị lạnh nhạt, xem thường, thực sự rất khổ cực!
Sở Ly và Lý Việt đang cùng một người môi giới đi quan sát trong thành, đi khắp hai bên phố khu trung tâm, cuối cùng dừng lại ở một căn nhà gần sông.
Con sông này vắt ngang qua Sùng Minh thành, rộng mười trượng, nước sông trong veo, bờ sông có mấy hàng liễu, cành liễu buông rủ thướt tha trong gió, giống mây giống khói.
- Hai vị công tử, đây là một căn nhà kiểu ngũ tiến, vốn là nhà của một đại thương gia, sau này vị thương gia đó gặp nạn trên biển, gia đình tan tác, buộc phải bán nhà.
Môi giới là một người đàn ông trung niên, gương mặt trung hậu, lắc đầu nói:
- Thế sự vô thường, đời như giấc mộng, đây cũng là một việc không thể kháng cự được, ôi… do chủ nhân đột ngột qua đời, nên mọi người mới cho rằng gian nhà này có vấn đề về phong thủy, rất ít người hỏi mua, vì thế giá tiền mới không cao.
Sở Ly gật đầu.
Căn nhà này rất lớn, người mua được đều không thiếu tiền, họ đều rất tin vào những điều này, tiền có nhiều thế nào đi nữa cũng không thể đấu lại được với ông trời, rất nể sợ vận mệnh.
Về phong thủy và khí vận của nhà ở, thà tin là có chứ không dám coi là không có, hơn nữa, nhà trong thành rất nhiều, không nhất thiết cứ phải mua căn nhà này.
- Nói đi, bao nhiêu tiền?
Lý Việt hỏi.
- Hì hì, một vạn lượng sẽ bán!
- Hừ, thế này mà là rẻ sao?
Danh sách chương