Tiêu Kỳ quan sát hắn, nói nhẹ:

- Ngươi luyện Kim Cang Độ Ách Thần Công chưa? Sở Ly gật đầu:

- Thử luyện rồi.

- Luyện thế nào.

- Cũng tạm.

Sở Ly luyện được mười ngày, Kim Cang Độ Ách Thần Công quả nhiên lợi hại, nó hình thành nên một luồng chân khí kì lạ, không chạy trong kinh mạch mà lại tích lũy trong cơ bắp mô xương, vận Kim Cương Độ Ách Thần Công, khí trong cơ bắp di chuyển hình thành một lớp màng chất vô hình, vô cùng kiên cố.

Kim Cang Độ Ách Thần Công chia làm sáu tầng: Da, thịt, gân, mạch, cốt, tủy.

Hiện hắn đạt tới tiểu thành tầng một, trên bề mặt da có một lớp màng khí, dẻo dai như da cá sấu, có thể gỡ ra tấn công, đao kiếm bình thường không thể phá vỡ.

- Không bị phản tác dụng?

Tiêu Kỳ chằm chặp nhìn hắn.

Sở Ly nói:

- Đúng là có chút không ổn thỏa.

Sau khi luyện Kim Cang Độ Ách Thần Công, trong lòng thi thoảng lại dấy lên cảm giác nôn nóng, khi ở vào tình trạng này nhìn gì cũng thấy không ưa, thôi thúc phá hủy tất cả, giết người sẽ thoải mái nhất.

Cũng may phật pháp của hắn tinh thâm, sát ý vừa nổi lên liền lập tức niệm kinh phật để trấn áp, thực sự không thể kìm chế thì vận Đại Viên Kính Trí, thanh tịnh mọi thứ, tiêu diệt sát ý.

Nếu như không có Đại Viên Kinh Trí, hắn cũng không dám luyện, không có Đại Viên Kính Trí mà cứ luyện, chắc chắn sẽ trở thành sát nhân cuồng ma. Hắn có cảm giác, trại chủ Mãnh Hổ trại biến thành như vậy rất có khả năng do luyện Kim Cang Độ Ách Thần Công gây ra.

- Nếu thực sự không ổn thì đừng luyện nữa!

- Ta sẽ chú ý, nếu thực sự không được sẽ dừng lại.

- Ta biết ngươi biết chừng mực!

Tiêu Kỳ nhìn hắn cảnh cáo.

Sở Ly vội vàng gật đầu.

- Bọn ta quay trở về!

Tô Như vẫy tay.

Hai người lướt đi mang theo làn hương thoang thoảng.

Sở Ly thở phào, nhìn theo bóng dáng uyển chuyển của họ, trong lòng lại thấy muộn phiền, người đẹp như vậy nếu như không thuộc về mình, cuộc đời này sẽ thật bất hạnh biết bao!

Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi thức dậy hắn bắt đầu luyện Phá Vọng kiếm pháp, Lý Việt đang hùng hổ luyện quyền, trong tiểu viện vô cùng náo nhiệt. Đột nhiên ngọc khánh vang lên, nhẹ nhàng vọng tới.

Lý Việt dừng quyền:

- Để ta đi xem sao.

Kiếm thế của Sở Ly vẫn liên miên không dừng, hắn gật đầu, tiếp tục yếu ớt múa kiếm.

Lý Việt chạy như bay ra ngoài, một lát sau vọng lại tiếng cười ha ha:

- Huynh đệ, mau xem ai tới đây.

Đại Viên Kính Trí của Sở Ly đã nhìn thấy Triệu Dĩnh, xiêm y xanh ngọc dịu dàng, dáng người uyển chuyển, gương mặt như bạch ngọc, vô cùng xinh đẹp. Nàng chậm rãi bước vào tiểu viện, mỉm cười:

- Sở sư huynh.

- Sư muội.

Sở Ly không ngừng kiếm thế, cười nói:

- Tới đây, tỉ thí một chút!

- Được.

Triệu Dĩnh rút kiếm khỏi bao, nhẹ nhàng nhảy tới gần hắn, đâm thẳng kiếm, khoan thai đẹp mắt, giống như một con chim yến chao liệng qua mặt hồ.

Lý Việt không khỏi khen ngợi, trợn tròn không chớp mắt.

Kiếm của Sở Ly vẫn chậm rãi, chỉ bên trái, điểm bên phải, Triệu Dĩnh không ngừng biến đổi chiêu thức, đường kiếm nho nhã, khoan thai trở nên rời rạc, qua hai mươi mấy chiêu liền bay người lùi lại, trừng mắt nhìn hắn:

- Sư huynh, huynh thật quá đáng!

Sở Ly thu kiếm, lắc đầu:

- Kiếm pháp của muội không có tiến bộ gì cả.

- Muội vẫn luyện mà.

Triệu Dĩnh tra kiếm vào bao, cười rạng rỡ nói:

- Sư huynh, muội đã là hộ vệ thất phẩm rồi!

- Không đi vượt qua lục phẩm sao?

- Đợi khi nào đạt tới Tiên Thiên rồi vượt lục phẩm, như thế sẽ chắc chắn hơn.

- Ừm, cũng đúng.

- Hộ vệ thất phẩm?

Lý Việt kinh ngạc hỏi.

Triệu Dĩnh ngoảnh đầu cười nói:

- Lý sư huynh, muội không giống sao?

- Trời ơi, Trác Phi Dương mới có thất phẩm!

Lý Việt khen ngợi:

- Lại một thiên tài nữa, các người cùng một thời gian vào phủ đúng không?

- Đúng thế.

Triệu Dĩnh gật đầu:

- Ta và Sở sư huynh vào phủ cùng đợt.

- Thất phẩm đấy.

Lý Việt lắc đầu bùi ngùi:

- Có để người khác sống không chứ!

Triệu Dĩnh cười tươi nói:

- Nếu như Sở sư huynh đi thử, chắc chắn sẽ vượt qua lục phẩm.

- Hắn…?

Lý Việt nhìn Sở Ly, cười nói:

- Kiếm pháp của hắn rất lợi hại, nhưng sợ ám khí, đáng tiếc!

Sở Ly nói:

- Đi thôi, vào vườn ngắm hoa.

- Được.

Triệu Dĩnh vỗ tay.

Lý Việt vội vàng nói:

- Triệu sư muội chưa ăn sáng phải không?

- Chưa!

- Vừa đúng lúc, cùng ăn thôi, muội muốn ăn gì?

- Gì cũng được, các huynh ăn gì muội ăn nấy.

- Hãy để huynh lo!

Sở Ly và Triệu Dĩnh ra khỏi tiểu viện, thảnh thơi đi bộ men theo vườn hoa trên đảo.

- Sư huynh, tiểu thư biết việc của Mãnh Hổ trại rồi chứ?

- Ừm, tổng quản sẽ giúp đỡ.

- Vậy thì tốt…

Triệu Dĩnh thở phào, lắc đầu nói:

- Muội nghe ngóng rồi, mở tửu lâu rất khó, cần phải xây dựng một tòa lầu trước, trong thành tổng cộng có bốn tửu lâu, ba nhà là của phủ Thái Thú, một nhà có chỗ dựa mạnh, cạnh tranh với họ… rất khó!

Sở Ly gật đầu.

Triệu Dĩnh nói:

- Xây dựng một tòa lầu ít nhất mất một năm, chi phí cực lớn, xây xong rồi còn cần đầu bếp, đầu bếp giỏi của Trùng Minh thành đều đã có chủ, không lẽ lại lấy từ trong phủ ra?

- Tổng quản sẽ mời đầu bếp từ Thần Đô tới, còn về việc xây lầu thì không vội, cứ bình tĩnh, bước đầu định mua một cửa tiệm, mở một tửu quán xem thế nào đã.

- Vậy thì tốt quá!

Hai người sánh vai đi bộ, thi thoảng vai lại chạm vai.

Sở Ly nói:

- Sư muội sắp sửa Hậu Thiên viên mãn rồi phải không?

- Đúng vậy, chừng nửa tháng nữa sẽ đạt tới.

Triệu Dĩnh nói:

- Sư huynh, muội phát hiện ra trong phủ luyện công không nhanh bằng ở sơn cốc.

- Ở đó yên tĩnh, môi trường cũng tốt.

Đáng tiếc không thể về đó luyện được, nếu như tới đó bế quan thì tốt quá.

- Tốt nhất đừng đi.

- Đúng rồi, muội muốn tới Mãnh Hổ trại xem có người tìm tới không, họ đều không có năng lực tự bảo vệ, trong lòng muội cứ thấy không yên tâm.

- Mấy ngày nữa rồi đi xem sao.

Triệu Dĩnh mỉm cười:

- Quyết định vậy đi, muội về bế quan luyện công, Hậu Thiên viên mãn sẽ xuất quan, lúc đó chúng ta sẽ xuất phát!

Sở Ly mỉm cười gật đầu.

Hai người đi một vòng tiểu đảo, Triệu Dĩnh mở mang tầm mắt, tấm tắc khen ngợi, ở đây mỗi đóa hoa đều vô cùng tươi đẹp, khiến người ta không thể nào kháng cự lại được. Từ xa vọng tới tiếng gọi của Lý Việt:

- Ăn cơm thôi…!

Hai người về lại tiểu viện, trên bàn đá đã bày sẵn một bàn thức ăn, hương thơm nức mũi, Triệu Dĩnh mỉm cười cám ơn, Lý Việt ưỡn ngực vô cùng tự hào, kiêu ngạo giới thiệu lần lượt mười mấy món ăn.

Họ ngồi xuống bắt đầu ăn, đang ăn ngon lành, đột nhiên vọng tới tiếng ngọc khánh, Lý Việt đặt đũa xuống, nói:

- Để ta ra xem sao!

Sở Ly nhíu mày, là Trác Phi Dương!

Lý Việt nhanh chóng dẫn Trác Phi Dương tới tiểu viện. Trác Phi Dương mặc một bộ đồ màu xanh ngọc, gương mặt tuấn tú, sáng sủa, vừa bước vào sắc mặt liền sa sầm, giận dữ nhìn Triệu Dĩnh, lại nhìn Sở Ly, cười lạnh hai tiếng, hai người họ ngồi ăn cơm cùng nhau, nhìn qua giống như hai phu thê!

- Trác sư huynh.

Triệu Dĩnh vội vàng đứng dậy:

- Sao huynh lại tới đây?

- Huynh tới không đúng lúc sao?

Trác Phi Dương lạnh mặt nói:

- Thành thật xin lỗi, làm phiền các người rồi!

Sở Ly đặt bát xuống:

- Trác Phi Dương, đúng là khách quý!

Trác Phi Dương xua tay:

- Nếu không phải có Triệu sư muội, ta cũng không vào cái ổ chó của ngươi!

- Nơi này không chào đón ngươi!

Sở Ly lạnh nhạt nói:

- Mời về cho!

- Triệu sư muội, sao muội lại ăn cơm với hắn?

Trác Phi Dương không thèm nhìn Sở Ly, quay đầu trịnh trọng nói với Triệu Dĩnh:

- Tốt nhất hãy tránh xa loại người như hắn, chúng ta đi thôi!

- Trác sư huynh!

Triệu Dĩnh nhíu mày, bất mãn nói:

- Đừng như vậy.

Trác Phi Dương nói:

- Vừa hay huynh cũng chưa ăn sáng, chúng ta cùng tới Bạch Vân lâu đi!

- Muội ăn sắp no rồi!

Triệu Dĩnh nói:

- Huynh cũng thử đi, tài nấu ăn của Lý sư huynh rất lợi hại!

- Hắn ta cũng chỉ biết nấu cơm mà thôi, cả ngày luẩn quẩn bếp núc, toàn làm những việc của đàn bà!

Trác Phi Dương bĩu môi, khinh miệt liếc mắt nhìn Lý Việt:

- Kẻ bất tài vô dụng!

Lý Việt nghiến răng, nắm chặt tay, cuối cùng cũng không vung quyền ra, đối mặt với nhân vật thiên tài mình không có cơ hội chiến thắng.

- Lý huynh, đừng nghe hắn sủa!

Sở Ly vỗ vai Lý Việt, ngoảnh đầu nói:

- Trác Phi Dương, ngươi ngông cuồng quá đấy, tới địa bàn của bọn ta mà vẫn xấc xược như vậy!

- Sư huynh!

Triệu Dĩnh vội vàng xua tay nói:

- Thôi được rồi, muội về đây.

- Được, không giữ muội ở lại nữa.

Sở Ly nhìn nàng, lắc đầu.

Triệu Dĩnh biết võ công của Sở Ly, nếu thực sự lật mặt đánh Trác Phi Dương thành tàn phế, Trác Phi Dương sẽ không có lý, ai bảo nơi này là Đông Hoa viên chứ, không mời mà xông vào là trọng tội, giết hắn cũng không có ai nói gì.

Trác sư huynh mặc dù hành động thái quá, nhưng nếu như bị đánh thành tàn phế, bản thân mình cũng thấy bất an.

Trác Phi Dương cười nhạt:

- Ngươi làm gì được ta chứ!

Sở Ly cười ha hả.

Triệu Dĩnh kéo vội Trác Phi Dương:

- Trác sư huynh, mau đi thôi.

Trác Phi Dương muốn giật ra nhưng phát hiện mình không giật ra được, bất đắc dĩ bị kéo ra khỏi tiểu viện, nhanh chóng tới bên bờ, Bạch Tri Tiết đang ngồi đợi trên thuyền. Nhìn thấy họ xuất hiện, Bạch Tri Tiết thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chèo thuyền lại gần, đón hai người lên thuyền.

Trác Phi Dương đứng ở mũi thuyền, ngạc nhiên quan sát Triệu Dĩnh:

- Triệu sư muội, nội lực của muội thâm hậu như vậy từ khi nào thế, lợi hại hơn cả huynh!

Triệu Dĩnh mỉm cười:

- Đâu có!

- Triệu sư muội, từ khi làm nhiệm vụ trở về, muội thay đổi rồi!

Trác Phi Dương lắc đầu than thở.

Triệu Dĩnh gượng cười, không tiếp lời.

Trác Phi Dương thành khẩn hỏi:

- Sư muội, có phải huynh đã làm gì sai khiến muội giận không?

- Không có!

Triệu Dĩnh lắc đầu.

- Vậy rốt cuộc là tại sao?

Trác Phi Dương nhìn chăm chú gương mặt xinh đẹp của nàng:

- Vậy tại sao lại lạnh nhạt vậy?

- Trác sư huynh, muội vẫn như vậy mà, huynh nghĩ nhiều rồi.

Triệu Dĩnh lắc đầu, né tránh ánh mắt của hắn.

Trác Phi Dương nhìn nàng chằm chặp:

- Triệu sư muội, muội đi làm nhiệm vụ cùng ai?

- Nhiệm vụ tuyệt mật, không thể nói, Trác sư huynh cũng biết quy tắc mà.

Triệu Dĩnh lắc đầu.

Trác Phi Dương nhíu mày:

- Muội thích người khác rồi phải không?

- Trác sư huynh, huynh nói linh tinh gì thế?

Triệu Dĩnh vội vàng xua tay, giận dữ nói:

- Muội không thích ai cả! Hơn nữa, Trác sư huynh cũng đừng hiểu nhầm, chúng ta chỉ là bằng hữu, không phải là loại quan hệ kia!

- Muội… muội…

Mặt Trác Phi Dương đỏ bừng, lập tức nổi giận.

Triệu Dĩnh nói:

- Chúng ta là đồng môn, vì thế quan hệ gần gũi hơn một chút, nhưng không phải như huynh nghĩ đâu, Trác sư huynh đừng hiểu nhầm!

- Muội thích người khác rồi!

Trác Phi Dương lạnh lùng nói.

Triệu Dĩnh lắc đầu thở dài, giờ nói gì hắn cũng không nghe, chỉ đành né tránh ánh mắt của hắn nhìn về phía xa.

Trác Phi Dương nhíu mày suy nghĩ, định điều tra rõ ràng nàng cùng ai làm nhiệm vụ, nhiệm vụ tuyệt mật không thể nghe ngóng được gì thì có thể bắt tay từ chỗ khác, ví dụ như trong thời gian này còn ai cũng đi ra ngoài nữa, rồi dùng phép loại trừ, điều tra chắc chắn sẽ tìm ra manh mối!

- Được rồi, vậy thì muội tới chỗ tên vô dụng đó làm gì?

Trác Phi Dương hít một hơi thật sâu, nói:

- Đầu óc hắn toàn những suy nghĩ quỷ quái, sư muội quá ngây thơ, đừng bị hắn lừa!

- Trác sư huynh, Sở sư huynh không có xấu như vậy!

- Hắn không xấu xa thì ai xấu xa?

Trác Phi Dương cười lạnh, nói:

- Tuy nhiên cũng chả sao, hắn xấu xa thì có sao chứ, một tên vô dụng, không cần xem ra gì!

Trước đây Triệu Dĩnh thấy rằng hắn chửi Sở Ly vô dụng chỉ rất khó nghe, nhưng không có nhiều cảm xúc, còn giờ nghe thấy vô cùng chối tai, chỉ muốn bịt chặt mồm hắn lại.

- Trác sư huynh, Sở sư huynh không yếu đuối tới vậy.

- Hắn chẳng qua chỉ giỏi kiếm pháp một chút, có thế nào đi nữa cũng không thay đổi được bản chất vô dụng của hắn, đợi huynh tới Tiên Thiên đánh cho hắn răng rơi đầy đất, nhất định huynh sẽ phế bỏ hắn!

- Bây giờ Sở sư huynh đã là thị vệ lục phẩm!

Triệu Dĩnh nói.

- Lục phẩm?

Trác Phi Dương sững người, mặt lập tức biến sắc:

- Hắn là lục phẩm?

- Huynh có thể đi điều tra xem.

- Không thể nào!

Trác Phi Dương nhíu mày, lắc đầu:

- Sao có thể chứ…?

Lục phẩm là một cột mốc rất khó vượt qua, đặc biệt là đối với thị vệ, Sở Ly ít tuổi như vậy sao có thể trở thành lục phẩm!

- Trác sư huynh, huynh còn nhớ tới vụ cá cược không?

Trong lòng Triệu Dĩnh đột nhiên dấy lên niềm vui báo thù, mỉm cười nói:

- Lục phẩm đó, huynh mới chỉ là thất phẩm!

- Ta sẽ đi vượt lục phẩm!

Trác Phi Dương nói.

Triệu Dĩnh lắc đầu nói:

- Chưa tới Tiên Thiên, lục phẩm không có hi vọng đâu.

- Ta có thể làm được!

Trác Phi Dương giận dữ nói.

Triệu Dĩnh mỉm cười không nói gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện