Tô Như uyển chuyển bước đi, mang đi làn hương thoang thoảng, cả Đông Hoa viên mất đi vài phần hương sắc, Sở Ly cảm giác có phần lạc lõng.

Hắn dùng linh lực bồi dưỡng khiến hai hạt giống tràn trề sức sống, trồng xuống đất, chả mấy chốc đã đâm chồi, lớn lên nhanh chóng, sau hai ngày có thể mọc lên khỏi mặt đất, nảy mầm xanh mơn mởn.

Hắn phát hiện chúng lớn rất nhanh, tốc độ bất ngờ tăng lên gấp đôi, thời gian một tháng rút ngắn xuống còn mười ngày, mười ngày chớp mắt đã qua đi.

Sáng sớm tinh mơ, sương mù như làn khói nhẹ bay vờn trên mặt hồ mênh mông, giống như cảnh trong mộng.

Tô Như mang theo mùi hương thoang thoảng xuất hiện, dáng vẻ yêu kiều đứng trước vườn hoa Nguyệt Quang lan, mỉm cười rạng rỡ nhìn Sở Ly:

- Làm xong rồi sao? Sở Ly chỉ vào sáu chiếc hộp ngọc trên bàn đá.

Tô Như cười hỏi:

- Nhanh vậy sao?

- Làm nhiều thành quen.

Sở Ly cười nói:

- Sức hấp dẫn của lục phẩm quá lớn, lần này là ta liều một phen.

Tô Như nói:

- Lục phẩm xứng đáng ngươi liều một phen, đặt chân vào tầng trung, có thể vào Tàng Thư lâu xem một số sách quý, ngươi chắc chắn sẽ rất hứng thú.

- Đúng vậy.

Sở Ly cười gật đầu.

Tầng bốn của Tàng Thư lâu được gọi là Dị Kinh Các, lục phẩm mới có thể vào, bên trong có sách quý tàng kinh, thông tin bí mật và những câu chuyện kì quái, người bình thường không thể hiểu được.

- Tổng quản, ta có thể vào Diễn Võ điện không?

- Diễn Võ điện?

Tô Như ngớ người, sau đó bừng tỉnh:

- Ngươi vẫn chưa mất hết hi vọng, vẫn muốn luyện võ?

Sở Ly mỉm cười.

- Đương nhiên là có thể vào, ngươi đạt lục phẩm, có thể xem được những bí kíp cao cấp nhất.

Tô Như tiếc nuối nói:

- Đáng tiếc càng là võ học thượng thừa, càng cần nền tảng vững chắc.

Võ học khác hoàn toàn so với các môn học khác, giống như học toán học cao cấp, không có cơ sở nền tảng thì giống như đọc thiên thư vậy.

- Thường cũng có một vài ngoại lệ đúng không?

- Ừm… cũng có một số, nhưng tốt nhất đừng luyện.

- Ta chỉ là hiếu kỳ mà thôi.

- Phẩm cấp trong phủ là thông dụng, đạt tới lục phẩm có thể xem được bí kíp Thiên Thần Kính, thực ra bí kíp tuy quan trọng nhưng không có đủ tài nguyên thì cũng không luyện được!

Sở Ly gật đầu.

Luyện võ cũng giống như y học thời hậu thế, cần có thầy tốt, thường xuyên rèn luyện, quan sát những ca phẫu thuật trình độ cao, chỉ ôm sách học thì không thể nào trở thành thần y được.

- Sở Ly, ngươi là người thông minh, theo lẽ thường thì không cần ta nhiều lời, nhưng ta vẫn phải nhắc ngươi một câu, không có nền tảng thì đừng luyện võ.

- Đa tạ tổng quản!

- Ôi… ngươi đấy…!

Tô Như mỉm cười lắc đầu, cảm giác Sở Ly không nghe khuyên bảo.

Diễn Võ điện là một tòa lầu cao chọc trời đúc bằng đồng, giống hệt với Tàng Thư lâu, đứng sừng sững phía sau bãi luyện võ rộng lớn, ánh sáng đồng thau sáng lóa.

Bãi luyện võ được rải đất đỏ, có hàng trăm người đang đọ sức, vô cùng náo nhiệt.

Sở Ly một mình bước tới Diễn Võ điện, Lý Việt lo lắng cho Nguyệt Quang lan, ở lại trên đảo canh chừng, chỉ sợ sẽ xảy ra vấn đề.

Bước vào cửa của Diễn Võ điện, một chiếc quầy gỗ đàn hương chắn trước mặt, phía sau có hai thiếu nữ xinh đẹp đang ngồi, tất cả đều mặc xiêm y xanh ngọc, mỉm cười tươi tắn chào hỏi.

Sở Ly đưa thẻ bài đeo lưng cho họ, hai thiếu nữ kinh ngạc nhìn hắn, lục phẩm trẻ tuổi như vậy thật hiếm có, vội vàng cung kính đưa cho hắn một tấm thẻ bài đúc bằng đồng.

Sở Ly đưa mắt nhìn qua, trên mặt đồng khắc bốn đám mây trắng.

Hai thiếu nữ đưa tay cúi lưng ra hiệu hắn có thể lên lầu.

Sở Ly khẽ gật đầu, bước lên lầu, đi thẳng lên tầng bốn cao nhất, hai thủ vệ trung niên trấn thủ trước cầu thang, đưa mắt nhìn thẻ bài trên lưng Sở Ly, không ngăn lại.

Hai người trung niên chỉ là hộ vệ cửu phẩm nhưng cũng đủ dùng rồi. Đừng nói tới hộ vệ cửu phẩm, cho dù là thị vệ cửu phẩm, cũng không ai dám liều lĩnh xông vào, nếu xông bừa vào sẽ bị đuổi ra ngoài, đánh mất đi cơ hội vào lại.

Bước vào tầng bốn, đột nhiên vắng vẻ hẳn.

Người ít, giá sách cũng ít, không dày đặc giá sách giống như lầu hai lầu ba, lầu bốn chỉ có năm giá sách, trên mỗi giá sách có khoảng một trăm cuốn sách.

Sách ở đây không được phép mang đi, không được sao chép, chỉ có thể tự học thuộc, không nhớ được thì lại tới đọc, lầu hai và lầu ba rất náo nhiệt, lầu bốn chỉ có năm người, buồn tẻ sánh ngang Tàng Thư lâu.

Sở Ly lần lượt lật đọc bí kíp trên giá sách, đều là tâm pháp và võ học Thiên Thần Kính, mỗi cuốn sách ở đây mang ra ngoài đều có thể làm dấy lên một trận mưa máu gió tanh.

Hắn đọc lần lượt, trải qua nửa ngày nhớ được một nửa giá sách, hắn định dùng năm ngày để ghi nhớ toàn bộ bí kíp trong đầu.

Hắn đặt cuốn bí kíp cuối cùng về chỗ, vươn vai thật lâu, từ từ bước khỏi Diễn Võ điện, mọi bí kíp ở tầng cao nhất điều đã khắc ghi trong đầu, hắn phải về chọn lựa kĩ càng xem rốt cuộc nên luyện loại nào.

Bước ra khỏi Diễn Võ điện, đi qua bãi luyện võ, nửa đường thì bị chặn lại.

Trác Phi Dương mặc bộ trường bào màu xanh ngọc, khoanh tay, cười lạnh chắn trước mặt hắn, Triệu Dĩnh đứng bên cạnh sắc mặt lo lắng.

Sở Ly nhíu mày nhìn hắn.

Trác Phi Dương lên giọng:

- Gã họ Sở kia, tên ăn hại như ngươi tới đây làm gì!

Sở Ly liếc mắt nhìn hắn, chẳng buồn đáp lời, tiếp tục đi về phía trước.

Trác Phi Dương vượt qua thất phẩm, lòng tin trào dâng, chắc chắn có thể rửa sạch nỗi nhục trước đây, bước tới tiếp tục chặn đường:

Truyệ-n đượ-c dịch trực tiếp tại- iREAD-

- Gã họ Sở kia, ngươi sợ rồi ư!

- Ta sợ rồi!

Sở Ly gật đầu, nghiêm giọng nói:

- Đối với loại người vô liêm sỉ như ngươi, ta thực sự rất sợ, không đấu lại được lẽ nào không tránh được sao?

- Đấu lại một trận!

Trác Phi Dương hậm hực:

- Đừng tưởng rằng ngươi thật sự lợi hại, chẳng qua chỉ là một tên vô dụng không thể luyện võ!

Sở Ly cười:

- Ngươi muốn đấu thì đấu sao?

Hắn lắc đầu thở than:

- Trác Phi Dương, rảnh rỗi vậy hãy về luyện công đàng hoàng đi, đừng làm mất thể diện, xấu mặt thiên tài nữa!

Sắc mặt Trác Phi Dương sa sầm, nghiến răng nghiến lợi, so tài mồm mép mình không bằng hắn, phải đánh cho hắn khóc cha khóc mẹ mới được, hắn rút từ trong ngực ra một tấm thiệp phi về phía Sở Ly:

- Nhận lấy!

Tấm thiệp giống như một món ám khí, vừa nhanh vừa mạnh.

Sở Ly đưa tay nhận lấy, lật ra đọc qua, cười lắc đầu:

- Ta không đồng ý!

- Gã họ Sở kia, đồ hèn!

Gương mặt tuấn tú của Trác Phi Dương sa sầm, cười nhạt:

- Không xứng đáng làm đàn ông!

Sở Ly bật cười:

- Trác Phi Dương, ta có xứng đáng hay không không tới lượt ngươi nói, đúng rồi, còn nhớ vụ cá cược lần trước không, giờ ngươi vẫn đang là hộ vệ của ta!

Trác Phi Dương ngẩng đầu cười lớn.

Sở Ly lạnh nhạt nhìn hắn.

Trác Phi Dương cười một hồi lâu mới dừng lại, chỉ vào hắn cười hì hì, nói:

- Gã họ Sở kia, ngươi hồ đồ rồi sao, ta là hộ vệ của ngươi?

Sở Ly gật đầu:

- Dám cược dám chịu thua, ngươi không chấp nhận sao?

- Hi hi, ta rất muốn nhận, nhưng quy định trong phủ không cho phép!

Trác Phi Dương cười đắc ý:

- Ta làm hộ vệ của ngươi? Ha ha, ngươi xứng sao, ta là thất phẩm!

- Nói vậy tức là ngươi không chấp nhận?

Sở Ly cười hỏi.

Tiếng cười của của Trác Phi Dương im bặt, vẻ mặt sa sầm quát:

- Đợi khi nào ngươi là lục phẩm rồi tính, ta chấp nhận, nhưng không nói khi nào nhận!

Sở Ly cười:

- Nói như vậy chỉ cần ta là lục phẩm ngươi sẽ ngoan ngoãn là hộ vệ cho ta?

- Nếu ngươi là lục phẩm, đương nhiên ta sẽ đồng ý!

Trác Phi Dương lại cười lớn:

- Tuy nhiên ngươi muốn thành lục phẩm thì phải đợi hai mươi năm nữa, tới lúc đó có lẽ ta đã là tứ phẩm thậm chí tam phẩm rồi, ngươi còn không xứng làm thị vệ cho ta nữa!

Sở Ly lắc đầu.

Trác Phi Dương đắc chí cười lớn:

- Bởi vậy mới nói, họ Sở kia, ngươi là tên vô dụng, đừng hòng muốn đổi đời, chỉ cần quỳ dưới chân ta, ha ha! Ha ha ha!

Sở Ly đưa mắt quan sát hắn.

Trác Phi Dương nhìn thấy ánh mắt kì quái của hắn, có phần chột dạ, sau đó lập tức nổi giận, quát lên:

- Không phục sao? Vậy thì nhận lời thách đấu đi!

- Thôi bỏ đi, tránh ra!

Sở Ly lắc đầu:

- Vẫn không tránh ra, ta sẽ cho ngươi một đấm đấy!

Trác Phi Dương trừng mắt nhìn hắn:

- Gã họ Sở kia, ngươi có biết ngượng không vậy?

Sở Ly cười:

- Ngươi thấy mình có biết ngượng không thế?

Hắn nói xong liền đi về phía trước, đụng thẳng vào Trác Phi Dương, Trác Phi Dương lùi lại sau một bước, hậm hực:

- Đồ hèn nhát, hôm nay tha cho ngươi một lần!

Sở ly cười, lắc đầu đi ra ngoài.

Triệu Dĩnh nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng:

- Trác sư huynh, bỏ qua đi.

- Triệu sư muội, không thể đồng cảm với loại người này, hắn là một con sói, có cơ hội thì phải đánh chết, nếu không hắn sẽ cắn lại!

- Sở sư huynh không thể luyện nội công, Trác sư huynh làm vậy thật khiến người khác xem thường!

Triệu Dĩnh nói.

Trác Phi Dương nhìn theo bóng Sở ly, lắc đầu.

Triệu Dĩnh hậm hực:

- Trác sư huynh, chúng ta giao đấu chút đi!

Trác Phi Dương nhíu mày không nói gì.

- Trác sư huynh?

Triệu Dĩnh sầm mặt.

Trác Phi Dương trầm ngâm suy nghĩ.

- Trác sư huynh…!

Triệu Dĩnh giận dữ gọi.

Nàng không thích Trác Dương Phi, nhưng cũng không thích Sở Ly, chỉ là tính tình lương thiện khiến nàng đồng cảm với kẻ yếu, hiện tại Sở ly không phải là đối thủ của hắn, chỉ có thể chịu thiệt.

Trác Dương Phi ngẩng đầu lên, cười trừ, rồi lại cau mày:

- Có cảm giác hắn có âm mưu quỷ kế đợi ta, thật không ổn!

- Trác sư huynh, huynh lòng dạ hẹp hòi như vậy thực khiến người khác chướng mắt, huynh đường đường là nam tử hán đấy!

Triệu Dĩnh cười lạnh, nói.

Trác Phi Dương lắc đầu:

- Trực giác của ta rất chuẩn, trước giờ chưa sai bao giờ, nó đã từng cứu mạng ta mấy lần!

Triệu Dĩnh quay lưng bước đi.

Sở Ly chắp tay sau lưng đứng ở đầu thuyền, gió trên hồ thổi lướt qua mặt, Trác Phi Dương muốn gột rửa nỗi nhục lúc trước, mình đương nhiên sẽ giúp hắn hoàn thành tâm nguyện, nhưng không thể đánh mất chừng mực trước mặt tam tiểu thư, vì chuyện vặt vãnh mà mất đi lợi ích lớn.

Về linh thổ, tốt nhất hiện giờ không nên chơi trội, khiến người khác chú ý.

Bãi khiêu chiến có quyền lựa chọn địa điểm, với tính cách của Trác Phi Dương nhất định sẽ chọn Diễn Võ điện để gột rửa nỗi nhục trước đây, nở mày nở mặt trước đám đông.

Sở Ly nhanh chóng về lại Đông Hoa viên, viết hai tấm thiệp, nhờ Lý Việt gửi đi.

Lý Việt nhìn tấm thiệp, ngẩng đầu nhìn hắn.

Sở Ly cười nói:

- Làm phiền Lý huynh rồi.

Lý Việt nói:

- Huynh đệ, ngươi lại giở trò gì thế?... Lại khiêu chiến Trác Phi Dương ư?

Sở Ly cười gật đầu.

- … Được, chắc hắn sẽ đồng ý ngay lập tức!

Lý Việt lắc đầu nói:

- Nhưng đệ thực sự chắc chắn chứ?

- Thử rồi mới biết!

- Có mạo hiểm quá không?

Lý Việt đột nhiên lo lắng:

- Hiện tại hắn là thất phẩm đấy!

- Thắng bại là chuyện thường tình, không cần lo lắng.

- Ôi… đệ thật không biết sợ là gì!

Lý Việt lắc đầu, cầm hai tấm thiệp bước đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện