Chân Ái lẳng lặng quan sát anh, có lẽ vì vừa tỉnh giấc, trên người anh thiếu vẻ lạnh nhạt và xa cách, cả người toát lên vẻ nhẹ nhàng tùy ý, mà lười nhác.
Áo trắng, quần trắng, tất trắng, giống như đứa trẻ không muốn rời giường, cau mày trút giận vào đàn violon, nhẹ nhàng gảy vài nốt, thật dễ nghe.
Anh đàn một hồi mới nhìn về phía Chân Ái: “Cô ngủ cùng cô bạn cùng phòng kia từ bao giờ?”
Kiểu người và trạng thái thay đổi quá nhanh như vậy khiến đầu óc Chân Ái còn chưa nắm bắt kịp, nhớ lại buổi thẩm vấn lúc mới phát hiện vụ việc ở Sở Cảnh sát, cô đã nhắc đến chuyện này. tuy Jasmine không tra hỏi nhưng Ngôn Tố lại nhớ.
Chân Ái vẫn còn đang nhớ lại, Ngôn Tố đã cau mày. Anh không vui nhảy xuống khỏi ghế, sải bước tiến về phía cô, hai tay nắm bả vai cô. Trong ánh mắt hơi ngạc nhiên của cô, anh lôi cô đến trước piano, ấn cô ngồi xuống ghế. Ngôn Tố chỉ chỉ đùi phải cô, ra lệnh: “Đặt nó lên chân này.”
Chân Ái ngơ ngác vừa định hỏi tại sao, nhưng thấy sắc mặt anh sa sầm liền thôi nhìn, ngoan ngoãn làm theo. Cô mới vừa bắt chéo hai chân, tay trái anh đột nhiên nắm hờ gõ mạnh một cú vào đầu gối cô. Chân phải cô bắn mạnh ra. Chân Ái ngơ ngác: “Anh làm gì vậy?”
“Không biết phản xạ đầu gối sao?” Anh lui về phía sau một bước, tạo khoảng cách với cô, lạnh nhạt nói: “Nhìn thấy chưa, tốc độ đầu óc cô rõ ràng không nhanh như chân cô, sau này dùng chân suy nghĩ đi.”
Lại bị anh chê phản ứng chậm đây mà. Ở chung với người suy nghĩ nhanh lại biến hóa khôn lường, thần kinh Chân Ái khẩn trương cao độ, nói: “Hình như bốn hay năm tháng trước gì đó, lúc cô ấy bận quá, nói sẽ rút khỏi các đội nhóm.”
Ngôn Tố gật đầu vô cùng nhẹ nhàng. Chân Ái ý thức được thật ra trong lòng anh đã có câu trả lời rồi, không muốn quấy rối bằng chứng nên chờ cô nói.
“Cô không ở ký túc xá nên không biết rõ thời gian cô ta làm việc, nghỉ ngơi và thói quen sinh hoạt, nhưng cô hẳn chú ý đến giường và bàn của cô bị cô ta dùng để đồ chứ.”
“Cũng là bốn, năm tháng trước.” Chân Ái thăn dò: “Anh có đáp án rồi à?”
Ngôn Tố liếc cô: “Trên bàn cô ta bày biện mỹ phẩm và nước hoa rất sang trọng, nhìn phân lượng còn lại hẳn là đã dùng được khoảng bốn, năm tháng. Quần áo hàng hiệu đều là kiểu sau tháng Mười năm ngoái. Biết thời gian cụ thể cô ta gia nhập nhóm mật mã không?”
“Không rõ lắm.”
Xem ra cái chết của Giang Tâm có liên quan đến biến chuyển bốn, năm tháng trước của cô ta. Khi đó công việc Giang Tâm bận rộn, cũng có nhiều tiền hơn.
“Còn người khá thân thiết với cô ta?”
“Cũng không biết.” Chân Ái ngượng ngùng, cô và bạn học gần như không có giao tiếp gì. “Ý của anh là người quen gây án à?”
“Hung thủ đến phòng ký túc xá giết người, ngoại trừ biết rõ thời gian làm việc và nghỉ ngơi của nạn nhân, còn biết rõ quy luật sinh hoạt của một người khác.”
Lời còn chưa dứt điện thoại đã vang lên. Anh bắt máy nghe trong chốc lát, nói: “Tôi sẽ đến ngay”. Đặt điện thoại xuống, người vừa mới cáu kỉnh khi phải rời giường đã lập tức phấn chấn, “Đi gặp cảnh sát Diaz.”
“Có kết quả khám nghiệm tử thi rồi sao?”
“Ừ.” Khóe môi Ngôn Tố lơ đãng nhoẻn lên, đối mắt sáng quắc, “Phát hiện ra chuyện thú vị.”
Eva Diaz ngồi trong văn phòng, vừa lật tạp chí vừa nhàn nhã uống sữa chua, ăn sandwich, chẳng mảy may quan tâm đến cửa chớp đối diện bàn chưa kéo lại. Đối diện là phòng giải phẫu, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy thi thể Giang Tâm.
Không khó tưởng tượng ra cảnh tượng khi Chân Ái đi theo Ngôn Tố và Owen đến đây, có thể thấy là kỳ dị vô cùng. Owen gõ lên cửa kính: “Đối diện với thi thể của nạn nhận mà cô vẫn có thể ăn ngon lành vậy sao?”
Eva thuận miệng trả lời: “Cũng đâu phải là đối diện với tên S.A. chán òm kia, làm gì ăn không ngon chứ?”
Gương mặt Ngôn Tố tỉnh bơ, như không nghe thấy. Eva đứng dậy, bỏ thức ăn vào hộp giữ tươi, cho vào tủ lạnh. Chân Ái nhìn thấy hộp giữ tươi xếp từng chồng trong tủ lạnh, bên trong đều là mấy thứ tương tự với các bộ phận cơ thể người. Tố chất tâm lý của bác sĩ pháp y quả nhiên tốt. Ngôn Tố thấy vẻ mặt Chân Ái xám xịt, thoáng vỗ vỗ vai cô, rất vụng về an ủi: “Loài người là một sinh vật rất biết thích ứng với hoàn cảnh.”
“...”
Chân Ái thật sự không cảm thấy kiểu giải thích này có thể giảm bớt cảm giác quái dị khi đặt thức ăn và bộ phận cơ thể người vào chung một chiếc tủ lạnh.
Đương nhiên Eva biết Ngôn Tố đang nói mình, chậm rãi trả lời: “Khi dấu chân loài người rải rác khắp lục địa, đại dương và vũ trụ, Ngôn Tố rõ ràng là một trong những hoàn cảnh cực đoan ác liệt nhất mà cho đến ngày nay loài người vẫn không thể thích ứng được.”
Chân Ái chớp mắt, ví một người với hoàn cảnh như vậy, sao cô lại cảm thấy rất đúng nhỉ? Cô cho rằng Ngôn Tố sẽ nói những lời này có vấn đề logic, nhưng anh chỉ thờ ơ nói một câu: “Chia tay với bồ mới rồi à?”
“Vũ khí” của anh luôn đặc biệt.
Eva nhìn trời: “Ôi trời, tôi hận chết cái tên quái thai này quá. Sao cậu thấy được chứ?”
“Tôi từ chối trả lời câu hỏi thiểu năng kiểu này.”
Eva siết chặt tay đi lên trước một bước, bị Owen cản lại.
“... Hôm trước còn qua đêm ở nhà người ta, kết quả cuối tuần một mình ăn sáng ăn trưa, còn giữ lại phần ăn tối.” Ngôn Tố bình tĩnh tỏ vẻ thương xót, “Ôi, cảnh sát Diaz thật đáng thương.”
Chân Ái: “...”
Một người đàn ông không thấy mặt cũng có thể nhìn thấu người khác, một người đàn ông không bỏ qua bất cứ chi tiết nào, một người đàn ông khiến tất cả mọi người đều hoài nghi chỉ số thông minh của bản thân, quả nhiên là hoàn cảnh ác liệt nhất mà. Eva nghiến răng nghiến lợi: “Bây giờ tôi thật sự muốn mổ banh xác cậu ra.”
Ngôn Tố khẽ gật đầu: “Vinh hạnh của tôi.”
Owen nắm tóc, như người cha trông nhà một mình đã đến bước đường cùng. “Các bạn nhỏ, nể mặt Thượng đế, dừng lại giùm tôi đi.”
Ngôn Tố và Eva đồng thời ngậm miệng. Chân Ái thở phào, cuốc đấu võ mồm giữa các nhà khoa học... quả nhiên là ngập ngụa khoa học mà.
Mọi người đi theo Eva vào phòng giải phẫu đói diện. Chân Ái đứng cách vài mét, không đến gần. Eva vén tấm vải trắng lên, để lộ đầu và bả vai nạn nhân. Ngôn Tố ló đầu ra xem. Eva chỉ vào mấy nơi trên thi thể giải thích: “Vết bóp hai bên cổ đã hiện ra. Khá kỳ lạ chính là, bên dưới hai bờ vai là vị trí ngang bằng xương quai xanh này này. Cậu xem, hai vết bầm đỏ sậm ở trên một đường thẳng tắp, không biết là do thứ gì gây ra.”
Ngôn Tố thẳng người lên: “Kết quả kiểm tra đường hô hấp và phổi thì sao?”
Eva đáp: “Phổi có ít nước, đường hô hấp bị tổn thương rất nhỏ.”
Bây giờ Diaz chẳng còn mang dáng vẻ tranh cãi với Ngôn Tố như vừa rồi, mà chăm chú nghiêm túc y như anh vậy.
“Thế này là đúng rồi.” Ngôn Tố chậm rãi giơ tay lên, nắm hờ làm mẫu, “Bởi vì lúc bắt đầu, hung thủ bóp cổ cô ta từ phía sau, dìm cô ta xuống bồn rửa mặt đầy nước hết lần này tới lần khác.”
Eva bừng tỉnh: “Cái này sẽ giải thích cho vết thương hai bên bả vai cô ta, tôi vẫn không tìm được công cụ có thể để lại vết lõm thẳng tắp này, hóa ra là mép bồn rửa mặt.” Bổ sung thêm: “Bên pháp chứng không phát hiện được dấu vân tay, dấu chân và ADN khác thường. Về phần hai vết máu hình dáng kỳ lạ mà cậu nhắc đến, có một vết bị người ta lau đi, một vết khác bị thứ gì đó đè lên. Trong vết máu có một lượng mực in cực nhỏ, nhưng hiện giờ vẫn chưa tìm được loại mực phù hợp.”
Ngôn Tố nhướng mi mắt, nhìn đăm đăm vào hư không như đang nghĩ gì, rồi lại nhanh chóng hạ mắt xuống. Eva quay người đi đến chiếc tủ bên cạnh bưng ra một cái đĩa nhỏ, trên đó đặt một chiếc nhẫn đeo ngón út bằng bạch kim, “Cái này phát hiện được trong dạ dày nạn nhân.”
Nghe vậy, Chân Ái liếc nhìn từ phía xa, cảm thấy hơi buồn nôn. Ngôn Tố lấy điện thoại di động ra chụp lại chiếc nhẫn kia, đăm chiêu một lúc rồi cong môi nói: “Hóa ra thiếu ba món đồ.”
Owen thấy là: “Lại thiếu gì nữa?”
“Đúng vậy đấy.” Ngôn Tố liếc nhìn chiếc nhẫn, vén tấm vải trắng nhìn ngón tay nạn nhân, có được xác nhận cho riêng mình. “Chiếc nhẫn mới tinh nhưng hộp nhẫn đâu?” Anh không nhìn nữa nhưng hỏi: “Thực quản có dấu vết bị vật kim loại làm xước không?”
“Có.”
Anh gật đầu: “Thời gian nuốt vào không lâu.” Nói xong đắp kín vải trắng lại, nói tiếng cảm ơn với Eva rồi đi ra ngoài.
Owen hỏi anh đi đâu, Ngôn Tố nói: “Có thể bắt đầu hỏi thăm nhân chứng rồi.”
Ba người vừa xuống tầng, Ngôn Tố vừa giải thích. Hóa ra cảnh sát đã căn cứ vào chứng cứ ngoại phạm và động cơ gây án mà thu nhỏ phạm vi, tìm ra bốn người gần đây từng có tranh chấp với nạn nhân. Họ đều sẵn lòng hỗ trợ điều tra.
Lúc rạng sáng Jasmine gọi điện cho Ngôn Tố nói trời sáng là có thể lập tức tiến hành điều tra, cô ta biêt tính anh không bao giờ muốn kéo dài. Nhưng lần đầu tiên Ngôn Tố nói không vội, chiều đến thẩm vấn cũng không muộn.
Ba người đã ngồi vào xe, Owen vừa cài dây an toàn vừa lấy làm lạ: “Cậu cũng có lúc thấy không cần vội phá án à?”
Ngôn Tố nói ngắn gọn: “Chờ kết quả khám nghiệm tử thi.”
“Vậy bây giờ cậu có phát hiện ra manh mối gì mới không?”
“Hung thủ của chúng ta suy nghĩ nhanh, rất giỏi tùy cơ ứng biến.”
Anh dựa vào lưng ghế sau, hai mắt khép hờ, cổ áo khoác màu đen dựng cao, che đi nửa chiếc cằm thanh thoát, trông rất xa lạ và không thể đến gần.
Anh nói cực kỳ điềm nhiên, vậy mà mọi người ai cũng như lạc vào sương mù. Không biết anh làm thế nào để nhận ra hung thủ suy nghĩ nhanh, ứng biến mau chóng chỉ qua vài dấu vết trên người Giang Tâm.
Owen đã quen với giọng điệu của anh nên lười hỏi, nhưng Chân Ái thì khá tò mò: “Vì sao thế?”
Một hồi lâu, anh chậm rãi mở mắt, đầu không cử động, nhưng đôi mắt nâu nhạt quay sang nhìn thẳng cô. Phong cảnh ngoài cửa xe lướt qua, màu mắt tựa hổ phách chìm dưới đáy nước, sáng lóng lánh, trong suốt, rõ ràng.
Cô biết, ánh mắt anh sáng rực, mang theo sự kiêu căng và tự phụ thuần túy nhất như vậy, chỉ khi anh suy nghĩ ra được vấn đề gì đó, tinh thần mới có thể phấn chấn.
Anh kiêu ngạo khẽ thở hắt một hơi, “Lúc trước có một điểm khiến tôi không hiểu được. Hung thủ người đầy máu lại có thể rời khỏi hiện trường mà không khiến người khác chú ý. Hiện trường ngoại trừ vết máu nhem nhuốc, toàn bộ những thứ khác đều hoàn hảo, không có dấu vết ẩu đả nào. Điều đó nói lên hắn đã khống chế cả hiện trường, có chuẩn bị trước khi hành động. Nhưng để máu tung tóe khắp mọi nơi trong ký túc xá công cộng người đến người đi là biện pháp xử lý rất tồi. Nói xuống tay cho hả giận thì một nhát dao là quá ít. Mặt khác, hung khí không phải là dao gọt trái cây mang theo người. Một phần cho thấy hung thủ đã có sự chuẩn bị trước, một phần khác lại như hắn giết người khi bị kích động. Hai điều này có mâu thuẫn.”
Chân Ái nghe đến mê mẩn, bất giác tham dự: “Anh cho rằng cách thức ban đầu hung thủ giết người là dìm vào nước cho đến khi chết đuối à?”
“Thông minh.” Dường như Ngôn Tố hài lòng với việc cô có chung ý tưởng và chia sẻ nó với anh, không keo kiệt khen cô một câu, nói: “Đâm dao vào người, nhìn sinh mệnh trôi dần theo dòng máu chảy, đây là cách tốt nhất để trút giận. Cũng giống vậy, dìm người ta vào nước hết lần này đến lần khác, nhìn nạn nhân giãy giụa cầu sinh trong tay mình, từng chút từng chút một mất đi năng lực phản kháng. Có lực khống chế mạnh như vậy cũng đủ khiến gã cảm thấy hưởng thụ rồi.”
Hưởng thụ? Anh dùng từ thật lạ đời. Chân Ái thẳng lưng lên, lòng hiếu kỳ càng nhiều hơn, không kiềm lòng được phân tích: “Dìm người ta vào nước, sau đó hành hạ cho chết đuối, hung thủ sẽ đạt được kích thích lớn hơn, lại không làm bẩn mình. Ban đầu hung thủ dự định như vậy, nếu không hắn cũng không thể nào không mang theo dao mà dùng dao gọt trái cây của Giang Tâm. Nhưng vì sao sau đó lại đổi thành dao?”
“Đây chính là chỗ thú vị.” Trong mắt Ngôn Tố như lóe lên tia sáng, anh nhếch mép nhưng không hề có ý cười. “Có nguyên nhân nào đó quấy rối tâm trí của hung thủ, khiến hắn cảm thấy dìm cô ta chết đuối cũng không đủ hả giận, phải thay đổi cách mới.”
Chân Ái sửng sốt: “Ý của anh là giữa chừng hắn bị kích động?”
“Ừ. Tuy giữa chừng thay đổi phương pháp nhưng hắn vẫn đào tẩu một cách hoàn mỹ. Tên giết người này tâm trí có vẻ rất hỗn loạn, nhưng thật ra vừa thông minh lại có tính tổ chức, làm việc cẩn thận, tùy cơ ứng biến. Hắn vô cùng thích cảm giác khống chế. Loại hung thủ này sẽ khiến bản thân tận dụng hết khả năng tham gia điều tra, muốn biét cảnh sát đang tìm cái gì, thậm chí sẽ nói dối qua mắt cảnh sát.”
“Ý của anh là?”
Trong mắt anh hiện lên một tia mong đợi khiêu chiến, lời nói cũng thừa thãi hiếm có.
“Em yêu, hung thủ thật sự ở trong nhóm người phối hợp điều tra.”
Tuy biết giờ phút này anh đang chìm vào trạng thái hưng phấn do suy nghĩ chuyển động cực nhanh, nhưng câu “em yêu” này vẫn khiên tim Chân Ái thoáng đập thình thịch.
Đến cửa Sở Cảnh sát gặp Jasmine như đã hẹn, lúc lên xe vừa nhìn thấy Chân Ái, cô ta kinh ngạc hỏi Ngôn Tố: “Sao cô ta vẫn đi cùng anh?”
Ngôn Tố không có hứng thú với câu hỏi này, nhắm mắt lơ đãng trả lời: “Cô ấy là nhân chứng.”
Người liên quan đầu tiên là Sidney Taylor - bạn trai của Giang Tâm, hiện đang ở biệt thự vùng ngoại ô của bố mẹ. Xe lái vào vùng ngoại ô yên tĩnh, bãi cỏ thênh thang biệt thự rộng lớn, họ nhanh chóng đến nhà Taylor. Một chàng trai trẻ khoảng hai mươi tư tuổi đang dọn dẹp gara. Chiếc xe thể thao màu đỏ vừa được rửa sạch đỗ trên đường.
Giữa khung cảnh ngoại ô tĩnh lặng, mỗi một chiếc xe chạy qua cũng đủ khiến người ta chú ý. Sidney Taylor đang ôm thùng đồ linh tinh, quay đầu lại nhìn.
Nhóm Ngôn Tố xuống xe. Ngoại dự liệu của Chân Ái, Ngôn Tố đi cuối cùng, chậm chạp nhìn xung quanh.
Sau khi Jasmine giới thiệu danh tính, nói rõ mục đích đến thì bắt đầu thẩm vấn, đầu tiên là chứng cứ ngoại phạm: “Từ ba giờ đến bốn giờ chiều ngày 29 tháng 2 anh đã ở đâu?”
“Ký túc xá trường học.”
“Có ai ở đó với anh không?”
“Không có.”
Taylor trông rất bình tĩnh, có điều tinh thần rất tệ, mắt lộ quầng thâm rất đậm. Ngôn Tố nhìn chằm chằm thùng giấy trong tay anh ta, lại nhìn Jasmine. Jasmine hiểu ra, nói: “Chúng tôi còn phải hỏi một lát nữa, anh có thể đặt thùng giấy xuống trước.”
Sắc mặt Taylor không nhẹ nhõm lắm, thoáng do dự rồi quay người đi vào nhà cất thùng giấy, lại đi ra.
Jasmine: “Anh và Giang Tâm bắt đầu yêu nhau từ khi nào?”
Trong tay Taylor không có thùng giấy, rất mất tự nhiên bối rối khoanh tay lại: “Một năm trước.”
“Bạn học nói quan hệ của hai người không tốt, thường xuyên cãi vã phải không?”
Taylor cảnh giác, chậm rãi nói: “Trước đây mối quan hệ của chúng tối rất tốt, có điều gần đây thời gian ở bên nhau ít đi nên mới xảy ra xung đột.”
“Quan hệ của cô ta và những bạn nam khác thế nào?”
“Cô ấy có rất nhiều bạn bè, nam nữ đều rất nhiều.”
“Vậy anh...”
Câu hỏi của Jasmine bị ngắt ngang.
“Sidney.”
Một cặp vợ chồng ăn mặc giản dị nhưng rất có phong cách đi ra khỏi nhà, ngắt ngang câu hỏi, là bố mẹ của Taylor. Mẹ anh ta bước đến gần, nhìn Jasmine không thân thiện lắm.
“Quan hệ của nó và nạn nhân không thân thiết lắm, lại không có chứng cứ ngoại phạm, vì phòng ngừa cảnh sát moi những điều không nên nói, chúng tôi đã mời luật sư đến.”
Ý là sau này mỗi lần thẩm vấn Taylor đều phải có luật sự ở bên cạnh. Jasmine bất chợt cảm thấy thất bại, vừa định bày tỏ mình không có ác ý thì Ngôn Tố đứng bên cạnh đã cất lời hỏi Taylor: “Anh thích chơi bóng rổ à?”
Câu hỏi này không hề khiến bố mẹ anh ta thấy cảnh giác, Taylor gật đầu: “Trường chúng tôi còn từng đoạt chức vô địch giải thi đấu bóng rổ sinh viên miền Đông.”
Ngôn Tố không hỏi nữa, vỗ vỗ chiếc xe thể thao Porsche, khen ngợi vu vơ: “Xe rất đẹp.”
Taylor khẽ giật giật khóe môi: “Quà sinh nhật.”
Cuộc thăm viếng thứ nhất sắp kết thúc. Jasmine không cam lòng, tranh thủ nói với bố mẹ Taylor muốn lấy danh thiếp của luật sư để tiện liên lạc về sau. Ngôn Tố cao lớn đứng ở con đường đối diện, nhìn Taylor tiếp tục rửa xe, khóe môi khẽ cong: “Tất cả mọi người đều nói dối.”
Tất cả mọi người đều nói dối? Có thể nghe ra đây là suy đoán buổi sáng của Ngôn Tố, nhưng bây giờ hàm ý là Taylor đã nói dối. Chân Ái ngồi trong xe, ngửa đầu nhìn Ngôn Tố qua cửa sổ.
Áo trắng, quần trắng, tất trắng, giống như đứa trẻ không muốn rời giường, cau mày trút giận vào đàn violon, nhẹ nhàng gảy vài nốt, thật dễ nghe.
Anh đàn một hồi mới nhìn về phía Chân Ái: “Cô ngủ cùng cô bạn cùng phòng kia từ bao giờ?”
Kiểu người và trạng thái thay đổi quá nhanh như vậy khiến đầu óc Chân Ái còn chưa nắm bắt kịp, nhớ lại buổi thẩm vấn lúc mới phát hiện vụ việc ở Sở Cảnh sát, cô đã nhắc đến chuyện này. tuy Jasmine không tra hỏi nhưng Ngôn Tố lại nhớ.
Chân Ái vẫn còn đang nhớ lại, Ngôn Tố đã cau mày. Anh không vui nhảy xuống khỏi ghế, sải bước tiến về phía cô, hai tay nắm bả vai cô. Trong ánh mắt hơi ngạc nhiên của cô, anh lôi cô đến trước piano, ấn cô ngồi xuống ghế. Ngôn Tố chỉ chỉ đùi phải cô, ra lệnh: “Đặt nó lên chân này.”
Chân Ái ngơ ngác vừa định hỏi tại sao, nhưng thấy sắc mặt anh sa sầm liền thôi nhìn, ngoan ngoãn làm theo. Cô mới vừa bắt chéo hai chân, tay trái anh đột nhiên nắm hờ gõ mạnh một cú vào đầu gối cô. Chân phải cô bắn mạnh ra. Chân Ái ngơ ngác: “Anh làm gì vậy?”
“Không biết phản xạ đầu gối sao?” Anh lui về phía sau một bước, tạo khoảng cách với cô, lạnh nhạt nói: “Nhìn thấy chưa, tốc độ đầu óc cô rõ ràng không nhanh như chân cô, sau này dùng chân suy nghĩ đi.”
Lại bị anh chê phản ứng chậm đây mà. Ở chung với người suy nghĩ nhanh lại biến hóa khôn lường, thần kinh Chân Ái khẩn trương cao độ, nói: “Hình như bốn hay năm tháng trước gì đó, lúc cô ấy bận quá, nói sẽ rút khỏi các đội nhóm.”
Ngôn Tố gật đầu vô cùng nhẹ nhàng. Chân Ái ý thức được thật ra trong lòng anh đã có câu trả lời rồi, không muốn quấy rối bằng chứng nên chờ cô nói.
“Cô không ở ký túc xá nên không biết rõ thời gian cô ta làm việc, nghỉ ngơi và thói quen sinh hoạt, nhưng cô hẳn chú ý đến giường và bàn của cô bị cô ta dùng để đồ chứ.”
“Cũng là bốn, năm tháng trước.” Chân Ái thăn dò: “Anh có đáp án rồi à?”
Ngôn Tố liếc cô: “Trên bàn cô ta bày biện mỹ phẩm và nước hoa rất sang trọng, nhìn phân lượng còn lại hẳn là đã dùng được khoảng bốn, năm tháng. Quần áo hàng hiệu đều là kiểu sau tháng Mười năm ngoái. Biết thời gian cụ thể cô ta gia nhập nhóm mật mã không?”
“Không rõ lắm.”
Xem ra cái chết của Giang Tâm có liên quan đến biến chuyển bốn, năm tháng trước của cô ta. Khi đó công việc Giang Tâm bận rộn, cũng có nhiều tiền hơn.
“Còn người khá thân thiết với cô ta?”
“Cũng không biết.” Chân Ái ngượng ngùng, cô và bạn học gần như không có giao tiếp gì. “Ý của anh là người quen gây án à?”
“Hung thủ đến phòng ký túc xá giết người, ngoại trừ biết rõ thời gian làm việc và nghỉ ngơi của nạn nhân, còn biết rõ quy luật sinh hoạt của một người khác.”
Lời còn chưa dứt điện thoại đã vang lên. Anh bắt máy nghe trong chốc lát, nói: “Tôi sẽ đến ngay”. Đặt điện thoại xuống, người vừa mới cáu kỉnh khi phải rời giường đã lập tức phấn chấn, “Đi gặp cảnh sát Diaz.”
“Có kết quả khám nghiệm tử thi rồi sao?”
“Ừ.” Khóe môi Ngôn Tố lơ đãng nhoẻn lên, đối mắt sáng quắc, “Phát hiện ra chuyện thú vị.”
Eva Diaz ngồi trong văn phòng, vừa lật tạp chí vừa nhàn nhã uống sữa chua, ăn sandwich, chẳng mảy may quan tâm đến cửa chớp đối diện bàn chưa kéo lại. Đối diện là phòng giải phẫu, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy thi thể Giang Tâm.
Không khó tưởng tượng ra cảnh tượng khi Chân Ái đi theo Ngôn Tố và Owen đến đây, có thể thấy là kỳ dị vô cùng. Owen gõ lên cửa kính: “Đối diện với thi thể của nạn nhận mà cô vẫn có thể ăn ngon lành vậy sao?”
Eva thuận miệng trả lời: “Cũng đâu phải là đối diện với tên S.A. chán òm kia, làm gì ăn không ngon chứ?”
Gương mặt Ngôn Tố tỉnh bơ, như không nghe thấy. Eva đứng dậy, bỏ thức ăn vào hộp giữ tươi, cho vào tủ lạnh. Chân Ái nhìn thấy hộp giữ tươi xếp từng chồng trong tủ lạnh, bên trong đều là mấy thứ tương tự với các bộ phận cơ thể người. Tố chất tâm lý của bác sĩ pháp y quả nhiên tốt. Ngôn Tố thấy vẻ mặt Chân Ái xám xịt, thoáng vỗ vỗ vai cô, rất vụng về an ủi: “Loài người là một sinh vật rất biết thích ứng với hoàn cảnh.”
“...”
Chân Ái thật sự không cảm thấy kiểu giải thích này có thể giảm bớt cảm giác quái dị khi đặt thức ăn và bộ phận cơ thể người vào chung một chiếc tủ lạnh.
Đương nhiên Eva biết Ngôn Tố đang nói mình, chậm rãi trả lời: “Khi dấu chân loài người rải rác khắp lục địa, đại dương và vũ trụ, Ngôn Tố rõ ràng là một trong những hoàn cảnh cực đoan ác liệt nhất mà cho đến ngày nay loài người vẫn không thể thích ứng được.”
Chân Ái chớp mắt, ví một người với hoàn cảnh như vậy, sao cô lại cảm thấy rất đúng nhỉ? Cô cho rằng Ngôn Tố sẽ nói những lời này có vấn đề logic, nhưng anh chỉ thờ ơ nói một câu: “Chia tay với bồ mới rồi à?”
“Vũ khí” của anh luôn đặc biệt.
Eva nhìn trời: “Ôi trời, tôi hận chết cái tên quái thai này quá. Sao cậu thấy được chứ?”
“Tôi từ chối trả lời câu hỏi thiểu năng kiểu này.”
Eva siết chặt tay đi lên trước một bước, bị Owen cản lại.
“... Hôm trước còn qua đêm ở nhà người ta, kết quả cuối tuần một mình ăn sáng ăn trưa, còn giữ lại phần ăn tối.” Ngôn Tố bình tĩnh tỏ vẻ thương xót, “Ôi, cảnh sát Diaz thật đáng thương.”
Chân Ái: “...”
Một người đàn ông không thấy mặt cũng có thể nhìn thấu người khác, một người đàn ông không bỏ qua bất cứ chi tiết nào, một người đàn ông khiến tất cả mọi người đều hoài nghi chỉ số thông minh của bản thân, quả nhiên là hoàn cảnh ác liệt nhất mà. Eva nghiến răng nghiến lợi: “Bây giờ tôi thật sự muốn mổ banh xác cậu ra.”
Ngôn Tố khẽ gật đầu: “Vinh hạnh của tôi.”
Owen nắm tóc, như người cha trông nhà một mình đã đến bước đường cùng. “Các bạn nhỏ, nể mặt Thượng đế, dừng lại giùm tôi đi.”
Ngôn Tố và Eva đồng thời ngậm miệng. Chân Ái thở phào, cuốc đấu võ mồm giữa các nhà khoa học... quả nhiên là ngập ngụa khoa học mà.
Mọi người đi theo Eva vào phòng giải phẫu đói diện. Chân Ái đứng cách vài mét, không đến gần. Eva vén tấm vải trắng lên, để lộ đầu và bả vai nạn nhân. Ngôn Tố ló đầu ra xem. Eva chỉ vào mấy nơi trên thi thể giải thích: “Vết bóp hai bên cổ đã hiện ra. Khá kỳ lạ chính là, bên dưới hai bờ vai là vị trí ngang bằng xương quai xanh này này. Cậu xem, hai vết bầm đỏ sậm ở trên một đường thẳng tắp, không biết là do thứ gì gây ra.”
Ngôn Tố thẳng người lên: “Kết quả kiểm tra đường hô hấp và phổi thì sao?”
Eva đáp: “Phổi có ít nước, đường hô hấp bị tổn thương rất nhỏ.”
Bây giờ Diaz chẳng còn mang dáng vẻ tranh cãi với Ngôn Tố như vừa rồi, mà chăm chú nghiêm túc y như anh vậy.
“Thế này là đúng rồi.” Ngôn Tố chậm rãi giơ tay lên, nắm hờ làm mẫu, “Bởi vì lúc bắt đầu, hung thủ bóp cổ cô ta từ phía sau, dìm cô ta xuống bồn rửa mặt đầy nước hết lần này tới lần khác.”
Eva bừng tỉnh: “Cái này sẽ giải thích cho vết thương hai bên bả vai cô ta, tôi vẫn không tìm được công cụ có thể để lại vết lõm thẳng tắp này, hóa ra là mép bồn rửa mặt.” Bổ sung thêm: “Bên pháp chứng không phát hiện được dấu vân tay, dấu chân và ADN khác thường. Về phần hai vết máu hình dáng kỳ lạ mà cậu nhắc đến, có một vết bị người ta lau đi, một vết khác bị thứ gì đó đè lên. Trong vết máu có một lượng mực in cực nhỏ, nhưng hiện giờ vẫn chưa tìm được loại mực phù hợp.”
Ngôn Tố nhướng mi mắt, nhìn đăm đăm vào hư không như đang nghĩ gì, rồi lại nhanh chóng hạ mắt xuống. Eva quay người đi đến chiếc tủ bên cạnh bưng ra một cái đĩa nhỏ, trên đó đặt một chiếc nhẫn đeo ngón út bằng bạch kim, “Cái này phát hiện được trong dạ dày nạn nhân.”
Nghe vậy, Chân Ái liếc nhìn từ phía xa, cảm thấy hơi buồn nôn. Ngôn Tố lấy điện thoại di động ra chụp lại chiếc nhẫn kia, đăm chiêu một lúc rồi cong môi nói: “Hóa ra thiếu ba món đồ.”
Owen thấy là: “Lại thiếu gì nữa?”
“Đúng vậy đấy.” Ngôn Tố liếc nhìn chiếc nhẫn, vén tấm vải trắng nhìn ngón tay nạn nhân, có được xác nhận cho riêng mình. “Chiếc nhẫn mới tinh nhưng hộp nhẫn đâu?” Anh không nhìn nữa nhưng hỏi: “Thực quản có dấu vết bị vật kim loại làm xước không?”
“Có.”
Anh gật đầu: “Thời gian nuốt vào không lâu.” Nói xong đắp kín vải trắng lại, nói tiếng cảm ơn với Eva rồi đi ra ngoài.
Owen hỏi anh đi đâu, Ngôn Tố nói: “Có thể bắt đầu hỏi thăm nhân chứng rồi.”
Ba người vừa xuống tầng, Ngôn Tố vừa giải thích. Hóa ra cảnh sát đã căn cứ vào chứng cứ ngoại phạm và động cơ gây án mà thu nhỏ phạm vi, tìm ra bốn người gần đây từng có tranh chấp với nạn nhân. Họ đều sẵn lòng hỗ trợ điều tra.
Lúc rạng sáng Jasmine gọi điện cho Ngôn Tố nói trời sáng là có thể lập tức tiến hành điều tra, cô ta biêt tính anh không bao giờ muốn kéo dài. Nhưng lần đầu tiên Ngôn Tố nói không vội, chiều đến thẩm vấn cũng không muộn.
Ba người đã ngồi vào xe, Owen vừa cài dây an toàn vừa lấy làm lạ: “Cậu cũng có lúc thấy không cần vội phá án à?”
Ngôn Tố nói ngắn gọn: “Chờ kết quả khám nghiệm tử thi.”
“Vậy bây giờ cậu có phát hiện ra manh mối gì mới không?”
“Hung thủ của chúng ta suy nghĩ nhanh, rất giỏi tùy cơ ứng biến.”
Anh dựa vào lưng ghế sau, hai mắt khép hờ, cổ áo khoác màu đen dựng cao, che đi nửa chiếc cằm thanh thoát, trông rất xa lạ và không thể đến gần.
Anh nói cực kỳ điềm nhiên, vậy mà mọi người ai cũng như lạc vào sương mù. Không biết anh làm thế nào để nhận ra hung thủ suy nghĩ nhanh, ứng biến mau chóng chỉ qua vài dấu vết trên người Giang Tâm.
Owen đã quen với giọng điệu của anh nên lười hỏi, nhưng Chân Ái thì khá tò mò: “Vì sao thế?”
Một hồi lâu, anh chậm rãi mở mắt, đầu không cử động, nhưng đôi mắt nâu nhạt quay sang nhìn thẳng cô. Phong cảnh ngoài cửa xe lướt qua, màu mắt tựa hổ phách chìm dưới đáy nước, sáng lóng lánh, trong suốt, rõ ràng.
Cô biết, ánh mắt anh sáng rực, mang theo sự kiêu căng và tự phụ thuần túy nhất như vậy, chỉ khi anh suy nghĩ ra được vấn đề gì đó, tinh thần mới có thể phấn chấn.
Anh kiêu ngạo khẽ thở hắt một hơi, “Lúc trước có một điểm khiến tôi không hiểu được. Hung thủ người đầy máu lại có thể rời khỏi hiện trường mà không khiến người khác chú ý. Hiện trường ngoại trừ vết máu nhem nhuốc, toàn bộ những thứ khác đều hoàn hảo, không có dấu vết ẩu đả nào. Điều đó nói lên hắn đã khống chế cả hiện trường, có chuẩn bị trước khi hành động. Nhưng để máu tung tóe khắp mọi nơi trong ký túc xá công cộng người đến người đi là biện pháp xử lý rất tồi. Nói xuống tay cho hả giận thì một nhát dao là quá ít. Mặt khác, hung khí không phải là dao gọt trái cây mang theo người. Một phần cho thấy hung thủ đã có sự chuẩn bị trước, một phần khác lại như hắn giết người khi bị kích động. Hai điều này có mâu thuẫn.”
Chân Ái nghe đến mê mẩn, bất giác tham dự: “Anh cho rằng cách thức ban đầu hung thủ giết người là dìm vào nước cho đến khi chết đuối à?”
“Thông minh.” Dường như Ngôn Tố hài lòng với việc cô có chung ý tưởng và chia sẻ nó với anh, không keo kiệt khen cô một câu, nói: “Đâm dao vào người, nhìn sinh mệnh trôi dần theo dòng máu chảy, đây là cách tốt nhất để trút giận. Cũng giống vậy, dìm người ta vào nước hết lần này đến lần khác, nhìn nạn nhân giãy giụa cầu sinh trong tay mình, từng chút từng chút một mất đi năng lực phản kháng. Có lực khống chế mạnh như vậy cũng đủ khiến gã cảm thấy hưởng thụ rồi.”
Hưởng thụ? Anh dùng từ thật lạ đời. Chân Ái thẳng lưng lên, lòng hiếu kỳ càng nhiều hơn, không kiềm lòng được phân tích: “Dìm người ta vào nước, sau đó hành hạ cho chết đuối, hung thủ sẽ đạt được kích thích lớn hơn, lại không làm bẩn mình. Ban đầu hung thủ dự định như vậy, nếu không hắn cũng không thể nào không mang theo dao mà dùng dao gọt trái cây của Giang Tâm. Nhưng vì sao sau đó lại đổi thành dao?”
“Đây chính là chỗ thú vị.” Trong mắt Ngôn Tố như lóe lên tia sáng, anh nhếch mép nhưng không hề có ý cười. “Có nguyên nhân nào đó quấy rối tâm trí của hung thủ, khiến hắn cảm thấy dìm cô ta chết đuối cũng không đủ hả giận, phải thay đổi cách mới.”
Chân Ái sửng sốt: “Ý của anh là giữa chừng hắn bị kích động?”
“Ừ. Tuy giữa chừng thay đổi phương pháp nhưng hắn vẫn đào tẩu một cách hoàn mỹ. Tên giết người này tâm trí có vẻ rất hỗn loạn, nhưng thật ra vừa thông minh lại có tính tổ chức, làm việc cẩn thận, tùy cơ ứng biến. Hắn vô cùng thích cảm giác khống chế. Loại hung thủ này sẽ khiến bản thân tận dụng hết khả năng tham gia điều tra, muốn biét cảnh sát đang tìm cái gì, thậm chí sẽ nói dối qua mắt cảnh sát.”
“Ý của anh là?”
Trong mắt anh hiện lên một tia mong đợi khiêu chiến, lời nói cũng thừa thãi hiếm có.
“Em yêu, hung thủ thật sự ở trong nhóm người phối hợp điều tra.”
Tuy biết giờ phút này anh đang chìm vào trạng thái hưng phấn do suy nghĩ chuyển động cực nhanh, nhưng câu “em yêu” này vẫn khiên tim Chân Ái thoáng đập thình thịch.
Đến cửa Sở Cảnh sát gặp Jasmine như đã hẹn, lúc lên xe vừa nhìn thấy Chân Ái, cô ta kinh ngạc hỏi Ngôn Tố: “Sao cô ta vẫn đi cùng anh?”
Ngôn Tố không có hứng thú với câu hỏi này, nhắm mắt lơ đãng trả lời: “Cô ấy là nhân chứng.”
Người liên quan đầu tiên là Sidney Taylor - bạn trai của Giang Tâm, hiện đang ở biệt thự vùng ngoại ô của bố mẹ. Xe lái vào vùng ngoại ô yên tĩnh, bãi cỏ thênh thang biệt thự rộng lớn, họ nhanh chóng đến nhà Taylor. Một chàng trai trẻ khoảng hai mươi tư tuổi đang dọn dẹp gara. Chiếc xe thể thao màu đỏ vừa được rửa sạch đỗ trên đường.
Giữa khung cảnh ngoại ô tĩnh lặng, mỗi một chiếc xe chạy qua cũng đủ khiến người ta chú ý. Sidney Taylor đang ôm thùng đồ linh tinh, quay đầu lại nhìn.
Nhóm Ngôn Tố xuống xe. Ngoại dự liệu của Chân Ái, Ngôn Tố đi cuối cùng, chậm chạp nhìn xung quanh.
Sau khi Jasmine giới thiệu danh tính, nói rõ mục đích đến thì bắt đầu thẩm vấn, đầu tiên là chứng cứ ngoại phạm: “Từ ba giờ đến bốn giờ chiều ngày 29 tháng 2 anh đã ở đâu?”
“Ký túc xá trường học.”
“Có ai ở đó với anh không?”
“Không có.”
Taylor trông rất bình tĩnh, có điều tinh thần rất tệ, mắt lộ quầng thâm rất đậm. Ngôn Tố nhìn chằm chằm thùng giấy trong tay anh ta, lại nhìn Jasmine. Jasmine hiểu ra, nói: “Chúng tôi còn phải hỏi một lát nữa, anh có thể đặt thùng giấy xuống trước.”
Sắc mặt Taylor không nhẹ nhõm lắm, thoáng do dự rồi quay người đi vào nhà cất thùng giấy, lại đi ra.
Jasmine: “Anh và Giang Tâm bắt đầu yêu nhau từ khi nào?”
Trong tay Taylor không có thùng giấy, rất mất tự nhiên bối rối khoanh tay lại: “Một năm trước.”
“Bạn học nói quan hệ của hai người không tốt, thường xuyên cãi vã phải không?”
Taylor cảnh giác, chậm rãi nói: “Trước đây mối quan hệ của chúng tối rất tốt, có điều gần đây thời gian ở bên nhau ít đi nên mới xảy ra xung đột.”
“Quan hệ của cô ta và những bạn nam khác thế nào?”
“Cô ấy có rất nhiều bạn bè, nam nữ đều rất nhiều.”
“Vậy anh...”
Câu hỏi của Jasmine bị ngắt ngang.
“Sidney.”
Một cặp vợ chồng ăn mặc giản dị nhưng rất có phong cách đi ra khỏi nhà, ngắt ngang câu hỏi, là bố mẹ của Taylor. Mẹ anh ta bước đến gần, nhìn Jasmine không thân thiện lắm.
“Quan hệ của nó và nạn nhân không thân thiết lắm, lại không có chứng cứ ngoại phạm, vì phòng ngừa cảnh sát moi những điều không nên nói, chúng tôi đã mời luật sư đến.”
Ý là sau này mỗi lần thẩm vấn Taylor đều phải có luật sự ở bên cạnh. Jasmine bất chợt cảm thấy thất bại, vừa định bày tỏ mình không có ác ý thì Ngôn Tố đứng bên cạnh đã cất lời hỏi Taylor: “Anh thích chơi bóng rổ à?”
Câu hỏi này không hề khiến bố mẹ anh ta thấy cảnh giác, Taylor gật đầu: “Trường chúng tôi còn từng đoạt chức vô địch giải thi đấu bóng rổ sinh viên miền Đông.”
Ngôn Tố không hỏi nữa, vỗ vỗ chiếc xe thể thao Porsche, khen ngợi vu vơ: “Xe rất đẹp.”
Taylor khẽ giật giật khóe môi: “Quà sinh nhật.”
Cuộc thăm viếng thứ nhất sắp kết thúc. Jasmine không cam lòng, tranh thủ nói với bố mẹ Taylor muốn lấy danh thiếp của luật sư để tiện liên lạc về sau. Ngôn Tố cao lớn đứng ở con đường đối diện, nhìn Taylor tiếp tục rửa xe, khóe môi khẽ cong: “Tất cả mọi người đều nói dối.”
Tất cả mọi người đều nói dối? Có thể nghe ra đây là suy đoán buổi sáng của Ngôn Tố, nhưng bây giờ hàm ý là Taylor đã nói dối. Chân Ái ngồi trong xe, ngửa đầu nhìn Ngôn Tố qua cửa sổ.
Danh sách chương