Buổi tối trước khi đi ngủ, Trần Minh Nguyệt lại đo nhiệt độ lại một lần nữa, cuối cùng cô cũng không sốt nữa, sau khi tắm xong, cô vừa đắp mặt nạ vừa lên Baidu tìm hiểu xem làm thế nào để theo đuổi người khác.

Cô còn lấy bút vở ra, đọc được cách nào hữu dụng thì sẽ ghi lại.

Sáng sớm hôm sau, Trần Minh Nguyệt thấy ngoài trời không mưa, cô thay bộ quần áo tập thể dục, đúng 5 giờ đi xuống lầu, định cùng chạy bộ với Trần Chiêu.

Mấy năm nay cô và Trần Chiêu đều không biết đối phương sống thế nào, cô quyết định phải từ từ hòa nhập vào cuộc sống của anh trước.

Trần Minh Nguyệt đứng dưới khu vườn cây khoảng 10 phút thì mới thấy Trần Chiêu.

Anh mặc bộ quần áo đen, gương mặt nghiêm nghị, làn da trắng nõn, cánh tay thon dài, đốt xương mảnh khảnh, cơ bắp cuồn cuộn mạnh mẽ.

Tới khi anh tới gần mình, cô cong môi cười: “Trùng hợp ha.”

Trần Chiêu lẳng lặng nhìn gương mặt sáng ngời của cô, lát sau, anh khẽ cười, thản nhiên ung dung nói: “Trùng hợp? Bác sĩ Trần tới bệnh viện sớm thế à?”

Trần Minh Nguyệt cảm thấy dù là khi thiếu niên hay là hiện tại, Trần Chiêu đều có thể làm cô cứng họng không biết nên trả lời sao.

Nhưng mà cô vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, dịu dàng bảo: “Chẳng lẽ cảnh sát Trần không biết em đang theo đuổi anh à?”

Trần Chiêu nhướng mày, “Thế nên em đang đứng đây đợi anh à?”

Trần Minh Nguyệt: “…”

Cô hết nói nổi, bây giờ anh rất khó dỗ.

Cô nghiến răng nói từng chữ: “Không phải, em đi chạy bộ.”

Dứt lời, cô xoay người chạy ra phía sau.

Trần Chiêu bật cười, lười nhác chạy sau cô.

Chạy 3 vòng quanh vườn hoa xong, Trần Minh Nguyệt không chạy nổi nữa, có trời mới biết không biết bao lâu rồi cô mới chạy bộ, cô đứng lại thở hổn hển, sau đó mới ngồi xuống ghế.

Trần Chiêu chạy thêm vài vòng nữa, thấy cô vẫn ngồi im một chỗ, anh chạy tới trước mặt cô.

Trần Minh Nguyệt đang cúi đầu nhắn tin với Yến Tô, phát hiện có bóng người bao trùm người mình, cô ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi: “Anh cứ chạy tiếp đi… Có câu ngạn ngữ này rất đúng, bỏ công mài dao thì chẻ củi mới nhanh, hôm nay em về chuẩn bị tinh thần trước đã, khỏe mạnh rồi ngày mai lại bắt đầu theo đuổi anh.”

Trần Chiêu cười nhạt, đôi mắt đen láy trầm tĩnh sâu thẳm, gương mặt vô cảm nhìn cô: “Hay là bắt đầu từ sang năm luôn đi?”

Nghe thấy thế, ánh mắt Trần Minh Nguyệt sáng ngời, đôi mắt long lanh, gương mặt rạng rỡ càng xinh đẹp hơn: “Cũng được đó.”

Trần Chiêu bất đắc dĩ nhìn Trần Minh Nguyệt, yết hầu khẽ động đậy, anh giơ tay ra trước mặt cô, “Đưa tay đây.”

Trần Minh Nguyệt nhìn lòng bàn tay sạch sẽ của Trần Chiêu, tim lại đập nhanh vài nhịp.

Rõ ràng là từng ôm nhau, hôn thì cũng hôn rồi, nhưng mỗi lần nắm tay anh tim cô lại đập loạn xạ.

Cô chớp mắt, từ từ đặt tay mình vào lòng bàn tay anh: “Vậy anh chạy chậm chút nha, không thì em không theo kịp đâu.”

6 rưỡi sáng, Trần Minh Nguyệt lê thân xác mệt mỏi kiệt quệ về tới nhà, cô cảm thấy vừa nãy mình bị sắc đẹp mê hoặc, không thì cũng sẽ không chạy hơn một tiếng trước lúc ăn sáng.

Cô âm thầm hạ quyết tâm, ngày mai sẽ không đi chạy bộ nữa, nhưng tới hôm sau vẫn không nhịn được, cuối cùng lại mệt như chó.

Liên tiếp mấy ngày liền, quan hệ giữa Trần Minh Nguyệt và Trần Chiêu không tiến triển thêm bước nào nhưng sức khỏe của cô lại tốt hơn nhiều, bây giờ dù  phẫu thuật cả ngày cũng sẽ không mệt như trước nữa.

Chiều thứ sáu, Trần Minh Nguyệt hoàn thành xong 2 ca phẫu thuật, cô bước ra ngoài phòng mổ, thay quần áo, khử trùng tay, định xuống căn tin ăn cơm, lúc đi qua khu khám bệnh thì thấy bên ngoài đại sảnh đông kín người, ở trong còn có tiếng trẻ em khóc thảm thiết.

Trần Minh Nguyệt vội vàng bước tới, đám đông nhìn thấy bác sĩ mặc áo trắng đi tới, nhanh chóng nhường đường, có người đàn ông hắng giọng nói to: “Bác sĩ tới rồi, mau buông đứa trẻ ra.”

Trần Minh Nguyệt chạy tới gần mới biết chuyện, có người phụ nữ trẻ tuổi cầm con dao gọt hoa quả dí vào cổ bé trai 8-9 tuổi, lưỡi dao sắc bén phản xạ lại ánh sáng, cực kì chói mắt.

Bên cạnh con có ông cụ già ngồi sõng soài dưới đất, ông nhìn người phụ nữ kia, ánh mắt sợ hãi cầu xin cô ta, giọng nói khàn khàn: “Xin cô, xin cô thả cháu tôi ra…”

Y tá cấp cứu thoáng nhìn Trần Minh Nguyệt rồi nhìn người phụ nữ kia, “Chị ơi, con và mẹ chị mất trên đường tới bệnh viện chúng tôi…”

Người phụ nữ hung dữ nhìn qua: “Mày nói dối! Chúng mày không cứu thì đòi làm thiên sứ áo trắng cái gì chứ? Nếu mày không bảo bác sĩ hôm đó khám ra đây thì tao sẽ giết nó ngay lập tức.”

Cô ta vừa nói vừa kề con dao sát vào cổ bé trai, máu tươi lập tức chảy ra.

Y tá vội vàng nói: “Bác sĩ Hạ không ở bệnh viện, đây là bác sĩ Trần khoa Tim mạch, cô nói chuyện với cô ấy trước được không?”

Tâm lý của người phụ nữ đang trên bờ vực sụp đổ, cô ta hét lớn: “Tao không cần biết bác sĩ nào, mau gọi bác sĩ kia tới đây cho tao!”

Trần Minh Nguyệt hít sâu một hơi, dịu dàng trấn an: “Tôi khá thân với bác sĩ Hạ, có chuyện gì cô cứ nói với tôi, tôi đi qua chỗ cô, cô buông đứa bé kia ra được không? Bác sĩ Hạ sẽ tới ngay thôi.”

Mắt người phụ nữ đỏ bừng, cô ta giơ con dao trong tay lên: “Mày nói thật chứ? Anh ta sắp tới đây ư? Nếu mày dám gạt tao thì tao sẽ giết nó!”

Vì đang sợ nên tim Trần Minh Nguyệt đập rất nhanh nhưng giọng nói vẫn từ tốn nhẹ nhàng: “Tôi không lừa cô, bác sĩ Hạ mà biết tôi ở đây thì sẽ tới ngay thôi.”

Y tá cũng hùa theo: “Đúng đấy, có rất nhiều người yêu mến bác sĩ Trần lắm, bác sĩ Hạ cũng rất thích cô ấy, chắc chắn sẽ đến ngay.”

Người phụ nữ kia vẫn duy trì tư thế cũ, lạnh lùng nói với Trần Minh Nguyệt: “Thế mày mau ra đây.”

Ngón tay Trần Minh Nguyệt run lên, cô nắm chặt tay lại, từ từ đi về phía đối phương.

Tay trái cô ta kề dao lên cổ bé trai, lúc đang chuẩn bị buông ra, bỗng nhiên đứa bé cúi đầu hung hăng cắn v/ào cổ tay cô ta một phát rồi nhanh chóng chạy đi.

Người phụ nữ kia bị đả kích, không rảnh để ý tới Trần Minh Nguyệt, cô ta rảo bước đuổi theo đứa bé kia, khi sắp đuổi tới nơi, cô ta cầm dao định đâm sau lưng thằng bé thì Trần Minh Nguyệt kịp thời chạy tới, trong nháy mắt, cô nhấc chân lên, gắng sức đá vào bàn tay cầm dao của đối phương.

Cô ta đau điếng, trong tiếng hét chói tai, con dao rơi xuống sàn nhà.

Cô ta ngồi xổm xuống định nhặt dao lên nhưng Trần Minh Nguyệt nhanh tay hơn, cô giữ chặt tay cô ta, khom người xuống, hung hăng quật ngã cô ta xuống sàn.

Cô ta đau đớn cuộn người lại, muốn bò dậy nhưng không thể dậy nổi.

Mà cách đó không xa, đội cảnh sát thành phố A sửng sốt đứng đó nhìn cả màn này rồi mới chạy tới kéo người phụ nữ dậy, dùng còng số 8 còng cô ta lại.

Trương Tụng áp giải người phụ nữ kia đi tới, anh ta nghiêng đầu nhìn người đàn ông nghiêm nghị lạnh lùng bên cạnh: “Đội trưởng Trần, có cần dẫn nhân chứng về đồn lấy…”

Anh ta còn chưa nói hết câu thì thấy đội trưởng lạnh lùng vừa nhậm chức còn chưa được 3 tháng, từ chối không biết bao nhiêu người đẹp mà lại đi tới chỗ cô bác sĩ kia.

Trần Minh Nguyệt vẫn đứng nguyên tại chỗ đó, vì sợ hãi nên không ngừng nuốt nước bọt, mãi tới khi có người xoa tóc cô, giọng nói dịu dàng trầm thấp: “Đừng sợ, không sao nữa rồi.”

Trần Minh Nguyệt ngẩng đầu, hoảng hốt: “… Sao… sao anh lại ở đây?”

Trần Chiêu khom người ôm cô vào lòng, dịu dàng dỗ cô: “Ánh trăng nhỏ của anh vẫn lợi hại quá.”

Bỗng chốc mắt Trần Minh Nguyệt đỏ bừng.

Năm 16 tuổi, Minh Nguyệt là cô gái trầm lặng kì quái, luôn thu mình lại trong thế giới của bản thân, không dám tiếp xúc với ai, mà người thân duy nhất của cô là mẹ cũng thất vọng về cô, khi ấy cô cảm thấy thế giới này không hề yêu thương mình.

Lần đầu tiên nghe thấy tên Trần Chiêu là khi cô ngồi ở phòng dụng cụ ngay gần sân bóng rổ, cô còn tưởng Chiêu trong tên anh là ánh nắng mặt trời.

Áo đồng phục đượm gió, hứng lấy ánh nắng vội vàng chạy qua, tựa như ngọn lửa không bao giờ tắt, cũng giống như ánh nắng chói chang.

Cuối mùa hạ năm Minh Nguyệt 16 tuổi, cô gặp được Trần Chiêu, sang mùa thu, hai người từng ngắm hoàng hôn đẹp đẽ nhất, đông sang lại cùng ngắm pháo hoa, cuối cùng lại chia xa trong những ngày đầu tiên của năm mới.

Bao nhiêu năm qua, Trần Minh Nguyệt giấu Minh Nguyệt của tuổi 16 đi, thậm chí còn nghĩ sẽ không còn gặp lại Minh Nguyệt năm ấy nữa.

Một lúc lâu sau cô mới nghẹn ngào nói: “Ai là ánh trăng nhỏ của anh, không phải anh bảo không quen tôi sao?”

Giọng cô run run, Trần Chiêu giơ tay nhẹ nhàng vỗ lưng cô, kiên nhẫn dỗ dàng: “Anh sai rồi.”

Trần Minh Nguyệt há miệng cắn và/o cổ anh, lạnh nhạt đáp: “Trần Chiêu, anh là đồ tồi, anh thử nói không quen tôi xem, tôi sẽ cắn chết anh.”

Cổ Trần Chiêu nhói lên, nhưng so với nỗi đau này, thứ làm anh đau hơn cả là nước mắt cô rơi trên làn da anh.

Trần Chiêu càng ôm cô chặt hơn, mặc kệ cô cắn mình tới mức chảy máu cũng không chịu buông ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện