Edit: Tiểu Màn Thầu
Nội tâm Kiều Tịnh rối loạn, cô thu tay về: “Anh không sao là tốt rồi, vài ngày nữa em lại đến thăm anh.”
Cô vội rút tay về, trong lòng bàn tay vươn lại hơi ấm, cô không biết mình nên nói gì nữa. Nhìn thấy Thẩm Luân đứng trước mặt mình với dáng vẻ yếu đuối như vậy, làm cô không tài nào thích ứng kịp.
Ngữ khí của anh đầy tha thiết: “Có thể ở lại bên anh một lúc nữa, được không?”
Kiều Tịnh quay người muốn bước đi, nghe anh nói thế chợt dừng lại.
Thẩm Luân tha thiết cầu xin cô, “Có được không? Chỉ một lúc thôi.”
“…..”
Kiều Tịnh trầm mặc, nhìn thấy trên bàn có trái cây tươi, cô yên lặng cầm lấy quả táo quay về ngồi bên cạnh Thẩm Luân, nói: “Em gọt táo cho anh ăn nhé.”
Thẩm Luân nghe cô nói vậy, ánh mắt đầy kinh ngạc, kích động gật đầu, nhẹ giọng nhắc nhở: “Ừ, em cẩn thận một chút, đừng để cắt trúng tay.”
“……”
Vừa nghe anh nói xong, Kiều Tịnh rũ mắt, sau một lúc, ừ một tiếng.
Bên ngoài phòng bệnh, bà nội Thẩm chứng kiến hết tất cả.
“Có lẽ Kiều tiểu thư vẫn có chút tình cảm với ông chủ, cô gái này trái tim cũng không phải quá sắc đá.”
Bà nội Thẩm liếc mắt nhìn Vương Hiểu.
Vương Hiểu cười hề hề một tiếng, cảm thán nói một câu: “Lão phu nhân không biết đấy thôi, đêm đó khi xảy ra tai nạn, nếu không có Kiều tiểu thư cứu ông chủ, có lẽ ông chủ sẽ không thể chống đỡ nổi đến lúc cứu viện xuất hiện đâu.”
Nhất thời bà nội Thẩm lại nghĩ về chuyện đêm đó, chỉ xém chút nữa cháu trai nhà mình đã mất mạng, bà vô cùng sợ hãi.
Kiều Tịnh ngồi trong phòng bệnh trò chuyện cùng Thẩm Luân một lúc, trông anh rất vui vẻ, Kiều Tịnh vừa bước ra khỏi phòng bệnh, liền nhìn thấy bà nội Thẩm, cô hơi bất ngờ, vội lễ phép gọi một tiếng bà nội Thẩm.
Bà nội Thẩm trầm mặc, thân làm trưởng bối cũng không lên tiếng trách cứ cô điều gì.
Đợi Kiều Tịnh rời đi, bà nội Thẩm vào phòng bệnh, nhìn dáng vẻ hoa si của Thẩm Luân, trong lòng bi phẫn đan xen, nếu không phải hiện giờ anh đang bị thương, có lẽ bà đã đánh một gậy vào chân anh.
“Thật không có tiền đồ!”
Thẩm Luân bật cười: “Bà nội, bà nói xem có phải cô ấy cũng có chút tình cảm với cháu, đúng không?” Anh vừa nói xong, nhìn cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ, tâm tình cũng tốt hơn.
“Đứa trẻ ngốc!” Bà nội Thẩm chỉ hận rèn sắt không thành thép, muốn đánh anh nhưng không đành lòng, nước mắt lưng tròng.
Thẩm Luân có chút kinh ngạc, vội rút khăn giấy đưa cho bà nội Thẩm.
Bà nội Thẩm nghiêm mặt, giận dỗi nói: “Mấy lão già ở Thẩm gia biết tin cháu vì một người phụ xém chút nữa mạng cũng không còn, liền chạy đến từ đường của Thẩm gia, trước mặt tổ tông mắng cháu là đồ con cháu bất hiếu. Cháu chờ đi, khẳng định bọn họ không dễ đang buông tha cho cháu như vậy đâu.”
“Nghĩ cháu sẽ sợ bọn họ à?” Vẻ mặt Thẩm Luân đầy khinh miệt, ăn quả táo, nói tiếp: “Cho mấy lão già ấy thêm một trăm lá gan, bọn họ cũng không dám gây việc gì bất lợi đến cháu đâu.”
“Cháu đó ít gây chuyện một chút đừng để bà phải nhọc lòng! Bà còn muốn sống thêm vài năm nữa!”
“Bà nội, bà sẽ sống lâu trăm tuổi mà.” Thẩm Luân xoa bóp chân cho bà, nếu không phải vì đôi chân vẫn còn đang bị thương, anh sẽ quỳ xuống nhận lỗi cùng bà.
Bà nội Thẩm bị anh chọc đến bật cười, dùng gậy gõ lên đầu anh, lực không lớn, tỏ vẻ nghiêm khắc: “Bà nội chỉ muốn nhắc nhở cháu, cho dù cháu có yêu cô ấy đến mức nào, đừng quên thân phận và trọng trách trên vai mình, cháu nói xem nếu cháu xảy ra chuyện gì, bà nội chết đi còn có mặt mũi nào mà gặp ông nội của cháu đây.”
“Còn nữa, bà cũng không sống được bao lâu nữa đâu, trễ nhất là sang năm bà muốn cháu đem cháu cố về đây cho bà.”
Nghe bà nội nói xong, Thẩm Luân lập tức nở nụ cười, ánh mắt sáng ngời, so với bà nội anh còn gấp hơn trăm lần.
Thậm chí anh bắt đầu nghĩ đến việc con của anh và Kiều Tịnh sinh ra sẽ giống ai, là trai hay gái, cho dù là giới tính nào, anh đều sẽ yêu thương đứa trẻ đó cả đời, sẽ là chỗ dựa vững chắc cho hai mẹ con cô.
Vương Hiểu đứng trước cửa, thầm nghĩ: “Ông chủ ơi! Ngài đừng quá lạc quan như vậy, Kiều tiểu thư vẫn chưa chấp nhận tình cảm của ngài mà.”
Nhưng Vương Hiểu không đành lòng tạt nước lạnh vào mặt ông chủ, dù sao bấy lâu nay ông chủ cũng đã khổ sở rồi, để ông chủ mơ mộng một chút vậy.
Kiều Tịnh luôn đi nhờ xe của đoàn phim đến bệnh viện thăm Thẩm Luân, dường như giữa hai người cực kỳ ăn ý.
Bà nội Thẩm đã nhiều lần thúc giục, muốn anh chuyển đến bệnh viện thành phố để điều trị, nhưng anh luôn từ chối.
Trong bệnh viện này có người nhà của đoàn phim, mỗi hai ngày, bọn họ sẽ đi đến đây thăm người nhà, Kiều Tịnh cũng sẽ đi cùng, nếu anh chuyển viện không thể gặp mặt cô nữa.
Vốn dĩ hôm qua Kiều Tịnh sẽ đến bệnh viện thăm anh, nhưng cô bận chuyện đột xuất không đến được, gọi điện thoại báo cho anh biết ngày mai cô sẽ đến.
Thật vất vả lắm Thẩm Luân mới đợi được đến ngày hôm sau, sáng sớm anh bảo Vương Hiểu đẩy mình đến gốc cây gần cổng bệnh viện chờ cô.
Thời gian qua, chú ba của Thẩm Luân không ngừng gọi điện thoại cho anh, anh còn chưa chết đâu, mà ông ta đã gấp gáp muốn đen con trai của mình ngồi vào vị trí của anh, anh cười lạnh cúp điện thoại.
Trước cổng bệnh viện một chiếc xe quen thuộc xuất hiện. Thẩm Luân híp mắt nhìn qua, một đám người lục đục đi xuống, Kiều Tịnh là người xuống cuối cùng, đột nhiên có một anh chàng cao lớn gọi cô lại.
Người nọ bước xuống xe, đưa cho cô thứ gì đó, bởi vì đứng quá xa, Thẩm Luân không nhìn rõ món đồ đó là gì, dường như khá lớn, có lẽ là hộp trang sức. Trong tầm mắt, cô đưa lưng về phía anh, cho nên anh không xác định được cô có nhận món quà đó hay không.
Thẩm Luân mím môi, ánh mắt đầy nguy hiểm nhìn chằm chằm người đàn ông đó. Anh đã từng gặp qua người này, anh ta chính là ảnh đế Cung Trình, thì ra anh ta cũng có hứng thú với Kiều Tịnh.
“Sao anh lại ở đây?” Kiều Tịnh bước vào cổng bệnh viện, từ xa đã nhìn thấy Thẩm Luân, cô mỉm cười, trông thật xinh đẹp.
Thẩm Luân ngồi trên xe lăn, trên thân dưới đắp một tấm chăn mỏng, hôm nay anh mặc một bộ đồ màu xanh ngọc, mái tóc được cắt gọn gàng, khuôn mặt đẹp trai trắng trẻo, suốt dọc đường đi không ít nữ y tá âm thầm đánh gia bàn luận về anh.
Thẩm Luân là bệnh nhân đặc biệt của bệnh viện, không ít người dò hỏi thân phận của anh, ngoài việc anh có rất nhiều tiền ra, dáng vẻ xuất chúng, thì anh còn có biệt danh là bạn trai của đại minh tinh Kiều Tịnh, quả thực mọi người trong bệnh viện không ai không biết đến sự tồn tại của anh.
Ánh mắt Thẩm Luân đầy ẩn ý, “Biết em hôm nay đến, anh xuống đây đón em.”
Đi thôi, em đẩy anh lên phòng. Kiều Tịnh không nghe thấy được trong lời nói của anh mang theo sự ghen tuông.
“Sao vậy, không vui à?” Kiều Tịnh chần chừ, vỗ vai trấn an anh, “Thực sự xin lỗi anh, hôm qua trong đoàn phim có chút việc, không thể thoát thân.”
“…. Cái tên đàn ông kia, thôi quên đi.” Thẩm Luân lắc đầu, có chút chán ghét bản thân mình.
Đã dặn lòng không được tò mò, lại vì một tên đàn ông không liên quan mà tự ăn dấm chua.
“Anh ta đưa cho em thứ gì?”
Không được, anh không thể bỏ qua việc này!
Ánh mắt Thẩm Luân đầy trốn tránh, giọng nói cực kỳ ủy khuất.
Kiều Tịnh sững sờ một lúc, khoé môi chợt cong lên, chớp mắt nói: “Anh nói đến Cung Trình hả? Anh ta muốn tặng cho em cái đồng hồ phiên bản giới hạn của thương hiệu Cartier.”
“….. Em nhận à?” Trong lời nói của anh mang theo sự ghen tuông nồng đậm.
“Không có.”
Thẩm Luân cảm thấy dễ chịu hơn. Đến phòng bệnh, anh lại ngửi thấy hương vị quen thuộc, anh nuốt nước bọt, vẻ mặt có chút gấp gáp.
Một tháng trôi qua, nếu tính chuẩn xác chính là một tuần hai ngày, cũng đã hơn mười ngày, mỗi lần Kiều Tịnh đến thăm
đều sẽ mang canh xương hầm đến cho anh, lần sau còn đem nhiều hơn lần trước, nếu uống không hết ngày mai có thể uống tiếp.
Thực ra, hương vị của canh không tệ, nhưng ai có thể chịu đựng nổi cứ uống ròng rã một tháng trời. Hiện giờ Thẩm Luân ngửi được mùi đó đã cảm thấy no luôn rồi.
Kiều Tịnh cũng phát hiện ra, cô chần chừ một lúc, đổ canh lại vào bình. Thẩm Luân híp mắt nhìn, vội bắt lấy tay cô, nhẹ giọng nói: “Em làm sao vậy? Anh đâu nói là anh không uống. Tịnh Tịnh, anh hơi đói.”
“……”
Kiều Tịnh khẽ cười một tiếng, ngồi xuống tâm bình khí hoà nói chuyện với Thẩm Luân: “Anh đừng khẩn trương, là sai sót của em. Như vậy đi, ngày mai em sẽ nấu cho anh món khác. Hôm nay anh chịu chút ủy khuất nhé, để em đi xuống căn tin mua cơm cho anh.”
Kiều Tịnh quay ngươi đi được hai bước, Thẩm Luân vội đẩy xe lăn đuổi theo, nắm chặt cánh tay cô.
“Em đừng quay người lại.”
Vốn dĩ cô dự định xoay người lại, nghe anh nói thế lập tức đứng yên.
Thẩm Luân ho nhẹ một tiếng, trầm giọng nói: “Thời gian qua em luôn chăm sóc cho anh, còn nấu canh cho anh uống, hương vị vẫn không thay đổi, làm anh nhớ lại nhiều chuyện trước kia. Anh có một câu luôn không dám hỏi em, anh sợ nghe thấy đáp án mà mình không muốn nghe nhất.”
Kiều Tịnh quay lưng về phía anh, cho nên anh mới có can đảm hơn một chút nói ra lời trong tận đáy lòng.
“…. Anh sẽ không hỏi rõ câu trả lời của em, vì anh không muốn tạo cho em thêm áp lực, như hiện giờ là tốt lắm rồi, anh rất mãn nguyện. Ngày đó lúc em xuống núi tìm anh, anh đã muốn đưa cho em một thứ, món quà này anh đã chuẩn bị cho em từ rất lâu, em còn nhớ lần đó anh dẫn em đến tham gia một buổi đấu giá không, khi ấy anh đã bỏ đi về trước, lần đó em cho rằng anh đã qua đêm với Ôn Thư, kỳ thực đêm đó anh đã đuổi theo đôi vợ chồng phương Tây mong họ bán lại viên đá quý được đấu giá trong thương hội cho anh, hiện giờ anh muốn đưa nó lại cho em, hy vọng là không quá trễ.”
Với lời nói này, hình như giọng điệu của Thẩm Luân vô cùng khẩn cầu nói ra từng câu từng chữ.
Nếu đổi lại là trước kia, anh không bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày bản thân mình lại ăn nói khép nép cầu xin tình yêu từ người khác như vậy.
Nếu đổi lại là một tháng trước, anh cũng không dám nói ra những lời nói này.
Thực ra, Thẩm Luân dám ở trước mặt Kiều Tịnh làm càn thế này, là vì anh cảm thấy bản thân mình vẫn còn hy vọng. Anh không thể chờ thêm nữa, sợ lâu ngày mọi chuyện không thể cứu vãn được.
Anh đã âm thầm quan sát thái độ của Kiều Tịnh trong vòng một tháng qua, cẩn thận quan sát từng biểu cảm từng ánh mắt của cô.
Nếu cô muốn phán án tử cho anh, thì cô đã sớm làm rồi. Nhưng anh sợ trải qua một thời gian dài, anh không thể tiếp tục thuyết phục bản thân buông tha cho cô nữa, đến lúc ấy anh lại làm ra những chuyện khiến cô tổn thương thì không tốt.
Qua một lúc, Kiều Tịnh châm rãi xoay người nhìn anh.
Trong tay anh đang cầm một chiếc nhẫn đá quý, vẻ mặt vô cùng khẩn trương, ánh mắt đầy lo lắng.
“Em đừng cảm thấy áp lực, anh không muốn ép buộc em, chỉ là anh cảm thấy chiếc nhẫn này rất thích hợp với em. Anh đã muốn đưa cho em từ rất lâu, tất nhiên, em không muốn nhận lấy cũng không sao cả.”
Kiều Tịnh bình tĩnh hỏi, “Lúc ấy anh muốn tặng nhẫn cho em?”
Thẩm Luân bị câu hỏi này của cô làm cho sửng sốt.
Không phải như vậy, lúc đó anh chưa yêu cô nhiều thế này, anh chỉ muốn tặng cô một vòng cổ làm từ đá quý, cuối cùng anh vẫn không ném nó đi.
Bất quá những lời này anh không dám nói thẳng ra, anh cố gắng nói giảm nói tránh, có chút khẩn trương nói: “Không phải, anh đã nhờ người lấy viên đá quý trên vòng cổ làm thành chiếc nhẫn này.”
Đêm đó anh đem chiếc nhẫn theo bên người, bỏ trong túi quần, ngay cả lúc anh bị lũ quét cuốn đi vẫn theo bản năng giữ chặt lấy nó.
Viên đá quý này có tên gọi là Forever Love, tình vĩnh cữu. Trước kia Thẩm Luân không quan tâm nó tên là gì, chỉ đơn giản cảm thấy màu sắc của viên đá quý này khá đẹp mắt, rất thích hợp với cô.
Sau này anh dần dần ý thức được một số chuyện, bắt đầu quan tâm đến tên gọi của viên đá.
Khoé môi cô cong lên. Đột nhiên cô mỉm cười, càng làm Thẩm Luân thêm khẩn trương, miệng khô lưỡi đắng, ánh mắt đầy lo lắng, nắm chặt chiếc nhẫn trong tay.
“Thẩm Luân, anh không hối hận à?” Giọng điệu của Kiều Tịnh thong thả, có chút buồn bã, cũng có chút mơ hồ nói: “Trước kia em đã lừa dối anh rất nhiều chuyện, đối xử với anh cũng không tốt lắm. Anh đã suy nghĩ kỹ chưa, nếu như anh hối hận….”
Cô còn chưa nói hết câu, đột nhiên Thẩm Luân ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh tràn ngập sự vui sướng, cùng kích động, còn có chút khẩn trương.
Cuối cùng, anh kéo cô ngã vào lòng mình, kìm nén sự đau lòng, giọng nói trầm khàn nhưng nghẹn ngào: “Trời ạ, làm sao anh có thể hối hận được. Điều anh sợ nhất chính là một chút cơ hội em cũng không cho anh.”
Kiều Tịnh lại trầm mặc, thực sự Thẩm Luân rất sợ, sợ cô không nói lời nào, không biết trong lòng cô đang suy tính điều gì.
“Em đừng sợ anh, đừng trốn tránh anh nữa, được không?”
Kiều Tịnh ngẩng mặt lên, đôi mắt trong sáng phản chiếu gương mặt anh. Cô nhìn anh thực lâu, đột nhiên cô muốn thử cảm giác vuốt mái tóc của anh một lần.
Quả thực cô đã làm như vậy, động tác rất nhẹ nhàng, cô xoa tóc anh, nở một nụ cười, còn ra sức nghịch tóc anh.
Thẩm Luân một chút tức giận đều không có, chăm chú nhìn ngắm gương mặt cô, giống như một con chó lớn, ngặm chặt món đồ chơi yêu thích, cả đời không từ bỏ.
“Đeo cho em.”
Thẩm Luân chợt ngẩn người, ngơ ngác nhìn cô.
Kiều Tịnh nhìn anh, nở một nụ cười lạnh, “Nhanh như vậy đã đổi ý rồi sao?”
Trong nháy mắt da đầu Thẩm Luân run lên, khoé mắt xuất hiện một tầng hơi nước. Anh mím môi, bỗng nhiên ngồi thẳng người, rất có khí thế nâng tay cô lên, đeo nhẫn vào ngón tay cô.
Chỉ là anh quá kích động, tay cầm nhẫn run lên, ánh mắt vô cùng thành kính, trước mắt càng ngày càng trở nên mơ hồ.
Kiều Tịnh thở nhẹ một tiếng, lau nước mắt cho anh. Đưa tay về phía trước, giúp anh một tay, cứ như vậy chiếc nhẫn đã nằm trên ngón áp út của cô.
Kiều Tịnh đưa tay lại gần ngắm nhìn chiếc nhẫn, viên đá quý rất lớn, có màu đỏ, xem ra là món đồ đắt tiền. Cô không hiểu vì sao Thẩm Luân lại cảm thấy viên đá này thích hợp với cô, có phải vì mắt nhìn của cô quá nông cạn hay không? Bất quá cũng đã đeo rồi, cô cũng cảm thấy không mấy khó coi, nhìn lâu một lúc có chút thuận mắt.
Cô vẫn còn đang ngắm nhìn chiếc nhẫn, cô nghe thấy tiếng động, cúi đầu nhìn lại chợt hoảng hốt.
Thẩm Luân đã đẩy xe lăn ra, chân đứng không vững trực tiếp quỳ hai gối trước mặt cô.
Vì quá kích động, không khống chế tốt lực đạo, thực ra anh chỉ bị gẫy xương một chân, chân còn lại đã dần dần khôi phục.
Anh đã luyện tập vật lý trị liệu rất lâu, không nghĩ tới chưa kịp xuất chiêu đã lâm vào tình cảnh xấu hổ như vậy.
Anh xấu hổ ho nhẹ một tiếng, quỳ trước mặt cô, nâng bàn tay cô lên, đặt một nụ hôn thành kính.
Với tình cảnh lãng mạn như thế này, đúng lúc Vương Hiểu đứng bên ngoài phòng bệnh nhìn xuyên qua ô cửa kính thấy hết tất cả, anh ta há hốc miệng, với hình dạng này cho một quả trứng gà vào trong vẫn còn được.
Thẩm Luân thoáng nhìn thấy Vương Hiểu đứng ở ngoài xem trộm, sắc mặt vừa đỏ lại chuyển sang đen.
“Vương….. Hiểu!”
Vương Hiểu nhanh trí lập tức bỏ chạy.
Thẩm Luân muốn đứng lên, hiện giờ trông anh giống như một người tàn tật, động tác vừa rồi khiến hai chân anh đau đớn.
Đau đến mức gương mặt nhăn lại, nhưng trên mặt vẫn nhiễm đỏ. Hiện giờ anh cảm thấy có chút xấu hổ.
Kiều Tịnh đỡ anh đứng lên, kéo xe lăn đến dìu anh ngồi xuống, tức giận phủi bụi trên đầu gối của anh, sau đó đem tấm chăn mỏng đắp lên chân anh.
“Anh đừng có lộn xộn nữa.”
“Cái tên Vương Hiểu này, dám nhìn lén chúng ta, anh phải trừ anh ta nửa năm tiền lương.” Thẩm Luân gắt gao mím một, vẻ mặt ngượng ngùng.
Kiều Tịnh nở nụ cười, ôn nhu nói: “Anh đúng là đồ không hiểu lý lẽ, anh ta có làm gì sai đâu?”
Ánh mặt trời chiếu vào phòng, cả người cô chìm trong vầng sáng, làm lòng anh cảm thấy thật ấm áp.
Thẩm Luân nhìn thấy cô nở nụ cười, kìm lòng không đặng cũng mỉm cười theo cô.
—— Nếu anh là người biết phân rõ phải trái, làm sao có thể theo đuổi được em?
HOÀN CHÍNH VĂN
Nội tâm Kiều Tịnh rối loạn, cô thu tay về: “Anh không sao là tốt rồi, vài ngày nữa em lại đến thăm anh.”
Cô vội rút tay về, trong lòng bàn tay vươn lại hơi ấm, cô không biết mình nên nói gì nữa. Nhìn thấy Thẩm Luân đứng trước mặt mình với dáng vẻ yếu đuối như vậy, làm cô không tài nào thích ứng kịp.
Ngữ khí của anh đầy tha thiết: “Có thể ở lại bên anh một lúc nữa, được không?”
Kiều Tịnh quay người muốn bước đi, nghe anh nói thế chợt dừng lại.
Thẩm Luân tha thiết cầu xin cô, “Có được không? Chỉ một lúc thôi.”
“…..”
Kiều Tịnh trầm mặc, nhìn thấy trên bàn có trái cây tươi, cô yên lặng cầm lấy quả táo quay về ngồi bên cạnh Thẩm Luân, nói: “Em gọt táo cho anh ăn nhé.”
Thẩm Luân nghe cô nói vậy, ánh mắt đầy kinh ngạc, kích động gật đầu, nhẹ giọng nhắc nhở: “Ừ, em cẩn thận một chút, đừng để cắt trúng tay.”
“……”
Vừa nghe anh nói xong, Kiều Tịnh rũ mắt, sau một lúc, ừ một tiếng.
Bên ngoài phòng bệnh, bà nội Thẩm chứng kiến hết tất cả.
“Có lẽ Kiều tiểu thư vẫn có chút tình cảm với ông chủ, cô gái này trái tim cũng không phải quá sắc đá.”
Bà nội Thẩm liếc mắt nhìn Vương Hiểu.
Vương Hiểu cười hề hề một tiếng, cảm thán nói một câu: “Lão phu nhân không biết đấy thôi, đêm đó khi xảy ra tai nạn, nếu không có Kiều tiểu thư cứu ông chủ, có lẽ ông chủ sẽ không thể chống đỡ nổi đến lúc cứu viện xuất hiện đâu.”
Nhất thời bà nội Thẩm lại nghĩ về chuyện đêm đó, chỉ xém chút nữa cháu trai nhà mình đã mất mạng, bà vô cùng sợ hãi.
Kiều Tịnh ngồi trong phòng bệnh trò chuyện cùng Thẩm Luân một lúc, trông anh rất vui vẻ, Kiều Tịnh vừa bước ra khỏi phòng bệnh, liền nhìn thấy bà nội Thẩm, cô hơi bất ngờ, vội lễ phép gọi một tiếng bà nội Thẩm.
Bà nội Thẩm trầm mặc, thân làm trưởng bối cũng không lên tiếng trách cứ cô điều gì.
Đợi Kiều Tịnh rời đi, bà nội Thẩm vào phòng bệnh, nhìn dáng vẻ hoa si của Thẩm Luân, trong lòng bi phẫn đan xen, nếu không phải hiện giờ anh đang bị thương, có lẽ bà đã đánh một gậy vào chân anh.
“Thật không có tiền đồ!”
Thẩm Luân bật cười: “Bà nội, bà nói xem có phải cô ấy cũng có chút tình cảm với cháu, đúng không?” Anh vừa nói xong, nhìn cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ, tâm tình cũng tốt hơn.
“Đứa trẻ ngốc!” Bà nội Thẩm chỉ hận rèn sắt không thành thép, muốn đánh anh nhưng không đành lòng, nước mắt lưng tròng.
Thẩm Luân có chút kinh ngạc, vội rút khăn giấy đưa cho bà nội Thẩm.
Bà nội Thẩm nghiêm mặt, giận dỗi nói: “Mấy lão già ở Thẩm gia biết tin cháu vì một người phụ xém chút nữa mạng cũng không còn, liền chạy đến từ đường của Thẩm gia, trước mặt tổ tông mắng cháu là đồ con cháu bất hiếu. Cháu chờ đi, khẳng định bọn họ không dễ đang buông tha cho cháu như vậy đâu.”
“Nghĩ cháu sẽ sợ bọn họ à?” Vẻ mặt Thẩm Luân đầy khinh miệt, ăn quả táo, nói tiếp: “Cho mấy lão già ấy thêm một trăm lá gan, bọn họ cũng không dám gây việc gì bất lợi đến cháu đâu.”
“Cháu đó ít gây chuyện một chút đừng để bà phải nhọc lòng! Bà còn muốn sống thêm vài năm nữa!”
“Bà nội, bà sẽ sống lâu trăm tuổi mà.” Thẩm Luân xoa bóp chân cho bà, nếu không phải vì đôi chân vẫn còn đang bị thương, anh sẽ quỳ xuống nhận lỗi cùng bà.
Bà nội Thẩm bị anh chọc đến bật cười, dùng gậy gõ lên đầu anh, lực không lớn, tỏ vẻ nghiêm khắc: “Bà nội chỉ muốn nhắc nhở cháu, cho dù cháu có yêu cô ấy đến mức nào, đừng quên thân phận và trọng trách trên vai mình, cháu nói xem nếu cháu xảy ra chuyện gì, bà nội chết đi còn có mặt mũi nào mà gặp ông nội của cháu đây.”
“Còn nữa, bà cũng không sống được bao lâu nữa đâu, trễ nhất là sang năm bà muốn cháu đem cháu cố về đây cho bà.”
Nghe bà nội nói xong, Thẩm Luân lập tức nở nụ cười, ánh mắt sáng ngời, so với bà nội anh còn gấp hơn trăm lần.
Thậm chí anh bắt đầu nghĩ đến việc con của anh và Kiều Tịnh sinh ra sẽ giống ai, là trai hay gái, cho dù là giới tính nào, anh đều sẽ yêu thương đứa trẻ đó cả đời, sẽ là chỗ dựa vững chắc cho hai mẹ con cô.
Vương Hiểu đứng trước cửa, thầm nghĩ: “Ông chủ ơi! Ngài đừng quá lạc quan như vậy, Kiều tiểu thư vẫn chưa chấp nhận tình cảm của ngài mà.”
Nhưng Vương Hiểu không đành lòng tạt nước lạnh vào mặt ông chủ, dù sao bấy lâu nay ông chủ cũng đã khổ sở rồi, để ông chủ mơ mộng một chút vậy.
Kiều Tịnh luôn đi nhờ xe của đoàn phim đến bệnh viện thăm Thẩm Luân, dường như giữa hai người cực kỳ ăn ý.
Bà nội Thẩm đã nhiều lần thúc giục, muốn anh chuyển đến bệnh viện thành phố để điều trị, nhưng anh luôn từ chối.
Trong bệnh viện này có người nhà của đoàn phim, mỗi hai ngày, bọn họ sẽ đi đến đây thăm người nhà, Kiều Tịnh cũng sẽ đi cùng, nếu anh chuyển viện không thể gặp mặt cô nữa.
Vốn dĩ hôm qua Kiều Tịnh sẽ đến bệnh viện thăm anh, nhưng cô bận chuyện đột xuất không đến được, gọi điện thoại báo cho anh biết ngày mai cô sẽ đến.
Thật vất vả lắm Thẩm Luân mới đợi được đến ngày hôm sau, sáng sớm anh bảo Vương Hiểu đẩy mình đến gốc cây gần cổng bệnh viện chờ cô.
Thời gian qua, chú ba của Thẩm Luân không ngừng gọi điện thoại cho anh, anh còn chưa chết đâu, mà ông ta đã gấp gáp muốn đen con trai của mình ngồi vào vị trí của anh, anh cười lạnh cúp điện thoại.
Trước cổng bệnh viện một chiếc xe quen thuộc xuất hiện. Thẩm Luân híp mắt nhìn qua, một đám người lục đục đi xuống, Kiều Tịnh là người xuống cuối cùng, đột nhiên có một anh chàng cao lớn gọi cô lại.
Người nọ bước xuống xe, đưa cho cô thứ gì đó, bởi vì đứng quá xa, Thẩm Luân không nhìn rõ món đồ đó là gì, dường như khá lớn, có lẽ là hộp trang sức. Trong tầm mắt, cô đưa lưng về phía anh, cho nên anh không xác định được cô có nhận món quà đó hay không.
Thẩm Luân mím môi, ánh mắt đầy nguy hiểm nhìn chằm chằm người đàn ông đó. Anh đã từng gặp qua người này, anh ta chính là ảnh đế Cung Trình, thì ra anh ta cũng có hứng thú với Kiều Tịnh.
“Sao anh lại ở đây?” Kiều Tịnh bước vào cổng bệnh viện, từ xa đã nhìn thấy Thẩm Luân, cô mỉm cười, trông thật xinh đẹp.
Thẩm Luân ngồi trên xe lăn, trên thân dưới đắp một tấm chăn mỏng, hôm nay anh mặc một bộ đồ màu xanh ngọc, mái tóc được cắt gọn gàng, khuôn mặt đẹp trai trắng trẻo, suốt dọc đường đi không ít nữ y tá âm thầm đánh gia bàn luận về anh.
Thẩm Luân là bệnh nhân đặc biệt của bệnh viện, không ít người dò hỏi thân phận của anh, ngoài việc anh có rất nhiều tiền ra, dáng vẻ xuất chúng, thì anh còn có biệt danh là bạn trai của đại minh tinh Kiều Tịnh, quả thực mọi người trong bệnh viện không ai không biết đến sự tồn tại của anh.
Ánh mắt Thẩm Luân đầy ẩn ý, “Biết em hôm nay đến, anh xuống đây đón em.”
Đi thôi, em đẩy anh lên phòng. Kiều Tịnh không nghe thấy được trong lời nói của anh mang theo sự ghen tuông.
“Sao vậy, không vui à?” Kiều Tịnh chần chừ, vỗ vai trấn an anh, “Thực sự xin lỗi anh, hôm qua trong đoàn phim có chút việc, không thể thoát thân.”
“…. Cái tên đàn ông kia, thôi quên đi.” Thẩm Luân lắc đầu, có chút chán ghét bản thân mình.
Đã dặn lòng không được tò mò, lại vì một tên đàn ông không liên quan mà tự ăn dấm chua.
“Anh ta đưa cho em thứ gì?”
Không được, anh không thể bỏ qua việc này!
Ánh mắt Thẩm Luân đầy trốn tránh, giọng nói cực kỳ ủy khuất.
Kiều Tịnh sững sờ một lúc, khoé môi chợt cong lên, chớp mắt nói: “Anh nói đến Cung Trình hả? Anh ta muốn tặng cho em cái đồng hồ phiên bản giới hạn của thương hiệu Cartier.”
“….. Em nhận à?” Trong lời nói của anh mang theo sự ghen tuông nồng đậm.
“Không có.”
Thẩm Luân cảm thấy dễ chịu hơn. Đến phòng bệnh, anh lại ngửi thấy hương vị quen thuộc, anh nuốt nước bọt, vẻ mặt có chút gấp gáp.
Một tháng trôi qua, nếu tính chuẩn xác chính là một tuần hai ngày, cũng đã hơn mười ngày, mỗi lần Kiều Tịnh đến thăm
đều sẽ mang canh xương hầm đến cho anh, lần sau còn đem nhiều hơn lần trước, nếu uống không hết ngày mai có thể uống tiếp.
Thực ra, hương vị của canh không tệ, nhưng ai có thể chịu đựng nổi cứ uống ròng rã một tháng trời. Hiện giờ Thẩm Luân ngửi được mùi đó đã cảm thấy no luôn rồi.
Kiều Tịnh cũng phát hiện ra, cô chần chừ một lúc, đổ canh lại vào bình. Thẩm Luân híp mắt nhìn, vội bắt lấy tay cô, nhẹ giọng nói: “Em làm sao vậy? Anh đâu nói là anh không uống. Tịnh Tịnh, anh hơi đói.”
“……”
Kiều Tịnh khẽ cười một tiếng, ngồi xuống tâm bình khí hoà nói chuyện với Thẩm Luân: “Anh đừng khẩn trương, là sai sót của em. Như vậy đi, ngày mai em sẽ nấu cho anh món khác. Hôm nay anh chịu chút ủy khuất nhé, để em đi xuống căn tin mua cơm cho anh.”
Kiều Tịnh quay ngươi đi được hai bước, Thẩm Luân vội đẩy xe lăn đuổi theo, nắm chặt cánh tay cô.
“Em đừng quay người lại.”
Vốn dĩ cô dự định xoay người lại, nghe anh nói thế lập tức đứng yên.
Thẩm Luân ho nhẹ một tiếng, trầm giọng nói: “Thời gian qua em luôn chăm sóc cho anh, còn nấu canh cho anh uống, hương vị vẫn không thay đổi, làm anh nhớ lại nhiều chuyện trước kia. Anh có một câu luôn không dám hỏi em, anh sợ nghe thấy đáp án mà mình không muốn nghe nhất.”
Kiều Tịnh quay lưng về phía anh, cho nên anh mới có can đảm hơn một chút nói ra lời trong tận đáy lòng.
“…. Anh sẽ không hỏi rõ câu trả lời của em, vì anh không muốn tạo cho em thêm áp lực, như hiện giờ là tốt lắm rồi, anh rất mãn nguyện. Ngày đó lúc em xuống núi tìm anh, anh đã muốn đưa cho em một thứ, món quà này anh đã chuẩn bị cho em từ rất lâu, em còn nhớ lần đó anh dẫn em đến tham gia một buổi đấu giá không, khi ấy anh đã bỏ đi về trước, lần đó em cho rằng anh đã qua đêm với Ôn Thư, kỳ thực đêm đó anh đã đuổi theo đôi vợ chồng phương Tây mong họ bán lại viên đá quý được đấu giá trong thương hội cho anh, hiện giờ anh muốn đưa nó lại cho em, hy vọng là không quá trễ.”
Với lời nói này, hình như giọng điệu của Thẩm Luân vô cùng khẩn cầu nói ra từng câu từng chữ.
Nếu đổi lại là trước kia, anh không bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày bản thân mình lại ăn nói khép nép cầu xin tình yêu từ người khác như vậy.
Nếu đổi lại là một tháng trước, anh cũng không dám nói ra những lời nói này.
Thực ra, Thẩm Luân dám ở trước mặt Kiều Tịnh làm càn thế này, là vì anh cảm thấy bản thân mình vẫn còn hy vọng. Anh không thể chờ thêm nữa, sợ lâu ngày mọi chuyện không thể cứu vãn được.
Anh đã âm thầm quan sát thái độ của Kiều Tịnh trong vòng một tháng qua, cẩn thận quan sát từng biểu cảm từng ánh mắt của cô.
Nếu cô muốn phán án tử cho anh, thì cô đã sớm làm rồi. Nhưng anh sợ trải qua một thời gian dài, anh không thể tiếp tục thuyết phục bản thân buông tha cho cô nữa, đến lúc ấy anh lại làm ra những chuyện khiến cô tổn thương thì không tốt.
Qua một lúc, Kiều Tịnh châm rãi xoay người nhìn anh.
Trong tay anh đang cầm một chiếc nhẫn đá quý, vẻ mặt vô cùng khẩn trương, ánh mắt đầy lo lắng.
“Em đừng cảm thấy áp lực, anh không muốn ép buộc em, chỉ là anh cảm thấy chiếc nhẫn này rất thích hợp với em. Anh đã muốn đưa cho em từ rất lâu, tất nhiên, em không muốn nhận lấy cũng không sao cả.”
Kiều Tịnh bình tĩnh hỏi, “Lúc ấy anh muốn tặng nhẫn cho em?”
Thẩm Luân bị câu hỏi này của cô làm cho sửng sốt.
Không phải như vậy, lúc đó anh chưa yêu cô nhiều thế này, anh chỉ muốn tặng cô một vòng cổ làm từ đá quý, cuối cùng anh vẫn không ném nó đi.
Bất quá những lời này anh không dám nói thẳng ra, anh cố gắng nói giảm nói tránh, có chút khẩn trương nói: “Không phải, anh đã nhờ người lấy viên đá quý trên vòng cổ làm thành chiếc nhẫn này.”
Đêm đó anh đem chiếc nhẫn theo bên người, bỏ trong túi quần, ngay cả lúc anh bị lũ quét cuốn đi vẫn theo bản năng giữ chặt lấy nó.
Viên đá quý này có tên gọi là Forever Love, tình vĩnh cữu. Trước kia Thẩm Luân không quan tâm nó tên là gì, chỉ đơn giản cảm thấy màu sắc của viên đá quý này khá đẹp mắt, rất thích hợp với cô.
Sau này anh dần dần ý thức được một số chuyện, bắt đầu quan tâm đến tên gọi của viên đá.
Khoé môi cô cong lên. Đột nhiên cô mỉm cười, càng làm Thẩm Luân thêm khẩn trương, miệng khô lưỡi đắng, ánh mắt đầy lo lắng, nắm chặt chiếc nhẫn trong tay.
“Thẩm Luân, anh không hối hận à?” Giọng điệu của Kiều Tịnh thong thả, có chút buồn bã, cũng có chút mơ hồ nói: “Trước kia em đã lừa dối anh rất nhiều chuyện, đối xử với anh cũng không tốt lắm. Anh đã suy nghĩ kỹ chưa, nếu như anh hối hận….”
Cô còn chưa nói hết câu, đột nhiên Thẩm Luân ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh tràn ngập sự vui sướng, cùng kích động, còn có chút khẩn trương.
Cuối cùng, anh kéo cô ngã vào lòng mình, kìm nén sự đau lòng, giọng nói trầm khàn nhưng nghẹn ngào: “Trời ạ, làm sao anh có thể hối hận được. Điều anh sợ nhất chính là một chút cơ hội em cũng không cho anh.”
Kiều Tịnh lại trầm mặc, thực sự Thẩm Luân rất sợ, sợ cô không nói lời nào, không biết trong lòng cô đang suy tính điều gì.
“Em đừng sợ anh, đừng trốn tránh anh nữa, được không?”
Kiều Tịnh ngẩng mặt lên, đôi mắt trong sáng phản chiếu gương mặt anh. Cô nhìn anh thực lâu, đột nhiên cô muốn thử cảm giác vuốt mái tóc của anh một lần.
Quả thực cô đã làm như vậy, động tác rất nhẹ nhàng, cô xoa tóc anh, nở một nụ cười, còn ra sức nghịch tóc anh.
Thẩm Luân một chút tức giận đều không có, chăm chú nhìn ngắm gương mặt cô, giống như một con chó lớn, ngặm chặt món đồ chơi yêu thích, cả đời không từ bỏ.
“Đeo cho em.”
Thẩm Luân chợt ngẩn người, ngơ ngác nhìn cô.
Kiều Tịnh nhìn anh, nở một nụ cười lạnh, “Nhanh như vậy đã đổi ý rồi sao?”
Trong nháy mắt da đầu Thẩm Luân run lên, khoé mắt xuất hiện một tầng hơi nước. Anh mím môi, bỗng nhiên ngồi thẳng người, rất có khí thế nâng tay cô lên, đeo nhẫn vào ngón tay cô.
Chỉ là anh quá kích động, tay cầm nhẫn run lên, ánh mắt vô cùng thành kính, trước mắt càng ngày càng trở nên mơ hồ.
Kiều Tịnh thở nhẹ một tiếng, lau nước mắt cho anh. Đưa tay về phía trước, giúp anh một tay, cứ như vậy chiếc nhẫn đã nằm trên ngón áp út của cô.
Kiều Tịnh đưa tay lại gần ngắm nhìn chiếc nhẫn, viên đá quý rất lớn, có màu đỏ, xem ra là món đồ đắt tiền. Cô không hiểu vì sao Thẩm Luân lại cảm thấy viên đá này thích hợp với cô, có phải vì mắt nhìn của cô quá nông cạn hay không? Bất quá cũng đã đeo rồi, cô cũng cảm thấy không mấy khó coi, nhìn lâu một lúc có chút thuận mắt.
Cô vẫn còn đang ngắm nhìn chiếc nhẫn, cô nghe thấy tiếng động, cúi đầu nhìn lại chợt hoảng hốt.
Thẩm Luân đã đẩy xe lăn ra, chân đứng không vững trực tiếp quỳ hai gối trước mặt cô.
Vì quá kích động, không khống chế tốt lực đạo, thực ra anh chỉ bị gẫy xương một chân, chân còn lại đã dần dần khôi phục.
Anh đã luyện tập vật lý trị liệu rất lâu, không nghĩ tới chưa kịp xuất chiêu đã lâm vào tình cảnh xấu hổ như vậy.
Anh xấu hổ ho nhẹ một tiếng, quỳ trước mặt cô, nâng bàn tay cô lên, đặt một nụ hôn thành kính.
Với tình cảnh lãng mạn như thế này, đúng lúc Vương Hiểu đứng bên ngoài phòng bệnh nhìn xuyên qua ô cửa kính thấy hết tất cả, anh ta há hốc miệng, với hình dạng này cho một quả trứng gà vào trong vẫn còn được.
Thẩm Luân thoáng nhìn thấy Vương Hiểu đứng ở ngoài xem trộm, sắc mặt vừa đỏ lại chuyển sang đen.
“Vương….. Hiểu!”
Vương Hiểu nhanh trí lập tức bỏ chạy.
Thẩm Luân muốn đứng lên, hiện giờ trông anh giống như một người tàn tật, động tác vừa rồi khiến hai chân anh đau đớn.
Đau đến mức gương mặt nhăn lại, nhưng trên mặt vẫn nhiễm đỏ. Hiện giờ anh cảm thấy có chút xấu hổ.
Kiều Tịnh đỡ anh đứng lên, kéo xe lăn đến dìu anh ngồi xuống, tức giận phủi bụi trên đầu gối của anh, sau đó đem tấm chăn mỏng đắp lên chân anh.
“Anh đừng có lộn xộn nữa.”
“Cái tên Vương Hiểu này, dám nhìn lén chúng ta, anh phải trừ anh ta nửa năm tiền lương.” Thẩm Luân gắt gao mím một, vẻ mặt ngượng ngùng.
Kiều Tịnh nở nụ cười, ôn nhu nói: “Anh đúng là đồ không hiểu lý lẽ, anh ta có làm gì sai đâu?”
Ánh mặt trời chiếu vào phòng, cả người cô chìm trong vầng sáng, làm lòng anh cảm thấy thật ấm áp.
Thẩm Luân nhìn thấy cô nở nụ cười, kìm lòng không đặng cũng mỉm cười theo cô.
—— Nếu anh là người biết phân rõ phải trái, làm sao có thể theo đuổi được em?
HOÀN CHÍNH VĂN
Danh sách chương