Edit: Tiểu Màn Thầu
Thẩm Luân đau đến mức phải tỉnh lại, anh bị cuốn xuống tận hạ nguồn, chân còn đập vào tảng đá, đã bị gẫy xương, cả người loang lổ vết máu.
Trời dần chuyển tối, bốn bề tĩnh lặng, từng cơn gió lạnh buốt thổi qua mặt anh. Quần áo anh ướt đẫm, trước đó khi thoát khỏi chiếc xe thì tay anh đã bị thương, bây giờ lại đến chân, anh cười khổ một tiếng, chẳng lẽ đây chính là trừng phạt mà ông trời muốn dành cho anh sao? Thẩm Luân gian nan lê người đến chỗ nước cạn. Vết thương do thuỷ tinh cắt phải trong lòng bàn tay không ngừng chảy máu, mùi máu tanh lan tỏa khắp nơi, mí mắt anh càng ngày càng trở nên nặng nề.
“Thẩm Luân!”
Kiều Tịnh đi cùng nhân viên cứu hộ tìm kiếm xung quanh, đường núi gập ghềnh, gió lạnh thổi vào người, cô gọi khan cả tiếng, môi khô cứng.
Ý thức của Thẩm Luân trở nên mơ hồ, đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc anh liền bừng tỉnh, tiếng gió lạnh bên tai không ngừng gào thét, anh cố gắng mở mắt lên, lấy lại bình tĩnh, hô lên: “Ở nơi này….”
Thanh âm rất nhỏ, căn bản không truyền được bao xa. Thẩm Luân thở gấp, tay cầm lấy tảng đá, ra sức đập xuống tạo thành tiếng động.
Tiếng bước chân càng ngày càng đến gần, “Thẩm Luân? Anh ở đâu?!” Kiều Tịnh hô lên hai tiếng, xung quanh tối đen như mực, bầu trờn dần chuyển đen, pin điện thoại cũng không còn lại bao nhiêu, vì để tiết kiệm phin giữ liên lạc với người bên ngoài, cô không thể mở đèn pin của điện thoại lên.
Lúc này nghe thấy động tĩnh, vội mở đèn pin, phát hiện cách đó không ngay chỗ nước cạn có bóng người.
“Thẩm Luân, Thẩm Luân?” Cô vội chạy đến, giọng nói đầy lo lắng, nhất thời không biết nên nói cái gì. Chảy nhiều máu quá.
Kiều Tịnh mím môi, khoé mắt ươn ướt. Nương theo ánh sáng của đèn pin, Thẩm Luân khó nhọc mở mắt, nhìn thấy người ngồi trước mặt, khoé môi yếu ớt cong lên: “Đừng khóc, anh không sao.”
Kiều Tịnh nhìn anh, còn nhìn thấy vết thương trên chân anh, máu không ngừng chảy ra thấm vào quần áo. Cô muốn đỡ anh đứng dậy, đưa anh đến nơi an toàn. Không biết đêm nay trời có đổ mưa nữa không, nếu bị lạc đường hay gặp thú dữ thì biết làm sao.
Thẩm Luân lắc đầu: “Chân anh bị va vào tảng đá, gãy rồi, không cử động được.”
Dứt lời, một trận gió thổi đến, còn kéo theo cả mưa phùn. Nơi này là vùng trủn, nếu lũ quét xuất hiện lần nữa nhất định sẽ đổ xuống đây, Kiều Tịnh đi qua đi lại, mép quần đã dính đầy bùn đất.
“Anh đừng nói nữa, tôi sẽ gửi định vị.”
Nơi này tín hiệu không tốt, Kiều Tịnh tìm nửa ngày, cũng không gửi được định vị. Cô bỏ điện thoại vào túi, nương theo ánh sáng mờ ảo nhìn xung quanh, cô cúi người xuống muốn cõng anh.
“Lạnh lắm phải không?”
Thẩm Luân nắm lấy tay cô, đôi bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo, quần áo cô cũng ướt cả, mái tóc rối loạn, gương mặt xinh đẹp trở nên nhợt nhạt, đôi môi lạnh đến chuyển tím.
Anh nhìn bộ dạng cô lúc này, thế mà lại cảm thấy vui mừng. Ngay tại thời điểm Kiều Tịnh xuất hiện, anh cho rằng đã mình sắp chết, cho nên xuất hiện ảo giác.
Trong mắt cô ẩn chút nước mắt, cô vì anh mà khóc. Một khắc đó, cho dù anh có phải chết ngay lập tức, cũng sẽ vui vẻ ra đi. Anh rất thích nhìn cô như vậy, cô rơi nước mắt vì anh, thì anh có chết cũng nhắm mắt.
Kiều Tịnh muốn đỡ Thẩm Luân lên, mưa càng ngày càng nặng hạt, khắp nơi tối đen như mực, mọi tiếng động trong mưa đều nhỏ đi.
“Em đi đi, tìm người đến cứu anh.” Thẩm Luân cố gắng lên tiếng: “Mưa lớn lên rồi.”
Hai người đều biết rõ, trời đã tối, gặp thời tiết này sẽ rất nguy hiểm. Mưa bắt đầu lớn hơn, Thẩm Luân lại bị thương, thân hình anh cao gần 1m9, cô muốn cõng anh thì phải tốn khá nhiều sức.
“Nghe lời anh, em đi trước đi. Nếu anh không thể quay về nữa, em hãy đi tìm Vương Hiểu, anh đã đưa cho anh ta một phần văn kiện, sau khi anh chết em sẽ được một khoản tiền lớn.” Thẩm Luân khẽ cười, ánh mắt hết sức ôn nhu, chăm chú nhìn vào cô, dường như sợ rằng bản thân mình sẽ không còn được nhìn thấy cô nữa, “Anh biết em ở bên cạnh anh, chịu rất nhiều ủy khuất, là do anh ích kỷ, trước kia đã làm nhiều việc tổn thương đến em, anh xin lỗi. Qua đêm nay, em sẽ được tự do….”
Cánh tay Kiều Tịnh cương cứng, cô mím môi, ánh mắt chần chừ: “Nói ít lại đi.”
“Hôm nay anh đến tìm em, là vì muốn chúc mừng sinh nhật em. Đã ba năm rồi, chưa từng một lần ăn mừng sinh nhật với em, anh xin lỗi. Quà anh đã sớm chuẩn bị cho em….. Nhưng có lẽ em sẽ không muốn nhận.”
“Anh là một thằng tồi, đã không hiểu rõ trái tim mình, gây ra biết bao sai lầm, đẩy em càng ngày càng xa khỏi anh.”
Thẩm Luân cười khổ: “Em đừng cố sức nữa, tay và chân của anh đã bị thương, không thể cử động. Em chạy nhanh đi, tìm nơi nào bắt được tín hiệu, gọi người đến đây, rồi quay lại cứu anh.”
“Trên đời này, ngoại trừ bà nội, người anh muốn xin lỗi nhất chính là em. Chỉ mong….” Thẩm Luân hít mũi, khoé mắt ửng đỏ.
Anh không thể nói tiếp, không thể nói ra những lời dối lòng như mong cô tìm được hạnh phúc mới, cho dù như thế nào anh cũng không thể thốt thành lời.
Giờ phút này nội tâm anh cực kỳ đau đớn, đau đến mức đôi mắt đỏ ngầu, ngữ khí nghẹn ngào, lại mang theo một nỗi bi thương thống khổ cùng thành toàn: “Nếu anh xảy ra chuyện, em hãy quên anh đi, sau đó…. Sau đó tìm một người đàn ông khác, yêu thương em, mong người đó sẽ luôn trân trọng em, vì em xứng đáng được như vậy.” Anh vừa nói vừa cười, chỉ là tiếng mưa quá lớn, át đi tiếng nói nghẹn ngào của anh.
Trước kia đối với anh, một khi đã thích thứ gì thì sẽ tìm mọi cách giữ lấy, anh không hiểu cách yêu một người là như thế nào, yêu là phải bao dung, là phải biết hy sinh, mong người mình yêu có được hạnh phúc.
Hiện giờ anh đã hiểu, nhưng đã muộn màng, anh làm cô tổn thương quá nhiều, ngay từ đầu anh đã không đối xử thật lòng với cô.
Kiều Tịnh nổi giận, phiền chán nói: “Anh im miệng cho tôi.”
Cô tức giận, có chút dở khóc dở cười.
“Thẩm Luân, anh không được chết.” Giọng nói đầy cố chấp của cô vang lên, còn mang theo sự lo lắng.
Thẩm Luân chấn động, ánh mắt đầy chua xót, không biết trên mặt là nước mưa hay là nước mắt, nhìn bộ dạng anh bây giờ trông thật chật vật. Anh không muốn để cô nhìn thấy, vội quay đầu.
Anh bình tĩnh nói: “—— Em thả anh xuống đi, nếu không cả hai chúng ta ai cũng không thể sống sót được.”
Lúc này, trên đỉnh đầu xuất hiện động tĩnh. Trên bầu trời đêm có một chiếc trực thăng đang bay về phía bọn họ, Thẩm Luân mở to đôi mắt, nhìn thấy có người trên trực thăng, vẻ mặt Vương Hiểu đầy lo lắng ra sức chỉ huy, trên không trung xuất hiện một dây thang, có vài người đàn ông đang leo xuống.
Kiều Tịnh quay đầu nhìn Thẩm Luân, khoé môi gợi lên giọng đầy mỉa mai: “Hiện giờ điện thoại đã có chức năng chống nước, thời điểm mấu chốt vẫn rất hữu dụng.”
“……”
Đợi Thẩm Luân phản ứng lại, đã bị người ta đưa lên trực thăng. Kiều Tịnh cũng đi theo, quần sao hai người đều ướt đẫm, nhìn vô cùng chật vật. Vương Hiểu đưa khăn lông đến, Kiều Tịnh nói cảm ơn liền khoác lên người.
Vết thương của Thẩm Luân rất nghiêm trọng, nhất là ở phần chân, rất sâu chảy máu không ngừng, còn có thể nhìn thấy cả xương. Trực thăng bay thẳng đến bệnh viện, lúc này Thẩm Luân bắt đầu phát sốt, nhưng vẫn nắm chặt tay Kiều Tịnh không buông, Kiều Tịnh nhíu mày, không rút tay ra, cô nhìn về phía cửa sổ, có chút ngẩn người. Cô tìm người suốt cả một đêm, ngoài trừ việc không bị thương, nhưng thân thể của cô không tốt hơn Thẩm Luân là bao.
Vào bệnh viện, Thẩm Luân được nâng lên băng ca, nhất mực vẫn không chịu buông tay, Kiều Tịnh yên lặng, đi theo anh vào bệnh viện. Cuối cùng vẫn là bác sĩ tách hai người ra, dùng sức rất lớn mới có thể mở từng ngón tay của Thẩm Luân ra.
Thẩm Luân mở mắt lên, tầm nhìn mơ hồ, khi nhìn thấy Kiều Tịnh vẫn ở đây, anh an tâm nở một nụ cười.
Tốt quá!
Vẫn còn ở đây!
Thẩm Luân được đẩy vào phòng cấp cứu, tiến hành phẩu thuật. Kiều Tịnh cũng không tốt hơn bao nhiêu, mấy ngày nay thời tiết trên núi thay đổi thất thường, hơn nữa suốt một đêm dầm mưa, lúc này hai má đỏ bừng, tầm mắt cũng trở nên mông lung.
“Ôi! Làm tôi sợ muốn chết….”
Vương Hiểu thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại, nghe thấy một tiếng bịch, Kiều Tịnh ngã xuống mặt đất, Vương Hiểu sợ hãi hô lên: “Bác sĩ?! Bác sĩ ơi!”
Cũng may ở đây là bệnh viện, lúc nào cũng có y tá và bác sĩ trực ban, Kiều Tịnh được cấp cứu, rất nhanh đã tỉnh lại.
Cô được truyền dịch, uống thuốc sau đó lại ngủ say. Chân phải của Thẩm Luân bị gẫy xương, chân trái cũng bị thương, chỉ có thể ngồi xe lăn một thời gian, thể chất của anh tốt hơn so với Kiều Tịnh, nằm dưỡng thương một ngày đã tỉnh lại, vẫn còn sốt, anh rút kim tiêm ra, bảo Vương Hiểu đưa mình đến phòng bệnh cách vách.
Bác sĩ trong bệnh viện không lay chuyển được anh, còn ra điều kiện bắt anh phải phối hợp điều trị thật tốt, mới đồng ý để anh đi đến phòng cách vách thăm người.
Thẩm Luân cười lạnh, không lên tiếng trả lời. Vương Hiểu đứng một bên toát cả mồ hôi lạnh, anh ta sợ ông chủ sẽ đem cái bệnh viện này đập nát mất. Quả thực, tâm tư tình cảm của ông chủ đều đặt lên người Kiều Tịnh.
Phòng bệnh nằm ở hướng mặt trời mọc, ánh mặt trời xuyên thấu qua ô cửa sổ, trên giường bệnh là một cô gái trẻ với gương mặt xinh đẹp, Thẩm Luân ngắm mãi không chán, còn bảo Vương Hiểu ra ngoài chờ, anh tự đẩy xe lăn về phía giường bệnh.
Kiều Tịnh tỉnh lại, đôi mắt có chút mê mang, chợt nhìn thấy Thẩm Luân ngồi bên cạnh giường, đồng tử của cô hơi co lại.
Thẩm Luân tự trách nói: “Em đã khỏe hơn chưa?”
Kiều Tịnh nhìn anh một lúc, sau đó xoay người nhắm mắt lại.
Thẩm Luân cười khổ một tiếng, vòng xe lăn đi về phía bên kia giường bệnh. Kết quả Kiều Tịnh vẫn nhắm mắt xoay người đi hướng khác.
Các y tá đi ngang qua khẽ cười, Vương Hiểu nhìn bọn họ, “Nhìn cái gì mà nhìn, mau đi đi.”
Bọn họ lại tiếp tục nhìn, bầu không khí trong phòng có chút không ổn, Vương Hiểu lanh trí đóng cửa phòng lại.
Bên trong phòng bệnh, vẻ mặt Kiều Tịnh đầy chán ghét, “Anh gạt tôi. Từ trước đến giờ anh đều nhớ rõ, thời gian qua anh xem tôi như kẻ ngốc, làm vậy vui lắm sao?”
Hàng mi dài khẽ run, tức giận đến ngực cũng phập phồng. Con mẹ nó hệ thống không đáng tin chút nào, còn nói chỉ có một mình cô nhớ rõ mọi chuyện, vậy vì sao Thẩm Luân vẫn còn nhớ!
Kiều Tịnh dần bình tĩnh lại, ánh mặt trời chiếu lên người cô, gương mặt yên tĩnh, quanh thân được bao bọc một luồng sáng nhàn nhạt. Cô tức giận đến gương mặt nhỏ nhắn cũng ửng hồng, mím môi trông thật đáng yêu.
Thẩm Luân yêu cô say đắm, yêu nhất chính là cái dáng vẻ không thèm để ý đến anh, yêu cả những lúc cô dịu dàng, hay kể cả lúc cô nóng giận. Anh không phải là thánh nhân, mục đích ban đầu anh yêu cô là vì ***, đến khi phải đối mặt với sinh ly tử biệt, anh mới hoàn toàn hiểu rõ một điều, yêu một người là không có lý do, người đó giống như thân thể của mình, càng lâu ngày càng không muốn tách rời.
Kiều Tịnh chính là sinh mạng của anh, chỉ cần cô còn sống, anh thế nào cũng được.
Có lẽ vì ánh mắt của Thẩm Luân quá thâm tình, Kiều Tịnh cảm giác trên người mình như bị khoét hai cái lỗ, cô mở mắt lên, nói: “Tôi muốn nghỉ ngơi.”
“Được, anh không quấy rầy em nghỉ ngơi, nhưng mà anh chỉ muốn nhìn em một lúc.”
Nhìn thấy cô không đáp lời, Thẩm Luân thấp giọng nói: “Anh có thể hỏi em một vấn đề không?”
Anh ngồi trước cửa sổ, đưa lưng về phía ánh mặt trời, khiến cho ngũ quan của anh thoạt nhìn càng trở nên sắc nét, trông thật thâm tình. Thậm chí anh còn đỏ mặt mất tự nhiên, giọng nói dễ nghe mang theo vài phần chần chừ, “Thực xin lỗi, lại bỏ lỡ sinh nhật của em.”
Kiều Tịnh bình tĩnh nói: “Không sao.”
Cô xuyên đến đây đã không có ngày sinh nhật, đây chỉ là ngày sinh nhật của nguyên thân, không phải là của cô, ngoài trừ bà ngoại nhớ rõ, người bên cạnh cô không ai nhắc đến, cô cũng không chủ động quan tâm đến chuyện này.
“Vì sao đêm đó em không đi?” Thẩm Luân dè dặt cẩn trọng quan sát cô.
Kiều Tịnh suy nghĩ, cảm thấy anh đang hỏi về việc vì sao cô không bỏ anh lại mà rời đi.
Cô nghiêm túc nói: “Bởi vì Vương Hiểu đã định vị trên điện thoại của tôi, tôi mang theo trong người, nhất định anh ta sẽ tìm thấy chúng ta. Hơn nữa trong tình hình ấy, mưa rất lớn, cho dù có bỏ đi cũng không đi được bao xa.”
Biểu cảm của Thẩm Luân cứng đờ, anh vẫn không chịu buông tha, hỏi tiếp: “Em đến đó là vì anh đúng không?”
“…..”
Kiều Tịnh nghẹn lời, cúi đầu, hàng mi dài che khuất cảm xúc trong đôi mắt. Cô không trả lời, Thẩm Luân thở nhẹ một hơi, không thể không nói, trong lòng anh có chút kích động.
Anh cố gắng nhịn cười, tận lực bình tĩnh lại: “Anh không hỏi nữa, em nghỉ ngơi đi. Anh nằm phòng bên cạnh, em có việc gì cứ gọi anh.”
“Đợi một chút,” Kiều Tịnh gọi anh lại, cô ngồi dậy, ánh mắt bình tĩnh, “Anh không muốn hỏi tôi, chuyện gì đang xảy ra sao?”
Đối với người bình thường, nhìn thấy người đã chết bất ngờ sống lại, không phải sẽ cảm thấy sợ hãi, tìm cách tránh xa sao?
Lúc trước Kiều Tịnh không nghĩ sẽ nói ra tất cả, kỳ thực trong lòng cô cũng có chút sợ hãi, nhưng sau khi suy nghĩ, nếu đổi lại người đó là cô, có lẽ đã sợ chết khiếp, thậm chí còn muốn tránh người đó thật xa.
Thẩm Luân đưa lưng về phía cô, ánh mặt trời chiếu lên lưng anh, anh cúi đầu khẽ cười, thở dài một tiếng, “Em vẫn còn sống là tốt rồi, như vậy anh đã cảm thấy mãn nguyện.”
Đúng vậy, chỉ cần cô còn sống, những chuyện khác đã không còn quan trọng.
Thẩm Luân đau đến mức phải tỉnh lại, anh bị cuốn xuống tận hạ nguồn, chân còn đập vào tảng đá, đã bị gẫy xương, cả người loang lổ vết máu.
Trời dần chuyển tối, bốn bề tĩnh lặng, từng cơn gió lạnh buốt thổi qua mặt anh. Quần áo anh ướt đẫm, trước đó khi thoát khỏi chiếc xe thì tay anh đã bị thương, bây giờ lại đến chân, anh cười khổ một tiếng, chẳng lẽ đây chính là trừng phạt mà ông trời muốn dành cho anh sao? Thẩm Luân gian nan lê người đến chỗ nước cạn. Vết thương do thuỷ tinh cắt phải trong lòng bàn tay không ngừng chảy máu, mùi máu tanh lan tỏa khắp nơi, mí mắt anh càng ngày càng trở nên nặng nề.
“Thẩm Luân!”
Kiều Tịnh đi cùng nhân viên cứu hộ tìm kiếm xung quanh, đường núi gập ghềnh, gió lạnh thổi vào người, cô gọi khan cả tiếng, môi khô cứng.
Ý thức của Thẩm Luân trở nên mơ hồ, đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc anh liền bừng tỉnh, tiếng gió lạnh bên tai không ngừng gào thét, anh cố gắng mở mắt lên, lấy lại bình tĩnh, hô lên: “Ở nơi này….”
Thanh âm rất nhỏ, căn bản không truyền được bao xa. Thẩm Luân thở gấp, tay cầm lấy tảng đá, ra sức đập xuống tạo thành tiếng động.
Tiếng bước chân càng ngày càng đến gần, “Thẩm Luân? Anh ở đâu?!” Kiều Tịnh hô lên hai tiếng, xung quanh tối đen như mực, bầu trờn dần chuyển đen, pin điện thoại cũng không còn lại bao nhiêu, vì để tiết kiệm phin giữ liên lạc với người bên ngoài, cô không thể mở đèn pin của điện thoại lên.
Lúc này nghe thấy động tĩnh, vội mở đèn pin, phát hiện cách đó không ngay chỗ nước cạn có bóng người.
“Thẩm Luân, Thẩm Luân?” Cô vội chạy đến, giọng nói đầy lo lắng, nhất thời không biết nên nói cái gì. Chảy nhiều máu quá.
Kiều Tịnh mím môi, khoé mắt ươn ướt. Nương theo ánh sáng của đèn pin, Thẩm Luân khó nhọc mở mắt, nhìn thấy người ngồi trước mặt, khoé môi yếu ớt cong lên: “Đừng khóc, anh không sao.”
Kiều Tịnh nhìn anh, còn nhìn thấy vết thương trên chân anh, máu không ngừng chảy ra thấm vào quần áo. Cô muốn đỡ anh đứng dậy, đưa anh đến nơi an toàn. Không biết đêm nay trời có đổ mưa nữa không, nếu bị lạc đường hay gặp thú dữ thì biết làm sao.
Thẩm Luân lắc đầu: “Chân anh bị va vào tảng đá, gãy rồi, không cử động được.”
Dứt lời, một trận gió thổi đến, còn kéo theo cả mưa phùn. Nơi này là vùng trủn, nếu lũ quét xuất hiện lần nữa nhất định sẽ đổ xuống đây, Kiều Tịnh đi qua đi lại, mép quần đã dính đầy bùn đất.
“Anh đừng nói nữa, tôi sẽ gửi định vị.”
Nơi này tín hiệu không tốt, Kiều Tịnh tìm nửa ngày, cũng không gửi được định vị. Cô bỏ điện thoại vào túi, nương theo ánh sáng mờ ảo nhìn xung quanh, cô cúi người xuống muốn cõng anh.
“Lạnh lắm phải không?”
Thẩm Luân nắm lấy tay cô, đôi bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo, quần áo cô cũng ướt cả, mái tóc rối loạn, gương mặt xinh đẹp trở nên nhợt nhạt, đôi môi lạnh đến chuyển tím.
Anh nhìn bộ dạng cô lúc này, thế mà lại cảm thấy vui mừng. Ngay tại thời điểm Kiều Tịnh xuất hiện, anh cho rằng đã mình sắp chết, cho nên xuất hiện ảo giác.
Trong mắt cô ẩn chút nước mắt, cô vì anh mà khóc. Một khắc đó, cho dù anh có phải chết ngay lập tức, cũng sẽ vui vẻ ra đi. Anh rất thích nhìn cô như vậy, cô rơi nước mắt vì anh, thì anh có chết cũng nhắm mắt.
Kiều Tịnh muốn đỡ Thẩm Luân lên, mưa càng ngày càng nặng hạt, khắp nơi tối đen như mực, mọi tiếng động trong mưa đều nhỏ đi.
“Em đi đi, tìm người đến cứu anh.” Thẩm Luân cố gắng lên tiếng: “Mưa lớn lên rồi.”
Hai người đều biết rõ, trời đã tối, gặp thời tiết này sẽ rất nguy hiểm. Mưa bắt đầu lớn hơn, Thẩm Luân lại bị thương, thân hình anh cao gần 1m9, cô muốn cõng anh thì phải tốn khá nhiều sức.
“Nghe lời anh, em đi trước đi. Nếu anh không thể quay về nữa, em hãy đi tìm Vương Hiểu, anh đã đưa cho anh ta một phần văn kiện, sau khi anh chết em sẽ được một khoản tiền lớn.” Thẩm Luân khẽ cười, ánh mắt hết sức ôn nhu, chăm chú nhìn vào cô, dường như sợ rằng bản thân mình sẽ không còn được nhìn thấy cô nữa, “Anh biết em ở bên cạnh anh, chịu rất nhiều ủy khuất, là do anh ích kỷ, trước kia đã làm nhiều việc tổn thương đến em, anh xin lỗi. Qua đêm nay, em sẽ được tự do….”
Cánh tay Kiều Tịnh cương cứng, cô mím môi, ánh mắt chần chừ: “Nói ít lại đi.”
“Hôm nay anh đến tìm em, là vì muốn chúc mừng sinh nhật em. Đã ba năm rồi, chưa từng một lần ăn mừng sinh nhật với em, anh xin lỗi. Quà anh đã sớm chuẩn bị cho em….. Nhưng có lẽ em sẽ không muốn nhận.”
“Anh là một thằng tồi, đã không hiểu rõ trái tim mình, gây ra biết bao sai lầm, đẩy em càng ngày càng xa khỏi anh.”
Thẩm Luân cười khổ: “Em đừng cố sức nữa, tay và chân của anh đã bị thương, không thể cử động. Em chạy nhanh đi, tìm nơi nào bắt được tín hiệu, gọi người đến đây, rồi quay lại cứu anh.”
“Trên đời này, ngoại trừ bà nội, người anh muốn xin lỗi nhất chính là em. Chỉ mong….” Thẩm Luân hít mũi, khoé mắt ửng đỏ.
Anh không thể nói tiếp, không thể nói ra những lời dối lòng như mong cô tìm được hạnh phúc mới, cho dù như thế nào anh cũng không thể thốt thành lời.
Giờ phút này nội tâm anh cực kỳ đau đớn, đau đến mức đôi mắt đỏ ngầu, ngữ khí nghẹn ngào, lại mang theo một nỗi bi thương thống khổ cùng thành toàn: “Nếu anh xảy ra chuyện, em hãy quên anh đi, sau đó…. Sau đó tìm một người đàn ông khác, yêu thương em, mong người đó sẽ luôn trân trọng em, vì em xứng đáng được như vậy.” Anh vừa nói vừa cười, chỉ là tiếng mưa quá lớn, át đi tiếng nói nghẹn ngào của anh.
Trước kia đối với anh, một khi đã thích thứ gì thì sẽ tìm mọi cách giữ lấy, anh không hiểu cách yêu một người là như thế nào, yêu là phải bao dung, là phải biết hy sinh, mong người mình yêu có được hạnh phúc.
Hiện giờ anh đã hiểu, nhưng đã muộn màng, anh làm cô tổn thương quá nhiều, ngay từ đầu anh đã không đối xử thật lòng với cô.
Kiều Tịnh nổi giận, phiền chán nói: “Anh im miệng cho tôi.”
Cô tức giận, có chút dở khóc dở cười.
“Thẩm Luân, anh không được chết.” Giọng nói đầy cố chấp của cô vang lên, còn mang theo sự lo lắng.
Thẩm Luân chấn động, ánh mắt đầy chua xót, không biết trên mặt là nước mưa hay là nước mắt, nhìn bộ dạng anh bây giờ trông thật chật vật. Anh không muốn để cô nhìn thấy, vội quay đầu.
Anh bình tĩnh nói: “—— Em thả anh xuống đi, nếu không cả hai chúng ta ai cũng không thể sống sót được.”
Lúc này, trên đỉnh đầu xuất hiện động tĩnh. Trên bầu trời đêm có một chiếc trực thăng đang bay về phía bọn họ, Thẩm Luân mở to đôi mắt, nhìn thấy có người trên trực thăng, vẻ mặt Vương Hiểu đầy lo lắng ra sức chỉ huy, trên không trung xuất hiện một dây thang, có vài người đàn ông đang leo xuống.
Kiều Tịnh quay đầu nhìn Thẩm Luân, khoé môi gợi lên giọng đầy mỉa mai: “Hiện giờ điện thoại đã có chức năng chống nước, thời điểm mấu chốt vẫn rất hữu dụng.”
“……”
Đợi Thẩm Luân phản ứng lại, đã bị người ta đưa lên trực thăng. Kiều Tịnh cũng đi theo, quần sao hai người đều ướt đẫm, nhìn vô cùng chật vật. Vương Hiểu đưa khăn lông đến, Kiều Tịnh nói cảm ơn liền khoác lên người.
Vết thương của Thẩm Luân rất nghiêm trọng, nhất là ở phần chân, rất sâu chảy máu không ngừng, còn có thể nhìn thấy cả xương. Trực thăng bay thẳng đến bệnh viện, lúc này Thẩm Luân bắt đầu phát sốt, nhưng vẫn nắm chặt tay Kiều Tịnh không buông, Kiều Tịnh nhíu mày, không rút tay ra, cô nhìn về phía cửa sổ, có chút ngẩn người. Cô tìm người suốt cả một đêm, ngoài trừ việc không bị thương, nhưng thân thể của cô không tốt hơn Thẩm Luân là bao.
Vào bệnh viện, Thẩm Luân được nâng lên băng ca, nhất mực vẫn không chịu buông tay, Kiều Tịnh yên lặng, đi theo anh vào bệnh viện. Cuối cùng vẫn là bác sĩ tách hai người ra, dùng sức rất lớn mới có thể mở từng ngón tay của Thẩm Luân ra.
Thẩm Luân mở mắt lên, tầm nhìn mơ hồ, khi nhìn thấy Kiều Tịnh vẫn ở đây, anh an tâm nở một nụ cười.
Tốt quá!
Vẫn còn ở đây!
Thẩm Luân được đẩy vào phòng cấp cứu, tiến hành phẩu thuật. Kiều Tịnh cũng không tốt hơn bao nhiêu, mấy ngày nay thời tiết trên núi thay đổi thất thường, hơn nữa suốt một đêm dầm mưa, lúc này hai má đỏ bừng, tầm mắt cũng trở nên mông lung.
“Ôi! Làm tôi sợ muốn chết….”
Vương Hiểu thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại, nghe thấy một tiếng bịch, Kiều Tịnh ngã xuống mặt đất, Vương Hiểu sợ hãi hô lên: “Bác sĩ?! Bác sĩ ơi!”
Cũng may ở đây là bệnh viện, lúc nào cũng có y tá và bác sĩ trực ban, Kiều Tịnh được cấp cứu, rất nhanh đã tỉnh lại.
Cô được truyền dịch, uống thuốc sau đó lại ngủ say. Chân phải của Thẩm Luân bị gẫy xương, chân trái cũng bị thương, chỉ có thể ngồi xe lăn một thời gian, thể chất của anh tốt hơn so với Kiều Tịnh, nằm dưỡng thương một ngày đã tỉnh lại, vẫn còn sốt, anh rút kim tiêm ra, bảo Vương Hiểu đưa mình đến phòng bệnh cách vách.
Bác sĩ trong bệnh viện không lay chuyển được anh, còn ra điều kiện bắt anh phải phối hợp điều trị thật tốt, mới đồng ý để anh đi đến phòng cách vách thăm người.
Thẩm Luân cười lạnh, không lên tiếng trả lời. Vương Hiểu đứng một bên toát cả mồ hôi lạnh, anh ta sợ ông chủ sẽ đem cái bệnh viện này đập nát mất. Quả thực, tâm tư tình cảm của ông chủ đều đặt lên người Kiều Tịnh.
Phòng bệnh nằm ở hướng mặt trời mọc, ánh mặt trời xuyên thấu qua ô cửa sổ, trên giường bệnh là một cô gái trẻ với gương mặt xinh đẹp, Thẩm Luân ngắm mãi không chán, còn bảo Vương Hiểu ra ngoài chờ, anh tự đẩy xe lăn về phía giường bệnh.
Kiều Tịnh tỉnh lại, đôi mắt có chút mê mang, chợt nhìn thấy Thẩm Luân ngồi bên cạnh giường, đồng tử của cô hơi co lại.
Thẩm Luân tự trách nói: “Em đã khỏe hơn chưa?”
Kiều Tịnh nhìn anh một lúc, sau đó xoay người nhắm mắt lại.
Thẩm Luân cười khổ một tiếng, vòng xe lăn đi về phía bên kia giường bệnh. Kết quả Kiều Tịnh vẫn nhắm mắt xoay người đi hướng khác.
Các y tá đi ngang qua khẽ cười, Vương Hiểu nhìn bọn họ, “Nhìn cái gì mà nhìn, mau đi đi.”
Bọn họ lại tiếp tục nhìn, bầu không khí trong phòng có chút không ổn, Vương Hiểu lanh trí đóng cửa phòng lại.
Bên trong phòng bệnh, vẻ mặt Kiều Tịnh đầy chán ghét, “Anh gạt tôi. Từ trước đến giờ anh đều nhớ rõ, thời gian qua anh xem tôi như kẻ ngốc, làm vậy vui lắm sao?”
Hàng mi dài khẽ run, tức giận đến ngực cũng phập phồng. Con mẹ nó hệ thống không đáng tin chút nào, còn nói chỉ có một mình cô nhớ rõ mọi chuyện, vậy vì sao Thẩm Luân vẫn còn nhớ!
Kiều Tịnh dần bình tĩnh lại, ánh mặt trời chiếu lên người cô, gương mặt yên tĩnh, quanh thân được bao bọc một luồng sáng nhàn nhạt. Cô tức giận đến gương mặt nhỏ nhắn cũng ửng hồng, mím môi trông thật đáng yêu.
Thẩm Luân yêu cô say đắm, yêu nhất chính là cái dáng vẻ không thèm để ý đến anh, yêu cả những lúc cô dịu dàng, hay kể cả lúc cô nóng giận. Anh không phải là thánh nhân, mục đích ban đầu anh yêu cô là vì ***, đến khi phải đối mặt với sinh ly tử biệt, anh mới hoàn toàn hiểu rõ một điều, yêu một người là không có lý do, người đó giống như thân thể của mình, càng lâu ngày càng không muốn tách rời.
Kiều Tịnh chính là sinh mạng của anh, chỉ cần cô còn sống, anh thế nào cũng được.
Có lẽ vì ánh mắt của Thẩm Luân quá thâm tình, Kiều Tịnh cảm giác trên người mình như bị khoét hai cái lỗ, cô mở mắt lên, nói: “Tôi muốn nghỉ ngơi.”
“Được, anh không quấy rầy em nghỉ ngơi, nhưng mà anh chỉ muốn nhìn em một lúc.”
Nhìn thấy cô không đáp lời, Thẩm Luân thấp giọng nói: “Anh có thể hỏi em một vấn đề không?”
Anh ngồi trước cửa sổ, đưa lưng về phía ánh mặt trời, khiến cho ngũ quan của anh thoạt nhìn càng trở nên sắc nét, trông thật thâm tình. Thậm chí anh còn đỏ mặt mất tự nhiên, giọng nói dễ nghe mang theo vài phần chần chừ, “Thực xin lỗi, lại bỏ lỡ sinh nhật của em.”
Kiều Tịnh bình tĩnh nói: “Không sao.”
Cô xuyên đến đây đã không có ngày sinh nhật, đây chỉ là ngày sinh nhật của nguyên thân, không phải là của cô, ngoài trừ bà ngoại nhớ rõ, người bên cạnh cô không ai nhắc đến, cô cũng không chủ động quan tâm đến chuyện này.
“Vì sao đêm đó em không đi?” Thẩm Luân dè dặt cẩn trọng quan sát cô.
Kiều Tịnh suy nghĩ, cảm thấy anh đang hỏi về việc vì sao cô không bỏ anh lại mà rời đi.
Cô nghiêm túc nói: “Bởi vì Vương Hiểu đã định vị trên điện thoại của tôi, tôi mang theo trong người, nhất định anh ta sẽ tìm thấy chúng ta. Hơn nữa trong tình hình ấy, mưa rất lớn, cho dù có bỏ đi cũng không đi được bao xa.”
Biểu cảm của Thẩm Luân cứng đờ, anh vẫn không chịu buông tha, hỏi tiếp: “Em đến đó là vì anh đúng không?”
“…..”
Kiều Tịnh nghẹn lời, cúi đầu, hàng mi dài che khuất cảm xúc trong đôi mắt. Cô không trả lời, Thẩm Luân thở nhẹ một hơi, không thể không nói, trong lòng anh có chút kích động.
Anh cố gắng nhịn cười, tận lực bình tĩnh lại: “Anh không hỏi nữa, em nghỉ ngơi đi. Anh nằm phòng bên cạnh, em có việc gì cứ gọi anh.”
“Đợi một chút,” Kiều Tịnh gọi anh lại, cô ngồi dậy, ánh mắt bình tĩnh, “Anh không muốn hỏi tôi, chuyện gì đang xảy ra sao?”
Đối với người bình thường, nhìn thấy người đã chết bất ngờ sống lại, không phải sẽ cảm thấy sợ hãi, tìm cách tránh xa sao?
Lúc trước Kiều Tịnh không nghĩ sẽ nói ra tất cả, kỳ thực trong lòng cô cũng có chút sợ hãi, nhưng sau khi suy nghĩ, nếu đổi lại người đó là cô, có lẽ đã sợ chết khiếp, thậm chí còn muốn tránh người đó thật xa.
Thẩm Luân đưa lưng về phía cô, ánh mặt trời chiếu lên lưng anh, anh cúi đầu khẽ cười, thở dài một tiếng, “Em vẫn còn sống là tốt rồi, như vậy anh đã cảm thấy mãn nguyện.”
Đúng vậy, chỉ cần cô còn sống, những chuyện khác đã không còn quan trọng.
Danh sách chương