Edit: Tiểu Màn Thầu
Tháng 11 ở Ma Đô, sau khi cơn mưa lớn qua đi, dường như cũng gột rửa phần nào sự huyên náo của thành thị.
Từng cơn gió lạnh thổi xuyên qua ô cửa sổ biệt thự, thím Trần chợt rùng mình, đóng cửa sổ lại.
Lúc này, cửa biệt thự mở ra, Thẩm Luân từ bên ngoài trở về vội vàng bước lên lầu. Ai nha,
đại thiếu gia lại đi xem….
Cánh sổ đột ngột bật ra một cơn gió thổi vào mặt thím Trần. Bà ta hoảng sợ, nhất thời không nhớ đến chuyện gì nữa.
Thiếu gia….. đi lên lầu làm gì? À, có lẽ quần áo bị ướt, muốn lên lầu thay đồ. Thím Trần thầm nghĩ, đóng chặt cửa sổ lại.
Trên lầu hai, Thẩm Luân đẩy cửa phòng ngủ, cửa sổ trong phòng mở toang, từng cơn gió lạnh thổi qua mặt anh.
Anh nhìn về phía giường ngủ trống không.
Ngày Thời Trần xuất hiện, cái dãy số gọi mãi không được cuối cùng cũng đã gọi được.
“Tiểu Kiều, vì sao anh không có ấn tượng về việc tháng mười em đã làm gì đi đâu vậy, hôm nay anh được xuất viện.” Thời Trần thu dọn hành lý, mắt nhìn về phía cửa sổ.
Đêm qua có một trận mưa lớn, mây đen cũng đã tan đi, bầu trời trong xanh, không một gợn mây, khiến tâm tình con người ta thật sảng khoái.
Cốc cốc cốc.
Cửa phòng bệnh được gõ ba lần.
Thời Trần quay đầu lại nhìn thấy rõ người gõ cửa, liền cúp máy, theo thói quen ôn nhu cười nói: “Đến rồi à, chúng ta đi thôi.”
Bên ngoài phòng bệnh, có một cô gái xinh đẹp đang đứng ở đó.
Cô hộ lý đi bên ngoài hành lang bệnh viện lên tiếng bàn tán: “Là Kiều Tịnh, cô ấy lại đến thăm người đại diện của mình.”
“Anh chàng đẹp trai kia hôm nay xuất viện, nào, chúng ta lại xin chụp một tấm ảnh đi, sợ sau này không còn cơ hội gặp minh tinh nữa đâu.”
Kiều Tịnh vừa nghe có người xin chụp ảnh với mình, cô mỉm cười đồng ý.
Trong màn hình điện thoại, ánh mắt cô ôn nhu, trên môi nở nụ cười thân thiện.
Cô không còn lo lắng hay sợ hãi nữa, sau khi hệ thống đưa cô quay trở lại thế giới này, đã xoá đi mọi chuyện dây dưa ở quá khứ giữa cô và Thẩm Luân, cho dù hiện giờ cô có đứng trước mặt Thẩm Luân, ngoại trừ anh cảm thấy khuôn mặt cô giống với ánh trăng sáng của mình, thì sẽ không còn bất kì cảm giác gì khác.
Kiều Tịnh từ hệ thống biết được tin ở thế giới thực mình đã qua đời, cô là một linh hồn được hệ thống kéo vào đây thực hiện nhiệm vụ. Hiện giờ, nhiệm vụ không thể tiếp tục được nữa, bởi vì nam chính đã đem lòng yêu cô, nhờ phúc khí của nam chính, tuy rằng đường sinh mệnh của nguyên thân đã tiêu hao hết, nhưng thân thể không bị thối rửa.
Vì tránh để phàm nhân hoảng loạn, hệ thống một là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, đem linh hồn cô nhập trở về xác, để cô tự sinh tự diệt.
Ngay cả khen thưởng gì đó, cũng đừng hòng nghĩ đến.
Đâm lao thì phải theo lao, dù sao đây cũng đều do vận cứt chó của cô làm ra, nên phải chịu chút hình phạt.
Nhưng mà, hệ thống quá dụng tâm, biến khéo thành vụng, đem tất cả quá khứ giữa cô và Thẩm Luân hoàn toàn xoá bỏ.
Sau khi Kiều Tịnh tỉnh lại, quả thực phải dập đầu cảm tạ hệ thống một cái!
Cô thật lòng biết ơn nam chính đã cho cô cái vận phúc này, cô nhất định sẽ không tiếp tục dây dưa với nam chính nữa.
Từ bệnh viện bước ra, Kiều Tịnh hít một hơi thật sâu cảm nhận không khí trong lành, cảm giác được mình đã trọng sinh. Không còn bị hệ thống trói buộc, cuộc sống của cô càng tự do tự tại. Sau khi cô trọng sinh, việc đầu tiên cô muốn làm chính là suy nghĩ cho tương lai của mình.
Cô đã quen với thân phận diễn viên, hơn nữa còn là nhân vật của công chúng, nếu muốn quy ẩn, thật không dễ dàng.
Kiều Tịnh đã suy nghĩ kỹ rồi, cô muốn đi học lại, thuận tiện chấn chỉnh lại trạng thái của mình.
Trước kia cô đã từng nghĩ đến việc, nếu có thể tiếp tục ở thế giới này, cô sẽ đi học, hoạch định con đường tương lai của mình thật tốt.
Thời Trần biết được dự định của cô, tỏ vẻ tán thành.
Cho dù đi học lại cũng không thể làm chậm trễ công việc.
Thời Trần muốn giúp Kiều Tịnh càng ngày càng nổi tiếng, bình thường những đại minh tinh luôn có ít nhất một tấm bằng xinh đẹp, thậm chí còn có một số minh tinh tốt nghiệp học viện điện ảnh với tấm bằng ưu tú, cũng có một số người giống như Kiều Tịnh nghỉ học giữa chừng, sau đó lại quay về trường học tiếp, việc này không có gì mất mặt, mà chính là thể hiện tình yêu nhiệt huyết giữa cuộc sống và sự nghiệp diễn xuất.
Từ lúc Kiều Tịnh sống lại, trước khi đi đón Thời Trần xuất viện, cô đã đi đến viện điều dưỡng thăm bà ngoại.
“Cháu để lại nhiều tiền trong thẻ cho bà làm gì, có biết trong lòng bà hoang mang rối loạn lắm không, gọi điện thoại thì cháu không bắt máy, thiếu chút nữa là bà muốn đi tìm cháu rồi đấy. Tịnh Tịnh à, sau này cháu đừng hù doạ bà như vậy nữa, bà lớn tuổi rồi chịu không nổi.”
Kiều Tịnh đỏ mắt, ôm lấy bà ngoại.
Cô để lại nhiều tiền cho bà, vì nghĩ rằng sau khi cô rời đi, có thể làm cuộc sống của bà tốt hơn một chút.
Bà ngoại nhớ đến một chuyện, liền nói: “Trước đó cháu đưa bà đến bệnh viện ở thành phố, có phải Tiểu Thẩm đã từng xuất hiện đúng không, hay chỉ là giấc mơ của bà.”
Kiều Tịnh cười nói: “Không có ạ, bà ngoại có lẽ bà nhầm lẫn rồi đấy.”
“Vậy à.” Bàn tay bà với đầy nếp nhăn vuốt mái tóc dài của Kiều Tịnh, nhắc mãi: “Người già rồi, trí nhớ không còn minh mẫn nữa.”
Kiểu Tịnh nhíu mày. Đây là chuyện ngoài ý muốn à, không phải hệ thống đã xử lý sạch sẽ rồi sao? Trải qua nhiều lần như vậy, quả thực Kiều Tịnh không còn quá tín nhiệm vào hệ thống, thôi đi, nói tóm lại cô cũng đã nhặt được ít tiện nghi, chỉ muốn bắt đầu một cuộc sống mới.
Thẩm Luân….
Anh phải đảm nhiệm tốt vai nam chính của mình nhé.
Giao thừa năm nay Kiều Tịnh được đài truyền hình mời tham gia chương trình mừng xuân, Khương Hinh không lên sân khấu cùng cô nữa. Cô đứng một mình trên sân khấu, ánh đèn chiếu vào người cô, trông cô cực kỳ xinh đẹp sáng chói.
Thẩm gia ở Đế Đô, một nhà quây quần ăn bữa cơm đoàn viên, bà nội Thẩm đang xem chương trình mừng xuân, sau đó lại chuyển kênh đến đài truyền hình Ma Đô, cô gái biểu diễn trong chương trình có chút quen mắt. Bà nội Thẩm cảm thấy cực kỳ giống nha đầu Ôn, liền nhìn thêm vài lần.
Thẩm Luân vừa dùng bữa xong, bước vào nhà ngước mắt lên liền nhìn thấy người đang biểu diễn trong TV.
Anh nhìn một lúc, lại nhàn nhạt dời mắt đi.
“Bà nội, cháu lên lầu trước.”
Bà nội Thẩm muốn nói lại thôi, bảo anh ngồi xem chương trình cùng mình.
Bà nội Thẩm cảm thấy có chút tò mò, đi theo lên lầu.
“A Luân.”
Kết quả vừa đẩy cửa phòng ra, phát hiện cháu trai nhà mình đang xem chương trình vừa rồi.
Bà nội Thẩm cười nói: “Cần gì phải lén lút như vậy, nào, theo bà xuống lầu, TV dưới nhà to hơn.”
Thẩm Luân tắt TV, đứng lên xoa thái dương, giọng nói trầm khàn: “Cháu biết rồi, bà xuống dưới trước đi, cháu thay quần áo xong sẽ xuống ngay. Trên người cháu toàn là mùi thức ăn.”
Không biết có phải là gặp ảo giác hay không, dường như bà nội Thẩm nhìn thấy cháu trai nhà mình khóc.
Khẳng định bà nhìn lầm rồi, tết nhất cả nhà đoàn viên vui vẻ, chẳng lẽ lại nghĩ đến nha đầu Ôn?
Cũng không hiểu vì sao, gần đây thái độ của nha đầu Ôn rất quái lạ, buổi sáng gọi điện thoại đến đây chúc tết, ngữ khí nơm nớp lo sợ, vừa nói để Thẩm Luân nghe máy, Ôn Thư sợ hãi cúp điện thoại.
Bà nội Thẩm cảm thấy bản thân mình thực sự đã già rồi, không đuổi kịp nhịp độ cuộc sống của giới trẻ.
Năm mới đến, Kiều Tịnh dẫn bà ngoại trở về thị trấn nhỏ ở phía Nam. Đồng hồ điểm 12 giờ tối, trong thôn đốt pháo hoa, Kiều Tịnh đi theo bọn nhỏ trong thôn đứng ở ban công nhà thôn trưởng Tiểu Dương cầu nguyện.
—— Hy vọng trong năm mới sức khoẻ của bà ngoại càng ngày càng tốt hơn.
—— Hy vọng những người bạn bên cạnh tôi luôn khỏe mạnh.
—— Hy vọng Thẩm Luân….. sống tốt.
Khi Vương Hiểu nhận được điện thoại của Thẩm Luân, anh ta đang đứng dưới nhà bạn gái mới quen, chuẩn bị cùng bạn gái trải qua một đêm ngọt ngào.
“Trấn Thạch Nam? Tôi có chút ấn tượng, năm trước ông chủ đã quyên góp tiền giúp bọn họ sửa lại đường xá.”
Bạn gái của Vương Hiểu xuống lầu, đúng lúc Vương Hiểu vừa cúp điện thoại.
Vương Hiểu dỗ ngọt bạn gái một lúc, liền gọi điện thoại cho người khác.
“Đúng vậy, người nhận tên là Kiều Tịnh, là một đại minh tinh.”
“Hứ, anh còn có tình nhân là đại minh tinh nữa à.” Người bạn gái chua xót nói.
“Không phải, chuyện này em đừng nói bậy.”
Vương Hiểu thầm nói, từ khi nào ông chủ quen biết với người này, mỗi ngày anh ta đều đi cùng ông chủ, xác định ông chủ chưa từng gặp qua cô gái này, vì sao lại tặng hoa cho người ta.
Kiều Tịnh về đến nhà, bà ngoại đã đi ngủ, cô tay chân nhẹ nhàng làm vệ sinh cá nhân, sau đó leo lên giường, theo thường lệ nhắn tin chúc tết cho bạn bè.
Ngày hôm sau, Kiều Tịnh nghe thấy bên ngoài cửa ồn ào. Cô bước ra ngoài, nhìn thấy trong sân toàn là hoa bách hợp.
Những đóa hoa trắng tinh tươi đẹp, hương thơm ngát.
Kiều Tịnh cầm một bó hoa lên nhìn xem, không có bất kì lời nhắn nào, cô kinh ngạc, hoa này do ai tặng.
Tháng 11 ở Ma Đô, sau khi cơn mưa lớn qua đi, dường như cũng gột rửa phần nào sự huyên náo của thành thị.
Từng cơn gió lạnh thổi xuyên qua ô cửa sổ biệt thự, thím Trần chợt rùng mình, đóng cửa sổ lại.
Lúc này, cửa biệt thự mở ra, Thẩm Luân từ bên ngoài trở về vội vàng bước lên lầu. Ai nha,
đại thiếu gia lại đi xem….
Cánh sổ đột ngột bật ra một cơn gió thổi vào mặt thím Trần. Bà ta hoảng sợ, nhất thời không nhớ đến chuyện gì nữa.
Thiếu gia….. đi lên lầu làm gì? À, có lẽ quần áo bị ướt, muốn lên lầu thay đồ. Thím Trần thầm nghĩ, đóng chặt cửa sổ lại.
Trên lầu hai, Thẩm Luân đẩy cửa phòng ngủ, cửa sổ trong phòng mở toang, từng cơn gió lạnh thổi qua mặt anh.
Anh nhìn về phía giường ngủ trống không.
Ngày Thời Trần xuất hiện, cái dãy số gọi mãi không được cuối cùng cũng đã gọi được.
“Tiểu Kiều, vì sao anh không có ấn tượng về việc tháng mười em đã làm gì đi đâu vậy, hôm nay anh được xuất viện.” Thời Trần thu dọn hành lý, mắt nhìn về phía cửa sổ.
Đêm qua có một trận mưa lớn, mây đen cũng đã tan đi, bầu trời trong xanh, không một gợn mây, khiến tâm tình con người ta thật sảng khoái.
Cốc cốc cốc.
Cửa phòng bệnh được gõ ba lần.
Thời Trần quay đầu lại nhìn thấy rõ người gõ cửa, liền cúp máy, theo thói quen ôn nhu cười nói: “Đến rồi à, chúng ta đi thôi.”
Bên ngoài phòng bệnh, có một cô gái xinh đẹp đang đứng ở đó.
Cô hộ lý đi bên ngoài hành lang bệnh viện lên tiếng bàn tán: “Là Kiều Tịnh, cô ấy lại đến thăm người đại diện của mình.”
“Anh chàng đẹp trai kia hôm nay xuất viện, nào, chúng ta lại xin chụp một tấm ảnh đi, sợ sau này không còn cơ hội gặp minh tinh nữa đâu.”
Kiều Tịnh vừa nghe có người xin chụp ảnh với mình, cô mỉm cười đồng ý.
Trong màn hình điện thoại, ánh mắt cô ôn nhu, trên môi nở nụ cười thân thiện.
Cô không còn lo lắng hay sợ hãi nữa, sau khi hệ thống đưa cô quay trở lại thế giới này, đã xoá đi mọi chuyện dây dưa ở quá khứ giữa cô và Thẩm Luân, cho dù hiện giờ cô có đứng trước mặt Thẩm Luân, ngoại trừ anh cảm thấy khuôn mặt cô giống với ánh trăng sáng của mình, thì sẽ không còn bất kì cảm giác gì khác.
Kiều Tịnh từ hệ thống biết được tin ở thế giới thực mình đã qua đời, cô là một linh hồn được hệ thống kéo vào đây thực hiện nhiệm vụ. Hiện giờ, nhiệm vụ không thể tiếp tục được nữa, bởi vì nam chính đã đem lòng yêu cô, nhờ phúc khí của nam chính, tuy rằng đường sinh mệnh của nguyên thân đã tiêu hao hết, nhưng thân thể không bị thối rửa.
Vì tránh để phàm nhân hoảng loạn, hệ thống một là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, đem linh hồn cô nhập trở về xác, để cô tự sinh tự diệt.
Ngay cả khen thưởng gì đó, cũng đừng hòng nghĩ đến.
Đâm lao thì phải theo lao, dù sao đây cũng đều do vận cứt chó của cô làm ra, nên phải chịu chút hình phạt.
Nhưng mà, hệ thống quá dụng tâm, biến khéo thành vụng, đem tất cả quá khứ giữa cô và Thẩm Luân hoàn toàn xoá bỏ.
Sau khi Kiều Tịnh tỉnh lại, quả thực phải dập đầu cảm tạ hệ thống một cái!
Cô thật lòng biết ơn nam chính đã cho cô cái vận phúc này, cô nhất định sẽ không tiếp tục dây dưa với nam chính nữa.
Từ bệnh viện bước ra, Kiều Tịnh hít một hơi thật sâu cảm nhận không khí trong lành, cảm giác được mình đã trọng sinh. Không còn bị hệ thống trói buộc, cuộc sống của cô càng tự do tự tại. Sau khi cô trọng sinh, việc đầu tiên cô muốn làm chính là suy nghĩ cho tương lai của mình.
Cô đã quen với thân phận diễn viên, hơn nữa còn là nhân vật của công chúng, nếu muốn quy ẩn, thật không dễ dàng.
Kiều Tịnh đã suy nghĩ kỹ rồi, cô muốn đi học lại, thuận tiện chấn chỉnh lại trạng thái của mình.
Trước kia cô đã từng nghĩ đến việc, nếu có thể tiếp tục ở thế giới này, cô sẽ đi học, hoạch định con đường tương lai của mình thật tốt.
Thời Trần biết được dự định của cô, tỏ vẻ tán thành.
Cho dù đi học lại cũng không thể làm chậm trễ công việc.
Thời Trần muốn giúp Kiều Tịnh càng ngày càng nổi tiếng, bình thường những đại minh tinh luôn có ít nhất một tấm bằng xinh đẹp, thậm chí còn có một số minh tinh tốt nghiệp học viện điện ảnh với tấm bằng ưu tú, cũng có một số người giống như Kiều Tịnh nghỉ học giữa chừng, sau đó lại quay về trường học tiếp, việc này không có gì mất mặt, mà chính là thể hiện tình yêu nhiệt huyết giữa cuộc sống và sự nghiệp diễn xuất.
Từ lúc Kiều Tịnh sống lại, trước khi đi đón Thời Trần xuất viện, cô đã đi đến viện điều dưỡng thăm bà ngoại.
“Cháu để lại nhiều tiền trong thẻ cho bà làm gì, có biết trong lòng bà hoang mang rối loạn lắm không, gọi điện thoại thì cháu không bắt máy, thiếu chút nữa là bà muốn đi tìm cháu rồi đấy. Tịnh Tịnh à, sau này cháu đừng hù doạ bà như vậy nữa, bà lớn tuổi rồi chịu không nổi.”
Kiều Tịnh đỏ mắt, ôm lấy bà ngoại.
Cô để lại nhiều tiền cho bà, vì nghĩ rằng sau khi cô rời đi, có thể làm cuộc sống của bà tốt hơn một chút.
Bà ngoại nhớ đến một chuyện, liền nói: “Trước đó cháu đưa bà đến bệnh viện ở thành phố, có phải Tiểu Thẩm đã từng xuất hiện đúng không, hay chỉ là giấc mơ của bà.”
Kiều Tịnh cười nói: “Không có ạ, bà ngoại có lẽ bà nhầm lẫn rồi đấy.”
“Vậy à.” Bàn tay bà với đầy nếp nhăn vuốt mái tóc dài của Kiều Tịnh, nhắc mãi: “Người già rồi, trí nhớ không còn minh mẫn nữa.”
Kiểu Tịnh nhíu mày. Đây là chuyện ngoài ý muốn à, không phải hệ thống đã xử lý sạch sẽ rồi sao? Trải qua nhiều lần như vậy, quả thực Kiều Tịnh không còn quá tín nhiệm vào hệ thống, thôi đi, nói tóm lại cô cũng đã nhặt được ít tiện nghi, chỉ muốn bắt đầu một cuộc sống mới.
Thẩm Luân….
Anh phải đảm nhiệm tốt vai nam chính của mình nhé.
Giao thừa năm nay Kiều Tịnh được đài truyền hình mời tham gia chương trình mừng xuân, Khương Hinh không lên sân khấu cùng cô nữa. Cô đứng một mình trên sân khấu, ánh đèn chiếu vào người cô, trông cô cực kỳ xinh đẹp sáng chói.
Thẩm gia ở Đế Đô, một nhà quây quần ăn bữa cơm đoàn viên, bà nội Thẩm đang xem chương trình mừng xuân, sau đó lại chuyển kênh đến đài truyền hình Ma Đô, cô gái biểu diễn trong chương trình có chút quen mắt. Bà nội Thẩm cảm thấy cực kỳ giống nha đầu Ôn, liền nhìn thêm vài lần.
Thẩm Luân vừa dùng bữa xong, bước vào nhà ngước mắt lên liền nhìn thấy người đang biểu diễn trong TV.
Anh nhìn một lúc, lại nhàn nhạt dời mắt đi.
“Bà nội, cháu lên lầu trước.”
Bà nội Thẩm muốn nói lại thôi, bảo anh ngồi xem chương trình cùng mình.
Bà nội Thẩm cảm thấy có chút tò mò, đi theo lên lầu.
“A Luân.”
Kết quả vừa đẩy cửa phòng ra, phát hiện cháu trai nhà mình đang xem chương trình vừa rồi.
Bà nội Thẩm cười nói: “Cần gì phải lén lút như vậy, nào, theo bà xuống lầu, TV dưới nhà to hơn.”
Thẩm Luân tắt TV, đứng lên xoa thái dương, giọng nói trầm khàn: “Cháu biết rồi, bà xuống dưới trước đi, cháu thay quần áo xong sẽ xuống ngay. Trên người cháu toàn là mùi thức ăn.”
Không biết có phải là gặp ảo giác hay không, dường như bà nội Thẩm nhìn thấy cháu trai nhà mình khóc.
Khẳng định bà nhìn lầm rồi, tết nhất cả nhà đoàn viên vui vẻ, chẳng lẽ lại nghĩ đến nha đầu Ôn?
Cũng không hiểu vì sao, gần đây thái độ của nha đầu Ôn rất quái lạ, buổi sáng gọi điện thoại đến đây chúc tết, ngữ khí nơm nớp lo sợ, vừa nói để Thẩm Luân nghe máy, Ôn Thư sợ hãi cúp điện thoại.
Bà nội Thẩm cảm thấy bản thân mình thực sự đã già rồi, không đuổi kịp nhịp độ cuộc sống của giới trẻ.
Năm mới đến, Kiều Tịnh dẫn bà ngoại trở về thị trấn nhỏ ở phía Nam. Đồng hồ điểm 12 giờ tối, trong thôn đốt pháo hoa, Kiều Tịnh đi theo bọn nhỏ trong thôn đứng ở ban công nhà thôn trưởng Tiểu Dương cầu nguyện.
—— Hy vọng trong năm mới sức khoẻ của bà ngoại càng ngày càng tốt hơn.
—— Hy vọng những người bạn bên cạnh tôi luôn khỏe mạnh.
—— Hy vọng Thẩm Luân….. sống tốt.
Khi Vương Hiểu nhận được điện thoại của Thẩm Luân, anh ta đang đứng dưới nhà bạn gái mới quen, chuẩn bị cùng bạn gái trải qua một đêm ngọt ngào.
“Trấn Thạch Nam? Tôi có chút ấn tượng, năm trước ông chủ đã quyên góp tiền giúp bọn họ sửa lại đường xá.”
Bạn gái của Vương Hiểu xuống lầu, đúng lúc Vương Hiểu vừa cúp điện thoại.
Vương Hiểu dỗ ngọt bạn gái một lúc, liền gọi điện thoại cho người khác.
“Đúng vậy, người nhận tên là Kiều Tịnh, là một đại minh tinh.”
“Hứ, anh còn có tình nhân là đại minh tinh nữa à.” Người bạn gái chua xót nói.
“Không phải, chuyện này em đừng nói bậy.”
Vương Hiểu thầm nói, từ khi nào ông chủ quen biết với người này, mỗi ngày anh ta đều đi cùng ông chủ, xác định ông chủ chưa từng gặp qua cô gái này, vì sao lại tặng hoa cho người ta.
Kiều Tịnh về đến nhà, bà ngoại đã đi ngủ, cô tay chân nhẹ nhàng làm vệ sinh cá nhân, sau đó leo lên giường, theo thường lệ nhắn tin chúc tết cho bạn bè.
Ngày hôm sau, Kiều Tịnh nghe thấy bên ngoài cửa ồn ào. Cô bước ra ngoài, nhìn thấy trong sân toàn là hoa bách hợp.
Những đóa hoa trắng tinh tươi đẹp, hương thơm ngát.
Kiều Tịnh cầm một bó hoa lên nhìn xem, không có bất kì lời nhắn nào, cô kinh ngạc, hoa này do ai tặng.
Danh sách chương