Edit: Tiểu Màn Thầu

Một tuần sau, Kiều Tịnh đích thân tiễn bà ngoại đến ga xe lửa để bà trở về quê. Suốt thời gian qua, Thẩm Luân chẳng hề liên lạc với cô, không biết có phải đã nghe thấy điều gì hay không, cho nên anh cố tình trốn tránh.

Kiều Tịnh cảm thấy may mắn vì anh đã không xuất hiện, bằng không để bà ngoài phát hiện ra điểm bất thường, lại khiến bà càng thêm lo lắng.

Cô luôn hy vọng người bà lương thiện này của mình đừng gặp chuyện buồn phiền lo âu. Nhìn đoàn xe lửa đã đi thật xa, cô có chút buồn bả quay trở về xe.

Cô suy nghĩ đến việc chờ sau khi đi hết cốt truyện cô sẽ dọn ra khỏi căn nhà cũ, sau đó sẽ mua một căn nhà mới của riêng mình, đưa bà ngoại lên sống cùng mình.

Nói tóm lại, nguyên thân này còn mấy năm nữa sẽ phải đi lãnh hợp cơm, giữ tiền nhiều trong thẻ cũng vô dụng, sống chẳng thể tiêu xài, chết cũng chẳng thể đem theo, chi bằng tìm cách sử dụng chúng vào việc có ích.

Hệ thống cảnh báo này, chỉ xuất hiện cảnh cáo khi cô làm ra những hành động sai lầm, ngoài ra không nói chuyện dư thừa.

Kiều Tịnh từng tìm nó nói chuyện phiếm, nhưng không thu hoạch được gì.

Lòng người dễ thay đổi lại lạnh lùng, mà Kiều Tịnh chỉ đóng vai một nữ phụ độc ác, còn không được phép thay đổi cốt truyện, như vậy chẳng khác nào là đang tìm đường chết? Thứ nhất nguyên thân là người không có tiền, thứ hai là không có địa vị, bất quá chỉ là nhân vật làm nền cho Thẩm Luân và nữ chính. Mà điểm mấu chốt chính là, cô càng không có quan hệ gì với hệ thống này.

Sau khi trở về nhà, Kiều Tịnh cũng chẳng màng dùng bữa tối, liền lên giường nghỉ ngơi. Ngày mai, kỳ nghỉ ngắn hạn của cô đã kết thúc, đến lúc phải quay về công ty báo danh, mỗi ngày đều phải bận rộn.

Giữa đêm, Kiều Tịnh chợt thức giấc. Bởi vì đột nhiên có một người đàn ông say rượu đột bổ nhào lên người cô, mặc dù cách một tấm chăn vẫn ôm lấy cả cơ thể cô, còn cọ nhẹ trên mặt cô, mùi rượu nồng nặc, còn không ngừng nói lẩm bẩm: " Là em sao, em đã quay về, quay về rồi."

Giọng nói của người đàn ông trầm khàn, mang theo vài phần buồn bã.

Thử nghĩ xem, đêm hôm bị người khác tập kích, có ai mà không phản ứng theo bản năng?

Kiều Tịnh giơ tay tát người đó một cái. Đột nhiên, cô lại nhận được tín hiệu cảnh báo từ hệ thống. Vốn dĩ nguyên thân yêu thích Thẩm Luân như vậy, đừng nói đến việc ra tay đánh anh ta còn không dám, lúc nào nguyên thân cũng chỉ nghĩ cách làm sao có thể làm nũng trong lòng của anh ta để xin sự thương yêu.

Kiều Tịnh làm theo bản năng không kịp dừng tay lại, hệ thống liền làm Thẩm Luân đứng hình. Hệ thống không lên tiếng cảnh báo, mà trực tiếp phát thẻ đỏ, còn cảnh cáo nều còn có lần sau sẽ hồn phi phách tán.

Kiều Tịnh: "......"

Thẩm Luân bất ngờ bị đánh, mở to mắt ngồi dưới đất, anh vẫn cảm nhận được mặt bên trái của mình có chút đau đớn.

Sau khi Kiều Tịnh bị hệ thống cảnh cáo, việc đầu tiên chính là nhảy xuống giường, đỡ nam chính đang say rượu ngồi dưới đất lên giường, suốt một đêm, vừa chườm đá, vừa bôi thuốc, cô còn cẩn thận đến mức nửa đêm vào phòng bếp luộc trứng gà, bởi vì nghe nói lăn trứng có thể giảm sưng.

Thẩm Luân mơ hồ mở mắt, trước tầm mắt là một bóng hình xinh đẹp đang bận rộn làm gì đó, cảm thấy trên má mình lành lạnh, trong lúc da thịt vô tình ma sát với nhau, anh phá lệ muốn nắm lấy tay người đó.

Thẩm Luân giơ tay lên, nhưng lại không còn chút sức lực nào đành đặt tay xuống.

Người ngồi bên cạnh có một đôi mắt xinh đẹp lại rất quen thuộc, động lòng người, đôi mắt đen nhánh của Thẩm Luân lại phát sáng, nói nhỏ: " Là em sao...."

Kiều Tịnh cúi người đến gần, nghe thấy anh gọi tên của một người, thì ra là nữ chính.

Cô thể hiện biểu tình đã hiểu rõ, vỗ nhẹ bờ vai trấn an anh: " Đừng nóng vội, sẽ nhanh gặp được thôi, điều anh hy vọng tất cả sẽ thành hiện thực. Nhưng mà, nếu như anh không ra tay xử lý tôi không phải càng tốt hơn sao. Tôi sẽ không trở nên độc ác, các người cũng nên buông tha cho tôi đi, tất cả mọi người đều vui vẻ."

Thẩm Luân nghe thấy giọng nói mềm mại mang theo vài phần oán giận, trong lòng càng cảm thấy vui mừng. Rõ ràng đang nghĩ Kiều Tịnh là một người khác.

Sau khi thay phiên chườm đá cùng đắp trứng một trận, Kiều Tịnh bận túi bụi, cũng chẳng màng anh đang mơ tưởng người khác.

Tửu lượng của anh cũng không tệ lắm, ít nhất cũng không nôn mửa và say đến phát điên, cứ an tĩnh nằm đó như một cổ thi thể.

Tất nhiên còn có một khả năng khác, bởi vì trong lòng anh đang có tâm sự, tuy uống không nhiều, nhưng rượu không làm ta say nhưng lòng lại say, chắc hẳn trong lòng có việc khiến cho bản thân cảm thấy đau khổ.

Kiều Tình điều chỉnh đèn ngủ với ánh sáng thích hợp, ngồi xổm dưới mép giường quan sát anh.

Trong ánh mắt có chút ghen ghét, nam chính này nhìn qua chỉ tầm 24, 25 tuổi, làn da tốt đến mức cô phải hâm mộ, da thịt non mềm, đúng với hình tượng của các thiếu gia nhà giàu.

Nhưng mà, điều này đối với Kiều Tịnh có chút bất lợi, làn da trắng như vậy, dấu tay trên gương mặt không thể không nhìn thấy rõ.

Thật thê thảm mà, không biết sáng mai sau khi nam chính thức dậy phát hiện trên mặt mình có dấu tay, có giết chết cô không?

Kiều Tịnh suốt đêm lo lắng sợ hãi không thể chợp mắt, đến khi trời gần sáng, mí mắt của cô không chịu đựng được nữa, đành tựa vào mép giường ngủ bất tỉnh nhân sự. Cuối cùng, người đại diện của cô là Hoàng tỷ gọi điện thoại đến, đưa cô từ giấc mộng trở về thực tại.

" Kiều Tịnh, em ngủ quên à? Hôm nay là ngày nào hả, sếp lớn muốn đến công ty kiểm tra, lệnh cho em trong vòng nửa tiếng, phải xuất hiện trước mặt chị! Tức chết tôi rồi! Đây là sếp mới nhậm chức không thể thất lễ được." Hoàng tỷ ván xuống một trận phê bình. Tút một tiếng, đầu dây bên kia đã cúp máy.

Kiều Tịnh nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, đã 10 giờ, cô đã trễ nửa tiếng. Một lúc sau, cô lập tức đứng dậy, đôi chân tê rần, lại có chút hoa mắt, cô nhìn đến kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này.

Thẩm Luân vẫn còn đang ngủ, ánh mắt trời xuyên qua khe hở của tấm màn cửa, vừa vặn chiếu lên gương mặt anh, hàng lông mi dài giống như một cái bàn chải, lông mi dài đến lạ thường.

Kiều Tịnh giơ tay lật mặt anh qua một bên, suy nghĩ lại nói: " Đã tốt hơn rồi, cũng không nhìn thấy rõ."

Không còn thời gian lo nhiều chuyện như vậy, Kiều Tịnh dùng tốc độ nhanh nhất để làm vệ sinh cá nhân, thay quần áo cầm túi xách rời khỏi nhà. Chờ sau khi cô đến công ty giải trí Hạ Hoa, Hoàng tỷ và 6 thành viên của nhóm nhạc nữ SJ đã có mặt trong phòng luyện tập chờ cô.

" Thực ngại quá, thực ngại quá!" Kiều Tịnh cúi đầu chào hỏi. Người đại diện của của nhóm nhạc nữ SJ là hình tượng của một nữ cường nhân giỏi giang, tên là Hoàng Sam, một trong ba người đại diện có năng lực nhất của công ty.

Công ty có một bộ phận quản lý nghệ sĩ, với hình thức khắc nghiệt đến lạ thường. Hoàng Sam tiến đến, tháu mắt kính râm cùng khẩu trang của Kiều Tịnh xuống, sắc mặt càng đen, " Em lại thức khuya? Không biết gương mặt đối với nghê sĩ trẻ quan trọng như thế nào hả, lần này bỏ qua, lần sau còn như vậy, sẽ xử lý theo chế độ của công ty."

Nếu xử lý theo cách của công ty, chắc chắn năm mươi phần trăm cô sẽ bị phóng sát.

Kiều Tịnh hứa hẹn sẽ không có lần sau, sắc mặt Hoàng tỷ mới hoà hoãn một chút. Trong phòng còn có 6 thành viên khác những người này đã cùng cô tham gia vòng thi tuyển, trước đó có hai người được công ty giải trí Hạ Hoa ký hợp đồng thực tập sinh, còn kiểu giống như Kiều Tịnh khi tham gia thi tuyển chỉ nhờ vào ăn may, thành viên trong nhóm nhạc nữ SJ có ba người đậu vòng thi tuyển, bốn người còn lại có hai người là thực tập sinh của công ty, hai người được đào tạo từ nước ngoài trở về, nghe nói là nhờ vào quan hệ mới vào được đây.

Nhưng Kiều Tịnh cảm thấy, có thể để công ty ký hợp đồng gia nhập nhóm nhạc nữ này, cũng đủ chứng minh năng lực của bọn họ rất cao.

" Tịnh Tịnh, nhìn mặt cô thật giống như mặt gấu trúc." Từng Vũ Khê vừa chơi điện thoại, vừa ngẩng đầu bật cười một tiếng.

Hai người từng cùng nhau tham gia một tiết mục vũ đạo trong cuộc thi tuyển, Kiều Tịnh xếp thứ tư, Từng Vũ Khê theo sát phía sau xếp vị trí thứ 5, quả thực luận về ca hát hay vũ đạo, Từng Vũ Khê làm tốt hơn Kiều Tịnh rất nhiều.

Nhưng lại không thể sánh bằng nhân khí cao của Kiều Tịnh, fans thì nhiều, trong bảng xếp hạng nhân khí đứng cao hơn Từng Vũ Khê rất nhiều.

Cho nên Từng Vũ Khê không thích nhìn thấy Kiều Tịnh, nhưng không còn cách nào khác, sau lưng Kiều Tịnh có kim chủ, nghe đồn là người rất có tiền, còn tặng cho cô một căn biệt thự gần bờ sông, người có thế lực như vậy lại không muốn để lộ thân phận kim chủ, có thể đoán được địa vị không thấp, chắc hẳn là một nhân vật có sức ảnh hưởng không nhỏ ở bên ngoài.

Kiều Tịnh lấy gương nhỏ trong túi xách ra, cảm thấy vẫn còn ổn, không quá khó coi. Có thể do cô là người rất dễ thoả mãn, vẻ bề ngoài của nguyên thân giống như một con búp bê Barbie, cho nên quầng thâm mắt dường như cũng không thấy rõ lắm. Nguyên thân có ngũ quan tinh xảo, xuất hiện một quầng thâm đen nhợt nhạt không có gì đáng lo ngại.

Kiều Tịnh suy nghĩ đơn giản, nhưng Hoàng tỷ sẽ không để gương mặt cô như vậy, chuyên viên trang điểm vừa đến, liền bảo các cô đi vào phòng trang điểm lại.

Đây là ngày đầu tiên sếp lớn nhận chức, kể từ khi công ty giải trí Hạ Hoa bị thu mua. Sếp lớn sẽ đi cùng tổng giám đốc đến công ty kiểm tra, nhóm nhạc nữ SJ là nhóm quy tụ những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp được công ty lập ra, không thể nghi ngờ sau này chính là cây hái ra tiền cho công ty, cho nên tổng giám đốc rất coi trọng việc này.

Bên này, sau khi Thẩm Luân thức dậy, đầu đau như muốn vỡ ra, anh ngồi thất thần một lúc. Anh cầm điện thoại đặt trên tủ đầu giường, áo vest cùng giày được sắp xếp gọn gàng trên giường, có thể thấy được đã có người thu dọn lại tàn cục.

Thẩm Luân xốc chăn lên nhìn, cũng may quần áo trên người vẫn còn, anh xoa tóc, đứng dậy đi vào phòng tắm.

Trong phòng tắm có một cái gương, trong lúc vô tình Thẩm Luân nhìn thấy gương mặt bên trái của mình ở trong gương có chút ửng đỏ, thần thái luôn điềm đạm lập tức trở nên nguy hiểm.

——————-//—//——————

* Editor: Sau khi suy nghĩ mình quyết định up 1 tuần từ 1 đến 2 chương cho truyện này. Bởi vì hiện giờ mình đang dồn toàn sức lực cho bộ Dục vọng cố chấp của anh, cho nên truyện này ra chậm hơn một chút!! Mong các bạn sẽ ủng hộ!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện