Dung Ân Ân bị anh trai lăn qua lộn lại làm hồi lâu, rốt cục mới có thể dừng nghỉ một lát, Dung Dật Thần thấy em gái cả người mệt mỏi mềm nhũn, bèn đưa cô cõng trên lưng, hai tay xách bao lớn bao nhỏ đồ đạc, bước chân nhẹ nhàng hướng cửa lớn đi ra.

Dung Ân Ân ghé vào vai anh trai, chăm chú ngưng mắt nhìn vào đôi mắt tím của anh, thầm nghỉ không phải mỗi lần đem tinh dịch rót vào trong bụng cô, anh hai liền biến trở về như trước sao, giống như lần trên bầu trời sau khi anh ấy phóng thích thiếu chút nữa té xuống mặt đất, nhưng hiện tại anh trai vẫn mang bộ dáng tóc trắng mắt tím.

" Đang nhìn cái gì? " Dung Dật Thần hơi nghiêng đầu nhìn cô, mắt tím loé lên ánh sáng mănh liệt.

" À, không có gì " Dung Ân Ân nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

" Nhưng anh phát hiện em đang nhìn anh " 

" Nào có..." Dung Ân Ân cực kỳ thẹn thùng, thề thốt phủ nhận.

" Anh thích em nhìn anh, em có thể tiếp tục "

"...."

Hừ, anh hai như vậy thực sự rất không bình thường.

Bên ngoài sắc trời đã tối, trên đường lớn trống không vắng vẻ im lìm, không có nguồn điện nên đèn trên phố đều tắt ngắm, nguồn sáng duy nhất là ánh trăng phía chân trời, Dung Ân Ân vẫn cảm thấy không gian tối đen thật đáng sợ.

" Anh hai, về sớm chút đi " Dung Ân Ân xiết chặt vai anh trai, sợ hãi nói.

Dung Dật Thần không có lên tiếng trả lời, sắc mặt trầm mặc ngưng trọng, đột nhiên ghì chặt Ân Ân phóng lên, nhún nhảy trên nóc từng chiếc xe.

Hành động đột ngột nào doạ Ân Ân giật mình, cô hỏi. " Anh hai, làm sao vậy?"

Dung Dật Thần đứng trên nóc một chiếc xe buýt, bỏ mấy túi đồ xuống, ôm em gái trở về trong lòng mình. " Nghe một chút xem là âm thanh gì "

Dung Ân Ân im lặng tập trung lắng nghe, phát hiện đằng sau chiếc xe tải truyền đến tiếng nức nở nhè nhẹ, tựa như một cô gái đang cố áp chế tiếng khóc của mình.

Ân Ân thận trọng ló đầu nhìn qua, thấy một cô gái mảnh khảnh đang ôm một đứa bé, vừa không ngừng lau nước mắt, thân hình cô ấy làm cho Ân Ân cảm thấy rất quen thuộc.

Trong nháy mắt, một cái lưỡi đỏ thẳm từ nơi âm u tối thui đưa ra, khe khẽ đụng vào nước mắt ướt đẫm trên gò má cô ấy, lại càng khiến cô gái run rẩy kịch liệt hơn, ngay cả tiếng trẻ con khóc oa oa ngày càng lớn.

Cái lưỡi dài luống cuống quấn lấy một lon sữa bột, đưa đến trước mặt cô gái, lắc lắc để gây sự chú ý với cô.

Lý Nhiễm Nhi đẩy lon sữa mà cái lưỡi giơ tới, cởi cúc áo trên người, cho đứa trẻ đang khóc bú sữa, trong miệng lẩm bẩm nói. " Chồng ơi, anh ở đâu, hai mẹ con em rất nhớ anh "

Mượn ánh sáng lờ mờ của vầng trăng, Dung Ân Ân mới nhìn rõ cô gái này là Lý Nhiễm Nhi, mà kế bên cô ấy chính là một con quái vật to lớn, Lý Nhiễm Nhi không phải đang ở cùng với nhóm của anh Lỗi sao, thế nào bị con quái vật lưỡi dài này bắt đi, bất quá xem tình huống trước mắt, quái vật này cũng không có ý định làm hại hai mẹ con họ.

Nhưng mặc kệ thế nào, cũng không thể cứ nhìn cô ấy rơi vào tay con quái vật, chồng cô ấy nhất định đang lo lắng tìm kiếm, thế nhưng quái vật này khổng lồ như vậy, tuy anh trai hiện tại cũng có sức mạnh, thật lòng Ân Ân không nỡ để anh đối đầu cùng con quái vật.

Trong lúc Ân Ân còn đang suy nghĩ đắn đo, xe tải lớn trước mặt bỗng bị nhấc lên cao, quăng về phía cô, Dung Dật Thần cực nhanh che chắn trước mặt Ân Ân, đem xe tải đẩy lại về phía quái vật.

Lưỡi dài của con quái vật vung lên, hướng về chiếc xe tải quất mạnh, cấp tốc đưa Lý Nhiễm Nhi ngăn lại ở phía sau.

Chiếc xe tải giống như món đồ chơi bị hai người ném qua ném lại, cuối cùng rơi xuống đất, phát ra âm thanh va chạm đinh tai nhức óc.

Quái vật tức giận hướng Dung Dật Thần gào thét, Dung Dật Thần đưa ánh mắt lạnh lùng đe doạ nhìn nó. Lúc này bầu không khí, giương cung bạt kiếm.

Truyện đến đây là hết rồi ạ. Không biết tác giả có viết nữa không! 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện