Edit: TrangQA830810
Phòng của dân chạy nạn được dựng đơn sơ gồm bốn bức tường dùng đất đắp lên, từ sau khi chia lìa với anh trai, Dung Ân Ân theo mấy người Du Dặc được an bài ở bên trong, nhìn những người còn sống sót đều xanh xao vàng vọt giống nhau, tinh thần hỗn loạn, mỗi ngày phải bỏ ra công sức lao động, trồng trọt chăn nuôi cùng khắc phục các loại phế phẩm.
Theo như lời của mấy quân lính giám thị, quân đội chẳng rỗi rãi nuôi đám người ăn không ngồi rồi
Anh Lỗi đối với việc này liên tục oán giận, xe vận tải cùng vật tư đều bị quân đội tịch thu, mỗi ngày còn phải làm một đống việc, thức ăn bữa này bữa nọ, còn không bằng khi bọn họ sinh sống trong thế giới tràn đầy zombie.
Do Dung Ân Ân tuổi còn nhỏ, mỗi ngày làm việc đều để cô ngồi nghỉ ngơi ở bên cạnh, nhưng mấy ngày nay cô đều ăn không ngon, nói chuyện với ai cũng không có tinh thần, đối với tâm tư của Dung Ân Ân, trong lòng mọi người đều biết rõ, đang suy nghỉ làm sao khuyên nhủ cô, thì một chiếc xe Jeep của quân đội dừng lại ngay chỗ làm việc của mọi người, nhảy xuống vài người lính hướng Dung Ân Ân xông thẳng tới.
Mấy người khác mau chóng tiến lên ngăn lại, mấy tên lính lập tức rút súng chĩa vào bọn họ, đem Dung Ân Ân ép bức lên xe, đám người Du Dặc chỉ có thể tức giận nhìn xe rời đi.
Xe Jeep chạy một đoạn ngắn, một tên lính lấy vải che lại hai mắt của Dung Ân Ân, không nói tiếng nào kéo cô xuống xe. Dung Ân Ân chẳng biết mình bị mang đi đâu, chỉ cảm giác được đang đi lên cao, trong thang máy đưa lên mấy chục tầng mới dừng lại.
Binh sĩ gõ cửa một căn phòng, xin chỉ thị người phía trong, sau đó để Dung Ân Ân một mình tiến vào. Hai tay Dung Ân Ân ôm ngực, cực kỳ bất an bước vào, trong phòng tràn ngập mùi nước hoa Cổ Long nhàn nhạt, bên tai mơ hồ nghe tiếng bút máy đang viết xào xạc.
" Không cần khẩn trương, nơi này chẳng có gì nguy hiểm cả "
Tiếng nói trầm thấp từ tính đột ngột vang lên, lại khiến cho tâm thần hoảng hốt của Dung Ân Ân buông lỏng không ít.
Dung Ân Ân kéo miếng vải bịt mắt xuống, nhìn rõ tiếng nói phát ra từ một người đàn ông mặc quân trang, hắn tuổi ngoài ba mươi, khuôn mặt thâm trầm, ngũ quan rõ nét, dáng người ngồi thẳng trên ghế làm việc, khoé miệng nổi lên một nụ cười nhu hoà.
" Cháu là Dung Ân Ân đúng không, tên và người đều giống nhau rất đáng yêu, trên bàn có ít điểm tâm, ngồi xuống ăn đi "
Dung Ân Ân lắc đầu, khuôn mặt đều biểu hiện vẻ không muốn ăn. Người đàn ông liền đi đến bên tủ lạnh, lấy ra một ly nước đỏ nhạt " Nếu không có khẩu vị, nơi này có nước ô mai, có thể nhấm nháp một chút "
Dung Ân Ân nhìn ly nước được đưa đến trước mặt, ngửi được một cỗ mùi vị chua chua ngọt ngọt thơm ngát, nước mắt không khống chế được đảo quanh hốc mắt . Hồi trước, những lúc cô ăn không ngon, anh trai sẽ dùng mọi loại biện pháp, nấu đủ loại canh ngon, thẳng đến khi em gái thèm ăn lại mới thôi, Dung Dật Thần trở thành một tay đầu bếp giỏi cũng vì nguyên nhân này.
" Chú cũng có một đứa em gái giống như cháu, yếu ớt nho nhỏ, lúc em ấy mất cũng cỡ tuổi cháu bây giờ "
Trên khuôn mặt Dung Ân Ân thoáng giật mình, kinh ngạc giương mắt nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt. Hắn bưng ly nước đưa vào trong tay cô, nhìn cô giống như một con mèo nhỏ.
" Quên tự giới thiệu, chú tên Trác Dư Dương, cháu có thể gọi chú là chú Trác "
Dung Ân Ân để ly nước xuống, dứt khoát gọn gàng hỏi " Anh trai cháu hiện tại như thế nào?"
" Cháu cũng biết rõ cậu ấy bị zombie cắn qua, bệnh độc đang ẩn núp trong cơ thể, bọn chú đang nghĩ biện pháp chữa trị cho cậu ấy "
" Anh trai cháu không có bệnh, thân thể anh ấy rất tốt, cháu muốn gặp anh ấy một lần, được không?"
" Cái này sợ rằng không được, trước mắt cháu phải biết ngoan ngoãn nghe lời "
Trác Dư Dương cầm lấy khối điểm tâm, đưa đến bên miệng cô, ôn hoà nói " Cháu đang tuổi lớn, phải ăn uống đầu đủ"
Dung Ân Ân miễn cưỡng cắn răng, vẫn không cam lòng nhìn chằm chằm vào Trác Dư Dương.
Trác Dư Dương mỉm cười nói " Hiện tại, có thể hay không kể cho chú nghe một ít chuyện của anh trai cháu, chú thực sự hiếu kỳ sau khi cậu ấy bị zombie cắn, hai người gặp phải cái gì "
....
Trong một căn phòng thí nghiệm bị phong kín, James đem hỗn hợp bệnh độc TX cùng TZ tiêm vào trong cơ thể một con chuột bạch nhỏ. Sau bốn tiếng, con chuột trắng nhỏ da lông bông tróc ra, trong cơn co quắp lăn ra chết.
" Tại sao vẫn không được...."
James chán nản lấy mắt kiếng xuống, tay chống cằm đăm chiêu suy nghĩ, một hồi lâu sau đột nhiên ngẩn đầu, đối với tên trợ lý sau lưng ra lệnh
" Đi tìm mấy người đàn ông có thể chất giống Dung Dật Thần lại đây "
Vị trợ lý khó khăn nói " Nhưng mà tiến sĩ, đến đâu tìm mấy người sống như vậy "
" Ngu ngốc, trại tập trung người sống sót nhiều như vậy, tìm mấy tên có cùng thể chất, nhóm máu không sai biệt lắm là được "
James cầm ống tiêm có chứa dung dịch bệnh độc nâng niu tựa như báu vật trong lòng bàn tay
" Tôi cũng không tin, chỉ có mình Dung Dật Thần mới vượt qua được cơn dằn vặt của bệnh độc "
Phòng của dân chạy nạn được dựng đơn sơ gồm bốn bức tường dùng đất đắp lên, từ sau khi chia lìa với anh trai, Dung Ân Ân theo mấy người Du Dặc được an bài ở bên trong, nhìn những người còn sống sót đều xanh xao vàng vọt giống nhau, tinh thần hỗn loạn, mỗi ngày phải bỏ ra công sức lao động, trồng trọt chăn nuôi cùng khắc phục các loại phế phẩm.
Theo như lời của mấy quân lính giám thị, quân đội chẳng rỗi rãi nuôi đám người ăn không ngồi rồi
Anh Lỗi đối với việc này liên tục oán giận, xe vận tải cùng vật tư đều bị quân đội tịch thu, mỗi ngày còn phải làm một đống việc, thức ăn bữa này bữa nọ, còn không bằng khi bọn họ sinh sống trong thế giới tràn đầy zombie.
Do Dung Ân Ân tuổi còn nhỏ, mỗi ngày làm việc đều để cô ngồi nghỉ ngơi ở bên cạnh, nhưng mấy ngày nay cô đều ăn không ngon, nói chuyện với ai cũng không có tinh thần, đối với tâm tư của Dung Ân Ân, trong lòng mọi người đều biết rõ, đang suy nghỉ làm sao khuyên nhủ cô, thì một chiếc xe Jeep của quân đội dừng lại ngay chỗ làm việc của mọi người, nhảy xuống vài người lính hướng Dung Ân Ân xông thẳng tới.
Mấy người khác mau chóng tiến lên ngăn lại, mấy tên lính lập tức rút súng chĩa vào bọn họ, đem Dung Ân Ân ép bức lên xe, đám người Du Dặc chỉ có thể tức giận nhìn xe rời đi.
Xe Jeep chạy một đoạn ngắn, một tên lính lấy vải che lại hai mắt của Dung Ân Ân, không nói tiếng nào kéo cô xuống xe. Dung Ân Ân chẳng biết mình bị mang đi đâu, chỉ cảm giác được đang đi lên cao, trong thang máy đưa lên mấy chục tầng mới dừng lại.
Binh sĩ gõ cửa một căn phòng, xin chỉ thị người phía trong, sau đó để Dung Ân Ân một mình tiến vào. Hai tay Dung Ân Ân ôm ngực, cực kỳ bất an bước vào, trong phòng tràn ngập mùi nước hoa Cổ Long nhàn nhạt, bên tai mơ hồ nghe tiếng bút máy đang viết xào xạc.
" Không cần khẩn trương, nơi này chẳng có gì nguy hiểm cả "
Tiếng nói trầm thấp từ tính đột ngột vang lên, lại khiến cho tâm thần hoảng hốt của Dung Ân Ân buông lỏng không ít.
Dung Ân Ân kéo miếng vải bịt mắt xuống, nhìn rõ tiếng nói phát ra từ một người đàn ông mặc quân trang, hắn tuổi ngoài ba mươi, khuôn mặt thâm trầm, ngũ quan rõ nét, dáng người ngồi thẳng trên ghế làm việc, khoé miệng nổi lên một nụ cười nhu hoà.
" Cháu là Dung Ân Ân đúng không, tên và người đều giống nhau rất đáng yêu, trên bàn có ít điểm tâm, ngồi xuống ăn đi "
Dung Ân Ân lắc đầu, khuôn mặt đều biểu hiện vẻ không muốn ăn. Người đàn ông liền đi đến bên tủ lạnh, lấy ra một ly nước đỏ nhạt " Nếu không có khẩu vị, nơi này có nước ô mai, có thể nhấm nháp một chút "
Dung Ân Ân nhìn ly nước được đưa đến trước mặt, ngửi được một cỗ mùi vị chua chua ngọt ngọt thơm ngát, nước mắt không khống chế được đảo quanh hốc mắt . Hồi trước, những lúc cô ăn không ngon, anh trai sẽ dùng mọi loại biện pháp, nấu đủ loại canh ngon, thẳng đến khi em gái thèm ăn lại mới thôi, Dung Dật Thần trở thành một tay đầu bếp giỏi cũng vì nguyên nhân này.
" Chú cũng có một đứa em gái giống như cháu, yếu ớt nho nhỏ, lúc em ấy mất cũng cỡ tuổi cháu bây giờ "
Trên khuôn mặt Dung Ân Ân thoáng giật mình, kinh ngạc giương mắt nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt. Hắn bưng ly nước đưa vào trong tay cô, nhìn cô giống như một con mèo nhỏ.
" Quên tự giới thiệu, chú tên Trác Dư Dương, cháu có thể gọi chú là chú Trác "
Dung Ân Ân để ly nước xuống, dứt khoát gọn gàng hỏi " Anh trai cháu hiện tại như thế nào?"
" Cháu cũng biết rõ cậu ấy bị zombie cắn qua, bệnh độc đang ẩn núp trong cơ thể, bọn chú đang nghĩ biện pháp chữa trị cho cậu ấy "
" Anh trai cháu không có bệnh, thân thể anh ấy rất tốt, cháu muốn gặp anh ấy một lần, được không?"
" Cái này sợ rằng không được, trước mắt cháu phải biết ngoan ngoãn nghe lời "
Trác Dư Dương cầm lấy khối điểm tâm, đưa đến bên miệng cô, ôn hoà nói " Cháu đang tuổi lớn, phải ăn uống đầu đủ"
Dung Ân Ân miễn cưỡng cắn răng, vẫn không cam lòng nhìn chằm chằm vào Trác Dư Dương.
Trác Dư Dương mỉm cười nói " Hiện tại, có thể hay không kể cho chú nghe một ít chuyện của anh trai cháu, chú thực sự hiếu kỳ sau khi cậu ấy bị zombie cắn, hai người gặp phải cái gì "
....
Trong một căn phòng thí nghiệm bị phong kín, James đem hỗn hợp bệnh độc TX cùng TZ tiêm vào trong cơ thể một con chuột bạch nhỏ. Sau bốn tiếng, con chuột trắng nhỏ da lông bông tróc ra, trong cơn co quắp lăn ra chết.
" Tại sao vẫn không được...."
James chán nản lấy mắt kiếng xuống, tay chống cằm đăm chiêu suy nghĩ, một hồi lâu sau đột nhiên ngẩn đầu, đối với tên trợ lý sau lưng ra lệnh
" Đi tìm mấy người đàn ông có thể chất giống Dung Dật Thần lại đây "
Vị trợ lý khó khăn nói " Nhưng mà tiến sĩ, đến đâu tìm mấy người sống như vậy "
" Ngu ngốc, trại tập trung người sống sót nhiều như vậy, tìm mấy tên có cùng thể chất, nhóm máu không sai biệt lắm là được "
James cầm ống tiêm có chứa dung dịch bệnh độc nâng niu tựa như báu vật trong lòng bàn tay
" Tôi cũng không tin, chỉ có mình Dung Dật Thần mới vượt qua được cơn dằn vặt của bệnh độc "
Danh sách chương