Edit: TrangQA830810
Dung Ân Ân nằm trong túi ngủ lật qua lật lại, gò má như bạch ngọc vẫn đỏ ửng chưa tiêu, vừa rồi bị anh trai hôn, cảm giác mát lạnh của anh vẫn quanh quẩn đâu đây, tuy chỉ là một nụ hôn hời hợt, nhưng lại không ngừng hiện lên trong đầu cô. Anh trai vì sao đột nhiên hôn cô, chẳng lẽ anh trai biến trở về còn có...nhưng tim cô thế nào đập nhanh như vậy? " Cạch, cạnh ..." là âm thanh của hai ngón tay đang gõ, ánh lửa theo tiết tấu loè loè nhấp nháy. Dung Ân Ân nghiêng đầu nhìn thấy một người đàn ông cao lớn mặt hề, ngón tay như có ma thuật biến ra ánh lửa
" Hi hi hi, tiểu loli đã lâu không gặp, nhớ tiếng sáo của chú sao?"
Dung Ân Ân há miệng nhưng không một âm thanh nào phát ra, chỉ có thể trừng mắt nhìn vẻ mặt chọc cười của tên hề, lông tơ không tự chủ dựng thẳng đứng. Anh hai cùng mọi người đang ở kế bên, tên hề làm sao chạy vào, đây có lẽ là cơn ác mộng?
" Ha ha ha, anh trai cô bé làm cho ta rất hài lòng, nhịn không được đến xem cậu ấy một chút, sẽ thật tốt nếu dưỡng thành vật nuôi của ta, bất quá bây giờ còn quá sớm đi"
Miệng đỏ lòm của tên hề nhếch lên thành một vòng cung lớn, cúi người hướng Dung Ân Ân bàn tay lạnh như băng chạm vào hai mắt cô.
" Khà khà khà, chuyện này chỉ là mơ, ngủ một giấc, ngày mai đều quên hết đi ..."
Lời của hắn như ma nguyền rủa, hai mắt Dung Ân Ân tối sầm lại ngủ mê man.
Ca trực của Dung Dật Thần là sau nửa đêm, luôn cầm súng trong tay một giây cũng không dám lơ là, quan sát tất cả đông tĩnh chung quanh, bao quát cả tiếng rên rỉ nhợt nhạt xa xa. Tận thế tới quá nhanh, bị vây ở đây mọi người đều thiếu thốn vật tư, thức ăn không còn là thứ có thể mua bằng tiền, buổi chiều ngày hôm qua anh tận mắt thấy một cô gái khoảng mười bảy mười tám tuổi vì chút xíu thức ăn, tự nguyện bị ba tên đàn ông kéo đến bụi cỏ cưỡng dâm. Ở vào thời kỳ đặc thù này, phụ nữ không thể nghi ngờ là bên yếu, bởi vì thức ăn không tiếc bán đứng thân thể của chính mình.
Dung Dật Thần không khỏi nghĩ tới em gái, Ân Ân tuổi còn chưa đủ mười lăm, cho dù anh luôn luôn bảo vệ cô, cũng không bảo đảm trong tất cả mọi tình huống, nếu cô biết tự vệ đó mới là tốt nhất.
Ngày hôm sau trời chưa sáng, Dung Dật Thần đã chuẩn bị vũ khí, đem em gái đang trong túi ngủ đánh thức. Dung Ân Ân trải qua giấc ngủ say nên khi thức dậy cũng rất tỉnh táo, ở trên mu bàn tay anh trai cắn nhẹ
" Anh hai, trời còn chưa sáng đó "
" Chim khôn dậy sớm mới bắt được mồi"
Dung Dật Thần vén vải lều lên dắt em gái ra ngoài, đem một khối lành lạnh như kim loại đưa đến trong tay cô.
Dung Ân Ân cúi đầu vừa nhìn, lại là súng ngắn!
" Chuyện này ...đây là làm cái gì ..."
" Ngày hôm nay anh bắt đầu dạy em bắn súng"
" Em sợ em không học được ..."
Dung Ân Ân dù sao tuổi cũng không lớn lắm, lần đầu tiên chạm vào loại vũ khí nguy hiểm này không khỏi có chút khẩn trương.
" Không sao, anh sẽ kiên trì từng chút dạy em"
Bên trong súng lục không phải đạn thật, Dung Dật Thần dùng chút mực đỏ tạo đạn giả, gọi em gái hướng về tấm plastic màu trắng bắn thử. Tập bắn nhìn như đơn giản kỳ thực không phải, đầu tiên Dung Dật Thần dạy em gái lên đạn lại chỉ cô tư thế ngắm bắn sau thử nghiệm cảm giác.
" Con mắt trái nhắm, mắt phải mở, chân trái phía trước, đùi phải ở phía sau, mắt phải một đường nhắm thẳng mục tiêu"
Tư thế trong tập bắn súng luôn cưc kỳ trọng yếu, Dung Dật Thần quơ tay điều chỉnh thân thể Ân Ân cho ngay ngắn, ngón tay anh thon dài dùng sức chạm vào eo của Ân Ân, đến bụng, rồi trước ngực, mỗi một chỗ đều là nơi nhạy cảm của cô, Ân Ân mắc cỡ khuôn mặt ửng đỏ, cắn chặt hàm răng không nói một câu. Hoàn hảo trời chưa sáng hẳn, anh hai không nhìn thấy sự khác thường của cô.
Sau cùng đến thời điểm chuẩn bị bắn, Dung Dật Thần dán tại sau lưng Ân Ân khom người xuống, đôi môi như có như không đụng tới vành tai tinh xảo như trân châu
" Nhắm ngay vòng tròn tận cùng bên trong một chút, sau đó nín thở, bắn thử một phát xem"
Trái tim Dung Ân Ân không khống chế được mà nhảy lên kịch liệt, chân phải thẳng tắp hai tay đung đưa, không biết nguyên nhân là vì lần đầu tiên bắn súng hay bởi vì hơi thở nóng rực không ngừng phun lên gương mặt cô, thiêu đốt lý trí còn sót lại trong đầu.
" Đoàng ..."
Đạn từ nòng súng bắn ra, cánh tay Ân Ân rung lên một cái, vốn viên đạn theo đường bay định sẵn lại lệch tới một góc bốn mươi lăm độ.
" Mẹ nó, là đứa nào cướp cò, lăn ra đây cho tao!"
Dung Ân Ân nằm trong túi ngủ lật qua lật lại, gò má như bạch ngọc vẫn đỏ ửng chưa tiêu, vừa rồi bị anh trai hôn, cảm giác mát lạnh của anh vẫn quanh quẩn đâu đây, tuy chỉ là một nụ hôn hời hợt, nhưng lại không ngừng hiện lên trong đầu cô. Anh trai vì sao đột nhiên hôn cô, chẳng lẽ anh trai biến trở về còn có...nhưng tim cô thế nào đập nhanh như vậy? " Cạch, cạnh ..." là âm thanh của hai ngón tay đang gõ, ánh lửa theo tiết tấu loè loè nhấp nháy. Dung Ân Ân nghiêng đầu nhìn thấy một người đàn ông cao lớn mặt hề, ngón tay như có ma thuật biến ra ánh lửa
" Hi hi hi, tiểu loli đã lâu không gặp, nhớ tiếng sáo của chú sao?"
Dung Ân Ân há miệng nhưng không một âm thanh nào phát ra, chỉ có thể trừng mắt nhìn vẻ mặt chọc cười của tên hề, lông tơ không tự chủ dựng thẳng đứng. Anh hai cùng mọi người đang ở kế bên, tên hề làm sao chạy vào, đây có lẽ là cơn ác mộng?
" Ha ha ha, anh trai cô bé làm cho ta rất hài lòng, nhịn không được đến xem cậu ấy một chút, sẽ thật tốt nếu dưỡng thành vật nuôi của ta, bất quá bây giờ còn quá sớm đi"
Miệng đỏ lòm của tên hề nhếch lên thành một vòng cung lớn, cúi người hướng Dung Ân Ân bàn tay lạnh như băng chạm vào hai mắt cô.
" Khà khà khà, chuyện này chỉ là mơ, ngủ một giấc, ngày mai đều quên hết đi ..."
Lời của hắn như ma nguyền rủa, hai mắt Dung Ân Ân tối sầm lại ngủ mê man.
Ca trực của Dung Dật Thần là sau nửa đêm, luôn cầm súng trong tay một giây cũng không dám lơ là, quan sát tất cả đông tĩnh chung quanh, bao quát cả tiếng rên rỉ nhợt nhạt xa xa. Tận thế tới quá nhanh, bị vây ở đây mọi người đều thiếu thốn vật tư, thức ăn không còn là thứ có thể mua bằng tiền, buổi chiều ngày hôm qua anh tận mắt thấy một cô gái khoảng mười bảy mười tám tuổi vì chút xíu thức ăn, tự nguyện bị ba tên đàn ông kéo đến bụi cỏ cưỡng dâm. Ở vào thời kỳ đặc thù này, phụ nữ không thể nghi ngờ là bên yếu, bởi vì thức ăn không tiếc bán đứng thân thể của chính mình.
Dung Dật Thần không khỏi nghĩ tới em gái, Ân Ân tuổi còn chưa đủ mười lăm, cho dù anh luôn luôn bảo vệ cô, cũng không bảo đảm trong tất cả mọi tình huống, nếu cô biết tự vệ đó mới là tốt nhất.
Ngày hôm sau trời chưa sáng, Dung Dật Thần đã chuẩn bị vũ khí, đem em gái đang trong túi ngủ đánh thức. Dung Ân Ân trải qua giấc ngủ say nên khi thức dậy cũng rất tỉnh táo, ở trên mu bàn tay anh trai cắn nhẹ
" Anh hai, trời còn chưa sáng đó "
" Chim khôn dậy sớm mới bắt được mồi"
Dung Dật Thần vén vải lều lên dắt em gái ra ngoài, đem một khối lành lạnh như kim loại đưa đến trong tay cô.
Dung Ân Ân cúi đầu vừa nhìn, lại là súng ngắn!
" Chuyện này ...đây là làm cái gì ..."
" Ngày hôm nay anh bắt đầu dạy em bắn súng"
" Em sợ em không học được ..."
Dung Ân Ân dù sao tuổi cũng không lớn lắm, lần đầu tiên chạm vào loại vũ khí nguy hiểm này không khỏi có chút khẩn trương.
" Không sao, anh sẽ kiên trì từng chút dạy em"
Bên trong súng lục không phải đạn thật, Dung Dật Thần dùng chút mực đỏ tạo đạn giả, gọi em gái hướng về tấm plastic màu trắng bắn thử. Tập bắn nhìn như đơn giản kỳ thực không phải, đầu tiên Dung Dật Thần dạy em gái lên đạn lại chỉ cô tư thế ngắm bắn sau thử nghiệm cảm giác.
" Con mắt trái nhắm, mắt phải mở, chân trái phía trước, đùi phải ở phía sau, mắt phải một đường nhắm thẳng mục tiêu"
Tư thế trong tập bắn súng luôn cưc kỳ trọng yếu, Dung Dật Thần quơ tay điều chỉnh thân thể Ân Ân cho ngay ngắn, ngón tay anh thon dài dùng sức chạm vào eo của Ân Ân, đến bụng, rồi trước ngực, mỗi một chỗ đều là nơi nhạy cảm của cô, Ân Ân mắc cỡ khuôn mặt ửng đỏ, cắn chặt hàm răng không nói một câu. Hoàn hảo trời chưa sáng hẳn, anh hai không nhìn thấy sự khác thường của cô.
Sau cùng đến thời điểm chuẩn bị bắn, Dung Dật Thần dán tại sau lưng Ân Ân khom người xuống, đôi môi như có như không đụng tới vành tai tinh xảo như trân châu
" Nhắm ngay vòng tròn tận cùng bên trong một chút, sau đó nín thở, bắn thử một phát xem"
Trái tim Dung Ân Ân không khống chế được mà nhảy lên kịch liệt, chân phải thẳng tắp hai tay đung đưa, không biết nguyên nhân là vì lần đầu tiên bắn súng hay bởi vì hơi thở nóng rực không ngừng phun lên gương mặt cô, thiêu đốt lý trí còn sót lại trong đầu.
" Đoàng ..."
Đạn từ nòng súng bắn ra, cánh tay Ân Ân rung lên một cái, vốn viên đạn theo đường bay định sẵn lại lệch tới một góc bốn mươi lăm độ.
" Mẹ nó, là đứa nào cướp cò, lăn ra đây cho tao!"
Danh sách chương