Sáng sớm ngày thứ hai, theo lẽ thường Dung Ân Ân đeo cặp sách đến trường, thấy nhà bên chú Cát đang quỳ chân nhiệt tình hôn dì Lưu nằm trên mặt đất cả người không nhúc nhích. Vừa mở cửa liền gặp phải cảnh thân mật khiến cô đỏ mặt ngượng ngùng, vì sợ quấy rầy hai người, cô thận trọng nhẹ bước rời đi.
Dung Ân Ân nhìn đồng hồ đeo tay vừa vặn chỉ bảy giờ bốn mươi phút, đây là thời gian mọi người đi học, đi làm, nhưng lúc này đường cái lại im ắng không một bóng người, dọc đường đi chỉ có hơn mười chiếc xe trống rỗng.
Dung Ân Ân nhún vai tiếp tục đi, gần cột đèn phía trước có bóng dáng người chập chờn, những tia nắng ban mai đem bóng người nọ kéo dài, hắn chậm chạp bước từng bước, chân hình như bị thương, bước thấp bước cao, nhìn vóc người và quần áo chắc là anh Vương nhà hàng xóm.
Dung Ân Ân không khỏi có chút bận tâm,chân bước nhanh đến chỗ hắn.
" Anh Vương, chân anh bị thương à?"
Hắn nghe thấy âm thanh hơi dừng lại một chút, khuôn mặt đờ đẫn thẳng tắp nhìn chằm chằm Dung Ân Ân. Bởi vì ánh sáng phản chiếu cho nên cô không nhìn rõ sắc mặt anh Vương, chỉ thấy máu từ trong ống quần hắn nhỏ giọt chảy xuống.Khoé miệng Dung Ân Ân hơi run, kinh ngạc nói.
" Anh Vương, anh chảy máu ..."
Hắn nhìn cô nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng tinh thẳng tắp. Dung Ân Ân càng kinh ngạc hơn, anh Vương bị thương mà còn cười rất hài lòng, không biết có bị thương ở đầu nữa hay không.
Giữa lúc cô chuẩn bị hỏi hắn có cần gọi bác sĩ, thì hắn đột ngột co chân hướng cô lao tới, hắn chạy mười phần lưu loát,hoàn toàn không giống như người đang bị thương ở chân.
" Kétttttt...."
Một tiếng vang thật lớn, thanh âm ma sát giữa bánh xe và mặt đường với nhau, một chiếc xe jeep màu đen không biết từ đâu lao ra, không chút lưu tình tông mạnh về phía anh Vương đang chạy, nháy mắt đã đem hắn kẹp dưới bánh xe, nửa người dưới của anh Vương bị nghiền nát bét, nửa còn lại co quắp, hai tay đưa về phía Dung Ân Ân, cố lết tiến về phía cô.
Dung Ân Ân hoàn toàn choáng váng, run sợ nhìn chiếc xe giống y đúc xe của anh trai, coi lại biển số xe, cũng trùng khớp.
Cửa xe mở, một người đàn ông mặc đồ đen nhảy xuống, một tay tóm lấy Dung Ân Ân.
" Chúng ta về nhà mau"
Dung Ân Ân bị đẩy lên xe, cơ thể cứng đờ hơi run, thì thào.
" Anh hai, anh...anh giết người..."
Dung Dật Thần một tay vững vàng lái xe, một tay vỗ về em gái còn đang bấn loạn.
" Chờ chúng ta về nhà anh sẽ nói cho em biết "
Chiếc xe jeep trực tiếp lái vào sân cỏ, trên cỏ chẳng biết từ lúc nào đã dính đầy máu tươi, Dung Dật Thần cấp tốc mang em gái vào trong nhà, đem cửa khoá trái.
" Anh hai, vì sao anh giết anh Vương? Sao bên ngoài lại có rất nhiều máu?"
Dung Ân Ân thấy anh trai không trả lời,buồn bực hít hít mũi, tự mình dời khỏi ghế, xuyên qua khung cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy chú Cát đang cầm một khối máu đầm đìa tựa như óc, từng ngụm từng ngụm cắn vào, mà dì Lưu vẫn nằm thẳng tắp dưới đất, trên đầu vỡ một mảng lớn, máu loãng nhuộm đỏ hai con mắt trắng dã của dì. Dạ dày Dung Ân Ân một trận co rút, một chân vấp phải ghế ngã xuống.
" Anh hai, chú Cát đang ăn dì Lưu "
Dung Dật Thần đỡ lấy thân thể nhỏ bé của em gái, trầm giọng ra lệnh.
" Ở trong nhà, tuyệt đối không được đi ra ngoài"
Dung Ân Ân nhìn đồng hồ đeo tay vừa vặn chỉ bảy giờ bốn mươi phút, đây là thời gian mọi người đi học, đi làm, nhưng lúc này đường cái lại im ắng không một bóng người, dọc đường đi chỉ có hơn mười chiếc xe trống rỗng.
Dung Ân Ân nhún vai tiếp tục đi, gần cột đèn phía trước có bóng dáng người chập chờn, những tia nắng ban mai đem bóng người nọ kéo dài, hắn chậm chạp bước từng bước, chân hình như bị thương, bước thấp bước cao, nhìn vóc người và quần áo chắc là anh Vương nhà hàng xóm.
Dung Ân Ân không khỏi có chút bận tâm,chân bước nhanh đến chỗ hắn.
" Anh Vương, chân anh bị thương à?"
Hắn nghe thấy âm thanh hơi dừng lại một chút, khuôn mặt đờ đẫn thẳng tắp nhìn chằm chằm Dung Ân Ân. Bởi vì ánh sáng phản chiếu cho nên cô không nhìn rõ sắc mặt anh Vương, chỉ thấy máu từ trong ống quần hắn nhỏ giọt chảy xuống.Khoé miệng Dung Ân Ân hơi run, kinh ngạc nói.
" Anh Vương, anh chảy máu ..."
Hắn nhìn cô nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng tinh thẳng tắp. Dung Ân Ân càng kinh ngạc hơn, anh Vương bị thương mà còn cười rất hài lòng, không biết có bị thương ở đầu nữa hay không.
Giữa lúc cô chuẩn bị hỏi hắn có cần gọi bác sĩ, thì hắn đột ngột co chân hướng cô lao tới, hắn chạy mười phần lưu loát,hoàn toàn không giống như người đang bị thương ở chân.
" Kétttttt...."
Một tiếng vang thật lớn, thanh âm ma sát giữa bánh xe và mặt đường với nhau, một chiếc xe jeep màu đen không biết từ đâu lao ra, không chút lưu tình tông mạnh về phía anh Vương đang chạy, nháy mắt đã đem hắn kẹp dưới bánh xe, nửa người dưới của anh Vương bị nghiền nát bét, nửa còn lại co quắp, hai tay đưa về phía Dung Ân Ân, cố lết tiến về phía cô.
Dung Ân Ân hoàn toàn choáng váng, run sợ nhìn chiếc xe giống y đúc xe của anh trai, coi lại biển số xe, cũng trùng khớp.
Cửa xe mở, một người đàn ông mặc đồ đen nhảy xuống, một tay tóm lấy Dung Ân Ân.
" Chúng ta về nhà mau"
Dung Ân Ân bị đẩy lên xe, cơ thể cứng đờ hơi run, thì thào.
" Anh hai, anh...anh giết người..."
Dung Dật Thần một tay vững vàng lái xe, một tay vỗ về em gái còn đang bấn loạn.
" Chờ chúng ta về nhà anh sẽ nói cho em biết "
Chiếc xe jeep trực tiếp lái vào sân cỏ, trên cỏ chẳng biết từ lúc nào đã dính đầy máu tươi, Dung Dật Thần cấp tốc mang em gái vào trong nhà, đem cửa khoá trái.
" Anh hai, vì sao anh giết anh Vương? Sao bên ngoài lại có rất nhiều máu?"
Dung Ân Ân thấy anh trai không trả lời,buồn bực hít hít mũi, tự mình dời khỏi ghế, xuyên qua khung cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy chú Cát đang cầm một khối máu đầm đìa tựa như óc, từng ngụm từng ngụm cắn vào, mà dì Lưu vẫn nằm thẳng tắp dưới đất, trên đầu vỡ một mảng lớn, máu loãng nhuộm đỏ hai con mắt trắng dã của dì. Dạ dày Dung Ân Ân một trận co rút, một chân vấp phải ghế ngã xuống.
" Anh hai, chú Cát đang ăn dì Lưu "
Dung Dật Thần đỡ lấy thân thể nhỏ bé của em gái, trầm giọng ra lệnh.
" Ở trong nhà, tuyệt đối không được đi ra ngoài"
Danh sách chương