Trải qua cả đêm châm cứu, dùng thuốc, cầm máu, vận công hộ thể, vào lúc tia nắng ban mai đầu tiên chiếu sáng cũng là lúc đứa nhỏ trong bụng Thập Tam rốt cục đã được bảo vệ, chỉ là trải qua chuyện này, tương lai khi đứa nhỏ sinh hạ lại càng không thể nắm chắc.
Điểm này, Minh Chi Nhiễm cũng không nói cho Thập Tam.
"Lần này xem như vận khí tốt, cũng nhờ Tiểu Thập Tam dùng hết toàn lực bảo vệ, đứa nhỏ mới khó khăn giữ lại được, Hách Liên đảo chủ, Minh mỗ là người có chuyện sẽ nói thẳng, nếu chuyện này xảy ra một lần nữa, thì ngay cả thần tiên cũng không cứu được bọn họ," nói xong, Minh Chi Nhiễm còn chẳng thèm nhìn Hách Liên Huyền khí tức càng ngày càng băng hàn, liền phẩy tay, bỏ ra khỏi phòng, hắn cũng mệt mỏi một đêm, muốn ngủ, à, trước đi tìm Tiểu Thất cái đã, thông báo cho hắn tin tức tốt lành.
Lạnh lùng âm thầm nhìn bóng dáng cái người hệt như đang chạy trốn ngoài cửa, cho đến khi biến mất, Hách Liên Huyền mới thu hồi ánh mắt, dửng dưng nhìn khuôn mặt đã khôi phục huyết sắc của nam nhân bên cạnh, lúc này trên người Thập Tam đắp một tấm mền bằng gấm mỏng, bụng hơi nổi lên hiện ra ngay dưới tầm mắt âm hàn của Hách Liên Huyền.
Khi Thập Tam tỉnh lại, mới chớp mắt một cái đã mờ mịt không rõ năm nào tháng nào, rèm che buông hờ hững có chút quen thuộc. Nhắm lại mắt, có điều phần bụng vẫn đau đớn không thôi, thình lình nghĩ đến chuyện phát sinh trước đó, cảm thấy không khỏi giật mình, chẳng lẽ... Tay run rẩy, Thập Tam cẩn thận sờ lên bụng của mình.
Đứa nhỏ, con của ta.
"Tỉnh?"
Hách Liên Huyền lạnh lùng nhìn Thập Tam làm những động tác theo bản năng, cảm thụ được xúc cảm bi thương không hề che dấu toát ra từ trên người hắn, bản thân cuối cùng vẫn lưu lại nam nhân này... Cùng đứa nhỏ.
Nghe thấy thanh âm âm hàn vô cảm quen thuộc, cả thân thể Thập Tam bỗng nhiên cứng đờ, bất chợt mở to đôi mắt đen lăng lệ, chậm rãi hướng tầm nhìn của mình đến vị trí phát ra âm thanh.
"Chủ, chủ tử?"
"Ừm."
Xác định là người kia, hắn vừa nghĩ tới mình lúc này thế mà lại dùng chung một cái giường với chủ tử, đối với Thập Tam đây là một chuyện cực kì nghiêm trọng, chỉ thấy thân thể của hắn nhảy bắn ra ngoài tựa như ếch xanh, muốn xuống giường quỳ xuống, không ngờ, động tác không thành, liền bị một sức mạnh băng hàn kéo xuống, không nhẹ không nặng đặt trở về chỗ cũ.
"Hự" động tác này dẫn đến vết thương, Thập Tam không kịp kiềm chế, đau đớn kêu thành tiếng, có cảm giác tối sầm, âm thầm hít khí, yên lặng nuốt nước bọt, hắn mới dè dặt nhìn về phía bên kia, không ngờ trùng hợp trúng phải sự lạnh thấu trong đôi mắt đen tuyền của Hách Liên Huyền.
Lạnh lùng chăm chú nhìn lên khuôn mặt bỗng nhiên đờ đẫn của nam nhân, vốn là đôi mắt đen nghiêm túc quen thuộc nay lại thêm mấy phần vô tội, hắc mâu lạnh nhạt của Hách Liên Huyền bỗng hiện lên một tia trào phúng.
"Chuyện này phát sinh khi nào?"
Đến rồi...
Trong lòng Thập Tam âm thầm nghĩ, chủ tử đã hỏi như vậy, hơn phân nửa là đã có chút hoài nghi, thế nhưng y đối với chuyện ngày đó có lẽ cũng không rõ ràng lắm, dù sao khi đó chủ tử thụ thương rất nặng, nếu muốn mình thành thật trả lời, không biết chủ tử có khi nào dưới cơn nóng giận mà một chưởng đánh chết mình hay không.
"Chủ tử... Có thể trước tiên buông tay thuộc hạ ra không?" Thập Tam lúc này mới ý thức được tay trái Hách Liên Huyền vẫn luôn nắm tay phải của mình, hỏi sao hắn luôn thấy cảm giác băng lạnh.
Ánh mắt lạnh lùng khẽ liếc, cánh môi mỏng của Hách Liên Huyền hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười không rõ ý tứ.
"Được." Cực nhẹ, cực chậm, cực kỳ dịu dàng.
Thập Tam nghe không khỏi cảm thấy một trận vui mừng cùng nhẹ nhõm, nhưng hắn còn chưa kịp nói chuyện, trong bụng đột nhiên xuất hiện kịch liệt đau nhức gần như bóp méo khuôn mặt tuấn tú của hắn, tê tâm liệt phế kịch liệt quặn đau, rất quen thuộc, rất sợ hãi, ngay trước đó không lâu chính mình mới vừa trải qua.
"Không!" Hai tay bỗng nhiên ôm chặt phần bụng hơi gồ lên, Thập Tam lúc này còn nằm ở trên giường, nhưng thân thể đã giống con tôm cuộn tròn rúc vào một chỗ, cảm giác ấm nóng cùng sức lực từng giờ từng phút bị cuốn đi gần như không còn lại gì, thống khổ, không cam lòng, hỗn loạn, ấm ức như bão tuôn, "Minh Chi Nhiễm, Minh..." Bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt đen mạnh mẽ của Thập Tam thoáng hiện vẻ cầu khẩn.
Thờ ơ lạnh nhạt nhìn vẻ mặt đáng thương kia đang hướng về mình, Hách Liên Huyền lãnh đạm nói: "Nói thật được chưa?"
"Chủ tử..." Lại một lần nữa, ngón tay của Thập Tam chủ động tiếp cận bàn tay cao quý của Hách Liên Huyền, nháy mắt lúc đụng phải, một luồng khí băng hàn nhưng nhu hòa từ huyệt Lao Cung trong lòng bàn tay truyền tới, không nóng chẳng lạnh, kịch liệt đau đớn trong bụng ban đầu bỗng thuyên giảm một cách kì lạ.
"Ở trước mặt bổn đảo chủ đừng có động chút là thất thần."
"Vâng, chủ tử," cúi đầu thấy hai người nắm tay nhau, Thập Tam cảm thấy điều này thật quá không chân thực, hôm qua mình cùng người bên cạnh quan hệ vẫn là cách xa ba mét, bây giờ lại không thể không dựa vào như vậy...Quan hệ "như keo như sơn" để giữ được con của mình.
Đương nhiên, người kia cũng góp một phần.
Minh Chi Nhiễm đi đến gian phòng của Ảnh Thất, không tìm được người, không biết chạy đi đâu, cảm giác có chút mỏi mệt, không khỏi muốn trước tiên ngủ một giấc, đợi lát nữa lại đi tìm Tiểu Thất. Lúc đang đến gần phòng mình, Minh Chi Nhiễm bỗng nhiên ngừng bước, khuôn mặt con nít đầu tiên là sững lại, sau đó liền cười như hoa.
"Tiểu Thất!"
Ảnh Thất quay đầu, nhàn nhạt nhìn nam nhân đứng ở cửa, không khỏi khẽ nhíu mày, đi đến mấy bước đóng cửa, xoay người.
"Tình huống rốt cuộc thế nào?"
"Thuận lợi hoàn thành "
"..."
"Tiểu Thất?"
"... Hả?"
"Ngươi bây giờ dù sao cũng nên thực hiện lời hứa của mình đi?!"
"..."
Sau đó lại qua ba ngày, hết thảy có thể nói gió êm sóng lặng, chỉ có Thập Tam cảm thấy bản thân mình một ngày tựa như một năm. Chưa bao giờ phát hiện khi một ảnh vệ sống dưới ánh mặt trời lại khổ sở đến vậy.
Cái gọi là nơi hễ có người là có chuyện, dù cho Cổ Sát Đảo thần bí như vậy, không giống cô đảo bình thường thì cũng không thể tránh được.
Ba ngày này, tất cả mọi người trong đảo đột nhiên phát hiện đảo chủ luôn lạnh lùng lại kè kè cùng một nam nhân anh tuấn xa lạ, tay trong tay hoặc vai sóng vai, như keo như sơn, không rời không bỏ, bầu không khí quái dị, tuy người nam nhânanh tuấn xa lạ kia cư xử cứng ngắc không tự nhiên, thế nhưng tuyệt không ảnh hưởng đến việc buôn chuyện trong đảo, mà sự thật như thế nào, chỉ sợ chỉ có người thân cận Thập Tam mới hiểu được, ba ngày này bản thân hắn đúng là như ngồi trên đỉnh băng, thời thời khắc khắc đều ở trong trạng thái đông cứng.
Hôm đó Thập Tam run như cầy sấy đem chuyện nửa năm trước phát sinh ở Nguyệt cung nói cho Hách Liên Huyền, vốn cho là người này sẽ một chưởng kết thúc tính mạng của mình, dù sao cách làm của mình quả nhiên là làm cho người ta chán ghét phỉ nhổ, thế nhưng không ngờ Hách Liên Huyền lúc ấy chỉ là dửng dưng lắng nghe, cuối cùng cũng chỉ là nhìn mình thật kĩ nửa ngày, lạnh lùng hừ một tiếng, liền không hỏi lại nữa, thậm chí về sau còn nghiêm lệnh người bên ngoài đề cập đến chuyện mình là nam nhân mà lại mang thai.
Hách Liên Huyền một thân khí tức băng hàn, một phần là bởi vì bản thân hắn âm trầm lạnh lùng đến dọa người, một phương diện khác thì là do võ công mà hắn luyện.
Thiên hạ không có bữa trưa miễn phí, một thân xuất quỷ nhập thần, võ công biến đổi thất thường chính là do Hách Liên Huyền lúc mười sáu tuổi đã luyện Phù Trần Tuyệt Kinh mà đánh đổi lấy.
Phù Trần, Phù Trần, Phù vu Không, Trần vu Địa*. Luyện tới tầng thứ năm, huyệt đạo toàn thân đã có thể di chuyển vị trí, đây cũng là cảnh giới mà tất cả ảnh vệ của Cổ Sát Đảo nhất định phải luyện tới; còn luyện đến tột cùng mười tầng, thì vô địch thiên hạ, toàn thân băng hàn.
Thập Tam ba ngày này thời thời khắc khắc đều cùng Hách Liên Huyền ở chung một chỗ, đương nhiên cảm giác thân như ở hầm băng.
Đối với chuyện mình không thể không cùng người khác thời khắc dính liền, Hách Liên Huyền lúc đồng ý dùng Thiên Cương hỗ trợ đã ý thức được, Minh Chi Nhiễm nói qua, nếu không có một nội lực tinh khiết bảo vệ như Thiên Cương liên tục đưa vào, người kia và thứ trong bụng hắn nhất định khó giữ được, mặc dù bây giờ vẫn không thể khẳng định chắc chắn trong bụng người này rốt cuộc là thứ gì... Đối với chuyện này, người có nội lực hùng hậu như Hách Liên Huyền đương nhiên không có cảm giác gì, chẳng qua là nội lực mình giống như bị một cái động không đáy hấp thụ, không chịu ngừng, y ngược lại sinh ra chút hiếu kì.
"Gọi Minh Chi Nhiễm tới "
"Dạ." Ngoài cửa, Bích Diệp luôn túc trực lập tức đi truyền lời.
Thập Tam một mực rũ mắt, môi mỏng khẽ mím lại, hắn lúc này đứng ở bên cạnh Hách Liên Huyền, mà hai người tay trái tay phải vẫn nắm chặt lấy nhau, duy có khác biệt chính là Hách Liên Huyền ngồi, còn hắn vốn có thắt lưng lại bị tháo ra, phần bụng mềm mại lộ trong không khí, gió lạnh thổi tới, có thể trông thấy rõ ràng da gà nổi lên.
Minh Chi Nhiễm vào cửa, bỗng nhiên trừng lớn mắt, bước nhanh đến trước bàn, đầu tiên là kinh ngạc nhìn về phía cái bụng hơi lồi lên, tiếp đó liền trách cứ: "Tiểu Thập Tam, thân thể mang thai vốn càng thêm suy yếu, ngươi không mặc quần áo là vì cái gì? Chẳng lẽ ngươi muốn đứa nhỏ khó giữ được?"
Trong lòng run lên, Thập Tam hơi nghiêng đầu — mình không muốn mặc sao? Làm sao có thể... Chỉ là người này sáng sớm liền bắt mình cởi áo tháo dây lưng, mình có khả năng cự tuyệt sao? Nhìn thấy động tác của Thập Tam, Minh Chi Nhiễm lập tức hiểu được, ánh mắt trách cứ lập tức chuyển hướng, nhìn về phía người vẻ mặt vẫn luôn lạnh lùng kia.
"Hách Liên đảo chủ, có thể trước hết để ảnh vệ của ngươi mặc quần áo vào hay không, ngươi cần phải biết rằng, thân thể nếu như không tốt, tương lai sinh đứa nhỏ cũng nhất định không tốt," biết được chuyện nam nhân mang thai, Hách Liên Huyền ngoại trừ ban đầu có một chút phản ứng, về sau cũng không quá khiếp sợ, tựa như đã sớm biết... Như thế xem xét, nhất định là đã chấp nhận chuyện của Thập Tam.
Lãnh nhãn hơi liếc, Thập Tam lập tức kéo dây thắt lưng lên.
Hài lòng cười một tiếng, Minh Chi Nhiễm cũng hướng một cái ghế ngồi xuống.
"Nói đi, Hách Liên đảo chủ, sáng sớm liền gọi ta đến không biết là có chuyện gì?" Đang ôm mỹ nhân, lại được cho biết Hách Liên Huyền tìm, Minh Chi Nhiễm không khỏi phiền muộn nhân sinh không hoàn chỉnh.
"Nhìn xem hắn một chút."
"Nhìn xem? Hôm qua không phải mới nhìn qua sao? Mà lại còn rất tốt!" Nghi ngờ nhìn về phía Thập Tam, Minh Chi Nhiễm một mặt phiền muộn, người này vẻ mặt hồng nhuận phơi phới, chỗ nào giống như có vấn đề.
Một ánh mặt lạnh nhạt không chút tình cảm phóng tới, Minh Chi Nhiễm ở trong lòng lầm bầm vài tiếng, bước chân lại tự động đi về phía Thập Tam, chẳng có cách nào khác, chẳng phải bây giờ hắn còn sống nhờ mái hiên của người này sao, nếu ngày nào đó bị đuổi ra ngoài, đây không phải là thua thiệt lớn.
Mạch tượng bình ổn hữu lực, thai tức ổn định, thật sự là nhìn không ra nơi nào có vấn đề.
"Mấy ngày nay có bất thường gì không?" Lời nói, là nói với Thập Tam, mắt lại nhìn tuấn dung âm hàn của Hách Liên Huyền.
Nhanh chóng giương mắt nhìn Hách Liên Huyền một chút, chỉ thấy người kia như cũ mặt không biểu tình, Thập Tam không khỏi thoáng suy tư một phen, cuối cùng có chút khó chịu nói: "Không có vấn đề gì... Chính là, chính là có khi ban đêm chân sẽ khống chế không nổi mà rút gân, toàn thân đổ mồ hôi..."
"Vậy thì đúng rồi," Minh Chi Nhiễm thu ánh mắt nhìn về phía Hách Liên Huyền, hướng Thập Tam giảng giải: "Đây là tự nhiên, một nam tử mang thai như ngươi, chức năng các bộ phận trên thân thể vốn cũng không giống nữ nhân, tất nhiên khi mang thai đều sẽ có chút khác biệt với phụ nữ, nói thí dụ như ngươi đây chỉ mới năm tháng bụng lại giống dáng vẻ phụ nữ có thai sáu tháng, mà như lời ngươi nói ban đêm chân sẽ bị chuột rút, hiện tại còn là rất nhỏ, chờ một thời gian nữa, triệu chứng như bây giờ không chỉ nặng lên, ngươi còn có thể sẽ xuất hiện tình trạng toàn thân phù thũng, đặc biệt là chân, nghiêm trọng còn có thể không cách nào xuống đất bước đi," những lời này, không phải là để dọa Thập Tam, Minh Chi Nhiễm chẳng qua muốn nói thật những chuyện sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh trong tương lai mà thôi, miễn cho đến lúc đó lại kinh hoảng.
Hách Liên Huyền mặc dù vẫn mặt không biểu tình, nhưng y đã hiểu rõ một việc, vì sao người bên cạnh này nửa đêm đều sẽ tỉnh lại, Thập Tam lúc này nhất định phải dựa vào Thiên Cương hỗ trợ của Hách Liên Huyền mới giữ được đứa nhỏ, một khắc cũng không thể rời đi, bởi vì hai người này buổi tối không thể không cùng giường chung gối, cũng bởi vậy, hắn mỗi đêm đều sẽ phát giác Thập Tam nửa đêm đột nhiên cứng ngắc người, lòng bàn tay đang nắm cùng nhau cũng truyền đến mồ hôi.
Nam nhân trầm ổn cương nghị bên cạnh cúi đầu rũ mắt, tựa như không nghe thấy lời Minh Chi Nhiễm nói vừa rồi, "Còn như vậy bao lâu nữa?" Ra hiệu một chút để hai người nắm tay nhau, Hách Liên Huyền thản nhiên nói với Minh Chi Nhiễm.
"Cái này... Hiện tại là cảm giác gì?"
"Đá chìm đáy biển."
Gương mặt trẻ con xinh đẹp thay đổi bảy sắc cầu vồng, cuối cùng Minh Chi Nhiễm trả lời như vậy.
"Hách Liên đảo chủ, chúc mừng ngươi... Tới lúc rồi."
Điểm này, Minh Chi Nhiễm cũng không nói cho Thập Tam.
"Lần này xem như vận khí tốt, cũng nhờ Tiểu Thập Tam dùng hết toàn lực bảo vệ, đứa nhỏ mới khó khăn giữ lại được, Hách Liên đảo chủ, Minh mỗ là người có chuyện sẽ nói thẳng, nếu chuyện này xảy ra một lần nữa, thì ngay cả thần tiên cũng không cứu được bọn họ," nói xong, Minh Chi Nhiễm còn chẳng thèm nhìn Hách Liên Huyền khí tức càng ngày càng băng hàn, liền phẩy tay, bỏ ra khỏi phòng, hắn cũng mệt mỏi một đêm, muốn ngủ, à, trước đi tìm Tiểu Thất cái đã, thông báo cho hắn tin tức tốt lành.
Lạnh lùng âm thầm nhìn bóng dáng cái người hệt như đang chạy trốn ngoài cửa, cho đến khi biến mất, Hách Liên Huyền mới thu hồi ánh mắt, dửng dưng nhìn khuôn mặt đã khôi phục huyết sắc của nam nhân bên cạnh, lúc này trên người Thập Tam đắp một tấm mền bằng gấm mỏng, bụng hơi nổi lên hiện ra ngay dưới tầm mắt âm hàn của Hách Liên Huyền.
Khi Thập Tam tỉnh lại, mới chớp mắt một cái đã mờ mịt không rõ năm nào tháng nào, rèm che buông hờ hững có chút quen thuộc. Nhắm lại mắt, có điều phần bụng vẫn đau đớn không thôi, thình lình nghĩ đến chuyện phát sinh trước đó, cảm thấy không khỏi giật mình, chẳng lẽ... Tay run rẩy, Thập Tam cẩn thận sờ lên bụng của mình.
Đứa nhỏ, con của ta.
"Tỉnh?"
Hách Liên Huyền lạnh lùng nhìn Thập Tam làm những động tác theo bản năng, cảm thụ được xúc cảm bi thương không hề che dấu toát ra từ trên người hắn, bản thân cuối cùng vẫn lưu lại nam nhân này... Cùng đứa nhỏ.
Nghe thấy thanh âm âm hàn vô cảm quen thuộc, cả thân thể Thập Tam bỗng nhiên cứng đờ, bất chợt mở to đôi mắt đen lăng lệ, chậm rãi hướng tầm nhìn của mình đến vị trí phát ra âm thanh.
"Chủ, chủ tử?"
"Ừm."
Xác định là người kia, hắn vừa nghĩ tới mình lúc này thế mà lại dùng chung một cái giường với chủ tử, đối với Thập Tam đây là một chuyện cực kì nghiêm trọng, chỉ thấy thân thể của hắn nhảy bắn ra ngoài tựa như ếch xanh, muốn xuống giường quỳ xuống, không ngờ, động tác không thành, liền bị một sức mạnh băng hàn kéo xuống, không nhẹ không nặng đặt trở về chỗ cũ.
"Hự" động tác này dẫn đến vết thương, Thập Tam không kịp kiềm chế, đau đớn kêu thành tiếng, có cảm giác tối sầm, âm thầm hít khí, yên lặng nuốt nước bọt, hắn mới dè dặt nhìn về phía bên kia, không ngờ trùng hợp trúng phải sự lạnh thấu trong đôi mắt đen tuyền của Hách Liên Huyền.
Lạnh lùng chăm chú nhìn lên khuôn mặt bỗng nhiên đờ đẫn của nam nhân, vốn là đôi mắt đen nghiêm túc quen thuộc nay lại thêm mấy phần vô tội, hắc mâu lạnh nhạt của Hách Liên Huyền bỗng hiện lên một tia trào phúng.
"Chuyện này phát sinh khi nào?"
Đến rồi...
Trong lòng Thập Tam âm thầm nghĩ, chủ tử đã hỏi như vậy, hơn phân nửa là đã có chút hoài nghi, thế nhưng y đối với chuyện ngày đó có lẽ cũng không rõ ràng lắm, dù sao khi đó chủ tử thụ thương rất nặng, nếu muốn mình thành thật trả lời, không biết chủ tử có khi nào dưới cơn nóng giận mà một chưởng đánh chết mình hay không.
"Chủ tử... Có thể trước tiên buông tay thuộc hạ ra không?" Thập Tam lúc này mới ý thức được tay trái Hách Liên Huyền vẫn luôn nắm tay phải của mình, hỏi sao hắn luôn thấy cảm giác băng lạnh.
Ánh mắt lạnh lùng khẽ liếc, cánh môi mỏng của Hách Liên Huyền hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười không rõ ý tứ.
"Được." Cực nhẹ, cực chậm, cực kỳ dịu dàng.
Thập Tam nghe không khỏi cảm thấy một trận vui mừng cùng nhẹ nhõm, nhưng hắn còn chưa kịp nói chuyện, trong bụng đột nhiên xuất hiện kịch liệt đau nhức gần như bóp méo khuôn mặt tuấn tú của hắn, tê tâm liệt phế kịch liệt quặn đau, rất quen thuộc, rất sợ hãi, ngay trước đó không lâu chính mình mới vừa trải qua.
"Không!" Hai tay bỗng nhiên ôm chặt phần bụng hơi gồ lên, Thập Tam lúc này còn nằm ở trên giường, nhưng thân thể đã giống con tôm cuộn tròn rúc vào một chỗ, cảm giác ấm nóng cùng sức lực từng giờ từng phút bị cuốn đi gần như không còn lại gì, thống khổ, không cam lòng, hỗn loạn, ấm ức như bão tuôn, "Minh Chi Nhiễm, Minh..." Bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt đen mạnh mẽ của Thập Tam thoáng hiện vẻ cầu khẩn.
Thờ ơ lạnh nhạt nhìn vẻ mặt đáng thương kia đang hướng về mình, Hách Liên Huyền lãnh đạm nói: "Nói thật được chưa?"
"Chủ tử..." Lại một lần nữa, ngón tay của Thập Tam chủ động tiếp cận bàn tay cao quý của Hách Liên Huyền, nháy mắt lúc đụng phải, một luồng khí băng hàn nhưng nhu hòa từ huyệt Lao Cung trong lòng bàn tay truyền tới, không nóng chẳng lạnh, kịch liệt đau đớn trong bụng ban đầu bỗng thuyên giảm một cách kì lạ.
"Ở trước mặt bổn đảo chủ đừng có động chút là thất thần."
"Vâng, chủ tử," cúi đầu thấy hai người nắm tay nhau, Thập Tam cảm thấy điều này thật quá không chân thực, hôm qua mình cùng người bên cạnh quan hệ vẫn là cách xa ba mét, bây giờ lại không thể không dựa vào như vậy...Quan hệ "như keo như sơn" để giữ được con của mình.
Đương nhiên, người kia cũng góp một phần.
Minh Chi Nhiễm đi đến gian phòng của Ảnh Thất, không tìm được người, không biết chạy đi đâu, cảm giác có chút mỏi mệt, không khỏi muốn trước tiên ngủ một giấc, đợi lát nữa lại đi tìm Tiểu Thất. Lúc đang đến gần phòng mình, Minh Chi Nhiễm bỗng nhiên ngừng bước, khuôn mặt con nít đầu tiên là sững lại, sau đó liền cười như hoa.
"Tiểu Thất!"
Ảnh Thất quay đầu, nhàn nhạt nhìn nam nhân đứng ở cửa, không khỏi khẽ nhíu mày, đi đến mấy bước đóng cửa, xoay người.
"Tình huống rốt cuộc thế nào?"
"Thuận lợi hoàn thành "
"..."
"Tiểu Thất?"
"... Hả?"
"Ngươi bây giờ dù sao cũng nên thực hiện lời hứa của mình đi?!"
"..."
Sau đó lại qua ba ngày, hết thảy có thể nói gió êm sóng lặng, chỉ có Thập Tam cảm thấy bản thân mình một ngày tựa như một năm. Chưa bao giờ phát hiện khi một ảnh vệ sống dưới ánh mặt trời lại khổ sở đến vậy.
Cái gọi là nơi hễ có người là có chuyện, dù cho Cổ Sát Đảo thần bí như vậy, không giống cô đảo bình thường thì cũng không thể tránh được.
Ba ngày này, tất cả mọi người trong đảo đột nhiên phát hiện đảo chủ luôn lạnh lùng lại kè kè cùng một nam nhân anh tuấn xa lạ, tay trong tay hoặc vai sóng vai, như keo như sơn, không rời không bỏ, bầu không khí quái dị, tuy người nam nhânanh tuấn xa lạ kia cư xử cứng ngắc không tự nhiên, thế nhưng tuyệt không ảnh hưởng đến việc buôn chuyện trong đảo, mà sự thật như thế nào, chỉ sợ chỉ có người thân cận Thập Tam mới hiểu được, ba ngày này bản thân hắn đúng là như ngồi trên đỉnh băng, thời thời khắc khắc đều ở trong trạng thái đông cứng.
Hôm đó Thập Tam run như cầy sấy đem chuyện nửa năm trước phát sinh ở Nguyệt cung nói cho Hách Liên Huyền, vốn cho là người này sẽ một chưởng kết thúc tính mạng của mình, dù sao cách làm của mình quả nhiên là làm cho người ta chán ghét phỉ nhổ, thế nhưng không ngờ Hách Liên Huyền lúc ấy chỉ là dửng dưng lắng nghe, cuối cùng cũng chỉ là nhìn mình thật kĩ nửa ngày, lạnh lùng hừ một tiếng, liền không hỏi lại nữa, thậm chí về sau còn nghiêm lệnh người bên ngoài đề cập đến chuyện mình là nam nhân mà lại mang thai.
Hách Liên Huyền một thân khí tức băng hàn, một phần là bởi vì bản thân hắn âm trầm lạnh lùng đến dọa người, một phương diện khác thì là do võ công mà hắn luyện.
Thiên hạ không có bữa trưa miễn phí, một thân xuất quỷ nhập thần, võ công biến đổi thất thường chính là do Hách Liên Huyền lúc mười sáu tuổi đã luyện Phù Trần Tuyệt Kinh mà đánh đổi lấy.
Phù Trần, Phù Trần, Phù vu Không, Trần vu Địa*. Luyện tới tầng thứ năm, huyệt đạo toàn thân đã có thể di chuyển vị trí, đây cũng là cảnh giới mà tất cả ảnh vệ của Cổ Sát Đảo nhất định phải luyện tới; còn luyện đến tột cùng mười tầng, thì vô địch thiên hạ, toàn thân băng hàn.
Thập Tam ba ngày này thời thời khắc khắc đều cùng Hách Liên Huyền ở chung một chỗ, đương nhiên cảm giác thân như ở hầm băng.
Đối với chuyện mình không thể không cùng người khác thời khắc dính liền, Hách Liên Huyền lúc đồng ý dùng Thiên Cương hỗ trợ đã ý thức được, Minh Chi Nhiễm nói qua, nếu không có một nội lực tinh khiết bảo vệ như Thiên Cương liên tục đưa vào, người kia và thứ trong bụng hắn nhất định khó giữ được, mặc dù bây giờ vẫn không thể khẳng định chắc chắn trong bụng người này rốt cuộc là thứ gì... Đối với chuyện này, người có nội lực hùng hậu như Hách Liên Huyền đương nhiên không có cảm giác gì, chẳng qua là nội lực mình giống như bị một cái động không đáy hấp thụ, không chịu ngừng, y ngược lại sinh ra chút hiếu kì.
"Gọi Minh Chi Nhiễm tới "
"Dạ." Ngoài cửa, Bích Diệp luôn túc trực lập tức đi truyền lời.
Thập Tam một mực rũ mắt, môi mỏng khẽ mím lại, hắn lúc này đứng ở bên cạnh Hách Liên Huyền, mà hai người tay trái tay phải vẫn nắm chặt lấy nhau, duy có khác biệt chính là Hách Liên Huyền ngồi, còn hắn vốn có thắt lưng lại bị tháo ra, phần bụng mềm mại lộ trong không khí, gió lạnh thổi tới, có thể trông thấy rõ ràng da gà nổi lên.
Minh Chi Nhiễm vào cửa, bỗng nhiên trừng lớn mắt, bước nhanh đến trước bàn, đầu tiên là kinh ngạc nhìn về phía cái bụng hơi lồi lên, tiếp đó liền trách cứ: "Tiểu Thập Tam, thân thể mang thai vốn càng thêm suy yếu, ngươi không mặc quần áo là vì cái gì? Chẳng lẽ ngươi muốn đứa nhỏ khó giữ được?"
Trong lòng run lên, Thập Tam hơi nghiêng đầu — mình không muốn mặc sao? Làm sao có thể... Chỉ là người này sáng sớm liền bắt mình cởi áo tháo dây lưng, mình có khả năng cự tuyệt sao? Nhìn thấy động tác của Thập Tam, Minh Chi Nhiễm lập tức hiểu được, ánh mắt trách cứ lập tức chuyển hướng, nhìn về phía người vẻ mặt vẫn luôn lạnh lùng kia.
"Hách Liên đảo chủ, có thể trước hết để ảnh vệ của ngươi mặc quần áo vào hay không, ngươi cần phải biết rằng, thân thể nếu như không tốt, tương lai sinh đứa nhỏ cũng nhất định không tốt," biết được chuyện nam nhân mang thai, Hách Liên Huyền ngoại trừ ban đầu có một chút phản ứng, về sau cũng không quá khiếp sợ, tựa như đã sớm biết... Như thế xem xét, nhất định là đã chấp nhận chuyện của Thập Tam.
Lãnh nhãn hơi liếc, Thập Tam lập tức kéo dây thắt lưng lên.
Hài lòng cười một tiếng, Minh Chi Nhiễm cũng hướng một cái ghế ngồi xuống.
"Nói đi, Hách Liên đảo chủ, sáng sớm liền gọi ta đến không biết là có chuyện gì?" Đang ôm mỹ nhân, lại được cho biết Hách Liên Huyền tìm, Minh Chi Nhiễm không khỏi phiền muộn nhân sinh không hoàn chỉnh.
"Nhìn xem hắn một chút."
"Nhìn xem? Hôm qua không phải mới nhìn qua sao? Mà lại còn rất tốt!" Nghi ngờ nhìn về phía Thập Tam, Minh Chi Nhiễm một mặt phiền muộn, người này vẻ mặt hồng nhuận phơi phới, chỗ nào giống như có vấn đề.
Một ánh mặt lạnh nhạt không chút tình cảm phóng tới, Minh Chi Nhiễm ở trong lòng lầm bầm vài tiếng, bước chân lại tự động đi về phía Thập Tam, chẳng có cách nào khác, chẳng phải bây giờ hắn còn sống nhờ mái hiên của người này sao, nếu ngày nào đó bị đuổi ra ngoài, đây không phải là thua thiệt lớn.
Mạch tượng bình ổn hữu lực, thai tức ổn định, thật sự là nhìn không ra nơi nào có vấn đề.
"Mấy ngày nay có bất thường gì không?" Lời nói, là nói với Thập Tam, mắt lại nhìn tuấn dung âm hàn của Hách Liên Huyền.
Nhanh chóng giương mắt nhìn Hách Liên Huyền một chút, chỉ thấy người kia như cũ mặt không biểu tình, Thập Tam không khỏi thoáng suy tư một phen, cuối cùng có chút khó chịu nói: "Không có vấn đề gì... Chính là, chính là có khi ban đêm chân sẽ khống chế không nổi mà rút gân, toàn thân đổ mồ hôi..."
"Vậy thì đúng rồi," Minh Chi Nhiễm thu ánh mắt nhìn về phía Hách Liên Huyền, hướng Thập Tam giảng giải: "Đây là tự nhiên, một nam tử mang thai như ngươi, chức năng các bộ phận trên thân thể vốn cũng không giống nữ nhân, tất nhiên khi mang thai đều sẽ có chút khác biệt với phụ nữ, nói thí dụ như ngươi đây chỉ mới năm tháng bụng lại giống dáng vẻ phụ nữ có thai sáu tháng, mà như lời ngươi nói ban đêm chân sẽ bị chuột rút, hiện tại còn là rất nhỏ, chờ một thời gian nữa, triệu chứng như bây giờ không chỉ nặng lên, ngươi còn có thể sẽ xuất hiện tình trạng toàn thân phù thũng, đặc biệt là chân, nghiêm trọng còn có thể không cách nào xuống đất bước đi," những lời này, không phải là để dọa Thập Tam, Minh Chi Nhiễm chẳng qua muốn nói thật những chuyện sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh trong tương lai mà thôi, miễn cho đến lúc đó lại kinh hoảng.
Hách Liên Huyền mặc dù vẫn mặt không biểu tình, nhưng y đã hiểu rõ một việc, vì sao người bên cạnh này nửa đêm đều sẽ tỉnh lại, Thập Tam lúc này nhất định phải dựa vào Thiên Cương hỗ trợ của Hách Liên Huyền mới giữ được đứa nhỏ, một khắc cũng không thể rời đi, bởi vì hai người này buổi tối không thể không cùng giường chung gối, cũng bởi vậy, hắn mỗi đêm đều sẽ phát giác Thập Tam nửa đêm đột nhiên cứng ngắc người, lòng bàn tay đang nắm cùng nhau cũng truyền đến mồ hôi.
Nam nhân trầm ổn cương nghị bên cạnh cúi đầu rũ mắt, tựa như không nghe thấy lời Minh Chi Nhiễm nói vừa rồi, "Còn như vậy bao lâu nữa?" Ra hiệu một chút để hai người nắm tay nhau, Hách Liên Huyền thản nhiên nói với Minh Chi Nhiễm.
"Cái này... Hiện tại là cảm giác gì?"
"Đá chìm đáy biển."
Gương mặt trẻ con xinh đẹp thay đổi bảy sắc cầu vồng, cuối cùng Minh Chi Nhiễm trả lời như vậy.
"Hách Liên đảo chủ, chúc mừng ngươi... Tới lúc rồi."
Danh sách chương