Ngày quốc tế thiếu nhi này cũng là ngày cuối tuần, Hứa Lâm Lang một lần nữa hẹn Đồng Tịch dẫn Đồng Hoa cùng đi trang viên gần biển chơi. Đồng Tịch vẫn giữ thái độ "vui vẻ giúp người" mà đồng ý.
Qua một tháng gặp lại, cô thấy quan hệ giữa Hứa Lâm Lang và Bùi Chính Quân đã tốt hơn nhiều rồi, không giương cung bạt kiếm như hồi còn ở Hongkong. Nếu chú ý quan sát, còn có thể nhận ra sự mờ ám vi diệu giữa họ, rất giống cảm giác giữa kỳ lạ giữa cô và Nhiếp Tu trong ngày tết đó.
Lúc ấy, Thẩm Hi Quyền nói khó chịu mới có khả năng, không khó chịu thì mới gọi là triệt để chấm hết, trong lòng Đồng Tịch còn không phục. Nhưng giờ phút này nhìn thấy Bùi Chính Quân và Hứa Lâm Lang như thế, cô lại cảm thấy lời nói này của Thẩm Hi Quyền cũng có vài phần đạo lý.
Thái độ của Bùi Chính Quân với Hứa Lâm Lang không còn hùng hổ dọa người, ngay cả đối với Đồng Tịch cũng rất hữu hảo, lúc ăn trưa chung còn thuận miệng nói một câu: "Hóa ra cô là bạn gái của Nhiếp Tu, Nhiếp Tu và tôi là bạn học."
Đồng Tịch lúng túng một chút, vội giải thích hiểu lầm lúc trước. Bùi Chính Quân nhìn Hứa Lâm Lang một chút, ý là: Tình báo của em sai à? Hứa Lâm Lang nói: "Lạ thế, lần trước chị gặp dì Khê, dì ấy nói em và Nhiếp Tu hòa hảo rồi, còn nói Nhiếp Tu vì em mà dự định về nước phát triển nữa."
Đồng Tịch vội phủ nhận không có. Còn chuyện về nước phát triển, Nhiếp Tu chưa từng đề cập với cô một chút nào cả.
Hứa Lâm Lang không biết nên khóc hay cười: "Vậy dì Khê nghe được tin tức từ chỗ nào chứ, dù thế nào thì Nhiếp Tu chắc cũng không lừa dì ấy chứ."
Đồng Tịch lúng túng cười: "Em thật sự không rõ mà."
Hứa Lâm Lang hỏi: "Vậy hai người thường xuyên liên hệ sao?"
Đồng Tịch thành thật trả lời: "Thường xuyên."
Tần suất liên hệ của Nhiếp Tu với cô rất là tấp nập. Lúc vừa về Anh thì hai ngày ba ngày báo cáo một lần, hiện tại mỗi ngày đều sẽ gửi tin nhắn Wechat, thậm chí một ngày còn nhắn tin nhiều lần, dù Đồng Tịch có trả lời hay không. Hơn nữa còn ngẫu nhiên up bài lên vòng bạn bè, ngầm ám chỉ mình đã có bạn gái rồi.
Có lần Đồng Tịch thật sự tò mò, bèn hỏi anh: "Chẳng phải từ trước đến nay anh không up bài lên vòng bạn bè à?"
"Gần đây có một đồng sự có cảm tình với anh, anh cũng cần một bạn gái làm tấm mộc, em để ý à?"
Chả trách. Đồng Tịch không hiểu sao lại có chút không vui, cố ý nói: "Để ý."
"Nếu ngại thì bỏ chữ tấm mộc đi."
Vậy liền thành bạn gái... Trong lòng Đồng Tịch loạn loạn, không biết phải trả lời thế nào, từ đó sáng suốt mà không đề cập tới nữa. Dù sao nếu biện luận thì cô chắc chắn không thể thắng được anh, phản ứng của anh rất nhanh.
Nghỉ trưa được một lát thì Bùi Chính Quân dẫn Hứa Diên đi cưỡi ngựa. Hứa Lâm Lang nói Đồng Hoa còn quá nhỏ, bảo Đồng Tịch dẫn bé đứng một bên xem.
Lúc đầu thằng nhỏ cũng xem rất hăng say, một lát sau khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng nhiên trở nên tiu nghỉu. Đồng Tịch còn tưởng rằng bé cũng muốn cưỡi ngựa, liền xoa đầu bé nói: "Đừng nóng vội, chờ sang năm con cao hơn một chút là có thể cưỡi rồi."
"Dì, con cũng muốn có bố mẹ."
Bỗng nhiên nghe được lời nói này, trái tim cô như bị đâm một kích, thiếu chút nữa không cầm được nước mắt. Cô xoay mặt qua thật chậm, sau đó ngồi xổm xuống, ôm Đồng Hoa vào lòng: "Dì sẽ yêu con như mẹ con vậy."
"Nhưng con vẫn không có bố. Con muốn một người bố như chú Nhiếp hoặc là chú Thẩm ấy, như chú Bùi thế này... cũng được. Các bạn nhỏ trong nhà trẻ đều có bố mẹ đến cổ vũ tiết mục biểu diễn của chúng con, Ninh Ninh hỏi sao bố mẹ con không đến, có phải vì không yêu con hay không."
Đồng Tịch ôm Đồng Hoa, giọng nói nghèn nghẹn: "Mới không phải đâu, mẹ con vô cùng vô cùng yêu con."
Đồng Hoa nhỏ giọng nói: "Hiện tại Hứa Diên cũng có bố rồi, có bố thật tốt."
Đồng Hoa ôm bé thật chặt, tim thắt lại từng cơn. Cô hiểu cảm giác của Đồng Hoa.
Trước kia Hứa Diên cũng "không có" bố nên Đồng Hoa cũng không có thứ để tham chiếu, so sánh. Hiện tại Hứa Diên đã có người bố là Bùi Chính Quân này, Bùi Chính Quân lại cố gắng hết sức để bù đắp lại quá khứ không kết thúc trách nhiệm làm người bố. Tình yêu thương đó càng khiến Đồng Hoa cảm thấy thất lạc và khổ sở.
Trước kia Đồng Tịch cũng không biết tâm lý trẻ con cũng sẽ nhạy cảm như thế. Nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của Đồng Hoa, lần đầu tiên Đồng Hoa cảm nhận được sự bất lực. Cho dù cô lại cho bé nhiều tình yêu hơn nữa, nhưng có chút khía cạnh vẫn không thể bổ khuyết được.
Đầu tháng bảy là nhà trẻ cho nghỉ hè, năm ngoái, vào thời điểm này, Hứa Lâm Lang sẽ đón Đồng Hoa về nhà chị, cùng chơi với Hứa Diên trong những ngày nghỉ và cũng coi như là giúp Đồng Tịch. Nhưng năm nay, Bùi Chính Quân muốn đưa Hứa Diên đi Hawaii. Mặc dù Hứa Lâm Lang nói là muốn mang Đồng Hoa cùng đi, nhưng Đồng Tịch cảm thấy không thích hợp. Cô cân nhắc đến vấn đề phí tổn, mặc dù Hứa Lâm Lang không ngại chút tiền ấy, dù Đồng Tịch đưa tiền, chị ta cũng sẽ không nhận. Nhưng tiền không phải vấn đề quan trọng nhất, bọn họ là một nhà ba người đi du lịch, Đồng Hoa đi chẳng khác nào thêm một cái bóng đèn nhỏ. Hơn nữa nhìn thấy Hứa Diên có bố mẹ ở bên cạnh sủng ái, cưng chiều, Đồng Hoa lẻ loi trơ trọi một mình nhất định sẽ cảm thấy thất lạc.
Thế là Đồng Tịch đưa Đồng Hoa về Hy Trấn, chờ làm xong dự án đang tiến hành này sẽ có mười ngày nghỉ đông, cô sẽ dẫn Đồng Hoa đi ra ngoài du lịch.
Gần đây công ty đầu tư một bộ phim, quay chụp trên hải đảo, Đồng Tịch và nhà sản xuất Vương Nghệ thỉnh thoảng phải đi kiểm tra giám sát, vô cùng bận rộn, ngay cả đã lấy chìa khóa nhà mới rồi mà cô cũng không rảnh để quét dọn sắp xếp, vẫn luôn bận rộn cho đến đêm thất tịch.
Đồng Tịch tỉnh lại trong khách sạn, thấy trên điện thoại di động là lời chúc mừng sinh nhật của Nhiếp Tu, thời gian là lúc vừa qua 0h đêm, lúc đấy cô đã chìm trong mộng đẹp rồi.
Trên chứng minh thư của cô viết là sinh nhật dương, chỉ có người nhà và một số ít người biết đêm thất tịch là sinh nhật âm lịch của cô. Nhiếp Tu là người đầu tiên gửi tin nhắn chúc mừng sinh nhật cho cô. Cũng phải nhắc lại rằng, sinh nhật cũng là ngày kỷ niệm bọn họ quen biết nhau, lần đầu tiên cô gặp anh chính là vào đêm thất tịch ấy, tại Hy Hồ mùa xuân.
Hôm nay tiến trình quay chụp của đoàn làm phim rất thuận lợi, đạo diễn sớm kết thúc công việc để mọi người đi hẹn hò. Vương Nghệ phải chạy về thành phố hẹn hò với bạn gái, Đồng Tịch đi nhờ xe anh ta.
Trên đường trở về rất không thuận lợi, xe lái đến nửa đường đột nhiên xuất hiện mưa to, còn gặp phải xe đụng đuôi nên bị tắc đường một giờ. Bạn gái của Vương Nghệ trong tiệm cơm nổi giận lôi đình, mắng Vương Nghệ như mắng chó.
Vương Nghệ cười làm lành: "Thân ái, em yên tâm, dù bò anh cũng phải bò tới đó."
Đồng Tịch bật cười, bạn gái anh ta ở bên kia nghe được giọng nữ thì càng thêm giận dữ: "Thành thật khai báo, anh đang ở cùng một chỗ với ai."
Vương Nghệ thề trời thề đất: "Đồng nghiệp của anh mà! Còn có thể là ai kia chứ, ngoài em ra thì anh nào dám có ai."
Dt không dám cười nữa, cúi đầu xem điện thoại, cũng vừa vặn, Nhiếp Tu gửi tin nhắn Wechat hỏi cô đang ở đâu."
Đồng Tịch trả lời: "Trên đường."
"Không về hẹn hò sao."
Chó độc thân thì làm gì có valentine, biết rõ còn cố hỏi, Đồng Tịch tức giận trả lời: "Không có người hẹn hò với em."
"Vậy anh cùng em nhé."
"Cảm ơn, không cần."
Lúc đầu Đồng Tịch cũng không cảm nhận được cảm xúc thương cảm gì, kết quả bị anh nói hai câu làm gợi lên lòng buồn phiền, cô dứt khoát cất điện thoại đi, không thèm để ý đến anh nữa.
Rốt cục gần bảy giờ cũng về tới thành phố, Vương Nghệ thở phào nhẹ nhõm: "Đêm nay không cần quỳ bàn phím."
Đồng Tịch nói: Anh mau đi hẹn hò đi.
Vương Nghệ nói: "Dù sao cũng đã muộn rồi, mắng cũng bị mắng rồi, hay dứt khoát cứ đưa em về trước đi, trời mưa không dễ bắt xe."
Lúc xe lái đến tiểu khu Tinh Viên, không ngờ mưa lại tạnh, Đồng Tịch đẩy cửa xuống xe, thử giơ tay ra xem, cảm thấy chỉ có mưa bụi lất phất, cô không nhịn được bật cười: "Vương Nghệ, mưa tạnh rồi, vận khí của anh sao lại tốt như vậy nhỉ!"
Vương Nghệ cả giận: "Anh ngờ trận mưa này là do oán khí của những con chó độc thân tích tụ lại đấy."
Đồng Tịch cười không ngừng được, tiễn Vương Nghệ xong, vừa quay người lại thì đã nghe được có tiếng người gọi cô ở đằng sau, cô tưởng mình nghe lầm nên không quay đầu lại, trực tiếp bước lên cầu thang luôn.
"Đồng Tịch."
Xác định chắc chắn là gọi mình, hơn nữa giọng nói lại vô cùng giống Nhiếp Tu.
Đồng Tịch khó có thể tin quay đầu lại, xuyên qua tường pha lê trông thấy Nhiếp Tu đang cầm ô đứng dưới bậc thang, trong nháy máy cô bỗng sững người lại. Đây không phải là mộng chứ? Thậm chí cô còn có chút hoảng hốt, cho đến khi Nhiếp Tu thu ô lại, đi đến trước mặt cô.
"Anh về lúc nào thế?" Thiếu chút nữa Đồng Tịch đã cắn phải đầu lưỡi của mình rồi, trái tim gần như có cảm giác co giật.
Nhiếp Tu nghiêm mặt nói: "Hôm qua về. Anh ở Bắc Kinh chờ một ngày, hôm nay vốn định về sớm một chút để mừng sinh nhật em, không ngờ máy bay lại hoãn tới tối."
Nếu nói không cảm động là nói dối, nhưng khi thấy vẻ mặt không vui của anh, sự cảm động và kích động đều biến thành hư ảo. Cô lập tức đoán anh khẳng định hiểu lầm cô đang lừa anh.
Một giờ trước cô còn nói mình không hẹn hò ai cả. Đảo mắt đã bị anh bắt gặp có một người đàn ông đưa mình về nhà.
Mà ngày hôm nay còn khá là đặc biệt, là ngày lễ tình nhân, và đồng thời cũng là sinh nhật cô. Năm đó cũng bởi anh bắt gặp cô và Thẩm Hi Quyền, không phân tốt xấu đã định tội bắt cá hai tay cho cô, trực tiếp chia tay. Bây giờ vẫn là như vậy.
Đồng Tịch buồn bực lắm, cũng không muốn giải thích, quay người đi ấn nút thang máy.
Nhiếp Tu lại không hờn dỗi rời đi mà còn theo sau cô.
Lúc này Đồng Tịch mới nhìn thấy trong tay anh là một chiếc túi, bên trong có hoa hồng, còn có mấy chiếc hộp, chắc là quà sinh nhật. Mấy ngày trước anh từng nói trong Wechat rằng, chờ sinh nhật cô sẽ tặng quà cho cô, lúc ấy cô còn tưởng rằng anh chỉ thuận miệng nói một chút mà thôi, không nghĩ tới anh thật sự bay trở về từ nơi cách xa vạn dặm đó.
Trong lòng lại mềm mại xuống, Đồng Tịch nhìn anh một cái, kiên nhẫn giải thích với anh: "Em và đồng sự vừa từ đoàn làm phim trở về, anh ta không biết hôm nay là sinh nhật em, em không hẹn hò với anh ta, cũng không cùng ăn mừng sinh nhật với anh ta. Anh ta có bạn gái rồi."
Nhiếp Tu gật đầu: "Anh biết em và anh ta không có gì. Anh tin em, em sẽ không lừa anh."
"Vậy anh giận gì chứ?"
Nhiếp Tu nhìn cô một cái, nhỏ giọng nói: "Em xụ mặt với anh, muốn em cười với anh một chút cũng khó. Thấy em cười nói với anh ta, trong lòng không thoải mái."
Đồng Tịch tức giận nói: "Anh có thể đừng nhỏ nhen như vậy được không?"
Nhiếp Tu cụp mắt xuống, tỏ ra bộ dáng không thể nề hà: "Chẳng có cách nào cả, gặp loại chuyện này thì không nhịn được mà bắt đầu trở nên hẹp hòi, đối với người khác đều rất khoan dung rộng lượng, chỉ có với em..."
Đồng Tịch im lặng: "Đó là anh không giảng đạo lý."
Nhiếp Tu ừ một tiếng, không ngờ lại rất thản nhiên thừa nhận: "Anh biết, nhưng trong chuyện này anh không có cách nào phân rõ phải trái, chỉ là cứ không nhịn được."
Đồng Tịch: "..."
Qua một tháng gặp lại, cô thấy quan hệ giữa Hứa Lâm Lang và Bùi Chính Quân đã tốt hơn nhiều rồi, không giương cung bạt kiếm như hồi còn ở Hongkong. Nếu chú ý quan sát, còn có thể nhận ra sự mờ ám vi diệu giữa họ, rất giống cảm giác giữa kỳ lạ giữa cô và Nhiếp Tu trong ngày tết đó.
Lúc ấy, Thẩm Hi Quyền nói khó chịu mới có khả năng, không khó chịu thì mới gọi là triệt để chấm hết, trong lòng Đồng Tịch còn không phục. Nhưng giờ phút này nhìn thấy Bùi Chính Quân và Hứa Lâm Lang như thế, cô lại cảm thấy lời nói này của Thẩm Hi Quyền cũng có vài phần đạo lý.
Thái độ của Bùi Chính Quân với Hứa Lâm Lang không còn hùng hổ dọa người, ngay cả đối với Đồng Tịch cũng rất hữu hảo, lúc ăn trưa chung còn thuận miệng nói một câu: "Hóa ra cô là bạn gái của Nhiếp Tu, Nhiếp Tu và tôi là bạn học."
Đồng Tịch lúng túng một chút, vội giải thích hiểu lầm lúc trước. Bùi Chính Quân nhìn Hứa Lâm Lang một chút, ý là: Tình báo của em sai à? Hứa Lâm Lang nói: "Lạ thế, lần trước chị gặp dì Khê, dì ấy nói em và Nhiếp Tu hòa hảo rồi, còn nói Nhiếp Tu vì em mà dự định về nước phát triển nữa."
Đồng Tịch vội phủ nhận không có. Còn chuyện về nước phát triển, Nhiếp Tu chưa từng đề cập với cô một chút nào cả.
Hứa Lâm Lang không biết nên khóc hay cười: "Vậy dì Khê nghe được tin tức từ chỗ nào chứ, dù thế nào thì Nhiếp Tu chắc cũng không lừa dì ấy chứ."
Đồng Tịch lúng túng cười: "Em thật sự không rõ mà."
Hứa Lâm Lang hỏi: "Vậy hai người thường xuyên liên hệ sao?"
Đồng Tịch thành thật trả lời: "Thường xuyên."
Tần suất liên hệ của Nhiếp Tu với cô rất là tấp nập. Lúc vừa về Anh thì hai ngày ba ngày báo cáo một lần, hiện tại mỗi ngày đều sẽ gửi tin nhắn Wechat, thậm chí một ngày còn nhắn tin nhiều lần, dù Đồng Tịch có trả lời hay không. Hơn nữa còn ngẫu nhiên up bài lên vòng bạn bè, ngầm ám chỉ mình đã có bạn gái rồi.
Có lần Đồng Tịch thật sự tò mò, bèn hỏi anh: "Chẳng phải từ trước đến nay anh không up bài lên vòng bạn bè à?"
"Gần đây có một đồng sự có cảm tình với anh, anh cũng cần một bạn gái làm tấm mộc, em để ý à?"
Chả trách. Đồng Tịch không hiểu sao lại có chút không vui, cố ý nói: "Để ý."
"Nếu ngại thì bỏ chữ tấm mộc đi."
Vậy liền thành bạn gái... Trong lòng Đồng Tịch loạn loạn, không biết phải trả lời thế nào, từ đó sáng suốt mà không đề cập tới nữa. Dù sao nếu biện luận thì cô chắc chắn không thể thắng được anh, phản ứng của anh rất nhanh.
Nghỉ trưa được một lát thì Bùi Chính Quân dẫn Hứa Diên đi cưỡi ngựa. Hứa Lâm Lang nói Đồng Hoa còn quá nhỏ, bảo Đồng Tịch dẫn bé đứng một bên xem.
Lúc đầu thằng nhỏ cũng xem rất hăng say, một lát sau khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng nhiên trở nên tiu nghỉu. Đồng Tịch còn tưởng rằng bé cũng muốn cưỡi ngựa, liền xoa đầu bé nói: "Đừng nóng vội, chờ sang năm con cao hơn một chút là có thể cưỡi rồi."
"Dì, con cũng muốn có bố mẹ."
Bỗng nhiên nghe được lời nói này, trái tim cô như bị đâm một kích, thiếu chút nữa không cầm được nước mắt. Cô xoay mặt qua thật chậm, sau đó ngồi xổm xuống, ôm Đồng Hoa vào lòng: "Dì sẽ yêu con như mẹ con vậy."
"Nhưng con vẫn không có bố. Con muốn một người bố như chú Nhiếp hoặc là chú Thẩm ấy, như chú Bùi thế này... cũng được. Các bạn nhỏ trong nhà trẻ đều có bố mẹ đến cổ vũ tiết mục biểu diễn của chúng con, Ninh Ninh hỏi sao bố mẹ con không đến, có phải vì không yêu con hay không."
Đồng Tịch ôm Đồng Hoa, giọng nói nghèn nghẹn: "Mới không phải đâu, mẹ con vô cùng vô cùng yêu con."
Đồng Hoa nhỏ giọng nói: "Hiện tại Hứa Diên cũng có bố rồi, có bố thật tốt."
Đồng Hoa ôm bé thật chặt, tim thắt lại từng cơn. Cô hiểu cảm giác của Đồng Hoa.
Trước kia Hứa Diên cũng "không có" bố nên Đồng Hoa cũng không có thứ để tham chiếu, so sánh. Hiện tại Hứa Diên đã có người bố là Bùi Chính Quân này, Bùi Chính Quân lại cố gắng hết sức để bù đắp lại quá khứ không kết thúc trách nhiệm làm người bố. Tình yêu thương đó càng khiến Đồng Hoa cảm thấy thất lạc và khổ sở.
Trước kia Đồng Tịch cũng không biết tâm lý trẻ con cũng sẽ nhạy cảm như thế. Nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của Đồng Hoa, lần đầu tiên Đồng Hoa cảm nhận được sự bất lực. Cho dù cô lại cho bé nhiều tình yêu hơn nữa, nhưng có chút khía cạnh vẫn không thể bổ khuyết được.
Đầu tháng bảy là nhà trẻ cho nghỉ hè, năm ngoái, vào thời điểm này, Hứa Lâm Lang sẽ đón Đồng Hoa về nhà chị, cùng chơi với Hứa Diên trong những ngày nghỉ và cũng coi như là giúp Đồng Tịch. Nhưng năm nay, Bùi Chính Quân muốn đưa Hứa Diên đi Hawaii. Mặc dù Hứa Lâm Lang nói là muốn mang Đồng Hoa cùng đi, nhưng Đồng Tịch cảm thấy không thích hợp. Cô cân nhắc đến vấn đề phí tổn, mặc dù Hứa Lâm Lang không ngại chút tiền ấy, dù Đồng Tịch đưa tiền, chị ta cũng sẽ không nhận. Nhưng tiền không phải vấn đề quan trọng nhất, bọn họ là một nhà ba người đi du lịch, Đồng Hoa đi chẳng khác nào thêm một cái bóng đèn nhỏ. Hơn nữa nhìn thấy Hứa Diên có bố mẹ ở bên cạnh sủng ái, cưng chiều, Đồng Hoa lẻ loi trơ trọi một mình nhất định sẽ cảm thấy thất lạc.
Thế là Đồng Tịch đưa Đồng Hoa về Hy Trấn, chờ làm xong dự án đang tiến hành này sẽ có mười ngày nghỉ đông, cô sẽ dẫn Đồng Hoa đi ra ngoài du lịch.
Gần đây công ty đầu tư một bộ phim, quay chụp trên hải đảo, Đồng Tịch và nhà sản xuất Vương Nghệ thỉnh thoảng phải đi kiểm tra giám sát, vô cùng bận rộn, ngay cả đã lấy chìa khóa nhà mới rồi mà cô cũng không rảnh để quét dọn sắp xếp, vẫn luôn bận rộn cho đến đêm thất tịch.
Đồng Tịch tỉnh lại trong khách sạn, thấy trên điện thoại di động là lời chúc mừng sinh nhật của Nhiếp Tu, thời gian là lúc vừa qua 0h đêm, lúc đấy cô đã chìm trong mộng đẹp rồi.
Trên chứng minh thư của cô viết là sinh nhật dương, chỉ có người nhà và một số ít người biết đêm thất tịch là sinh nhật âm lịch của cô. Nhiếp Tu là người đầu tiên gửi tin nhắn chúc mừng sinh nhật cho cô. Cũng phải nhắc lại rằng, sinh nhật cũng là ngày kỷ niệm bọn họ quen biết nhau, lần đầu tiên cô gặp anh chính là vào đêm thất tịch ấy, tại Hy Hồ mùa xuân.
Hôm nay tiến trình quay chụp của đoàn làm phim rất thuận lợi, đạo diễn sớm kết thúc công việc để mọi người đi hẹn hò. Vương Nghệ phải chạy về thành phố hẹn hò với bạn gái, Đồng Tịch đi nhờ xe anh ta.
Trên đường trở về rất không thuận lợi, xe lái đến nửa đường đột nhiên xuất hiện mưa to, còn gặp phải xe đụng đuôi nên bị tắc đường một giờ. Bạn gái của Vương Nghệ trong tiệm cơm nổi giận lôi đình, mắng Vương Nghệ như mắng chó.
Vương Nghệ cười làm lành: "Thân ái, em yên tâm, dù bò anh cũng phải bò tới đó."
Đồng Tịch bật cười, bạn gái anh ta ở bên kia nghe được giọng nữ thì càng thêm giận dữ: "Thành thật khai báo, anh đang ở cùng một chỗ với ai."
Vương Nghệ thề trời thề đất: "Đồng nghiệp của anh mà! Còn có thể là ai kia chứ, ngoài em ra thì anh nào dám có ai."
Dt không dám cười nữa, cúi đầu xem điện thoại, cũng vừa vặn, Nhiếp Tu gửi tin nhắn Wechat hỏi cô đang ở đâu."
Đồng Tịch trả lời: "Trên đường."
"Không về hẹn hò sao."
Chó độc thân thì làm gì có valentine, biết rõ còn cố hỏi, Đồng Tịch tức giận trả lời: "Không có người hẹn hò với em."
"Vậy anh cùng em nhé."
"Cảm ơn, không cần."
Lúc đầu Đồng Tịch cũng không cảm nhận được cảm xúc thương cảm gì, kết quả bị anh nói hai câu làm gợi lên lòng buồn phiền, cô dứt khoát cất điện thoại đi, không thèm để ý đến anh nữa.
Rốt cục gần bảy giờ cũng về tới thành phố, Vương Nghệ thở phào nhẹ nhõm: "Đêm nay không cần quỳ bàn phím."
Đồng Tịch nói: Anh mau đi hẹn hò đi.
Vương Nghệ nói: "Dù sao cũng đã muộn rồi, mắng cũng bị mắng rồi, hay dứt khoát cứ đưa em về trước đi, trời mưa không dễ bắt xe."
Lúc xe lái đến tiểu khu Tinh Viên, không ngờ mưa lại tạnh, Đồng Tịch đẩy cửa xuống xe, thử giơ tay ra xem, cảm thấy chỉ có mưa bụi lất phất, cô không nhịn được bật cười: "Vương Nghệ, mưa tạnh rồi, vận khí của anh sao lại tốt như vậy nhỉ!"
Vương Nghệ cả giận: "Anh ngờ trận mưa này là do oán khí của những con chó độc thân tích tụ lại đấy."
Đồng Tịch cười không ngừng được, tiễn Vương Nghệ xong, vừa quay người lại thì đã nghe được có tiếng người gọi cô ở đằng sau, cô tưởng mình nghe lầm nên không quay đầu lại, trực tiếp bước lên cầu thang luôn.
"Đồng Tịch."
Xác định chắc chắn là gọi mình, hơn nữa giọng nói lại vô cùng giống Nhiếp Tu.
Đồng Tịch khó có thể tin quay đầu lại, xuyên qua tường pha lê trông thấy Nhiếp Tu đang cầm ô đứng dưới bậc thang, trong nháy máy cô bỗng sững người lại. Đây không phải là mộng chứ? Thậm chí cô còn có chút hoảng hốt, cho đến khi Nhiếp Tu thu ô lại, đi đến trước mặt cô.
"Anh về lúc nào thế?" Thiếu chút nữa Đồng Tịch đã cắn phải đầu lưỡi của mình rồi, trái tim gần như có cảm giác co giật.
Nhiếp Tu nghiêm mặt nói: "Hôm qua về. Anh ở Bắc Kinh chờ một ngày, hôm nay vốn định về sớm một chút để mừng sinh nhật em, không ngờ máy bay lại hoãn tới tối."
Nếu nói không cảm động là nói dối, nhưng khi thấy vẻ mặt không vui của anh, sự cảm động và kích động đều biến thành hư ảo. Cô lập tức đoán anh khẳng định hiểu lầm cô đang lừa anh.
Một giờ trước cô còn nói mình không hẹn hò ai cả. Đảo mắt đã bị anh bắt gặp có một người đàn ông đưa mình về nhà.
Mà ngày hôm nay còn khá là đặc biệt, là ngày lễ tình nhân, và đồng thời cũng là sinh nhật cô. Năm đó cũng bởi anh bắt gặp cô và Thẩm Hi Quyền, không phân tốt xấu đã định tội bắt cá hai tay cho cô, trực tiếp chia tay. Bây giờ vẫn là như vậy.
Đồng Tịch buồn bực lắm, cũng không muốn giải thích, quay người đi ấn nút thang máy.
Nhiếp Tu lại không hờn dỗi rời đi mà còn theo sau cô.
Lúc này Đồng Tịch mới nhìn thấy trong tay anh là một chiếc túi, bên trong có hoa hồng, còn có mấy chiếc hộp, chắc là quà sinh nhật. Mấy ngày trước anh từng nói trong Wechat rằng, chờ sinh nhật cô sẽ tặng quà cho cô, lúc ấy cô còn tưởng rằng anh chỉ thuận miệng nói một chút mà thôi, không nghĩ tới anh thật sự bay trở về từ nơi cách xa vạn dặm đó.
Trong lòng lại mềm mại xuống, Đồng Tịch nhìn anh một cái, kiên nhẫn giải thích với anh: "Em và đồng sự vừa từ đoàn làm phim trở về, anh ta không biết hôm nay là sinh nhật em, em không hẹn hò với anh ta, cũng không cùng ăn mừng sinh nhật với anh ta. Anh ta có bạn gái rồi."
Nhiếp Tu gật đầu: "Anh biết em và anh ta không có gì. Anh tin em, em sẽ không lừa anh."
"Vậy anh giận gì chứ?"
Nhiếp Tu nhìn cô một cái, nhỏ giọng nói: "Em xụ mặt với anh, muốn em cười với anh một chút cũng khó. Thấy em cười nói với anh ta, trong lòng không thoải mái."
Đồng Tịch tức giận nói: "Anh có thể đừng nhỏ nhen như vậy được không?"
Nhiếp Tu cụp mắt xuống, tỏ ra bộ dáng không thể nề hà: "Chẳng có cách nào cả, gặp loại chuyện này thì không nhịn được mà bắt đầu trở nên hẹp hòi, đối với người khác đều rất khoan dung rộng lượng, chỉ có với em..."
Đồng Tịch im lặng: "Đó là anh không giảng đạo lý."
Nhiếp Tu ừ một tiếng, không ngờ lại rất thản nhiên thừa nhận: "Anh biết, nhưng trong chuyện này anh không có cách nào phân rõ phải trái, chỉ là cứ không nhịn được."
Đồng Tịch: "..."
Danh sách chương