Vừa nhận điện thoại, ở đầu dây bên kia, tiếng gào thét giống như sư tử Hà Đông của bà Thị lập tức vang lên, “Nha đầu chết tiệt, đã đi chưa?”
“Đi rồi.”
“Phải không? Sao mẹ không nghe thấy tiếng ồn ào của ô tô trên đường?”
“Con đang ở trên xe taxi.” Cô cằm lấy túi xách, vội vàng lao ra khỏi cửa hàng.
“Con gần đây rất hay lừa gạt mẹ! Nếu mẹ còn tin lời con nói, heo mẹ cũng có thể leo cây rồi! Mẹ biết con không thích việc xem mắt như thế này, con cảm thấy phiền vậy người làm mẹ như ta đây không thấy phiền sao? Con cho là mẹ của con mỗi ngày đều bày ra vẻ mặt già nua, lôi kéo chị em bạn bè giới thiệu bạn trai cho con là một việc vẻ vang lắm sao? Nếu con muốn người làm mẹ là ta đây có một chút mặt mũi thì hãy sớm tìm bạn trai đi, nhanh chóng dẫn về cho bọn ta nhìn một lần, kết hôn sớm một chút. Mẹ và ba của con cũng đâu cần phải mỗi ngày đều dán mắt vào lo nghĩ cho con, có đúng không? Con xem Kiều Na nhà người ta, không hề nói gì, chứng minh bằng hành động ngay, còn con thì sao? Đến bây giờ ngay cả một bức ảnh cũng không có. Gọi con dẫn một người về nhà ăn cơm, con lại hết lần này đến lần khác tìm cách từ chối. Hôm nay thì đẩy sang cho ngày mai, ngày mai lại đẩy sang cho ngày mốt. Để mẹ đoán xem, qua sinh nhật ba mươi tuổi con cũng sẽ không gả đi được.” Bà Thị tên là Quế Lan, bà có một đặc điểm là một khi đã mở miệng dạy dỗ là sẽ nói mãi không ngừng, đến nỗi làm cho người khác không thể chịu đựng được.
Thị Y Thần nắm điện thoại, đưa ra xa vành tai, ra sức xoa huyệt thái dương đau nhức.
Nghe qua một chút xem, người này có phải là mẹ ruột của cô không? Mọi người không biết sẽ nghĩ người này là mẹ kế! Làm gì có mẹ ruột nào lại đi nguyền rủa con của mình như vậy? Chỉ có mẹ ruột của cô mới vậy, vì muốn ép buộc cô tìm bạn trai kết hôn, lời lẽ tàn độc nào cũng nói ra được. Nếu không phải cô có một trái tim kiên cường, khỏe mạnh, thì đã xấu hổ đến mức dùng ‘mì sợi’ mà thắt cổ chết quách cho xong.
“Nha đầu chết tiệt kia, vừa mới đem điện thoại để ra xa phải không?” Bà Thị giống như có thiên lý nhãn vậy.“Mẹ, sao mẹ lại đi nguyền rủa con gái của mình như vậy.” Những lời nói như thế này, mẹ cô vẫn thường hay lặp đi lặp lại, cô gần như đã có thể đọc thuộc làu làu.
“Nguyền rủa con đã là nhẹ nhàng rồi. Mẹ hận không thể nào giết chết con đi cho xong, đỡ phải thấy phiền lòng.” Mười phút sau đó, bà Thị trong điện thoại vẫn không ngừng trách mắng cô, từ khi mang thai đến sinh ra cô, từ nhà trẻ, đến tiểu học, đến trung học, đến lúc đi du học nước ngoài, trở về nước…
Chỉ cần một ngày cô còn chưa kết hôn, bà Thị sẽ giống như hôm nay, ngày nào cũng không ngừng nhắc nhở, thậm chí còn độc mồm độc miệng “nguyền rủa” cô. Cô không thể không nghĩ đến, mấy hôm trước, lúc xem tin tức trên TV có phát một đoạn tin thảo luận việc con gái về thăm viếng cha mẹ có nên truy cứu trách nhiệm hình sự hay không. Một ông chú oán giận lên tiếng nói con gái về thăm viếng cha mẹ thì phạm tội gì, đến ba mươi tuổi không kết hôn mới gọi là phạm pháp, nên phạt tù.
Mẹ của cô oán hận cô tuyệt đối không thua kém ông chú kia. Ngày đó, bà Thị khi nhìn thấy đoạn tin tức này liền kích động đến mức muốn nhảy dựng lên, la hét ầm ĩ còn nói quả thật là lời nói tận đáy lòng. Từ khi đoạn tin tức này được phát lên, mấy ngày nay, cô hoàn toàn chẳng có phút giây nào được sống yên ổn. Mỗi ngày cô đều bị buộc phải đi xem mắt. Ai nói cô không muốn kết hôn? Muốn thì cũng phải có người đàn ông nào bằng lòng kết hôn với cô mới được chứ.
Cô không ngừng xoa huyệt thái dương, trong chớp mắt đồng hồ bấm giờ cuối cùng cũng nhảy đến phút thứ mười, cô không chút do dự, cắt ngang lời mẹ cô: “Mẹ, mẹ khẳng định vẫn muốn tiếp tục nói mãi như vậy sao? Nếu là thế này, con bây giờ lập tức quay về nhà nghe mẹ từ từ nói.”
“Nghe mẹ từ từ nói, vậy không phải con không cần phải đi xem mắt nữa sao? Con tưởng nói như vậy là mẹ sẽ không biết con đang suy nghĩ gì sao? Gia đình đối phương rất xem trọng chuyện này, đã gọi điện thoại cho mẹ và dì Lý mỗi người ba lần rồi.” Bà Thị cuối cùng cũng trở lại vấn đề chính.
“Sáu cuộc điện thoại? Nói đùa sao.” Lần xem mắt này nhà trai thật quá lo lắng rồi.
“Đi rồi.”
“Phải không? Sao mẹ không nghe thấy tiếng ồn ào của ô tô trên đường?”
“Con đang ở trên xe taxi.” Cô cằm lấy túi xách, vội vàng lao ra khỏi cửa hàng.
“Con gần đây rất hay lừa gạt mẹ! Nếu mẹ còn tin lời con nói, heo mẹ cũng có thể leo cây rồi! Mẹ biết con không thích việc xem mắt như thế này, con cảm thấy phiền vậy người làm mẹ như ta đây không thấy phiền sao? Con cho là mẹ của con mỗi ngày đều bày ra vẻ mặt già nua, lôi kéo chị em bạn bè giới thiệu bạn trai cho con là một việc vẻ vang lắm sao? Nếu con muốn người làm mẹ là ta đây có một chút mặt mũi thì hãy sớm tìm bạn trai đi, nhanh chóng dẫn về cho bọn ta nhìn một lần, kết hôn sớm một chút. Mẹ và ba của con cũng đâu cần phải mỗi ngày đều dán mắt vào lo nghĩ cho con, có đúng không? Con xem Kiều Na nhà người ta, không hề nói gì, chứng minh bằng hành động ngay, còn con thì sao? Đến bây giờ ngay cả một bức ảnh cũng không có. Gọi con dẫn một người về nhà ăn cơm, con lại hết lần này đến lần khác tìm cách từ chối. Hôm nay thì đẩy sang cho ngày mai, ngày mai lại đẩy sang cho ngày mốt. Để mẹ đoán xem, qua sinh nhật ba mươi tuổi con cũng sẽ không gả đi được.” Bà Thị tên là Quế Lan, bà có một đặc điểm là một khi đã mở miệng dạy dỗ là sẽ nói mãi không ngừng, đến nỗi làm cho người khác không thể chịu đựng được.
Thị Y Thần nắm điện thoại, đưa ra xa vành tai, ra sức xoa huyệt thái dương đau nhức.
Nghe qua một chút xem, người này có phải là mẹ ruột của cô không? Mọi người không biết sẽ nghĩ người này là mẹ kế! Làm gì có mẹ ruột nào lại đi nguyền rủa con của mình như vậy? Chỉ có mẹ ruột của cô mới vậy, vì muốn ép buộc cô tìm bạn trai kết hôn, lời lẽ tàn độc nào cũng nói ra được. Nếu không phải cô có một trái tim kiên cường, khỏe mạnh, thì đã xấu hổ đến mức dùng ‘mì sợi’ mà thắt cổ chết quách cho xong.
“Nha đầu chết tiệt kia, vừa mới đem điện thoại để ra xa phải không?” Bà Thị giống như có thiên lý nhãn vậy.“Mẹ, sao mẹ lại đi nguyền rủa con gái của mình như vậy.” Những lời nói như thế này, mẹ cô vẫn thường hay lặp đi lặp lại, cô gần như đã có thể đọc thuộc làu làu.
“Nguyền rủa con đã là nhẹ nhàng rồi. Mẹ hận không thể nào giết chết con đi cho xong, đỡ phải thấy phiền lòng.” Mười phút sau đó, bà Thị trong điện thoại vẫn không ngừng trách mắng cô, từ khi mang thai đến sinh ra cô, từ nhà trẻ, đến tiểu học, đến trung học, đến lúc đi du học nước ngoài, trở về nước…
Chỉ cần một ngày cô còn chưa kết hôn, bà Thị sẽ giống như hôm nay, ngày nào cũng không ngừng nhắc nhở, thậm chí còn độc mồm độc miệng “nguyền rủa” cô. Cô không thể không nghĩ đến, mấy hôm trước, lúc xem tin tức trên TV có phát một đoạn tin thảo luận việc con gái về thăm viếng cha mẹ có nên truy cứu trách nhiệm hình sự hay không. Một ông chú oán giận lên tiếng nói con gái về thăm viếng cha mẹ thì phạm tội gì, đến ba mươi tuổi không kết hôn mới gọi là phạm pháp, nên phạt tù.
Mẹ của cô oán hận cô tuyệt đối không thua kém ông chú kia. Ngày đó, bà Thị khi nhìn thấy đoạn tin tức này liền kích động đến mức muốn nhảy dựng lên, la hét ầm ĩ còn nói quả thật là lời nói tận đáy lòng. Từ khi đoạn tin tức này được phát lên, mấy ngày nay, cô hoàn toàn chẳng có phút giây nào được sống yên ổn. Mỗi ngày cô đều bị buộc phải đi xem mắt. Ai nói cô không muốn kết hôn? Muốn thì cũng phải có người đàn ông nào bằng lòng kết hôn với cô mới được chứ.
Cô không ngừng xoa huyệt thái dương, trong chớp mắt đồng hồ bấm giờ cuối cùng cũng nhảy đến phút thứ mười, cô không chút do dự, cắt ngang lời mẹ cô: “Mẹ, mẹ khẳng định vẫn muốn tiếp tục nói mãi như vậy sao? Nếu là thế này, con bây giờ lập tức quay về nhà nghe mẹ từ từ nói.”
“Nghe mẹ từ từ nói, vậy không phải con không cần phải đi xem mắt nữa sao? Con tưởng nói như vậy là mẹ sẽ không biết con đang suy nghĩ gì sao? Gia đình đối phương rất xem trọng chuyện này, đã gọi điện thoại cho mẹ và dì Lý mỗi người ba lần rồi.” Bà Thị cuối cùng cũng trở lại vấn đề chính.
“Sáu cuộc điện thoại? Nói đùa sao.” Lần xem mắt này nhà trai thật quá lo lắng rồi.
Danh sách chương